Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 40: Tàn Nhẫn Tù Điệp 39: Tim...Đau?!

Phương Đường QO

12/01/2018

Lạc Khuynh Thành hung dữ căm giận nhìn German, vừa sợ lại vừa bối rối...

Có lẽ cô không biết rằng, càng sợ hãi bao nhiêu, cô lại càng kích thích dục vọng của hắn phát ra bấy nhiêu!

Môi kéo ra một đường cong hoàn mỹ, German yên lặng bế cô đi về phía bên phải nhà kính, một tay ôm chặt eo Lạc Khuynh Thành, tay còn lại nắm lấy dây kéo mành che, dùng lực, rồi sau đó, mạnh mẽ kéo xuống... !

"German!"

Ức chế không được thét lên một tiếng kêu đầy sợ hãi, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một tia kinh hãi và bối rối...

Người đàn ông chết tiệt này, vì sao...vì sao hắn có thể làm thế với cô? !

"Cuối cùng cũng chịu nói?"

Hô hấp trở nên nặng nề, German ghé môi mình sát bên tai Lạc Khuynh Thành, lời nói và ngữ điệu của hắn mang theo sự nguy hiểm và áp lực.

Đồng thời, hắn ôm Lạc Khuynh Thành xoay người, để lưng cô đối diện với lồng ngực hắn, phần ngực phía trước áp sát vào tấm kính thủy tinh trước mặt, còn hắn, vẫn tiếp tục quá trình đưa đẩy ra vào bên trong cô...

"Thế nào, như vậy, có kích thích không?"

Bàn tay di chuyển xuống phóng túng nắm trọn lấy bầu ngực trắng tuyết của Lạc Khuynh Thành, tấm kính thủy tinh phản chiếu ngược gương mặt yêu nghiệt của German, hình ảnh vừa quyến rũ lại vừa đậm chất chiếm hữu của một người đàn ông đi săn, hung hãn khiến người khác phải giận sôi máu, gợi cảm khiến người khác không nhịn được phải chảy nước miếng thèm thuồng, mà Lạc Khuynh Thành cũng không phải ngoại lệ!!!

"Hừ!"

Tên quỷ ác ma! Đúng là tội ác tày trời!

Nếu hắn không có động đến dây khởi động tấm mành đó thì Lạc Khuynh Thành không bao giờ biết rằng, thì ra bên ngoài tấm thủy tinh này chính là nơi tổ chức tiệc rượu, nơi có những màn ôm ôm ấp ấp ghê tởm, quan trọng nhất là, đám sói cuồng dâm kia, bây giờ đã không còn bình tĩnh như ban đầu, người thì quẩy tưng bừng, người thì ôm hai người đàn bà đứng lắc lư...

Khoảng cách gần như vậy làm cho Lạc Khuynh Thành thoáng lo sợ, nếu bọn họ có vô tình ngẩng đầu nhìn lên khu nhà kính trồng hoa này, nhất định sẽ thấy rõ cô, thấy rõ từng chút một!!

Đồ bại hoại! Sao hắn có thể nghĩ ra cách này để vũ nhục cô!? Bộ chiếm lấy cơ thể cô còn chưa đủ với hắn sao? Còn muốn những người ở đây xem trò? !

Qua tấm thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn màu vàng mờ nhạt, cô bị buộc phải ép sát người lên mặt kính, phía sau phải chịu đựng sự mạnh mẽ của người đàn ông ác ma, với một tư thế nhục nhã và xấu hổ, dưới một tình huống vô cùng khó xử và mất mặt. Làm sao cô có thể cắn răng làm ngơ được đây?

Chỉ mới là điểm khởi đầu kích thích trong quá trình chinh phục cô mà thôi? Nhưng, đủ khiến lòng tự tôn cô, hoàn toàn vỡ vụn !

"Đừng, German, đừng đối xử với tôi như vậy, cầu xin anh..."

Hoảng sợ nhìn về phía đằng xa xuyên qua tấm thủy tinh, đúng lúc này, Lạc Khuynh Thành đột nhiên phát hiện có người nhìn qua phía bên này, nước mắt không kiềm được rơi xuống, cô thấy mình quá xấu hổ và tủi nhục vô cùng. Cuối cùng, cô đã khóc, khóc thê lương và đầy đau khổ.

