Chương 455: Không có kết cục tốt
Ngự Miêu
05/06/2021
"Em thật sự rất buồn ngủ." Cô nhấn mạnh.
Tông Cảnh Hạo: "..."
Anh ôm cô thật chặt, lồng ngực rắn chắc dán lên lưng cô: "Anh sẽ không làm gì đâu, ngủ đi."
...
Sáu giờ sáng, mặt trời dần ló dạng từ phía đông.
“Ưm...”
Lâm Tân Ngôn xoay người, đưa tay sang bên cạnh đã không thấy hơi ấm, cô chậm rãi mở mắt ra, vì mới tỉnh lại chưa thích ứng được với ánh sáng nên cô lập tức lấy tay che mắt, bên cạnh đã không có ai, đến cả hơi ấm cũng không còn, có lẽ đã sớm rời đi rồi.
Cô cau mày, tối hôm qua đã về muộn rồi, hôm nay lại ra ngoài từ sớm, thế thì sao nghỉ ngơi tốt được?
Cô ngồi dậy lấy điện thoại định gọi cho anh, nhưng khi nhìn số của anh thì lại không nhấn gọi, có lẽ là có chuyện gì đó, nếu không sẽ không đi sớm như vậy, lúc này mình gọi có lẽ không thích hợp cho lắm.
Để điện thoại xuống, cô vén chăn lên xuống giường vào nhà tắm rửa mặt, lúc cô lấy kem đánh răng, điện thoại trên giường bỗng nhiên reo lên, cô vừa đánh răng vừa đến cầm điện thoại lên, là Thẩm Bồi Xuyên, cô bỏ bàn chải đánh răng trong miệng ra, nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Thẩm Bồi Xuyên: "Chị dâu, chị đã xem tin tức chưa?"
"Tin tức gì cơ?"
"Mau đi xem thử đi."
Lâm Tân Ngôn nghi hoặc cầm lấy điện thoại di động tìm tin tức thành phố B sáng nay, ngay tiêu đề bài báo đã viết rõ liên quan đến vụ giết người trong quán bar, cảnh sát đã có kết quả phá án, là phạm nhân vượt ngục và bị cảnh sát hạ gục, những video trước đó được ghi lại là có người ác ý tạo nên, không phải là sự thật.
Cảnh sát thành phố B đã đăng toàn bộ quá trình vụ án lên Weibo và cảnh báo dư luận về vụ án này, không nên tin vào tin đồn, hoặc tung tin thất thiệt, làm gây rối trật tự công cộng.
Trên Baidu hay Weibo ngập tràn tin tức này, có lẽ đã lan truyền khắp nơi từ sáng nay, Lâm Tân Ngôn rủ mắt xuống, tối hôm qua anh về trễ như vậy, buổi sáng lại đi từ sớm, cũng là bởi vì chuyện này sao?
"Chị dâu đã thấy chưa?" Giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên lại truyền tới lần nữa.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại di động lên bên tai, nói: "Nhìn thấy rồi."
"Kịch hay còn ở phía sau, chuyện này người đầu sỏ cũng chạy không thoát đâu."
"Văn Khuynh sao?"
"Không phải, là Trần Thanh..."
"Trần Thanh?" Lâm Tân Ngôn cảm thấy hơi bất ngờ, chuyện này không phải là do Văn Khuynh làm ra sao?
"Thật ra thì sau lưng chuyện này đều là do Trần Thanh giở trò, lợi dụng sự chán ghét của Văn Khuynh đối với cô, còn bày mưu tính kế trước mặt ông ấy, Hà Thụy Trạch và Hà Thụy Lâm đều là quân cờ của ông ta, lợi dụng bọn họ để nhà họ Hà trả thù cô, còn ông ta sẽ ở sau lưng ngư ông đắc lợi, ông ta cứ nghĩ là thần không biết quỷ không hay, thật ra ông ta không biết chúng ta có chứng cứ phạm tội của ông ta..."
Đêm hôm đó Tông Cảnh Hạo đã thấy Văn Khuynh lại đi gặp Hà Văn Hoài.
