Chương 526: Chị muốn ăn củ cải.
Ngự Miêu
05/06/2021
Tần Nhã đang tựa vào cửa sổ cũng cảm thấy sửng sốt, bước đi vào, nhìn quả thực giường đã bị ai đó nằm lên, cô không dám nhìn sang Lâm Tân Ngôn, chột dạ, cô đã nói mật mã phòng cho Tông Cảnh Hạo biết.
Chắc là thừa dịp hai người không có ở đây đã tới, chỉ là cô không nghĩ ra, ban ngày đến đây là vì nhớ cảm giác nằm trên giường với Lâm Tân Ngôn sao? Trong lòng anh ta nghĩ gì vậy?
Ngủ thì cứ ngủ, nhưng sao lúc đi không sắp xếp lại như cũ chứ?
Lưu lại dấu vết, còn phải để cô phải giải thích.
"Chắc chắn là chị nhớ nhầm, chị chưa xếp lại đã rời đi rồi." Tần Nhã tĩnh táo giải thích: "Không phải mọi người hay nói phụ nữ sinh con xong hay quên sao? Chị đang ở giai đoạn này đấy, thôi được rồi, em đi đưa lũ trẻ ra ngoài ăn cơm."
Nói xong Tần Nhã xoay người muốn rời đi.
"Không đúng, chị nhớ rất rõ ràng, chị đã xếp lại, đây là thói quen của chị, không thích phòng bừa bộn." Lâm Tân Ngôn cẩn thận nhớ lại, vẫn cảm thấy mình nhớ không lầm, cô đã xếp chỉnh tề mới rời đi.
"Hai đứa bé đi học, cả ngày em ở cùng chị, chỉ có mỗi Thiệu Vân biết mật mã, chẳng lẽ là anh ta sao? Rõ ràng không thể nào, chị nhớ lầm thôi." Tần Nhã nói rõ ràng rành mạch, giống như đây là thật vậy.
Lâm Tân Ngôn đứng ở đầu giường, cảm thấy hơi do dự, chẳng lẽ thật sự là mình nhớ lộn sao?
Tần Nhã nói đúng, người biết mật mã chỉ có mấy người họ, mặc dù Thiệu Vân bề ngoài không nghiêm chỉnh lắm, nhưng tâm tư vẫn là rất tế nhị, không bao giờ tự tiện ra vào nơi này mà không hỏi trước
Càng không thể ngủ trên giường của cô.
"Được rồi, chị muốn ăn cái gì? Em mang về cho chị? Chị nghỉ ngơi một chút đi."
"Chị muốn ăn cà rốt."
Không biết tại sao, chỉ là bỗng nhiên muốn ăn, lúc mang thai cô cũng không nghén, cũng không có món gì thèm ăn, nhưng là tự nhiên lại rất muốn ăn củ cải.
"Loại xanh và giòn ấy." Lâm Tân Ngôn.
Tần Nhã: "..."
"Chị muốn củ cải thay cơm sao?" Tần Nhã kinh ngạc, không phải là ngốc rồi đấy chứ?
"Không có gì thèm ăn, chỉ là bỗng nhiên muốn ăn cái này, cũng không biết có bán hay không nữa." Lâm Tân Ngôn ngồi ở mép giường, trong lòng vẫn mơ mơ hồ hồ, liệu mình có xếp lại giường hay không.
"Bây giờ có cái gì mà người ta không bán?" Tần Nhã nói: "Đến hoa quả mà còn phân theo mùa sao?"
Thời đại này khoa học kỹ thuật phát triển, muốn ăn gì cũng dễ dàng, kĩ thuật làm lạnh, nhà kính, có trò gì mà không có?
Hơn nữa đồ mà cô muốn ăn cũng không phải loại nào hiếm quý.
"Chờ lúc nữa em sẽ đi siêu thị xem thử." Nói xong Tần Nhã đi ra ngoài: "Em và bọn nhỏ đi ăn cơm."
"Tiểu Nhã, sao em không hỏi chị có đi hay không?" Bình thường sẽ hỏi một câu, hôm nay làm sao không hỏi chứi?
Tần Nhã: "..."
Cô đúng là khổ quá mà.
"Hôm nay không phải chị rất bận sao? Em thấy chị mệt mỏi quá, em mang về cho chị, chị có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút." Tần Nhã kiên nhẫn, hơn nữa cố vắt hết óc giải thích.
Bởi vì tiệm vừa mở, có rất nhiều chuyện phải xử lý, quả thật cô cũng cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy khỏi giường, đi tới ôm lấy Tần Nhã, cảm kích nói: "Tiểu Nhã, cảm ơn em, nếu như hai tháng này không có em hỗ trợ, chị cũng không biết làm thế nào."
Làm triển lãm, mua tài liệu, đều phải chạy đi khắp nơi, mặc dù Thiệu Vân có thể giúp một tay, nhưng anh ta cũng không biết về lĩnh vực này, tài liệu cũng không biết rõ, cũng do Tần Nhã lo.
"Ôi trời, quan hệ của chúng ta thế nào chứ, chị đột nhiên như vậy, muốn em khóc cho chị xem sao?" Tần Nhã vỗ vỗ lưng của cô: "Bồi bổ cho tốt, sinh một cậu nhóc bụ bẫm, em sẽ làm mẹ nuôi."
Lâm Tân Ngôn cười: "Nếu là con gái thì sao?"
"Không biết, nhất định là con trai." Tần Nhã nói rõ ràng, giống như cô được nhìn thấy vậy.
"Em chắc chắn vậy sao?" Lâm Tân Ngôn nhìn cô, cười khẽ: "Chẳng lẽ em có con mắt siêu nhiên?"
"Không phải người ta đã nói bụng tròn là con gái, bụng nhọn là con trai sao? Chị nhìn thử đi, bụng chị rõ là nhọn."
Cô ấy cũng không có cơ sở khoa học nào giải thích cho câu nói này, chỉ nghe được từ miệng người già trong làng nói là bụng tròn tức là có mỡ ở hai bên eo, bụng sẽ rất tròn, còn nhọn nghĩa là eo không có mỡ thừa. Tập trung ở giữa thì sẽ gọi là “nhọn”'.
Lâm Tân Ngôn biết Tần Nhã đây là đang muốn khuấy động bầu không khí, cũng nói theo: "Vậy lúc chị mang thai Hi Thần và Nhụy Hi, sẽ có hình gì đây?"
“Vuông.”
Nói xong Tần Nhã cũng bật cười.
Lâm Tân Ngôn: "..."
Đúng là vuông thật, sinh ra đúng là như vậy.
Lúc này điện thoại di động của Tần Nhã lại vang lên một tiếng báo tin nhắn, cô lấy điện thoại ra nhìn, là Tông Cảnh Hạo hỏi lúc nào cô đến.
Địa chỉ anh cũng đã gửi cho Tần Nhã rồi..
"Ai gửi tin nhắn đấy?" Lâm Tân Ngôn không muốn dò xét chuyện riêng tư của cô, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Tần Nhã đóng điện thoại di động, nhún vai một cái, dáng vẻ rất thoải mái: "Là tin nhắn rác thôi, em sẽ đưa lũ trẻ ra ngoài, em đã đói rồi."
"Đi đi, về sớm một chút." Lâm Tân Ngôn dặn dò, nhưng thật ra cũng muốn cô trở lại sớm một chút, có thể sớm nghỉ ngơi, khoảng thời gian này cô cũng rất mệt mỏi.
Tần Nhã giơ lên động tác OK, sau đó xoay người rời đi.
Tông Ngôn Hi và Tông Ngôn Thần một người đang ngồi trên ghế salon xem tivi, một đứa đang ở trong phòng, Tần Nhã gọi chúng: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."
Hai đứa bé tự giác chạy tới, thay giày ở cửa.
"Hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Tông Ngôn Hi hỏi, bởi vì cô bé rất thèm ăn, cho nên quan tâm đến chuyện ăn uống buổi tối.
Tần Nhã trả lời dứt khoát: "Không biết."
Tông Ngôn Hi: "..."
"Có người mời đi, dù sao hai đứa thích ăn gì cũng được." Tần Nhã ung dung nói, dù sao cũng không phải cô trả tiền, có người khác trả tiền.
