Chương 9: Không hợp lý
Tửu Tiểu Thất
29/04/2016
Dưới sự uy hiếp của
Đàm Linh Âm, Đường Thiên Viễn đành phải thả nàng ra, để tránh bị người
khác nghi ngờ, hai người một trước một sau trở về phòng.
Ngày hôm sau, Đường Thiên Viễn sai người dán cáo thị, nhà ai có cô nương bị mất tích thì mời đến Huyện nha nhận người. Sau đó hắn cho gọi những người canh giữ núi Thiên Mục ngày hôm qua đến Thoái Tư Đường để hỏi, sư gia Đàm Linh Âm cùng Huyện thừa Chu Chính Đạo ngồi nghe bên cạnh.
Từ lúc Huyện lệnh cũ bị bắt cho đến lúc Đường Thiên Viễn đến nhậm chức cũng mới mười mấy ngày, thời gian này lệnh phong tỏa núi Thiên Mục vẫn chưa được xóa bỏ. Ngày hôm qua, lúc bọn họ lên núi Thiên Mục điều tra còn bị mấy người canh giữ trên đó chặn lại, cho đến khi Đường Thiên Viễn bỏ râu xuống thì mới được cho qua.
Vì vậy mới nói, trong tình hình núi bị phong tỏa mà có người ngang nhiên chạy vào đó ném xác, không thể nào không có động tĩnh gì.
Ca trực hôm qua có hai người, bọn họ biết ngày hôm qua xảy ra án mạng trên núi Thiên Mục, ai cũng sợ mình bị liên lụy. Hôm nay, Huyện thái gia lại dọa cho hai người một trận, khiến chân họ nhũn ra, quỳ sụp xuống đất.
Một người dập đầu bịch bịch, “Đại nhân ơi oan uổng quá! Hôm qua đúng là ca trực của bọn tiểu nhân, nhưng chỉ gác đến giờ Thìn thôi ạ. Trước giờ Thìn, bọn tiểu nhân luôn tập trung canh gác, không phát hiện có điều gì khác lạ cả.”
Đường Thiên Viễn cười nhạt, “Ý của ngươi là, chỉ phong tỏa núi vào ban ngày, còn buổi tối thì không à?”
“Buổi tối yêu ma quỷ quái thường xuất hiện, phong… phong tỏa không nổi ạ…”
Tên còn lại cũng vội vàng phụ họa, “Đúng vậy ạ! Vì trong thời gian ngắn lúc mới bắt đầu phong tỏa núi, các huynh đệ trực ca đêm luôn bị mất tích một cách khó hiểu, liên tục mấy người liền, bởi vậy nên không ai dám trực ca đêm nữa ạ. Huyện thái gia lúc đó đã dặn bọn tiểu nhân chỉ cần trực từ giờ Sửu ba khắc đến giờ Tuất là được, ban đêm là thời gian dành cho các vị thần tiên các nẻo, mọi người không được làm phiền.”
Ngoài mặt Đường Thiên Viễn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại xem thường. Cái thứ giả thần giả quỷ. Nếu như trên núi có người khai thác quặng luyện kim, tất nhiên cần phải ăn uống, Huyện lệnh trước đến quá nửa là cố ý tạo thời gian trống để còn tiện liên lạc với đám người trong núi. Hơn nửa đêm, lại là nơi có ma quỷ lộng hành, chắc chắn chẳng có ai dám đi đến đó, càng thuận tiện cho bọn họ.
Hắn có thể nghĩ được việc này thì Đàm Linh Âm và Chu Chính Đạo cũng có thể nghĩ đến.
Quặng vàng của Đàm Linh Âm chính là nhặt được lúc lên núi Thiên Mục thăm dò. Lúc đó nàng không nghi ngờ thứ đó có phải quặng vàng hay không, nàng chỉ cảm thấy Huyện thái gia quá ngu muội. Mặc dù nàng thường xuyên giả mạo Thần Côn[1] để lừa kiếm miếng ăn, nhưng bản thân lại không hề tin mấy chuyện quỷ thần.
Nửa đêm do thám núi Thiên Mục cũng chỉ là muốn xem xem rốt cuộc bên trong có “ma quỷ” gì để tiện thay trời hành đạo. Ngày đó, nàng và Thanh Thần cùng lẻn vào núi Thiên Mục, trên núi rất tối, thị lực của nàng lại không tốt nên phải để Thanh Thần dẫn nàng đi xem xét một vòng, nhưng chẳng thấy ma quỷ đâu cả.
