Quyển 3 - Chương 1: Sắc màu tím tử đằng
Phong Ca
07/04/2015
Dưới ánh mặt trời rực rỡ của bốn năm sau.
Có hai cái bóng nho nhỏ đang chơi dưới cây cổ thụ. Chính xác chỉ có cô bé con chơi đùa một mình, cậu bé ngồi xổm dưới đất, ánh mắt vô thần nhìn xung quanh, chỉ nhìn mà không có điểm dừng nào.
-Anh hai ơi..Hoa!
Cô bé con cầm một bó hoa nhỏ chạy đến trước mặt anh trai. Nụ cười hồn nhiên, hai cái răng sún đáng yêu.
Cậu bé không nhìn tới cô em gái, giật lấy những bông hoa, giẫm mạnh lên.
-Anh…Hoa đau. Anh…
Cô bé khóc. Những bông hoa đẹp thế mà.
Tiếng khóc nghe rất nhức đầu. Cậu bé bịt tai, xô mạnh vào cô bé.
Tiếng khóc càng lớn hơn…Trong ngôi nhà nhỏ gần đó, người phụ nữ chạy nhanh ra.
-Tatsuya.
Cô bé con ngẩng đôi mắt trong veo lên, đứng dậy ngay, lau vội nước mắt.
-Bà ơi, là Mikki tự ngã, không phải do anh hai.
Người phụ nữ lắc đầu. Hai đứa bé này….Ngay từ khi còn bé xíu, Minako đã bị anh trai bắt nạt. Đúng hơn là Tatsuya luôn có thế giới riêng của nó. Vậy mà con bé cứ bám theo anh trai như hình với bóng. Do mối liên hệ của những đứa trẻ song sinh sao?
-Anh ơi…Nắng rồi, vào nhà đi anh…
Cô bé con lại kéo tay anh trai và bị giằng ra.
-Anh ơi…
Tatsuya ngồi xuống dưới bóng cây cổ thụ. Nó có thể ngồi đó cả ngày, nhìn mọi thứ trước mặt mình.
Minako biết nói từ khi 15 tháng, Tatsuya thì 4 tuổi nhưng không nói một lời. Nó cũng chẳng khi nào cười, chỉ thích ngồi lặng lẽ trong một góc và rất dễ nổi cơn thịnh nộ. Cô em nhỏ Minako bao nhiêu lần bị anh trai đẩy, đánh, cắn, khóc ngất. Vậy mà khi hết đau con bé vẫn mon men đến gần Tatsuya…
Đó gọi là thâm tình…Là ràng buộc của tình thân.
-Mẹ ơi!
Minako chạy ra cổng. Một cô gái trẻ, tóc dài ngang lưng vừa mới bước qua cổng, đôi tay mở rộng, nụ cười nở thật tươi.
-Con gái….
Đằng sau là một người đàn ông đang đi theo, tay mang một vali lớn. Vừa thoáng thấy, cô bé con sung sướng hét lên:
-Ba ơi…
Đó là gia đình của Mạnh Thiên Vũ, 4 năm sau.
Cô bé con tên tiếng Nhật là Minako, tên tiếng Hoa là Mạnh Tử Vy. Loài hoa tường vy mong ,manh nhưng kiên cường. Cậu bé trai gọi là Tatsuya tên tiếng Hoa là Mạnh Tử Viễn. Ngày hai đứa trẻ ra đời cũng là ngày hoa Tử đằng – loài hoa của tình yêu nở rộ khắp ngôi nhà nhỏ tại Nhật Bản. Đồng Ái có ấn tượng rất mạnh về màu tím ngập cả không gian đó. Cô chọn cho con trai cái tên này, mong tình yêu sẽ tỏa sáng mãi mãi trong cuộc đời cậu bé, vốn dĩ đã được bác sĩ dự báo sẽ rất khó khăn.
