Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 58: Tàn Nhẫn Tù Điệp 57: Sao Lại Lạnh Thế Này?
Phương Đường QO
12/01/2018
"Đem kẻ ở chuồng ngựa kia ném đi!"
Cánh tay tráng kiện mạnh mẽ ôm Lạc Khuynh Thành, ngay thời điểm đi qua đám lính gác, lời mệnh lệnh lạnh lẽo chậm rãi phát ra từ miệng German, sau đó hắn tiếp tục sải rộng bước chân, nhanh chóng ôm Lạc Khuynh Thành trở về phòng,...
Động tác của người đàn ông, tuy không thể nói là quá nhẹ nhàng, hay nói phóng đại hơn là dịu dàng và nâng niu. Có điều, so với sự thô lỗ của hắn thường ngày thì đã "tiến bộ" hơn rất nhiều, ít nhất là lúc này đây, hắn không có trực tiếp ném cô lên giường, xem cử chỉ cẩn thận và hơi cứng nhắc đặt cô nằm xuống, có lẽ hắn rất lo lắng cho vết thương do đạn gây ra trên người Lạc Khuynh Thành, sợ rằng mình quá thô lỗ mà ảnh hưởng đến vết thương của cô?
Nhưng, còn vết thương của hắn thì sao?
Dường như hắn không hề để ý đến, cũng đã quên mất trên người mình cũng có một vết đạn tương tự gây ra, tất cả tâm trí của hắn đều đặt lên người Lạc Khuynh Thành, điều hắn muốn làm nhất bây giờ chính là cứu cô, hắn lập tức ra lệnh khẩn cấp cho bác sĩ tư nhân bằng cách nhanh nhất đến biệt thự hắn. Cũng vì vẻ đáng sợ và nguy hiểm của hắn dọa, nên không ai dám liếc mắt nhìn hắn, càng không dám nhiều lời, nơm nớp lo sợ làm thế nào xử lý vết thương trên người Lạc Khuynh Thành....
Đứng bên người sổ, bóng người cao lớn của người đàn ông phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo trên nền trời đêm sâu thẳm, cả gương mặt German chìm trong làn khói thuốc dày đặc, vẫn là gương mặt trầm ổn, nghiêm nghị như trước, nhưng tầm mắt lại có chút âu lo khi nhìn thấy tên bác sĩ đang thuần thục lấy đạn ra khỏi người Lạc Khuynh Thành.
Đã được bác sĩ khuyên rằng tốt nhất là hắn nên đi ra ngoài, nhưng không hiểu sao hắn không muốn rời đi, một phút một giây cũng không, ít nhất, ngay khi hắn chưa xác định được sinh mạng của cô có an toàn hay không, hắn không muốn rời đi...
Không thể phủ nhận rằng, cô gái này khiến cho hắn phải trải qua nhiều loại cung bậc cảm xúc, đặc biệt là sự rung động không ngừng! Là sự rung động từ trước đến nay hắn chưa có! Thứ cảm xúc này khiến cho trái tim hắn, ngay cả bây giờ, vẫn còn đập loạn nhịp không ngừng.
Hắn chưa hề ngờ tới, cô lại vì hắn mà đỡ phát súng kia, hắn lại càng không ngờ rằng, cô lại tình nguyện vì hắn, mà không màng an nguy của bản thân...
Rất không giống cô của thường ngày, cũng vượt sức tưởng tượng của hắn, cô gái này, chẳng phải rất hận hắn sao, chẳng phải rất muốn rời khỏi hắn sau đó tìm đến một chân trời khác, một chân trời không có hắn sao?
Vừa rồi khi cậu thiếu niên kia nổ súng, đối với cô mà nói, phải là một cơ hội rất tốt mới đúng? Nếu như hắn thật sự bị trúng đạn, thậm chí là chết tại chỗ, có phải cô sẽ nhân cơ hội đó...chạy trốn, rời khỏi hắn? Cho dù hắn không chết, nhưng chỉ bị thương, liệu cô có dùng chút hy vọng cuối cùng đó mà liều mạng bỏ trốn? Hơn nữa, lúc đó cô đứng gần như rất xa hắn, mà hắn lại không hề đề phòng cô, cô hoàn toàn có dư thừa cơ hội để cùng cái tên tình lang kia, đâm sau lưng hắn một nhát dao, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Cô máu lạnh như vậy, thông minh như vậy, German không tin, cô lại không hiểu rõ tình cảnh đó!
