Quyển 2 - Chương 9: Lời hẹn
Phong Ca
07/04/2015
Sáng hôm sau, Thiên Vũ trở mình khi có mùi hương xộc vào mũi. Một mùi rất thơm.
Là mùi cháo. Cháo bát bửu thơm ngon.
Đây là một loại cháo bổ dưỡng nhưng cũng rất khó nấu, phải thức dậy nấu từ sớm, phải tốn công sức canh lửa, nêm nếm hương vị để có được món ăn ngon.
Từ nhỏ tới giờ, Thiên Vũ ăn món này chỉ có một, hai lần. Lần đầu tiên là khi ba lấy từ biệt thự về sau một buổi tiệc lớn, lần thứ hai là trong tiệc mừng Vịnh Hàn ở nước ngoài về, chính thức nhậm chức tại công ty.
Bây giờ, món này được bàn tay một cô gái nấu, ngay ở nhà anh.
-Anh ăn đi. Cháo còn nóng.
-Vâng….
Món ăn không mặn cũng không nhạt, Thiên Vũ đã ăn không ít mỹ vị, nhưng anh biết, đây sẽ là hương vị anh không thể nào quên.
Khi con người ta mệt mỏi, có phải sẽ rất yếu lòng không?
Thật ra, thời gian trước Thiên Vũ cũng từng có thời gian mệt mỏi. Khi ấy, anh chỉ muốn về nhà, có ai đó quan tâm đến mình.
Vũ Yến đang mang thai. Thiên Vũ mới bước vào nhà, cô đã hỏi rất nhiều chuyện. Không hề hỏi han anh mỏi mệt thế nào, chỉ trách Thiên Vũ đã không quan tâm tới mình, không nhớ tới mình.
Cô còn mang đứa bé ra, yêu cầu anh phải chọn. Nếu không kết hôn, Vũ Yến cũng chẳng muốn đứa con này.
Thiên Vũ vô cùng mệt mỏi. Anh đã bảo: “Tùy cô”.
Đúng là tùy cô. Sau đó thì….
Thiên Vũ đã có biết bao ân hận. Anh ước gì mình có thể trở lại thời gian ấy. Ước gì mình kiềm chế được sự mệt nhọc, sự chán chường.Ước gì mình không quá lạnh nhạt. Ước gì mình có thể cho cô ấy một hy vọng để đứa bé có thể ra đời.
Con của anh…
Một cô bé xinh đẹp. Ba còn chưa biết con có hình dáng thế nào mà.
Vẻ mặt ngơ ngẩn của Thiên Vũ làm Đồng Ái càng lo lắng. Cô lay nhẹ vai anh:
-Anh sao vậy? Cháo không ngon à?
-Không…-Thiên Vũ cười khẽ- Ngon lắm.
-Ngon thì anh ăn hết đi.
Màn trong phòng Thiên Vũ thường xuyên kéo lại, Đồng Ái kéo lên, để ánh nắng tràn vào.
Chói mắt, nhưng nhìn mãi sẽ quen.
-Tối qua có người gọi điện tìm anh. Nói là tên Phạm Vịnh Khải.
Là anh ấy…Vẫn còn cần đến mình mà.
Thiên Vũ nhìn sang bên cạnh. Chăn mệm bên cạnh anh hơi lún xuống. Còn có một sợi tóc dài.
Đồng Ái hiểu ý nghĩa cái nhìn đó. Cô ngập ngừng:
-Tối qua là anh bảo…anh bảo tôi ở lại….Tôi….tôi và anh…không có gì đâu.
-Tôi chưa từng hỏi, cô Đồng….Hiện giờ, cô Đồng có ý định sẽ tìm một người bạn trai không?
Thiên Vũ hỏi. Đồng Ái ngẩn ngơ:
-Tôi…
-Nếu cô không có ý định đó thì…tôi nghĩ…chúng ta có thể thay đổi quan hệ một chút. Việc kết hôn cũng dễ dàng hơn trước nhiều rồi.
Đồng Ái hoàn toàn á khẩu. Cô chỉ nhìn Thiên Vũ trân trối. Anh lẳng lặng bước xuống giường, vừa thu gọn mền gối, vừa nói rất tự nhiên:
-Tôi muốn cầu hôn cô. Cô Đồng, cô lấy tôi đi! Dù sao có cả cha và mẹ ở chung một mái nhà cùng chăm sóc cũng tốt cho con của chúng ta hơn.
