Chương 419: Không phải chỉ có các người mới biết âm mưu quỷ kế.
Ngự Miêu
04/06/2021
Lúc ấy có kế hoạch tốt, cũng có chứng cứ định tội Lâm Tân Ngôn, chứng cứ để tránh bị nghi ngờ cũng có.
Lúc chuyện xảy ra, có người đứng ở trong góc nhỏ quay lại toàn bộ quá trình, Lâm Tân Ngôn đã bắn phát súng vào Hà Thụy Trạch, cũng là lúc Lâm Tân Ngôn hoảng hốt, ý thực được việc tự vệ bản thân, nổ súng vào Hà Thụy Trạch, phát súng kia cũng không hề lấy được mạng của Hà Thụy Trạch, là vì sau đó Hà Thụy Trạch đã cầm lấy tay Lâm Tân Ngôn, tự bắn mình hai phát súng, anh ta mới bị mất mạng.
Video Lâm Tân Ngôn nổ súng về phía Hà Thụy Trạch nổ súng đăng trên mạng là đã được chỉnh sửa, phần đầu video là Lâm Tân Ngôn bắn súng vào Hà Thụy Trạch còn phần Hà Thụy Trạch dây dưa với Lâm Tân Ngô Thì hoàn toàn không có, trực tiếp bị cắt đến phần Hà Thụy Trạch đầy máu nằm trên đất.
Video này làm cho mọi người đều cảm thấy Lâm Tân Ngôn nổ súng về phía người kia, làm anh ta chết.
Video hoàn chỉnh nằm trong tay Văn Khuynh, Trần Thanh lén lấy được bản video gốc trong máy tính Văn Khuynh, tìm người chỉnh sửa rồi cho phát tán trên mạng.
Video hoàn chỉnh được phơi bày, sẽ có thể chứng minh Lâm Tân Ngôn không hề giết người, cô chỉ nổ súng trong tình huống tự vệ mà thôi.
Câu trả lời như vậy cũng không làm hài lòng Tông Cảnh Hạo, anh cười: "Mấy người vu khống cho một người phụ nữ là giết người, bây giờ chỉ bằng một câu nói nhẹ bẫng rồi muốn gạt hết tất cả mọi tổn thương, làm như vậy có phải là rất không công bằng không?"
Văn Khuynh cau mày, không ngờ rằng làm như vậy anh vẫn chưa hài lòng: "Anh còn muốn thế nào?"
Tông Cảnh Hạo lười biếng dựa người vào, nói không lạnh không nóng: "Yêu cầu cũng không cao, tất cả những người tham gia vào việc này, phải nói xin lỗi với cô ấy."
Văn Khuynh lập tức giận dữ, chuyện này là do ông ta tự mình gây ra, nếu phải nói xin lỗi dĩ nhiên ông ta phải nói đầu tiên, nhưng ông ta không thể nào ngờ đến Tông Cảnh Hạo có thể nói một yêu cầu như vậy.
Bảo ông ta đi xin lỗi Lâm Tân Ngôn sao?
Văn Khuynh hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Đời này, ông ta không chịu cúi đầu trước bất kỳ ai.
"Không thể nào!" Văn Khuynh cự tuyệt.
Trần Thanh cũng không ngờ Tông Cảnh Hạo lại bắt Văn Khuynh đến xin lỗi Lâm Tân Ngôn.
Đây quả thực là chuyện không thể nào!
"Bác cậu dù sao cũng là người bề trên..."
"Đúng hay sai không phân biệt tuổi tác, chẳng lẽ luật pháp chỉ xét xử những người trẻ tuổi sao, còn người già phạm pháp thì sẽ không sao hết?" Tông Cảnh Hạo ngắt lời Trần Thanh, cười: "Làm quan, nhất là những người có thân phận như các ông, có phải thích làm gì thì làm không?"
Trần Thanh mím môi, ông ta vẫn đang đương chức, tuyệt đối không dám nói gì sai trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Để có thể trèo lên được chức vị như ngày hôm nay cũng không phải là loại người ngu dốt, phải nghĩ đến con đường làm quan mà ăn nói cho cẩn thận.