Cơ thể, không hiểu vì bị dọa hay là bị kích thích, vùng kín giữa hai chân cô không ngừng co thắt mãnh liệt...

Đôi mắt thốt nhiên nheo lại, nặng nề thở dốc, con ngươi màu xanh luôn lạnh lùng của German giờ đây lại trở nên cực kỳ u ám, eo không ngừng truyền đến cảm giác nhức nhối, một loại khoái cảm chết người!

"Đáng chết! Cũng dám cắn tôi?"

Là muốn hại hắn mất mặt sao? !

Bị cô co thắt lại suýt chút nữa bắn ra, German cắn chặt răng, lỗ mãng thở dốc mãnh liệt hơn, hắn giữ chặt cằm Lạc Khuynh Thành, thô lỗ ra vào hơn lúc trước, ngay sau đó hắn mạnh mẽ đong đưa thắt lưng, cả người đột nhiên run lên, gầm nhẹ một tiếng, rồi tiếp tục tiến công cuồng dã...

Khuôn mặt tái nhợt bất lực áp lên tường kính thủy tinh, mặc cho hắn nằm mọi quyền điều khiển trong tay. Dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi khắp căn phòng, Lạc Khuynh Thành không những nhìn thấy được những đóa hoa đủ màu sắc chói lọi, mà còn thấy rõ được hình ảnh gợi tình trên đó...

Trên mặt thủy tinh, Lạc Khuynh Thành nhìn thấy gương mặt tà ác của người đàn ông, càng nhìn thấy rõ bộ dáng chật vật của mình khi mặc cho người đàn ông đó từng chút một tàn phá.

Người đàn ông mặc một thân quân phục hoàn mỹ, khí chất cao quý cùng hơi thở lãnh khốc luôn luôn tản ra trên người hắn. Hắn đang ngang tàng mà chiếm giữ cô, bàn tay giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô. Còn cô không thể khống chế nổi sự vĩ ngạn của hắn mà thở gấp. Tiếng thở dốc của người đàn ông hòa cùng tiếng kêu thanh thanh của người con gái, khiến cho căn phòng kính trở nên nóng bỏng lạ thường.

Hắn buộc cô, ép cô dính sát người lên tấm thủy tinh, nước mắt, hơi thở tựa khói sương bao phủ hai đôi mắt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành, có thể ngay cả khi nhìn thấy bản thân mình bị người đàn ông chiếm hữu, hắn dùng sức đến mức cả người cô nảy lên bần bật, khiến cả tâm và tim cũng theo đó mà run lên...

Khung cảnh thật tàn nhẫn! ! !

Cô đau, rất đau, rất mệt mỏi, cô không có làm gì sai, vì sao hắn lại phải tra tấn cô đến mức này, chi bằng hắn trực tiếp giết cô chết đi cho rồi? Cô không muốn sống như thế này nữa!

Đôi mắt trong trẻo đau khổ nhắm chặt, cô không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng đáng sợ phản chiếu lên tấm kính đó thêm bất kỳ giây phút nào nữa. Nhẫn nhịn, rồi lại nhịn, cô không chịu đựng nổi nữa, càng không muốn kiên trì thêm nữa...

"German! Anh buông tôi ra! Đừng để cho người khác nhìn thấy! Hức hức! Tôi không muốn!"

Âm thanh nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, Lạc Khuynh Thành khóc la thành tiếng, mồ hôi trên trán kết hợp với nước mắt tạo thành từng giọt lớn chảy xuống, "Lạch cạch" rơi xuống sàn, thật khiến cho người khác cảm thấy đau lòng...

Rốt cuộc là cô đau khổ đến bao nhiêu mới có thể khóc thê thảm nhường này?

German cau mày nhìn những giọt lệ men theo mặt thủy tinh rơi xuống, tiếng khóc của cô nghe như những đứa trẻ sơ sinh đáng thương. German cảm thấy lòng tự tôn của đàn ông hơi bị chà đạp nên dừng động tác lại một chút, hắn ôm mặt Lạc Khuynh Thành quay lại đối diện với hắn...

