Chương 44: Dù có thế nào
Thanh An
06/08/2023
Nhận được sự đồng ý của gia đình, đôi tình nhân giống như cá gặp nước,
tháng ngày sau liền chìm trong biển mật, sinh hoạt hệt như một đôi phu
phu thâm tình.
Ngung Tịch mỗi sáng sẽ đi làm, trưa tranh thủ về nhà ăn cơm với cậu, buổi tối sẽ ôm cậu vào lòng lắng nghe cậu thủ thỉ, dỗ cậu ngủ.
Tập đoàn lớn đòi hỏi chủ tịch trẻ dành nhiều thời gian cho nó hơn nữa, chủ tịch trẻ liền mặc kệ, chỉ cần không phá sản là được.
Hắn muốn gắn bó lâu dài, muốn cùng đi đến hết đời này là Lục Doãn Chương, không phải là chốn lạnh lẽo kia. Đợi đến năm ba mươi tuổi, hắn sẽ nghỉ hưu, dành trọn thời gian cho cậu ấy.
Lục Doãn Chương nghe hắn nói chỉ biết cười ha hả, mắng hắn thật không có tiền đồ, sao lại không có tham vọng như thế cơ chứ!
Vị chủ tịch trẻ ngơ ngác như đứa trẻ, thành thật đến mức khiến người ta xấu hổ.
"Tham vọng lớn nhất của tớ chính là khiến Chương Chương mỗi ngày đều vui vẻ..."
Đối diện với ánh mắt thâm tình tựa biển cả, cùng lời bộc bạch từ tận đáy lòng, Lục Doãn Chương không thể kháng cự, hạnh phúc đến đỏ cả mắt.
Cho dù có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, cậu vẫn như cũ, trái tim vẫn rung động.
Cho dù mỗi ngày đều ôm hôn, cậu vẫn sẽ đỏ mặt, trái tim vẫn đập thình thịch như thiếu nữ mới yêu.
Cho dù có trải qua bao nhiêu năm, vượt qua biết bao chông gai, tình cảm của hai người vẫn không thay đổi, chỉ có ngày một nhiều hơn, sâu đậm hơn.
Nhưng rồi đến một thời điểm, Lục Doãn Chương cảm thấy có chút bất an. Ngung Tịch đi tiệc rượu về rất muộn, là thư ký đưa hắn về khoảng nửa đêm. Thư ký hiểu tình cảnh, giải thích với cậu, nhận được cái gật đầu của cậu mới rời đi.
Lục Doãn Chương không nghi ngờ, cậu thấy thương bảo bảo nhà mình làm việc vất vả, nằm trong cái ôm toàn mùi rượu thoang thoảng của hắn, rất lâu sau mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Ngung Tịch vẫn như cũ về nhà trong tình trạng say đến thần trí mơ hồ.
Những ngày sau nữa cũng không khác biệt.
Khi Lục Doãn Chương ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ, trái tim hẫng đi một nhịp, chạm cũng không muốn chạm vào hắn, chỉ nằm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn sườn mặt đỏ lên vì uống nhiều rượu.
Không phải cậu không tin hắn, chỉ là có chút tủi thân. Ngung Tịch nhắn cho cậu một tin thông báo, trưa cũng không về ăn cơm, đến đêm khuya mới trở về với toàn thân một mùi rượu và cả mùi nước hoa.
Việc này diễn ra trong một tuần, Lục Doãn Chương muốn hỏi hắn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ. Cậu tin tưởng hắn, thương hắn, sẽ để hắn chủ động nói điều muốn nói.
Sự im lặng của hắn khiến Lục Doãn Chương bồn chồn không yên.
Một đêm nọ, Lục Doãn Chương không tài nào ngủ được, nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ, lại nhìn phần giường trống vắng, cậu càng không thể ngủ.
Lục Doãn Chương tự mình ngồi xe lăn, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Ngung Tịch đặc biệt tạo ra một khu vườn dành riêng cho cậu.
Ngồi ở chòi nhỏ có cây hoa giấy bao quanh, Lục Doãn Chương chầm chầm thưởng thức ly trà gừng cậu pha cùng bánh quy lúc chiều tự làm.
Ban đầu vốn là muốn để cho Ngung Tịch nếm thử, nhưng người mãi không về, bánh quy để đến mai sẽ không còn giữ được hương vị.
Mà hình như, hiện tại cũng không còn ngon nữa rồi.
Lục Doãn Chương ngẩn người thật lâu, ánh đèn vàng tỏa ra xung quanh, chiếu lên thân hình lẻ loi của cậu.
