Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 71: Tàn Nhẫn Tù Điệp 70: "Chị, Là Chị Sao?"
Phương Đường QO
18/01/2018
Khẩu súng này là
cô trộm trước ở trong phòng chứa đồ của German, người đàn ông này, ngoài có một trái tim máu lạnh với những suy nghĩ điên rồ thì việc hắn thích
sưu tầm vũ khí cũng không có gì mới lạ. Trong biệt thự có một căn phòng, ở nơi đó là nơi bày chứa rất nhiều loại vũ khí với đủ loại kiểu dáng
khác nhau, nhìn vào thì là những khẩu súng với niên đại rất lâu đời, chủ yếu là trưng bày súng,..
Vì sao cô biết được căn phòng này là vì một lần ngẫu nhiên, cô vô tình phát hiện ra...
Còn vì sao cô có được khẩu súng trong tay thì có một lần, trong thời gian dưỡng thương, cô nhân lúc German không có ở nhà, lén lút chạy đến phòng chứa đồ, vơ đại một khẩu súng cỡ nhỏ.
Sống bên cạnh German, cô cảm thấy bản thân mình như đang trên lò lửa thiêu, có thể rơi xuống đó bất cứ lúc nào, nhất là mỗi lần hắn nổi khùng, giở trò tàn bạo, những lúc đó một chút an toàn cô hoàn toàn không cảm giác được, cho nên, tuy cô chưa từng học qua bộ môn bắn súng, cũng chả biết kỹ thuật tháo lắp súng nhưng có súng bên cạnh, thì cái gì cô cũng không lo lắng nữa.
Sau khi trộm khẩu súng xong, Lạc Khuynh Thành vẫn luôn cất giấu nó ở dưới sàn, mà ngay buổi tối hôm qua, sau khi cùng hắn trải qua trận kích tình, nửa đêm cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhớ đến chuyện giải cứu Ngâm Tích là việc quá mạo hiểm, cho nên cô lặng lẽ chui ra khỏi lòng hắn, rón rén xuống giường, lôi khẩu súng dưới sàn ra giấu nhẹm trong áo để khi đến trời sáng, nhân lúc German không để ý, cô sẽ âm thầm giấu súng ở dưới tất chân...
Lúc ấy, tuy German nằm đưa lưng về phía cô, về lý mà nói thì hắn sẽ không thấy được mọi hành động của cô, nhưng vì lúc cô giấu súng, tay cô cứ không ngừng run lên, đến cả tim cũng giật nảy mạnh từng cơn, cô rất sợ, sợ sẽ bị hắn phát hiện, càng sợ hắn sẽ sử dụng khẩu súng này với cô!
Bây giờ, dù có dùng đến hay không dùng, có nó làm đồ phòng thân cũng yên tâm hơn...
Nắm chặt báng súng, điều tiết hô hấp, Lạc Khuynh Thành đưa tay đẩy nhẹ cửa vào, rồi đột nhiên cô nhận ra, cửa vốn dĩ không đóng!?
Trong lòng dâng lên một thứ niềm vui khó tả, Lạc Khuynh Thành thấp người bước vào, lén lút tựa như một con mèo hoang nhỏ...
Lạc Khuynh Thành đã từng nghĩ đến khả năng, hai tiếng kêu cứu ấy có thể đã được Hobart ghi âm lại nhằm dụ cô vào bẫy, nhưng vì đây là cơ hội duy nhất để cứu Ngâm Tích, nên cô đành mạo hiểm một lần?
Chút sợ hãi này, không đủ để khiến cô từ bỏ...
Cho nên, biết rõ sẽ có bẫy, biết rõ mình cũng sẽ bị bắt nhốt tại đây, nhưng cuối cùng Lạc Khuynh Thành vẫn ngoan cố vào hang sói!
