Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 145: Vậy cô cũng biết, cô ấy có bao nhiêu đau?
Phương Đường QO
27/01/2021
Edit: Diệp.
Từ một phút cô bắt đầu nói yêu anh đó, German đã rõ ràng biết được, anh yêu cô, anh cũng là yêu cô…....
Chỉ là, một phần yêu này quá mức thâm trầm, giống như giấu ở phía sau lớp sương mù dày đặc của dãy núi Thanh Phong, nhưng thực ra là thẳng hướng tận trời cao, nhưng không biết làm sao, lại bị chỗ sâu ở trong nội tâm lắm chuyện dung tục của anh bao trùm, thẳng đến khi cô dứt khoát biểu lộ cõi lòng, anh mới chính thức hiểu được, thứ vẫn luôn quấn quanh ở trong lòng anh, thật ra là yêu.
Thân thể của cô rơi xuống phía dưới, quả thực giống như là đang rơi xuống ở trong lòng anh, nếu là cô xảy ra bất cứ chuyện gì, trái tim của anh, chỉ sợ cũng phải hoàn toàn vỡ nát......
Là tầng hai, thật ra cũng không cao lắm, ít nhất đối với German là quân nhân từng chịu huấn luyện mà nói, loại độ cao này hoàn toàn cùng cấp với trò trẻ con, thế nhưng là anh theo đuôi cô nhảy xuống thời cơ hơi trễ, không có cách nào ôm lấy cô, may mắn, vừa lúc ở khoảnh khắc Lạc Khuynh Thành nhảy xuống đó, Hobart xuất hiện.
Hai chân vững vàng đứng ở trên mặt đất, Hobart cũng không kịp nghĩ tới cái gì, đã trực tiếp đưa tay ra hướng về phía Lạc Khuynh Thành, vững vàng mà đón được cô…….
Nhưng mà, dù tầng hai không cao, nhưng quyết đoán rơi xuống như vậy, lực chấn động cuối cùng vẫn còn rất mạnh, dù là Hobart có sức lực, dù là hai chân anh ta có lực đi nữa, cuối cùng anh ta vẫn không có cách nào hoàn toàn đứng vững.
Ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành, lồng ngực bị đụng vào bằng lực lớn, cắn răng, nghẹn đến khuôn mặt cũng đỏ lên, lảo đảo lui về phía sau, Hobart cố sức muốn đứng vững, bởi vì dùng sức quá mức, cơ bắp toàn thân của anh ta cũng căng lên, sức lức toàn thân cũng đều tụ tập đến dưới chân, nhưng không biết làm sao, cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện…...
"Phanh" một tiếng, Hobart ngã xuống đất, rầu rĩ rên lên tiếng, anh ta vẫn gắt gao ôm lấy Lạc Khuynh Thành như cũ, bảo vệ toàn bộ cơ thể cô ở trên người mình, lấy hết sức lực sống trên đời của mình, bảo vệ cô, không để cô ở trong phạm vi mà mình bị thương.
Cắn răng, cố nén đau đớn, Hobart nhìn Lạc Khuynh Thành ở trong ngực, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy cô cũng không có bất kỳ một tổn thương gì, căng thẳng vẫn luôn treo cao ở trong lòng kia, rốt cục cũng hoàn toàn thả xuống, lông mày cũng buông lỏng ra, thở ra một hơi thật dài, khoé miệng của anh, hài lòng toét ra, ở dưới ráng chiều ấm áp, cười giống như là một đứa bé…....
(D: Nam phụ ơi, về bên em không anh?; Anh này mà không HE tui thề sẽ viết phiên ngoại cho ổng :))))
Còn tốt, còn tốt là anh bảo vệ được cô, nếu không với thân thể của cô, rơi xuống dưới như vậy, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi! Mặc dù trả giá chính là đau đớn của anh, nhưng mà, rất đáng giá.
"Khuynh Thành!"
Nhảy đến mặt đất, lưu loát đứng lại một cái, cũng không lo tới hai chân của mình run lên, German sải bước lướt đến bên cạnh Lạc Khuynh Thành, ngồi xổm người xuống, anh trực tiếp ôm lấy cô từ trong ngực Hobart, ôm vào trong ngực của mình......
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực trong nháy mắt liền biến mất không thấy, hai tay, vẫn còn duy trì tư thế ôm vừa rồi, cứng ngắc ở giữa không trung, mất mát, từ giữa toàn thân của Hobart, thuận theo mạch máu toàn bộ hướng về phía trái tim vọt tới, nâng mắt nhìn German, tư thế anh ôm lấy Lạc Khuynh Thành, là đương nhiên như vậy, đem lòng chiếm hữu của anh đối với cô, hoàn toàn bày ra.
Nụ cười trên mặt trong nháy mắt đông lại thành băng, đáy mắt có một mạt bi thương hiện lên, trầm thấp ho khan lên tiếng, Hobart rầu rĩ phun ra một ngụm máu tươi…...
Lực lớn như vậy đánh vào, khó trách sẽ đụng vào nội thương của anh, chỉ là từ mới bắt đầu, anh vẫn đang cắn răng nhẫn nại, nhưng mà bây giờ không cần, Lạc Khuynh Thành không ở trong ngực của anh, anh không cần chỉ tâm tâm niệm niệm cô nữa, rốt cuộc anh có thể, chỉ lo đau đớn của mình rồi.
Về phần cô, vẫn là giao cho Nord đi, chỉ có hắn mới có tư cách......
◆
Ngất ở trong ngực German, sắc mặt của Lạc Khuynh Thành tái nhợt như tuyết, giống như là một bé con lưu ly yếu ớt, gần như đụng một cái...... Đã vỡ.
Trái tim xoắn lấy phát đau, cái gì là tim như bị dao cắt, rốt cuộc German cũng có trải nghiệm khắc sâu nhất, bế cô lên, anh mang theo cô trở về phòng, gọi bác sĩ tư nhân đến.
Vốn, German cho rằng, Lạc Khuynh Thành chẳng qua là ngất nhất thời mà thôi, nhưng mà ai biết, giấc ngủ này của cô, lại sẽ nghiêm trọng đến thế, khiến cho tâm anh lao lực quá độ, một đoạn thời gian này, ở những năm tháng về sau, mỗi lần hồi tưởng lại, German đều sẽ cảm thấy cõi lòng tan nát đến muốn nứt ra......
Nếu thời gian có thể quay lại, German nghĩ, cho dù là chết, anh cũng sẽ không mang Lạc Khuynh Thành đến nhà Percy, như vậy, thì cũng không có người nào phải chịu đau đớn nhất, càng sẽ không tạo thành đau xót mà cả đời này của cô, cũng không thể xóa đi —— đứa bé.
◆
Đêm, chưa hết, thâm thúy lại ám trầm, như màu mắt của người đàn ông ở giờ phút này, còn có, trái tim.
Bên trong phòng ngủ chính ở tầng hai, tĩnh lặng không tiếng động, đi theo ở sau lưng lão quản gia, rụt cổ một cái, Kelly vừa mới đi tới cửa, cũng đã bị dọa đến ngay cả hô hấp cũng dừng lại…...
"Thất thần làm gì? Còn không mau đi vào!?"
Trừng mắt nhìn Kelly, tiếng nói của lão quản gia hùng hậu hữu lực, đè thấp âm thanh gào thét, ông thúc giục cô ta, ánh mắt nhìn về phía cô ta, cũng mang theo bất mãn......
Lão quản gia thật sự là không rõ, bình thường không phải Kelly này đều rất chịu khó sao, làm sao ngày hôm nay, lại lười biếng như thế? Dora tiểu thư sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, là lúc cần cô ta chăm sóc nhất, làm sao lại không nhìn thấy cô ta? Còn muốn ông tự mình đi tìm, cơ hồ cũng lật toàn bộ phủ đệ lên mấy lần, thậm chí còn xuất động vệ binh, lúc này mới tìm được cô ta! Quả thực lãng phí thời gian và tinh lực của ông!
Đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, mặt German, toàn bộ ẩn nấp ở trong bóng tối, nhưng mà hai con ngươi chim ưng của anh, cũng vẫn luôn khóa ở trên mặt Lạc Khuynh Thành, mắt cũng không nháy, phảng phất đang dùng tầm mắt đưa đường cong của cô, từng tấc từng tấc in dấu vào đáy lòng......
Thẳng đến khi nghe được động tĩnh ở cửa, anh mới chịu thu hồi tầm mắt.
Quay đầu, nhìn về phía Kelly, trong con ngươi của German, hiện ra mũi nhọn giống như đêm khuya sâu thẳm, bên trong có hung ác nham hiểm, chợt lóe lên…...
"Thượng, thượng tướng."
Nuốt một ngụm nước bọt, lắp ba lắp bắp mở miệng, Kelly kiên trì nhìn về phía German, lại ở trong chớp mắt cùng đôi mắt anh va chạm lẫn nhau ấy, bị dọa đến lập tức cúi đầu, không dám nhìn anh nữa, bước chân, cũng đang đồng thời lui về phía sau......
"Kelly."
Môi mỏng khẽ mở, đây là lần đầu tiên German gọi tên Kelly, là mộng cảnh cô ta vẫn luôn yêu cầu xa vời, vốn phải là thời khắc cô ta hạnh phúc nhất, nhưng, âm thanh khàn khàn u ám của anh nhẹ nhàng tới bên tai, lại khiến cho cô ta sinh ra một loại ảo giác, sống không bằng chết......
Xong rồi, Thượng tướng ngài ấy giống như, đang tức giận!
Thật ra, há lại chỉ có từng đó từng giận mà thôi sao? Giờ này phút này, German quả thật hận không thể lập tức bóp Kelly thành khối vụn ném ra cho chó ăn!
Sau khi để bác sĩ chẩn đoán điều trị cho bé thỏ trắng của anh xong, anh ổn định lại tâm thần cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ quá trình một lượt, rất dễ dàng liền đoán được, cái người truyền tin tức Lạc Khuynh Thành đã trở về cho Lucy, là Kelly.
Mặc dù cũng không biết vì sao Kelly muốn làm như vậy, nhưng là, chỉ dựa vào điểm cô ta bán đứng anh và cô, cũng đã đủ khiến cô ta chết đến trăm ngàn lần!!
"Thượng tướng, tôi... Tôi đi chăm sóc Dora tiểu thư."
Đối diện với ánh mắt càng phát lạnh như băng, bị dọa đến không ngừng co lại phía sau, Kelly thật sự là có chút không gánh được, tùy ý tìm lấy cớ xoay người liền muốn đi, chỉ là, làm sao có khả năng German để cô ta đi chứ?
"Đứng lại, tôi có cho cô đi sao?"
Cầm điếu thuốc, German thong thả đi lên phía trước, từ trong bóng tối, nặng nề bước đến, mỗi một bước, đều ngưng tụ sợ hãi không có tận cùng, dường như giẫm ở chỗ đau nhất của Kelly, từng bước đều kinh động đến lòng của cô ta......
Cảm giác được hơi thở ám mị đang từng bước tới gần, có lẽ là vì chột dạ, Kelly hoàn toàn luống cuống, sợ hãi kêu lên một tiếng, cô ta co cẳng muốn chạy, lại vừa mới chạy về phía sau hai bước, đã bị lão quản gia bắt lại, nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng, German đi tới trước mặt cô ta, hơi hơi nghiêng người, không nói một lời.
Giơ tàn thuốc lên, anh bỗng nhiên dán nó ở trên mặt Kelly......
Hôm nay anh cuốn đầu thuốc lá vào trong lòng bàn tay, loại đau đớn vì thiêu đốt này, anh đã tự mình thưởng thức qua, cũng là thẳng đến lúc đó anh mới biết được, thì ra, anh vậy mà đã từng cho cô đau đớn như vậy.
Một cái tàn thuốc nho nhỏ cũng đau như thế, như vậy, đau đớn vì mất đi đứa bé thì sao?
German không nghĩ ra được, cũng không dám suy nghĩ nhiều thêm chút nữa, hiện tại anh chỉ muốn đem loại đau đớn này, gia tăng gấp mười gấp trăm lần đến trên người Kelly!!
"A!"
"Tư" một tiếng, trong không khí cũng truyền đến âm thanh cháy khét, ngẩng mặt lên, Kelly kêu vô cùng thê thảm, cô ta muốn giãy dụa, lại đau đến không có sức lực...... "Rất đau? Vậy cô cũng biết, cô ấy có bao nhiêu đau?"
Khóe môi nhếch lên đường cong lạnh lẽo như băng, tiếng nói u ám của German quanh quẩn trong không khí, rõ ràng đã là thời tiết giữa hè, nhưng hơi thở của anh vọt tới, lại mang đến cho mọi người một loại cảm giác lạnh lẽo, ngay cả lão quản gia, cũng nhịn không được run lập cập, càng miễn bàn là Kelly.
"Thượng tướng, rốt cuộc em làm sai cái gì? Ngài muốn đối xử với em như vậy?"
Nước mắt như bão táp, ở trong sự run rẩy, Kelly chưa từ bỏ ý định biện hộ cho bản thân, nhưng cô ta lại không biết, cô ta càng giả ngu thì sẽ chỉ càng thảm hơn!
"Tôi nhớ rõ là, cô ấy từng nói qua, cô giống như là em gái của cô ấy, cô ấy muốn yêu thương cô nhiều một chút, thậm chí cô ấy còn muốn tôi không cần dọa đến cô, cô ấy đối đãi chân thành với cô như thế, cô lại đối xử với cô ấy như thế nào?"
Quanh thân là hàn khí lạnh thấu xương, mắt dài nửa híp, German giống như là cuồng thú ở trong rừng sâu, nguy hiểm đến cực điểm, anh cũng không có rống, mà vẫn là giọng nói trầm thấp lạnh lùng hoàn toàn giống như trước, nhưng mà, mỗi một chữ anh nói, hơi thở chết chóc liền tăng lên một phần, thật sự còn không an toàn bằng rống giận chút nào!
"Người con gái thiện lương như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm hãm hại cô ấy? Chính cô mở to mắt mà nhìn xem, bây giờ cô ấy bị cô hại thành bộ dáng gì?"
Yếu ớt như vậy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ rời đi, ngay cả anh cũng không đành lòng nhìn nhiều hơn một lần nữa! Nhưng anh lại không thể không nhìn được, anh thật sợ, thật sợ cô cứ rời đi như vậy, để cho anh không nhìn thấy nữa......
"Em..."
Chuyển mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Thành ở trên giường, chỉ liếc mắt một cái, Kelly đã bị vẻ trắng bệch trên mặt của cô làm cho giật mình, kinh động đến cả trái tim, nắm chặt tay, nước mắt, từ trong mắt của cô ta tuôn trào ra.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải là em cố ý, em chỉ là, chỉ là ghen tị ngài ấy có thể được ngài che chở, cho nên mới đáp ứng liên thủ với Lucy tiểu thư, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghĩ tới muốn hại ngài ấy thành cái dạng này, thật sự! Thượng tướng, em chỉ là, chỉ là vì yêu ngài mà thôi!"
=====
Ngày edit full: 9/11/2020.
Bà “nữ không được coi là phụ kia” tào lao gớm mặt :))
Diệp xin lỗi vì qua không up truyện, tuần qua mới thi xong, vã qua, chẳng buồn edit nữa, đáng nhẽ chủ nhật có thể edit rồi up mà hôm t7 học thể dục, bị thầy “hành” cho một phát, mệt không lết ra khỏi giường được.
Xin lỗi mn nhiều ^^.
Chương sau: Muốn cô cam đoan, bá đạo như vậy.
Từ một phút cô bắt đầu nói yêu anh đó, German đã rõ ràng biết được, anh yêu cô, anh cũng là yêu cô…....
Chỉ là, một phần yêu này quá mức thâm trầm, giống như giấu ở phía sau lớp sương mù dày đặc của dãy núi Thanh Phong, nhưng thực ra là thẳng hướng tận trời cao, nhưng không biết làm sao, lại bị chỗ sâu ở trong nội tâm lắm chuyện dung tục của anh bao trùm, thẳng đến khi cô dứt khoát biểu lộ cõi lòng, anh mới chính thức hiểu được, thứ vẫn luôn quấn quanh ở trong lòng anh, thật ra là yêu.
Thân thể của cô rơi xuống phía dưới, quả thực giống như là đang rơi xuống ở trong lòng anh, nếu là cô xảy ra bất cứ chuyện gì, trái tim của anh, chỉ sợ cũng phải hoàn toàn vỡ nát......
Là tầng hai, thật ra cũng không cao lắm, ít nhất đối với German là quân nhân từng chịu huấn luyện mà nói, loại độ cao này hoàn toàn cùng cấp với trò trẻ con, thế nhưng là anh theo đuôi cô nhảy xuống thời cơ hơi trễ, không có cách nào ôm lấy cô, may mắn, vừa lúc ở khoảnh khắc Lạc Khuynh Thành nhảy xuống đó, Hobart xuất hiện.
Hai chân vững vàng đứng ở trên mặt đất, Hobart cũng không kịp nghĩ tới cái gì, đã trực tiếp đưa tay ra hướng về phía Lạc Khuynh Thành, vững vàng mà đón được cô…….
Nhưng mà, dù tầng hai không cao, nhưng quyết đoán rơi xuống như vậy, lực chấn động cuối cùng vẫn còn rất mạnh, dù là Hobart có sức lực, dù là hai chân anh ta có lực đi nữa, cuối cùng anh ta vẫn không có cách nào hoàn toàn đứng vững.
Ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành, lồng ngực bị đụng vào bằng lực lớn, cắn răng, nghẹn đến khuôn mặt cũng đỏ lên, lảo đảo lui về phía sau, Hobart cố sức muốn đứng vững, bởi vì dùng sức quá mức, cơ bắp toàn thân của anh ta cũng căng lên, sức lức toàn thân cũng đều tụ tập đến dưới chân, nhưng không biết làm sao, cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện…...
"Phanh" một tiếng, Hobart ngã xuống đất, rầu rĩ rên lên tiếng, anh ta vẫn gắt gao ôm lấy Lạc Khuynh Thành như cũ, bảo vệ toàn bộ cơ thể cô ở trên người mình, lấy hết sức lực sống trên đời của mình, bảo vệ cô, không để cô ở trong phạm vi mà mình bị thương.
Cắn răng, cố nén đau đớn, Hobart nhìn Lạc Khuynh Thành ở trong ngực, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy cô cũng không có bất kỳ một tổn thương gì, căng thẳng vẫn luôn treo cao ở trong lòng kia, rốt cục cũng hoàn toàn thả xuống, lông mày cũng buông lỏng ra, thở ra một hơi thật dài, khoé miệng của anh, hài lòng toét ra, ở dưới ráng chiều ấm áp, cười giống như là một đứa bé…....
(D: Nam phụ ơi, về bên em không anh?; Anh này mà không HE tui thề sẽ viết phiên ngoại cho ổng :))))
Còn tốt, còn tốt là anh bảo vệ được cô, nếu không với thân thể của cô, rơi xuống dưới như vậy, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi! Mặc dù trả giá chính là đau đớn của anh, nhưng mà, rất đáng giá.
"Khuynh Thành!"
Nhảy đến mặt đất, lưu loát đứng lại một cái, cũng không lo tới hai chân của mình run lên, German sải bước lướt đến bên cạnh Lạc Khuynh Thành, ngồi xổm người xuống, anh trực tiếp ôm lấy cô từ trong ngực Hobart, ôm vào trong ngực của mình......
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực trong nháy mắt liền biến mất không thấy, hai tay, vẫn còn duy trì tư thế ôm vừa rồi, cứng ngắc ở giữa không trung, mất mát, từ giữa toàn thân của Hobart, thuận theo mạch máu toàn bộ hướng về phía trái tim vọt tới, nâng mắt nhìn German, tư thế anh ôm lấy Lạc Khuynh Thành, là đương nhiên như vậy, đem lòng chiếm hữu của anh đối với cô, hoàn toàn bày ra.
Nụ cười trên mặt trong nháy mắt đông lại thành băng, đáy mắt có một mạt bi thương hiện lên, trầm thấp ho khan lên tiếng, Hobart rầu rĩ phun ra một ngụm máu tươi…...
Lực lớn như vậy đánh vào, khó trách sẽ đụng vào nội thương của anh, chỉ là từ mới bắt đầu, anh vẫn đang cắn răng nhẫn nại, nhưng mà bây giờ không cần, Lạc Khuynh Thành không ở trong ngực của anh, anh không cần chỉ tâm tâm niệm niệm cô nữa, rốt cuộc anh có thể, chỉ lo đau đớn của mình rồi.
Về phần cô, vẫn là giao cho Nord đi, chỉ có hắn mới có tư cách......
◆
Ngất ở trong ngực German, sắc mặt của Lạc Khuynh Thành tái nhợt như tuyết, giống như là một bé con lưu ly yếu ớt, gần như đụng một cái...... Đã vỡ.
Trái tim xoắn lấy phát đau, cái gì là tim như bị dao cắt, rốt cuộc German cũng có trải nghiệm khắc sâu nhất, bế cô lên, anh mang theo cô trở về phòng, gọi bác sĩ tư nhân đến.
Vốn, German cho rằng, Lạc Khuynh Thành chẳng qua là ngất nhất thời mà thôi, nhưng mà ai biết, giấc ngủ này của cô, lại sẽ nghiêm trọng đến thế, khiến cho tâm anh lao lực quá độ, một đoạn thời gian này, ở những năm tháng về sau, mỗi lần hồi tưởng lại, German đều sẽ cảm thấy cõi lòng tan nát đến muốn nứt ra......
Nếu thời gian có thể quay lại, German nghĩ, cho dù là chết, anh cũng sẽ không mang Lạc Khuynh Thành đến nhà Percy, như vậy, thì cũng không có người nào phải chịu đau đớn nhất, càng sẽ không tạo thành đau xót mà cả đời này của cô, cũng không thể xóa đi —— đứa bé.
◆
Đêm, chưa hết, thâm thúy lại ám trầm, như màu mắt của người đàn ông ở giờ phút này, còn có, trái tim.
Bên trong phòng ngủ chính ở tầng hai, tĩnh lặng không tiếng động, đi theo ở sau lưng lão quản gia, rụt cổ một cái, Kelly vừa mới đi tới cửa, cũng đã bị dọa đến ngay cả hô hấp cũng dừng lại…...
"Thất thần làm gì? Còn không mau đi vào!?"
Trừng mắt nhìn Kelly, tiếng nói của lão quản gia hùng hậu hữu lực, đè thấp âm thanh gào thét, ông thúc giục cô ta, ánh mắt nhìn về phía cô ta, cũng mang theo bất mãn......
Lão quản gia thật sự là không rõ, bình thường không phải Kelly này đều rất chịu khó sao, làm sao ngày hôm nay, lại lười biếng như thế? Dora tiểu thư sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, là lúc cần cô ta chăm sóc nhất, làm sao lại không nhìn thấy cô ta? Còn muốn ông tự mình đi tìm, cơ hồ cũng lật toàn bộ phủ đệ lên mấy lần, thậm chí còn xuất động vệ binh, lúc này mới tìm được cô ta! Quả thực lãng phí thời gian và tinh lực của ông!
Đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, mặt German, toàn bộ ẩn nấp ở trong bóng tối, nhưng mà hai con ngươi chim ưng của anh, cũng vẫn luôn khóa ở trên mặt Lạc Khuynh Thành, mắt cũng không nháy, phảng phất đang dùng tầm mắt đưa đường cong của cô, từng tấc từng tấc in dấu vào đáy lòng......
Thẳng đến khi nghe được động tĩnh ở cửa, anh mới chịu thu hồi tầm mắt.
Quay đầu, nhìn về phía Kelly, trong con ngươi của German, hiện ra mũi nhọn giống như đêm khuya sâu thẳm, bên trong có hung ác nham hiểm, chợt lóe lên…...
"Thượng, thượng tướng."
Nuốt một ngụm nước bọt, lắp ba lắp bắp mở miệng, Kelly kiên trì nhìn về phía German, lại ở trong chớp mắt cùng đôi mắt anh va chạm lẫn nhau ấy, bị dọa đến lập tức cúi đầu, không dám nhìn anh nữa, bước chân, cũng đang đồng thời lui về phía sau......
"Kelly."
Môi mỏng khẽ mở, đây là lần đầu tiên German gọi tên Kelly, là mộng cảnh cô ta vẫn luôn yêu cầu xa vời, vốn phải là thời khắc cô ta hạnh phúc nhất, nhưng, âm thanh khàn khàn u ám của anh nhẹ nhàng tới bên tai, lại khiến cho cô ta sinh ra một loại ảo giác, sống không bằng chết......
Xong rồi, Thượng tướng ngài ấy giống như, đang tức giận!
Thật ra, há lại chỉ có từng đó từng giận mà thôi sao? Giờ này phút này, German quả thật hận không thể lập tức bóp Kelly thành khối vụn ném ra cho chó ăn!
Sau khi để bác sĩ chẩn đoán điều trị cho bé thỏ trắng của anh xong, anh ổn định lại tâm thần cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ quá trình một lượt, rất dễ dàng liền đoán được, cái người truyền tin tức Lạc Khuynh Thành đã trở về cho Lucy, là Kelly.
Mặc dù cũng không biết vì sao Kelly muốn làm như vậy, nhưng là, chỉ dựa vào điểm cô ta bán đứng anh và cô, cũng đã đủ khiến cô ta chết đến trăm ngàn lần!!
"Thượng tướng, tôi... Tôi đi chăm sóc Dora tiểu thư."
Đối diện với ánh mắt càng phát lạnh như băng, bị dọa đến không ngừng co lại phía sau, Kelly thật sự là có chút không gánh được, tùy ý tìm lấy cớ xoay người liền muốn đi, chỉ là, làm sao có khả năng German để cô ta đi chứ?
"Đứng lại, tôi có cho cô đi sao?"
Cầm điếu thuốc, German thong thả đi lên phía trước, từ trong bóng tối, nặng nề bước đến, mỗi một bước, đều ngưng tụ sợ hãi không có tận cùng, dường như giẫm ở chỗ đau nhất của Kelly, từng bước đều kinh động đến lòng của cô ta......
Cảm giác được hơi thở ám mị đang từng bước tới gần, có lẽ là vì chột dạ, Kelly hoàn toàn luống cuống, sợ hãi kêu lên một tiếng, cô ta co cẳng muốn chạy, lại vừa mới chạy về phía sau hai bước, đã bị lão quản gia bắt lại, nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng, German đi tới trước mặt cô ta, hơi hơi nghiêng người, không nói một lời.
Giơ tàn thuốc lên, anh bỗng nhiên dán nó ở trên mặt Kelly......
Hôm nay anh cuốn đầu thuốc lá vào trong lòng bàn tay, loại đau đớn vì thiêu đốt này, anh đã tự mình thưởng thức qua, cũng là thẳng đến lúc đó anh mới biết được, thì ra, anh vậy mà đã từng cho cô đau đớn như vậy.
Một cái tàn thuốc nho nhỏ cũng đau như thế, như vậy, đau đớn vì mất đi đứa bé thì sao?
German không nghĩ ra được, cũng không dám suy nghĩ nhiều thêm chút nữa, hiện tại anh chỉ muốn đem loại đau đớn này, gia tăng gấp mười gấp trăm lần đến trên người Kelly!!
"A!"
"Tư" một tiếng, trong không khí cũng truyền đến âm thanh cháy khét, ngẩng mặt lên, Kelly kêu vô cùng thê thảm, cô ta muốn giãy dụa, lại đau đến không có sức lực...... "Rất đau? Vậy cô cũng biết, cô ấy có bao nhiêu đau?"
Khóe môi nhếch lên đường cong lạnh lẽo như băng, tiếng nói u ám của German quanh quẩn trong không khí, rõ ràng đã là thời tiết giữa hè, nhưng hơi thở của anh vọt tới, lại mang đến cho mọi người một loại cảm giác lạnh lẽo, ngay cả lão quản gia, cũng nhịn không được run lập cập, càng miễn bàn là Kelly.
"Thượng tướng, rốt cuộc em làm sai cái gì? Ngài muốn đối xử với em như vậy?"
Nước mắt như bão táp, ở trong sự run rẩy, Kelly chưa từ bỏ ý định biện hộ cho bản thân, nhưng cô ta lại không biết, cô ta càng giả ngu thì sẽ chỉ càng thảm hơn!
"Tôi nhớ rõ là, cô ấy từng nói qua, cô giống như là em gái của cô ấy, cô ấy muốn yêu thương cô nhiều một chút, thậm chí cô ấy còn muốn tôi không cần dọa đến cô, cô ấy đối đãi chân thành với cô như thế, cô lại đối xử với cô ấy như thế nào?"
Quanh thân là hàn khí lạnh thấu xương, mắt dài nửa híp, German giống như là cuồng thú ở trong rừng sâu, nguy hiểm đến cực điểm, anh cũng không có rống, mà vẫn là giọng nói trầm thấp lạnh lùng hoàn toàn giống như trước, nhưng mà, mỗi một chữ anh nói, hơi thở chết chóc liền tăng lên một phần, thật sự còn không an toàn bằng rống giận chút nào!
"Người con gái thiện lương như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm hãm hại cô ấy? Chính cô mở to mắt mà nhìn xem, bây giờ cô ấy bị cô hại thành bộ dáng gì?"
Yếu ớt như vậy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ rời đi, ngay cả anh cũng không đành lòng nhìn nhiều hơn một lần nữa! Nhưng anh lại không thể không nhìn được, anh thật sợ, thật sợ cô cứ rời đi như vậy, để cho anh không nhìn thấy nữa......
"Em..."
Chuyển mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Thành ở trên giường, chỉ liếc mắt một cái, Kelly đã bị vẻ trắng bệch trên mặt của cô làm cho giật mình, kinh động đến cả trái tim, nắm chặt tay, nước mắt, từ trong mắt của cô ta tuôn trào ra.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải là em cố ý, em chỉ là, chỉ là ghen tị ngài ấy có thể được ngài che chở, cho nên mới đáp ứng liên thủ với Lucy tiểu thư, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghĩ tới muốn hại ngài ấy thành cái dạng này, thật sự! Thượng tướng, em chỉ là, chỉ là vì yêu ngài mà thôi!"
=====
Ngày edit full: 9/11/2020.
Bà “nữ không được coi là phụ kia” tào lao gớm mặt :))
Diệp xin lỗi vì qua không up truyện, tuần qua mới thi xong, vã qua, chẳng buồn edit nữa, đáng nhẽ chủ nhật có thể edit rồi up mà hôm t7 học thể dục, bị thầy “hành” cho một phát, mệt không lết ra khỏi giường được.
Xin lỗi mn nhiều ^^.
Chương sau: Muốn cô cam đoan, bá đạo như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.