Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 37: Tàn Nhẫn Tù Điệp 36 : "Em Sai Rồi, Thật Ra Tôi Có Thể Tệ Hơn."
Phương Đường QO
12/01/2018
Là German, hắn vừa mới nói chuyện xong cùng thủ tướng.
Ai ngờ mới rời mắt được một chút đã không nhìn thấy Gavin và Lạc Khuynh Thành, thậm chí còn nghe có động tĩnh bên dưới, dường như... có chuyện gì đó xảy ra?
Đừng nói là có liên quan đến cô gái không an phận đó chứ? Cô nhóc này luôn không biết nghe lời, nhất định đã gây ra chuyện gì rồi!
Quả nhiên...
"Thượng tướng, là sai sót của tôi, lại để cô ấy chạy thoát!"
Vừa thấy bóng dáng German, Gavin tức tốc chạy lên lầu, đứng trước mặt hắn, mở miệng nhận tội, trong giọng điệu đều ẩn chứa một tia ảo não và tự trách...
"Là tôi thất trách, xin Thượng tướng trách. . ."
"Nói rõ tình huống trước đi."
Giơ lên tay, ngăn Gavin nhận tội, sự trầm mặc và bình tĩnh của German khiến cho vẻ lạnh lùng vốn có của hắn như được điểm tô thêm. Đến cả Hobart nghĩ rằng hắn sẽ tỏ ra giận dữ và không ưng thuận, cũng đều ngỡ ngàng.
Không biết, rốt cuộc và vì người đàn ông này ngụy trang quá tốt hay là thật sự hắn không thèm để tâm?
"Vâng!"
Gavin mở miệng nói hết mọi tình hình vừa rồi cho German. . .
German là người thông minh, khi Gavin còn chưa có nói xong, mọi chuyện đều sáng tỏ, hắn biết, Hobart cố ý!
Cất bước đi xuống lầu, cũng hướng về phía Hobart, German thản nhiên cong lên một ý cười lạnh nhạt. . .
Hắn cũng không hề nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát Hobart, ánh mắt lạnh như băng, còn có ẩn chứa vài tia sắc nhọn, tựa như một con đại bàng hung dữ chỉ cần cắt qua da mặt dày của Hobart thì đối phương hoàn toàn không chống đỡ được .
Cũng có thể nói, động cơ của mình Hobart chưa bao giờ cố ý giấu diếm, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã có chủ ý xấu đánh vào German. . .
"Thunder, tôi thừa nhận vừa rồi có một phần là tôi cố ý, có điều, tôi làm như vậy là để cho cậu thấy rõ bộ mặt thật của Ramiro."
Nâng lên tay, bày tỏ thái độ cầu xin tha thứ với German, không cần hắn mở miệng, Hobart lập tức chủ động thừa nhận, cười vô tội. Hắn kể lại toàn bộ sự việc mà hắn nhìn thấy được ở trong tiệc rượu, lời kể không những không khoa trương mà thậm chí còn cố ý đâm chọt dặm mắm vài câu, khiến cho Ramiro trở thành một kẻ ti tiện, huống chi mục đích của hắn là muốn chọc giận German!
Chỉ tiếc, German là ai? Chẳng nhẽ hắn ngu ngốc đến mức không nhìn thấu được động cơ của tên Hobart này là đang cố tình lạm dụng câu chuyện để đùa bỡn hắn? Lẽ nào chỉ cần Hobart khiêu khích vài ba câu, hắn sẽ sùng gan lên giận dữ? !
"Tôi không ngờ Ramiro lại làm như vậy, được lợi gì cho hắn chứ?"
Cong môi cười khinh bỉ, German lạnh lùng cười, cố ý tiếp lời Hobart, tỏ ra mình là một kẻ rất ngốc nghếch. . .
"Sao lại không được lợi? Thunder, bình thường Ramiro hay tỏ ra hòa nhã, hiền lành, nhưng thực tế hắn vẫn luôn tìm mọi cách để lật đổ cậu, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra nhược điểm của cậu ngoài cô gái xinh đẹp Phương Đông kia, cậu nghĩ xem , đây là cơ hội ngàn năm có một, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, yếu đuối, tính tình dễ bị lung lay. Tôi đoán, có lẽ hắn nghĩ lầm rằng cậu và cô ấy có quan hệ mờ ám gì đó, muốn nhân cơ hội làm rõ nghi vấn của mình nên mới lợi dụng cô ấy để lật đổ cậu! Mục đích rõ rành rành như thế, cậu còn không nhìn ra sao? !"
Ngoại quốc, chỉ bằng thân phận này cũng đủ gây cho German biết bao nhiêu phiền phức, chơi đùa thì không sao, chứ mà nếu hắn thật sự ...
Hobart nhún vai, rõ ràng là rất sốt ruột, nhưng lại cố ý làm bộ bình tĩnh, chỉ tiếc, vì mải lo lắng thuyết phục German cho nên hắn không biết rằng hắn đã vô tình làm lộ chân tướng mọi chuyện...
Cái gọi là chỉ vì đối phó với tình cảnh trước mắt mà ngu xuẩn làm lộ nhược điểm của mình ra, giờ phút này, Hobart, là một ví dụ điển hình!
Nếu là khi xưa, Hobart sẽ không ngốc đến mức đó, nhưng bây giờ, chỉ cần một câu ngắn gọn của German đã kéo hắn hoàn toàn nằm trong bẫy, hay nói cách khác, phơi bày toàn bộ âm mưu từ bấy lâu nay hắn giấu trong lòng ra trước mặt đối thủ. . .
Con ngươi màu hồ lam chợt lóe lên một tia sắc lạnh, bình tĩnh nhìn vào mắt Hobart, German cong khóe miệng, nếu như ban đầu là ý cười đầy châm biếm thì thái độ của German lúc này, tựa như một vị thẩm phán, nhìn thấu lòng người!
Đầu óc chấn động, Hobart đột nhiên ý thức được, mình đã bị rơi vào tròng!
Mới vừa rồi hắn không ý không tứ kể chuyện, nghe như có vẻ đang bêu xấu Ramiro, nhưng thực tế thì cũng một phần nào đó phân trần âm mưu bấy lâu mà hắn ấp ủ trước mặt German, . .
