Chương 447: Không cùng suy nghĩ
Ngự Miêu
04/06/2021
Luận chức vụ, Trần Thanh là quan to nhưng về quyền lực thực sự Văn Khuynh mới có thuộc hạ.
“Tôi nghĩ thêm đã.” Tông Cảnh Hạo còn chưa nghĩ ra phương án có thể giải quyết triệt để chuyện này.
Dù gì chuyện này cũng do Văn Khuynh mà nên, chỉ giải quyết phía Trần Thanh mà Văn Khuynh không buông tay thì chuyện này không thể nào kết thúc.
Anh muốn kéo dài, không thể một phát trúng đích thì anh sẽ không ra tay manh động.
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ ngợi một lúc: “Tôi cảm thấy Trần Thanh dễ đối phó, trong tay chúng ta nắm được thóp của hắn, chỉ là phía Văn Khuynh...” Anh ngừng lại một lát: “Dù gì chị dâu cũng sinh cho anh hai đứa con, bây giờ lại đang bụng mang dạ chửa lại bị cuốn vào vụ án mạng này, nhưng thực ra cũng không cần lo lắng quá.
Thực ra anh muốn nói là không cần nương tay với Văn Khuynh.
Dù gì Văn Khuynh cũng không phải bác ruột của Tông Cảnh Hạo.
Văn Nhàn cũng không phải mẹ ruột của anh.
Tông Cảnh Hạo không hề nheo mắt, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không có chút nào dao động, cứ như không nghe thấy lời Thẩm Bồi Xuyên.
Kỳ thực anh đều nghe thấy cả, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, không phải anh niệm tình, lần trước Văn Khuynh tới công ty tìm anh, anh cũng nói rất rõ ràng rồi.
Trong khi đó, họ nắm trong tay điểm yếu của Trần Thanh chứ không phải của Văn Khuynh nên anh không kiên trì thì chuyện này vẫn sẽ không xong.
Trừ khi chuyện Trần Thanh sai người gây án mạng có liên quan tới Văn Khuynh.
Anh híp mắt...như trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Bồi Xuyên biết rõ chuyện này nói thì dễ, làm thì khó.
Dù sao Tông Cảnh Hạo cũng là người có máu có thịt, có tư duy tình cảm nên chuyện chĩa súng về người trước đây từng gọi là bác cũng phải đắn đo ít nhiều.
Hơn nữa bây giờ anh còn chưa biết Văn Khuynh không phải là bác mình nên chắc chắn không thể tránh khỏi nổi tâm tranh đấu.
Thẩm Bồi Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Rõ ràng anh và Tông Cảnh Hạo không chung một dòng suy nghĩ.
“Tôi đi gặp Văn Hoài.” Đột nhiên, Tông Cảnh Hạo lên tiếng.
Tông Cảnh Hạo mở to mắt: “Anh nghĩ ra đối sách rồi?”
“Nguyên nhân dẫn tới cái chết của Hà Thụy Trạch không đừng tiết lộ ra ngoài, thử điều tra xem cái chết của Hà Thụy Trạch là giao dịch giữ anh ta và Trần Thanh hay là Văn Khuynh?”
Trong lòng anh đã có kế sách, cho dù có liên quan tới ai, anh cũng phải xác định được vai diễn của Văn Hoài trong cái chết của Hà Thụy Trạch.
Nhưng anh đoán, Hà Văn Hoài không biết, anh ta cũng chỉ là một quân cờ của Trần Thanh.
Dù gì hổ dữ cũng không ăn thịt con, trừ khi không không có tính người hoặc lợi ích Trần Thanh đem lại quá lớn, nhưng nhà họ Hà làm ăn kinh doanh, e là Trần Thanh cũng không giúp được gì.
Hơn nữa lợi ích lớn tới đâu mà khiến Hà Văn Hoài không tiếc hai mạng người?
Trong đó chắc chắn còn rất nhiều chuyện Văn Khuynh không biết.
“Được. Dừng xe ở đây cho tôi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tông Cảnh Hạo dừng xe bên đường: “Có tin gì gọi cho tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên đẩy xe ra rồi đi xuống, lúc đóng cửa xe lại còn nói: “Anh đi đi, tôi bắt xe.”
Tông Cảnh Hạo nhìn anh một lát rồi lái xe đi.
Anh giơ tay liếc nhìn thời gian, đã là buổi chiều, cũng không định đi công ty, liền lái xe trở về biệt thự.
Lý Chiến ngồi bên hồ trước cửa lớn nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Anh đứng dậy, Tông Cảnh Hạo dừng xe lại.
“Sao em lại tới đây.” Anh xuống xe.
Lý Chiến nói: “Có đồ muốn giao cho anh.”
Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra một chiếc USB: “Đây là toàn bộ tư liệu ghi lại được trong quán bar.”
Mặc dù Văn Khuynh đã xuất viện nhưng tinh thần không tốt lắm nên vẫn ở nhà nghỉ ngơi. Anh đã lấy được mật khẩu của Văn Khuynh, tải video liên quan tới Lâm Tân Ngôn rồi xóa toàn bộ bản gốc trong đó.
Anh không biết bản trong máy tính ở nhà có phải là bản gốc hay không và liệu còn chỗ nào mà còn lưu trữ mà anh không biết nữa.
“Tóm lại cho dù thế nào, cái này cũng có thể chứng minh sự trong sạch của chị, ít ra hai phát đạn chí mạng cuối cùng không phải do chị ấy bắn, phát đầu tiên rõ ràng là vì bảo vệ chính mình mới bắn, đây là tự vệ.” Anh nhìn đã xem hết video nên biết được quá trình sự việc.
Tông Cảnh Hạo ngước mắt nhìn anh: “Em trộm à?”
Lý Chiến gật đầu.
Đôi mi anh khẽ rung, Văn Khuynh vừa có chức vụ, trong tay lại nắm thực quyền mà máy tính lại có thể mở bằng mật mã sao?
Lý Chiến chỉ hiểu một chút, tìm kiếm ID còn được nhưng hack máy tính một nhân viên nhà nước, anh không thể không đặt dấu chấm hỏi.
“Em chỉ dùng mật mã là mở được?” Tông Cảnh Hạo ngước mắt lên hỏi.
Lý Chiến thành thật gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa còn lưu trên Desktop, em vừa mở ra đã nhìn thấy, tiện thể kiểm tra máy tính trong nhà còn nguồn lưu trữ nào khác không, trừ phi máy tính văn phòng vẫn còn.”
“Anh nghi ngờ gì sao?”
Tông Cảnh Hạo lắc đầu không nói: “Em về đi.”
Anh không hề mời Lý Chiến vào vì không thích có bất kỳ người nào quấy rầy Lâm Tân Ngôn vào lúc này.
Vừa nãy Lý Chiến không vào trong vì người canh cổng không cho anh vào, chắc chắc Tông Cảnh Hạo đã căn dặn, anh biết mấy ngày nay Tông Cảnh Hạo vì Lâm Tân Ngôn mà không có tâm trạng nên cũng thông cảm.
Anh nhét hai tay vào túi, đi về phía chiếc ô tô đang đậu bên đường.
Tông Cảnh Hạo gọi anh: “Tám giờ tối nay, anh ở vườn Phù Dung đợi ba em.”
Lý Chiến quay đầu ngẩn ngơ, bây giờ anh ấy còn gặp Văn Khuynh làm gì?
Nhưng Tông Cảnh Hạo không giải thích nhiều với anh mà rảo bước vào cửa lớn.
Lâm Tân Ngôn nhớ hai đứa nhỏ nên hôm nay nhờ Trình Dục Tú đưa chúng tới.
Mấy ngày vú Vu đưa cơm, Trình Dục Tú liền phát hiện ra đồ vú Vu làm đều dành cho phụ nữ mang thai nên bà đoán Lâm Tân Ngôn đang mang thai. Hôm nay tới đây cũng muốn hỏi Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn cũng không giấu bà.
