Sứ Giả Hạnh Phúc

Quyển 2 - Chương 15: Ngày tháng trôi qua

Phong Ca

07/04/2015

Mọi thứ, đối với Đồng Ái đều diễn ra rất yên bình.Thai ổn định, bà chủ nhà được Thiên Vũ nhờ cậy rất nhiệt tình giúp đỡ. Không khí ở nơi đây lại yên tĩnh, mỗi sáng Đồng Ái đều đi bộ ra ngoài mua thực phẩm, thỉnh thoảng lại mua thêm vài chậu hoa nhỏ. Buổi tối, cô tỉ mẫn đan khăn, đan vớ chân cho hai đứa bé. Bác sĩ nói, chúng là trường hợp khác biệt với những cặp song thai khác nhưng Đồng Ái không quan tâm lắm đến chuyện ấy. Cô chỉ mong con mình bình an thuận lợi chào đời.

Thiên Vũ có vẻ rất bận. Hàng tháng anh đều gửi sinh hoạt phí sang cho Đồng Ái. Số tiền càng lúc càng nhiều.

Tháng này đến tận 200 ngàn yen. Nhìn thấy những con số đó, Đồng Ái có chút băn khoăn.

Anh chỉ làm trợ lý, dù được ưu ái thế nào cũng khó mà kiếm được số tiền nhiều đến vậy. Còn kèm theo là số đồ bổ và quần áo cho ba mẹ con cô nữa, Thực sự giá trị không nhỏ chút nào.

Đêm đến, lần đầu tiên Đồng Ái nhắn tin cho Thiên Vũ một cách chủ động.

Em khỏe. Khi nào thì anh sang đây?

Thiên Vũ lập tức nhắn lại ngay.

Tuần sau.

Là ngày dự sinh của cô. Anh cũng mong ngóng hai đứa trẻ chào đời.

Lúc đêm khuya, bụng Đồng Ái bỗng đau quặn từng cơn…Khi bà chủ nhà chạy vào thì đã thấy nước ối chảy ra. Vỡ ối rồi…

Đồng Ái được đưa đến bệnh viện địa phương ngay. Bác sĩ Takeshi nhận được điện thoại của bà chủ nhà cũng có mặt. Khi trời vẫn còn tối, đứa trẻ đầu tiên chào đời.

Nó không khóc. Chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, đen thẫm…Ánh nhìn của một đứa trẻ con lại lặng lẽ âm thầm đến vậy. Dù y tá đã đập vào mông, đứa bé vẫn lặng im.

Bình minh đến…Khi ánh sáng ban mai vừa chiếu vào khung cửa, bóng tối được xua đi thì em bé thứ hai cũng ra đời.

Đó là một cô bé xinh xắn, da trắng hồng, tóc dày, môi đỏ. Khi chào đời, cô bé khóc rất to. Sau khi được y tá chăm sóc cũng mở to đôi mắt trong veo nhìn khắp nơi. Cái miệng nhỏ chép chép. Dường như cô bé đang cười…

Một như vầng dương mới hé. Một lại lạnh lùng tựa đêm đen…

Hắn lại đến, hôn khẽ lên vầng trán mềm mại của bé con. Cô bé lại cười, tay hươ hươ trong không khí như chào đón hắn. Trong khi đứa bé kia cũng nhìn chằm chặp vào khoảng không bao la, đôi mắt trẻ thơ mở trừng trường, chẳng có cảm xúc gì.

Y tá mang hai đứa bé đến cho Đồng Ái. Cô vô cùng xúc động, tay cũng run run…

Hai đứa đều xinh xắn. Gương mặt, biểu hiện trên người chúng không giống như trẻ con không phát triển bình thường.

-Bác sĩ…

Vị bác sĩ giàu kinh nghiệm mỉm cười ấm áp vuốt nhẹ lên đầu hai đứa trẻ. Giọng ông nhẹ tênh:



-Chúc mừng chị Mạnh. Hai bé đều khỏe mạnh, không có dấu hiệu của bệnh Down…

Chưa bao giờ Đồng Ái vui đến vậy. Bác sĩ rất dè dặt nhưng cũng thật cương quyết khi nói với cô:

-Nhưng bé trai thì tôi nghĩ không được bình thường như bé gái.- Ông chỉ cho Đồng Ái thấy phản ứng của đứa bé trai. Nó im lặng từ khi mới được sinh ra, không khóc, không cử động nhiều chỉ chằm chằm nhìn về phía trước -Bé không bị down nhưng biểu hiện có vẻ giống như như bị bệnh tự kỷ. Bây giờ đến khi bé một tuổi, cần phải theo dõi kỹ hơn…

Đồng Ái nhìn sang con trai. Nó không nhìn cô, không như đứa bé gái khi đặt cạnh mẹ là nhoài người hướng về nguồn sữa. Trong đôi mắt đen sẫm của bé, chỉ thấy màn đêm tồn tại, không hề quan tâm hay để ý tới xung quanh.

Một đứa trẻ của quỷ thường như thế. Nó thường là những sinh vật đẹp đẽ và đáng yêu nhất. Nhưng tâm hồn nó chỉ là những khoảng trống mênh mông xa vời vợi. Nó không yêu thương ai và cũng sẽ không chấp nhận yêu thương.

Cô bé con bỗng cựa mình, bàn tay nhỏ đập nhẹ lên má anh trai. Nó vẫn không quay sang nhìn em gái…Mắt vẫn vô thần, nhìn thẳng vào khoảng không rộng mênh mông…

Đồng Ái đã chuẩn bị tâm lý. Có một chút buồn bã khiến cô lặng người đi trong chốc lát. Nhưng rồi cô lại ngồi thẳng dậy, vòng tay ôm cả hai đứa vào lòng:

-Cảm ơn bác sĩ…Sao cũng được. Tôi nhất định sẽ cố gắng vì các con của mình…Cảm ơn ông….

Sáng sớm Thiên Vũ thức dậy là nhận ngay được tin nhắn. Đồng Ái đã sinh con. Là hai em bé khỏe mạnh. Cõi lòng bình lặng của anh bỗng trở nên ấm áp hơn.

Đằng sau chợt có tiếng phụ nữ cất lên:

-Sao anh dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa sao?

Đó là một cô gái xinh đẹp, thân hình quyến rũ thấp thoáng trong chiếc áo ngủ màu hồng. Môi đỏ mọng, da trắng ngần, căng tràn một sức sống thanh xuân.

Thiên Vũ quay lại. Anh thoáng mỉm cười:

-Cô về nhắn giùm là vợ tôi đã sinh con an toàn. Nói tôi cảm ơn anh ấy. Đây là món nợ cuối cùng của tôi đối với nhà họ Phạm…Tôi nhất định sẽ trả lại nhanh thôi….

* Cắt, câu com.

Người phụ nữ nhướng đôi mày liễu, đôi mắt đen thoáng hiện ra sự bối rối nhưng được che giấu rất nhanh.

-Anh nói gì em không hiểu? Nhắn ai cơ?

-Cô là vì anh ấy mà tới. Chắc anh ấy cũng không biết phải không?

Gương mặt cô gái tái đi, sau đó trở nên lạnh lùng:

-Anh biết nên tối qua không chạm vào tôi phải không? Mà đã biết, sao còn để tôi trong nhà làm gì? Anh không sợ tôi…



-Cô là con gái, tình trạng như vậy ra đường không tiện.- Thiên Vũ bình thản- Áo này tôi mua cho vợ, cô ấy còn chưa dùng.

Hải Lam cắn đôi môi mọng…Tối qua cô phong tình vạn chủng, giả vờ say sưa lôi kéo thế nào cũng không làm Thiên Vũ động lòng. Ngay cả khi Hải Lam ngã trong phòng tắm, quần áo ướt đẫm, anh vẫn thản nhiên thay áo ngủ, đưa cô lên giường, sau đó rời khỏi phòng. Hải Lam còn nghĩ, trái tim anh ta có phải làm từ đá tảng hay là cô không đủ gợi lên dục tình mãnh liệt, không đủ sức khiến Thiên Vũ si mê.

-Tôi dùng thân phận con riêng nhà họ Phạm để uy hiếp Vịnh Khải là thật- Thiên Vũ tựa người vào tường- Nhưng tôi không làm những chuyện ném đá giấu tay đó. Chuyện cơ mật của công ty, tôi không tiết lộ ra ngoài. Khi rời khỏi đó, kế hoạch hợp tác với Đế Đô vẫn chưa hoàn thiện. Tôi không làm.