Reggie Nord chết tiệt! Đúng là một tên cáo già! Bản thân mình cũng ngốc thật! Sao có thể dễ dàng bị hắn lừa gạt như thế?!
Hobart nuốt nước miếng, nội tâm có chút chột dạ, mồm mép nhẹ kéo ra ý cười ngốc, nửa là để che dấu nửa là nói lảng sang chuyện khác : "Nhưng biết đâu hắn lại chỉ ham muốn sắc đẹp, muốn vụng trộm thưởng thức một phen cũng không chừng."
"Vụng trộm thưởng thức?"
Nhàn nhạt mỉm cười, giống như đang chậm rãi nhấm nuốt câu chuyện, âm thanh German nhẹ tựa lông hồng, nhạt như gió xuân, vô hình lại lộ ra khí thế cường ngạnh pha lẫn một tia nguy hiểm khó lường...
Rõ ràng chỉ là đơn giản lặp lại những lời Hobart nói, rõ ràng cũng chỉ đơn giản có bốn chữ, nhưng German lại có bản lĩnh biểu đạt nó thành lời, giống như, tên khốn nạn nào chán sống dám có lòng ham muốn Lạc Khuynh Thành, dám có tư tưởng muốn động chạm vào cô thì chỉ sợ kẻ đó chết không toàn thây!
"Yên tâm, cô ấy trốn không thoát đâu."
Biệt thự Ramiro, thủ vệ canh phòng nghiêm mật, chỉ dựa vào một người con gái yếu đuối như cô, không thể có đủ khả năng chạy trốn?
Đương nhiên, nếu quả thật ngay từ đầu Ramiro không nổi lòng trắc ẩn, ra tay giúp đỡ cô, thì mọi chuyện sẽ khác...
Người con gái đáng chết này! Dám lén lút sau lưng hắn làm chuyện quyến rũ đàn ông? !
Đợi đến khi bắt em trở về, xem tôi có giết chết em không!
Con ngươi hơi nheo lại, chiếc cằm kiêu căng lạnh như băng lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt. Bộ quân phục làm thủ công hoàn mỹ thể hiện khí chất quý tộc lạnh lùng, ánh mắt hắn cùng với bộ mặt bình tĩnh lạnh lùng không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, khiến người khác càng không dám tới gần, Gavin biết, một khi tìm được, kết cục của Lạc Khuynh Thành, chỉ sợ sẽ thê thảm vô cùng!
"Vừa rồi cậu nói, Ramiro ra ngoài gọi người?"
"Đúng vậy, hắn nói xong thì nhanh chóng rời đi ."
Đi rất gấp, đến mức khiến cho bọn hắn có muốn từ chối, cũng đều không được!
"Đến hỏi xem, hắn có thật sự phái người đi tìm hay không? Hoặc là hỏi rõ xem, có kẻ nào nhìn thấy hắn chạy về hướng nào không, sau đó trở về báo lại cho tôi."
Lạnh nhạt phân phó, bước chân thon dài của German tao nhã đi đến chỗ sô pha phòng khách, chậm rãi ngồi xuống,. . .
"Thunder, cậu chắc chắn sẽ tìm được cô ấy sao?"
Nhìn German không tỏ ra hoang mang gì, Hobart hơi ngẩn người, rồi sau đó nhanh chóng giấu đi bộ dáng thất thần, cùng hắn ngồi xuống. . .
Cũng không mở miệng đáp lời, cũng lười quan tâm đến Hobart, German lấy một điếu thuốc châm lửa hút, gương mặt tuấn tú của German dưới ánh sáng đỏ lập lòe, dường như trông càng tà mị , hòa cùng bóng đêm kỳ dị loá mắt.
Dường như có chút mất mặt, Hobart khẽ sờ cái mũi, xấu hổ cười cười, rồi cũng không nói gì, âm thầm che giấu đi con ngươi mờ ám nơi đáy mắt. . .
Hắn thề, nhất định sẽ có một ngày, phải khiến cho Reggie Nord khuất phục dưới thân mình, mỗi một thứ, toàn bộ hắn sẽ lấy về ! Để xem lúc đó hắn còn dám kiêu ngạo nữa không!
Qua một khoảng thời gian, bầu không khí chìm vào một mảng yên tĩnh, trong không gian rộng lớn của đại sảnh, ngoài hai người đàn ông ra thì chỉ có làn khói mờ ảo tỏa ra trôi nổi giữa màn đêm đầy mê ly. Bất ngờ, ở cửa xuất hiện bóng dáng của Gavin đang trang nghiêm đi vào.
Theo thông tin được cung cấp từ bọn lính bảo vệ thì sau khi Ramiro ra lệnh cho bọn họ xong thì chạy về hướng trái khu biệt thự. . .
Đôi mắt màu xanh sâu thẳm khẽ động, German giữ chặt ngón tay mình lên đầu thuốc lá đang còn cháy dở, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo mà nguy hiểm, âm u khó lường!
"Không cần đuổi theo."
Ném ngắn gọn bốn chữ, German đứng dậy, sải bước đi ra khỏi cửa, bước chân vững chắc giẫm lên mặt đất, theo hướng trái khu biệt thự mà đi. Còn về phần Hobart, tuy cũng rất muốn đi theo nhưng vì sợ một câu cảnh cáo lạnh lùng của hắn nên đành không dám hành động lỗ mãng. . .
Cùng lúc đó, ngay một góc bức tường đằng sau vườn hoa nhà kính.
Bóng đêm rất mờ ám, hơn nữa lại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh hô hấp của mình, Lạc Khuynh Thành dường như không nghe được bất cứ động tĩnh nào. Loại yên lặng mà chờ đợi thế này là kiểu tra tấn người dã man nhất. Hơn nữa cô không biết mình phải đối mặt với tình huống gì kế tiếp, mạng sống của cô, tiền đồ của cô như một mảng mờ mịt không nắm chắc được.
Đôi tay nắm chặt làn váy, Lạc Khuynh Thành hít một hơi chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xảy ra, sớm muộn gì thì ngày này cũng tới thôi . . .
Không biết đã qua bao lâu, tiếng đồng hồ tí tách vang lên không ngừng, Lạc Khuynh Thành không biết mình phải chờ ở đây đến khi nào, cô chỉ biết lòng mình đang ngày một nôn nóng, cô không biết phải làm gì để giết thời gian, chỉ đành phải kiềm chế bản thân, tiếp tục...chờ!
Tựa người lên tấm kính thủy tinh, Lạc Khuynh Thành khép hờ đôi mắt, nhìn về khoảng không phía xa, trong lòng không khỏi chua xót.
Từ sau khi hồn xuyên đến đây, mặc dù vẫn còn mơ hồ khi sống ở một nơi đất khách quê người, nhưng cô vẫn là một cô gái tự do, thích hưởng thụ cuộc sống độc lập của một du học sinh thời đại, bình yên mà an toàn.
Nhưng bây giờ, cô lại biến thành một món hàng của người khác, không có giá trị gì ngoài chức năng mua vui cho một tên ác ma!
Nếu chỉ đơn giản như vậy, có lẽ cô còn cố cắn răng mà chịu được, cô nghĩ dù gì sẽ có một ngày hắn chơi chán rồi vứt bỏ cô, nhưng mới vừa rồi, tại tòa biệt thự này, cô thật sự bị dọa đến sợ hãi, cô không muốn bị người khác độc chiếm như một món đồ chơi, dễ dàng bị bọn họ giẫm đạp, trao đổi chơi đùa, đến cả chút tôn nghiêm cũng không có !
Cô biết việc mình chạy trốn sẽ khiến cho German phẫn nộ đến nhường nào. Nhưng cô không chịu đựng nổi, dù sao hắn cũng biết, mỗi phút mỗi giây cô luôn tìm mọi cách trốn thoát khỏi hắn, không phải sao? !
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Chìm đắm trong sự phức tạp của dòng suy nghĩ, Lạc Khuynh Thành bị giật mình vì âm thanh trầm thấp của người đàn ông. . .
Là Ramiro, hắn lặng lẽ đạp bóng đêm, không một tiếng động đến gần Lạc Khuynh Thành, âm thanh của hắn vang lên gần đến mức cả làn da cô cũng dễ dàng cảm nhận được hô hấp của hắn đang phả vào.
Lạc Khuynh Thành không tự chủ được hơi rùng mình nổi cả da gà, cô giật nảy người nhanh chóng quay người lại.
Quan sát ý cười trên gương mặt của Ramiro, tâm trạng bất an của cô bắt đầu lặng xuống được mấy phần. . .
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Mỉm cười, Ramiro lặp lại câu hỏi vừa rồi, ngữ điệu vô cùng trầm ổn, không hiểu sao lại tạo cảm giác an toàn cho đối phương. . .
Có lẽ, đây chính là ưu điểm mà ông trời đã ban tặng cho hắn, mỗi một cử chỉ, lời nói của hắn đều tạo cảm giác ấm áp cho người đối diện, khiến cho người khác phải vứt bỏ hết mọi hàng phòng bị, đôi lúc lại giống như German, cho dù không mở miệng, một thân lãnh khí cũng đủ khiến đối phương kinh sợ!
"Xin anh giúp tôi rời khỏi đây."
Lạc Khuynh Thành hít một hơi thật sâu rồi mở miệng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ramiro, thậm chí cô có thể thấy rõ được hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trong con ngươi hắn. Nhận ra mình hơi cứng nhắc, cô lập tức mím môi cười, cố gắng tạo bầu không khí thoải mái và tự nhiên...
"Rời khỏi đây?"
"Đúng thế, tôi muốn thoát khỏi German, mà một mình tôi không thể làm được. Đây là biệt thự của anh, anh là người duy nhất có thể giúp tôi, cho nên, xin anh."
Một mạch nói ra, cố gắng tạo sự mềm mại trong lời nói của mình khi nói chuyện. Vô tình vén vài sợi tóc rối ra phía sau tai, động tác cực kỳ tự nhiên mà tao nhã, nhưng trên thực tế thì, tay cô, vô cùng cứng ngắc. . .
Cô biết bản thân mình giờ đây quyến rũ mà quyến rũ người đến mức nào.
Cô chỉ không ngờ, lại có một ngày chỉ vì muốn chạy trốn mà dùng đến cách khoe sắc khoe dáng! ?
Có thể nói, đây là bi ai lớn nhất trên thế gian!
Bây giờ, thứ cô hy vọng, chính là sự yếu đuối của mình, đủ để tác động người đàn ông tên là Ramiro này, nếu không, cô thật sự sẽ chết!
"Dựa vào cái gì cô tin tôi sẽ giúp cô?"
Đứng đối diện Lạc Khuynh Thành, Ramiro hỏi trẳng vấn đề, nghe được vậy, Lạc Khuynh Thành nhịn không được cười. . .
"Thượng tướng, một mình anh xuất hiện ở đây cũng đủ chứng minh rồi."
Mà Lạc Khuynh Thành cô, không phải ngu ngốc đến mức cả điểm này cũng không hiểu.
Thật không ngờ, cô gái không những có vẻ đẹp hấp dẫn mà đầu óc cũng có chút thông minh? Dưới tình huống khẩn trương như vậy, cô còn có thể giữ được bình tĩnh cho mình, quả là không dễ. . .
Hơn nữa, rõ ràng là đang cầu xin trốn thoát nhưng cô không hề có chút hèn mọn, nụ cười trên đôi môi anh đào đỏ mọng kia, vừa đẹp, lại vừa trong sáng, thật... đẹp!
"Được lắm, vậy trước tiên nói cho tôi biết, rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Cô nên biết, hắn là người đàn ông có tiếng là chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào, cũng càng có nhiều người phụ nữ ao ước muốn đứng ở vị trí của cô. Vì sao cô lại muốn rời khỏi hắn? Tôi nghe nói, cô từng tới tổng hành dinh thủ tướng nháo loạn, còn kinh động đến thủ tướng, lẽ nào lúc đó hai người đã quen biết từ trước? Thân phận của cô rất đặc biệt, tôi giúp cô, chẳng phải sẽ tự tìm phiền phức cho mình sao?"
Ramiro mở miệng hỏi trực tiếp, ngữ điệu nghe có vẻ tự nhiên như không, nhưng thật ra, là đang giấu cảm xúc của mình. Lạc Khuynh Thành là một người đủ thông minh để nhận ra, bởi vì âm vực của hắn có chút khác thường. . .