Bỗng nhiên, âm thanh của ô tô vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng làm cậu giật mình, đoán là Ngung Tịch về. Cậu muốn ra đón hắn, nhưng lại nghĩ, nếu hắn không thấy mình trong phòng, liệu có lo lắng hay không...
Không để cậu đợi lâu, khoảng năm phút sau, đèn nhà lẫn bên ngoài liền sáng rực lên, giữa màn đêm đen, căn biệt thự như lâu đài ánh sáng.
Lục Doãn Chương nhìn ly trà gừng nguội lạnh, cố uống cho hết.
Cậu tự mình điều khiển xe lăn, xui xẻo thế nào cái xe này lại hết điện, cậu đẩy thế nào lại làm lốp xe lăn lõm trong đất bùn sền sệt sau mưa, không chuyển động được. Cánh tay nhỏ đã hết sức lực, bất đắc dĩ nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người nhờ giúp đỡ.
Chớp nháy trên trời cùng tiếng sấm vang lên khiến Lục Doãn Chương giật nảy mình. Vừa nãy không sợ hãi mà dám ra vườn ngồi một mình, hiện tại sợ đến phát hoảng, cậu cực kì hối hận hét lên:
"Có ai không!"
Tia chớp làm khu vườn chợt sáng lại chợt tối, đầu óc của Lục Doãn Chương tưởng tượng ra cảnh mình như ở trong khu vườn ma, sợ hãi nhưng không dám lên tiếng.
Cảm giác như sau lưng, bên cạnh có ai đó đang nhìn mình chằm chằm khiến da gà da vịt nổi lên hết cả.
Có thể đừng mưa lúc người ta ngồi một mình ở vườn vào nửa đêm không?
Câu trả lời đương nhiên là không thể.
Lục Doãn Chương nỗ lực di chuyển xe lăn, mồ hôi lạnh túa ra. Khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy hình ảnh Ngung Tịch đầu tóc rối bời, băng bịt mắt không biết đã rơi ra từ lúc nào, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, loạng choạng từng bước vội vã đến chỗ cậu.
"Chương Chương!"
Lục Doãn Chương nhìn qua là biết tên này uống rượu say, đi đứng còn không vững, nỗi sợ sấm sét trong lòng liền biến mất, có chút cáu gắt, miệng mấp máy muốn nói lại thôi.
Một tay của hắn vòng qua hai chân cậu, một tay đỡ lưng, đầu óc Lục Doãn Chương nảy số nhanh, hắn tự đi còn đi không nổi, bế cậu thì càng không nổi. Nghĩ thế, Lục Doãn Chương giữ lấy tay hắn, một tay nắm chặt xe lăn, ngăn không cho người bế mình lên.
"Ngã, sẽ ngã mất."
Đôi mắt của hắn mở lớn, dường như bị hành động né tránh của cậu làm cho hoảng hốt. Vẻ mặt bình tĩnh liền tan vỡ, hóa thành kinh sợ. Hắn quỳ xuống, nắm lấy hai tay của cậu, giọng nói mang theo tiếng thở dốc.
"Chương Chương giận mình sao?"
Lục Doãn Chương hừ một tiếng, có gì nói nấy. Người đàn ông trước mặt cậu hoàn toàn không giữ nổi vẻ ôn nhu hàng ngày mà ngược lại sắc mặt hơi đỏ lên, trong ánh mắt hắn toát ra vẻ điên cuồng mà Lục Doãn Chương chưa bao giờ thấy. (Tui: Đã thấy nhưng thằng bé cho rằng đó là "ánh mắt của tình yêu", giờ nhận ra thì muộn rồi con dâu à...)
Nhìn hắn sợ đến mức nói không thành lời, chỉ biết cúi đầu thở gấp, Lục Doãn Chương nheo mắt, muốn bắt nạt tên nhóc đã lạnh nhạt với cậu một tuần, ép hắn nói cho ra lẽ.
"Ngung Tịch!"
Lục Doãn Chương cố làm ra vẻ nghiêm túc, dù trong lòng đã muốn cười một trận lớn.
"Tôi cho cậu một cơ hội thành thật khai báo."
Nghe cậu xưng "tôi", không phải "tớ" hay những từ ngữ bông đùa thường ngày, trái tim lệch một nhịp, cơ thể hắn run lên, cái đầu nhỏ cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn cậu chằm chằm, tựa như lớp mặt lạ ngụy trang bị cào nát.
"Thất vọng rồi? Chương Chương thất vọng về tớ rồi đúng không?"
Lúc này đến phiên Lục Doãn Chương đứng hình. Cậu vốn muốn răn đe hắn một chút, ai ngờ chọc cho người ta sắp khóc. Cậu trốn tránh ánh mắt của hắn, cảm thấy hắn bây giờ đáng sợ vô cùng, nuốt nước bọt, dặn lòng phải trả lời câu hỏi của hắn.
Nhưng chưa kịp mở miệng "thành thật" thì đã bị hắn cướp lời.
"Cậu thích màu bạc hay là vàng?"
Sống lưng Lục Doãn Chương lạnh toát, cậu hạ tầm mắt, không dám đối diện với hắn, vừa có chút sợ sệt mà trốn tránh, vừa sững sờ trước câu hỏi của hắn. Mất mấy giây suy nghĩ, Lục Doãn Chương hít một hơi thật sâu, kiên định nói:
"Thích cậu!"
Hốc mắt hắn càng đỏ, quỳ rạp dưới chân Lục Doãn Chương, nỉ non:
"Cậu đã biết..."
Nhận lại một câu nói không liên quan, Lục Doãn Chương cau mày, hỏi:
"Biết gì?"
Ngung Tịch không quan tâm quần tây và giày bị bùn làm bẩn, hắn cứ quỳ yên một chỗ, run rẩy nói:
"Chương Chương, tớ xin lỗi. Nhưng tớ không còn cách nào khác."
Có cái gì đó không đúng... Đầu óc Lục Doãn Chương có chút mơ hồ. Cậu nhạy bén cảm giác được Ngung Tịch hơi khác với so với bình thường. Hắn dường như đã giấu cậu một bí mật lớn.
Hắn đau khổ:
"Tớ phải nói với cậu thế nào đây?"
"Chẳng lẽ tớ phải nói tớ đã lén lắp camera theo dõi cậu, nhìn từng hành động của cậu."
"Tớ không chịu nổi khi cậu rời khỏi tầm mắt tớ, muốn cậu không cần gặp gỡ bạn bè, cậu chỉ cần có tớ là đủ rồi."
"Muốn xích cậu lại, tưởng tượng cảnh cậu mang theo sợi xích tớ tự tay thiết kế, nhốt cậu vào căn phòng tớ đã lên kế hoạch từ mấy năm trước, mỗi khi nhìn thấy cậu sẽ không nhịn được mà ảo tưởng..."
Lục Doãn Chương đứng hình, tay chân lạnh cóng. Ngung Tịch nói rất nhỏ, nhưng cậu nghe không sót chữ nào.
Hô hấp hắn nặng nề, hành động lại nhanh gọn lẹ, bế cậu từ dưới xe lăn, không chút vất vả mang người vào nhà. Suốt quãng đường, Lục Doãn Chương đều không nói một lời, cậu nhất thời không phản ứng kịp trước những gì đang xảy ra trước mắt.
Hắn đặt cậu xuống giường, Lục Doãn Chương túm lấy áo hắn, hỏi:
"Tiểu Tịch... Tại sao lại giấu tớ?"
Ngung Tịch đứng hình, không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy. Điều mà hắn nghĩ tới, chính là Lục Doãn Chương sẽ sợ hắn, hận hắn, mắng hắn là đồ biến thái, sau đó sống chết muốn chia tay với hắn.
Hắn là kẻ tham lam. Có được lại muốn nhiều hơn. Là thứ tồi tệ nhất trên thế gian này mà Lục Doãn Chương xui xẻo dính phải.
"Bởi vì tớ nghĩ mình có thể tự giải quyết."
Ngón tay của hắn khẽ vuốt ve mái tóc của cậu, lẩm bẩm:
"Khi tớ uống rượu, uống đến say, những ý nghĩ xấu xí ấy sẽ vơi đi, như vậy sẽ không làm cậu sợ..."
Hắn gục đầu bên vai cậu, dường như đã rất bất lực với bản thân, với mọi chuyện. Một người trong học tập lẫn công việc luôn là người dẫn đầu, thế nhưng trong tình cảm lại là kẻ ngốc không có cách nào lí giải.
Ngung Tịch chống hai tay bên cậu, gượng người dậy, khi đối diện với ánh mắt ngây dại của Lục Doãn Chương lại không thể kìm nén mà rơi nước mắt.
Từng giọt nóng hổi lăn xuống, thấm vào tim cậu.
"Tớ yêu cậu nhiều lắm Chương Chương... Nếu cậu thất vọng về tớ, muốn chia tay, muốn bỏ mặc tớ rời đi, tớ sẽ biến những điều tớ vừa nói thành thật."
Hắn mang theo khí chất vừa điên dại vừa bình thản, vừa lạnh lùng vừa cuồng hoan nói với người yêu:
"Có khi còn quá đáng hơn nữa cơ..."
Ánh mắt Lục Doãn Chương sáng ngời, phản chiếu hình bóng người tình xinh đẹp của cậu, sạch sẽ vô cùng. Cậu nắm chặt vạt áo của hắn, buồn bã gọi tên hắn, thanh âm run rẩy, lại chứa tình sâu biển rộng.
Giọt nước tràn ra từ khóe mắt, như rửa sạch đôi mắt vốn đã trong veo của cậu.
Ngung Tịch tim đập thình thịch, mắt xanh dần mất đi ánh sáng, hắn cong eo, cúi đầu hôn lên trán của Lục Doãn Chương, ngay lập tức nước mắt túa ra càng nhiều, gần như vừa khóc vừa nói.
"Tớ sai rồi... Tớ sai rồi Chương Chương..."
Hắn thu người về, chỉ dám nắm tay cậu, đáng thương như nạn nhân bị đe dọa là hắn.
"Tớ không hiểu bản thân bị làm sao nữa..."
"Chương Chương đừng khóc... Tớ sẽ chữa bệnh... Tớ sẽ không như vậy nữa..."
Hắn bị điên rồi... Hắn là kẻ tâm thần muốn nuốt chửng Lục Doãn Chương... Hắn làm cậu ấy khóc, làm cậu ấy buồn, hắn tự tay hủy hoại mọi thứ...
Rõ ràng đã có được tình cảm của Lục Doãn Chương, đã có được cậu ấy rồi... Nhưng tại sao tâm trí lẫn trái tim hắn lại muốn nhiều hơn nữa...
Hắn không hiểu, không hiểu bản thân có bệnh, cũng không ý thức được mình đã bệnh nặng đến mức nào. Hắn chỉ biết né tránh, rồi làm người hắn yêu đau khổ. Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Lục Doãn Chương vươn tay lau nước mắt của hắn, bị lời nói của hắn làm cho vừa đau lòng vừa tức giận, cậu mang theo ấm ức, cùng tiếng lòng nói ra ngoài:
"Tiểu Tịch, cậu có biết không? Cho dù cậu có thực sự nhốt tớ lại, tớ sẽ nghĩ do cậu quá yêu tớ. Cậu uống rượu say đến đêm mới về, còn có mùi nước hoa của phụ nữ, tớ vẫn sẽ tìm lí do để tin tưởng cậu."
Cậu nói một tràng, như để thỏa nỗi lòng, lại như để an ủi hắn:
"Tớ rất muốn ra ngoài làm việc, muốn có một khu vườn riêng, ngày ngày làm công việc mà tớ thích, nhưng tớ biết cậu không thích như vậy nên đã tình nguyện ở nhà đợi cậu về."
Cảm xúc trào ra như lũ, không có cách nào ngăn lại.
"Tớ biết cậu thiếu cảm giác an toàn, lúc nào đi đâu làm gì cũng nói với cậu, thời gian ở cùng bạn bè cũng chỉ chăm chăm chờ tin nhắn của cậu."
Lục Doãn Chương mếu máo, nhưng vẫn cố kìm nước mắt, nói cho hết.
"Ngung Tịch, tớ đã nói cậu có điều gì ẩn khuất trong lòng đều phải nói với tớ mà..."
Cậu khẽ thủ thỉ:
"Tớ có thể trốn đi đâu được chứ? Tớ đã yêu cậu mất rồi..."
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc như đống hồ nhão của Ngung Tịch bỗng dưng trở nên thông suốt hơn bao giờ hết. Hắn ngu ngơ không biết phản ứng với niềm hạnh phúc bất ngờ này ra sao, chỉ theo bản năng muốn âu yếm Lục Doãn Chương.
Ngung Tịch chôn mặt trên cổ Lục Doãn Chương, hôn cậu, rồi lại phát ra tiếng cười thỏa mãn.
Lục Doãn Chương biết mình đã dỗ được hắn, cũng biết rõ sự tình, càng thêm nặng tình với hắn. Nước mắt lần nữa lưng tròng, cậu ôm hắn, nghẹn ngào:
"Tiểu Tịch, tớ yêu cậu, tớ không muốn rời xa cậu đâu."
Ngung Tịch ngẩng đầu nhìn cậu, trong con ngươi xanh toàn là sóng tình mãnh liệt, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ người yêu nói.
Tảng đá lớn trong lòng biến mất, Lục Doãn Chương nhìn hắn, nước mắt giàn giụa, ngữ điệu trịnh trọng:
"Dù có thế nào, cậu nhất định phải mang tớ theo cậu, chúng ta vĩnh viễn yêu nhau, vĩnh viễn ở bên nhau."
