Quyển 2 - Chương 7: Mệt mỏi
Phong Ca
07/04/2015
Chiều hôm ấy, tài khoản Thiên Vũ đã được chuyển vào một số tiền lớn.
Anh nhận tiền trong một tâm trạng không vui cũng không buồn.
Số tiền này, giống như một sự cắt đứt. Thiên Vũ bỗng có cảm giác mệt mỏi. Đã bao năm ở cạnh người nhà họ Phạm, tính ra anh cũng không nợ gì họ. Phạm Vịnh Khải là người tài giỏi, nhưng những ngày đầu khi anh mới tiếp quản công ty, Thiên Vũ cũng đã hỗ trợ anh ta khá nhiều. Vị trí trợ lý này không chỉ vì mối quan hệ huyết thống kia mà có được. Mọi chuyện gần như vỡ lỡ, Vịnh Hàn biết chuyện mà Vịnh Hàn lại là giới hạn trong lòng Vịnh Khải và bà Phạm. Bà Phạm như thế nào, Thiên Vũ không quan tâm lắm. Nhưng Vịnh Khải cũng có một vị trí nhất định trong lòng anh. Thiên Vũ không muốn mối quan hệ của anh và “người anh trai” đó sẽ thay đổi. Chút ân tình Vịnh Khải dành cho Thiên Vũ, dù nhỏ nhưng anh mãi mãi sẽ không quên.
Khởi đầu là một lá đơn xin nghỉ phép. Trừ khi ba mất, Thiên Vũ chưa từng có ngày nghỉ nào. Ngay cả thời điểm Vũ Yến mang thai, phá thai, Thiên Vũ cũng chẳng cho phép mình nghỉ ngơi một ngày nào.
Đồng Ái cũng xuất viện. Thiên Vũ rất tỉ mỉ, cẩn thận dìu cô vào nhà. Gặp thím Căn, cậu Phúc dưới sảnh và ngoài hành lang, thấy vẻ ngạc nhiên của mọi người, anh chỉ cười nhẹ:
-Đây là Đồng Ái.
-À…Chào Tiểu Ái…
Thím Căn và cậu Phúc đều nhìn Đồng Ái với vẻ tò mò pha lẫn vui mừng. Thằng bé Tiểu Vũ này, có lẽ giờ đã tìm được cô gái thích hợp cho mình. Nhìn Đồng Ái đi đứng thận trọng, thím Căn bỗng hỏi ngay:
-Thím nhiều chuyện chút…Hình như con có…có rồi phải không Tiểu Ái?
Đồng Ái cũng đã qua thời thiếu nữ hở ra là đỏ mặt nhưng nghe người khác trực tiếp hỏi mình chuyện đó cảm giác ngại ngần là không thể tránh được. Mặt cô bất giác đỏ lên, ấp úng:
-Dạ…con…
-Mẹ hỏi gì kỳ vậy? -Cậu Phúc cười ha hả- Chuyện đám trẻ mà. Nhưng được vậy thì chắc chú Mạnh cũng yên lòng. Tiểu Vũ cũng tới lúc lập gia đình rồi.
Tạm biệt hai người hàng xóm tốt bụng nhưng cũng hơi…nhiều lời, Đồng Ái bước theo Thiên Vũ. Ngôi nhà vắng chủ nhân vài ngày vẫn rất gọn gàng, chỉ có chút bụi bẩn. Thiên Vũ cầm túi mang vào phòng, còn cẩn thận mở cửa cho cô:
-Cô nằm nghỉ đi. Tôi đi nấu cháo cho.
-Tôi cũng khỏe rồi -Đồng Ái vội lên tiếng ngăn lại- Để tôi tự nấu được mà.
-Bác sĩ dặn cô phải tịnh dưỡng mà. Nấu có một ít cháo thôi, để tôi.
Thiên Vũ là một người tốt. Đồng Ái cảm nhận rất rõ điều đó. Chuyện cô gái kia nói ngày trước, cô không còn tin tưởng nữa. Tay sờ nhẹ lên bụng. Bé con à, con sẽ có một người cha rất rốt. Chúng ta…
Chúng ta…
Đồng Ái khựng lại. Cô và Thiên Vũ, ngay lúc này còn ràng buộc là đưá trẻ, nhưng sau này quan hệ của họ sẽ trở thành như thế nào đây?
Trong bếp Thiên Vũ cũng chuyên tâm nấu cháo. Ngoài phòng khách bỗng nhiên có tiếng chuông reo.
Anh bước ra ngoài, cùng lúc Đồng Ái cũng vừa trong phòng nghỉ đi tới. Thiên Vũ chau mày:
-Đã nói là cô cứ nghỉ ngơi đi mà. Thai mới vừa ổn định, không nên cử động nhiều.
-Không sao đâu… Ở trong phòng hoài cũng cảm thấy buồn chán. Bác sĩ nói, thỉnh thoảng cũng nên vận động, có điều đừng quá sức thôi.
Thiên Vũ định nói gì thêm nhưng tiếng chuông cửa ngày càng lớn. Anh đành phải bước tới bên cửa. Phía ngoài là Phạm Vịnh Khải:
-Tiểu Vũ…
Vịnh Khải vừa đi công tác nước ngoài về thì nhận được tin Thiên Vũ nghỉ phép. Phạm Vịnh Hàn nghỉ việc thời gian qua, nghe nói mấy ngày đầu thì say xỉn, bây giờ lại đột ngột bỏ đi du lịch ở đây đó không liên lạc được. Công việc ở công ty chất đống. Quan trọng hơn nữa là chuyện ông Phạm chuyển một số tiền lớn vào tài khoản Thiên Vũ. Mẹ anh mỉa mai, nói “Thằng con hoang cuối cùng cũng đã tỏ rõ thái độ, đòi tiền im lặng”. Song Vịnh Khải hiểu rõ, Thiên Vũ không phải là dạng người như vậy. Nó lấy tiền, nhất định là có nguyên nhân, giống như mấy năm trước từng phải lo cho cô gái tên Bành Vũ Yến. Bây giờ…
Một cô gái khác đang ở cạnh nó. Dáng điệu xanh xao mỏi mệt. Lại lập lại chuyện trước đây chăng?
-Anh nghe nói em xin nghỉ phép. Chuyện ở công ty hiện nay thì em biết rồi. Đơn nghỉ phép không duyệt được đâu em.
Lần đầu tiên từ khi gặp mặt, Đồng Ái nhìn thấy một biểu hiện vừa như mệt mỏi, lại vừa như chán nản của Thiên Vũ. Anh xoa thái dương, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
-Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Trước khi đi, Thiên Vũ còn cẩn thận dặn dò Đồng Ái:
-Cô nằm nghỉ thêm một chút. Nếu tôi có về trễ thì cứ lấy cháo đã hâm nóng trong bếp mà ăn nhé. Nhớ ngủ sớm một chút. Khi nào về, tôi sẽ tự biết mở cửa mà.
Số tiền này, giống như một sự cắt đứt. Thiên Vũ bỗng có cảm giác mệt mỏi. Đã bao năm ở cạnh người nhà họ Phạm, tính ra anh cũng không nợ gì họ. Phạm Vịnh Khải là người tài giỏi, nhưng những ngày đầu khi anh mới tiếp quản công ty, Thiên Vũ cũng đã hỗ trợ anh ta khá nhiều. Vị trí trợ lý này không chỉ vì mối quan hệ huyết thống kia mà có được. Mọi chuyện gần như vỡ lỡ, Vịnh Hàn biết chuyện mà Vịnh Hàn lại là giới hạn trong lòng Vịnh Khải và bà Phạm. Bà Phạm như thế nào, Thiên Vũ không quan tâm lắm. Nhưng Vịnh Khải cũng có một vị trí nhất định trong lòng anh. Thiên Vũ không muốn mối quan hệ của anh và “người anh trai” đó sẽ thay đổi. Chút ân tình Vịnh Khải dành cho Thiên Vũ, dù nhỏ nhưng anh mãi mãi sẽ không quên.
Khởi đầu là một lá đơn xin nghỉ phép. Trừ khi ba mất, Thiên Vũ chưa từng có ngày nghỉ nào. Ngay cả thời điểm Vũ Yến mang thai, phá thai, Thiên Vũ cũng chẳng cho phép mình nghỉ ngơi một ngày nào.
Đồng Ái cũng xuất viện. Thiên Vũ rất tỉ mỉ, cẩn thận dìu cô vào nhà. Gặp thím Căn, cậu Phúc dưới sảnh và ngoài hành lang, thấy vẻ ngạc nhiên của mọi người, anh chỉ cười nhẹ:
-Đây là Đồng Ái.
-À…Chào Tiểu Ái…
Thím Căn và cậu Phúc đều nhìn Đồng Ái với vẻ tò mò pha lẫn vui mừng. Thằng bé Tiểu Vũ này, có lẽ giờ đã tìm được cô gái thích hợp cho mình. Nhìn Đồng Ái đi đứng thận trọng, thím Căn bỗng hỏi ngay:
-Thím nhiều chuyện chút…Hình như con có…có rồi phải không Tiểu Ái?