Thiên Vũ không làm điều gì có hại cho những người đó cả. Anh chỉ lấy thân phận con riêng, buộc ông bà Phạm chia 15% số cổ phần, thêm tiền mặt là 6triệu HKD cùng một căn nhà đủ cho gia đình nhỏ của Thiên Vũ sinh sống. Số tiền 6triệu dùng để mở một công ty nhỏ thuộc về mình. Trước đây Thiên Vũ là trợ lý của Vịnh Khải, bạn làm ăn quen biết không ít, khả năng của anh nhiều người đều rõ. Trong vòng mấy tháng, công ty nhỏ đang từ từ có lãi, đủ để Thiên Vũ lo lắng cho người thân. Anh không phải là “thiên kiêu chi tử”, cũng chẳng có nhiều tham vọng. Đối với chuyện Phạm thị bị người ta bán đứng giành lấy nhiều hợp đồng béo bở, kế hoạch hợp tác với Đế Đô cũng bị lọt ra ngoài khiến hai bên tổn thất cả triệu USD, Thiên Vũ biết rõ người bị hiềm nghi nhiều nhất là mình. Song, anh không làm sai gì cả. Họ tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.

Cô gái này là Tống Hải Lam, người đẹp bí mật bên cạnh Vịnh Khải. Cô ta là một tay “săn đầu người” dày dặn kinh nghiệm, hỗ trợ Vịnh Khải rất nhiều trong công việc. Chỉ là lần này, sự hỗ trợ hoàn toàn không cần thiết. Lấy thân xác chiêu dụ người đàn ông khác, Thiên Vũ biết không phải là ý của Vịnh Khải nhưng lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Trong lòng anh, rõ ràng vẫn còn một chỗ trống dành cho anh ấy. Vịnh Khải có lẽ cũng nghi ngờ Thiên Vũ. Điều đó làm anh cảm thấy đau lòng.

-Anh không làm là được. James tin anh, nhưng tôi thì không…Chuyện này là do chủ ý của một mình tôi. James không biết gì cả. Tôi định khai thác ở anh một số chuyện. Nhưng anh tinh tường hơn tôi nghĩ…Tôi thua rồi.

-Cô không thua- Thiên Vũ cười nhạt- Vì chúng ta chẳng chơi cùng nhau trò nào cả. Tôi có con, tôi phải lo cho chúng. Vợ tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, tôi cũng phải chăm lo tốt cho cô ấy. Thật tình tôi không có thời gian để tự chuốc thêm rắc rối. Nhưng vì món nợ ân tình anh Vịnh Khải từng giúp đỡ vợ con tôi bên Nhật, tôi hứa với cô, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ anh ấy chuyện này. Tôi sẽ tìm ra gián điệp cho cô.

Gián điệp thương nghiệp là một chiêu trò trong kinh doanh hay dùng. Trước đây, Thiên Vũ từng phát hiện ra vài mối hiềm nghi nhưng anh lại lợi dụng họ để làm một số chuyện có lợi cho mình, tung hỏa mù một số hợp đồng quan trọng. Bây giờ Thiên Vũ rời khỏi, Vịnh Khải mất đi cánh tay đắc lực, lại phải thay ông Phạm xử lý chuyện tài sản được phân chia âm thầm cho Thiên Vũ khiến sự tinh tường phần nào bị suy giảm. Phạm Vịnh Hàn trở về cũng không khiến Vịnh Khải thoải mái hơn được. Bản thân Vịnh Hàn làm việc tùy hứng, nóng vội, chẳng có người kiềm chế sẽ dễ gây ra sai lầm. Chuyện hợp đồng với Đế Đô và tổn thấy hàng chục triệu vừa rồi nhất định có người thừa nước đẩy thuyền…Thiên Vũ không nợ gì Phạm thị nhưng cuộc đời anh giống như có sợi dây buộc chặt vào nó, dù thế nào cũng khó thoát nổi ra.

-Tôi về. Tôi sẽ chuyển lời cho Vịnh Khải.

Hải Lam rời khỏi căn hộ nhỏ. Thiên Vũ vẫn còn đứng đó một lúc rồi mới vào phòng, nhấn nút điện thoại. Phía bên kia khá lâu mới kết nối. Là giọng của Phạm Vịnh Hàn.

-Alo?Ai đó…Ai…

Giọng nhừa nhựa. Lại say sao?

Thiên Vũ hỏi nhanh:

-Anh đang ở đâu vậy? Tôi sẽ tới ngay đây.

Hoàn quyển 2

P/S

Câu chuyện về tình thân, tình yêu và hôn nhân của hai con người được ràng buộc nhau bằng bổn phận.

Cuộc chiến âm thầm với những mệt mỏi đến từ đứa con bị tự kỷ, tình yêu không đủ, họ có thể bên nhau cùng vượt qua sóng gió này không?

Sứ giả hạnh phúc, rồi em có được hạnh phúc không?

Đón xem quyển 3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sứ Giả Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook