Chương 11: Đừng bị ngoại hình của cô ta lừa
Ngự Miêu
30/05/2021
Lúc đó rõ ràng là rất hài lòng đối với cô, Lâm Tân Ngôn chau mày, lẽ nào người ta tìm được người khác thích hợp hơn.
Buổi tối. Tông Cảnh Hạo trở về liền nhốt mình trong phòng sách, hình như là chuyện công việc. Buổi chiều Lâm Tân Ngôn nghe ngóng được ở chỗ vú Vu răng Tông Cảnh Hạo thích ăn món ăn cao cấp, nên cô đã tự tay chuẩn bị bữa tối. Vú Vu cười, “Đây mới là điều mà làm một người vợ nên làm.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu cười, nếu không phải là có việc cần nhờ vả, cô sẽ không chủ động lấy lòng anh. Vú Vu than thở một hơi, “Phu nhân mất từ rất sớm, ông chủ lấy vợ hai, cậu chủ rất ít trở về, đừng thấy cậu ta lạnh lùng,nhưng thực ra rất coi trọng tình cảm”. Lâm Tân Ngôn cũng không lên tiếng, yên lặng nghe.
“ Cô Bạch kia, lúc nhỏ từng cứu cậu chủ, sau này lớn lên rồi, thì luôn đi theo cậu chủ,trước đây cậu chủ cũng không thích cô ta, từ lần đi công tác trở về đó, thì thái độ đối với cô ta liền thay đổi, nhưng cô đừng để ý, dù sao cô mới là chủ nhân đích thực”
Vú Vu vỗ vỗ vai cô an ủi nói.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu cười gượng,anh tốt với ai,cô còn thực sự không thể nói điều gì. Tuy là quan hệ vợ chồng, nhưng lại xa cách với nhau như vậy.
Cuộc hôn nhân này, cô hiểu rõ. Lâm Tân Ngôn nhìn về phía phòng sách một cái, nghĩ đến cà phê đen mà buổi sáng Bạch Trúc Vi pha, thế la cô hỏi nói “Vú Vu,hạt cà phê ở đâu,tôi muốn pha cho anh ấy một ấm cà phê”.
Vú Vu vừa nghe thấy, nghĩ là cô đã hiểu, thế là lấy hạt cà phê đưa cho cô, còn nói cho cô, “Không cần cho đường và sữa, cậu chủ không thích đô có vị ngọt.”. Lâm Tân Ngôn gật đầu, rất nhanh cô liền pha xong một ấm cà phê, cô đổ vài trong một chiếc cốc tinh xảo, tự mình bưng vào. Trong phòng sách Tông Cảnh Hạo đang gọi điện thoại, vẻ mặt anh lộ ra có chút cáu kỉnh, “Người của phòng nhân sự làm sao vậy? Tuyển một phiên dịch khó như vậy sao?”.
Ngôn ngữ mà anh biết cũng không ít, nhưng ngôn ngữ của nước A, anh thực sự không biết, bởi vì không thông dụng, hơn nữa hạng mục này là hạng mục mới khai thác, rất nhiều việc đều cần xử lý, ngôn ngữ không biết, thì bảo anh xử lý như thế nào? Tông Cảnh Hạo, “Nói với giám đốc phòng nhân sự, một ngày, tôi cho anh ta thời gian một ngày, nếu không tìm được người thì bảo anh ta thu dọn đồ đạc rời khỏi!”. Cốc cốc
Tông Cảnh Hạo đang trong cơn giận dữ,đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói cũng chưa kiềm chế được, lạnh lùng nói, “Vào đi!” Trong lòng Lâm Tân Ngôn hồi hộp một lúc, người này đang tức giận?
Nhưng đã gõ cửa, cho dù anh đang tức giận, nhưng vẫn phải kiên trì đi vào . Sự nỗ lực trên mặt Lâm Tân Ngôn giương miệng cười, “Tôi pha cho anh cốc cà phê”. Ánh mắt Tông Cảnh Hạo từ trên mặt cô, dần dần di chuyển đến cốc cà phê trong tay cô, hơi hơi nheo mắt, buổi sáng còn tránh anh như rắn rết.