Lạc Khuynh Thành vốn cho rằng, Ramiro sẽ khác biệt so với những người đàn ông khác. Nghĩ rằng hắn giúp cô chỉ xuất phát từ sự là xuất phát từ nam nhân bảo hộ tâm lý, dù sao, biểu hiện của cô vô cùng đáng thương, giống kiểu một cô gái yếu đuối, không nơi nương tựa. Vậy mà, một câu của hắn đủ để cô biết cô thất vọng cỡ nào.
Xem ra, người đàn ông này làm việc đều có mục đích, không phải loại người tốt như bên ngoài.
"Là tự tôi muốn rời khỏi hắn, chỉ đơn giản như thế thôi, dù sao cũng không có ai lại muốn làm đồ chơi của người khác."
Phối hợp với lời trước đó, Lạc Khuynh Thành khẽ nhíu mày, thoạt nhìn trông rất bi thương và buồn rầu. Cô cẩn thận trả lời, cho dù có muốn chạy trốn German, nhưng không hiểu sao, cô lại không muốn bán đứng hắn, càng không muốn khiến cho khoảng cách hai người họ nới rộng ra...
"Thượng tướng, tôi chỉ là một du học sinh không có tiền án, tiền sự mà thôi, anh giúp tôi, coi như là làm việc thiện, không có gì phiền phức cả."
Thân hình hơi run rẩy, tạo ra một tư thế hoàn mỹ. Khi nói chuyện, Lạc Khuynh Thành cố đáng thương cúi đầu vân vê thắt lưng, mỗi động tác của cô vừa tự nhiên quyến rũ người đối diện, vừa đáng yêu ngây thơ tựa như một cô nhóc. Coi cô giả tạo cũng được, nhưng giờ ngoài cái này ra, thì cô không biết làm gì mới tốt. . .
"Tôi còn trẻ thế này, anh thật sự muốn bỏ mặc tôi, để tôi bị người khác ăn hiếp sao?"
Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, ngữ điệu Lạc Khuynh Thành vừa nhẹ nhàng mà dịu dàng, từng một chữ phun ra khỏi miệng giống như một cô bé đáng yêu đang làm nũng. Đôi mắt đen láy mở to chớp chớp, trông rất đáng thương.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi đã đủ khiến cho đối phương đau lòng đến đứt từng khúc ruột, hận không thể trực tiếp ôm lấy cô, vuốt nhẹ đầu cô an ủi, sau đó bắn một phát súng chí mạng vào cái người dám ăn hiếp cô!
Không thể thừa nhận rằng, Lạc Khuynh Thành có dư thừa phong thái này, hơn nữa cô cũng cực kỳ thông minh, cô biết lợi dụng ưu điểm của mình để nắm thóp nhược điểm người đàn ông, khiến họ phải đau lòng thương tiếc.
Nhưng Ramiro không phải thuộc loại đàn ông vô dụng hám sắc, cho nên nào có dễ bị cắn câu trước sự quyến rũ đơn giản của cô . . .
Môi cong lên ý cười khó hiểu, Ramiro nhìn thần sắc Lạc Khuynh Thành, thái độ cũng dịu dàng đi vài phần : "Chỉ là một cô gái trẻ, nhưng lại đẹp như vậy, quả thật khiến cho người khác thương tiếc vô cùng, chỉ có điều, lý do này vẫn chưa đủ thỏa mãn để tôi giúp cô, trừ phi, cô có thể cung cấp thông tin cho tôi."
"Ví dụ như?"
"Scandal của Reggie Nord ."
Màng tai "Ong ong" rung động, hai mắt đột nhiên trừng lớn, Lạc Khuynh Thành không có lường trước được Ramiro lại yêu cầu như vậy. . .
Ý hắn là muốn cô ngụy tạ chứng cứ, khiến cho thanh danh của German bị phá hủy sao?
Scandal?! Điều này đối với một quân nhân mà nói, nhất là những người quyền cao chức trọng, tuyệt đối là điều kiêng kị, có thể dễ dàng hủy diệt con đường công danh và sự nghiệp của một vị sĩ quan, cho dù có là người mà thủ tướng coi trọng như German, một khi scandal bị rò rỉ ra bên ngoài, hơn nữa còn có người cố tình thôi thúc đặc điều sau lưng thì dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể bảo vệ được hắn!
Đó là chưa nói đến việc tiền đồ bị hủy hoại, mà thậm chí cả đời này hắn sẽ phải sống trong sự kỳ thị của lư luận, không còn tia hy vọng để rửa sạch . . .
Lạc Khuynh Thành cắn môi, kinh ngạc nhìn Ramiro, tự đáy lòng cô không ngừng tự hỏi, cô thật sự hận German đến mức phải khiến cho cả đời hắn hoàn toàn bị hủy hoại sao?
Không, không hề, tuy hắn là một người đàn ông cuồng bạo, hung tàn như ác ma, nhưng chỉ có thể thôi, đến bây giờ hắn vẫn chưa làm chuyện gì xúc phạm đến cô!
"Còn hơn thế nữa, bạo lực làm tổn thương đến một du học sinh nước ngoài... Đợi đã, chỉ cần cô nghĩ gì thì cứ nói hết cả ra, tôi sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô."
"Hắn không có xấu xa như vậy."
Lạc Khuynh Thành mạnh mẽ lắc đầu, có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, cô theo bản năng lên tiếng phản bác. Bỗng nhiên, lời vừa dứt, từ đâu gần đó truyền đến một giọng nói trầm thấp, tà mị, tựa như màn đêm nuốt chửng vạn vật.
"Em sai rồi, thật ra, tôi còn có thể tệ hơn."
Chân dài sải bước từ trong bóng đêm đi ra, German khẽ cười lạnh, nhìn Lạc Khuynh Thành, con ngươi màu lam sáng rực dưới trời đêm tựa như nhìn thấu lòng cô, sắc mặt âm trầm tựa biển sâu, ẩn hiện trong đó còn có một tia tức giận...
Xong rồi, hắn giận rồi ! Hắn sẽ giết cô mất!
"Thịch" một tiếng, trái tim đột nhiên đập lệch nhịp, Lạc Khuynh Thành bị dọa đến mức muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng German lại nhanh như tia chớp, lập tức vươn cánh tay mạnh mẽ mà rắn chắc của mình ôm chặt lấy eo cô, kéo cô trở về.
