Quyển 3 - Chương 3: Cuộc gặp gỡ nhiều khúc mắc
Phong Ca
07/04/2015
Tử Vy rất ngoan ngoãn, thấy mẹ đuổi theo anh trai thì đứng yên tại
chỗ chờ. Trong đầu óc non nớt của cô bé đã định ra một cái mốc, chỉ cần ở nơi này là mẹ sẽ đến gặp mình khi tìm được anh trai.
Một cô bé con với đôi mắt to tròn đáng yêu giữa sân bay thu hút nhiều ánh nhìn. Có vài người tới hỏi thăm cô bé nhưng Tử Vy đều lanh lợi đáp lời ngay:
-Mẹ của con đi có việc ạ. Con đợi mẹ…
Cô bé đợi…Đôi mắt trong veo.
Chợt nhìn thấy cái gì đó, cô bé gọi to:
-Chú ơi….
Tử Vy chỉ rời khỏi chỗ có một chút để đuổi theo người đàn ông. Đồng Ái cũng vừa quay lại. Chỗ đứng của cộ bé vắng người trong thoáng chốc. Nhưng Đồng Ái đang lo sợ nên lại rời khỏi, tất tả chạy đi tìm.
Người đàn ông đeo kính đen nhìn món đồ từ tay cô bé, lạnh lùng:
-Chú không làm rơi đâu. Chú bỏ nó rồi.
Đó là một tấm danh thiếp rất đẹp. Tử Vy chưa biết chữ, nhưng cô bé vẫn tỏ ra kiên quyết.
-Mẹ và bà nói là không được xả rác đâu. Chú không lấy nữa thì tới thùng rác bỏ đi ạ.
Người đàn ông ngẩn ra đôi chút. Bây giờ anh ta mới chú ý tới cô bé con trước mặt mình.
Một khuôn mặt trái xoan thanh tú. Không quen lắm. Nhưng đôi mắt….Dường như đã gặp ở đâu.
Ký ức quay lại…Phạm Vịnh Hàn nhớ lại một ngày bốn năm trước, anh từng thấy đôi mắt này….Đó là…
-Mẹ cháu tên là gì?
Anh vô thức hỏi, cô bé con mỉm cười:
-Là Đồng Ái ạ…Mẹ con tên là Đồng Ái. Ái trong yêu thương đó chú.
Bốn năm trước, cô bé con mong manh sương khói. Bây giờ lại rất chân thật, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự thiện lương, thuần khiết. Môi tươi cười, rực rỡ như một đóa anh đào.
-Còn ba con…Ba của con là…
-Tử Vy!
Có tiếng gọi. Phạm Vịnh Hàn và cô bé đều nhìn sang đó. Khuôn mặt Thiên Vũ tái mét…Cạnh anh là Đồng Ái cũng đang lo sợ vô cùng.
-Tử Vy…
-Ba mẹ ơi!
Cô bé chạy nhanh đến bên cạnh hai người. Hai người đàn ông đứng sững nhìn nhau.
Bao nhiêu chuyện…Bốn năm qua Thiên Vũ và Phạm Vịnh Hàn có lẽ đã có không ít chuyện. Họ từng xem như thân thiết. Nhưng giờ lại lạnh lùng nhìn nhau. Tay Phạm Vịnh Hàn còn nắm lại, lạnh nhạt:
-Thì ra đã có vợ con…Trời cũng ưu ái cậu thật. Gây ra chuyện lớn như vậy với Dung Dung nhưng vẫn coi như không có chuyện gì….Cậu…
Dung Dung? Một cái tên xa lạ. Đồng Ái nhìn sang Thiên Vũ. Khuôn mặt anh vẫn vậy, sự bình thản trở về trong đáy mắt. Chỉ có sự biến mất của hai đứa con mới làm anh hoảng hốt thế này thôi.
-Cô Đồng….
Đồng Ái quay sang người đàn ông đứng cạnh đó. Tay anh ta nắm lấy tay Tử Viễn. Bây giờ cô mới để ý. Tử Viễn không khóc, không hét lên hoảng loạn như mọi lần. Tử Vy thấy anh trai liền chạy tới ngay.
-Anh ơi!
Người đàn ông lạ cúi người xuống. Tử Vy mỉm cười với anh ta:
-Tử Vy chào chú ạ…
-Chào Tử Vy…
Bàn tay xoa lên đầu cô, rất nhẹ. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt lạnh như băng.
Em đã quên tôi rồi. Hiện giờ em đang là một con người.
-Cảm ơn anh đã giữ giùm con trai tôi -Thiên Vũ lịch sự- Nghe nói là thằng bé đã gây không ít chuyện. Xin lỗi anh…
-Không có gì.- Người đàn ông cười nhẹ- Chỉ tiếc cậu bé dễ thương thế này nhưng lại có bệnh. Hôm nào có dịp tôi muốn gặp anh chị nói về vấn đề của cháu bé một chút, được không?
-Được ạ…- Đây là lần đầu trong 4 năm Tử Viễn ngoan ngoãn đến thế khi gặp người lạ khiến Đồng Ái gạt hết mọi e ngại, nói ngay- Ngay bây giờ cũng được. Tôi có thời gian.
-Bây giờ thì không được- Hắn mỉm cười- Tôi phải đi rồi.
Hắn buông tay Tử Viễn, cúi người nói với Tử Vy.
-Anh đi nhé, bé con….
Phạm Vịnh Hàn vẫn lặng im nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ không né tránh ánh mắt của anh ta.