Đây là một lời cầu hôn không lãng mạn. Nhưng Đồng Ái đã qua tuổi, không cần lãng mạn nữa rồi.
Thiên Vũ mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp hộp ra:
-Ba tôi trước đây là quản gia của nhà họ Phạm. Lương tháng của ông cũng khá, nhưng dùng để góp căn nhà này và nuôi tôi ăn học, cuối đời chỉ dư lại hơn mười mấy ngàn. Ông đã mua chiếc nhẫn này cho tôi, nói là sau này để lại cho con dâu. Cô Đồng, cô có muốn nhận nó không?
Thêm một lời cầu hôn nữa. Lần này trực tiếp hơn.
Đồng Ái từng nghĩ, mình không cần có đàn ông cũng được. Nhưng sau sự việc vừa qua cô mới thấy, một người phụ nữ đơn độc, bụng mang dạ chửa, nếu không có sự hỗ trợ từ người khác, có lẽ sẽ rất khó khăn.
Cô muốn đứa bé thuận lợi chào đời, không muốn con có biến cố gì. Cô muốn con luôn vui vẻ. Mà có đứa trẻ nào vui vẻ khi ra đời, khi lớn lên trong gia đình cha mẹ không thể sống cùng nhau.
Chiếc nhẫn trong tay Thiên Vũ. Đồng Ái cầm lấy, đeo vào:
-Tôi nhận lời. Anh Mạnh, từ nay, mẹ con tôi nhờ anh chăm sóc.
-Cảm ơn cô…
Thiên Vũ bất ngờ ôm lấy Đồng Ái. Giọng anh cũng nhẹ tênh:
-Sau khi đăng ký kết hôn xong, chúng ta sẽ là vợ chồng thật sự. Mong rằng cô và tôi sẽ sống vui vẻ, cùng chờ đợi đứa bé ra đời. Cám ơn cô!
Bắt đầu là hoang đường.
Diễn biến luôn kỳ lạ.
Ngay cả khi Thiên Vũ hôn cô bây giờ, Đồng Ái cũng cảm thấy không chân thật. Nhưng cô vẫn hơi hé môi, tay ôm lấy người anh…
Thiên Vũ rất biết khống chế. Anh chỉ hôn nhẹ lên môi Đồng Ái như một lời xác nhận quan hệ của họ. Thai của cô vừa mới ổn định, anh cũng không muốn có gì bất ổn cho mẹ con của hai người.
Là mùi cháo. Cháo bát bửu thơm ngon.
Đây là một loại cháo bổ dưỡng nhưng cũng rất khó nấu, phải thức dậy nấu từ sớm, phải tốn công sức canh lửa, nêm nếm hương vị để có được món ăn ngon.
Từ nhỏ tới giờ, Thiên Vũ ăn món này chỉ có một, hai lần. Lần đầu tiên là khi ba lấy từ biệt thự về sau một buổi tiệc lớn, lần thứ hai là trong tiệc mừng Vịnh Hàn ở nước ngoài về, chính thức nhậm chức tại công ty.
Bây giờ, món này được bàn tay một cô gái nấu, ngay ở nhà anh.
-Anh ăn đi. Cháo còn nóng.
-Vâng….
Món ăn không mặn cũng không nhạt, Thiên Vũ đã ăn không ít mỹ vị, nhưng anh biết, đây sẽ là hương vị anh không thể nào quên.
Khi con người ta mệt mỏi, có phải sẽ rất yếu lòng không?
Thật ra, thời gian trước Thiên Vũ cũng từng có thời gian mệt mỏi. Khi ấy, anh chỉ muốn về nhà, có ai đó quan tâm đến mình.
Vũ Yến đang mang thai. Thiên Vũ mới bước vào nhà, cô đã hỏi rất nhiều chuyện. Không hề hỏi han anh mỏi mệt thế nào, chỉ trách Thiên Vũ đã không quan tâm tới mình, không nhớ tới mình.
Cô còn mang đứa bé ra, yêu cầu anh phải chọn. Nếu không kết hôn, Vũ Yến cũng chẳng muốn đứa con này.
Thiên Vũ vô cùng mệt mỏi. Anh đã bảo: “Tùy cô”.
Đúng là tùy cô. Sau đó thì….
Thiên Vũ đã có biết bao ân hận. Anh ước gì mình có thể trở lại thời gian ấy. Ước gì mình kiềm chế được sự mệt nhọc, sự chán chường.Ước gì mình không quá lạnh nhạt. Ước gì mình có thể cho cô ấy một hy vọng để đứa bé có thể ra đời.
Con của anh…
Một cô bé xinh đẹp. Ba còn chưa biết con có hình dáng thế nào mà.
Vẻ mặt ngơ ngẩn của Thiên Vũ làm Đồng Ái càng lo lắng. Cô lay nhẹ vai anh:
-Anh sao vậy? Cháo không ngon à?
-Không…-Thiên Vũ cười khẽ- Ngon lắm.
-Ngon thì anh ăn hết đi.
Màn trong phòng Thiên Vũ thường xuyên kéo lại, Đồng Ái kéo lên, để ánh nắng tràn vào.
Chói mắt, nhưng nhìn mãi sẽ quen.
-Tối qua có người gọi điện tìm anh. Nói là tên Phạm Vịnh Khải.
Là anh ấy…Vẫn còn cần đến mình mà.
Thiên Vũ nhìn sang bên cạnh. Chăn mệm bên cạnh anh hơi lún xuống. Còn có một sợi tóc dài.
Đồng Ái hiểu ý nghĩa cái nhìn đó. Cô ngập ngừng:
-Tối qua là anh bảo…anh bảo tôi ở lại….Tôi….tôi và anh…không có gì đâu.
-Tôi chưa từng hỏi, cô Đồng….Hiện giờ, cô Đồng có ý định sẽ tìm một người bạn trai không?
Thiên Vũ hỏi. Đồng Ái ngẩn ngơ:
-Tôi…
-Nếu cô không có ý định đó thì…tôi nghĩ…chúng ta có thể thay đổi quan hệ một chút. Việc kết hôn cũng dễ dàng hơn trước nhiều rồi.
Đồng Ái hoàn toàn á khẩu. Cô chỉ nhìn Thiên Vũ trân trối. Anh lẳng lặng bước xuống giường, vừa thu gọn mền gối, vừa nói rất tự nhiên:
-Tôi muốn cầu hôn cô. Cô Đồng, cô lấy tôi đi! Dù sao có cả cha và mẹ ở chung một mái nhà cùng chăm sóc cũng tốt cho con của chúng ta hơn.
Đây là một lời cầu hôn không lãng mạn. Nhưng Đồng Ái đã qua tuổi, không cần lãng mạn nữa rồi.
Thiên Vũ mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp hộp ra:
-Ba tôi trước đây là quản gia của nhà họ Phạm. Lương tháng của ông cũng khá, nhưng dùng để góp căn nhà này và nuôi tôi ăn học, cuối đời chỉ dư lại hơn mười mấy ngàn. Ông đã mua chiếc nhẫn này cho tôi, nói là sau này để lại cho con dâu. Cô Đồng, cô có muốn nhận nó không?
Thêm một lời cầu hôn nữa. Lần này trực tiếp hơn.
Đồng Ái từng nghĩ, mình không cần có đàn ông cũng được. Nhưng sau sự việc vừa qua cô mới thấy, một người phụ nữ đơn độc, bụng mang dạ chửa, nếu không có sự hỗ trợ từ người khác, có lẽ sẽ rất khó khăn.
Cô muốn đứa bé thuận lợi chào đời, không muốn con có biến cố gì. Cô muốn con luôn vui vẻ. Mà có đứa trẻ nào vui vẻ khi ra đời, khi lớn lên trong gia đình cha mẹ không thể sống cùng nhau.
Chiếc nhẫn trong tay Thiên Vũ. Đồng Ái cầm lấy, đeo vào:
-Tôi nhận lời. Anh Mạnh, từ nay, mẹ con tôi nhờ anh chăm sóc.
-Cảm ơn cô…
Thiên Vũ bất ngờ ôm lấy Đồng Ái. Giọng anh cũng nhẹ tênh:
-Sau khi đăng ký kết hôn xong, chúng ta sẽ là vợ chồng thật sự. Mong rằng cô và tôi sẽ sống vui vẻ, cùng chờ đợi đứa bé ra đời. Cám ơn cô!
Bắt đầu là hoang đường.
Diễn biến luôn kỳ lạ.
Ngay cả khi Thiên Vũ hôn cô bây giờ, Đồng Ái cũng cảm thấy không chân thật. Nhưng cô vẫn hơi hé môi, tay ôm lấy người anh…
Thiên Vũ rất biết khống chế. Anh chỉ hôn nhẹ lên môi Đồng Ái như một lời xác nhận quan hệ của họ. Thai của cô vừa mới ổn định, anh cũng không muốn có gì bất ổn cho mẹ con của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.