Đồng Ái cũng đã qua thời thiếu nữ hở ra là đỏ mặt nhưng nghe người khác trực tiếp hỏi mình chuyện đó cảm giác ngại ngần là không thể tránh được. Mặt cô bất giác đỏ lên, ấp úng:
-Dạ…con…
-Mẹ hỏi gì kỳ vậy? -Cậu Phúc cười ha hả- Chuyện đám trẻ mà. Nhưng được vậy thì chắc chú Mạnh cũng yên lòng. Tiểu Vũ cũng tới lúc lập gia đình rồi.
Tạm biệt hai người hàng xóm tốt bụng nhưng cũng hơi…nhiều lời, Đồng Ái bước theo Thiên Vũ. Ngôi nhà vắng chủ nhân vài ngày vẫn rất gọn gàng, chỉ có chút bụi bẩn. Thiên Vũ cầm túi mang vào phòng, còn cẩn thận mở cửa cho cô:
-Cô nằm nghỉ đi. Tôi đi nấu cháo cho.
-Tôi cũng khỏe rồi -Đồng Ái vội lên tiếng ngăn lại- Để tôi tự nấu được mà.
-Bác sĩ dặn cô phải tịnh dưỡng mà. Nấu có một ít cháo thôi, để tôi.
Thiên Vũ là một người tốt. Đồng Ái cảm nhận rất rõ điều đó. Chuyện cô gái kia nói ngày trước, cô không còn tin tưởng nữa. Tay sờ nhẹ lên bụng. Bé con à, con sẽ có một người cha rất rốt. Chúng ta…
Chúng ta…
Đồng Ái khựng lại. Cô và Thiên Vũ, ngay lúc này còn ràng buộc là đưá trẻ, nhưng sau này quan hệ của họ sẽ trở thành như thế nào đây?
Trong bếp Thiên Vũ cũng chuyên tâm nấu cháo. Ngoài phòng khách bỗng nhiên có tiếng chuông reo.
Anh bước ra ngoài, cùng lúc Đồng Ái cũng vừa trong phòng nghỉ đi tới. Thiên Vũ chau mày:
-Đã nói là cô cứ nghỉ ngơi đi mà. Thai mới vừa ổn định, không nên cử động nhiều.
-Không sao đâu… Ở trong phòng hoài cũng cảm thấy buồn chán. Bác sĩ nói, thỉnh thoảng cũng nên vận động, có điều đừng quá sức thôi.
Thiên Vũ định nói gì thêm nhưng tiếng chuông cửa ngày càng lớn. Anh đành phải bước tới bên cửa. Phía ngoài là Phạm Vịnh Khải:
-Tiểu Vũ…
Vịnh Khải vừa đi công tác nước ngoài về thì nhận được tin Thiên Vũ nghỉ phép. Phạm Vịnh Hàn nghỉ việc thời gian qua, nghe nói mấy ngày đầu thì say xỉn, bây giờ lại đột ngột bỏ đi du lịch ở đây đó không liên lạc được. Công việc ở công ty chất đống. Quan trọng hơn nữa là chuyện ông Phạm chuyển một số tiền lớn vào tài khoản Thiên Vũ. Mẹ anh mỉa mai, nói “Thằng con hoang cuối cùng cũng đã tỏ rõ thái độ, đòi tiền im lặng”. Song Vịnh Khải hiểu rõ, Thiên Vũ không phải là dạng người như vậy. Nó lấy tiền, nhất định là có nguyên nhân, giống như mấy năm trước từng phải lo cho cô gái tên Bành Vũ Yến. Bây giờ…
Một cô gái khác đang ở cạnh nó. Dáng điệu xanh xao mỏi mệt. Lại lập lại chuyện trước đây chăng?
-Anh nghe nói em xin nghỉ phép. Chuyện ở công ty hiện nay thì em biết rồi. Đơn nghỉ phép không duyệt được đâu em.
Lần đầu tiên từ khi gặp mặt, Đồng Ái nhìn thấy một biểu hiện vừa như mệt mỏi, lại vừa như chán nản của Thiên Vũ. Anh xoa thái dương, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
-Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Trước khi đi, Thiên Vũ còn cẩn thận dặn dò Đồng Ái:
-Cô nằm nghỉ thêm một chút. Nếu tôi có về trễ thì cứ lấy cháo đã hâm nóng trong bếp mà ăn nhé. Nhớ ngủ sớm một chút. Khi nào về, tôi sẽ tự biết mở cửa mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.