Dù gì bà cũng không phải người ngoài mà là bà nội ruột của đứa bé.
Lái xe chỉ đưa họ tới liền đi ngay nên Tông Cảnh Hạo không nhìn thấy có xe bên ngoài, khi vào trong nhìn thấy hai đứa con, một đứa nằm trên sofa phòng khách xem gì đó, đứa kia đang nghiên cứu chiếc piano cạnh cửa sổ.
Anh đi tới liền thấy con gái đang nằm trên sofa đọc sách, hơn nữa còn rất chăm chú, có người đứng cạnh cũng không biết.
Tông Cảnh Hạo cởi áo ra rồi vắt lên sofa, cúi người nhìn cuốn sách con gái đang đọc. Lúc này cô bé mới phát hiện ra có người, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt sát gần mình, liền cười híp mắt ôm lấy anh rồi hôn lên má anh, nước miếng nhỏ ra, ngọt ngào gọi: “Ba.”
Cô bé hình như hơi ngại nên lấy tay lau mặt cho anh.
Tông Cảnh Hạo hứng thú nhìn cuốn sách cô bé đặt trên sofa: “Bắt đầu đọc thơ cổ rồi?”
Cô bé vui vẻ đáp: “Vâng ạ, con sắp lên lớp một rồi, đương nhiên phải học thơ Đường.”
“Ồ, vậy sao, biết đọc mấy bài rồi?”
Cô bé vui vẻ khoe với ba: “Con đã đọc thuộc bài này rồi.”
Tông Cảnh Hạo rồi liếc nhìn chữ cô bé đang chỉ “Nga” khóe miệng rung rung.
Anh xoa đầu con gái rồi ôm bé ngồi lên đùi, vô cùng cưng nựng nói: “Con gái ba giỏi thật, khó như vậy cũng thuộc được.”
“Khó sao, con bảo khó anh còn nói con ngốc, con thấy anh mới ngốc đó.” Cô bé cuối cùng cũng tìm được người tán đồng.
Cô bé nằm bò trong lòng anh nũng nịu: “Ba, sau này ba phải bảo anh, bảo anh không được bắt nạn con.”
Lâm Hi Thần: “....”
- -----------------
“Tôi nghĩ thêm đã.” Tông Cảnh Hạo còn chưa nghĩ ra phương án có thể giải quyết triệt để chuyện này.
Dù gì chuyện này cũng do Văn Khuynh mà nên, chỉ giải quyết phía Trần Thanh mà Văn Khuynh không buông tay thì chuyện này không thể nào kết thúc.
Anh muốn kéo dài, không thể một phát trúng đích thì anh sẽ không ra tay manh động.
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ ngợi một lúc: “Tôi cảm thấy Trần Thanh dễ đối phó, trong tay chúng ta nắm được thóp của hắn, chỉ là phía Văn Khuynh...” Anh ngừng lại một lát: “Dù gì chị dâu cũng sinh cho anh hai đứa con, bây giờ lại đang bụng mang dạ chửa lại bị cuốn vào vụ án mạng này, nhưng thực ra cũng không cần lo lắng quá.
Thực ra anh muốn nói là không cần nương tay với Văn Khuynh.
Dù gì Văn Khuynh cũng không phải bác ruột của Tông Cảnh Hạo.
Văn Nhàn cũng không phải mẹ ruột của anh.
Tông Cảnh Hạo không hề nheo mắt, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không có chút nào dao động, cứ như không nghe thấy lời Thẩm Bồi Xuyên.
Kỳ thực anh đều nghe thấy cả, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, không phải anh niệm tình, lần trước Văn Khuynh tới công ty tìm anh, anh cũng nói rất rõ ràng rồi.
Trong khi đó, họ nắm trong tay điểm yếu của Trần Thanh chứ không phải của Văn Khuynh nên anh không kiên trì thì chuyện này vẫn sẽ không xong.
Trừ khi chuyện Trần Thanh sai người gây án mạng có liên quan tới Văn Khuynh.
Anh híp mắt...như trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Bồi Xuyên biết rõ chuyện này nói thì dễ, làm thì khó.
Dù sao Tông Cảnh Hạo cũng là người có máu có thịt, có tư duy tình cảm nên chuyện chĩa súng về người trước đây từng gọi là bác cũng phải đắn đo ít nhiều.
Hơn nữa bây giờ anh còn chưa biết Văn Khuynh không phải là bác mình nên chắc chắn không thể tránh khỏi nổi tâm tranh đấu.
Thẩm Bồi Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Rõ ràng anh và Tông Cảnh Hạo không chung một dòng suy nghĩ.
“Tôi đi gặp Văn Hoài.” Đột nhiên, Tông Cảnh Hạo lên tiếng.
Tông Cảnh Hạo mở to mắt: “Anh nghĩ ra đối sách rồi?”
“Nguyên nhân dẫn tới cái chết của Hà Thụy Trạch không đừng tiết lộ ra ngoài, thử điều tra xem cái chết của Hà Thụy Trạch là giao dịch giữ anh ta và Trần Thanh hay là Văn Khuynh?”
Trong lòng anh đã có kế sách, cho dù có liên quan tới ai, anh cũng phải xác định được vai diễn của Văn Hoài trong cái chết của Hà Thụy Trạch.
Nhưng anh đoán, Hà Văn Hoài không biết, anh ta cũng chỉ là một quân cờ của Trần Thanh.
Dù gì hổ dữ cũng không ăn thịt con, trừ khi không không có tính người hoặc lợi ích Trần Thanh đem lại quá lớn, nhưng nhà họ Hà làm ăn kinh doanh, e là Trần Thanh cũng không giúp được gì.
Hơn nữa lợi ích lớn tới đâu mà khiến Hà Văn Hoài không tiếc hai mạng người?
Trong đó chắc chắn còn rất nhiều chuyện Văn Khuynh không biết.
“Được. Dừng xe ở đây cho tôi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tông Cảnh Hạo dừng xe bên đường: “Có tin gì gọi cho tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên đẩy xe ra rồi đi xuống, lúc đóng cửa xe lại còn nói: “Anh đi đi, tôi bắt xe.”
Tông Cảnh Hạo nhìn anh một lát rồi lái xe đi.
Anh giơ tay liếc nhìn thời gian, đã là buổi chiều, cũng không định đi công ty, liền lái xe trở về biệt thự.
Lý Chiến ngồi bên hồ trước cửa lớn nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Anh đứng dậy, Tông Cảnh Hạo dừng xe lại.
“Sao em lại tới đây.” Anh xuống xe.
Lý Chiến nói: “Có đồ muốn giao cho anh.”
Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra một chiếc USB: “Đây là toàn bộ tư liệu ghi lại được trong quán bar.”
Mặc dù Văn Khuynh đã xuất viện nhưng tinh thần không tốt lắm nên vẫn ở nhà nghỉ ngơi. Anh đã lấy được mật khẩu của Văn Khuynh, tải video liên quan tới Lâm Tân Ngôn rồi xóa toàn bộ bản gốc trong đó.
Anh không biết bản trong máy tính ở nhà có phải là bản gốc hay không và liệu còn chỗ nào mà còn lưu trữ mà anh không biết nữa.
“Tóm lại cho dù thế nào, cái này cũng có thể chứng minh sự trong sạch của chị, ít ra hai phát đạn chí mạng cuối cùng không phải do chị ấy bắn, phát đầu tiên rõ ràng là vì bảo vệ chính mình mới bắn, đây là tự vệ.” Anh nhìn đã xem hết video nên biết được quá trình sự việc.
Tông Cảnh Hạo ngước mắt nhìn anh: “Em trộm à?”
Lý Chiến gật đầu.
Đôi mi anh khẽ rung, Văn Khuynh vừa có chức vụ, trong tay lại nắm thực quyền mà máy tính lại có thể mở bằng mật mã sao?
Lý Chiến chỉ hiểu một chút, tìm kiếm ID còn được nhưng hack máy tính một nhân viên nhà nước, anh không thể không đặt dấu chấm hỏi.
“Em chỉ dùng mật mã là mở được?” Tông Cảnh Hạo ngước mắt lên hỏi.
Lý Chiến thành thật gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa còn lưu trên Desktop, em vừa mở ra đã nhìn thấy, tiện thể kiểm tra máy tính trong nhà còn nguồn lưu trữ nào khác không, trừ phi máy tính văn phòng vẫn còn.”
“Anh nghi ngờ gì sao?”
Tông Cảnh Hạo lắc đầu không nói: “Em về đi.”
Anh không hề mời Lý Chiến vào vì không thích có bất kỳ người nào quấy rầy Lâm Tân Ngôn vào lúc này.
Vừa nãy Lý Chiến không vào trong vì người canh cổng không cho anh vào, chắc chắc Tông Cảnh Hạo đã căn dặn, anh biết mấy ngày nay Tông Cảnh Hạo vì Lâm Tân Ngôn mà không có tâm trạng nên cũng thông cảm.
Anh nhét hai tay vào túi, đi về phía chiếc ô tô đang đậu bên đường.
Tông Cảnh Hạo gọi anh: “Tám giờ tối nay, anh ở vườn Phù Dung đợi ba em.”
Lý Chiến quay đầu ngẩn ngơ, bây giờ anh ấy còn gặp Văn Khuynh làm gì?
Nhưng Tông Cảnh Hạo không giải thích nhiều với anh mà rảo bước vào cửa lớn.
Lâm Tân Ngôn nhớ hai đứa nhỏ nên hôm nay nhờ Trình Dục Tú đưa chúng tới.
Mấy ngày vú Vu đưa cơm, Trình Dục Tú liền phát hiện ra đồ vú Vu làm đều dành cho phụ nữ mang thai nên bà đoán Lâm Tân Ngôn đang mang thai. Hôm nay tới đây cũng muốn hỏi Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn cũng không giấu bà.
Dù gì bà cũng không phải người ngoài mà là bà nội ruột của đứa bé.
Lái xe chỉ đưa họ tới liền đi ngay nên Tông Cảnh Hạo không nhìn thấy có xe bên ngoài, khi vào trong nhìn thấy hai đứa con, một đứa nằm trên sofa phòng khách xem gì đó, đứa kia đang nghiên cứu chiếc piano cạnh cửa sổ.
Anh đi tới liền thấy con gái đang nằm trên sofa đọc sách, hơn nữa còn rất chăm chú, có người đứng cạnh cũng không biết.
Tông Cảnh Hạo cởi áo ra rồi vắt lên sofa, cúi người nhìn cuốn sách con gái đang đọc. Lúc này cô bé mới phát hiện ra có người, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt sát gần mình, liền cười híp mắt ôm lấy anh rồi hôn lên má anh, nước miếng nhỏ ra, ngọt ngào gọi: “Ba.”
Cô bé hình như hơi ngại nên lấy tay lau mặt cho anh.
Tông Cảnh Hạo hứng thú nhìn cuốn sách cô bé đặt trên sofa: “Bắt đầu đọc thơ cổ rồi?”
Cô bé vui vẻ đáp: “Vâng ạ, con sắp lên lớp một rồi, đương nhiên phải học thơ Đường.”
“Ồ, vậy sao, biết đọc mấy bài rồi?”
Cô bé vui vẻ khoe với ba: “Con đã đọc thuộc bài này rồi.”
Tông Cảnh Hạo rồi liếc nhìn chữ cô bé đang chỉ “Nga” khóe miệng rung rung.
Anh xoa đầu con gái rồi ôm bé ngồi lên đùi, vô cùng cưng nựng nói: “Con gái ba giỏi thật, khó như vậy cũng thuộc được.”
“Khó sao, con bảo khó anh còn nói con ngốc, con thấy anh mới ngốc đó.” Cô bé cuối cùng cũng tìm được người tán đồng.
Cô bé nằm bò trong lòng anh nũng nịu: “Ba, sau này ba phải bảo anh, bảo anh không được bắt nạn con.”
Lâm Hi Thần: “....”
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.