Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 6: Tàn nhẫn tù điệp 5: Cô ấy tên là Khuynh Thành
Phương Đường QO
02/01/2018
Khuynh Thành?
Sửng sốt, trong nháy mắt Lạc Khuynh Thành lập tức cứng đờ tại chỗ, như một con búp bê gỗ ngừng dây cót, đôi mắt to tròn đen láy mở to kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang hối hả chạy về phía mình, cô rất lâu...rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh...
Chẳng lẽ, chủ nhân của thân thể này cũng có tên là Khuynh Thành?
"Khuynh Thành, rốt cuộc em đã đi đâu vậy ? Mọi người tìm em lâu rồi nhưng không người nào thấy em cả , em thật là, làm chị sợ muốn chết..."
Một cánh tay vươn ra trước mặt Lạc Khuynh Thành, nhẹ nhàng lau đi lớp nước mưa lạnh giá bám đầy trên mặt, sau đó lau đi lớp bụi bám làm lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cô.
"Mặt của em lạnh thế, có lạnh không?"
Người phụ nữ đó cẩn thận vỗ về khuôn mặt Lạc Khuynh Thành, chạm đến gò má lạnh như băng của cô, đầu ngón tay người phụ nữ đó khẽ run lên.
Ánh mắt người phụ nữ cụp xuống, nhìn toàn thân Lạc Khuynh Thành từ trên xuống dưới, dáng vẻ lếch thếch, chật vật của cô gái thu nhỏ lại trong con ngươi người phụ nữ đó, lo lắng bắt đầu bủa vây ...
"Khuynh Thành, em có ổn không? Sao lại để mình bị mắc mưa thế này? Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Khuynh Thành!! Khuynh Thành, tiếng gọi đầy quen thuộc, đầy nhung nhớ...
Người phụ nữ quan tâm hỏi han cô, giống như như dòng suối nước nóng ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim. Sự cô lập suy sụp mới bao vây toàn thân Lạc Khuynh Thành nhanh chóng bị những cử chỉ quan tâm, những lời hỏi han săn sóc tận tình như tan biến đi...
Tay người phụ nữ ấy rất ấm, ấm lắm...cô chợt nhớ đến vòng tay cha mẹ đã từng âu yếm hỏi han cô thế này, rồi hơi ấm đó từng chút từng chút len lỏi vào trong trong lòng của cô.
Lạc Khuynh Thành cho rằng, hồn lưu lạc đến đây, cuộc sống trước mắt nhất định sẽ vô cùng khó khăn và lẻ loi; thậm chí cô cũng không biết rõ chủ nhân mà mình mượn xác này là người như thế nào, thân phận như thế nào, có người thân hay không, cô không hề nhìn thấy ánh sáng trên con đường đó, một con đường đen tối không có tương lai?
Nhưng rồi người phụ nữ này xuất hiện, xuất hiện vô cùng đúng lúc! !
Sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, giống như liều thuốc an thần trong đêm dài không ngủ được vì bất lực trước số phận, chính người phụ nữ đó đã cho cô biết rằng thì ra ông trời vẫn còn thương cô, cô không hề bơ vơ, không hề không chốn dung thân ; thì ra, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm cùng lạ lẫm này, vẫn còn một tia nắng ấm áp bên cạnh cô, chăm sóc cô... !
Nhấp nháy môi, cô giật mình sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên, Lạc Khuynh Thành "Oa" một tiếng, cô bật khóc.
Cô bất ngờ nhào về phía người phụ nữ đó, vùi đầu vào ngực cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy. Lạc Khuynh Thành như một đứa trẻ không kiêng dè, phóng túng lớn tiếng nức nở như muốn tống hết sự kinh hoảng cùng sợ hãi ra ngoài cho hả lòng hả dạ.
Cô không biết người phụ nữ này là ai, nhưng ngay giây phút cô ấy mang cho mình một tia hạnh phúc cùng ấm áp nơi vùng đất giá lạnh. Cô không cần gì phải tỏ ra kiên cường nữa.
Lạc Khuynh Thành lớn tiếng khóc òa lên, tiếng khóc mang theo sự ủy khuất cùng đáng thương vang dội quanh con phố vắng tanh bóng người.
Đột nhiên một tia chớp rạch ngang bầu trời đen khịt, trong không gian hỗn loạn u ám đầu năm 1933, giống như vết cắt sáng chói của con dao sắc bén báo hiệu một sự kiện đáng sợ sắp diễn ra...
Đôi mắt khẽ động, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Lạc Khuynh Thành, người đàn ông đó bình tĩnh nhìn cô, không hề nháy mắt.
Bây giờ cô khóc không khác gì một đứa trẻ bị lạc mới tìm được gia đình, so với dáng vẻ quật cường, đạm mạc cô tịch ban nãy thì hoàn toàn khác nhau. Thì ra cũng chỉ là một chú thỏ trắng nhỏ bất lực lạc mất người thân thôi, không có gì thú vị...
"Đi."
Thu hồi tầm mắt, người đàn ông thản nhiên buông một chữ phân phó người lái xe tiếp tục đi, không nhận ra chút ưu tư gì trong mắt hắn, vẫn chỉ lạnh lẽo, vô tình là hai thứ làm nên con người hắn. Rồi chiếc xe màu đen đó chầm chậm biến mất giữa cơn mưa vẫn không ngừng rơi...
Tại căn phòng ấm áp.
Cầm lấy chén trà gừng, Lạc Khuynh Thành miễn cưỡng tựa đầu lên cửa sổ, gương mặt thanh tú thanh tĩnh đến lạ.
Vừa rồi, cô đại khái biết được một chút thân phận của chủ nhân cơ thể này.
Cơ thể gốc bị cô đột nhiên xâm chiếm này cũng có tên là Lạc Khuynh Thành, người Trung Quốc, mới mười chín tuổi, cùng với chị gái của mình, tức là người con gái mới quan tâm hỏi han cô - Lạc Ngâm Tích đến Đức du học.
Sửng sốt, trong nháy mắt Lạc Khuynh Thành lập tức cứng đờ tại chỗ, như một con búp bê gỗ ngừng dây cót, đôi mắt to tròn đen láy mở to kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang hối hả chạy về phía mình, cô rất lâu...rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh...
Chẳng lẽ, chủ nhân của thân thể này cũng có tên là Khuynh Thành?
"Khuynh Thành, rốt cuộc em đã đi đâu vậy ? Mọi người tìm em lâu rồi nhưng không người nào thấy em cả , em thật là, làm chị sợ muốn chết..."
Một cánh tay vươn ra trước mặt Lạc Khuynh Thành, nhẹ nhàng lau đi lớp nước mưa lạnh giá bám đầy trên mặt, sau đó lau đi lớp bụi bám làm lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cô.
"Mặt của em lạnh thế, có lạnh không?"
Người phụ nữ đó cẩn thận vỗ về khuôn mặt Lạc Khuynh Thành, chạm đến gò má lạnh như băng của cô, đầu ngón tay người phụ nữ đó khẽ run lên.
Ánh mắt người phụ nữ cụp xuống, nhìn toàn thân Lạc Khuynh Thành từ trên xuống dưới, dáng vẻ lếch thếch, chật vật của cô gái thu nhỏ lại trong con ngươi người phụ nữ đó, lo lắng bắt đầu bủa vây ...
"Khuynh Thành, em có ổn không? Sao lại để mình bị mắc mưa thế này? Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Khuynh Thành!! Khuynh Thành, tiếng gọi đầy quen thuộc, đầy nhung nhớ...
Người phụ nữ quan tâm hỏi han cô, giống như như dòng suối nước nóng ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim. Sự cô lập suy sụp mới bao vây toàn thân Lạc Khuynh Thành nhanh chóng bị những cử chỉ quan tâm, những lời hỏi han săn sóc tận tình như tan biến đi...