Đồng Ái mơ hồ nhận thấy. Thiên Vũ không chỉ thay đổi….Đã có nhiều chuyện trong 4 năm qua, cô chưa biết hết về anh….
Một cô bé con với đôi mắt to tròn đáng yêu giữa sân bay thu hút nhiều ánh nhìn. Có vài người tới hỏi thăm cô bé nhưng Tử Vy đều lanh lợi đáp lời ngay:
-Mẹ của con đi có việc ạ. Con đợi mẹ…
Cô bé đợi…Đôi mắt trong veo.
Chợt nhìn thấy cái gì đó, cô bé gọi to:
-Chú ơi….
Tử Vy chỉ rời khỏi chỗ có một chút để đuổi theo người đàn ông. Đồng Ái cũng vừa quay lại. Chỗ đứng của cộ bé vắng người trong thoáng chốc. Nhưng Đồng Ái đang lo sợ nên lại rời khỏi, tất tả chạy đi tìm.
Người đàn ông đeo kính đen nhìn món đồ từ tay cô bé, lạnh lùng:
-Chú không làm rơi đâu. Chú bỏ nó rồi.
Đó là một tấm danh thiếp rất đẹp. Tử Vy chưa biết chữ, nhưng cô bé vẫn tỏ ra kiên quyết.
-Mẹ và bà nói là không được xả rác đâu. Chú không lấy nữa thì tới thùng rác bỏ đi ạ.
Người đàn ông ngẩn ra đôi chút. Bây giờ anh ta mới chú ý tới cô bé con trước mặt mình.
Một khuôn mặt trái xoan thanh tú. Không quen lắm. Nhưng đôi mắt….Dường như đã gặp ở đâu.
Ký ức quay lại…Phạm Vịnh Hàn nhớ lại một ngày bốn năm trước, anh từng thấy đôi mắt này….Đó là…
-Mẹ cháu tên là gì?
Anh vô thức hỏi, cô bé con mỉm cười:
-Là Đồng Ái ạ…Mẹ con tên là Đồng Ái. Ái trong yêu thương đó chú.
Bốn năm trước, cô bé con mong manh sương khói. Bây giờ lại rất chân thật, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự thiện lương, thuần khiết. Môi tươi cười, rực rỡ như một đóa anh đào.
-Còn ba con…Ba của con là…
-Tử Vy!
Có tiếng gọi. Phạm Vịnh Hàn và cô bé đều nhìn sang đó. Khuôn mặt Thiên Vũ tái mét…Cạnh anh là Đồng Ái cũng đang lo sợ vô cùng.
-Tử Vy…
-Ba mẹ ơi!
Cô bé chạy nhanh đến bên cạnh hai người. Hai người đàn ông đứng sững nhìn nhau.
Bao nhiêu chuyện…Bốn năm qua Thiên Vũ và Phạm Vịnh Hàn có lẽ đã có không ít chuyện. Họ từng xem như thân thiết. Nhưng giờ lại lạnh lùng nhìn nhau. Tay Phạm Vịnh Hàn còn nắm lại, lạnh nhạt:
-Thì ra đã có vợ con…Trời cũng ưu ái cậu thật. Gây ra chuyện lớn như vậy với Dung Dung nhưng vẫn coi như không có chuyện gì….Cậu…
Dung Dung? Một cái tên xa lạ. Đồng Ái nhìn sang Thiên Vũ. Khuôn mặt anh vẫn vậy, sự bình thản trở về trong đáy mắt. Chỉ có sự biến mất của hai đứa con mới làm anh hoảng hốt thế này thôi.
-Cô Đồng….
Đồng Ái quay sang người đàn ông đứng cạnh đó. Tay anh ta nắm lấy tay Tử Viễn. Bây giờ cô mới để ý. Tử Viễn không khóc, không hét lên hoảng loạn như mọi lần. Tử Vy thấy anh trai liền chạy tới ngay.
-Anh ơi!
Người đàn ông lạ cúi người xuống. Tử Vy mỉm cười với anh ta:
-Tử Vy chào chú ạ…
-Chào Tử Vy…
Bàn tay xoa lên đầu cô, rất nhẹ. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt lạnh như băng.
Em đã quên tôi rồi. Hiện giờ em đang là một con người.
-Cảm ơn anh đã giữ giùm con trai tôi -Thiên Vũ lịch sự- Nghe nói là thằng bé đã gây không ít chuyện. Xin lỗi anh…
-Không có gì.- Người đàn ông cười nhẹ- Chỉ tiếc cậu bé dễ thương thế này nhưng lại có bệnh. Hôm nào có dịp tôi muốn gặp anh chị nói về vấn đề của cháu bé một chút, được không?
-Được ạ…- Đây là lần đầu trong 4 năm Tử Viễn ngoan ngoãn đến thế khi gặp người lạ khiến Đồng Ái gạt hết mọi e ngại, nói ngay- Ngay bây giờ cũng được. Tôi có thời gian.
-Bây giờ thì không được- Hắn mỉm cười- Tôi phải đi rồi.
Hắn buông tay Tử Viễn, cúi người nói với Tử Vy.
-Anh đi nhé, bé con….
Phạm Vịnh Hàn vẫn lặng im nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ không né tránh ánh mắt của anh ta.
Đồng Ái mơ hồ nhận thấy. Thiên Vũ không chỉ thay đổi….Đã có nhiều chuyện trong 4 năm qua, cô chưa biết hết về anh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.