Ai ngờ mới rời mắt được một chút đã không nhìn thấy Gavin và Lạc Khuynh Thành, thậm chí còn nghe có động tĩnh bên dưới, dường như... có chuyện gì đó xảy ra?
Đừng nói là có liên quan đến cô gái không an phận đó chứ? Cô nhóc này luôn không biết nghe lời, nhất định đã gây ra chuyện gì rồi!
Quả nhiên...
"Thượng tướng, là sai sót của tôi, lại để cô ấy chạy thoát!"
Vừa thấy bóng dáng German, Gavin tức tốc chạy lên lầu, đứng trước mặt hắn, mở miệng nhận tội, trong giọng điệu đều ẩn chứa một tia ảo não và tự trách...
"Là tôi thất trách, xin Thượng tướng trách. . ."
"Nói rõ tình huống trước đi."
Giơ lên tay, ngăn Gavin nhận tội, sự trầm mặc và bình tĩnh của German khiến cho vẻ lạnh lùng vốn có của hắn như được điểm tô thêm. Đến cả Hobart nghĩ rằng hắn sẽ tỏ ra giận dữ và không ưng thuận, cũng đều ngỡ ngàng.
Không biết, rốt cuộc và vì người đàn ông này ngụy trang quá tốt hay là thật sự hắn không thèm để tâm?
"Vâng!"
Gavin mở miệng nói hết mọi tình hình vừa rồi cho German. . .
German là người thông minh, khi Gavin còn chưa có nói xong, mọi chuyện đều sáng tỏ, hắn biết, Hobart cố ý!
Cất bước đi xuống lầu, cũng hướng về phía Hobart, German thản nhiên cong lên một ý cười lạnh nhạt. . .
Hắn cũng không hề nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát Hobart, ánh mắt lạnh như băng, còn có ẩn chứa vài tia sắc nhọn, tựa như một con đại bàng hung dữ chỉ cần cắt qua da mặt dày của Hobart thì đối phương hoàn toàn không chống đỡ được .
Cũng có thể nói, động cơ của mình Hobart chưa bao giờ cố ý giấu diếm, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã có chủ ý xấu đánh vào German. . .
"Thunder, tôi thừa nhận vừa rồi có một phần là tôi cố ý, có điều, tôi làm như vậy là để cho cậu thấy rõ bộ mặt thật của Ramiro."
Nâng lên tay, bày tỏ thái độ cầu xin tha thứ với German, không cần hắn mở miệng, Hobart lập tức chủ động thừa nhận, cười vô tội. Hắn kể lại toàn bộ sự việc mà hắn nhìn thấy được ở trong tiệc rượu, lời kể không những không khoa trương mà thậm chí còn cố ý đâm chọt dặm mắm vài câu, khiến cho Ramiro trở thành một kẻ ti tiện, huống chi mục đích của hắn là muốn chọc giận German!
Chỉ tiếc, German là ai? Chẳng nhẽ hắn ngu ngốc đến mức không nhìn thấu được động cơ của tên Hobart này là đang cố tình lạm dụng câu chuyện để đùa bỡn hắn? Lẽ nào chỉ cần Hobart khiêu khích vài ba câu, hắn sẽ sùng gan lên giận dữ? !
"Tôi không ngờ Ramiro lại làm như vậy, được lợi gì cho hắn chứ?"
Cong môi cười khinh bỉ, German lạnh lùng cười, cố ý tiếp lời Hobart, tỏ ra mình là một kẻ rất ngốc nghếch. . .
"Sao lại không được lợi? Thunder, bình thường Ramiro hay tỏ ra hòa nhã, hiền lành, nhưng thực tế hắn vẫn luôn tìm mọi cách để lật đổ cậu, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra nhược điểm của cậu ngoài cô gái xinh đẹp Phương Đông kia, cậu nghĩ xem , đây là cơ hội ngàn năm có một, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, yếu đuối, tính tình dễ bị lung lay. Tôi đoán, có lẽ hắn nghĩ lầm rằng cậu và cô ấy có quan hệ mờ ám gì đó, muốn nhân cơ hội làm rõ nghi vấn của mình nên mới lợi dụng cô ấy để lật đổ cậu! Mục đích rõ rành rành như thế, cậu còn không nhìn ra sao? !"
Ngoại quốc, chỉ bằng thân phận này cũng đủ gây cho German biết bao nhiêu phiền phức, chơi đùa thì không sao, chứ mà nếu hắn thật sự ...
Hobart nhún vai, rõ ràng là rất sốt ruột, nhưng lại cố ý làm bộ bình tĩnh, chỉ tiếc, vì mải lo lắng thuyết phục German cho nên hắn không biết rằng hắn đã vô tình làm lộ chân tướng mọi chuyện...
Cái gọi là chỉ vì đối phó với tình cảnh trước mắt mà ngu xuẩn làm lộ nhược điểm của mình ra, giờ phút này, Hobart, là một ví dụ điển hình!
Nếu là khi xưa, Hobart sẽ không ngốc đến mức đó, nhưng bây giờ, chỉ cần một câu ngắn gọn của German đã kéo hắn hoàn toàn nằm trong bẫy, hay nói cách khác, phơi bày toàn bộ âm mưu từ bấy lâu nay hắn giấu trong lòng ra trước mặt đối thủ. . .
Con ngươi màu hồ lam chợt lóe lên một tia sắc lạnh, bình tĩnh nhìn vào mắt Hobart, German cong khóe miệng, nếu như ban đầu là ý cười đầy châm biếm thì thái độ của German lúc này, tựa như một vị thẩm phán, nhìn thấu lòng người!
Đầu óc chấn động, Hobart đột nhiên ý thức được, mình đã bị rơi vào tròng!
Mới vừa rồi hắn không ý không tứ kể chuyện, nghe như có vẻ đang bêu xấu Ramiro, nhưng thực tế thì cũng một phần nào đó phân trần âm mưu bấy lâu mà hắn ấp ủ trước mặt German, . .
Reggie Nord chết tiệt! Đúng là một tên cáo già! Bản thân mình cũng ngốc thật! Sao có thể dễ dàng bị hắn lừa gạt như thế?!
Hobart nuốt nước miếng, nội tâm có chút chột dạ, mồm mép nhẹ kéo ra ý cười ngốc, nửa là để che dấu nửa là nói lảng sang chuyện khác : "Nhưng biết đâu hắn lại chỉ ham muốn sắc đẹp, muốn vụng trộm thưởng thức một phen cũng không chừng."
"Vụng trộm thưởng thức?"
Nhàn nhạt mỉm cười, giống như đang chậm rãi nhấm nuốt câu chuyện, âm thanh German nhẹ tựa lông hồng, nhạt như gió xuân, vô hình lại lộ ra khí thế cường ngạnh pha lẫn một tia nguy hiểm khó lường...
Rõ ràng chỉ là đơn giản lặp lại những lời Hobart nói, rõ ràng cũng chỉ đơn giản có bốn chữ, nhưng German lại có bản lĩnh biểu đạt nó thành lời, giống như, tên khốn nạn nào chán sống dám có lòng ham muốn Lạc Khuynh Thành, dám có tư tưởng muốn động chạm vào cô thì chỉ sợ kẻ đó chết không toàn thây!
"Yên tâm, cô ấy trốn không thoát đâu."
Biệt thự Ramiro, thủ vệ canh phòng nghiêm mật, chỉ dựa vào một người con gái yếu đuối như cô, không thể có đủ khả năng chạy trốn?
Đương nhiên, nếu quả thật ngay từ đầu Ramiro không nổi lòng trắc ẩn, ra tay giúp đỡ cô, thì mọi chuyện sẽ khác...
Người con gái đáng chết này! Dám lén lút sau lưng hắn làm chuyện quyến rũ đàn ông? !
Đợi đến khi bắt em trở về, xem tôi có giết chết em không!
Con ngươi hơi nheo lại, chiếc cằm kiêu căng lạnh như băng lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt. Bộ quân phục làm thủ công hoàn mỹ thể hiện khí chất quý tộc lạnh lùng, ánh mắt hắn cùng với bộ mặt bình tĩnh lạnh lùng không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, khiến người khác càng không dám tới gần, Gavin biết, một khi tìm được, kết cục của Lạc Khuynh Thành, chỉ sợ sẽ thê thảm vô cùng!
"Vừa rồi cậu nói, Ramiro ra ngoài gọi người?"
"Đúng vậy, hắn nói xong thì nhanh chóng rời đi ."
Đi rất gấp, đến mức khiến cho bọn hắn có muốn từ chối, cũng đều không được!
"Đến hỏi xem, hắn có thật sự phái người đi tìm hay không? Hoặc là hỏi rõ xem, có kẻ nào nhìn thấy hắn chạy về hướng nào không, sau đó trở về báo lại cho tôi."
Lạnh nhạt phân phó, bước chân thon dài của German tao nhã đi đến chỗ sô pha phòng khách, chậm rãi ngồi xuống,. . .
"Thunder, cậu chắc chắn sẽ tìm được cô ấy sao?"
Nhìn German không tỏ ra hoang mang gì, Hobart hơi ngẩn người, rồi sau đó nhanh chóng giấu đi bộ dáng thất thần, cùng hắn ngồi xuống. . .
Cũng không mở miệng đáp lời, cũng lười quan tâm đến Hobart, German lấy một điếu thuốc châm lửa hút, gương mặt tuấn tú của German dưới ánh sáng đỏ lập lòe, dường như trông càng tà mị , hòa cùng bóng đêm kỳ dị loá mắt.
Dường như có chút mất mặt, Hobart khẽ sờ cái mũi, xấu hổ cười cười, rồi cũng không nói gì, âm thầm che giấu đi con ngươi mờ ám nơi đáy mắt. . .
Hắn thề, nhất định sẽ có một ngày, phải khiến cho Reggie Nord khuất phục dưới thân mình, mỗi một thứ, toàn bộ hắn sẽ lấy về ! Để xem lúc đó hắn còn dám kiêu ngạo nữa không!
Qua một khoảng thời gian, bầu không khí chìm vào một mảng yên tĩnh, trong không gian rộng lớn của đại sảnh, ngoài hai người đàn ông ra thì chỉ có làn khói mờ ảo tỏa ra trôi nổi giữa màn đêm đầy mê ly. Bất ngờ, ở cửa xuất hiện bóng dáng của Gavin đang trang nghiêm đi vào.
Theo thông tin được cung cấp từ bọn lính bảo vệ thì sau khi Ramiro ra lệnh cho bọn họ xong thì chạy về hướng trái khu biệt thự. . .
Đôi mắt màu xanh sâu thẳm khẽ động, German giữ chặt ngón tay mình lên đầu thuốc lá đang còn cháy dở, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo mà nguy hiểm, âm u khó lường!
"Không cần đuổi theo."
Ném ngắn gọn bốn chữ, German đứng dậy, sải bước đi ra khỏi cửa, bước chân vững chắc giẫm lên mặt đất, theo hướng trái khu biệt thự mà đi. Còn về phần Hobart, tuy cũng rất muốn đi theo nhưng vì sợ một câu cảnh cáo lạnh lùng của hắn nên đành không dám hành động lỗ mãng. . .
Cùng lúc đó, ngay một góc bức tường đằng sau vườn hoa nhà kính.
Bóng đêm rất mờ ám, hơn nữa lại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh hô hấp của mình, Lạc Khuynh Thành dường như không nghe được bất cứ động tĩnh nào. Loại yên lặng mà chờ đợi thế này là kiểu tra tấn người dã man nhất. Hơn nữa cô không biết mình phải đối mặt với tình huống gì kế tiếp, mạng sống của cô, tiền đồ của cô như một mảng mờ mịt không nắm chắc được.
Đôi tay nắm chặt làn váy, Lạc Khuynh Thành hít một hơi chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xảy ra, sớm muộn gì thì ngày này cũng tới thôi . . .
Không biết đã qua bao lâu, tiếng đồng hồ tí tách vang lên không ngừng, Lạc Khuynh Thành không biết mình phải chờ ở đây đến khi nào, cô chỉ biết lòng mình đang ngày một nôn nóng, cô không biết phải làm gì để giết thời gian, chỉ đành phải kiềm chế bản thân, tiếp tục...chờ!
Tựa người lên tấm kính thủy tinh, Lạc Khuynh Thành khép hờ đôi mắt, nhìn về khoảng không phía xa, trong lòng không khỏi chua xót.
Từ sau khi hồn xuyên đến đây, mặc dù vẫn còn mơ hồ khi sống ở một nơi đất khách quê người, nhưng cô vẫn là một cô gái tự do, thích hưởng thụ cuộc sống độc lập của một du học sinh thời đại, bình yên mà an toàn.
Nhưng bây giờ, cô lại biến thành một món hàng của người khác, không có giá trị gì ngoài chức năng mua vui cho một tên ác ma!
Nếu chỉ đơn giản như vậy, có lẽ cô còn cố cắn răng mà chịu được, cô nghĩ dù gì sẽ có một ngày hắn chơi chán rồi vứt bỏ cô, nhưng mới vừa rồi, tại tòa biệt thự này, cô thật sự bị dọa đến sợ hãi, cô không muốn bị người khác độc chiếm như một món đồ chơi, dễ dàng bị bọn họ giẫm đạp, trao đổi chơi đùa, đến cả chút tôn nghiêm cũng không có !
Cô biết việc mình chạy trốn sẽ khiến cho German phẫn nộ đến nhường nào. Nhưng cô không chịu đựng nổi, dù sao hắn cũng biết, mỗi phút mỗi giây cô luôn tìm mọi cách trốn thoát khỏi hắn, không phải sao? !
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Chìm đắm trong sự phức tạp của dòng suy nghĩ, Lạc Khuynh Thành bị giật mình vì âm thanh trầm thấp của người đàn ông. . .
Là Ramiro, hắn lặng lẽ đạp bóng đêm, không một tiếng động đến gần Lạc Khuynh Thành, âm thanh của hắn vang lên gần đến mức cả làn da cô cũng dễ dàng cảm nhận được hô hấp của hắn đang phả vào.
Lạc Khuynh Thành không tự chủ được hơi rùng mình nổi cả da gà, cô giật nảy người nhanh chóng quay người lại.
Quan sát ý cười trên gương mặt của Ramiro, tâm trạng bất an của cô bắt đầu lặng xuống được mấy phần. . .
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Mỉm cười, Ramiro lặp lại câu hỏi vừa rồi, ngữ điệu vô cùng trầm ổn, không hiểu sao lại tạo cảm giác an toàn cho đối phương. . .
Có lẽ, đây chính là ưu điểm mà ông trời đã ban tặng cho hắn, mỗi một cử chỉ, lời nói của hắn đều tạo cảm giác ấm áp cho người đối diện, khiến cho người khác phải vứt bỏ hết mọi hàng phòng bị, đôi lúc lại giống như German, cho dù không mở miệng, một thân lãnh khí cũng đủ khiến đối phương kinh sợ!
"Xin anh giúp tôi rời khỏi đây."
Lạc Khuynh Thành hít một hơi thật sâu rồi mở miệng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ramiro, thậm chí cô có thể thấy rõ được hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trong con ngươi hắn. Nhận ra mình hơi cứng nhắc, cô lập tức mím môi cười, cố gắng tạo bầu không khí thoải mái và tự nhiên...
"Rời khỏi đây?"
"Đúng thế, tôi muốn thoát khỏi German, mà một mình tôi không thể làm được. Đây là biệt thự của anh, anh là người duy nhất có thể giúp tôi, cho nên, xin anh."
Một mạch nói ra, cố gắng tạo sự mềm mại trong lời nói của mình khi nói chuyện. Vô tình vén vài sợi tóc rối ra phía sau tai, động tác cực kỳ tự nhiên mà tao nhã, nhưng trên thực tế thì, tay cô, vô cùng cứng ngắc. . .
Cô biết bản thân mình giờ đây quyến rũ mà quyến rũ người đến mức nào.
Cô chỉ không ngờ, lại có một ngày chỉ vì muốn chạy trốn mà dùng đến cách khoe sắc khoe dáng! ?
Có thể nói, đây là bi ai lớn nhất trên thế gian!
Bây giờ, thứ cô hy vọng, chính là sự yếu đuối của mình, đủ để tác động người đàn ông tên là Ramiro này, nếu không, cô thật sự sẽ chết!
"Dựa vào cái gì cô tin tôi sẽ giúp cô?"
Đứng đối diện Lạc Khuynh Thành, Ramiro hỏi trẳng vấn đề, nghe được vậy, Lạc Khuynh Thành nhịn không được cười. . .
"Thượng tướng, một mình anh xuất hiện ở đây cũng đủ chứng minh rồi."
Mà Lạc Khuynh Thành cô, không phải ngu ngốc đến mức cả điểm này cũng không hiểu.
Thật không ngờ, cô gái không những có vẻ đẹp hấp dẫn mà đầu óc cũng có chút thông minh? Dưới tình huống khẩn trương như vậy, cô còn có thể giữ được bình tĩnh cho mình, quả là không dễ. . .
Hơn nữa, rõ ràng là đang cầu xin trốn thoát nhưng cô không hề có chút hèn mọn, nụ cười trên đôi môi anh đào đỏ mọng kia, vừa đẹp, lại vừa trong sáng, thật... đẹp!
"Được lắm, vậy trước tiên nói cho tôi biết, rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Cô nên biết, hắn là người đàn ông có tiếng là chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào, cũng càng có nhiều người phụ nữ ao ước muốn đứng ở vị trí của cô. Vì sao cô lại muốn rời khỏi hắn? Tôi nghe nói, cô từng tới tổng hành dinh thủ tướng nháo loạn, còn kinh động đến thủ tướng, lẽ nào lúc đó hai người đã quen biết từ trước? Thân phận của cô rất đặc biệt, tôi giúp cô, chẳng phải sẽ tự tìm phiền phức cho mình sao?"
Ramiro mở miệng hỏi trực tiếp, ngữ điệu nghe có vẻ tự nhiên như không, nhưng thật ra, là đang giấu cảm xúc của mình. Lạc Khuynh Thành là một người đủ thông minh để nhận ra, bởi vì âm vực của hắn có chút khác thường. . .