"Khóc cái gì? Lẽ nào tôi không làm em dễ chịu sao?"

Vốn hắn nghĩ rằng cô sẽ hưởng thụ khoái cảm trước sự tra tấn thô lỗ của hắn, nào ngờ vì sao, khi nhìn thấy nước mắt của cô rơi xuống, không hiểu sao tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy rất đau! ?

Đau? ...Tim đau?

Đã bao nhiêu năm, hắn chưa trải qua cảm giác này?

"Tôi hận anh! Hận anh! Anh buông tôi ra! Tôi không muốn bị người khác nhìn thấy! Đừng có biểu diễn mấy trò dơ bẩn đó cho người khác xem! Đừng!"

Há miệng hung dữ cắn ngón tay đang vuốt ve bên miệng cô, Lạc Khuynh Thành lấy lại tinh thần, điên cuồng chống đối phản kháng hắn, cô cho rằng, một màn xấu hổ và bại hoại này nhất định sẽ hấp dẫn mấy tên cuồng dâm ngoài kia. Nhưng bất chợt, cô liếc mắt nhìn xuống, khi bọn họ ngước nhìn lên đây, thái độ...rất chi là tự nhiên...

Cứ như, bọn họ không nhìn thấy cái gì cả?



"Biết mình ngốc chưa?"

Cong môi thản nhiên cười, German nhẹ cúi đầu xuống cắn vào tai Lạc Khuynh Thành, đáy mắt ánh lên một tia hứng thú thưởng thức vẻ mặt ngây ngốc của cô gái ngờ nghệch nào đó, ...

Rất thông minh, vượt qua cả tưởng tượng của hắn, dưới hoàn cảnh này, cũng đủ tỉnh táo nhận ra sự bất thường bên ngoài, khiến hắn không thể không khen ngợi.

Nhưng, thật ra, cô còn ngốc lắm, rất ngốc, vì sao cô có thể cho rằng, hắn dễ dàng để mặc cho thằng đàn ông khác nhìn thấy thân thể cô? Vừa rồi chỉ cố ý, mục đích chính là để hù họa cô, xem thử gương mặt hoảng hốt và sợ hãi của con thỏ con này đáng yêu đến mức nào. Tiếc rằng, tuy thành công nhưng dọa cô đến khóc thê lương thế này, hắn cảm thấy rất...

Lo lắng!

"Anh... anh... anh dọa tôi sợ chết đi được!?"

Đầu óc run lên từng đợt, từng tế bào thần kinh đã không còn căng thẳng như trước, Lạc Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt, quay đầu nhìn về phía German, hốc mắt còn đọng lại vài giọt lệ chưa kịp rơi, giống như là vũng nước nhỏ sau trận mưa phùn đầu xuân, đáng thương đến động lòng người...

Bộ dạng của Lạc Khuynh Thành, thực sự rất đẹp, biểu tình của cô giống như một cô nhóc bướng bỉnh đang bực bội vì bị người khác chọc ghẹo, khẩu khí giống như là kể oan ức, tính khí vừa trẻ con vừa đáng yêu, nhưng cũng không kém phần to gan.

Trái tim, không hiểu sao chợt mềm nhũn, lồng ngực khẽ chấn động, lần đầu tiên trước mặt cô, German thấp giọng cười , một nụ cười không khinh bỉ, không lạnh lùng, không giảo hoạt, chỉ đơn giản là vui vẻ, vui vẻ một cách chân thực...

Gã đàn ông thối tha! Rõ ràng là làm chuyện xấu, ấy vậy mà cũng có tâm trạng cười vào mặt người khác cho được?!

"Đồ xấu xa! Quỷ bắt nạt ! Bộ thích ăn hiếp tôi lắm hả?!"

Môi sưng đỏ hơi chu ra, Lạc Khuynh Thành giơ nắm đấm, trừng mắt nhìn hắn, tuy là đang trút giận, nhưng âm thanh kiều diễm, mềm mại không có một chút hăm dọa đối phương mà quan trọng hơn là toàn bộ tấm mặt nạ đề phòng bên ngoài đã bắt đầu rơi xuống. Cô không còn ngụy trang bản thân cũng như tâm trạng dần dần buông lỏng. Lần đầu tiên trước mặt German, cô để lộ ra bản chất chân thật nhất của mình, ngữ điệu có mang theo một chút nũng nịu...

"Tôi nói rồi, tôi còn có thể tệ hơn."

Âm thanh pha lẫn một tia sung sướng của người đàn ông vang lên nhàn nhạt trong không khí, German nhẹ nhàng ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành, vầng trán âu yếm áp lên trán cô, German thấp giọng thì thào...

"Hơn nữa, sở thích của tôi chính là ức hiếp người khác, chẳng phải em là người biết rõ nhất sao?

Khuôn mặt của cô bắt đầu bao phủ bởi một tầng lửa nóng, tóc dài đen óng như thác nước chảy xuống rối tung, mang theo mùi mồ hôi, rất hỗn độn, thoạt nhìn trông thê thảm vô cùng, nhưng cô nào biết rằng, trong mắt người đàn ông nào đó, toàn bộ hình dáng cô đập vào mắt hắn, đều trở nên quyến rũ và mị hoặc...

Hơn nữa, ngoài gương mặt xinh đẹp của cô, ngoài dáng hình gợi cảm của cô, ngoài làn da trắng trẻo có điểm chút dấu đỏ của cô, thì còn có nơi đó, mềm mại và non hồng, khiến cho hắn cảm thấy mê đắm trong dục vọng...

Không thể phủ nhận một điều, hắn thực sự yêu chết bộ dáng của Lạc Khuynh Thành bây giờ, quyến rũ đến động lòng người! Hắn cũng hận bản thân không xuống tay mạnh hơn mà ức hiếp chết cô! Để cho cả đời này, trong mắt cô, trong tim cô chỉ có khắc mỗi tên hắn!!

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hòa cũng với hơi thở nam tính tiếp xúc lên từng tế bào da của cô, gần đến mức những cử chỉ thân mật này chỉ dành cho những đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết. Không hiểu sao một cử chỉ này, một lời nói này của hắn lại khiến cô cảm giác như hắn đang "thả thính" cô, hừ, yêu nghiệt. Cô trừng mắt nhìn hắn, miệng nhỏ nhắn oán giận nói: "Tôi ghét anh! Đồ chỉ biết ăn hiếp người khác..."

Ăn hiếp?

"Em cảm thấy chưa đủ?"

Nghiêng người khẽ cười, trong con ngươi thâm thúy kia mang một tia cao ngạo tà mị đến bức người, German khiến kẻ đối diện vô thức trầm mình xuống biển hồ, nơi mà hắn ngự trị...

"Đi thôi, tôi đưa em đến chỗ đông người!"

Ác miệng nói ra, cố ý dọa Lạc Khuynh Thành, German khẽ cười bên tai Lạc Khuynh Thành khiến cô bị dọa đến thét chói tai lên.

"Đừng! Tôi không muốn người khác xem!"

Ôm chặt cổ German, nhào lên người hắn leo bám, Lạc Khuynh Thành bị dọa sợ đến run rẩy cả người...

Cái tên điên này, bộ trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ muốn bắt nạt cô thôi sao, cô biết, hắn là loại người nói được làm được! Cô thà chết chứ chả muốn cho người khác chứng kiến cảnh mình bị hắn chà đạp thế nào đâu!

Mà mình cũng điên thật mà! Mới trong vài giây ngắn ngủi bị nụ cười hiếm có của hắn mê hoặc, thậm chí còn nghĩ rằng thật ra hắn cũng là một người đàn ông dịu dàng?!

Bởi vì khẩn trương, bên dưới lại tiếp tục một đợt co thắt, cắn chặt lấy "bảo bối" của German đến căng nứt, yết hầu bắt đầu gợi cảm trượt lên xuống sau đó gầm lên một tiếng dài, người đàn ông tựa như một con sư tử đầu đàn chuẩn bị xâm chiếm lãnh thổ, điên cuồng chiếm đoạt người phụ nữ dưới thân! ! !

Khiến cho người ta cảm thấy khoái cảm tuyệt đỉnh, tựa như gió lốc quét qua mỗi một tấc da thịt của Lạc Khuynh Thành xâm nhập vào hàng triệu sợi dây thần kinh, quá kinh hãi, quá bất ngờ, ban đầu là đau, đau đến thống khổ, bây giờ cảm giác lại khiến cô chìm đắm trong sự ngọt ngào khó nói nên lời?!

Cô chưa từng nếm trải qua cảm giác lạ thường đó cho nên cô không ngừng sợ hãi, thậm chí cô không biết được mình có bệnh gì không? Hay là thật ra, bản tính của cô là ...phóng đãng! ?

Lông mi nhẹ run rẩy, Lạc Khuynh Thành cắn môi nghiêng đầu sang một bên, không hề liếc nhìn về phía German, so với việc nói rằng cô không tình nguyện thì thật sự mà nói, là cô không dám...

Người đàn ông này là ma, không chỉ luôn tìm mọi cách để hủy hoại cô mà thậm chí có thể truyền hơi thở và bản chất đen tối nhiễm độc sang người mình, khiến một người chưa bao giờ nhiễm bụi trần như cô phải trầm luân lún sâu vào mỗi cử động của hắn.

Từ từ trượt xuống tấm kính thủy tinh, Lạc Khuynh Thành mang theo vài giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi cả một ngày đến đêm như được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa, toàn bộ màn đêm trở nên mụ mị, mê ly nhưng, đưa mắt nhìn ra xa hơn nữa, lại là một khung cảnh khác.

Bầu trời đêm không trăng hắc ám, thật sự rất ghê người, tựa như người đàn ông đang thân mật chiếm lấy cô, vẻ mặt quyến rũ kết hợp với ánh mắt âm u, vô tình chạm vào đáy lòng sâu thẳm trong cô...

Cả một đêm, mệt mỏi mặc cho hắn ham muốn rồi lại điên cuồng đâm vào, ngay từ đầu cô đã không chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, đã sớm vượt qua giới hạn và khả năng của mình, cô không biết rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, rồi lại bị hắn đâm vào cứ như thể muốn xuyên thấu qua cơ thể cô, tiến sâu vào tận linh hồn cô, đã qua không biết bao nhiêu lần cao trào.

Chỉ còn lại duy nhất một thứ mà cô nhớ rõ, đó chính là đôi mắt hẹp dài ẩn hiện bên trong là con ngươi màu xanh đặc trưng sắc lạnh đẹp đến đoạt hồn người...

Trong toàn bộ quá trình, hắn đều dùng loại ánh mắt này, khóa chặt cô, ánh mắt không hề bình thản, lạnh nhạt, mà là một loại lửa nhiệt tình chưa bao giờ cô thấy ở hắn. Ánh mắt đó, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đủ khiến cho cô e thẹn, ngón chân khó chịu đến co quắp lại.

Cho tới bây giờ Lạc Khuynh Thành vẫn không biết rằng, thì ra đôi mắt người đàn ông này, không chỉ là vũ khí vô hình để giết người, đe dọa người mà còn có thể nóng bỏng, gợi cảm... !

Vóc người của hắn, động tác của hắn, mạnh mẽ và cường đại ép cô phải rơi xuống vực sâu không đáy, mãi mãi.

Cuối cùng, Lạc Khuynh Thành không biết mình trở về biệt thự bằng cách nào, cả người chỉ mơ mơ màng màng, đủ để cô vẫn còn cảm nhận cái vật căng cứng của hắn rong đuổi trong cơ thể mình. Làm sao mà không tức giận cho được, cô thật sự muốn giơ một chân đạp hắn!

Gã đàn ông thối tha, rốt cuộc anh làm xong chưa hả, có để cho tôi yên không? Bộ hắn không thấy mệt sao, không thấy chán sao!?

Đây là lần đầu tiên của cô, đau muốn chết đi sống lại, còn hắn thì không ý không tứ, không quan tâm đến cảm nhận của người khác? Chẳng khác gì một con sói hoang bị bỏ đói chục năm!

"German, liệu mà bắn hết tinh đến chết luôn đi!"



Mí mắt nặng nề không mở ra nổi, cô dùng âm thanh khàn đặc có pha chút nức nở bực bội la lên, sau đó Lạc Khuynh Thành không chịu nổi được nữa, lại một lần nữa ngất đi, ấn tượng duy nhất chính là hình ảnh German với khóe môi cong lên ý cười tà mị...