Bên trong căn phòng, không hề có ngọn đèn nào, ngoài ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt vào thì xung quanh chỉ có bóng tối bao phủ khiến Lạc Khuynh Thành không nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
Men theo chút ánh sáng từ bên ngoài, ít nhất Lạc Khuynh Thành cũng đủ khả năng để xác định liệu Ngâm Tích có mặt trong này hay không...
Vô cùng khẩn trương, trái tim không ngừng đập lên hồi, Lạc Khuynh Thành linh hoạt dán người lên tường đá, có cử động cũng không dám.
Cô có nên bật đèn lên kiếm không?
Không, không thể, nhỡ đâu trong phòng còn có Hobart, vậy chẳng phải cô tự chui đầu vào lưới à?
Nhưng bây giờ cô biết phải làm sao, vất vả lắm cô mới thoát khỏi vòng kiềm cặp của German, tuyệt đối không có chuyện không công mà trở về! Huống chi, rõ ràng cô nghe được tiếng kêu cứu của Ngâm Tích ở đây! Cô không thể vứt bỏ chị ấy được, có liều chết cũng không!
Nghiến chặt răng, ngay khi Lạc Khuynh Thành đang do dự nghĩ cách thì bỗng nhiên cô nghe được một thứ âm thanh rất nhỏ, giống như đang kêu cứu?
Nghiêng tai cẩn thận thám thính, trái tim Lạc Khuynh Thành chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng đến bực này, quả nhiên, là tiếng kêu cứu, cô không hề nghe lầm.
"Cứu mạng... Cứu mạng... Ai nhanh tới cứu tôi với?"
Là Lạc Ngâm Tích, đúng là âm thanh của Lạc Ngâm Tích, nó phát ra từ cánh cửa sổ kia, âm điệu rất nhỏ, còn có chút run rẩy, giống như đang giãy dụa?
Con ngươi ngưng đọng, chăm chú nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, mượn ánh sáng từ ngọn đèn đường bên ngoài, Lạc Khuynh Thành phát hiện có điều gì đó khác thường, hình như có người bên đó, cái bóng của đối phương lắc lư phản chiếu dưới ngọn đèn...
Trong lòng vui mừng như điên, nắm chặt khẩu súng trong tay, Lạc Khuynh Thành không có cách gì để khống chế được sự kích động đang dâng trào, gót chân nhẹ nhàng nhấc lên, nương theo ánh sáng của ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, sải bước chạy đến.
"Chị, là chị sao!?"
Lạc Khuynh Thành xoay người toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, có chút lo lắng vươn đầu ngón tay, không cẩn thận chạm vào da thịt của đối phương, cô nhịn không được run lên!
Sao lại lạnh như vậy?
"Khuynh Thành?"
Nhận được một câu phản hồi của đối phương, Lạc Khuynh Thành sực ngẩn người, bả vai khẽ khàng run lên, giọng nói gần gũi mà quen thuộc mà bao ngày cô mong muốn được nghe một lần, cô không dám tin, cũng không dám động đậy.
Là Lạc Ngâm Tích...
"Chị!"
Nhanh chóng đỡ Lạc Ngâm Tích đang quỳ bệch xuống đất lên, Lạc Khuynh Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm cô...
Là Ngâm Tích, đúng là Ngâm Tích thật rồi!
Nhưng, vì sao chị ấy lại gầy đến mức này, hơn nữa lại còn rất tiều tụy, thoạt nhìn như bị bỏ đói mấy ngày.
Là tại cô, lúc trước ngay khi biết Ngâm Tích bị Hobart bắt được, lẽ ra cô nên liều mạng tìm cách cứu chị ấy ra, nhưng cô lại vô dụng, kéo dài thời gian, hại chị ấy sống khổ sống sở đến mức này...
"Chị ơi, em sai rồi, là em tới chậm."
Trái tim đau nhói như bị hàng ngàn cây kim châm đâm vào, Lạc Khuynh Thành run rẩy vươn tay xoa vuốt mặt Lạc Ngâm Tích, âm thanh trở nên nghẹn ngào và chua xót...
"Khuynh Thành, là em sao...đúng thật là em sao? Cuối cùng chị cũng gặp được em."
Nước mắt, giống như con diều đứt dây, "Lạch chạch lạch chạch" rơi xuống, Lạc Ngâm Tích không ngừng lắc đầu, kích động đến mức cả người run rẩy.
Mẹ, cha, cuối cùng con cũng tìm thấy Khuynh Thành rồi, tuy đã không thể làm tròn nghĩa vụ mà hai người giao phó – không có bảo vệ tốt cho con bé, nhưng cuối cùng con đã gặp được nó rồi, cuối cùng...
"Khuynh Thành, em vẫn khỏe chứ? Có ốm đau ở đâu không? Reggie Nord không làm khó em chứ?"
Ánh sáng trong phòng bây giờ rất yếu nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Khuynh Thành, cô rất muốn biết, khoảng thời gian vừa qua, em mình sống thế nào, có...bị ăn hiếp hay không?
"Em vẫn khỏe, chị đừng lo lắng. Còn chị thì sao..." Hình như trông không được tốt lắm.
Hốc mắt đỏ bừng, Lạc Khuynh Thành cũng khó che giấu được nỗi niềm và sự kích động đang trào dâng, nhào vào lòng Lạc Ngâm Tích, ôm cô, mặc cho nước mắt ướt đẫm hai gò má.
Đã lâu, lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy chị của mình, một cái hồn xuyên qua đất nước xa lạ, lúc cô lâm vào bước đường cùng, không chốn dung thân, lạc lõng giữa dòng người thì chính Ngâm Tích – người đã cho cô ấm áp và chở che quý giá, tất cả là lỗi của cô, nếu như không vì cô thì chị cô lẽ ra cũng không phải liên lụy vào.
"Khuynh Thành..."
Âm thanh gần gũi nhỏ nhẹ vang lên, Lạc Ngâm Tích cũng nghẹn ngào mở lời, hai chị em, trong khoảng thời gian dài, trải qua biết bao nhiêu khó khăn mất mát, đau khổ xương máu, để nay được ôm chầm lấy nhau, được trò chuyện gọi tên nhau, dùng nước mắt để giãi bày hết tâm sự và nhớ nhung của mình tới đối phương.
Trong hiện tại và tương lai, cho dù không phải là em gái ruột, cho dù con đường phía trước có như thế nào, có lưu lạc ở đâu thì Lạc Khuynh Thành và Lạc Ngâm Tích vẫn mãi là chị em ruột chưa bao giờ hết săn sóc và yêu thương nhau, thậm chí sẽ liều mạng mà bảo vệ đối phương!
"Nơi này không thể ở lâu được, trước hết em đưa chị ra ngoài, xong rồi chị em mình nói chuyện sau."
Chỉ mở miệng nói ra một câu ngắn gọn, Lạc Khuynh Thành buông tay Lạc Ngâm Tích, kiên cường lau đi nước mắt, dùng tay cởi trói cho chị mình, từng đầu ngón tay khi chạm đến mu bàn tay Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành không khỏi thương tâm, cảm xúc lại một lần nữa ứ nghẹn...
Tay Ngâm Tích, lạnh quá,...
Cái tên Hobart biến thái chết tiệt, rốt cuộc đã ngược đãi gì với chị ấy?!
Sẽ có một ngày, Lạc Khuynh Thành cô sẽ khiến hắn trả giá gấp đôi, nhất định!
"Chúng ta nhanh lên một chút, chắc Hobart cũng sắp trở về rồi, hắn rất biến thái, chuyện gì cũng có thể làm được, nếu như hắn ta phát hiện ra em thì em sẽ gặp nguy hiểm mất."
Lạc Ngâm Tích chống đỡ cái thân thể cạn kiệt sức lực, dựa lên vách tường, nhắc đến khả năng sẽ bị Hobart bắt gặp, cơ thể Lạc Ngâm Tích không tự chủ được là run rẩy, cô rất sợ hắn, sợ hãi hắn đến tận xương tủy!
"Đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để hắn xúc phạm đến chị, tuyệt đối không."
Lạc Khuynh Thành đau lòng vỗ lên mu bàn tay lạnh lẽo của Ngâm Tích mà trấn an, lời nói và giọng điệu của Lạc Khuynh Thành đều chắc nịch và kiên định, tựa như một lời thề nguyền, khiến cho đáy lòng Lạc Ngâm Tích trở nên an tâm hơn rất nhiều, đồng thời còn cảm thấy kì lạ...
Bởi vì, cô em gái mình từ nhỏ đến lớn đều nhát như chuột, gặp phải bất kỳ tình huống vặt vãnh nào thì tay chân cũng sẽ trở nên luống cuống, chứ đừng nói đến hoàn cảnh bây giờ - tình cảnh đánh cược tính mạng và danh dự của hai người. Về lý mà nói, thân là chị lớn, phải là người đứng ra bảo vệ cho em mình mới phải, nhưng hành vi và thái độ của Lạc Khuynh Thành khiến Ngâm Tích yên lòng và trấn tĩnh hơn rất nhiều, chính nó đã cho cô cảm giác được an toàn, được bảo vệ!
"Ừm."
Đáp nhẹ một tiếng, giơ tay lên phối hợp với Lạc Khuynh Thành, rốt cuộc Lạc Ngâm Tích cũng thoát khỏi sự kiềm kẹp của sợi dây thừng dày...
"Đi."
Ném dây thừng xuống đất, một tay Lạc Khuynh Thành sờ sờ tìm khẩu súng dưới mặt đất, một tay kia cầm chặt lấy tay Lạc Ngâm Tích tay, cô kéo chị mình đứng dậy, định rời khỏi nơi tù ngục này, nhưng thậm chí còn chưa bước được một bước chân thì trong không khí vang lên tiếng cười đầy âm hiểm cùng ma quỷ, nhẹ nhàng truyền đến.
Là Hobart...
Dưới tình huống căng như sợi dây đàn cộng thêm sự u ám mà căn phòng mang lại, thành thật mà nói, một tràng cười của Hobart bất ngờ phát ra khiến hai chị em cô bị dọa không ít, quan trọng hơn là, khẩu khí của hắn, nhẹ nhàng tựa ma quỷ, kinh khủng đến cực điểm!
Vì sao cô biết được căn phòng này là vì một lần ngẫu nhiên, cô vô tình phát hiện ra...
Còn vì sao cô có được khẩu súng trong tay thì có một lần, trong thời gian dưỡng thương, cô nhân lúc German không có ở nhà, lén lút chạy đến phòng chứa đồ, vơ đại một khẩu súng cỡ nhỏ.
Sống bên cạnh German, cô cảm thấy bản thân mình như đang trên lò lửa thiêu, có thể rơi xuống đó bất cứ lúc nào, nhất là mỗi lần hắn nổi khùng, giở trò tàn bạo, những lúc đó một chút an toàn cô hoàn toàn không cảm giác được, cho nên, tuy cô chưa từng học qua bộ môn bắn súng, cũng chả biết kỹ thuật tháo lắp súng nhưng có súng bên cạnh, thì cái gì cô cũng không lo lắng nữa.
Sau khi trộm khẩu súng xong, Lạc Khuynh Thành vẫn luôn cất giấu nó ở dưới sàn, mà ngay buổi tối hôm qua, sau khi cùng hắn trải qua trận kích tình, nửa đêm cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhớ đến chuyện giải cứu Ngâm Tích là việc quá mạo hiểm, cho nên cô lặng lẽ chui ra khỏi lòng hắn, rón rén xuống giường, lôi khẩu súng dưới sàn ra giấu nhẹm trong áo để khi đến trời sáng, nhân lúc German không để ý, cô sẽ âm thầm giấu súng ở dưới tất chân...