Đúng như dự đoán, Tử Viễn mắc chứng trầm cảm. Lại là trầm cảm bẩm sinh. Trong khi Tử Vy hoạt bát, lanh lợi, như một thiên thần thu hút mọi ánh nhìn và thương yêu của mọi người. Cô bé nói cười rạng rỡ thì Tử Viễn không phản ứng với bất cứ điều gì cả. Thằng bé như một cái xác không hồn, sống và lớn lên trong lặng lẽ. Thế giới của nó toàn một màu đen mờ mịt….Suốt 4 năm, Tử Viễn chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Tại vùng quê yên bình này, Tử Viễn và Tử Vy đã lớn lên. Tuy không phải là người bản xứ nhưng Đồng Ái cũng đã quen rồi. Thiên Vũ sống ở Hong Kong, thỉnh thoảng lại sang thăm ba mẹ con. Cuộc đời sẽ bình yên mãi như vậy, cho đến khi…
Nhật Bản là đất nước lắm thiên tai. Người dân đã quen với động đất,họ đều có cách ứng phó với nó. Ngay cả Tử Vy cũng biết nhưng Tử Viễn thì không.
Tuần trước, khi xảy ra một trận động đất khá mạnh, chỉ có Tử Viễn là đứng yên tại chỗ, đứng yên chờ đợi….Đứng yên nhìn mọi thứ rung lắc xung quanh. Một thân cây to ngã xuống, nếu….nếu không có một sự kỳ diệu của tạo hóa, cây đổ cách Tử Viễn chưa tới một sải tay….
Đồng Ái bắt đầu lo sợ…Hay là cũng đến lúc, họ cũng nên trở về rồi?
Thiên Vũ sang đón ba mẹ con như lời hẹn. Tử Vy vùi mặt vào ngực ba, cười khanh khách. Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không gian.
Tử Viễn im lặng…Đã bao nhiêu lần vẫn thế. Đặt con gái xuống, Thiên Vũ đến trước mặt con trai:
-Tiểu Viễn…Là ba đây.
Đôi mắt nhìn không cảm xúc, Tử Viễn lại quay lại trò chơi của nó. Búng ngón tay…Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhưng trò chơi vô vị đó đối với nó lại hấp dẫn hơn sự có mặt của những con người vốn là những người thân.
-Tối nay là lễ mừng năm mới, chúng ta cùng đi chung nhé, được không?
Bà chủ nhà lên tiếng…Bốn năm gia đình nhỏ này đã cùng bà gắn bó. Nhưng cũng đến lúc, họ phải trở về bên nhau, cùng xây dựng một cuộc sống của mình rồi.
* Thực tế là tui không khoái bộ này lắm nhưng được nhờ cậy nên phải làm…
Com ủng hộ nha…Không có com tui sẽ làm lâu lắm á.
Có hai cái bóng nho nhỏ đang chơi dưới cây cổ thụ. Chính xác chỉ có cô bé con chơi đùa một mình, cậu bé ngồi xổm dưới đất, ánh mắt vô thần nhìn xung quanh, chỉ nhìn mà không có điểm dừng nào.
-Anh hai ơi..Hoa!
Cô bé con cầm một bó hoa nhỏ chạy đến trước mặt anh trai. Nụ cười hồn nhiên, hai cái răng sún đáng yêu.
Cậu bé không nhìn tới cô em gái, giật lấy những bông hoa, giẫm mạnh lên.
-Anh…Hoa đau. Anh…
Cô bé khóc. Những bông hoa đẹp thế mà.
Tiếng khóc nghe rất nhức đầu. Cậu bé bịt tai, xô mạnh vào cô bé.
Tiếng khóc càng lớn hơn…Trong ngôi nhà nhỏ gần đó, người phụ nữ chạy nhanh ra.
-Tatsuya.
Cô bé con ngẩng đôi mắt trong veo lên, đứng dậy ngay, lau vội nước mắt.
-Bà ơi, là Mikki tự ngã, không phải do anh hai.
Người phụ nữ lắc đầu. Hai đứa bé này….Ngay từ khi còn bé xíu, Minako đã bị anh trai bắt nạt. Đúng hơn là Tatsuya luôn có thế giới riêng của nó. Vậy mà con bé cứ bám theo anh trai như hình với bóng. Do mối liên hệ của những đứa trẻ song sinh sao?
-Anh ơi…Nắng rồi, vào nhà đi anh…
Cô bé con lại kéo tay anh trai và bị giằng ra.
-Anh ơi…
Tatsuya ngồi xuống dưới bóng cây cổ thụ. Nó có thể ngồi đó cả ngày, nhìn mọi thứ trước mặt mình.
Minako biết nói từ khi 15 tháng, Tatsuya thì 4 tuổi nhưng không nói một lời. Nó cũng chẳng khi nào cười, chỉ thích ngồi lặng lẽ trong một góc và rất dễ nổi cơn thịnh nộ. Cô em nhỏ Minako bao nhiêu lần bị anh trai đẩy, đánh, cắn, khóc ngất. Vậy mà khi hết đau con bé vẫn mon men đến gần Tatsuya…
Đó gọi là thâm tình…Là ràng buộc của tình thân.
-Mẹ ơi!
Minako chạy ra cổng. Một cô gái trẻ, tóc dài ngang lưng vừa mới bước qua cổng, đôi tay mở rộng, nụ cười nở thật tươi.
-Con gái….
Đằng sau là một người đàn ông đang đi theo, tay mang một vali lớn. Vừa thoáng thấy, cô bé con sung sướng hét lên:
-Ba ơi…
Đó là gia đình của Mạnh Thiên Vũ, 4 năm sau.
Cô bé con tên tiếng Nhật là Minako, tên tiếng Hoa là Mạnh Tử Vy. Loài hoa tường vy mong ,manh nhưng kiên cường. Cậu bé trai gọi là Tatsuya tên tiếng Hoa là Mạnh Tử Viễn. Ngày hai đứa trẻ ra đời cũng là ngày hoa Tử đằng – loài hoa của tình yêu nở rộ khắp ngôi nhà nhỏ tại Nhật Bản. Đồng Ái có ấn tượng rất mạnh về màu tím ngập cả không gian đó. Cô chọn cho con trai cái tên này, mong tình yêu sẽ tỏa sáng mãi mãi trong cuộc đời cậu bé, vốn dĩ đã được bác sĩ dự báo sẽ rất khó khăn.
Đúng như dự đoán, Tử Viễn mắc chứng trầm cảm. Lại là trầm cảm bẩm sinh. Trong khi Tử Vy hoạt bát, lanh lợi, như một thiên thần thu hút mọi ánh nhìn và thương yêu của mọi người. Cô bé nói cười rạng rỡ thì Tử Viễn không phản ứng với bất cứ điều gì cả. Thằng bé như một cái xác không hồn, sống và lớn lên trong lặng lẽ. Thế giới của nó toàn một màu đen mờ mịt….Suốt 4 năm, Tử Viễn chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Tại vùng quê yên bình này, Tử Viễn và Tử Vy đã lớn lên. Tuy không phải là người bản xứ nhưng Đồng Ái cũng đã quen rồi. Thiên Vũ sống ở Hong Kong, thỉnh thoảng lại sang thăm ba mẹ con. Cuộc đời sẽ bình yên mãi như vậy, cho đến khi…
Nhật Bản là đất nước lắm thiên tai. Người dân đã quen với động đất,họ đều có cách ứng phó với nó. Ngay cả Tử Vy cũng biết nhưng Tử Viễn thì không.
Tuần trước, khi xảy ra một trận động đất khá mạnh, chỉ có Tử Viễn là đứng yên tại chỗ, đứng yên chờ đợi….Đứng yên nhìn mọi thứ rung lắc xung quanh. Một thân cây to ngã xuống, nếu….nếu không có một sự kỳ diệu của tạo hóa, cây đổ cách Tử Viễn chưa tới một sải tay….
Đồng Ái bắt đầu lo sợ…Hay là cũng đến lúc, họ cũng nên trở về rồi?
Thiên Vũ sang đón ba mẹ con như lời hẹn. Tử Vy vùi mặt vào ngực ba, cười khanh khách. Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không gian.
Tử Viễn im lặng…Đã bao nhiêu lần vẫn thế. Đặt con gái xuống, Thiên Vũ đến trước mặt con trai:
-Tiểu Viễn…Là ba đây.
Đôi mắt nhìn không cảm xúc, Tử Viễn lại quay lại trò chơi của nó. Búng ngón tay…Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhưng trò chơi vô vị đó đối với nó lại hấp dẫn hơn sự có mặt của những con người vốn là những người thân.
-Tối nay là lễ mừng năm mới, chúng ta cùng đi chung nhé, được không?
Bà chủ nhà lên tiếng…Bốn năm gia đình nhỏ này đã cùng bà gắn bó. Nhưng cũng đến lúc, họ phải trở về bên nhau, cùng xây dựng một cuộc sống của mình rồi.
* Thực tế là tui không khoái bộ này lắm nhưng được nhờ cậy nên phải làm…
Com ủng hộ nha…Không có com tui sẽ làm lâu lắm á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.