Đáng chết! Đồ điên ! Còn cười nhạo cô nữa hả? Đợi bà đây tỉnh dậy xem, có sức lực rồi, nhất định sẽ đánh chết hắn, phải rửa hết nỗi nhục ngày hôm nay!!!

Bắn ... bắn tinh đến chết?

Còn đủ sức để nguyền rủa hắn sao?

Đúng là... Đáng yêu chết mất! ! !

Cô gái Phương Đông này nói cũng lý lẽ không kém nhỉ? Vì sao trước kia hắn không phát hiện ra, cô là một cô nhóc lanh mồm lanh miệng? Khẩu khí nói chuyện cũng đáng yêu không kém, rõ ràng phải gọi là hận hắn đến mức nghiến răng nghiến lợi, rống cũng dùng hết mức có thể, coi bộ cho dù có cho hắn chết bao nhiêu lần, cũng không đủ xả nỗi hận trong người cô.

Nhưng không hiểu vì sao, dáng vẻ của cô, lại khiến cho hắn liên tưởng, cô chỉ đang làm nũng hắn? !

Hơn nữa cổ họng cô, trải qua một đêm bị hắn dạy dỗ và hành hạ thì đã sớm nói không ra hơi, mỗi một lời nói ra đều vô lực mà mềm mại vô lực, càng nghe càng giống tiếng kêu nhỏ nhắn của thỏ con, thật sự là rất đáng yêu .

Sống trên đời này, đây là lần đầu tiên German cảm thấy đàn bà không chỉ có mã ngoài để trưng bày...

German nâng tay lên, xoa mặt Lạc Khuynh Thành, không khống chế được mà dịu dàng giúp cô lau mồ hôi, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, cơ thể hắn, dường như không còn nghe theo lý trí mình nữa.

Môi, nhẹ nhàng đặt lên trán Lạc Khuynh Thành , một nụ hôn không hề chứa dục vọng hay có ý đồ bất chính, chỉ đơn giản và rất đỗi bình thường, là sự ân cần và dịu dàng từ trước đến nay hắn chưa từng đối với ai như vậy, ánh mắt không còn sự lạnh lẽo của thường ngày, thay vào đó là sự ấm áp phảng phất chút... cưng chiều.

Chỉ tiếc, Lạc Khuynh Thành đã sớm mê man bất tỉnh, bỏ lỡ mất khoảnh khắc hiếm hoi của ai đó.

Ngoài phòng, tiếng chim chóc ríu rít bên ngoài cửa sổ, những tia nắng đầu ngày chiếu qua khung cửa, tinh nghịch trải lên cánh tay tráng kiện của người đàn ông. Cánh tay tràn ngập sức mạnh, cũng rất dịu dàng vòng qua thân thể cô, khiến phần lưng mềm mại của cô dán sát vào vòm ngực vững chãi của hắn. Trên gương mặt điển trai của hắn, thấp thoáng xuất hiện một nét đẹp nguy hiểm tựa Satan nhưng ẩn chứa trong đó là có sự dịu dàng!

Qua một đêm kích tình, quan hệ giữa German và Lạc Khuynh Thành, trở thành một trạng thái kỳ diệu nào đó, hắn xâm chiếm cơ thể cô, hắn thỏa mãn, còn cô từ bên trong lẫn bên ngoài, đều là dấu ấn của hắn, một nửa là đau đớn, nửa là đau thương...

Sự thô bạo của người đàn ông này, thật sự không khác với lời đồn, tính tình biến đổi thất thường, vào thời khắc mọi quy luật giới hạn của Lạc Khuynh Thành hoàn toàn bị phá vỡ thì hắn không hề biết tiết chế cảm xúc, tùy ý làm bậy, không coi cảm xúc người khác ra gì.

Sau khi cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút, German mới có thái độ kiên nhẫn với Lạc Khuynh Thành như vậy, thậm chí còn chủ động chăm sóc cô.