Nhưng vì sao, vì sao dù biết điều đó là có khả thi, cô vẫn chạy lại chỗ hắn?
Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp, cô sợ bản thân mình xảy ra chuyện, ví như trong quá trình chạy trốn sẽ bị lính gác tóm được, hoặc trực tiếp giết chết!
Tất cả những điều này, một người thông minh như German, cũng không thể hiểu hết được, hắn không thể thăm dò được rốt cuộc Lạc Khuynh Thành đã nghĩ gì lúc đó.
Có điều cô không biết, chính là giây phút cô phi thân đến chắn trước người hắn, đáy lòng hắn, đã rung động đến nhường nào! Cô càng không biết, một phát súng đó, khiến cho trái tim hắn, như muốn ngừng đập,..
Nhiêu đó đã là quá đủ, quá đủ thành công làm cho trái tim vốn đã đóng băng tận bao giờ, lại bắt đầu tan chảy và nổi từng đợt sóng dồn dập.
Tiếng đồng hồ báo thức tí tách trôi qua, trong phòng, ngoài hô hấp ngắn dài lan tỏa trong không khí dần dần thay đổi mà trở nên phập phồng thì không gian bên ngoài vẫn duy trì ở trạng thái yên tĩnh trầm mặc không tiếng động ...
Không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi màn trời ngoài cửa sổ, lại chìm trong màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng lại một lần nữa leo cao trên đỉnh đầu soi sáng vạn vật dưới nhân gian.
"Thượng tướng, viên đạn đã được lấy ra, máu cũng đã cầm, bây giờ không còn gì đáng ngại nữa."
"Vậy sao?"
Mang theo một hơi khói dày đặc, môi chậm rãi cong lên ý cười khinh miệt nhẹ nhàng hỏi lại một tiếng, đương nhiên German có chút mất hứng ...
Vậy sao là cái gì? Tay nghề của bác sĩ bọn hắn, có bỏ ra giá cao bao nhiêu cũng đừng hòng mời được bọn họ đến chữa trị, thế mà danh dự của bọn hắn hoàn toàn bị giẫm đạp khi thượng tướng lại có thể mở lời hỏi một câu đầy nghi hoặc và vô nghĩa với bọn hắn như vậy!
Đối với bọn họ, câu hỏi của German đáng sợ và dọa người đến nhường nào, bọn bác sĩ không ngừng nhấc tay lau mồ hôi, chân tay không ngừng run lên...
Đệ nhất sói hoang nước Đức, quả nhiên không phải hạng vừa! Không cần đánh cũng dọa được đối phương a, chẳng qua chỉ nói một câu bảo thủ thôi mà, sao đáng sợ ghê người đến vậy? !
"Thượng tướng xin yên tâm, miệng vết thương của cô ấy đã xử lý ổn thỏa, sẽ không có sơ suất gì xảy ra."
Cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất để đáp lại, vị bác sĩ đó căng thẳng nói vài câu chắc nịch, lúc này mới làm cho German trấn an chút...
"Lui xuống đi."
Tay lớn vung lên, German vứt tàn thuốc vào trong gạt, từ trong bóng đêm thong thả bước đến bên giường, ngồi xuống nghiêng người nhìn chăm chú Lạc Khuynh Thành.
Sắc mặt vẫn chưa hồng hào, còn tái nhợt thế này sao?
Bị cái gương mặt trắng hệt như tuyết đó đâm chọc vào mắt, German rũ mắt xuống, lười biếng cười nhạt, sau đó vươn bàn tay to lớn âu yếm vuốt ve mặt cô, nhưng ngay lập tức con ngươi màu xanh bất ngờ co rụt lại, ...
Sao lại lạnh thế này?
Gương mặt cô rất nhỏ, mà bàn tay German lại rất lớn, dường như cả bàn tay hắn có thể ôm trọn hơn phân nửa mặt cô, từng ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng lướt qua lớp da non nớt, mịn màng, giống như đang truyền nhiệt cho cô, bỗng nhiên, German vội vàng thu tay về...