Tông Ngôn Thần rất thông minh, biết được đầu mối từ Tần Nhã, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo Tần Nhã đi ra ngoài.
Xuống tầng cậu nhóc mới mở miệng hỏi: "Dì cũng biết đúng không?"
Tần Nhã bị một câu nói này hỏi đầu óc mơ hồ: "Dì biết cái gì?"
"Là ba cháu muốn mời chúng ta đi ăn cơm? Dì cũng biết ba cháu ở đây đúng không?" Tông Ngôn Thần nói.
Tần Nhã cũng ngẩn ra, nhanh chóng kịp phản ứng lại, Tông Cảnh Hạo nhất định là gặp hai đứa bé rồi, cho nên chúng mới biết.
Cô gật đầu một cái: "Ừ, dì biết."
"Haizz." Tông Ngôn Hi than thở.
Lên xe Tần Nhã cài dây an toàn cho cô bé: "Cháu than thở cái gì?"
"Chúng ta đều biết, liền mẹ không biết 诶." Nàng phiền muộn hoảng, vì ba mẹ rầu rỉ.
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm." Tần Nhã quẹt mũi Tông Ngôn Hi nói: "Cô lái xe, hai đứa ngồi yên nhé."
"Biết rồi, lần nào dì cũng nói như vậy."
Tần Nhã nổ máy xe, sau khi lái xe đi mới trả lời: "Không phải là vì an toàn của hai đứa sao."
Trên đường hai đứa bé rất yên tĩnh, cũng thành thật, nhanh chóng đến địa chỉ Tông Cảnh Hạo gửi.
Một nhà hàng tây đắt tiền, Tần Nhã đậu xe xong, mở cửa xe cho hai đứa bé, nói với chúng: "Xem ra, chúng ta hôm nay có thể ăn một bữa ngon rồi."
Bữa cơm tối này, Tông Cảnh Hạo muốn sắp xếp cho Tô Trạm và Tần Nhã, vợ rất quan trọng, nhưng cũng không thể không cần anh em.
Có thể giúp được thì sẽ giúp.
Lúc Tần Nhã đưa hai đứa bé tìm được căn phòng, giơ tay lên gõ cửa một cái.
- -----------------
Chắc là thừa dịp hai người không có ở đây đã tới, chỉ là cô không nghĩ ra, ban ngày đến đây là vì nhớ cảm giác nằm trên giường với Lâm Tân Ngôn sao? Trong lòng anh ta nghĩ gì vậy?
Ngủ thì cứ ngủ, nhưng sao lúc đi không sắp xếp lại như cũ chứ?
Lưu lại dấu vết, còn phải để cô phải giải thích.
"Chắc chắn là chị nhớ nhầm, chị chưa xếp lại đã rời đi rồi." Tần Nhã tĩnh táo giải thích: "Không phải mọi người hay nói phụ nữ sinh con xong hay quên sao? Chị đang ở giai đoạn này đấy, thôi được rồi, em đi đưa lũ trẻ ra ngoài ăn cơm."
Nói xong Tần Nhã xoay người muốn rời đi.
"Không đúng, chị nhớ rất rõ ràng, chị đã xếp lại, đây là thói quen của chị, không thích phòng bừa bộn." Lâm Tân Ngôn cẩn thận nhớ lại, vẫn cảm thấy mình nhớ không lầm, cô đã xếp chỉnh tề mới rời đi.
"Hai đứa bé đi học, cả ngày em ở cùng chị, chỉ có mỗi Thiệu Vân biết mật mã, chẳng lẽ là anh ta sao? Rõ ràng không thể nào, chị nhớ lầm thôi." Tần Nhã nói rõ ràng rành mạch, giống như đây là thật vậy.
Lâm Tân Ngôn đứng ở đầu giường, cảm thấy hơi do dự, chẳng lẽ thật sự là mình nhớ lộn sao?
Tần Nhã nói đúng, người biết mật mã chỉ có mấy người họ, mặc dù Thiệu Vân bề ngoài không nghiêm chỉnh lắm, nhưng tâm tư vẫn là rất tế nhị, không bao giờ tự tiện ra vào nơi này mà không hỏi trước
Càng không thể ngủ trên giường của cô.
"Được rồi, chị muốn ăn cái gì? Em mang về cho chị? Chị nghỉ ngơi một chút đi."
"Chị muốn ăn cà rốt."
Không biết tại sao, chỉ là bỗng nhiên muốn ăn, lúc mang thai cô cũng không nghén, cũng không có món gì thèm ăn, nhưng là tự nhiên lại rất muốn ăn củ cải.
"Loại xanh và giòn ấy." Lâm Tân Ngôn.
Tần Nhã: "..."
"Chị muốn củ cải thay cơm sao?" Tần Nhã kinh ngạc, không phải là ngốc rồi đấy chứ?
"Không có gì thèm ăn, chỉ là bỗng nhiên muốn ăn cái này, cũng không biết có bán hay không nữa." Lâm Tân Ngôn ngồi ở mép giường, trong lòng vẫn mơ mơ hồ hồ, liệu mình có xếp lại giường hay không.
"Bây giờ có cái gì mà người ta không bán?" Tần Nhã nói: "Đến hoa quả mà còn phân theo mùa sao?"
Thời đại này khoa học kỹ thuật phát triển, muốn ăn gì cũng dễ dàng, kĩ thuật làm lạnh, nhà kính, có trò gì mà không có?
Hơn nữa đồ mà cô muốn ăn cũng không phải loại nào hiếm quý.
"Chờ lúc nữa em sẽ đi siêu thị xem thử." Nói xong Tần Nhã đi ra ngoài: "Em và bọn nhỏ đi ăn cơm."
"Tiểu Nhã, sao em không hỏi chị có đi hay không?" Bình thường sẽ hỏi một câu, hôm nay làm sao không hỏi chứi?
Tần Nhã: "..."
Cô đúng là khổ quá mà.
"Hôm nay không phải chị rất bận sao? Em thấy chị mệt mỏi quá, em mang về cho chị, chị có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút." Tần Nhã kiên nhẫn, hơn nữa cố vắt hết óc giải thích.
Bởi vì tiệm vừa mở, có rất nhiều chuyện phải xử lý, quả thật cô cũng cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy khỏi giường, đi tới ôm lấy Tần Nhã, cảm kích nói: "Tiểu Nhã, cảm ơn em, nếu như hai tháng này không có em hỗ trợ, chị cũng không biết làm thế nào."
Làm triển lãm, mua tài liệu, đều phải chạy đi khắp nơi, mặc dù Thiệu Vân có thể giúp một tay, nhưng anh ta cũng không biết về lĩnh vực này, tài liệu cũng không biết rõ, cũng do Tần Nhã lo.
"Ôi trời, quan hệ của chúng ta thế nào chứ, chị đột nhiên như vậy, muốn em khóc cho chị xem sao?" Tần Nhã vỗ vỗ lưng của cô: "Bồi bổ cho tốt, sinh một cậu nhóc bụ bẫm, em sẽ làm mẹ nuôi."
Lâm Tân Ngôn cười: "Nếu là con gái thì sao?"
"Không biết, nhất định là con trai." Tần Nhã nói rõ ràng, giống như cô được nhìn thấy vậy.
"Em chắc chắn vậy sao?" Lâm Tân Ngôn nhìn cô, cười khẽ: "Chẳng lẽ em có con mắt siêu nhiên?"
"Không phải người ta đã nói bụng tròn là con gái, bụng nhọn là con trai sao? Chị nhìn thử đi, bụng chị rõ là nhọn."
Cô ấy cũng không có cơ sở khoa học nào giải thích cho câu nói này, chỉ nghe được từ miệng người già trong làng nói là bụng tròn tức là có mỡ ở hai bên eo, bụng sẽ rất tròn, còn nhọn nghĩa là eo không có mỡ thừa. Tập trung ở giữa thì sẽ gọi là “nhọn”'.
Lâm Tân Ngôn biết Tần Nhã đây là đang muốn khuấy động bầu không khí, cũng nói theo: "Vậy lúc chị mang thai Hi Thần và Nhụy Hi, sẽ có hình gì đây?"
“Vuông.”
Nói xong Tần Nhã cũng bật cười.
Lâm Tân Ngôn: "..."
Đúng là vuông thật, sinh ra đúng là như vậy.
Lúc này điện thoại di động của Tần Nhã lại vang lên một tiếng báo tin nhắn, cô lấy điện thoại ra nhìn, là Tông Cảnh Hạo hỏi lúc nào cô đến.
Địa chỉ anh cũng đã gửi cho Tần Nhã rồi..
"Ai gửi tin nhắn đấy?" Lâm Tân Ngôn không muốn dò xét chuyện riêng tư của cô, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Tần Nhã đóng điện thoại di động, nhún vai một cái, dáng vẻ rất thoải mái: "Là tin nhắn rác thôi, em sẽ đưa lũ trẻ ra ngoài, em đã đói rồi."
"Đi đi, về sớm một chút." Lâm Tân Ngôn dặn dò, nhưng thật ra cũng muốn cô trở lại sớm một chút, có thể sớm nghỉ ngơi, khoảng thời gian này cô cũng rất mệt mỏi.
Tần Nhã giơ lên động tác OK, sau đó xoay người rời đi.
Tông Ngôn Hi và Tông Ngôn Thần một người đang ngồi trên ghế salon xem tivi, một đứa đang ở trong phòng, Tần Nhã gọi chúng: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."
Hai đứa bé tự giác chạy tới, thay giày ở cửa.
"Hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Tông Ngôn Hi hỏi, bởi vì cô bé rất thèm ăn, cho nên quan tâm đến chuyện ăn uống buổi tối.
Tần Nhã trả lời dứt khoát: "Không biết."
Tông Ngôn Hi: "..."
"Có người mời đi, dù sao hai đứa thích ăn gì cũng được." Tần Nhã ung dung nói, dù sao cũng không phải cô trả tiền, có người khác trả tiền.
Tông Ngôn Thần rất thông minh, biết được đầu mối từ Tần Nhã, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo Tần Nhã đi ra ngoài.
Xuống tầng cậu nhóc mới mở miệng hỏi: "Dì cũng biết đúng không?"
Tần Nhã bị một câu nói này hỏi đầu óc mơ hồ: "Dì biết cái gì?"
"Là ba cháu muốn mời chúng ta đi ăn cơm? Dì cũng biết ba cháu ở đây đúng không?" Tông Ngôn Thần nói.
Tần Nhã cũng ngẩn ra, nhanh chóng kịp phản ứng lại, Tông Cảnh Hạo nhất định là gặp hai đứa bé rồi, cho nên chúng mới biết.
Cô gật đầu một cái: "Ừ, dì biết."
"Haizz." Tông Ngôn Hi than thở.
Lên xe Tần Nhã cài dây an toàn cho cô bé: "Cháu than thở cái gì?"
"Chúng ta đều biết, liền mẹ không biết 诶." Nàng phiền muộn hoảng, vì ba mẹ rầu rỉ.
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm." Tần Nhã quẹt mũi Tông Ngôn Hi nói: "Cô lái xe, hai đứa ngồi yên nhé."
"Biết rồi, lần nào dì cũng nói như vậy."
Tần Nhã nổ máy xe, sau khi lái xe đi mới trả lời: "Không phải là vì an toàn của hai đứa sao."
Trên đường hai đứa bé rất yên tĩnh, cũng thành thật, nhanh chóng đến địa chỉ Tông Cảnh Hạo gửi.
Một nhà hàng tây đắt tiền, Tần Nhã đậu xe xong, mở cửa xe cho hai đứa bé, nói với chúng: "Xem ra, chúng ta hôm nay có thể ăn một bữa ngon rồi."
Bữa cơm tối này, Tông Cảnh Hạo muốn sắp xếp cho Tô Trạm và Tần Nhã, vợ rất quan trọng, nhưng cũng không thể không cần anh em.
Có thể giúp được thì sẽ giúp.
Lúc Tần Nhã đưa hai đứa bé tìm được căn phòng, giơ tay lên gõ cửa một cái.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.