Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 76: Tàn Nhẫn Tù Điệp 75 : Hạnh Phúc?!
Phương Đường QO
04/03/2018
Người đàn ông này,
ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ cho tới bây giờ, trải qua bao nhiêu lần bị
anh tra tấn, trêu chọc, hành hạ mỗi đêm, cô cảm thấy quá sức chịu đựng
của mình, cô cảm thấy anh là kiểu người tàn nhẫn vô tình, là một khối
băng vĩnh viễn không tan đi, u ám còn thâm trầm, cơ bản không thể nhìn
thấu được suy nghĩ của anh...
Mà Lạc Khuynh Thành cô, cũng đã quyết tâm không bao giờ mềm lòng với anh.
Ngay từ đầu, cô cảm thấy bản thân mình như bị đày đến một chốn xa lạ, bơ vơ không chốn dung thân, từ thể xác đến tinh thần đều bị bóng tối hắc ám bao phủ, không chút ánh sáng, không tia hy vọng, càng muốn tìm một lối thoát cho bản thân, càng cảm thấy vô vọng, cô không xác định được tương lai của mình trước mắt, cái loại cảm giác bất an và hoảng sợ ăn mòn cô, khiến con tim cô mệt mỏi, rồi lại mệt mỏi?
Cho đến chiều ngày hôm ấy, ngay khi Marcus nổ súng về phía German, cô không màng đến những việc người đàn ông ấy đã đối xử tồi tệ với mình thế nào, cô không màng chính người đàn ông ấy đã khiến cuộc sống vốn yên bình của mình bị đảo loạn, cô không màng mình đã hận người đàn ông ấy vì đã cướp hết tất cả mọi thứ của cô, từ thể xác đến tinh thần, không chút do dự, cố giữ bản thân tỉnh táo để cứu anh, cô không muốn anh chết! Sau ngày hôm đó, trong khoảng thời gian dưỡng thương, cô cảm thấy trái tim mình rất mâu thuẫn, thậm chí còn không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại làm thế, vì sao lại có loại cảm giác đó, Lạc Khuynh Thành không rõ, vì sao lại không muốn anh chết? Thậm chí còn không tiếc cái mạng của mình!
Mặc dù sâu trong nội tâm, Lạc Khuynh Thành đã có chút cảm giác với German, chỉ có điều, cô sợ một khi trái tim mình đã dao động với German, kết quả sẽ chẳng có gì tốt đẹp, tuy cô không biết bao lần liều chết phủ nhận, ví như muốn chạy trốn rời khỏi hắn, ...
Chính vì điều đó, cô cảm thấy bản thân mình chả khác gì con ngốc, sau đó chợt nhận ra mình đáng thương đến mức nào...
Cũng chính vì nó mà cô lại nảy sinh tình cảm với một ác ma tàn nhẫn chỉ biết giam cầm cô?
Cho nên, đừng bị vẻ ngoài bình tĩnh của Lạc Khuynh Thành mà đánh lừa, sâu tận trong tim cô, mỗi lần đối diện với anh là biết bao rối bời, căng thẳng hỗn loạn trong tâm trí cô, trước kia, lý do cô muốn rời khỏi anh rất đơn giản, chỉ là muốn tự do mà thôi, nhưng trải qua lần nổ súng ở chuồng ngựa, thứ cảm xúc cuối cùng của cô chỉ là... Bối rối và lúng túng.
Bối rối, đúng vậy, Lạc Khuynh Thành thực sự đã bắt đầu hoang mang với thứ tình cảm đang le lói nơi trái tim mình dành cho German, cô có dự cảm, nếu như không sớm thoát khỏi nó, chỉ sợ, cô sẽ càng lún càng sâu.
Mưa dầm thấm lâu. Thể xác của cô, vốn cũng đã bị anh thâu tóm, tống vào nhà tù vô hình riêng của anh, không thể nào trốn thoát.
Bởi vậy, Lạc Khuynh Thành bắt đầu khẩn trương, cô muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi thứ tình cảm chỉ biết giày vò trái tim và không bao giờ có kết cục tốt. Nhưng rồi, tình cảm cứ lớn dần lên, cứ níu kéo cô, khiến cô căm hận bản thân, vì sao lại trở nên như vậy?
Mới vừa rồi, chỉ một câu hờ hững của German "Tôi đưa em về nhà", truyền thẳng vào tai khiến Lạc Khuynh Thành nhận ra một điều...
Cô cuối cùng cũng đã hiểu, cô buộc phải đối diện với phần tình cảm này, vì vốn dĩ cô không cách nào phủ nhận, càng không thể trốn tránh.
Người đàn ông tên German này, tuy anh luôn tìm mọi cách bắt nạt cô, có thể cách thức của anh có chút quân chủ chuyên chế, thích làm theo ý mình, cũng không thích tuân theo bất cứ nguyên tắc nào...Nhưng, anh không chỉ bao dung cô, mà thậm chí còn bảo vệ cô... cho cô cái cảm giác ấm áp tựa như nhà mình.
Loại cảm giác này, thành thật mà nói, khiến cho cô cảm thấy nghẹn ngào không nói nên lời, hơn nữa, hành động với vừa rồi của anh, bảo vệ cô, báo thù cho cô, thậm chí còn mềm lòng theo ý cô, đồng ý đưa Ngâm Tích cùng về, những chuyện mà anh làm cho cô, thật sự khiến cô cảm động không thôi, đến cả tim mình, cũng không khống chế được mà rung động, ...
Và, đột nhiên Lạc Khuynh Thành cảm thấy, sau sự việc này, mình như hiểu một chút gì đó về German .
Anh là người đàn ông German bá đạo, rõ ràng anh là người máu lạnh, vô tình, khiến từng xương tủy của cô như muốn đóng thành băng tuyết, nhưng đồng thời, anh lại là cái máy sưởi ấm di động, mỗi khi cô cần, nó sẽ mở rộng vòng tay kiên cố để cô có thể chui vào, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của mình, cũng như là tận sâu trong nội tâm...
Anh là người đàn ông vừa khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng, nhưng lại đồng thời đưa tấm thân to lớn tựa như tấm khiên vững chải che chắn trước mặt cô, kéo cô ra khỏi ranh giới của sự tuyệt vọng, mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như trước, hành động và cử chỉ vẫn hờ hững và máy móc, nhưng ở giữa thời khắc đen tối nhất, mỗi một động tác đơn giản cứng nhắc của anh cũng đủ trái tim cô từ héo tàn đến bừng tỉnh bung cánh!
Vừa lạnh vừa nóng, hai loại thái cực cùng hòa vào nhau khiến cô nhớ mãi không quên, tất cả là anh mang đến cho cô, mà cô cũng rõ một điều, có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, cái lạnh của anh đã trở thành thứ thuốc phiện mà cô không dứt ra được...
Cuối cùng Lạc Khuynh Thành cũng biết, yêu, thì ra đều đến một cách tự nhiên.
Vô thức thở dài một hơi, Lạc Khuynh Thành có chút khó xử không biết làm sao, chỉ cong khóe môi nở một nụ cười đẹp, một nụ cười tỏ ý bất lực...
"Ừm, về nhà thôi."
Tựa đầu lên bờ vai kiên cố của German, Lạc Khuynh Thành chủ động dựa vào lòng anh, hai cánh tay ôm chặt chiếc cổ thon dài của German, không tự chủ được mà quấn chặt hơn, ôm hắn, nàng tại hắn bên tai nhẹ lời nói thấp lẩm bẩm, cho phép là vì mới vừa rồi tiêu hao thể lực nhiều lắm, của nàng lời nói tức rất là mỏng manh, nhưng là hô hấp trong lúc đó kiên định, lại rõ ràng có thể nghe...
Bước chân hơi chững lại, German rũ mắt ngây dại nhìn ngắm người con gái đang nằm trong lòng mình, tóc mai rối bời, hai gò má sưng tất nhưng trong đó vẫn có một tầng hồng phấn lượn lờ, anh nhịn không được dáng vẻ đáng yêu của cô mà cười khẽ, hình dáng này của anh, có lẽ là cả đời, anh chưa bao giờ lộ ra vẻ dịu dàng này với bất kỳ ai.
German không hiểu, bộ dáng chật vật của cô bây giờ, lại khiến anh say mê đến như vậy?
Trong không khí lúc này phảng phất một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ da thịt cùng mái tóc của cô không ngừng quấn lấy hô hấp của German, khiến tâm thần hắn không khỏi có chút mất tự chủ. Da thịt mềm mại của cô áp sát lòng bàn tay hắn không ngừng tản ra một hương vị đầy mê hoặc lòng người...
Quan trọng hơn là, đây là lần đầu tiên cô cười với anh, một nụ cười chân thành và xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn cô, chỉ cần nhìn qua anh đều biết, nhưng thái độ của cô đến quá đột ngột khiến cho một người dù có lạnh nhạt vô tình như anh cũng phải kinh ngạc ngây ngốc liên tục, đồng thời, từ tận đáy lòng an, đang dấy lên một thứ cảm giác rộn rạo, người ta thường gọi thứ cảm xúc đó là... hạnh phúc?
Hạnh phúc?
Dùng từ này, chắc đúng chứ?
Vẻ lạnh lùng đầy quyền uy cùng cao ngạo thường ngày của German dường như đã tan biến, lúc này anh hệt như một người đàn ông đang yêu, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu đến dọa người. Nội tâm cứng rắn lạnh băng nhanh chóng bị thần thái mê ly của cô làm cho mềm đi. Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn không kìm lòng được cúi đầu xuống, muốn đem đôi môi nóng bỏng của mình đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh băng của cô, nhưng khi sắp chạm vào môi cô, anh chợt dừng động tác.
Miệng cười xinh đẹp này, đúng là giống như thứ rượu thơm, khiến anh cảm thấy say mê mà muốn nhấm nháp, nhưng anh không nỡ trêu chọc nó trong tình huống này.
Nhấc mi mắt lên, German yên tĩnh nhìn ngắm gương mặt hơi tái nhợt của Lạc Khuynh Thành, đôi mắt đẹp của cô dâng lên một màn sương mờ, đầy mê hoặc lại có chút mông lung, tựa như những hạt sương sớm đọng lại trên tán lá cây tươi non. Dáng vẻ này của cô khiến anh không cách nào kìm lòng cúi xuống dịu dàng hôn lên đôi mắt cô, lau đi giọt sương sớm nơi khóe mắt cô, sau đó lại chuyển nụ hôn của mình dịu dàng đặt lên trán Lạc Khuynh Thành.
German ngẩng đầu lên, vòng tay siết chắc cái ôm, thản nhiên trả cho cô một cái nhìn đầy thâm tình, không hề lạnh lẽo, không hề vô tình...
Tuy chỉ ngắn gọn trong vài giây, nhưng Lạc Khuynh Thành sẽ khắc cốt ghi tâm nó đến hết đời, đây là cái nhìn dịu dàng nhất mà cả đời cô chưa bao giờ từng thấy qua, vừa chân tình, vừa đong đầy tình cảm trong đó, là của German!
Đôi môi nhợt nhàn tiếp tục cong lên cười yếu ớt, khuôn mặt Lạc Khuynh Thành như tô thêm một lớp nền phấn hồng nhạt khiến cô trông không hề chật vật mà ngược lại, xinh đẹp tuyệt trần!
Lông mi nhẹ nhàng chớp động, Lạc Khuynh Thành cảm thấy quá mệt mỏi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, một cảm giác an toàn và an tâm chưa từng có.
Thu lại tình ý trong đôi mắt mình, trở về với dáng vẻ lạnh lùng đạm mạc, German ôm chặt Lạc Khuynh Thành vào lòng sải bước đi xuống lầu...
Sắc trời giờ đã khuya, tiệc tùng cũng đã đến lúc tàn, người người tụ tập chơi đùa giờ đã không còn ai, có lẽ cũng là điều tốt, nếu không, cảnh tượng German bế Lạc Khuynh Thành rời đi chắc chắn sẽ khiến cho người ta phải kinh hãi vì hoảng sợ! Đến lúc đó, người gặp nguy hiểm nhất sẽ chính là cô!
Trầm bước đi đến bàn đồ uống, dừng lại nơi mà anh đã đặt máy nghe trộm, giơ một cánh tay sờ soạng dưới bàn, chuẩn xác tìm được thiết bị, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó cất bước rời đi...
"Lôi, giải quyết cô ta thế nào?"
Cánh tay vòng qua eo Lạc Ngâm Tích dìu cô đi, Miller ở trong xe mở miệng hỏi German...
"Thôi, hay là cứ mang về nhà tôi trước đi?"
Không đợi German trả lời, Miller lại lần nữa đã mở miệng, giọng điệu có chút thân thiết...
Đương nhiên là thân thiết rồi, Miller giúp đỡ German chỉ đơn giản là xuất phát từ nội tâm mình, tuy hắn biết, mấy cô nàng ngoại quốc sẽ là hòn đá gây biết bao phiền phức cho những loại nhân vật đế quan như bọn hắn, nhưng hắn lại không bận tâm nhiều khi đưa ra lời giúp đỡ German.
Hay nói một cách rõ ràng hơn, sở dĩ Miller mở miệng như vậy, cũng là có nguyên nhân của nó, nếu Lôi lại rước thêm một cô nàng ngoại quốc vào nhà mình, chẳng phải rắc rối sẽ tăng gấp bội sao? Hơn nữa, bây giờ trong lòng Lôi còn đang ôm một cô, mà theo con mắt tinh tường của hắn đánh giá thì Lôi có vẻ rất để tâm và lo lắng cho cô nàng, làm gì có chuyện đi quan tâm đến cô nàng đang trong khuỷu tay mình?
Là anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
"Chỉ cần cậu không phiền, tôi không ý kiến."
Ngoái đầu nhìn lại, trong con ngươi German ánh lên một vẻ tin tưởng đầy chân thành...
"Được rồi, cậu biết rõ tôi mệt nhất là mấy cô nàng phiền phức mà!"
Tiến lên một bước, Miller giơ nắm đấm, nhẹ nhàng đập lên vai German...
"Nhưng so với việc tôi chỉ cung cấp nơi ở cho cô bé này thì, phiền phức của cậu, còn lớn hơn tôi đấy."
Bởi vì hắn nhận ra được, cô gái này, có ý nghĩa không nhỏ với Lôi.
Nói con người là loại động vật cảm tính không hề sai, một khi đã đâm đầu vào bể tình, thì dù có cố phủ định, hay chỉ đơn thuần là quan tâm đối phương một chút, cũng đủ khiến con người lạc lối, dần dần thứ tình cảm đơn thuần đó lớn lên, sẽ kéo theo những biến cố mà người trong cuộc không kịp trở tay, đó chính là lúc trái tim bắt đầu rạn nứt, có thể để lại sẹo mãi mãi ...
Mà Lạc Khuynh Thành cô, cũng đã quyết tâm không bao giờ mềm lòng với anh.
Ngay từ đầu, cô cảm thấy bản thân mình như bị đày đến một chốn xa lạ, bơ vơ không chốn dung thân, từ thể xác đến tinh thần đều bị bóng tối hắc ám bao phủ, không chút ánh sáng, không tia hy vọng, càng muốn tìm một lối thoát cho bản thân, càng cảm thấy vô vọng, cô không xác định được tương lai của mình trước mắt, cái loại cảm giác bất an và hoảng sợ ăn mòn cô, khiến con tim cô mệt mỏi, rồi lại mệt mỏi?
Cho đến chiều ngày hôm ấy, ngay khi Marcus nổ súng về phía German, cô không màng đến những việc người đàn ông ấy đã đối xử tồi tệ với mình thế nào, cô không màng chính người đàn ông ấy đã khiến cuộc sống vốn yên bình của mình bị đảo loạn, cô không màng mình đã hận người đàn ông ấy vì đã cướp hết tất cả mọi thứ của cô, từ thể xác đến tinh thần, không chút do dự, cố giữ bản thân tỉnh táo để cứu anh, cô không muốn anh chết! Sau ngày hôm đó, trong khoảng thời gian dưỡng thương, cô cảm thấy trái tim mình rất mâu thuẫn, thậm chí còn không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại làm thế, vì sao lại có loại cảm giác đó, Lạc Khuynh Thành không rõ, vì sao lại không muốn anh chết? Thậm chí còn không tiếc cái mạng của mình!
Mặc dù sâu trong nội tâm, Lạc Khuynh Thành đã có chút cảm giác với German, chỉ có điều, cô sợ một khi trái tim mình đã dao động với German, kết quả sẽ chẳng có gì tốt đẹp, tuy cô không biết bao lần liều chết phủ nhận, ví như muốn chạy trốn rời khỏi hắn, ...
Chính vì điều đó, cô cảm thấy bản thân mình chả khác gì con ngốc, sau đó chợt nhận ra mình đáng thương đến mức nào...
Cũng chính vì nó mà cô lại nảy sinh tình cảm với một ác ma tàn nhẫn chỉ biết giam cầm cô?
Cho nên, đừng bị vẻ ngoài bình tĩnh của Lạc Khuynh Thành mà đánh lừa, sâu tận trong tim cô, mỗi lần đối diện với anh là biết bao rối bời, căng thẳng hỗn loạn trong tâm trí cô, trước kia, lý do cô muốn rời khỏi anh rất đơn giản, chỉ là muốn tự do mà thôi, nhưng trải qua lần nổ súng ở chuồng ngựa, thứ cảm xúc cuối cùng của cô chỉ là... Bối rối và lúng túng.
Bối rối, đúng vậy, Lạc Khuynh Thành thực sự đã bắt đầu hoang mang với thứ tình cảm đang le lói nơi trái tim mình dành cho German, cô có dự cảm, nếu như không sớm thoát khỏi nó, chỉ sợ, cô sẽ càng lún càng sâu.
Mưa dầm thấm lâu. Thể xác của cô, vốn cũng đã bị anh thâu tóm, tống vào nhà tù vô hình riêng của anh, không thể nào trốn thoát.
Bởi vậy, Lạc Khuynh Thành bắt đầu khẩn trương, cô muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi thứ tình cảm chỉ biết giày vò trái tim và không bao giờ có kết cục tốt. Nhưng rồi, tình cảm cứ lớn dần lên, cứ níu kéo cô, khiến cô căm hận bản thân, vì sao lại trở nên như vậy?
Mới vừa rồi, chỉ một câu hờ hững của German "Tôi đưa em về nhà", truyền thẳng vào tai khiến Lạc Khuynh Thành nhận ra một điều...
Cô cuối cùng cũng đã hiểu, cô buộc phải đối diện với phần tình cảm này, vì vốn dĩ cô không cách nào phủ nhận, càng không thể trốn tránh.
Người đàn ông tên German này, tuy anh luôn tìm mọi cách bắt nạt cô, có thể cách thức của anh có chút quân chủ chuyên chế, thích làm theo ý mình, cũng không thích tuân theo bất cứ nguyên tắc nào...Nhưng, anh không chỉ bao dung cô, mà thậm chí còn bảo vệ cô... cho cô cái cảm giác ấm áp tựa như nhà mình.
Loại cảm giác này, thành thật mà nói, khiến cho cô cảm thấy nghẹn ngào không nói nên lời, hơn nữa, hành động với vừa rồi của anh, bảo vệ cô, báo thù cho cô, thậm chí còn mềm lòng theo ý cô, đồng ý đưa Ngâm Tích cùng về, những chuyện mà anh làm cho cô, thật sự khiến cô cảm động không thôi, đến cả tim mình, cũng không khống chế được mà rung động, ...
Và, đột nhiên Lạc Khuynh Thành cảm thấy, sau sự việc này, mình như hiểu một chút gì đó về German .
Anh là người đàn ông German bá đạo, rõ ràng anh là người máu lạnh, vô tình, khiến từng xương tủy của cô như muốn đóng thành băng tuyết, nhưng đồng thời, anh lại là cái máy sưởi ấm di động, mỗi khi cô cần, nó sẽ mở rộng vòng tay kiên cố để cô có thể chui vào, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của mình, cũng như là tận sâu trong nội tâm...
Anh là người đàn ông vừa khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng, nhưng lại đồng thời đưa tấm thân to lớn tựa như tấm khiên vững chải che chắn trước mặt cô, kéo cô ra khỏi ranh giới của sự tuyệt vọng, mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như trước, hành động và cử chỉ vẫn hờ hững và máy móc, nhưng ở giữa thời khắc đen tối nhất, mỗi một động tác đơn giản cứng nhắc của anh cũng đủ trái tim cô từ héo tàn đến bừng tỉnh bung cánh!
Vừa lạnh vừa nóng, hai loại thái cực cùng hòa vào nhau khiến cô nhớ mãi không quên, tất cả là anh mang đến cho cô, mà cô cũng rõ một điều, có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, cái lạnh của anh đã trở thành thứ thuốc phiện mà cô không dứt ra được...
Cuối cùng Lạc Khuynh Thành cũng biết, yêu, thì ra đều đến một cách tự nhiên.
Vô thức thở dài một hơi, Lạc Khuynh Thành có chút khó xử không biết làm sao, chỉ cong khóe môi nở một nụ cười đẹp, một nụ cười tỏ ý bất lực...
"Ừm, về nhà thôi."
Tựa đầu lên bờ vai kiên cố của German, Lạc Khuynh Thành chủ động dựa vào lòng anh, hai cánh tay ôm chặt chiếc cổ thon dài của German, không tự chủ được mà quấn chặt hơn, ôm hắn, nàng tại hắn bên tai nhẹ lời nói thấp lẩm bẩm, cho phép là vì mới vừa rồi tiêu hao thể lực nhiều lắm, của nàng lời nói tức rất là mỏng manh, nhưng là hô hấp trong lúc đó kiên định, lại rõ ràng có thể nghe...
Bước chân hơi chững lại, German rũ mắt ngây dại nhìn ngắm người con gái đang nằm trong lòng mình, tóc mai rối bời, hai gò má sưng tất nhưng trong đó vẫn có một tầng hồng phấn lượn lờ, anh nhịn không được dáng vẻ đáng yêu của cô mà cười khẽ, hình dáng này của anh, có lẽ là cả đời, anh chưa bao giờ lộ ra vẻ dịu dàng này với bất kỳ ai.
German không hiểu, bộ dáng chật vật của cô bây giờ, lại khiến anh say mê đến như vậy?
Trong không khí lúc này phảng phất một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ da thịt cùng mái tóc của cô không ngừng quấn lấy hô hấp của German, khiến tâm thần hắn không khỏi có chút mất tự chủ. Da thịt mềm mại của cô áp sát lòng bàn tay hắn không ngừng tản ra một hương vị đầy mê hoặc lòng người...
Quan trọng hơn là, đây là lần đầu tiên cô cười với anh, một nụ cười chân thành và xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn cô, chỉ cần nhìn qua anh đều biết, nhưng thái độ của cô đến quá đột ngột khiến cho một người dù có lạnh nhạt vô tình như anh cũng phải kinh ngạc ngây ngốc liên tục, đồng thời, từ tận đáy lòng an, đang dấy lên một thứ cảm giác rộn rạo, người ta thường gọi thứ cảm xúc đó là... hạnh phúc?
Hạnh phúc?
Dùng từ này, chắc đúng chứ?
Vẻ lạnh lùng đầy quyền uy cùng cao ngạo thường ngày của German dường như đã tan biến, lúc này anh hệt như một người đàn ông đang yêu, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu đến dọa người. Nội tâm cứng rắn lạnh băng nhanh chóng bị thần thái mê ly của cô làm cho mềm đi. Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn không kìm lòng được cúi đầu xuống, muốn đem đôi môi nóng bỏng của mình đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh băng của cô, nhưng khi sắp chạm vào môi cô, anh chợt dừng động tác.
Miệng cười xinh đẹp này, đúng là giống như thứ rượu thơm, khiến anh cảm thấy say mê mà muốn nhấm nháp, nhưng anh không nỡ trêu chọc nó trong tình huống này.
Nhấc mi mắt lên, German yên tĩnh nhìn ngắm gương mặt hơi tái nhợt của Lạc Khuynh Thành, đôi mắt đẹp của cô dâng lên một màn sương mờ, đầy mê hoặc lại có chút mông lung, tựa như những hạt sương sớm đọng lại trên tán lá cây tươi non. Dáng vẻ này của cô khiến anh không cách nào kìm lòng cúi xuống dịu dàng hôn lên đôi mắt cô, lau đi giọt sương sớm nơi khóe mắt cô, sau đó lại chuyển nụ hôn của mình dịu dàng đặt lên trán Lạc Khuynh Thành.
German ngẩng đầu lên, vòng tay siết chắc cái ôm, thản nhiên trả cho cô một cái nhìn đầy thâm tình, không hề lạnh lẽo, không hề vô tình...
Tuy chỉ ngắn gọn trong vài giây, nhưng Lạc Khuynh Thành sẽ khắc cốt ghi tâm nó đến hết đời, đây là cái nhìn dịu dàng nhất mà cả đời cô chưa bao giờ từng thấy qua, vừa chân tình, vừa đong đầy tình cảm trong đó, là của German!
Đôi môi nhợt nhàn tiếp tục cong lên cười yếu ớt, khuôn mặt Lạc Khuynh Thành như tô thêm một lớp nền phấn hồng nhạt khiến cô trông không hề chật vật mà ngược lại, xinh đẹp tuyệt trần!
Lông mi nhẹ nhàng chớp động, Lạc Khuynh Thành cảm thấy quá mệt mỏi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, một cảm giác an toàn và an tâm chưa từng có.
Thu lại tình ý trong đôi mắt mình, trở về với dáng vẻ lạnh lùng đạm mạc, German ôm chặt Lạc Khuynh Thành vào lòng sải bước đi xuống lầu...
Sắc trời giờ đã khuya, tiệc tùng cũng đã đến lúc tàn, người người tụ tập chơi đùa giờ đã không còn ai, có lẽ cũng là điều tốt, nếu không, cảnh tượng German bế Lạc Khuynh Thành rời đi chắc chắn sẽ khiến cho người ta phải kinh hãi vì hoảng sợ! Đến lúc đó, người gặp nguy hiểm nhất sẽ chính là cô!
Trầm bước đi đến bàn đồ uống, dừng lại nơi mà anh đã đặt máy nghe trộm, giơ một cánh tay sờ soạng dưới bàn, chuẩn xác tìm được thiết bị, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó cất bước rời đi...
"Lôi, giải quyết cô ta thế nào?"
Cánh tay vòng qua eo Lạc Ngâm Tích dìu cô đi, Miller ở trong xe mở miệng hỏi German...
"Thôi, hay là cứ mang về nhà tôi trước đi?"
Không đợi German trả lời, Miller lại lần nữa đã mở miệng, giọng điệu có chút thân thiết...
Đương nhiên là thân thiết rồi, Miller giúp đỡ German chỉ đơn giản là xuất phát từ nội tâm mình, tuy hắn biết, mấy cô nàng ngoại quốc sẽ là hòn đá gây biết bao phiền phức cho những loại nhân vật đế quan như bọn hắn, nhưng hắn lại không bận tâm nhiều khi đưa ra lời giúp đỡ German.
Hay nói một cách rõ ràng hơn, sở dĩ Miller mở miệng như vậy, cũng là có nguyên nhân của nó, nếu Lôi lại rước thêm một cô nàng ngoại quốc vào nhà mình, chẳng phải rắc rối sẽ tăng gấp bội sao? Hơn nữa, bây giờ trong lòng Lôi còn đang ôm một cô, mà theo con mắt tinh tường của hắn đánh giá thì Lôi có vẻ rất để tâm và lo lắng cho cô nàng, làm gì có chuyện đi quan tâm đến cô nàng đang trong khuỷu tay mình?
Là anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
"Chỉ cần cậu không phiền, tôi không ý kiến."
Ngoái đầu nhìn lại, trong con ngươi German ánh lên một vẻ tin tưởng đầy chân thành...
"Được rồi, cậu biết rõ tôi mệt nhất là mấy cô nàng phiền phức mà!"
Tiến lên một bước, Miller giơ nắm đấm, nhẹ nhàng đập lên vai German...
"Nhưng so với việc tôi chỉ cung cấp nơi ở cho cô bé này thì, phiền phức của cậu, còn lớn hơn tôi đấy."
Bởi vì hắn nhận ra được, cô gái này, có ý nghĩa không nhỏ với Lôi.
Nói con người là loại động vật cảm tính không hề sai, một khi đã đâm đầu vào bể tình, thì dù có cố phủ định, hay chỉ đơn thuần là quan tâm đối phương một chút, cũng đủ khiến con người lạc lối, dần dần thứ tình cảm đơn thuần đó lớn lên, sẽ kéo theo những biến cố mà người trong cuộc không kịp trở tay, đó chính là lúc trái tim bắt đầu rạn nứt, có thể để lại sẹo mãi mãi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.