Về lý mà nói, vào buổi tối, với thị lực của Đàm Linh Âm thì đừng nói là hạt vàng, cho dù có là cục vàng thì chưa chắc nàng đã nhặt được, nhưng mọi việc lại khéo như thế đấy. Nàng cũng không biết viên đá nhỏ đó lọt vào trong giày mình từ lúc nào, giũ giũ chân, viên đá đó lại rơi vào kẽ chân, nhất thời không được thoải mái cho lắm. Đàm Linh Âm lại lười cởi giày ra lấy nên cứ thế đi tiếp, đi được một lúc thì buồn ngủ, đành để Thanh Thần cõng nàng về. Đến sáng ngày hôm sau, lúc đi giày nàng mới phát hiện đó căn bản không phải là viên đá mà là một hạt quặng vàng.
Từ lúc đó, dựa vào cục quặng vàng nho nhỏ, nàng liền bổ sung được một sự việc hoàn chỉnh.
Lại nói chuyện lúc này, sau khi Đường Thiên Viễn hỏi rõ mọi chuyện thì để hai người kia đi về. Ba người đứng đầu huyện nha đang tập trung lại thảo luận về vụ án. Trong lòng họ đều ngầm hiểu, chẳng qua không ai nhắc một chữ đến chuyện liên lạc lúc nửa đêm mà chỉ thảo luận về vụ án mạng. Chu Chính Đạo nói, chắc chắn hung thủ đã lên núi ném xác sau giờ Tuất; Đàm Linh Âm nói, có lẽ nơi hung thủ giết người cách núi Thiên Mục không xa; Đường Thiên Viễn nói, các ngươi toàn nói chuyện thừa.
Gần đến giờ cơm trưa, Triệu Tiểu Lục vội vàng chạy vào báo với Đường Thiên Viễn là đã xác định được thân phận của cô nương kia, đó là tiểu thư Tề Huệ – con gái của Tề viên ngoại trong huyện, tôi tớ của Tề gia đang gào khóc ở phòng giữ xác, còn Tề viên ngoại và phu nhân đang trên đường đến huyện nha.
Đường Thiên Viễn chẳng màng đến việc ăn uống, vội vã đi đến Hình phòng. Ở trước cửa, Đường Thiên Viễn nhìn thấy Đàm Linh Âm. Nàng ta đang cầm một cái bánh bao thật to, vừa ăn vừa ló đầu vào trong phòng giữ xác nhìn, vẻ mặt vô cùng không đành lòng, nhưng động tác ăn kia lại chẳng hề chậm đi chút nào.
Trong phòng để xác vang lên những tiếng khóc, có đàn ông, cũng có cả đàn bà.
“Vậy mà ngươi cũng nuốt trôi cho được”. Đường Thiên Viễn châm chọc.
Đàm Linh Âm nuốt xong miếng bánh bao trong miệng, “Sinh lão bệnh tử đều là theo quy luật tự nhiên, phiền muộn cũng là Bồ Đề, Tịnh Thổ sinh ra trong phân bùn.”
Những lời đầy cảm hứng tĩnh tâm tu hành ấy tuôn ra từ miệng nàng, làm cho người ta có cảm giác tinh thần phân liệt.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, lại thêm một đám người đi vào kêu gào ầm ĩ. Có mấy người, cả đàn ông lẫn đàn bà, vây quanh một đôi nam nữ trung niên, vội vàng chạy đến. Người đàn ông đó nhìn thấy Đường Thiên Viễn thì vẫn biết hành lễ, còn người đàn bà thì bỏ qua bọn họ, chạy thẳng vào phòng để xác, ngay sau đó, trong phòng liền vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
Người đàn ông nghe thấy tiếng khóc, vẻ mặt cũng vô cùng đau khổ.
Đây hẳn là phụ mẫu của người đã khuất. Đường Thiên Viễn để Tề viên ngoại vào phòng giữ xác nhìn mặt con gái.
Đàm Linh Âm xoa cằm, nhìn đám người đang gào khóc, tiến lại gần Đường Thiên Viễn, nhỏ giọng nói, “Không hợp lý.”
Đường Thiên Viễn hạ thấp giọng, hỏi lại, “Ngươi cũng nhìn ra chỗ không ổn hả? Nói ta nghe thử xem”. Hắn hơi cúi người, ghé sát tai lại để tiện nghe nàng nói thầm.