Những lúc muốn khiêu khích cô, đùa giỡn cô, đương nhiên, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ những cơ hội đó. Không phải hắn không đau lòng cho cô, chỉ là hắn thích hưởng thụ, khám phá mọi cung bậc cảm xúc của Lạc Khuynh Thành khi bị hắn trêu chọc, chọc cho đến khi cô phải khóc đến mờ hai mắt, đến khi cô phải bày ra bộ dáng đáng thương trước mặt hắn. Rõ ràng là rất muốn hắn, thế nhưng lại kiên quyết quật cường không chịu cúi đầu, càng không đồng ý cầu xin tha thứ, đánh thức khát vọng chinh phục vốn có trong bản năng của hắn!!

Khi tâm trạng không tốt, hoặc không có bất cứ chút ưu sầu gì, Lạc Khuynh Thành sẽ trải qua tình trạng thảm thương gấp ngàn lần bình thường, bởi vì, vốn dĩ thế giới nơi mà hắn thuộc về là địa ngục, mà bản chất của hắn là người đàn ông mạnh mẽ và cuồng nhiệt, ngay cả khi trên giường, không biết kiềm nén dục vọng bản thân, bằng mọi cách thỏa mãn niềm vui và khoái cảm, tận hưởng đến khi nào Lạc Khuynh Thành... cảm thấy bị dục vọng đè chết mới thôi!

Ngay khi ở dưới thân German, Lạc Khuynh Thành mới khắc sâu cái cảm giác đau đớn tột cùng, cô rốt cuộc cũng đã hiểu cái gì gọi là tình yêu độc chiếm, người đàn ông này một khi đã biến thành một tên ác ma cuồng bạo thì cô sẽ bị hắn ép đến khô nước mới thôi! Hại cô đau đến thở không nổi, thậm chí còn phải bật ra những tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc.

Có lẽ Lạc Khuynh Thành không biết rằng, ngay khi cô bị hắn mãnh liệt tiến công, thật ra, cô đã gây cho German một sự rung động mà trước nay hắn chưa từng trải qua bao giờ. Chưa có một người phụ nữ nào đủ sức quyến rũ để khiến cho một người đàn ông như German, đệ nhất sói hoang nước Đức phải mê muội như vậy.. !

Rõ ràng, hai chữ "mê muội", hoàn toàn phù hợp để có thể hình dung cảm xúc của hắn, sự say mê của hắn với Lạc Khuynh Thành tựa như một loại độc không có thuốc giải.

Ở nơi đó liên tục căng ra khiến "cậu nhỏ" của hắn bị kích thích đâm vào chọc ra không ngừng, mà sự bướng bỉnh của cô, tự cao của cô, khoảnh khắc khi cô cắn chặt quai hàm cố không phát ra tiếng rên rỉ vì thích thú trông mê người đến mức hận bản thân không hung hăng mà xé rách cô!

Đương nhiên, không chỉ có những lúc trên giường hắn mới cảm nhận được con người của cô thú vị mà trong quá trình tiếp xúc cô, bắt nạt cô. Lạc Khuynh Thành đã đem đến cho hắn bao nhiêu điều độc đáo, sức quyến rũ của một cô gái đậm chất phương Đông, tựa như sợi lông tơ mềm mại vô hình đi thẳng vào cơ thể hắn, mà sâu hơn nữa là đến trái tim băng giá của hắn.

Chỉ tiếc, sợi tơ này quá mông lung và quá mỏng manh cho nên German không thể nào phát hiện ra, mà Lạc Khuynh Thành cũng không có cách gì thăm dò được...

Trên thế giới này, yêu là việc khó khăn nhất mà con người phải nếm trải qua, ở mọi lứa tuổi, ở mọi thời điểm dù là đẹp nhất của tuổi thanh xuân hay là khi tóc đã điểm muối tiêu, con người cũng luôn cất giấu một câu chuyện tình yêu đẹp giữ riêng cho mình, nhưng có người sẽ lựa chọn cách chia sẻ với nhau câu chuyện tình yêu đó, có lẽ là để tìm được nửa kia của mình, nhưng lại có những người, lựa chọn cách im lặng, giống như German và Lạc Khuynh Thành; và có những người, lại lựa chọn cách né tránh, họ không muốn lún sâu vào thứ tình yêu mà họ nghĩ họ mãi sẽ không bao giờ có được, họ đấu tranh tư tưởng, bồi hồi và do dự, giống như, Hobart.