Tay người phụ nữ ấy rất ấm, ấm lắm...cô chợt nhớ đến vòng tay cha mẹ đã từng âu yếm hỏi han cô thế này, rồi hơi ấm đó từng chút từng chút len lỏi vào trong trong lòng của cô.
Lạc Khuynh Thành cho rằng, hồn lưu lạc đến đây, cuộc sống trước mắt nhất định sẽ vô cùng khó khăn và lẻ loi; thậm chí cô cũng không biết rõ chủ nhân mà mình mượn xác này là người như thế nào, thân phận như thế nào, có người thân hay không, cô không hề nhìn thấy ánh sáng trên con đường đó, một con đường đen tối không có tương lai?
Nhưng rồi người phụ nữ này xuất hiện, xuất hiện vô cùng đúng lúc! !
Sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, giống như liều thuốc an thần trong đêm dài không ngủ được vì bất lực trước số phận, chính người phụ nữ đó đã cho cô biết rằng thì ra ông trời vẫn còn thương cô, cô không hề bơ vơ, không hề không chốn dung thân ; thì ra, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm cùng lạ lẫm này, vẫn còn một tia nắng ấm áp bên cạnh cô, chăm sóc cô... !
Nhấp nháy môi, cô giật mình sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên, Lạc Khuynh Thành "Oa" một tiếng, cô bật khóc.
Cô bất ngờ nhào về phía người phụ nữ đó, vùi đầu vào ngực cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy. Lạc Khuynh Thành như một đứa trẻ không kiêng dè, phóng túng lớn tiếng nức nở như muốn tống hết sự kinh hoảng cùng sợ hãi ra ngoài cho hả lòng hả dạ.
Cô không biết người phụ nữ này là ai, nhưng ngay giây phút cô ấy mang cho mình một tia hạnh phúc cùng ấm áp nơi vùng đất giá lạnh. Cô không cần gì phải tỏ ra kiên cường nữa.
Lạc Khuynh Thành lớn tiếng khóc òa lên, tiếng khóc mang theo sự ủy khuất cùng đáng thương vang dội quanh con phố vắng tanh bóng người.
Đột nhiên một tia chớp rạch ngang bầu trời đen khịt, trong không gian hỗn loạn u ám đầu năm 1933, giống như vết cắt sáng chói của con dao sắc bén báo hiệu một sự kiện đáng sợ sắp diễn ra...
Đôi mắt khẽ động, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Lạc Khuynh Thành, người đàn ông đó bình tĩnh nhìn cô, không hề nháy mắt.
Bây giờ cô khóc không khác gì một đứa trẻ bị lạc mới tìm được gia đình, so với dáng vẻ quật cường, đạm mạc cô tịch ban nãy thì hoàn toàn khác nhau. Thì ra cũng chỉ là một chú thỏ trắng nhỏ bất lực lạc mất người thân thôi, không có gì thú vị...
"Đi."
Thu hồi tầm mắt, người đàn ông thản nhiên buông một chữ phân phó người lái xe tiếp tục đi, không nhận ra chút ưu tư gì trong mắt hắn, vẫn chỉ lạnh lẽo, vô tình là hai thứ làm nên con người hắn. Rồi chiếc xe màu đen đó chầm chậm biến mất giữa cơn mưa vẫn không ngừng rơi...
Tại căn phòng ấm áp.
Cầm lấy chén trà gừng, Lạc Khuynh Thành miễn cưỡng tựa đầu lên cửa sổ, gương mặt thanh tú thanh tĩnh đến lạ.
Vừa rồi, cô đại khái biết được một chút thân phận của chủ nhân cơ thể này.
Cơ thể gốc bị cô đột nhiên xâm chiếm này cũng có tên là Lạc Khuynh Thành, người Trung Quốc, mới mười chín tuổi, cùng với chị gái của mình, tức là người con gái mới quan tâm hỏi han cô - Lạc Ngâm Tích đến Đức du học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.