Ngung Tịch mỗi sáng sẽ đi làm, trưa tranh thủ về nhà ăn cơm với cậu, buổi tối sẽ ôm cậu vào lòng lắng nghe cậu thủ thỉ, dỗ cậu ngủ.
Tập đoàn lớn đòi hỏi chủ tịch trẻ dành nhiều thời gian cho nó hơn nữa, chủ tịch trẻ liền mặc kệ, chỉ cần không phá sản là được.
Hắn muốn gắn bó lâu dài, muốn cùng đi đến hết đời này là Lục Doãn Chương, không phải là chốn lạnh lẽo kia. Đợi đến năm ba mươi tuổi, hắn sẽ nghỉ hưu, dành trọn thời gian cho cậu ấy.
Lục Doãn Chương nghe hắn nói chỉ biết cười ha hả, mắng hắn thật không có tiền đồ, sao lại không có tham vọng như thế cơ chứ!
Vị chủ tịch trẻ ngơ ngác như đứa trẻ, thành thật đến mức khiến người ta xấu hổ.
"Tham vọng lớn nhất của tớ chính là khiến Chương Chương mỗi ngày đều vui vẻ..."
Đối diện với ánh mắt thâm tình tựa biển cả, cùng lời bộc bạch từ tận đáy lòng, Lục Doãn Chương không thể kháng cự, hạnh phúc đến đỏ cả mắt.
Cho dù có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, cậu vẫn như cũ, trái tim vẫn rung động.
Cho dù mỗi ngày đều ôm hôn, cậu vẫn sẽ đỏ mặt, trái tim vẫn đập thình thịch như thiếu nữ mới yêu.
Cho dù có trải qua bao nhiêu năm, vượt qua biết bao chông gai, tình cảm của hai người vẫn không thay đổi, chỉ có ngày một nhiều hơn, sâu đậm hơn.
Nhưng rồi đến một thời điểm, Lục Doãn Chương cảm thấy có chút bất an. Ngung Tịch đi tiệc rượu về rất muộn, là thư ký đưa hắn về khoảng nửa đêm. Thư ký hiểu tình cảnh, giải thích với cậu, nhận được cái gật đầu của cậu mới rời đi.
Lục Doãn Chương không nghi ngờ, cậu thấy thương bảo bảo nhà mình làm việc vất vả, nằm trong cái ôm toàn mùi rượu thoang thoảng của hắn, rất lâu sau mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Ngung Tịch vẫn như cũ về nhà trong tình trạng say đến thần trí mơ hồ.
Những ngày sau nữa cũng không khác biệt.
Khi Lục Doãn Chương ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ, trái tim hẫng đi một nhịp, chạm cũng không muốn chạm vào hắn, chỉ nằm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn sườn mặt đỏ lên vì uống nhiều rượu.
Không phải cậu không tin hắn, chỉ là có chút tủi thân. Ngung Tịch nhắn cho cậu một tin thông báo, trưa cũng không về ăn cơm, đến đêm khuya mới trở về với toàn thân một mùi rượu và cả mùi nước hoa.
Việc này diễn ra trong một tuần, Lục Doãn Chương muốn hỏi hắn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ. Cậu tin tưởng hắn, thương hắn, sẽ để hắn chủ động nói điều muốn nói.
Sự im lặng của hắn khiến Lục Doãn Chương bồn chồn không yên.
Một đêm nọ, Lục Doãn Chương không tài nào ngủ được, nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ, lại nhìn phần giường trống vắng, cậu càng không thể ngủ.
Lục Doãn Chương tự mình ngồi xe lăn, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Ngung Tịch đặc biệt tạo ra một khu vườn dành riêng cho cậu.
Ngồi ở chòi nhỏ có cây hoa giấy bao quanh, Lục Doãn Chương chầm chầm thưởng thức ly trà gừng cậu pha cùng bánh quy lúc chiều tự làm.
Ban đầu vốn là muốn để cho Ngung Tịch nếm thử, nhưng người mãi không về, bánh quy để đến mai sẽ không còn giữ được hương vị.
Mà hình như, hiện tại cũng không còn ngon nữa rồi.
Lục Doãn Chương ngẩn người thật lâu, ánh đèn vàng tỏa ra xung quanh, chiếu lên thân hình lẻ loi của cậu.
Bỗng nhiên, âm thanh của ô tô vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng làm cậu giật mình, đoán là Ngung Tịch về. Cậu muốn ra đón hắn, nhưng lại nghĩ, nếu hắn không thấy mình trong phòng, liệu có lo lắng hay không...
Không để cậu đợi lâu, khoảng năm phút sau, đèn nhà lẫn bên ngoài liền sáng rực lên, giữa màn đêm đen, căn biệt thự như lâu đài ánh sáng.
Lục Doãn Chương nhìn ly trà gừng nguội lạnh, cố uống cho hết.
Cậu tự mình điều khiển xe lăn, xui xẻo thế nào cái xe này lại hết điện, cậu đẩy thế nào lại làm lốp xe lăn lõm trong đất bùn sền sệt sau mưa, không chuyển động được. Cánh tay nhỏ đã hết sức lực, bất đắc dĩ nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người nhờ giúp đỡ.
Chớp nháy trên trời cùng tiếng sấm vang lên khiến Lục Doãn Chương giật nảy mình. Vừa nãy không sợ hãi mà dám ra vườn ngồi một mình, hiện tại sợ đến phát hoảng, cậu cực kì hối hận hét lên:
"Có ai không!"
Tia chớp làm khu vườn chợt sáng lại chợt tối, đầu óc của Lục Doãn Chương tưởng tượng ra cảnh mình như ở trong khu vườn ma, sợ hãi nhưng không dám lên tiếng.
Cảm giác như sau lưng, bên cạnh có ai đó đang nhìn mình chằm chằm khiến da gà da vịt nổi lên hết cả.
Có thể đừng mưa lúc người ta ngồi một mình ở vườn vào nửa đêm không?
Câu trả lời đương nhiên là không thể.
Lục Doãn Chương nỗ lực di chuyển xe lăn, mồ hôi lạnh túa ra. Khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy hình ảnh Ngung Tịch đầu tóc rối bời, băng bịt mắt không biết đã rơi ra từ lúc nào, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, loạng choạng từng bước vội vã đến chỗ cậu.
"Chương Chương!"
Lục Doãn Chương nhìn qua là biết tên này uống rượu say, đi đứng còn không vững, nỗi sợ sấm sét trong lòng liền biến mất, có chút cáu gắt, miệng mấp máy muốn nói lại thôi.
Một tay của hắn vòng qua hai chân cậu, một tay đỡ lưng, đầu óc Lục Doãn Chương nảy số nhanh, hắn tự đi còn đi không nổi, bế cậu thì càng không nổi. Nghĩ thế, Lục Doãn Chương giữ lấy tay hắn, một tay nắm chặt xe lăn, ngăn không cho người bế mình lên.
"Ngã, sẽ ngã mất."
Đôi mắt của hắn mở lớn, dường như bị hành động né tránh của cậu làm cho hoảng hốt. Vẻ mặt bình tĩnh liền tan vỡ, hóa thành kinh sợ. Hắn quỳ xuống, nắm lấy hai tay của cậu, giọng nói mang theo tiếng thở dốc.
"Chương Chương giận mình sao?"
Lục Doãn Chương hừ một tiếng, có gì nói nấy. Người đàn ông trước mặt cậu hoàn toàn không giữ nổi vẻ ôn nhu hàng ngày mà ngược lại sắc mặt hơi đỏ lên, trong ánh mắt hắn toát ra vẻ điên cuồng mà Lục Doãn Chương chưa bao giờ thấy. (Tui: Đã thấy nhưng thằng bé cho rằng đó là "ánh mắt của tình yêu", giờ nhận ra thì muộn rồi con dâu à...)
Nhìn hắn sợ đến mức nói không thành lời, chỉ biết cúi đầu thở gấp, Lục Doãn Chương nheo mắt, muốn bắt nạt tên nhóc đã lạnh nhạt với cậu một tuần, ép hắn nói cho ra lẽ.
"Ngung Tịch!"
Lục Doãn Chương cố làm ra vẻ nghiêm túc, dù trong lòng đã muốn cười một trận lớn.
"Tôi cho cậu một cơ hội thành thật khai báo."
Nghe cậu xưng "tôi", không phải "tớ" hay những từ ngữ bông đùa thường ngày, trái tim lệch một nhịp, cơ thể hắn run lên, cái đầu nhỏ cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn cậu chằm chằm, tựa như lớp mặt lạ ngụy trang bị cào nát.
"Thất vọng rồi? Chương Chương thất vọng về tớ rồi đúng không?"
Lúc này đến phiên Lục Doãn Chương đứng hình. Cậu vốn muốn răn đe hắn một chút, ai ngờ chọc cho người ta sắp khóc. Cậu trốn tránh ánh mắt của hắn, cảm thấy hắn bây giờ đáng sợ vô cùng, nuốt nước bọt, dặn lòng phải trả lời câu hỏi của hắn.
Nhưng chưa kịp mở miệng "thành thật" thì đã bị hắn cướp lời.
"Cậu thích màu bạc hay là vàng?"
Sống lưng Lục Doãn Chương lạnh toát, cậu hạ tầm mắt, không dám đối diện với hắn, vừa có chút sợ sệt mà trốn tránh, vừa sững sờ trước câu hỏi của hắn. Mất mấy giây suy nghĩ, Lục Doãn Chương hít một hơi thật sâu, kiên định nói:
"Thích cậu!"
Hốc mắt hắn càng đỏ, quỳ rạp dưới chân Lục Doãn Chương, nỉ non:
"Cậu đã biết..."
Nhận lại một câu nói không liên quan, Lục Doãn Chương cau mày, hỏi:
"Biết gì?"
Ngung Tịch không quan tâm quần tây và giày bị bùn làm bẩn, hắn cứ quỳ yên một chỗ, run rẩy nói:
"Chương Chương, tớ xin lỗi. Nhưng tớ không còn cách nào khác."
Có cái gì đó không đúng... Đầu óc Lục Doãn Chương có chút mơ hồ. Cậu nhạy bén cảm giác được Ngung Tịch hơi khác với so với bình thường. Hắn dường như đã giấu cậu một bí mật lớn.
Hắn đau khổ:
"Tớ phải nói với cậu thế nào đây?"
"Chẳng lẽ tớ phải nói tớ đã lén lắp camera theo dõi cậu, nhìn từng hành động của cậu."
"Tớ không chịu nổi khi cậu rời khỏi tầm mắt tớ, muốn cậu không cần gặp gỡ bạn bè, cậu chỉ cần có tớ là đủ rồi."
"Muốn xích cậu lại, tưởng tượng cảnh cậu mang theo sợi xích tớ tự tay thiết kế, nhốt cậu vào căn phòng tớ đã lên kế hoạch từ mấy năm trước, mỗi khi nhìn thấy cậu sẽ không nhịn được mà ảo tưởng..."
Lục Doãn Chương đứng hình, tay chân lạnh cóng. Ngung Tịch nói rất nhỏ, nhưng cậu nghe không sót chữ nào.
Hô hấp hắn nặng nề, hành động lại nhanh gọn lẹ, bế cậu từ dưới xe lăn, không chút vất vả mang người vào nhà. Suốt quãng đường, Lục Doãn Chương đều không nói một lời, cậu nhất thời không phản ứng kịp trước những gì đang xảy ra trước mắt.
Hắn đặt cậu xuống giường, Lục Doãn Chương túm lấy áo hắn, hỏi:
"Tiểu Tịch... Tại sao lại giấu tớ?"
Ngung Tịch đứng hình, không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy. Điều mà hắn nghĩ tới, chính là Lục Doãn Chương sẽ sợ hắn, hận hắn, mắng hắn là đồ biến thái, sau đó sống chết muốn chia tay với hắn.
Hắn là kẻ tham lam. Có được lại muốn nhiều hơn. Là thứ tồi tệ nhất trên thế gian này mà Lục Doãn Chương xui xẻo dính phải.
"Bởi vì tớ nghĩ mình có thể tự giải quyết."
Ngón tay của hắn khẽ vuốt ve mái tóc của cậu, lẩm bẩm:
"Khi tớ uống rượu, uống đến say, những ý nghĩ xấu xí ấy sẽ vơi đi, như vậy sẽ không làm cậu sợ..."
Hắn gục đầu bên vai cậu, dường như đã rất bất lực với bản thân, với mọi chuyện. Một người trong học tập lẫn công việc luôn là người dẫn đầu, thế nhưng trong tình cảm lại là kẻ ngốc không có cách nào lí giải.
Ngung Tịch chống hai tay bên cậu, gượng người dậy, khi đối diện với ánh mắt ngây dại của Lục Doãn Chương lại không thể kìm nén mà rơi nước mắt.
Từng giọt nóng hổi lăn xuống, thấm vào tim cậu.
"Tớ yêu cậu nhiều lắm Chương Chương... Nếu cậu thất vọng về tớ, muốn chia tay, muốn bỏ mặc tớ rời đi, tớ sẽ biến những điều tớ vừa nói thành thật."
Hắn mang theo khí chất vừa điên dại vừa bình thản, vừa lạnh lùng vừa cuồng hoan nói với người yêu:
"Có khi còn quá đáng hơn nữa cơ..."
Ánh mắt Lục Doãn Chương sáng ngời, phản chiếu hình bóng người tình xinh đẹp của cậu, sạch sẽ vô cùng. Cậu nắm chặt vạt áo của hắn, buồn bã gọi tên hắn, thanh âm run rẩy, lại chứa tình sâu biển rộng.
Giọt nước tràn ra từ khóe mắt, như rửa sạch đôi mắt vốn đã trong veo của cậu.
Ngung Tịch tim đập thình thịch, mắt xanh dần mất đi ánh sáng, hắn cong eo, cúi đầu hôn lên trán của Lục Doãn Chương, ngay lập tức nước mắt túa ra càng nhiều, gần như vừa khóc vừa nói.
"Tớ sai rồi... Tớ sai rồi Chương Chương..."
Hắn thu người về, chỉ dám nắm tay cậu, đáng thương như nạn nhân bị đe dọa là hắn.
"Tớ không hiểu bản thân bị làm sao nữa..."
"Chương Chương đừng khóc... Tớ sẽ chữa bệnh... Tớ sẽ không như vậy nữa..."
Hắn bị điên rồi... Hắn là kẻ tâm thần muốn nuốt chửng Lục Doãn Chương... Hắn làm cậu ấy khóc, làm cậu ấy buồn, hắn tự tay hủy hoại mọi thứ...
Rõ ràng đã có được tình cảm của Lục Doãn Chương, đã có được cậu ấy rồi... Nhưng tại sao tâm trí lẫn trái tim hắn lại muốn nhiều hơn nữa...
Hắn không hiểu, không hiểu bản thân có bệnh, cũng không ý thức được mình đã bệnh nặng đến mức nào. Hắn chỉ biết né tránh, rồi làm người hắn yêu đau khổ. Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Lục Doãn Chương vươn tay lau nước mắt của hắn, bị lời nói của hắn làm cho vừa đau lòng vừa tức giận, cậu mang theo ấm ức, cùng tiếng lòng nói ra ngoài:
"Tiểu Tịch, cậu có biết không? Cho dù cậu có thực sự nhốt tớ lại, tớ sẽ nghĩ do cậu quá yêu tớ. Cậu uống rượu say đến đêm mới về, còn có mùi nước hoa của phụ nữ, tớ vẫn sẽ tìm lí do để tin tưởng cậu."
Cậu nói một tràng, như để thỏa nỗi lòng, lại như để an ủi hắn:
"Tớ rất muốn ra ngoài làm việc, muốn có một khu vườn riêng, ngày ngày làm công việc mà tớ thích, nhưng tớ biết cậu không thích như vậy nên đã tình nguyện ở nhà đợi cậu về."
Cảm xúc trào ra như lũ, không có cách nào ngăn lại.
"Tớ biết cậu thiếu cảm giác an toàn, lúc nào đi đâu làm gì cũng nói với cậu, thời gian ở cùng bạn bè cũng chỉ chăm chăm chờ tin nhắn của cậu."
Lục Doãn Chương mếu máo, nhưng vẫn cố kìm nước mắt, nói cho hết.
"Ngung Tịch, tớ đã nói cậu có điều gì ẩn khuất trong lòng đều phải nói với tớ mà..."
Cậu khẽ thủ thỉ:
"Tớ có thể trốn đi đâu được chứ? Tớ đã yêu cậu mất rồi..."
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc như đống hồ nhão của Ngung Tịch bỗng dưng trở nên thông suốt hơn bao giờ hết. Hắn ngu ngơ không biết phản ứng với niềm hạnh phúc bất ngờ này ra sao, chỉ theo bản năng muốn âu yếm Lục Doãn Chương.
Ngung Tịch chôn mặt trên cổ Lục Doãn Chương, hôn cậu, rồi lại phát ra tiếng cười thỏa mãn.
Lục Doãn Chương biết mình đã dỗ được hắn, cũng biết rõ sự tình, càng thêm nặng tình với hắn. Nước mắt lần nữa lưng tròng, cậu ôm hắn, nghẹn ngào:
"Tiểu Tịch, tớ yêu cậu, tớ không muốn rời xa cậu đâu."
Ngung Tịch ngẩng đầu nhìn cậu, trong con ngươi xanh toàn là sóng tình mãnh liệt, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ người yêu nói.
Tảng đá lớn trong lòng biến mất, Lục Doãn Chương nhìn hắn, nước mắt giàn giụa, ngữ điệu trịnh trọng:
"Dù có thế nào, cậu nhất định phải mang tớ theo cậu, chúng ta vĩnh viễn yêu nhau, vĩnh viễn ở bên nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.