Lúc này, lại chủ động mang cà phê cho anh?. A, người phụ này thật sự dễ dàng thay đổi! Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại xuống, ngồi xuống,yên tĩnh nhìn cô biểu diễn, ngược lại anh muốn xem người phụ này muốn làm cái gì!.
Lâm Tân Ngôn, “Không biết có hợp với khẩu vị của anh không”.
Lâm Tân Ngôn đem cà phê đặt trước bàn. Tông Cảnh Hạo không động vào, cơ thể anh càng lúc càng thả lỏng, lười nhác dựa vào lưng ghế.
Lâm Tân Ngôn nịnh hót nói, “Anh thử xem?”.
Lông mày Tông Cảnh Hạo hất lên, trong lòng hiểu rõ, sự thay đổi của cô là vì cái gì .
Tông Cảnh Hạo khiêu khích nói, “Đột nhiên ra vẻ nịnh bợ,là muốn hỏi tôi chuyện đất của vịnh Repulse?”.
Lâm Tân Ngôn ngơ người, chưa từng nghĩ, anh nhanh như vậy lại liên tưởng đến.
Đột nhiên,Tông Cảnh Hạo túm lấy cằm của Lâm Tân Ngôn, “Đây chính là nguyên nhân nhà họ Lâm, không màng việc tôi là một thằng què, cũng phải gả cô vào?”.
Ngón tay của anh rất có lực, Lâm Tân Ngôn cảm thấy cảm giác đau mạnh mẽ. Cô mở miệng, muốn giải thích.
Nhưng giải thích thế nào? Nói, cô là người bị bỏ rơi? Anh có thể tin sao?
Lâm Tân Ngôn, “Tôi không phải——-”
Tông Cảnh Hạo, “Đi ra!”
Tông Cảnh Hạo hất Cô ra.
Lâm Tân Ngôn bị hất nhanh chóng, cánh tay không cẩn thận chạm vào làm đổ cà phê, chất lỏng màu đen ngấm vào tài liệu trên bàn, sắc mặt Tông Cảnh Hạo thực sự u ám lại.
Lâm Tân Ngôn chưa từng nghĩ sẽ làm ra như thế này, liền vội vàng đi lau. Tông Cảnh Hạo lấy tài liệu ra, quát mảng mạnh mẽ không gì so được, “Kêu cô đi ra cô không nghe thấy sao?!”. Anh gai mắt, mặt mũi của loại người chỉ biết dựa vào người khác để đi lên!
Lâm Tân Ngôn chỉ có thể rời đi.
Tông Cảnh Hạo, “Đợi đã,đem thứ này ra ngoài!”. Tông Cảnh Hạo nhìn thấy phiền phức. Lâm Tân Ngôn đem cốc cà phê cầm ra ngoài. Khi ăn cơm tối, Tông Cảnh Hạo ăn xong liền trở về phòng.
Lâm Tân Ngôn lặng lẽ than thở một hơi, tính cách của người này xấu như vậy, muốn lại gần có chút khó. Càng đừng nói là lấy được đất, để tranh được quyền chủ động ở chỗ Lâm Quốc An.
Lâm Tân Ngôn tảm xong nằm lên giường, lật đi lật lại không ngủ được, thế là từ trên giường thức dậy. Nghĩ đến việc khi đưa cà phê cho Tông Cảnh Hạo, cà phê bị vấy lên trên tài liệu, trong lòng cô có chút xin lỗi.
Muốn đền bù, cho nên đi đến phòng sách của anh. Cô mở đèn lên, tài liệu bị ướt vẫn còn đặt trên bàn, lúc đó cô chú ý đến tài liệu là nét chữ của nước A.