Một buổi sáng đẹp trời, không còn gió lạnh, không còn tuyết rơi, mặt trời ấm áp chậm rãi nhô lên từ chân trời đằng Đông...

Trong phòng ngủ của tòa biệt thự.

"Sao không ăn đi?"

German rũ mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, gương mặt điển trai và anh tuấn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy ẩn hiện trong đôi mắt màu lam trong trẻo kia, không biết là vì ánh mặt trời chiếu vào hay là một duyên cớ nào khác, vừa sáng ngời, lại có chút ưu tư lập lờ vây quanh con ngươi xanh thẳm đó, thỉnh thoảng lại pha chút tinh nghịch, giống như đắc ý sau khi vừa thực hiện thành công âm mưu nào đó!

Hừ! Đắc ý cái quái gì! Loại đàn ông chỉ biết bắt nạt con gái yếu đuối, bộ chưa đủ mất mặt sao còn bày ra cái mặt không có chút hối lỗi hay có ý định xin lỗi hả?!

Gò má không hiểu sao lại đỏ ửng, cô xấu hổ trừng mắt nhìn German, cực kỳ buồn bực và chán nản !

Bị tên siêu cấp biến thái hành hạ suốt cả một đêm, vốn bụng dạ cũng trống rỗng, cũng mệt muốn chết, mới vừa mở hai con mắt ra đã bị hắn bắt chẹt...

Được rồi, nếu còn có lòng tốt để cô ăn cơm bổ sung thể lực thì cô đã không tính toán với hắn làm gì, đằng này, trên thực tế lại không phải như vậy a!!!

Không, còn hơn cả thế nữa, tên biến thái vô lại này, thậm chí còn cố ý đem bữa sáng tới tận phòng, à không, tới trước mặt cô. Bản thân mình ăn vui vẻ thì chả chấp nhặt gì, đằng này chỉ mới có động đũa thôi mà hắn đã dùng vũ lực áp chế cô, chả khác cái tính tình của một tên bạo quân, xin hỏi, anh thế này thì tôi ăn như thế nào hả! ?

Nghiến răng chịu bị German khống chế ngồi lên đùi hắn, Lạc Khuynh Thành bày ra vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt trừng lớn, bên trong con ngươi chứa đầy lửa giận, đủ lớn để thiêu trụi cả cánh rừng, nếu có thể thì cô cũng muốn chính ngọn lửa ấy thiêu chết German đi cho hả giận ...

Nhưng mà cô không biết rằng, càng phẫn nộ bao nhiêu thì cá tính chân thật nhất của cô càng bị lộ trước mặt German bấy nhiêu, và điều này lại khiến cho ác ma rất hưng phấn và thoải mái hưởng thụ!

Hài lòng với biểu hiện buồn bực của Lạc Khuynh Thành, German khẽ cong khóe môi cười nhạt, nâng lên tay, gắp đại một miếng beefsteak nhỏ, sau đó liếc mắt đưa tình thẳng đến bên miệng Lạc Khuynh Thành, sắc mặt trầm lạnh nhìn cô, không nói gì...

Đầu óc Lạc Khuynh Thành như chìm vào một mớ bòng bong, trong nháy mắt cô không biết phải phản ứng với hành động của hắn thế nào.

Động tác của hắn đây là...là muốn đút cô ăn sao? Cô thật sự không có đoán lầm chứ!?

Có lẽ vì quá khiếp sợ trước một màn này, Lạc Khuynh Thành không cách gì kéo hồn mình về, chỉ ngồi im như phỗng trong người hắn, một cái nháy mắt cũng không...

"Sao thế, bị tôi làm đến mức phản ứng chậm thế này à?"

Giọng người đàn ông lạnh nhạt mà có chút không ưng ý, German mạnh mẽ dùng đầu ngón tay khiêu khích miệng Lạc Khuynh Thành, động tác linh hoạt đưa một miếng beefsteak nhét vào miệng cô.

"Thượng tướng, trung tướng Hobart tới chơi, đang chờ trước cửa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook