Chương 26
Đình Nghiên
26/01/2015
“Em chính là Đường
Mật, cho tới bây giờ cũng không phải là thế thân, anh tin tưởng trực
giác của mình, tin tưởng em chính là Đường Mật!”
“Nếu tôi không phải thì sao? Có phải anh sẽ buông tha cho việc tìm kiếm thân thế thật sự của tôi đúng không?”
“Anh sẽ không buông tha. Em chính là Đường Mật!” Anh vô cùng kiên trì.
Trong lòng cô không khỏi chấn động bởi vì sự thâm tình đến mức cố chấp của anh.
Người con gái tên Đường Mật đó, người con gái được anh yêu sâu đậm, thật hạnh phúc. . . . .
Cô thật hy vọng mình có thể là Đường Mật, có thể được anh yêu sâu đậm như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc. . . .
Thế nhưng, chẳng may không phải thì sao đây?
Trong lòng như bị khoét một lỗ hổng lớn, cô sợ mình sẽ bị hãm sâu vào vòng tình yêu này để rồi tan biến.
Lô Tư Hiền nâng cằm cô: “Nhìn anh, nhìn vào mắt anh. Em là Đường Mật, tuyệt đối chính xác, tuyệt đối không sai!”
“Tôi. . .” Cái người này sao lại giống ‘con lừa’ như vậy? Cô đã đặt hết tất cả mọi giả thiết, vậy mà anh vẫn kiên trì như vậy.
Anh không chừa cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát, ngay lập tức phủ lên đôi môi không chút phòng ngự nào của cô, mãnh liệt mút vào hương vị của cô: “Em ngọt ngào như vậy, hương vị này chỉ thuộc về Đường Mật. . . . Em là Đường Mật!”
Anh đem hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, đôi môi nóng rực cọ sát vào môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, sau đó đem toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn của cô mút vào trong miệng mình.
Cảm giác tê dại vào vui sướng bỗng chạy dọc sống lưng cô, mỗi một giây thần kinh cũng bị gợi lên khoái cảm, khiến cô nhanh chóng bị kích thích.
Anh là cao thủ khiêu tình, cô thật sự đánh không lại!
Hai đôi môi kề nhau, nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng dã, mút lấy đầu lưỡi của cô, dây dưa với cô, lửa tình bị anh nhen nhóm dần dần bùng cháy. . . .
Hai tay cô chẳng biết từ bao giờ đã vòng lên cổ anh, cảm nhận bờ môi nóng bỏng đang dần hun nóng chính mình, dẫn dụ ham muốn sâu trong cơ thể, để cô đáp trả lại nụ hôn của anh, càng thêm điên cuồng, càng thêm nóng bỏng.
Đến khi một làn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Đẩy anh ra, cô xấu hổ che miệng.
Tại sao cô lại có thể để mặc cho tình cảm của mình dây dưa không rõ với anh?
Lần trước đã sai lầm một lần rồi, lần này không thể để nó tiếp tục xảy ra.
Trong mắt anh có hai ngọn lửa nóng rực, nóng đến kinh người: “Nhìn anh, nhìn anh!”
Cô không dám nhìn anh, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống đất.
Lửa tình trong mắt anh không phải dành cho cô, mà là Đường Mật.
“Đường Mật, em là Đường Mật, tại sao không tin anh? Tại sao không tin chính bản thân mình?” Anh khổ sở gầm nhẹ một tiếng: “Đời này anh chỉ yêu duy nhất một cô gái, đó chính là Đường Mật, thân thể của chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, mới khó có thể kìm lòng nổi như vậy. . . .”
“Được rồi, ngừng lại đi! Đừng nói nữa!” Anh muốn ở ngay nơi công cộng này là đem chuyện của bọn họ ra để lưu danh cho đời sau sao?
Cô thở dốc đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: “Xin đừng nói nữa!”
Lô Tư Hiền vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cô, tựa như sợ hãi cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Tôi. . . mặc dù tôi cảm thấy rất hoang đường, nhưng tôi muốn tin lời anh, tôi thật sự hy vọng mình chính là Đường Mật!”
Nếu như không phải thì lòng của cô sẽ rất đau, rất rất đau! Đau đến mức như muốn vỡ tan . . . .
“Em thật sự, thật sự chính là Đường Mật!” Lô Tư Hiền kích động ôm lấy cô: “Hãy tin anh, tin tưởng chính mình, trên đời này dù ai có vóc dáng tương tự cũng không thể nào giống nhau đến cả tính cách, hứng thú, từng động tác nhỏ và cả vùng mẫn cảm như vậy!”
Nghe vậy, trong lòng cô tràn đầy hy vọng.
Anh nâng mặt cô, hôn nhẹ lên môi: “Anh sẽ cho em thấy rõ, em chính là Đường Mật!”
Nước mắt cảm động, lặng lẽ rơi xuống trên gò má trắng hồng của cô. . . .
Vòng tay ôm cô càng thêm siết chặt, anh cảm thấy thật đau lòng.
“Anh đưa em về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của em, gặp người thân thật sự của em!”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không!” Cô sợ. . . .
Sợ mình căn bản không phải là Đường Mật mà chỉ là một người giả mạo!
Lô Tư Hiền là một người si tình, có lẽ bởi vì anh quá yêu Đường Mật mà không muốn tin rằng cô ấy đã chết, vậy nên mới đem mình nghĩ thành Đường Mật, nhưng người nhà của Đường Mật chắc chắn là rất rõ ràng, nghĩ đến điều này, Hoàng Lưu Ly yếu ớt muốn khóc lên.
Lô Tư Hiền không hề nơi lỏng vòng tay: “Tại sao? Em phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng chính mình, em chính là Đường Mật!”
“Em. . .em sợ. . .” Cô nghẹn ngào nói, nước mắt mang theo sự chua xót tràn ra khóe mi, sắc mặt vô cùng đau khổ.
Anh lại cực kỳ kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấu vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.
“Có anh ở đây, em không phải sợ!” Anh ôm đầu cô vùi vào trong ngực mình.
Nước mắt của cô khiến anh đau lòng, cô rất ít khi nào khóc. . . .
Anh vì cô mà lòng đau như cắt, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
“Nếu tôi không phải thì sao? Có phải anh sẽ buông tha cho việc tìm kiếm thân thế thật sự của tôi đúng không?”
“Anh sẽ không buông tha. Em chính là Đường Mật!” Anh vô cùng kiên trì.
Trong lòng cô không khỏi chấn động bởi vì sự thâm tình đến mức cố chấp của anh.
Người con gái tên Đường Mật đó, người con gái được anh yêu sâu đậm, thật hạnh phúc. . . . .
Cô thật hy vọng mình có thể là Đường Mật, có thể được anh yêu sâu đậm như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc. . . .
Thế nhưng, chẳng may không phải thì sao đây?
Trong lòng như bị khoét một lỗ hổng lớn, cô sợ mình sẽ bị hãm sâu vào vòng tình yêu này để rồi tan biến.
Lô Tư Hiền nâng cằm cô: “Nhìn anh, nhìn vào mắt anh. Em là Đường Mật, tuyệt đối chính xác, tuyệt đối không sai!”
“Tôi. . .” Cái người này sao lại giống ‘con lừa’ như vậy? Cô đã đặt hết tất cả mọi giả thiết, vậy mà anh vẫn kiên trì như vậy.
Anh không chừa cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát, ngay lập tức phủ lên đôi môi không chút phòng ngự nào của cô, mãnh liệt mút vào hương vị của cô: “Em ngọt ngào như vậy, hương vị này chỉ thuộc về Đường Mật. . . . Em là Đường Mật!”
Anh đem hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, đôi môi nóng rực cọ sát vào môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, sau đó đem toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn của cô mút vào trong miệng mình.
Cảm giác tê dại vào vui sướng bỗng chạy dọc sống lưng cô, mỗi một giây thần kinh cũng bị gợi lên khoái cảm, khiến cô nhanh chóng bị kích thích.
Anh là cao thủ khiêu tình, cô thật sự đánh không lại!
Hai đôi môi kề nhau, nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng dã, mút lấy đầu lưỡi của cô, dây dưa với cô, lửa tình bị anh nhen nhóm dần dần bùng cháy. . . .
Hai tay cô chẳng biết từ bao giờ đã vòng lên cổ anh, cảm nhận bờ môi nóng bỏng đang dần hun nóng chính mình, dẫn dụ ham muốn sâu trong cơ thể, để cô đáp trả lại nụ hôn của anh, càng thêm điên cuồng, càng thêm nóng bỏng.
Đến khi một làn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Đẩy anh ra, cô xấu hổ che miệng.
Tại sao cô lại có thể để mặc cho tình cảm của mình dây dưa không rõ với anh?
Lần trước đã sai lầm một lần rồi, lần này không thể để nó tiếp tục xảy ra.
Trong mắt anh có hai ngọn lửa nóng rực, nóng đến kinh người: “Nhìn anh, nhìn anh!”
Cô không dám nhìn anh, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống đất.
Lửa tình trong mắt anh không phải dành cho cô, mà là Đường Mật.
“Đường Mật, em là Đường Mật, tại sao không tin anh? Tại sao không tin chính bản thân mình?” Anh khổ sở gầm nhẹ một tiếng: “Đời này anh chỉ yêu duy nhất một cô gái, đó chính là Đường Mật, thân thể của chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, mới khó có thể kìm lòng nổi như vậy. . . .”
“Được rồi, ngừng lại đi! Đừng nói nữa!” Anh muốn ở ngay nơi công cộng này là đem chuyện của bọn họ ra để lưu danh cho đời sau sao?
Cô thở dốc đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: “Xin đừng nói nữa!”
Lô Tư Hiền vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cô, tựa như sợ hãi cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Tôi. . . mặc dù tôi cảm thấy rất hoang đường, nhưng tôi muốn tin lời anh, tôi thật sự hy vọng mình chính là Đường Mật!”
Nếu như không phải thì lòng của cô sẽ rất đau, rất rất đau! Đau đến mức như muốn vỡ tan . . . .
“Em thật sự, thật sự chính là Đường Mật!” Lô Tư Hiền kích động ôm lấy cô: “Hãy tin anh, tin tưởng chính mình, trên đời này dù ai có vóc dáng tương tự cũng không thể nào giống nhau đến cả tính cách, hứng thú, từng động tác nhỏ và cả vùng mẫn cảm như vậy!”
Nghe vậy, trong lòng cô tràn đầy hy vọng.
Anh nâng mặt cô, hôn nhẹ lên môi: “Anh sẽ cho em thấy rõ, em chính là Đường Mật!”
Nước mắt cảm động, lặng lẽ rơi xuống trên gò má trắng hồng của cô. . . .
Vòng tay ôm cô càng thêm siết chặt, anh cảm thấy thật đau lòng.
“Anh đưa em về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của em, gặp người thân thật sự của em!”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không!” Cô sợ. . . .
Sợ mình căn bản không phải là Đường Mật mà chỉ là một người giả mạo!
Lô Tư Hiền là một người si tình, có lẽ bởi vì anh quá yêu Đường Mật mà không muốn tin rằng cô ấy đã chết, vậy nên mới đem mình nghĩ thành Đường Mật, nhưng người nhà của Đường Mật chắc chắn là rất rõ ràng, nghĩ đến điều này, Hoàng Lưu Ly yếu ớt muốn khóc lên.
Lô Tư Hiền không hề nơi lỏng vòng tay: “Tại sao? Em phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng chính mình, em chính là Đường Mật!”
“Em. . .em sợ. . .” Cô nghẹn ngào nói, nước mắt mang theo sự chua xót tràn ra khóe mi, sắc mặt vô cùng đau khổ.
Anh lại cực kỳ kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấu vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.
“Có anh ở đây, em không phải sợ!” Anh ôm đầu cô vùi vào trong ngực mình.
Nước mắt của cô khiến anh đau lòng, cô rất ít khi nào khóc. . . .
Anh vì cô mà lòng đau như cắt, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.