Chỗ bị cà phê vấy lên, có một số chỗ sắp không nhìn rõ nữa rồi. Cô tìm một trang giấy sạch đến, sao chép lại chữ trên tài liệu, Lâm Tân Ngôn biết chữ của quốc gia này,mức độ sử dụng không quá rộng rãi, coi như là để xin lỗi,dùng ngôn ngữ trong nước dịch ra, tiện để anh xem. Nội dung của mười trang tài liệu dịch ra và sao chép lại cũng đã là nửa đêm 3 giờ sáng. Cô đặt bút xuống,bóp bóp, cánh tay đau mỏi, đem thứ tự tài liệu gim lại,đặt lên trên bàn sách, sau đó quay trở về phòng ngủ. Khi Tông Cảnh Hạo buổi sáng thức dậy ăn cơm, Lâm Tân Ngôn vẫn chưa dậy, đêm qua ngủ quá muộn, cộng thêm việc cô đang mang thai cũng có chút thèm ngủ, buổi sáng chưa tỉnh dậy được.
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Cô ta chưa tỉnh dậy?”.
Vú Vu cụp mắt, “Chưa,hai người là vợ chồng, sao lại còn người ngoài là tôi.” Tông Cảnh Hạo sao lại có thể không hiểu, ý của vú Vu. Tông Cảnh Hạo, “Bỏ đi”
Tông Cảnh Hạo không giỏi giải thích, cho dù là người chăm sóc anh từ bé đến lớn là vú Vu, cũng là giống nhau.
“ Cậu chủ, tôi biết cậu và cô Lâm không có tình cảm, nhưng đây là khi phu nhân còn sống,định cho cậu mỗi hôn sự này, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng khá là để tâm đến cậu, hôm qua buổi trưa vừa trở về nhà, liền dò hỏi xem cậu thích ăn món gì, đồ ăn tối hôm qua cũng là do cô ấy làm,còn tự tay pha cà phê cho cậu… Cô ta đột nhiên ra vẻ nịnh bợ, không phải là vì để cho nhà họ Lâm có được miếng đất của vịnh Repulse sao?.”
Để tâm đến anh? Tông Cảnh Hạo cảm thấy buồn cười. Anh quay đầu nhìn vú Vu, “Đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa”
Buổi tối. Tông Cảnh Hạo trở về liền nhốt mình trong phòng sách, hình như là chuyện công việc. Buổi chiều Lâm Tân Ngôn nghe ngóng được ở chỗ vú Vu răng Tông Cảnh Hạo thích ăn món ăn cao cấp, nên cô đã tự tay chuẩn bị bữa tối. Vú Vu cười, “Đây mới là điều mà làm một người vợ nên làm.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu cười, nếu không phải là có việc cần nhờ vả, cô sẽ không chủ động lấy lòng anh. Vú Vu than thở một hơi, “Phu nhân mất từ rất sớm, ông chủ lấy vợ hai, cậu chủ rất ít trở về, đừng thấy cậu ta lạnh lùng,nhưng thực ra rất coi trọng tình cảm”. Lâm Tân Ngôn cũng không lên tiếng, yên lặng nghe.
“ Cô Bạch kia, lúc nhỏ từng cứu cậu chủ, sau này lớn lên rồi, thì luôn đi theo cậu chủ,trước đây cậu chủ cũng không thích cô ta, từ lần đi công tác trở về đó, thì thái độ đối với cô ta liền thay đổi, nhưng cô đừng để ý, dù sao cô mới là chủ nhân đích thực”
Vú Vu vỗ vỗ vai cô an ủi nói.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu cười gượng,anh tốt với ai,cô còn thực sự không thể nói điều gì. Tuy là quan hệ vợ chồng, nhưng lại xa cách với nhau như vậy.
Cuộc hôn nhân này, cô hiểu rõ. Lâm Tân Ngôn nhìn về phía phòng sách một cái, nghĩ đến cà phê đen mà buổi sáng Bạch Trúc Vi pha, thế la cô hỏi nói “Vú Vu,hạt cà phê ở đâu,tôi muốn pha cho anh ấy một ấm cà phê”.
Vú Vu vừa nghe thấy, nghĩ là cô đã hiểu, thế là lấy hạt cà phê đưa cho cô, còn nói cho cô, “Không cần cho đường và sữa, cậu chủ không thích đô có vị ngọt.”. Lâm Tân Ngôn gật đầu, rất nhanh cô liền pha xong một ấm cà phê, cô đổ vài trong một chiếc cốc tinh xảo, tự mình bưng vào. Trong phòng sách Tông Cảnh Hạo đang gọi điện thoại, vẻ mặt anh lộ ra có chút cáu kỉnh, “Người của phòng nhân sự làm sao vậy? Tuyển một phiên dịch khó như vậy sao?”.
Ngôn ngữ mà anh biết cũng không ít, nhưng ngôn ngữ của nước A, anh thực sự không biết, bởi vì không thông dụng, hơn nữa hạng mục này là hạng mục mới khai thác, rất nhiều việc đều cần xử lý, ngôn ngữ không biết, thì bảo anh xử lý như thế nào? Tông Cảnh Hạo, “Nói với giám đốc phòng nhân sự, một ngày, tôi cho anh ta thời gian một ngày, nếu không tìm được người thì bảo anh ta thu dọn đồ đạc rời khỏi!”. Cốc cốc
Tông Cảnh Hạo đang trong cơn giận dữ,đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói cũng chưa kiềm chế được, lạnh lùng nói, “Vào đi!” Trong lòng Lâm Tân Ngôn hồi hộp một lúc, người này đang tức giận?
Nhưng đã gõ cửa, cho dù anh đang tức giận, nhưng vẫn phải kiên trì đi vào . Sự nỗ lực trên mặt Lâm Tân Ngôn giương miệng cười, “Tôi pha cho anh cốc cà phê”. Ánh mắt Tông Cảnh Hạo từ trên mặt cô, dần dần di chuyển đến cốc cà phê trong tay cô, hơi hơi nheo mắt, buổi sáng còn tránh anh như rắn rết.
Lúc này, lại chủ động mang cà phê cho anh?. A, người phụ này thật sự dễ dàng thay đổi! Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại xuống, ngồi xuống,yên tĩnh nhìn cô biểu diễn, ngược lại anh muốn xem người phụ này muốn làm cái gì!.
Lâm Tân Ngôn, “Không biết có hợp với khẩu vị của anh không”.
Lâm Tân Ngôn đem cà phê đặt trước bàn. Tông Cảnh Hạo không động vào, cơ thể anh càng lúc càng thả lỏng, lười nhác dựa vào lưng ghế.
Lâm Tân Ngôn nịnh hót nói, “Anh thử xem?”.
Lông mày Tông Cảnh Hạo hất lên, trong lòng hiểu rõ, sự thay đổi của cô là vì cái gì .
Tông Cảnh Hạo khiêu khích nói, “Đột nhiên ra vẻ nịnh bợ,là muốn hỏi tôi chuyện đất của vịnh Repulse?”.
Lâm Tân Ngôn ngơ người, chưa từng nghĩ, anh nhanh như vậy lại liên tưởng đến.
Đột nhiên,Tông Cảnh Hạo túm lấy cằm của Lâm Tân Ngôn, “Đây chính là nguyên nhân nhà họ Lâm, không màng việc tôi là một thằng què, cũng phải gả cô vào?”.
Ngón tay của anh rất có lực, Lâm Tân Ngôn cảm thấy cảm giác đau mạnh mẽ. Cô mở miệng, muốn giải thích.
Nhưng giải thích thế nào? Nói, cô là người bị bỏ rơi? Anh có thể tin sao?
Lâm Tân Ngôn, “Tôi không phải——-”
Tông Cảnh Hạo, “Đi ra!”
Tông Cảnh Hạo hất Cô ra.
Lâm Tân Ngôn bị hất nhanh chóng, cánh tay không cẩn thận chạm vào làm đổ cà phê, chất lỏng màu đen ngấm vào tài liệu trên bàn, sắc mặt Tông Cảnh Hạo thực sự u ám lại.
Lâm Tân Ngôn chưa từng nghĩ sẽ làm ra như thế này, liền vội vàng đi lau. Tông Cảnh Hạo lấy tài liệu ra, quát mảng mạnh mẽ không gì so được, “Kêu cô đi ra cô không nghe thấy sao?!”. Anh gai mắt, mặt mũi của loại người chỉ biết dựa vào người khác để đi lên!
Lâm Tân Ngôn chỉ có thể rời đi.
Tông Cảnh Hạo, “Đợi đã,đem thứ này ra ngoài!”. Tông Cảnh Hạo nhìn thấy phiền phức. Lâm Tân Ngôn đem cốc cà phê cầm ra ngoài. Khi ăn cơm tối, Tông Cảnh Hạo ăn xong liền trở về phòng.
Lâm Tân Ngôn lặng lẽ than thở một hơi, tính cách của người này xấu như vậy, muốn lại gần có chút khó. Càng đừng nói là lấy được đất, để tranh được quyền chủ động ở chỗ Lâm Quốc An.
Lâm Tân Ngôn tảm xong nằm lên giường, lật đi lật lại không ngủ được, thế là từ trên giường thức dậy. Nghĩ đến việc khi đưa cà phê cho Tông Cảnh Hạo, cà phê bị vấy lên trên tài liệu, trong lòng cô có chút xin lỗi.
Muốn đền bù, cho nên đi đến phòng sách của anh. Cô mở đèn lên, tài liệu bị ướt vẫn còn đặt trên bàn, lúc đó cô chú ý đến tài liệu là nét chữ của nước A.
Chỗ bị cà phê vấy lên, có một số chỗ sắp không nhìn rõ nữa rồi. Cô tìm một trang giấy sạch đến, sao chép lại chữ trên tài liệu, Lâm Tân Ngôn biết chữ của quốc gia này,mức độ sử dụng không quá rộng rãi, coi như là để xin lỗi,dùng ngôn ngữ trong nước dịch ra, tiện để anh xem. Nội dung của mười trang tài liệu dịch ra và sao chép lại cũng đã là nửa đêm 3 giờ sáng. Cô đặt bút xuống,bóp bóp, cánh tay đau mỏi, đem thứ tự tài liệu gim lại,đặt lên trên bàn sách, sau đó quay trở về phòng ngủ. Khi Tông Cảnh Hạo buổi sáng thức dậy ăn cơm, Lâm Tân Ngôn vẫn chưa dậy, đêm qua ngủ quá muộn, cộng thêm việc cô đang mang thai cũng có chút thèm ngủ, buổi sáng chưa tỉnh dậy được.
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Cô ta chưa tỉnh dậy?”.
Vú Vu cụp mắt, “Chưa,hai người là vợ chồng, sao lại còn người ngoài là tôi.” Tông Cảnh Hạo sao lại có thể không hiểu, ý của vú Vu. Tông Cảnh Hạo, “Bỏ đi”
Tông Cảnh Hạo không giỏi giải thích, cho dù là người chăm sóc anh từ bé đến lớn là vú Vu, cũng là giống nhau.
“ Cậu chủ, tôi biết cậu và cô Lâm không có tình cảm, nhưng đây là khi phu nhân còn sống,định cho cậu mỗi hôn sự này, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng khá là để tâm đến cậu, hôm qua buổi trưa vừa trở về nhà, liền dò hỏi xem cậu thích ăn món gì, đồ ăn tối hôm qua cũng là do cô ấy làm,còn tự tay pha cà phê cho cậu… Cô ta đột nhiên ra vẻ nịnh bợ, không phải là vì để cho nhà họ Lâm có được miếng đất của vịnh Repulse sao?.”
Để tâm đến anh? Tông Cảnh Hạo cảm thấy buồn cười. Anh quay đầu nhìn vú Vu, “Đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.