Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 154: Thù, Em Tự Mình Báo Lại!

Phương Đường QO

15/02/2021

Edit: Diệp

"Em chỉ là, em chỉ là muốn vì con của em đòi một công đạo mà thôi, không muốn để cho bé cứ oan uổng chết đi, vì sao cũng khó như vậy?"

Nhào vào trong ngực Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành khóc tựa như một đứa bé khóc sướt mướt, nếu là German tận mắt nhìn thấy, sợ rằng sẽ đau lòng mà chết, cô ở trước mặt anh mặc dù từng khóc, nhưng xưa nay cũng chưa từng lộ ra ưu tư đau thương như vậy, giống như là một cái lốc xoáy, chỉ liếc mắt một cái, liền có thể cuốn người ta vào trong thế giới bi thương của cô, khiến cho không người nào có thể kháng cự không thút thít cùng cô…...

Loại cảm giác này, thật sự chỉ có người bị tổn thương thấu tim, mới có thể hiện ra tự nhiên, là tuyệt đối không giả bộ được.

"Chị biết, chị đều biết, Khuynh Thành, những cái này chị đều biết......"

Gắt gao ôm lấy Lạc Khuynh Thành, trên mặt Lạc Ngâm Tích, cũng treo hai hàng nước mắt, trái tim, đau như kim đâm.

Hận, cô cũng hận, cùng với Khuynh Thành, cực hận Lucy, cũng cực hận loại trạng thái bất lực này!!

"Chị cũng muốn thay em đi báo thù, thế nhưng là lời Thiếu Đình nói cũng rất đúng, làm chuyện gì nhất định phải bận tâm hiện trạng của mình, phòng ngừa xảy ra hậu quả ngay cả mình cũng không thể khống chế, đến lúc đó, đả thương việc của mình nhỏ, sẽ còn hại người mình yêu. Khuynh Thành, bây giờ cho dù chúng ta cực hận, cũng không thể làm việc lỗ mãng, đừng đem tính mạng của mình cũng thêm vào, vậy quá không đáng."

"Khụ khụ... Đạo lý này em lại..."

Làm sao không hiểu?

Thế nhưng là, cô không làm được a! Phải biết rằng, người chết kia là con của cô, không phải người qua đường râu ria!

Mới giãy dụa đơn giản như vậy mà thôi, Lạc Khuynh Thành liền mệt mỏi đến thở hồng hộc, tựa ở trong ngực Lạc Ngâm Tích, cô ho khan nho nhỏ, nhưng chưa từ bỏ ý định muốn xuống giường như cũ, hiện tại cô cực hận Lucy, nghe nói cô ta đang ở ngay dưới lầu, làm sao còn bình tĩnh nổi?!

Mặc dù cô không giống thánh mẫu Maria đối với tất cả ở thế gian đều có thể tha thứ, nhưng cô cho rằng mình không phải là người thích so đo, tính tình không màng danh lợi, không thích đi tranh đoạt với người khác, cho nên ngày thường có thể chịu, cô cũng sẽ tận lực nới lỏng trái tim đi nhẫn nại......

Nhưng mà, cô cũng không phải là một người lương thiện đến mức ngu ngốc, sự việc hoặc người nào chạm tới ranh giới cuối cùng chân chính của cô, cô sẽ không nhẫn nại, tuyệt đối có thù tất báo! Nhất là đối với Lucy, hiện nay, cô ta chính là kẻ thù của cô, cho dù là liều cái mạng này, cô cũng muốn đi báo thù!!

Chỉ là hiện tại...

"Chị biết em nuốt không trôi cơn tức này, chị cũng giống vậy, ước gì không thể khiến cô ta lập tức chết đi, thế nhưng là cho dù em muốn báo thù, tốt xấu gì cũng phải dưỡng tốt thân thể của mình rồi nói tiếp, có được không? Em nhìn em đi, hiện tại suy yếu đến mức động hai cái cũng mệt thành như vậy, làm sao báo thù được chứ?"

Hơi dùng lực, mang theo cường ngạnh nhấn Lạc Khuynh Thành về trên giường, nhắc đến Lucy, vẻ mặt Lạc Ngâm Tích cũng vô cùng phẫn hận, ngày đó cô cũng ở đó, toàn bộ trải qua đến tột cùng như thế nào so với ai khác cô cũng rõ ràng hơn, sao có thể không hận chứ!?

Thế nhưng là hận có làm được cái gì, còn không phải không thể thay em ấy báo thù sao!?

Là cô người làm chị gái này vô dụng! Để cho em ấy lâm vào khốn cảnh lặp đi lặp lại nhiều lần không nói, hiện tại thì ngay cả năng lực vuốt lên miệng vết thương cho em ấy cũng không có......

Không, không được, cô không thể để cho Lucy cứ tiếp tục càn rỡ như vậy được! Đạo lý này cô cũng hiểu, nhưng cô ta đang ở ngay dưới lầu, kêu các cô chịu đựng như thế, thật sự là cũng quá oan uổng rồi, từ nhỏ đến lớn, em gái đều là được cô nâng trong lòng bàn tay lớn lên, người nhà đều sủng ái em ấy, sao có thể để em ấy nhận loại ấm ức này?!

"Cô ta đang ở ngay dưới lầu đúng không?"

Híp mắt, trong con ngươi có u quang đang toả ra, sau khi cẩn thận sắp xếp cho Lạc Khuynh Thành xong, Lạc Ngâm Tích ngồi dậy…….

"Khuynh Thành em ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, chị đi xả một hơi cho em trước!"

Thân thể em gái không tốt, người làm chị này có thể không sai sao?! Cho dù không báo thù được, đi gặp cô ta một hồi cũng được rồi!

Giật mình, dùng hết tất cả sức lực, Lạc Khuynh Thành đưa tay bắt lấy Lạc Ngâm Tích.



"Đừng đi..."

Cố sức nắm chặt lấy Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành nói nhỏ như rên rỉ, hiện tại thân thể của cô thật sự yếu ớt không chịu nổi, động tĩnh hơi lớn một chút, đều giống như tra tấn, có lẽ, ngay cả khối đậu hũ cũng còn không bằng.

Lắc đầu, đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, khoé môi Lạc Khuynh Thành lộ ra một chút cay đắng, ngay cả ở trong cổ, cũng đều là khổ......

"Ngâm Tích, đừng đi."

"Vì sao không cho chị đi? Chị không giết cô ta, chỉ là đi áp chế lòng hăng hái của cô ta một chút cũng không được sao?!"

"Hiện tại German không muốn động tới cô ta, anh ấy tự có mục đích......"

"Khuynh Thành, có phải em choáng váng hay không, làm sao đến bây giờ còn suy nghĩ cho anh ta chứ!?"

Trong hai con ngươi có ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, cất giọng vừa gọi, giọng điệu Lạc Ngâm Tích mang theo trách cứ, rất có vài phần ý vị chỉ hận rèn sắt không thành thép ở trong đó...

"Không, chỉ là em đang suy nghĩ cho chị, nếu hiện tại chị đi tìm cô ta gây phiền phức, huỷ kế hoạch của anh ta, anh ta sẽ giết chị!"

Anh ta là người lãnh huyết ích kỷ như vậy, ai dám huỷ cục diện anh ta cực nhọc vất vả xây dựng, kết cục tuyệt đối so với chết còn muốn thảm hơn, điểm ấy, cô là người hiểu rõ nhất…...

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hơi thở của Lạc Khuynh Thành rất nhẹ: "Hơn nữa lấy bối cảnh của Lucy, so với ai khác chị đều rõ ràng hơn, tình cảnh của anh rể thật ra rất xấu hổ, không cần thiết vì em, mà liên lụy đến anh ấy."

Có lúc, Lạc Khuynh Thành thật sự rất hận chính mình......

Vì sao làm người cứ không thể hồ đồ một chút! Cũng đến loại thời điểm này, lại còn bình tĩnh phân tích tình huống như vậy? Cô chỉ cần ích kỷ một chút, hơi ích kỷ một chút xíu thôi, để Ngâm Tích đi xả một hơi giúp cô trước, đau đớn của cô hẳn là cũng sẽ ít đi, thế nhưng là, chỉ cần nghĩ đến cái giá phải trả là khiến Ngâm Tích và Thiếu Đình lâm vào khốn cảnh, cô liền không đành lòng

Một mình cô bất hạnh cũng đã đủ rồi, không cần thiết liên luỵ đến người khác nữa…….

"Chị, thù, em tự mình báo!"

Mỉm cười, từng chữ từng chữ Lạc Khuynh Thành nói vô cùng rõ ràng, ánh mắt thanh lãnh lại kiên định, đương nhiên, còn có một vệt bi thương, đậm đến không tản ra nổi…...

Người đàn ông duy nhất mà cô có thể dựa vào cũng không giúp cô, hiện tại cô, thật sự chỉ có một mình.

Chống đỡ thân thể, gian nan nằm xuống giường, đóng lại mắt, Lạc Khuynh Thành tựa đầu về phía bên kia, nước mắt, từ khóe mắt gắt gao nhắm chặt của cô chậm rãi trượt xuống, im ắng thấm vào trong gối, dần dần, làm ướt một mảnh, lạnh lạnh, băng băng, giống như trái tim cô bây giờ....



Ngày đó, Hobart lấy lý do có lệ với Lucy và Percy là —— Lạc Khuynh Thành là em gái ruột của vị hôn thê Lệ Thiếu Đình, vì ổn định Lệ Thiếu Đình, German mới có thể coi trọng cô ấy như vậy.

Thật ra, cũng không tính là qua loa có lệ, dù sao lời hắn nói là sự thật, chỉ là ở giữa đường, Hobart lại cố ý thổi phồng quan hệ của Lạc Khuynh Thành và Lệ Thiếu Đình một phen, tóm lại, nói bóng nói gió chính là đang chỉ trích Lucy phạm vào sai lầm lớn, đắc tội khách nhân tôn quý nhất đế quốc......

Quả nhiên Hobart là một người có tài ăn nói rất tốt, ngôn từ khẩn thiết, chỗ cần trau chuốt bị hắn khuếch đại không để lại dấu vết, chỗ cần biến mất thì một mực không đề cập tới, đối mặt với các loại vấn đề đâm chọc của Percy, hắn cũng ứng đối tự nhiên, dối đi dối lại, quả thật so với nói thật còn muốn tự tại hơn.

Nhờ vào Hobart, Percy và Lucy tạm thời bỏ đi hoài nghi đối với quan hệ giữa German và Lạc Khuynh Thành, nhưng mà, trong lòng Lucy cuối cùng vẫn còn có cây gai…...

Tuy nói Reggie Nord thượng tướng chỉ là vì quan hệ với Lệ Thiếu Đình mới để ý Lạc Khuynh Thành, nhưng quan tâm của anh đối với cô, tuyệt đối không phải giả vờ, ngày đó anh lo lắng như vậy, vì cô mà đe dọa cô ta, anh còn tiến lên ôm cô!



Cảnh tượng ngày đó rõ mồn một trước mắt, điều này khiến cho Lucy rất là ghen tị, luôn muốn tìm German hỏi một chút đến tột cùng là sao, lại thêm thật sự lo lắng Lạc Khuynh Thành thật sự xảy ra chuyện gì, sau khi trải qua giãy dụa, cô ta vẫn tự mình tới cửa tìm đến German......

Ngồi ở phòng khách, không nghĩ tới vậy mà Lệ Thiếu Đình cũng ở đây, hơn nữa sắc mặt trầm trọng như vậy, ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm giống như muốn giết cô ta, Lucy lập tức liền chột dạ. Như đứng đống lửa, như ngồi đống than nói chuyện với German và Lệ Thiếu Đình một lát, cô ta liền đứng dậy rời đi, trên mặt, viết đầy không cam lòng không muốn.

"Anh cứ thả cô ta đi như vậy à......"

Đây thật sự không giống chuyện mà anh ta có thể làm ra được, quả thật quá khoan dung rồi! Than ra một hơi, Lệ Thiếu Đình hơi bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi không biết đến cùng là mục đích gì, có thể khiến anh nhẫn nại như thế, thế nhưng là Reggie Nord, nếu như không có xử lý tốt Lucy, Khuynh Thành sẽ hận anh cả đời."

"Hiện tại cô ấy đã hận thấu tôi rồi."

Hai con ngươi như dao khoét lấy bóng lưng Lucy, khóe môi gợi lên một vòng nhàn nhạt đắng chát, toàn bộ trái tim của German, cũng như là bị nước đắng ngâm qua, thật sự là khổ cực kỳ......

Chỉ cần nghĩ tới ánh mắt bi phẫn quyết tuyệt vừa rồi của cô, trái tim của anh, tựa như là bị dao cắt lấy một khối, rất đau!

"Có cái gì... Cần tôi giúp đỡ không?"

Thật sự là Lệ Thiếu Đình không rõ, rõ ràng tên lưu manh nước Đức này mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, vì sao anh lại có thể cảm giác được một cỗ bi thương chứ? Thật sự là không thể nhìn anh ta trong bộ dạng này! Anh ta vẫn nên bị ăn một đòn mới tương đối tốt hơn!

"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi nói rồi, tôi chỉ là đang quan tâm Khuynh Thành mà thôi, tốt xấu gì cô ấy cũng là em gái của vợ tôi, tôi cũng không muốn để cô ấy ấm ức." (D: Như khoe khoang ấy, nên nhớ là hai anh chị này chưa kết hôn nhé, vợ chồng gì ở đây?)

Tức giận trừng mắt nhìn German, cong môi lên, Lệ Thiếu Đình lưu manh cười một tiếng, không có chút gợn sóng nào nhìn anh, trong đầu German, có một kế hoạch đang thành hình......

"Giúp tôi làm một việc."

Mặc dù nói chữ giúp, nhưng bộ dáng kiệt ngạo khó thuần kia của German, có chỗ nào giống như là đang xin người ta giúp đỡ chứ? Thật ra anh, căn bản chính là đang hạ mệnh lệnh, vẻ uy nghiêm kia, là không cho người ta từ chối, cũng có phần khiến cho Lệ Thiếu Đình cảm thấy khó chịu!

Có người nào nhờ người ta giúp như anh ta không? Thấy thế nào, rất giống là mình thiếu anh ta vậy?!

Mới vừa rồi là ảo giác của anh, tên lưu manh này vẫn muốn ăn đòn giống như trước đây! Không, có lẽ còn càng muốn ăn đòn hơn, bởi vì hiện tại anh, thật sự rất muốn đánh anh ta a! Nhìn cái gương mặt than kia của anh ta, anh thật sự không nhịn được!

"Thật sự muốn tôi giúp đỡ à?"

Thật ra vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, dù sao anh ở nước Đức cũng không có quyền lực thật sự gì, nhưng mà được rồi, đã có chỗ dùng đến anh, vậy thì giúp đi!

"Được nha, nhưng mà muốn tôi xuất mã cũng không dễ dàng như vậy."

Bỗng nhiên đứng lên, Lệ Thiếu Đình hoạt động đốt ngón tay hai lần.

"Đánh thắng tôi trước rồi nói!"

Đang khi nói chuyện, Lệ Thiếu Đình vung mạnh quyền liền hướng về phía trên mặt German đánh qua, cực kỳ nhanh chóng.

Con ngươi bất ngờ co rụt lại, thân thể giống như quỷ mị loé lên hướng sang bên cạnh, môi mỏng ngạo nghễ cong lên một cái, German cười lạnh......

=====

Edit full: 2/1/2021.

Chúc mừng năm mới mọi người nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook