Quyển 1 - Chương 6: Chỉ cần một đứa con
Phong Ca
07/04/2015
Vất vả lắm Đồng Ái mới đưa Thiên Vũ vào phòng được. Để anh nằm trên chiếc giường nhỏ trong khách sạn, cô chợt muốn bật cười.
Hạnh phúc. Cô bé con nhỏ. Vì cô bé Đồng Ái phải đi tới bước này. Dụ dỗ một người đàn ông say mèm lên giường sao?
Một lần liệu có đủ? Một lần có thể khiến cô mang thai? Nếu không mang thai được, người đàn ông này lúc đó nhìn cô đầy khinh ghét, liệu có thể một lần nữa cùng Đồng Ái lên giường sao?
Có thể tìm đàn ông khác. Họ sẵn sàng tình nguyện. Đồng Ái tuy không thể gọi là người đẹp xuất chúng nhưng cũng không quá tệ. Đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, họ chẳng tiếc gì, chẳng phân biệt gái đẹp hay xấu, chỉ cần một đêm vui.
Nhưng…
Bé con thừa hưởng gien của những gã đàn ông như vậy, sinh ra sẽ thế nào? Cũng phản bội lừa lọc bạn đời, cũng lăng nhăng, không chung thủy. Đồng Ái là một người mẹ, mẹ đương nhiên muốn mọi điều tốt cho con mình.
Người đàn ông này, có vẻ không tệ. Nhân cách thế nào chưa biết, nhưng ngoại hình thì có thể cùng cô tạo nên một đứa trẻ xinh xắn. Thời đại sau này, có sắc đẹp với con gái vẫn là một lợi thế mà.
Đồng Ái bước tới bên giường.Ngay lúc cô định cởi áo ra thì…
-Đi tắm đi. Tôi không thích mùi rượu đâu.
Thiên Vũ mở mắt. Anh ta không say. Còn rất tỉnh táo nữa là khác. Lúc nãy chỉ là giả vờ thôi sao?
-Cô đi tắm đi. Nếu muốn thì có thể nói trước, tôi không ngại đâu.
Đồng Ái sững người. Mặt cô đã như một tầng mây đỏ. Thiên Vũ tỉnh, không khí bỗng trở nên gượng gạo vô cùng.
-Đi thôi…
Anh kéo mạnh Đồng Ái vào trong phòng tắm. Căn phòng trọ nhỏ hẹp, phòng tắm cũng không rộng lắm, chỉ đủ chỗ cho cả hai đứng kề nhau.
-Cô cởi áo ra đi.
Đồng Ái bị nước trên vòi sen xối mạnh. Cô thanh tỉnh. Mặt càng đỏ hơn khi Thiên Vũ đã cởi gần hết những gì vướng víu trên người.
-Anh…
-Tắm đi!
Thiên Vũ cầm lấy xà phòng, chà xát nhẹ nhàng trên thân thể cô. Bàn tay đàn ông to lớn, xoa nhẹ lưng, ngực khiến Đồng Ái rùng mình…
Kiếp trước, Hà Lam Giang chưa từng làm như vậy. Mỗi lần gần gũi, anh ta thường làm rất mạnh. Đồng Ái chưa cảm nhận được khoái lạc ân ái thì đã rã rời rồi.
Kiếp này, thân thể vẫn còn chưa ai chạm đến. Sự nhẹ nhàng này khiến cô phải rùng mình.
-Lần đầu à?
Thiên Vũ trực tiếp nắm trọn hai bầu ngực nhỏ. Đồng Ái run lên.
-Muốn gì mà làm vậy?
Anh luôn lạnh nhạt. Luôn không muốn ai tiếp cận. Vậy mà…
-Tôi không có nhiều tiền đâu.
Khi cả hai ở trên giường, Thiên Vũ nằm trên Đồng Ái. Ánh mắt không hề có đam mê, chỉ có phần dưới di chuyển, chạm vào cô, rồi đột ngột tiến vào.
-Ưm…
Đồng Ái thuộc tuýp người chịu đau kém. Ngày xưa trong đêm tân hôn, cô giống như một cái xác không hồn, khiến Hà Lam Giang sau phút hưng phấn đâm ra bực bội. Hiện giờ, Thiên Vũ làm rất chậm chạp, còn dừng lại khi thấy cô đau.