Lúc ấy, tuy German nằm đưa lưng về phía cô, về lý mà nói thì hắn sẽ không thấy được mọi hành động của cô, nhưng vì lúc cô giấu súng, tay cô cứ không ngừng run lên, đến cả tim cũng giật nảy mạnh từng cơn, cô rất sợ, sợ sẽ bị hắn phát hiện, càng sợ hắn sẽ sử dụng khẩu súng này với cô!
Bây giờ, dù có dùng đến hay không dùng, có nó làm đồ phòng thân cũng yên tâm hơn...
Nắm chặt báng súng, điều tiết hô hấp, Lạc Khuynh Thành đưa tay đẩy nhẹ cửa vào, rồi đột nhiên cô nhận ra, cửa vốn dĩ không đóng!?
Trong lòng dâng lên một thứ niềm vui khó tả, Lạc Khuynh Thành thấp người bước vào, lén lút tựa như một con mèo hoang nhỏ...
Lạc Khuynh Thành đã từng nghĩ đến khả năng, hai tiếng kêu cứu ấy có thể đã được Hobart ghi âm lại nhằm dụ cô vào bẫy, nhưng vì đây là cơ hội duy nhất để cứu Ngâm Tích, nên cô đành mạo hiểm một lần?
Chút sợ hãi này, không đủ để khiến cô từ bỏ...
Cho nên, biết rõ sẽ có bẫy, biết rõ mình cũng sẽ bị bắt nhốt tại đây, nhưng cuối cùng Lạc Khuynh Thành vẫn ngoan cố vào hang sói!
Bên trong căn phòng, không hề có ngọn đèn nào, ngoài ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt vào thì xung quanh chỉ có bóng tối bao phủ khiến Lạc Khuynh Thành không nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
Men theo chút ánh sáng từ bên ngoài, ít nhất Lạc Khuynh Thành cũng đủ khả năng để xác định liệu Ngâm Tích có mặt trong này hay không...
Vô cùng khẩn trương, trái tim không ngừng đập lên hồi, Lạc Khuynh Thành linh hoạt dán người lên tường đá, có cử động cũng không dám.
Cô có nên bật đèn lên kiếm không?
Không, không thể, nhỡ đâu trong phòng còn có Hobart, vậy chẳng phải cô tự chui đầu vào lưới à?
Nhưng bây giờ cô biết phải làm sao, vất vả lắm cô mới thoát khỏi vòng kiềm cặp của German, tuyệt đối không có chuyện không công mà trở về! Huống chi, rõ ràng cô nghe được tiếng kêu cứu của Ngâm Tích ở đây! Cô không thể vứt bỏ chị ấy được, có liều chết cũng không!
Nghiến chặt răng, ngay khi Lạc Khuynh Thành đang do dự nghĩ cách thì bỗng nhiên cô nghe được một thứ âm thanh rất nhỏ, giống như đang kêu cứu?
Nghiêng tai cẩn thận thám thính, trái tim Lạc Khuynh Thành chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng đến bực này, quả nhiên, là tiếng kêu cứu, cô không hề nghe lầm.
"Cứu mạng... Cứu mạng... Ai nhanh tới cứu tôi với?"
Là Lạc Ngâm Tích, đúng là âm thanh của Lạc Ngâm Tích, nó phát ra từ cánh cửa sổ kia, âm điệu rất nhỏ, còn có chút run rẩy, giống như đang giãy dụa?
Con ngươi ngưng đọng, chăm chú nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, mượn ánh sáng từ ngọn đèn đường bên ngoài, Lạc Khuynh Thành phát hiện có điều gì đó khác thường, hình như có người bên đó, cái bóng của đối phương lắc lư phản chiếu dưới ngọn đèn...
Trong lòng vui mừng như điên, nắm chặt khẩu súng trong tay, Lạc Khuynh Thành không có cách gì để khống chế được sự kích động đang dâng trào, gót chân nhẹ nhàng nhấc lên, nương theo ánh sáng của ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, sải bước chạy đến.
"Chị, là chị sao!?"