Nếu như không phải là Văn Khuynh yếu thế trước, chủ động rút lui, chuyện lần này chắc chắn cũng liên quan đến ông ấy.
Lúc ấy Tông Cảnh Hạo đã nói với Thẩm Bồi Xuyên đi gặp Hà Văn Hoài để thăm dò về cái chết của Hà Thụy Trạch xem có phải là do ông ta hợp tác với Trần Thanh không.
Kết quả là không phải, mà là cuộc trao đổi giữa Trần Thanh và Hà Thụy Trạch, Hà Thụy Trạch biết mình chắc chắn sẽ phải chết, cho nên trước khi anh ta đến quán bar đã gửi một bức thư cho nhà họ Hà, là Trần Thanh tìm đến anh ta, nói nếu như anh ta đồng ý chết, có thể giúp nhà họ Hà, lại còn có thể cứu được Hà Thụy Lâm, cho nên anh ta đã đồng ý.
Nếu có thể cứu được Hà Thụy Lâm ra, đem lại lợi ích cho nhà họ Hà, anh ta nhất định sẽ đồng ý.
Cũng thật trùng hợp, lúc Thẩm Bồi Xuyên đi tìm Hà Văn Hoài, Hà Văn Hoài mới nhận được bức thư này.
Thẩm Bồi Xuyên lại nói về cái chết của Hà Thụy Trạch cho ông ta, hơn nữa còn có cả chứng cứ.
Đến lúc đó, Hà Văn Hoài mới biết mình bị Trần Thanh lợi dụng, biết được chân tướng rồi, dĩ nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cho Trần Thanh.
Ông ta cũng không phải là không phòng bị Trần Thanh, hai người gặp mặt nói chuyện, ông ta cũng ngấm ngầm quay lại video, vốn dĩ muốn đề phòng khi Trần Thanh bỏ lại mình sẽ lấy ra uy hiếp ông ta.
Bây giờ lại thành chứng cứ cho vở kịch này của ông ta.
Cộng thêm cái chết của Hà Thụy Lâm, đầu mối liên quan trực tiếp đến ông ta cho nên bị bắt đi điều tra là chắc chắn.
Diệt trừ tội ác là điều đương nhiên, Trần Thanh trong giờ phút quan trọng này phạm tội, tất nhiên không thể có kết cục tốt.
Chuyện này lại làm cho Lâm Tân Ngôn cảm thấy bất ngờ: "Tại sao ông ta lại làm như vậy?"
Cô và ông ta có thù oán gì sao?
Vì sao lại phải hao phí hết tâm tư, muốn hãm hại cô chứ?
"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ chắc chắn ông ta có mục đích riêng của mình, nếu không sẽ không điên cuồng đến thế, gọi cho cô cũng chỉ muốn nói rằng cô đừng lo về vụ án của Hà Thụy Trạch nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
"Vậy còn anh ấy?" Lâm Tân Ngôn hỏi, tại sao lại là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện thoại cho cô?
"Tông Khải Phong tới, bây giờ anh ấy đang trong phòng làm việc, tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn không có thời gian gọi điện cho cô, vậy nên tôi mới gọi để báo trước với cô một tiếng."
"Tôi biết rồi, không có gì thì tôi cúp máy đây." Trong tay Lâm Tân Ngôn vẫn còn cầm bàn chải đánh răng, phía bên kia Thẩm Bồi Xuyên nói “được”.
Cô ngắt máy, đặt điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà tắm, tối hôm qua không tắm nên người không được thoải mái, cô tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, có lẽ là được tắm rửa sạch sẽ nên cả cơ thể và tinh thần đều rất tốt.
Cô xuống tầng, má Vụ đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Trình Dục Tú đang rửa mặt cho Lâm Nhụy Hi, Lâm Hi Thần đã tắm xong ngồi vào trước bàn ăn.
Thấy cô, Lâm Hi Thần chào: "Chào buổi sáng mami."
Lâm Tân Ngôn kéo ghế ra ngồi xuống, nói: "Chào buổi sáng Tiểu Hi."
"Mami cũng phải nói chào buổi sáng với con." Lâm Nhụy Hi rửa mặt và tay xong, chạy về phía cô, Lâm Tân Ngôn không còn cách nào, nói cô bé đi chậm lại, cất giọng cưng chiều: "Chào buổi sáng Tiểu Hi."
Cô bé vui sướng, leo lên ghế ngồi, má Vu đặt sữa tươi trước mặt họ: "Mau ăn sáng đi nào."
Hai đứa bé bắt đầu ăn thì Trình Dục Tú mới đi tới, bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhụy Hi, cầm cốc sữa bò lên uống một hớp, nhìn Lâm Tân Ngôn: " Chờ chút nữa mẹ sẽ đi ra ngoài, con có muốn mua gì không, mẹ sẽ mua về cho."
"Cho mami và chúng cháu ra ngoài đi mà." Lâm Nhụy Hi nhắc lại để Lâm Tân Ngôn cùng cô bé đi ra ngoài chơi.
Trình Dục Tú cau mày: "Tối hôm qua bà đã nói gì, cháu quên rồi sao? Trong bụng mẹ cháu còn có em bé, không thể để mệt được..."
"Thôi được rồi." Lâm Nhụy Hi có chút thất vọng, vốn dĩ cô bé muốn cùng mẹ đi ra ngoài chơi.
Bây giờ có vẻ là không được rồi.
"Ôi, đứa nhỏ này, sao có thể hiếu động như thế chứ?" Tối qua đã nói rõ ràng rồi, trong bụng Lâm Tân Ngôn còn có em bé không thể đi được mà hôm nay lại nhắc tới.
"Hay là con và mẹ cùng đi đi." Tâm trạng của Lâm Tân Ngôn quả thực không tệ, đám mây đen trước giờ vẫn vây quanh trên đầu cô đã tiêu tan, dường như ánh mặt trời cũng đang dần sáng tỏ.
"Nhưng cơ thể của con?" Trình Dục Tú không yên tâm nói.
"Con thấy rất tốt, ngày mai rảnh con cũng muốn đến bệnh viện một chuyến." Cô cười nói.
Trình Dục Tú cũng không muốn làm mất hứng: "Cũng được, đúng lúc Tiểu Hi muốn ra ngoài, để má Vu cũng đi cùng, nhiều người chăm sóc sẽ tốt hơn."
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nhưng người vui sướng nhất vẫn là Lâm Nhụy Hi: "Chúng ta đi đến khu vui chơi đi, con muốn chơi xe ô tô."
"Được, cho Tiểu Hi đi chơi thỏa thích." Trình Dục Tú xoa xoa đầu cháu gái.
Cơm nước xong má Vu thu dọn chén đĩa, vì thời tiết đang nóng dần lên nên Trình Dục Tú cho hai đứa bé mặc áo chống nắng và đội mũ.
"Chút nữa cũng phải đến cửa hàng mua cho hai đứa ít quần áo mùa hè, sắp vào hè rồi."
Lâm Tân Ngôn ngồi trên ghế sa lon nâng cằm nói: "Vâng."
Trình Dục Tú nhìn cô: "Con cũng phải mua đồ đi, bụng sắp lớn rồi, đồ cũ không mặc vừa được nữa đâu."
"Mẹ, mẹ mua cho con đi." Lâm Tân Ngôn nũng nịu với bà.
“Mẹ cầu còn không được." Trình Dục Tú mỉm cười.
Má Vu thu dọn xong cả đoàn người cùng đi ra cửa, bốn người vệ sĩ đi theo sau, đi ba xe ra ngoài.
Trình Dục Tú cùng bọn nhỏ và Lâm Tân Ngôn đi chiếc xe thương vụ 7 chỗ ở giữa, hai đứa bé ngồi ở đằng sau chơi, Lâm Tân Ngôn ngồi ở bên cạnh Trình Dục Tú, cô quay đầu nhìn hai đứa bé, do dự một chút nói: "Không biết có phải là Cảnh Hạo đã phát hiện ra điều gì không, con yhấy anh ấy có gì đó không đúng."