Không đúng, không nên có bộ dạng này, rõ ràng là cô phản bội hắn trước, vụng trộm gặp người đàn ông khác, hắn chưa tính đến chuyện trừng phạt cô đã là nhân từ lớn nhất hắn ban cho cô, vì sao lại còn đối xử khác thường với cô như bây giờ!
Hành động của hắn bây giờ, giống như có chút... ôn nhu?
Không, hai chữ này, không hề thích hợp để hình dung về con người hắn, hắn là ác ma không tim không phổi, không có tình người, càng không có tâm tư đi phân phát loại ôn nhu gì đó cho người khác, làm gì có chuyện đó? !
Mà cô, Lạc Khuynh Thành, chẳng qua chỉ là một con mồi lạ, một con thỏ con mà hắn ngẫu nhiên cảm thấy thích thú bắt về mà thôi, ngoại trừ việc chơi đùa cô, đối xử tàn bạo với cô, thì cô không là gì đối với hắn, cho nên, hắn lại càng không nên sinh ra loại cảm tình đặc biệt đó với cô ...
Không phải cô chỉ đỡ cho hắn một phát súng thôi sao? Cho dù không có cô, hắn cũng sẽ không bị súng bắn trúng, cho nên việc cô đứng ra cứu mạng hắn, là do cô tự rước phiền phức vào người ! !
Năm ngón tay bắt đầu thu lại, rất rõ ràng có thể nhìn thấy chủ nhân của bàn tay này đang đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng, hắn nắm chặt thành quyền, giống như đã hạ quyết tâm...
Thu nắm tay trở về, German vốn định đứng lên rời khỏi phòng, bỏ mặc Lạc Khuynh Thành nằm một mình ở đây, tự sinh tự diệt . Thế nhưng, ngay khi nắm tay mới thu về một nửa thì, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy, cô "ưm" một tiếng, run rẩy thì thào : "Lạnh..."
Âm thanh của người con gái rất mỏng manh, mềm nhẹ tựa như một cơn gió xuân thoảng qua, mang theo chút run rẩy tinh tế giống như đang chịu đựng loại đau khổ nào đó. Cô không khác gì một kẻ lang thang nơi núi tuyết giá lạnh, không người không nơi chốn, cái giá lạnh, cái thiếu thốn cảm giác ấm áp khiến cô trở nên đáng thương vô cùng.
Nắm thật chặt cái đốt ngón tay, German lập tức đứng yên tại chỗ, môi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Lạc Khuynh Thành, không biết có phải vì màn đêm u ám, hay là vì ánh sáng nơi con ngươi màu xanh đặc trưng của hắn biến hóa còn thâm sâu hơn biển, giống như đáy biển đại dương thản nhiên có chút dao động ngầm.
"Lạnh, lạnh quá.. hức..., German... lạnh quá..."
Cánh môi luôn đỏ hồng như cánh hoa anh đào kia, giờ đây lại trắng bệch đến dọa người, lại còn hơi run rẩy, phát ra những tiếng nức nở tựa như tiếng thủy tinh vỡ. Có lẽ vì thật sự rất lạnh nên cả người Lạc Khuynh Thành không chịu đựng được mà run lên từng cơn, mười đầu ngón tay bấu chặt lấy chăn, nhìn cô bây giờ giống như con mèo đang nũng nịu chủ nhân sưởi ấm cho mình.
Nếu là German của lúc trước thì làm gì có chuyện rối rắm hay do dự trước tình huống này, chỉ một chữ "German" phát ra từ miệng Lạc Khuynh Thành, thì cho dù tảng đá trong tim German có cứng rắn và lạnh lẽo đến mức nào cũng phải mủi lòng mà tan chảy, lý trí cuối cùng hoàn toàn bị âm thanh yếu ớt có phần dựa dẫm mà đốt cháy ...
German lật chăn lên, cúi người ôm cả người Lạc Khuynh Thành lên sưởi ấm cô, nhưng vì bộ quân trang trên người hắn vẫn mang hơi thở lạnh lẽo của băng tuyết nên không chỉ không truyền hơi ấm cho cô mà còn trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.
"A..."
Bị thắt lưng lạnh ngắt của đối phương tập kích, vốn Lạc Khuynh Thành đã run rẩy thân mình, giờ lại càng thêm mãnh liệt hơn, đầu cũng ủ rũ trong lòng German, cô kháng nghị muốn né tránh khỏi người hắn, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp không tự chủ được mà bất mãn rên khẽ,...
Lạnh, người anh lạnh lắm, tôi không cần anh ôm tôi!
Trong lòng nổi lên một loại cảm xúc phức tạp mà bản thân hắn cũng không hiểu được, buông Lạc Khuynh Thành đặt ngay ngắn trên giường, quay người đi đốt lò sưởi cạnh tường, German cởi sạch bộ quân phục trên người mình, đồng thời cởi chiếc váy trên người Lạc Khuynh Thành, cô bây giờ không một mảnh vải che thân, hắn lại lần nữa mới yên lòng mà tung chăn ôm cô nằm gọn trong lòng mình, trong suốt quá trình, động tác của hắn hoàn toàn cẩn thận và nhẹ nhàng, tránh ảnh hưởng đến vết thương bên vai trái của cô.
Hai người đều dùng da thịt trực tiếp truyền hơi ấm cho nhau, cả người cô lạnh như tảng băng, còn hắn thì nóng như máy sưởi, hai loại thái cực đối nghịch rõ ràng như thế khiến cho cảm xúc đối phương trở nên dễ bị kích thích mà mẫn cảm hơn. Trong phút chốc, Lạc Khuynh Thành bắt đầu tận hưởng sự ấm áp vây quanh mình, từ trạng thái run lẩy bẩy, cơ thể đã dần dần thích ứng và chậm rãi thả lỏng, cô thoải mái rên lên một tiếng, chẳng qua là vẫn còn hôn mê...
Cảm nhận được sự mềm mại và ngoan ngoãn của người con gái trong lòng mình, German không khỏi buồn cười trước bộ dáng đáng yêu của cô, hài lòng cong môi cười nhạt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ....
Nhưng vì giấc ngủ của hắn luôn không sâu, lại vì Lạc Khuynh Thành hành hạ nên chỉ mới nửa đêm, cô đột nhiên lại sốt cao.
Cánh tay tráng kiện mạnh mẽ ôm Lạc Khuynh Thành, ngay thời điểm đi qua đám lính gác, lời mệnh lệnh lạnh lẽo chậm rãi phát ra từ miệng German, sau đó hắn tiếp tục sải rộng bước chân, nhanh chóng ôm Lạc Khuynh Thành trở về phòng,...
Động tác của người đàn ông, tuy không thể nói là quá nhẹ nhàng, hay nói phóng đại hơn là dịu dàng và nâng niu. Có điều, so với sự thô lỗ của hắn thường ngày thì đã "tiến bộ" hơn rất nhiều, ít nhất là lúc này đây, hắn không có trực tiếp ném cô lên giường, xem cử chỉ cẩn thận và hơi cứng nhắc đặt cô nằm xuống, có lẽ hắn rất lo lắng cho vết thương do đạn gây ra trên người Lạc Khuynh Thành, sợ rằng mình quá thô lỗ mà ảnh hưởng đến vết thương của cô?
Nhưng, còn vết thương của hắn thì sao?
Dường như hắn không hề để ý đến, cũng đã quên mất trên người mình cũng có một vết đạn tương tự gây ra, tất cả tâm trí của hắn đều đặt lên người Lạc Khuynh Thành, điều hắn muốn làm nhất bây giờ chính là cứu cô, hắn lập tức ra lệnh khẩn cấp cho bác sĩ tư nhân bằng cách nhanh nhất đến biệt thự hắn. Cũng vì vẻ đáng sợ và nguy hiểm của hắn dọa, nên không ai dám liếc mắt nhìn hắn, càng không dám nhiều lời, nơm nớp lo sợ làm thế nào xử lý vết thương trên người Lạc Khuynh Thành....
Đứng bên người sổ, bóng người cao lớn của người đàn ông phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo trên nền trời đêm sâu thẳm, cả gương mặt German chìm trong làn khói thuốc dày đặc, vẫn là gương mặt trầm ổn, nghiêm nghị như trước, nhưng tầm mắt lại có chút âu lo khi nhìn thấy tên bác sĩ đang thuần thục lấy đạn ra khỏi người Lạc Khuynh Thành.
Đã được bác sĩ khuyên rằng tốt nhất là hắn nên đi ra ngoài, nhưng không hiểu sao hắn không muốn rời đi, một phút một giây cũng không, ít nhất, ngay khi hắn chưa xác định được sinh mạng của cô có an toàn hay không, hắn không muốn rời đi...
Không thể phủ nhận rằng, cô gái này khiến cho hắn phải trải qua nhiều loại cung bậc cảm xúc, đặc biệt là sự rung động không ngừng! Là sự rung động từ trước đến nay hắn chưa có! Thứ cảm xúc này khiến cho trái tim hắn, ngay cả bây giờ, vẫn còn đập loạn nhịp không ngừng.
Hắn chưa hề ngờ tới, cô lại vì hắn mà đỡ phát súng kia, hắn lại càng không ngờ rằng, cô lại tình nguyện vì hắn, mà không màng an nguy của bản thân...
Rất không giống cô của thường ngày, cũng vượt sức tưởng tượng của hắn, cô gái này, chẳng phải rất hận hắn sao, chẳng phải rất muốn rời khỏi hắn sau đó tìm đến một chân trời khác, một chân trời không có hắn sao?
Vừa rồi khi cậu thiếu niên kia nổ súng, đối với cô mà nói, phải là một cơ hội rất tốt mới đúng? Nếu như hắn thật sự bị trúng đạn, thậm chí là chết tại chỗ, có phải cô sẽ nhân cơ hội đó...chạy trốn, rời khỏi hắn? Cho dù hắn không chết, nhưng chỉ bị thương, liệu cô có dùng chút hy vọng cuối cùng đó mà liều mạng bỏ trốn? Hơn nữa, lúc đó cô đứng gần như rất xa hắn, mà hắn lại không hề đề phòng cô, cô hoàn toàn có dư thừa cơ hội để cùng cái tên tình lang kia, đâm sau lưng hắn một nhát dao, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Cô máu lạnh như vậy, thông minh như vậy, German không tin, cô lại không hiểu rõ tình cảnh đó!
Nhưng vì sao, vì sao dù biết điều đó là có khả thi, cô vẫn chạy lại chỗ hắn?
Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp, cô sợ bản thân mình xảy ra chuyện, ví như trong quá trình chạy trốn sẽ bị lính gác tóm được, hoặc trực tiếp giết chết!
Tất cả những điều này, một người thông minh như German, cũng không thể hiểu hết được, hắn không thể thăm dò được rốt cuộc Lạc Khuynh Thành đã nghĩ gì lúc đó.
Có điều cô không biết, chính là giây phút cô phi thân đến chắn trước người hắn, đáy lòng hắn, đã rung động đến nhường nào! Cô càng không biết, một phát súng đó, khiến cho trái tim hắn, như muốn ngừng đập,..
Nhiêu đó đã là quá đủ, quá đủ thành công làm cho trái tim vốn đã đóng băng tận bao giờ, lại bắt đầu tan chảy và nổi từng đợt sóng dồn dập.
Tiếng đồng hồ báo thức tí tách trôi qua, trong phòng, ngoài hô hấp ngắn dài lan tỏa trong không khí dần dần thay đổi mà trở nên phập phồng thì không gian bên ngoài vẫn duy trì ở trạng thái yên tĩnh trầm mặc không tiếng động ...
Không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi màn trời ngoài cửa sổ, lại chìm trong màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng lại một lần nữa leo cao trên đỉnh đầu soi sáng vạn vật dưới nhân gian.
"Thượng tướng, viên đạn đã được lấy ra, máu cũng đã cầm, bây giờ không còn gì đáng ngại nữa."
"Vậy sao?"
Mang theo một hơi khói dày đặc, môi chậm rãi cong lên ý cười khinh miệt nhẹ nhàng hỏi lại một tiếng, đương nhiên German có chút mất hứng ...
Vậy sao là cái gì? Tay nghề của bác sĩ bọn hắn, có bỏ ra giá cao bao nhiêu cũng đừng hòng mời được bọn họ đến chữa trị, thế mà danh dự của bọn hắn hoàn toàn bị giẫm đạp khi thượng tướng lại có thể mở lời hỏi một câu đầy nghi hoặc và vô nghĩa với bọn hắn như vậy!
Đối với bọn họ, câu hỏi của German đáng sợ và dọa người đến nhường nào, bọn bác sĩ không ngừng nhấc tay lau mồ hôi, chân tay không ngừng run lên...
Đệ nhất sói hoang nước Đức, quả nhiên không phải hạng vừa! Không cần đánh cũng dọa được đối phương a, chẳng qua chỉ nói một câu bảo thủ thôi mà, sao đáng sợ ghê người đến vậy? !
"Thượng tướng xin yên tâm, miệng vết thương của cô ấy đã xử lý ổn thỏa, sẽ không có sơ suất gì xảy ra."
Cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất để đáp lại, vị bác sĩ đó căng thẳng nói vài câu chắc nịch, lúc này mới làm cho German trấn an chút...
"Lui xuống đi."
Tay lớn vung lên, German vứt tàn thuốc vào trong gạt, từ trong bóng đêm thong thả bước đến bên giường, ngồi xuống nghiêng người nhìn chăm chú Lạc Khuynh Thành.
Sắc mặt vẫn chưa hồng hào, còn tái nhợt thế này sao?
Bị cái gương mặt trắng hệt như tuyết đó đâm chọc vào mắt, German rũ mắt xuống, lười biếng cười nhạt, sau đó vươn bàn tay to lớn âu yếm vuốt ve mặt cô, nhưng ngay lập tức con ngươi màu xanh bất ngờ co rụt lại, ...
Sao lại lạnh thế này?
Gương mặt cô rất nhỏ, mà bàn tay German lại rất lớn, dường như cả bàn tay hắn có thể ôm trọn hơn phân nửa mặt cô, từng ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng lướt qua lớp da non nớt, mịn màng, giống như đang truyền nhiệt cho cô, bỗng nhiên, German vội vàng thu tay về...
Không đúng, không nên có bộ dạng này, rõ ràng là cô phản bội hắn trước, vụng trộm gặp người đàn ông khác, hắn chưa tính đến chuyện trừng phạt cô đã là nhân từ lớn nhất hắn ban cho cô, vì sao lại còn đối xử khác thường với cô như bây giờ!
Hành động của hắn bây giờ, giống như có chút... ôn nhu?
Không, hai chữ này, không hề thích hợp để hình dung về con người hắn, hắn là ác ma không tim không phổi, không có tình người, càng không có tâm tư đi phân phát loại ôn nhu gì đó cho người khác, làm gì có chuyện đó? !
Mà cô, Lạc Khuynh Thành, chẳng qua chỉ là một con mồi lạ, một con thỏ con mà hắn ngẫu nhiên cảm thấy thích thú bắt về mà thôi, ngoại trừ việc chơi đùa cô, đối xử tàn bạo với cô, thì cô không là gì đối với hắn, cho nên, hắn lại càng không nên sinh ra loại cảm tình đặc biệt đó với cô ...
Không phải cô chỉ đỡ cho hắn một phát súng thôi sao? Cho dù không có cô, hắn cũng sẽ không bị súng bắn trúng, cho nên việc cô đứng ra cứu mạng hắn, là do cô tự rước phiền phức vào người ! !
Năm ngón tay bắt đầu thu lại, rất rõ ràng có thể nhìn thấy chủ nhân của bàn tay này đang đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng, hắn nắm chặt thành quyền, giống như đã hạ quyết tâm...
Thu nắm tay trở về, German vốn định đứng lên rời khỏi phòng, bỏ mặc Lạc Khuynh Thành nằm một mình ở đây, tự sinh tự diệt . Thế nhưng, ngay khi nắm tay mới thu về một nửa thì, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy, cô "ưm" một tiếng, run rẩy thì thào : "Lạnh..."
Âm thanh của người con gái rất mỏng manh, mềm nhẹ tựa như một cơn gió xuân thoảng qua, mang theo chút run rẩy tinh tế giống như đang chịu đựng loại đau khổ nào đó. Cô không khác gì một kẻ lang thang nơi núi tuyết giá lạnh, không người không nơi chốn, cái giá lạnh, cái thiếu thốn cảm giác ấm áp khiến cô trở nên đáng thương vô cùng.
Nắm thật chặt cái đốt ngón tay, German lập tức đứng yên tại chỗ, môi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Lạc Khuynh Thành, không biết có phải vì màn đêm u ám, hay là vì ánh sáng nơi con ngươi màu xanh đặc trưng của hắn biến hóa còn thâm sâu hơn biển, giống như đáy biển đại dương thản nhiên có chút dao động ngầm.
"Lạnh, lạnh quá.. hức..., German... lạnh quá..."
Cánh môi luôn đỏ hồng như cánh hoa anh đào kia, giờ đây lại trắng bệch đến dọa người, lại còn hơi run rẩy, phát ra những tiếng nức nở tựa như tiếng thủy tinh vỡ. Có lẽ vì thật sự rất lạnh nên cả người Lạc Khuynh Thành không chịu đựng được mà run lên từng cơn, mười đầu ngón tay bấu chặt lấy chăn, nhìn cô bây giờ giống như con mèo đang nũng nịu chủ nhân sưởi ấm cho mình.
Nếu là German của lúc trước thì làm gì có chuyện rối rắm hay do dự trước tình huống này, chỉ một chữ "German" phát ra từ miệng Lạc Khuynh Thành, thì cho dù tảng đá trong tim German có cứng rắn và lạnh lẽo đến mức nào cũng phải mủi lòng mà tan chảy, lý trí cuối cùng hoàn toàn bị âm thanh yếu ớt có phần dựa dẫm mà đốt cháy ...
German lật chăn lên, cúi người ôm cả người Lạc Khuynh Thành lên sưởi ấm cô, nhưng vì bộ quân trang trên người hắn vẫn mang hơi thở lạnh lẽo của băng tuyết nên không chỉ không truyền hơi ấm cho cô mà còn trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.
"A..."
Bị thắt lưng lạnh ngắt của đối phương tập kích, vốn Lạc Khuynh Thành đã run rẩy thân mình, giờ lại càng thêm mãnh liệt hơn, đầu cũng ủ rũ trong lòng German, cô kháng nghị muốn né tránh khỏi người hắn, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp không tự chủ được mà bất mãn rên khẽ,...
Lạnh, người anh lạnh lắm, tôi không cần anh ôm tôi!
Trong lòng nổi lên một loại cảm xúc phức tạp mà bản thân hắn cũng không hiểu được, buông Lạc Khuynh Thành đặt ngay ngắn trên giường, quay người đi đốt lò sưởi cạnh tường, German cởi sạch bộ quân phục trên người mình, đồng thời cởi chiếc váy trên người Lạc Khuynh Thành, cô bây giờ không một mảnh vải che thân, hắn lại lần nữa mới yên lòng mà tung chăn ôm cô nằm gọn trong lòng mình, trong suốt quá trình, động tác của hắn hoàn toàn cẩn thận và nhẹ nhàng, tránh ảnh hưởng đến vết thương bên vai trái của cô.
Hai người đều dùng da thịt trực tiếp truyền hơi ấm cho nhau, cả người cô lạnh như tảng băng, còn hắn thì nóng như máy sưởi, hai loại thái cực đối nghịch rõ ràng như thế khiến cho cảm xúc đối phương trở nên dễ bị kích thích mà mẫn cảm hơn. Trong phút chốc, Lạc Khuynh Thành bắt đầu tận hưởng sự ấm áp vây quanh mình, từ trạng thái run lẩy bẩy, cơ thể đã dần dần thích ứng và chậm rãi thả lỏng, cô thoải mái rên lên một tiếng, chẳng qua là vẫn còn hôn mê...
Cảm nhận được sự mềm mại và ngoan ngoãn của người con gái trong lòng mình, German không khỏi buồn cười trước bộ dáng đáng yêu của cô, hài lòng cong môi cười nhạt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ....
Nhưng vì giấc ngủ của hắn luôn không sâu, lại vì Lạc Khuynh Thành hành hạ nên chỉ mới nửa đêm, cô đột nhiên lại sốt cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.