“Ngài nhìn xem, phụ mẫu của cô nương đó không thiếu ăn không thiếu mặc, sao lại để con gái ăn mặc như một thôn nữ thế? Việc này không hợp với lẽ thường; đã là tiểu thư nhà giàu, hẳn phải sống trong khuê phòng, luôn có người hầu bên cạnh, hung thủ bình thường sẽ không có cơ hội để ra tay. Trừ khi nàng ta tự chạy ra ngoài.”
“Hả?”
“Vì vậy, nàng ta nhất định là đã đào hôn.”
Đường Thiên Viễn phản đối, “Nàng ta có hôn ước hay không ngươi cũng không biết, mà đã khẳng định là nàng ta đào hôn. Đúng là đoán mò mà!”
“Chuyện này ngài không hiểu được đâu!” Đàm Linh Âm đánh vào vai Đường Thiên Viễn, vì hai người đứng rất gần nhau nên hắn không tránh kịp. Nàng lại nói tiếp, “Có chuyện gì thì cũng không nên đi lúc tối trời chứ? Trừ khi nàng ta muốn rời xa thật xa nhà mình. Đào hôn ấy, nhất định phải chọn lúc sau khi ăn tối xong, trước khi cổng thành đóng lại, như vậy thì ngày hôm sau lúc mọi người trong nhà phát hiện không thấy nàng ta thì nàng ta đã ra khỏi thành một đêm rồi, như vậy mới chạy được xa. Còn nữa, lúc đào hôn không thể ăn mặc quá đẹp được, một là sẽ khiến người khác chú ý, hai là, ăn mặc đẹp quá rất dễ bị coi là kẻ có tiền, không cẩn thận sẽ bị người ta cướp sạch đấy.”
Đường Thiên Viễn phát hiện ra, trong đầu Diệu Diệu Sinh chẳng có thứ gì đứng đắn nghiêm chỉnh cả, hắn khinh thường nói, “Nói cứ như là ngươi đã từng đào hôn rồi ấy!”
“Đương nhiên là ta chưa từng đào hôn rồi, ta làm sao có thể đào hôn được chứ!” Đàm Linh Âm nói, mất kiên nhẫn đẩy Đường Thiên Viễn một cái, “Ngài đừng có đứng gần ta như vậy nữa!”
“Cũng đúng, trên đời này chắc sẽ không có nam nhân nào nghĩ quẩn mà đi đính ước với ngươi như vậy đâu.”
Hai người bọn họ, trái một câu đào hôn, phải một câu đào hôn, giọng nói càng về sau càng lớn, bị Tề viên ngoại nghe thấy, ông ta nổi cơn tam bành, “Các ngươi đừng có phá hỏng thanh danh của con gái ta!”
Đàm Linh Âm áy náy nói, “Thật xin lỗi ngài, là tôi nói lung tung.”
Đường Thiên Viễn bước đến, “Xin hai vị hãy nén đau lòng, Hình phòng đã kiểm tra xong, bây giờ các vị có thể đem lệnh thiên kim về an táng, để nàng ấy được yên nghỉ. Bản quan sẽ nhanh chóng điều tra, nhất định sẽ bắt được thủ phạm, cho các vị một lời giải thích hợp lý.”
Hai phu thê bọn họ định quỳ xuống tạ ơn, Đường Thiên Viễn vội vàng đỡ bọn họ dậy.
Lúc này, lại có một người từ bên ngoài lảo đảo chạy vào, nhất thời ánh mắt mọi người trong phòng giữ xác đều đổ dồn về phía hắn.
Đàm Linh Âm thấy người này chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, mắt to, lông mày rậm, lúc chạy vào người đầm đìa mồ hôi. Hắn không thèm để ý đến ai mà lao thẳng vào phòng để xác, khi nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, hắn kinh hãi đến mức hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy.
Đàm Linh Âm gãi cằm, kinh ngạc nhìn người này. Chẳng lẽ đây chính là vị hôn phu của cô nương đó? Nàng quay đầu nhìn Huyện lệnh đại nhân, thấy khuôn mặt hắn sâu hiểm khó dò.
Ừm, lúc người ta đang không biết phải làm thế nào thì thường có thể vờ vịt làm bộ cao nhân thế ngoại, Đàm Linh Âm gật gù, cách này đích thực luôn có hiệu quả.
[1] Thần Côn: là những kẻ dối gạt thường xưng là được quỷ thần giáng thân, tự xưng có phép lạ nhằm mục đích trục lợi.
Ngày hôm sau, Đường Thiên Viễn sai người dán cáo thị, nhà ai có cô nương bị mất tích thì mời đến Huyện nha nhận người. Sau đó hắn cho gọi những người canh giữ núi Thiên Mục ngày hôm qua đến Thoái Tư Đường để hỏi, sư gia Đàm Linh Âm cùng Huyện thừa Chu Chính Đạo ngồi nghe bên cạnh.
Từ lúc Huyện lệnh cũ bị bắt cho đến lúc Đường Thiên Viễn đến nhậm chức cũng mới mười mấy ngày, thời gian này lệnh phong tỏa núi Thiên Mục vẫn chưa được xóa bỏ. Ngày hôm qua, lúc bọn họ lên núi Thiên Mục điều tra còn bị mấy người canh giữ trên đó chặn lại, cho đến khi Đường Thiên Viễn bỏ râu xuống thì mới được cho qua.
Vì vậy mới nói, trong tình hình núi bị phong tỏa mà có người ngang nhiên chạy vào đó ném xác, không thể nào không có động tĩnh gì.
Ca trực hôm qua có hai người, bọn họ biết ngày hôm qua xảy ra án mạng trên núi Thiên Mục, ai cũng sợ mình bị liên lụy. Hôm nay, Huyện thái gia lại dọa cho hai người một trận, khiến chân họ nhũn ra, quỳ sụp xuống đất.
Một người dập đầu bịch bịch, “Đại nhân ơi oan uổng quá! Hôm qua đúng là ca trực của bọn tiểu nhân, nhưng chỉ gác đến giờ Thìn thôi ạ. Trước giờ Thìn, bọn tiểu nhân luôn tập trung canh gác, không phát hiện có điều gì khác lạ cả.”
Đường Thiên Viễn cười nhạt, “Ý của ngươi là, chỉ phong tỏa núi vào ban ngày, còn buổi tối thì không à?”
“Buổi tối yêu ma quỷ quái thường xuất hiện, phong… phong tỏa không nổi ạ…”
Tên còn lại cũng vội vàng phụ họa, “Đúng vậy ạ! Vì trong thời gian ngắn lúc mới bắt đầu phong tỏa núi, các huynh đệ trực ca đêm luôn bị mất tích một cách khó hiểu, liên tục mấy người liền, bởi vậy nên không ai dám trực ca đêm nữa ạ. Huyện thái gia lúc đó đã dặn bọn tiểu nhân chỉ cần trực từ giờ Sửu ba khắc đến giờ Tuất là được, ban đêm là thời gian dành cho các vị thần tiên các nẻo, mọi người không được làm phiền.”
Ngoài mặt Đường Thiên Viễn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại xem thường. Cái thứ giả thần giả quỷ. Nếu như trên núi có người khai thác quặng luyện kim, tất nhiên cần phải ăn uống, Huyện lệnh trước đến quá nửa là cố ý tạo thời gian trống để còn tiện liên lạc với đám người trong núi. Hơn nửa đêm, lại là nơi có ma quỷ lộng hành, chắc chắn chẳng có ai dám đi đến đó, càng thuận tiện cho bọn họ.
Hắn có thể nghĩ được việc này thì Đàm Linh Âm và Chu Chính Đạo cũng có thể nghĩ đến.
Quặng vàng của Đàm Linh Âm chính là nhặt được lúc lên núi Thiên Mục thăm dò. Lúc đó nàng không nghi ngờ thứ đó có phải quặng vàng hay không, nàng chỉ cảm thấy Huyện thái gia quá ngu muội. Mặc dù nàng thường xuyên giả mạo Thần Côn[1] để lừa kiếm miếng ăn, nhưng bản thân lại không hề tin mấy chuyện quỷ thần.
Nửa đêm do thám núi Thiên Mục cũng chỉ là muốn xem xem rốt cuộc bên trong có “ma quỷ” gì để tiện thay trời hành đạo. Ngày đó, nàng và Thanh Thần cùng lẻn vào núi Thiên Mục, trên núi rất tối, thị lực của nàng lại không tốt nên phải để Thanh Thần dẫn nàng đi xem xét một vòng, nhưng chẳng thấy ma quỷ đâu cả.