Lạc Khuynh Thành xoay người toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, có chút lo lắng vươn đầu ngón tay, không cẩn thận chạm vào da thịt của đối phương, cô nhịn không được run lên!
Sao lại lạnh như vậy?
"Khuynh Thành?"
Nhận được một câu phản hồi của đối phương, Lạc Khuynh Thành sực ngẩn người, bả vai khẽ khàng run lên, giọng nói gần gũi mà quen thuộc mà bao ngày cô mong muốn được nghe một lần, cô không dám tin, cũng không dám động đậy.
Là Lạc Ngâm Tích...
"Chị!"
Nhanh chóng đỡ Lạc Ngâm Tích đang quỳ bệch xuống đất lên, Lạc Khuynh Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm cô...
Là Ngâm Tích, đúng là Ngâm Tích thật rồi!
Nhưng, vì sao chị ấy lại gầy đến mức này, hơn nữa lại còn rất tiều tụy, thoạt nhìn như bị bỏ đói mấy ngày.
Là tại cô, lúc trước ngay khi biết Ngâm Tích bị Hobart bắt được, lẽ ra cô nên liều mạng tìm cách cứu chị ấy ra, nhưng cô lại vô dụng, kéo dài thời gian, hại chị ấy sống khổ sống sở đến mức này...
"Chị ơi, em sai rồi, là em tới chậm."
Trái tim đau nhói như bị hàng ngàn cây kim châm đâm vào, Lạc Khuynh Thành run rẩy vươn tay xoa vuốt mặt Lạc Ngâm Tích, âm thanh trở nên nghẹn ngào và chua xót...
"Khuynh Thành, là em sao...đúng thật là em sao? Cuối cùng chị cũng gặp được em."
Nước mắt, giống như con diều đứt dây, "Lạch chạch lạch chạch" rơi xuống, Lạc Ngâm Tích không ngừng lắc đầu, kích động đến mức cả người run rẩy.
Mẹ, cha, cuối cùng con cũng tìm thấy Khuynh Thành rồi, tuy đã không thể làm tròn nghĩa vụ mà hai người giao phó – không có bảo vệ tốt cho con bé, nhưng cuối cùng con đã gặp được nó rồi, cuối cùng...
"Khuynh Thành, em vẫn khỏe chứ? Có ốm đau ở đâu không? Reggie Nord không làm khó em chứ?"
Ánh sáng trong phòng bây giờ rất yếu nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Khuynh Thành, cô rất muốn biết, khoảng thời gian vừa qua, em mình sống thế nào, có...bị ăn hiếp hay không?
"Em vẫn khỏe, chị đừng lo lắng. Còn chị thì sao..." Hình như trông không được tốt lắm.
Hốc mắt đỏ bừng, Lạc Khuynh Thành cũng khó che giấu được nỗi niềm và sự kích động đang trào dâng, nhào vào lòng Lạc Ngâm Tích, ôm cô, mặc cho nước mắt ướt đẫm hai gò má.
Đã lâu, lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy chị của mình, một cái hồn xuyên qua đất nước xa lạ, lúc cô lâm vào bước đường cùng, không chốn dung thân, lạc lõng giữa dòng người thì chính Ngâm Tích – người đã cho cô ấm áp và chở che quý giá, tất cả là lỗi của cô, nếu như không vì cô thì chị cô lẽ ra cũng không phải liên lụy vào.
"Khuynh Thành..."
Âm thanh gần gũi nhỏ nhẹ vang lên, Lạc Ngâm Tích cũng nghẹn ngào mở lời, hai chị em, trong khoảng thời gian dài, trải qua biết bao nhiêu khó khăn mất mát, đau khổ xương máu, để nay được ôm chầm lấy nhau, được trò chuyện gọi tên nhau, dùng nước mắt để giãi bày hết tâm sự và nhớ nhung của mình tới đối phương.
Trong hiện tại và tương lai, cho dù không phải là em gái ruột, cho dù con đường phía trước có như thế nào, có lưu lạc ở đâu thì Lạc Khuynh Thành và Lạc Ngâm Tích vẫn mãi là chị em ruột chưa bao giờ hết săn sóc và yêu thương nhau, thậm chí sẽ liều mạng mà bảo vệ đối phương!
"Nơi này không thể ở lâu được, trước hết em đưa chị ra ngoài, xong rồi chị em mình nói chuyện sau."
Chỉ mở miệng nói ra một câu ngắn gọn, Lạc Khuynh Thành buông tay Lạc Ngâm Tích, kiên cường lau đi nước mắt, dùng tay cởi trói cho chị mình, từng đầu ngón tay khi chạm đến mu bàn tay Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành không khỏi thương tâm, cảm xúc lại một lần nữa ứ nghẹn...
Tay Ngâm Tích, lạnh quá,...
Cái tên Hobart biến thái chết tiệt, rốt cuộc đã ngược đãi gì với chị ấy?!
Sẽ có một ngày, Lạc Khuynh Thành cô sẽ khiến hắn trả giá gấp đôi, nhất định!
"Chúng ta nhanh lên một chút, chắc Hobart cũng sắp trở về rồi, hắn rất biến thái, chuyện gì cũng có thể làm được, nếu như hắn ta phát hiện ra em thì em sẽ gặp nguy hiểm mất."
Lạc Ngâm Tích chống đỡ cái thân thể cạn kiệt sức lực, dựa lên vách tường, nhắc đến khả năng sẽ bị Hobart bắt gặp, cơ thể Lạc Ngâm Tích không tự chủ được là run rẩy, cô rất sợ hắn, sợ hãi hắn đến tận xương tủy!
"Đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để hắn xúc phạm đến chị, tuyệt đối không."
Lạc Khuynh Thành đau lòng vỗ lên mu bàn tay lạnh lẽo của Ngâm Tích mà trấn an, lời nói và giọng điệu của Lạc Khuynh Thành đều chắc nịch và kiên định, tựa như một lời thề nguyền, khiến cho đáy lòng Lạc Ngâm Tích trở nên an tâm hơn rất nhiều, đồng thời còn cảm thấy kì lạ...
Bởi vì, cô em gái mình từ nhỏ đến lớn đều nhát như chuột, gặp phải bất kỳ tình huống vặt vãnh nào thì tay chân cũng sẽ trở nên luống cuống, chứ đừng nói đến hoàn cảnh bây giờ - tình cảnh đánh cược tính mạng và danh dự của hai người. Về lý mà nói, thân là chị lớn, phải là người đứng ra bảo vệ cho em mình mới phải, nhưng hành vi và thái độ của Lạc Khuynh Thành khiến Ngâm Tích yên lòng và trấn tĩnh hơn rất nhiều, chính nó đã cho cô cảm giác được an toàn, được bảo vệ!
"Ừm."
Đáp nhẹ một tiếng, giơ tay lên phối hợp với Lạc Khuynh Thành, rốt cuộc Lạc Ngâm Tích cũng thoát khỏi sự kiềm kẹp của sợi dây thừng dày...
"Đi."
Ném dây thừng xuống đất, một tay Lạc Khuynh Thành sờ sờ tìm khẩu súng dưới mặt đất, một tay kia cầm chặt lấy tay Lạc Ngâm Tích tay, cô kéo chị mình đứng dậy, định rời khỏi nơi tù ngục này, nhưng thậm chí còn chưa bước được một bước chân thì trong không khí vang lên tiếng cười đầy âm hiểm cùng ma quỷ, nhẹ nhàng truyền đến.
Là Hobart...
Dưới tình huống căng như sợi dây đàn cộng thêm sự u ám mà căn phòng mang lại, thành thật mà nói, một tràng cười của Hobart bất ngờ phát ra khiến hai chị em cô bị dọa không ít, quan trọng hơn là, khẩu khí của hắn, nhẹ nhàng tựa ma quỷ, kinh khủng đến cực điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.