-Tôi chỉ có khoảng mấy trăm ngàn trong tài khoản tiết kiệm. Nếu cô muốn thì có thể lấy 1/3.
Đồng Ái im lặng. Thiên Vũ nhìn thẳng vào cô.
-Còn chuyện khác thì tôi không đáp ứng được. Tôi nghĩ…mình không thể yêu ai cả. Càng không thể khiến ai vui vẻ khi được mình yêu.
Một giọt nước mắt rơi trên má Đồng Ái. Cô bỗng nhiên ôm lấy lưng anh:
-Tôi…tôi muốn một đứa con. Nhưng tôi không có tiền thụ tinh nhân tạo…Tôi…tôi không đủ sức lo cho nó. Tôi cần một đứa con thôi.
Thiên Vũ lại khựng lại…Một đứa con.
Một đứa trẻ.
Ban đầu là một chấm tròn nhỏ xíu…Sau từ từ thành hình thành dạng. Một đứa con.
Anh chợt hỏi:
-Chỉ có một đứa con thôi sao?
-Vâng…Chỉ một đứa con…Tôi…
Cô không xin gì cả. Chỉ cần một đứa con.
Khác hẳn cô gái đó. Người phụ nữ này…Cô gái này chỉ cần một đứa con.
Thiên Vũ rướn người về phía trước. Môi anh khẽ nhếch lên.
-Được rồi. Tôi có thể cho cô được. Chỉ có một đứa con thôi.
Đứa trẻ có mẹ. Rồi sẽ sống vui vẻ. Không phải đau lòng…Chẳng phải đau lòng.
Đây là ân ái? Đồng Ái khép mắt, ôm chặt lấy người Thiên Vũ. Anh đang phóng đi tinh lực vào sâu trong người cô. Nơi đây sẽ kết tinh thành một em bé. Một đứa trẻ thực sự thuộc về cô.
Đồng Ái mỉm cười trước khi thiếp đi vào giấc ngủ. Chỉ có Thiên Vũ thức. Điếu thuốc lập lòe trong bóng đêm đen….
* Diễn biến nhanh, tác giả để giành đất khai thác chuyện khác. 10 phản hồi cho chương mới. Cảm ơn!
Hạnh phúc. Cô bé con nhỏ. Vì cô bé Đồng Ái phải đi tới bước này. Dụ dỗ một người đàn ông say mèm lên giường sao?
Một lần liệu có đủ? Một lần có thể khiến cô mang thai? Nếu không mang thai được, người đàn ông này lúc đó nhìn cô đầy khinh ghét, liệu có thể một lần nữa cùng Đồng Ái lên giường sao?
Có thể tìm đàn ông khác. Họ sẵn sàng tình nguyện. Đồng Ái tuy không thể gọi là người đẹp xuất chúng nhưng cũng không quá tệ. Đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, họ chẳng tiếc gì, chẳng phân biệt gái đẹp hay xấu, chỉ cần một đêm vui.
Nhưng…
Bé con thừa hưởng gien của những gã đàn ông như vậy, sinh ra sẽ thế nào? Cũng phản bội lừa lọc bạn đời, cũng lăng nhăng, không chung thủy. Đồng Ái là một người mẹ, mẹ đương nhiên muốn mọi điều tốt cho con mình.
Người đàn ông này, có vẻ không tệ. Nhân cách thế nào chưa biết, nhưng ngoại hình thì có thể cùng cô tạo nên một đứa trẻ xinh xắn. Thời đại sau này, có sắc đẹp với con gái vẫn là một lợi thế mà.
Đồng Ái bước tới bên giường.Ngay lúc cô định cởi áo ra thì…
-Đi tắm đi. Tôi không thích mùi rượu đâu.
Thiên Vũ mở mắt. Anh ta không say. Còn rất tỉnh táo nữa là khác. Lúc nãy chỉ là giả vờ thôi sao?
-Cô đi tắm đi. Nếu muốn thì có thể nói trước, tôi không ngại đâu.
Đồng Ái sững người. Mặt cô đã như một tầng mây đỏ. Thiên Vũ tỉnh, không khí bỗng trở nên gượng gạo vô cùng.
-Đi thôi…
Anh kéo mạnh Đồng Ái vào trong phòng tắm. Căn phòng trọ nhỏ hẹp, phòng tắm cũng không rộng lắm, chỉ đủ chỗ cho cả hai đứng kề nhau.
-Cô cởi áo ra đi.
Đồng Ái bị nước trên vòi sen xối mạnh. Cô thanh tỉnh. Mặt càng đỏ hơn khi Thiên Vũ đã cởi gần hết những gì vướng víu trên người.
-Anh…
-Tắm đi!
Thiên Vũ cầm lấy xà phòng, chà xát nhẹ nhàng trên thân thể cô. Bàn tay đàn ông to lớn, xoa nhẹ lưng, ngực khiến Đồng Ái rùng mình…
Kiếp trước, Hà Lam Giang chưa từng làm như vậy. Mỗi lần gần gũi, anh ta thường làm rất mạnh. Đồng Ái chưa cảm nhận được khoái lạc ân ái thì đã rã rời rồi.
Kiếp này, thân thể vẫn còn chưa ai chạm đến. Sự nhẹ nhàng này khiến cô phải rùng mình.
-Lần đầu à?
Thiên Vũ trực tiếp nắm trọn hai bầu ngực nhỏ. Đồng Ái run lên.
-Muốn gì mà làm vậy?
Anh luôn lạnh nhạt. Luôn không muốn ai tiếp cận. Vậy mà…
-Tôi không có nhiều tiền đâu.
Khi cả hai ở trên giường, Thiên Vũ nằm trên Đồng Ái. Ánh mắt không hề có đam mê, chỉ có phần dưới di chuyển, chạm vào cô, rồi đột ngột tiến vào.
-Ưm…
Đồng Ái thuộc tuýp người chịu đau kém. Ngày xưa trong đêm tân hôn, cô giống như một cái xác không hồn, khiến Hà Lam Giang sau phút hưng phấn đâm ra bực bội. Hiện giờ, Thiên Vũ làm rất chậm chạp, còn dừng lại khi thấy cô đau.
-Tôi chỉ có khoảng mấy trăm ngàn trong tài khoản tiết kiệm. Nếu cô muốn thì có thể lấy 1/3.
Đồng Ái im lặng. Thiên Vũ nhìn thẳng vào cô.
-Còn chuyện khác thì tôi không đáp ứng được. Tôi nghĩ…mình không thể yêu ai cả. Càng không thể khiến ai vui vẻ khi được mình yêu.
Một giọt nước mắt rơi trên má Đồng Ái. Cô bỗng nhiên ôm lấy lưng anh:
-Tôi…tôi muốn một đứa con. Nhưng tôi không có tiền thụ tinh nhân tạo…Tôi…tôi không đủ sức lo cho nó. Tôi cần một đứa con thôi.
Thiên Vũ lại khựng lại…Một đứa con.
Một đứa trẻ.
Ban đầu là một chấm tròn nhỏ xíu…Sau từ từ thành hình thành dạng. Một đứa con.
Anh chợt hỏi:
-Chỉ có một đứa con thôi sao?
-Vâng…Chỉ một đứa con…Tôi…
Cô không xin gì cả. Chỉ cần một đứa con.
Khác hẳn cô gái đó. Người phụ nữ này…Cô gái này chỉ cần một đứa con.
Thiên Vũ rướn người về phía trước. Môi anh khẽ nhếch lên.
-Được rồi. Tôi có thể cho cô được. Chỉ có một đứa con thôi.
Đứa trẻ có mẹ. Rồi sẽ sống vui vẻ. Không phải đau lòng…Chẳng phải đau lòng.
Đây là ân ái? Đồng Ái khép mắt, ôm chặt lấy người Thiên Vũ. Anh đang phóng đi tinh lực vào sâu trong người cô. Nơi đây sẽ kết tinh thành một em bé. Một đứa trẻ thực sự thuộc về cô.
Đồng Ái mỉm cười trước khi thiếp đi vào giấc ngủ. Chỉ có Thiên Vũ thức. Điếu thuốc lập lòe trong bóng đêm đen….
* Diễn biến nhanh, tác giả để giành đất khai thác chuyện khác. 10 phản hồi cho chương mới. Cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.