Mặc dù anh giấu rất kỹ, nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được, trong lòng anh có tâm sự.
"Mẹ..."
- -----------------
Tông Cảnh Hạo: "..."
Anh ôm cô thật chặt, lồng ngực rắn chắc dán lên lưng cô: "Anh sẽ không làm gì đâu, ngủ đi."
...
Sáu giờ sáng, mặt trời dần ló dạng từ phía đông.
“Ưm...”
Lâm Tân Ngôn xoay người, đưa tay sang bên cạnh đã không thấy hơi ấm, cô chậm rãi mở mắt ra, vì mới tỉnh lại chưa thích ứng được với ánh sáng nên cô lập tức lấy tay che mắt, bên cạnh đã không có ai, đến cả hơi ấm cũng không còn, có lẽ đã sớm rời đi rồi.
Cô cau mày, tối hôm qua đã về muộn rồi, hôm nay lại ra ngoài từ sớm, thế thì sao nghỉ ngơi tốt được?
Cô ngồi dậy lấy điện thoại định gọi cho anh, nhưng khi nhìn số của anh thì lại không nhấn gọi, có lẽ là có chuyện gì đó, nếu không sẽ không đi sớm như vậy, lúc này mình gọi có lẽ không thích hợp cho lắm.
Để điện thoại xuống, cô vén chăn lên xuống giường vào nhà tắm rửa mặt, lúc cô lấy kem đánh răng, điện thoại trên giường bỗng nhiên reo lên, cô vừa đánh răng vừa đến cầm điện thoại lên, là Thẩm Bồi Xuyên, cô bỏ bàn chải đánh răng trong miệng ra, nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Thẩm Bồi Xuyên: "Chị dâu, chị đã xem tin tức chưa?"
"Tin tức gì cơ?"
"Mau đi xem thử đi."
Lâm Tân Ngôn nghi hoặc cầm lấy điện thoại di động tìm tin tức thành phố B sáng nay, ngay tiêu đề bài báo đã viết rõ liên quan đến vụ giết người trong quán bar, cảnh sát đã có kết quả phá án, là phạm nhân vượt ngục và bị cảnh sát hạ gục, những video trước đó được ghi lại là có người ác ý tạo nên, không phải là sự thật.
Cảnh sát thành phố B đã đăng toàn bộ quá trình vụ án lên Weibo và cảnh báo dư luận về vụ án này, không nên tin vào tin đồn, hoặc tung tin thất thiệt, làm gây rối trật tự công cộng.
Trên Baidu hay Weibo ngập tràn tin tức này, có lẽ đã lan truyền khắp nơi từ sáng nay, Lâm Tân Ngôn rủ mắt xuống, tối hôm qua anh về trễ như vậy, buổi sáng lại đi từ sớm, cũng là bởi vì chuyện này sao?
"Chị dâu đã thấy chưa?" Giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên lại truyền tới lần nữa.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại di động lên bên tai, nói: "Nhìn thấy rồi."
"Kịch hay còn ở phía sau, chuyện này người đầu sỏ cũng chạy không thoát đâu."
"Văn Khuynh sao?"
"Không phải, là Trần Thanh..."
"Trần Thanh?" Lâm Tân Ngôn cảm thấy hơi bất ngờ, chuyện này không phải là do Văn Khuynh làm ra sao?
"Thật ra thì sau lưng chuyện này đều là do Trần Thanh giở trò, lợi dụng sự chán ghét của Văn Khuynh đối với cô, còn bày mưu tính kế trước mặt ông ấy, Hà Thụy Trạch và Hà Thụy Lâm đều là quân cờ của ông ta, lợi dụng bọn họ để nhà họ Hà trả thù cô, còn ông ta sẽ ở sau lưng ngư ông đắc lợi, ông ta cứ nghĩ là thần không biết quỷ không hay, thật ra ông ta không biết chúng ta có chứng cứ phạm tội của ông ta..."
Đêm hôm đó Tông Cảnh Hạo đã thấy Văn Khuynh lại đi gặp Hà Văn Hoài.
Nếu như không phải là Văn Khuynh yếu thế trước, chủ động rút lui, chuyện lần này chắc chắn cũng liên quan đến ông ấy.