Lạc Khuynh Thành vốn cho rằng, Ramiro sẽ khác biệt so với những người đàn ông khác. Nghĩ rằng hắn giúp cô chỉ xuất phát từ sự là xuất phát từ nam nhân bảo hộ tâm lý, dù sao, biểu hiện của cô vô cùng đáng thương, giống kiểu một cô gái yếu đuối, không nơi nương tựa. Vậy mà, một câu của hắn đủ để cô biết cô thất vọng cỡ nào.
Xem ra, người đàn ông này làm việc đều có mục đích, không phải loại người tốt như bên ngoài.
"Là tự tôi muốn rời khỏi hắn, chỉ đơn giản như thế thôi, dù sao cũng không có ai lại muốn làm đồ chơi của người khác."
Phối hợp với lời trước đó, Lạc Khuynh Thành khẽ nhíu mày, thoạt nhìn trông rất bi thương và buồn rầu. Cô cẩn thận trả lời, cho dù có muốn chạy trốn German, nhưng không hiểu sao, cô lại không muốn bán đứng hắn, càng không muốn khiến cho khoảng cách hai người họ nới rộng ra...
"Thượng tướng, tôi chỉ là một du học sinh không có tiền án, tiền sự mà thôi, anh giúp tôi, coi như là làm việc thiện, không có gì phiền phức cả."
Thân hình hơi run rẩy, tạo ra một tư thế hoàn mỹ. Khi nói chuyện, Lạc Khuynh Thành cố đáng thương cúi đầu vân vê thắt lưng, mỗi động tác của cô vừa tự nhiên quyến rũ người đối diện, vừa đáng yêu ngây thơ tựa như một cô nhóc. Coi cô giả tạo cũng được, nhưng giờ ngoài cái này ra, thì cô không biết làm gì mới tốt. . .
"Tôi còn trẻ thế này, anh thật sự muốn bỏ mặc tôi, để tôi bị người khác ăn hiếp sao?"
Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, ngữ điệu Lạc Khuynh Thành vừa nhẹ nhàng mà dịu dàng, từng một chữ phun ra khỏi miệng giống như một cô bé đáng yêu đang làm nũng. Đôi mắt đen láy mở to chớp chớp, trông rất đáng thương.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi đã đủ khiến cho đối phương đau lòng đến đứt từng khúc ruột, hận không thể trực tiếp ôm lấy cô, vuốt nhẹ đầu cô an ủi, sau đó bắn một phát súng chí mạng vào cái người dám ăn hiếp cô!
Không thể thừa nhận rằng, Lạc Khuynh Thành có dư thừa phong thái này, hơn nữa cô cũng cực kỳ thông minh, cô biết lợi dụng ưu điểm của mình để nắm thóp nhược điểm người đàn ông, khiến họ phải đau lòng thương tiếc.
Nhưng Ramiro không phải thuộc loại đàn ông vô dụng hám sắc, cho nên nào có dễ bị cắn câu trước sự quyến rũ đơn giản của cô . . .
Môi cong lên ý cười khó hiểu, Ramiro nhìn thần sắc Lạc Khuynh Thành, thái độ cũng dịu dàng đi vài phần : "Chỉ là một cô gái trẻ, nhưng lại đẹp như vậy, quả thật khiến cho người khác thương tiếc vô cùng, chỉ có điều, lý do này vẫn chưa đủ thỏa mãn để tôi giúp cô, trừ phi, cô có thể cung cấp thông tin cho tôi."
"Ví dụ như?"
"Scandal của Reggie Nord ."
Màng tai "Ong ong" rung động, hai mắt đột nhiên trừng lớn, Lạc Khuynh Thành không có lường trước được Ramiro lại yêu cầu như vậy. . .
Ý hắn là muốn cô ngụy tạ chứng cứ, khiến cho thanh danh của German bị phá hủy sao?
Scandal?! Điều này đối với một quân nhân mà nói, nhất là những người quyền cao chức trọng, tuyệt đối là điều kiêng kị, có thể dễ dàng hủy diệt con đường công danh và sự nghiệp của một vị sĩ quan, cho dù có là người mà thủ tướng coi trọng như German, một khi scandal bị rò rỉ ra bên ngoài, hơn nữa còn có người cố tình thôi thúc đặc điều sau lưng thì dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể bảo vệ được hắn!
Đó là chưa nói đến việc tiền đồ bị hủy hoại, mà thậm chí cả đời này hắn sẽ phải sống trong sự kỳ thị của lư luận, không còn tia hy vọng để rửa sạch . . .
Lạc Khuynh Thành cắn môi, kinh ngạc nhìn Ramiro, tự đáy lòng cô không ngừng tự hỏi, cô thật sự hận German đến mức phải khiến cho cả đời hắn hoàn toàn bị hủy hoại sao?
Không, không hề, tuy hắn là một người đàn ông cuồng bạo, hung tàn như ác ma, nhưng chỉ có thể thôi, đến bây giờ hắn vẫn chưa làm chuyện gì xúc phạm đến cô!
"Còn hơn thế nữa, bạo lực làm tổn thương đến một du học sinh nước ngoài... Đợi đã, chỉ cần cô nghĩ gì thì cứ nói hết cả ra, tôi sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô."
"Hắn không có xấu xa như vậy."
Lạc Khuynh Thành mạnh mẽ lắc đầu, có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, cô theo bản năng lên tiếng phản bác. Bỗng nhiên, lời vừa dứt, từ đâu gần đó truyền đến một giọng nói trầm thấp, tà mị, tựa như màn đêm nuốt chửng vạn vật.
"Em sai rồi, thật ra, tôi còn có thể tệ hơn."
Chân dài sải bước từ trong bóng đêm đi ra, German khẽ cười lạnh, nhìn Lạc Khuynh Thành, con ngươi màu lam sáng rực dưới trời đêm tựa như nhìn thấu lòng cô, sắc mặt âm trầm tựa biển sâu, ẩn hiện trong đó còn có một tia tức giận...
Xong rồi, hắn giận rồi ! Hắn sẽ giết cô mất!
"Thịch" một tiếng, trái tim đột nhiên đập lệch nhịp, Lạc Khuynh Thành bị dọa đến mức muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng German lại nhanh như tia chớp, lập tức vươn cánh tay mạnh mẽ mà rắn chắc của mình ôm chặt lấy eo cô, kéo cô trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.