Về lý mà nói, vào buổi tối, với thị lực của Đàm Linh Âm thì đừng nói là hạt vàng, cho dù có là cục vàng thì chưa chắc nàng đã nhặt được, nhưng mọi việc lại khéo như thế đấy. Nàng cũng không biết viên đá nhỏ đó lọt vào trong giày mình từ lúc nào, giũ giũ chân, viên đá đó lại rơi vào kẽ chân, nhất thời không được thoải mái cho lắm. Đàm Linh Âm lại lười cởi giày ra lấy nên cứ thế đi tiếp, đi được một lúc thì buồn ngủ, đành để Thanh Thần cõng nàng về. Đến sáng ngày hôm sau, lúc đi giày nàng mới phát hiện đó căn bản không phải là viên đá mà là một hạt quặng vàng.
Từ lúc đó, dựa vào cục quặng vàng nho nhỏ, nàng liền bổ sung được một sự việc hoàn chỉnh.
Lại nói chuyện lúc này, sau khi Đường Thiên Viễn hỏi rõ mọi chuyện thì để hai người kia đi về. Ba người đứng đầu huyện nha đang tập trung lại thảo luận về vụ án. Trong lòng họ đều ngầm hiểu, chẳng qua không ai nhắc một chữ đến chuyện liên lạc lúc nửa đêm mà chỉ thảo luận về vụ án mạng. Chu Chính Đạo nói, chắc chắn hung thủ đã lên núi ném xác sau giờ Tuất; Đàm Linh Âm nói, có lẽ nơi hung thủ giết người cách núi Thiên Mục không xa; Đường Thiên Viễn nói, các ngươi toàn nói chuyện thừa.
Gần đến giờ cơm trưa, Triệu Tiểu Lục vội vàng chạy vào báo với Đường Thiên Viễn là đã xác định được thân phận của cô nương kia, đó là tiểu thư Tề Huệ – con gái của Tề viên ngoại trong huyện, tôi tớ của Tề gia đang gào khóc ở phòng giữ xác, còn Tề viên ngoại và phu nhân đang trên đường đến huyện nha.
Đường Thiên Viễn chẳng màng đến việc ăn uống, vội vã đi đến Hình phòng. Ở trước cửa, Đường Thiên Viễn nhìn thấy Đàm Linh Âm. Nàng ta đang cầm một cái bánh bao thật to, vừa ăn vừa ló đầu vào trong phòng giữ xác nhìn, vẻ mặt vô cùng không đành lòng, nhưng động tác ăn kia lại chẳng hề chậm đi chút nào.
Trong phòng để xác vang lên những tiếng khóc, có đàn ông, cũng có cả đàn bà.
“Vậy mà ngươi cũng nuốt trôi cho được”. Đường Thiên Viễn châm chọc.
Đàm Linh Âm nuốt xong miếng bánh bao trong miệng, “Sinh lão bệnh tử đều là theo quy luật tự nhiên, phiền muộn cũng là Bồ Đề, Tịnh Thổ sinh ra trong phân bùn.”
Những lời đầy cảm hứng tĩnh tâm tu hành ấy tuôn ra từ miệng nàng, làm cho người ta có cảm giác tinh thần phân liệt.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, lại thêm một đám người đi vào kêu gào ầm ĩ. Có mấy người, cả đàn ông lẫn đàn bà, vây quanh một đôi nam nữ trung niên, vội vàng chạy đến. Người đàn ông đó nhìn thấy Đường Thiên Viễn thì vẫn biết hành lễ, còn người đàn bà thì bỏ qua bọn họ, chạy thẳng vào phòng để xác, ngay sau đó, trong phòng liền vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
Người đàn ông nghe thấy tiếng khóc, vẻ mặt cũng vô cùng đau khổ.
Đây hẳn là phụ mẫu của người đã khuất. Đường Thiên Viễn để Tề viên ngoại vào phòng giữ xác nhìn mặt con gái.
Đàm Linh Âm xoa cằm, nhìn đám người đang gào khóc, tiến lại gần Đường Thiên Viễn, nhỏ giọng nói, “Không hợp lý.”
Đường Thiên Viễn hạ thấp giọng, hỏi lại, “Ngươi cũng nhìn ra chỗ không ổn hả? Nói ta nghe thử xem”. Hắn hơi cúi người, ghé sát tai lại để tiện nghe nàng nói thầm.
“Ngài nhìn xem, phụ mẫu của cô nương đó không thiếu ăn không thiếu mặc, sao lại để con gái ăn mặc như một thôn nữ thế? Việc này không hợp với lẽ thường; đã là tiểu thư nhà giàu, hẳn phải sống trong khuê phòng, luôn có người hầu bên cạnh, hung thủ bình thường sẽ không có cơ hội để ra tay. Trừ khi nàng ta tự chạy ra ngoài.”
“Hả?”
“Vì vậy, nàng ta nhất định là đã đào hôn.”
Đường Thiên Viễn phản đối, “Nàng ta có hôn ước hay không ngươi cũng không biết, mà đã khẳng định là nàng ta đào hôn. Đúng là đoán mò mà!”
“Chuyện này ngài không hiểu được đâu!” Đàm Linh Âm đánh vào vai Đường Thiên Viễn, vì hai người đứng rất gần nhau nên hắn không tránh kịp. Nàng lại nói tiếp, “Có chuyện gì thì cũng không nên đi lúc tối trời chứ? Trừ khi nàng ta muốn rời xa thật xa nhà mình. Đào hôn ấy, nhất định phải chọn lúc sau khi ăn tối xong, trước khi cổng thành đóng lại, như vậy thì ngày hôm sau lúc mọi người trong nhà phát hiện không thấy nàng ta thì nàng ta đã ra khỏi thành một đêm rồi, như vậy mới chạy được xa. Còn nữa, lúc đào hôn không thể ăn mặc quá đẹp được, một là sẽ khiến người khác chú ý, hai là, ăn mặc đẹp quá rất dễ bị coi là kẻ có tiền, không cẩn thận sẽ bị người ta cướp sạch đấy.”
Đường Thiên Viễn phát hiện ra, trong đầu Diệu Diệu Sinh chẳng có thứ gì đứng đắn nghiêm chỉnh cả, hắn khinh thường nói, “Nói cứ như là ngươi đã từng đào hôn rồi ấy!”
“Đương nhiên là ta chưa từng đào hôn rồi, ta làm sao có thể đào hôn được chứ!” Đàm Linh Âm nói, mất kiên nhẫn đẩy Đường Thiên Viễn một cái, “Ngài đừng có đứng gần ta như vậy nữa!”
“Cũng đúng, trên đời này chắc sẽ không có nam nhân nào nghĩ quẩn mà đi đính ước với ngươi như vậy đâu.”
Hai người bọn họ, trái một câu đào hôn, phải một câu đào hôn, giọng nói càng về sau càng lớn, bị Tề viên ngoại nghe thấy, ông ta nổi cơn tam bành, “Các ngươi đừng có phá hỏng thanh danh của con gái ta!”
Đàm Linh Âm áy náy nói, “Thật xin lỗi ngài, là tôi nói lung tung.”
Đường Thiên Viễn bước đến, “Xin hai vị hãy nén đau lòng, Hình phòng đã kiểm tra xong, bây giờ các vị có thể đem lệnh thiên kim về an táng, để nàng ấy được yên nghỉ. Bản quan sẽ nhanh chóng điều tra, nhất định sẽ bắt được thủ phạm, cho các vị một lời giải thích hợp lý.”
Hai phu thê bọn họ định quỳ xuống tạ ơn, Đường Thiên Viễn vội vàng đỡ bọn họ dậy.
Lúc này, lại có một người từ bên ngoài lảo đảo chạy vào, nhất thời ánh mắt mọi người trong phòng giữ xác đều đổ dồn về phía hắn.
Đàm Linh Âm thấy người này chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, mắt to, lông mày rậm, lúc chạy vào người đầm đìa mồ hôi. Hắn không thèm để ý đến ai mà lao thẳng vào phòng để xác, khi nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, hắn kinh hãi đến mức hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy.
Đàm Linh Âm gãi cằm, kinh ngạc nhìn người này. Chẳng lẽ đây chính là vị hôn phu của cô nương đó? Nàng quay đầu nhìn Huyện lệnh đại nhân, thấy khuôn mặt hắn sâu hiểm khó dò.
Ừm, lúc người ta đang không biết phải làm thế nào thì thường có thể vờ vịt làm bộ cao nhân thế ngoại, Đàm Linh Âm gật gù, cách này đích thực luôn có hiệu quả.
[1] Thần Côn: là những kẻ dối gạt thường xưng là được quỷ thần giáng thân, tự xưng có phép lạ nhằm mục đích trục lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.