Lúc ấy Tông Cảnh Hạo đã nói với Thẩm Bồi Xuyên đi gặp Hà Văn Hoài để thăm dò về cái chết của Hà Thụy Trạch xem có phải là do ông ta hợp tác với Trần Thanh không.
Kết quả là không phải, mà là cuộc trao đổi giữa Trần Thanh và Hà Thụy Trạch, Hà Thụy Trạch biết mình chắc chắn sẽ phải chết, cho nên trước khi anh ta đến quán bar đã gửi một bức thư cho nhà họ Hà, là Trần Thanh tìm đến anh ta, nói nếu như anh ta đồng ý chết, có thể giúp nhà họ Hà, lại còn có thể cứu được Hà Thụy Lâm, cho nên anh ta đã đồng ý.
Nếu có thể cứu được Hà Thụy Lâm ra, đem lại lợi ích cho nhà họ Hà, anh ta nhất định sẽ đồng ý.
Cũng thật trùng hợp, lúc Thẩm Bồi Xuyên đi tìm Hà Văn Hoài, Hà Văn Hoài mới nhận được bức thư này.
Thẩm Bồi Xuyên lại nói về cái chết của Hà Thụy Trạch cho ông ta, hơn nữa còn có cả chứng cứ.
Đến lúc đó, Hà Văn Hoài mới biết mình bị Trần Thanh lợi dụng, biết được chân tướng rồi, dĩ nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cho Trần Thanh.
Ông ta cũng không phải là không phòng bị Trần Thanh, hai người gặp mặt nói chuyện, ông ta cũng ngấm ngầm quay lại video, vốn dĩ muốn đề phòng khi Trần Thanh bỏ lại mình sẽ lấy ra uy hiếp ông ta.
Bây giờ lại thành chứng cứ cho vở kịch này của ông ta.
Cộng thêm cái chết của Hà Thụy Lâm, đầu mối liên quan trực tiếp đến ông ta cho nên bị bắt đi điều tra là chắc chắn.
Diệt trừ tội ác là điều đương nhiên, Trần Thanh trong giờ phút quan trọng này phạm tội, tất nhiên không thể có kết cục tốt.
Chuyện này lại làm cho Lâm Tân Ngôn cảm thấy bất ngờ: "Tại sao ông ta lại làm như vậy?"
Cô và ông ta có thù oán gì sao?
Vì sao lại phải hao phí hết tâm tư, muốn hãm hại cô chứ?
"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ chắc chắn ông ta có mục đích riêng của mình, nếu không sẽ không điên cuồng đến thế, gọi cho cô cũng chỉ muốn nói rằng cô đừng lo về vụ án của Hà Thụy Trạch nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
"Vậy còn anh ấy?" Lâm Tân Ngôn hỏi, tại sao lại là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện thoại cho cô?
"Tông Khải Phong tới, bây giờ anh ấy đang trong phòng làm việc, tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn không có thời gian gọi điện cho cô, vậy nên tôi mới gọi để báo trước với cô một tiếng."
"Tôi biết rồi, không có gì thì tôi cúp máy đây." Trong tay Lâm Tân Ngôn vẫn còn cầm bàn chải đánh răng, phía bên kia Thẩm Bồi Xuyên nói “được”.
Cô ngắt máy, đặt điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà tắm, tối hôm qua không tắm nên người không được thoải mái, cô tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, có lẽ là được tắm rửa sạch sẽ nên cả cơ thể và tinh thần đều rất tốt.
Cô xuống tầng, má Vụ đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Trình Dục Tú đang rửa mặt cho Lâm Nhụy Hi, Lâm Hi Thần đã tắm xong ngồi vào trước bàn ăn.
Thấy cô, Lâm Hi Thần chào: "Chào buổi sáng mami."
Lâm Tân Ngôn kéo ghế ra ngồi xuống, nói: "Chào buổi sáng Tiểu Hi."
"Mami cũng phải nói chào buổi sáng với con." Lâm Nhụy Hi rửa mặt và tay xong, chạy về phía cô, Lâm Tân Ngôn không còn cách nào, nói cô bé đi chậm lại, cất giọng cưng chiều: "Chào buổi sáng Tiểu Hi."
Cô bé vui sướng, leo lên ghế ngồi, má Vu đặt sữa tươi trước mặt họ: "Mau ăn sáng đi nào."
Hai đứa bé bắt đầu ăn thì Trình Dục Tú mới đi tới, bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhụy Hi, cầm cốc sữa bò lên uống một hớp, nhìn Lâm Tân Ngôn: " Chờ chút nữa mẹ sẽ đi ra ngoài, con có muốn mua gì không, mẹ sẽ mua về cho."
"Cho mami và chúng cháu ra ngoài đi mà." Lâm Nhụy Hi nhắc lại để Lâm Tân Ngôn cùng cô bé đi ra ngoài chơi.
Trình Dục Tú cau mày: "Tối hôm qua bà đã nói gì, cháu quên rồi sao? Trong bụng mẹ cháu còn có em bé, không thể để mệt được..."
"Thôi được rồi." Lâm Nhụy Hi có chút thất vọng, vốn dĩ cô bé muốn cùng mẹ đi ra ngoài chơi.
Bây giờ có vẻ là không được rồi.
"Ôi, đứa nhỏ này, sao có thể hiếu động như thế chứ?" Tối qua đã nói rõ ràng rồi, trong bụng Lâm Tân Ngôn còn có em bé không thể đi được mà hôm nay lại nhắc tới.
"Hay là con và mẹ cùng đi đi." Tâm trạng của Lâm Tân Ngôn quả thực không tệ, đám mây đen trước giờ vẫn vây quanh trên đầu cô đã tiêu tan, dường như ánh mặt trời cũng đang dần sáng tỏ.
"Nhưng cơ thể của con?" Trình Dục Tú không yên tâm nói.
"Con thấy rất tốt, ngày mai rảnh con cũng muốn đến bệnh viện một chuyến." Cô cười nói.
Trình Dục Tú cũng không muốn làm mất hứng: "Cũng được, đúng lúc Tiểu Hi muốn ra ngoài, để má Vu cũng đi cùng, nhiều người chăm sóc sẽ tốt hơn."
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nhưng người vui sướng nhất vẫn là Lâm Nhụy Hi: "Chúng ta đi đến khu vui chơi đi, con muốn chơi xe ô tô."
"Được, cho Tiểu Hi đi chơi thỏa thích." Trình Dục Tú xoa xoa đầu cháu gái.
Cơm nước xong má Vu thu dọn chén đĩa, vì thời tiết đang nóng dần lên nên Trình Dục Tú cho hai đứa bé mặc áo chống nắng và đội mũ.
"Chút nữa cũng phải đến cửa hàng mua cho hai đứa ít quần áo mùa hè, sắp vào hè rồi."
Lâm Tân Ngôn ngồi trên ghế sa lon nâng cằm nói: "Vâng."
Trình Dục Tú nhìn cô: "Con cũng phải mua đồ đi, bụng sắp lớn rồi, đồ cũ không mặc vừa được nữa đâu."
"Mẹ, mẹ mua cho con đi." Lâm Tân Ngôn nũng nịu với bà.
“Mẹ cầu còn không được." Trình Dục Tú mỉm cười.
Má Vu thu dọn xong cả đoàn người cùng đi ra cửa, bốn người vệ sĩ đi theo sau, đi ba xe ra ngoài.
Trình Dục Tú cùng bọn nhỏ và Lâm Tân Ngôn đi chiếc xe thương vụ 7 chỗ ở giữa, hai đứa bé ngồi ở đằng sau chơi, Lâm Tân Ngôn ngồi ở bên cạnh Trình Dục Tú, cô quay đầu nhìn hai đứa bé, do dự một chút nói: "Không biết có phải là Cảnh Hạo đã phát hiện ra điều gì không, con yhấy anh ấy có gì đó không đúng."
Mặc dù anh giấu rất kỹ, nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được, trong lòng anh có tâm sự.
"Mẹ..."
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.