Mặt của Văn Khuynh chợt đỏ bừng, ông ta vẫn mang tư tưởng cũ, không nghĩ rằng phụ nữ và đàn ông đều bình đẳng, bây giờ Tông Cảnh Hạo lại bảo ông ta xin lỗi Lâm Tân Ngôn?
“Cảnh Hạo, anh vì một người phụ nữ mà bắt tôi đi xin lỗi?” Văn Khuynh càng nhíu mày chặt hơn.
Tông Cảnh Hạo vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười không một chút tình cảm: "Điều này, sợ rằng đến bác cũng không có quyền quyết định."
Văn Khuynh và Trần Thanh lập tức biến sắc mặt, mặt của Văn Khuynh lại càng khó coi hơn: "Cảnh Hạo, anh có ý gì?"
Tông Cảnh Hạo đứng lên, phủi bụi trên ống tay áo, cất giọng nói đầy sâu xa: "Không phải chỉ có mình các người mới biết âm mưu quỷ kế, nếu thật sự muốn làm loạn, tôi sợ hai người cũng không bằng tôi đâu."
Làm quan thì cũng tốt thật, nhiều quyền lợi nhưng cũng không ít điểm yếu.
Chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể bị điều tra.
Tông Cảnh Hạo không cần biết hậu quả nhưng vẫn đối đầu lại với bọn họ,quả thật là dây dưa không rõ.
Trần Thanh là không dám nói câu nào nữa, mặc dù ông ta và Tông Cảnh Hạo địa vị khác nhau, nhưng khí thế trên người anh, không hề thua kém ông ta và Văn Khuynh, sự bình tĩnh đó của anh, quả thực làm ông ta phải khâm phục, đúng là một nhân vật có địa vị như ngày hôm nay không phải là vô căn cứ.
Văn Khuynh run rẩy toàn thân, không biết là tức giận, hay là buồn bã, tóm lại không phải dáng vẻ bình thường của ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tông Cảnh Hạo, hai tay nắm chặt.
Tông Cảnh Hạo đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, anh đứng thẳng người, nhưng không hề xoay người, không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh: "Quên không nói, trong nơi này, cũng đã có camera giấu kín."
Trần Thanh và Văn Khuynh đều vô cùng chấn động, không khỏi mở trừng hai mắt, nói cách khác, cuộc nói chuyện của bọn họ đều đã bị ghi lại?
Trần Thanh cũng còn may mắn, không nói gì đi quá, nhưng cuộc trò chuyện của Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo lại có không ít tin tức, ví dụ như làm Lâm Tân Ngôn vô tội, làm sao có thể làm cô vô tội?
Có phải Văn Khuynh đã lợi dụng chức quyền vì chối bỏ trách nhiệm cho tội phạm hay không?
Làm việc không công tư phân minh, cũng chính là điểm yếu của những người làm chính trị như bọn họ, một khi bị người khác truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị lên án, sức ảnh hưởng quả thật không nhỏ.
Trần Thanh có thể nghĩ chuyện này, Văn Khuynh nhất định cũng có thể nghĩ đến.
"Có điều cứ yên tâm, tôi sẽ không để lộ ra ngoài đâu." Tông Cảnh Hạo chậm rãi xoay người, nhìn Văn Khuynh, trên mặt không hề lộ ra chút tình cảm nào: "Đây là tình cảm cuối cùng giữa chúng ta."
Bao nhiêu năm nay Văn Khuynh đối xử tốt với anh, anh cũng là người, có máu có thịt, đặc biệt là sau khi ở cạnh Lâm Tân Ngôn, lại càng thêm quý trọng thân nhân.
Nói cho cùng Văn Khuynh là bác của anh, không nói đến Văn Nhàn đã qua đời, cũng phải nói đến thân tình bao nhiêu năm nay.
Đây là sự nhân từ cuối cùng của anh đối với Văn Khuynh.
Cũng là sự dính dáng cuối cùng của bọn họ với nhau.
Văn Khuynh dĩ nhiên hiểu được ý tức trong lời nói của anh.
Đang muốn vạch rõ giới hạn với ông ta?
Ân đoạn nghĩa tuyệt?
Mắt của Văn Khuynh trở nên đục ngầu, ngay cả nhìn dáng vẻ của Tông Cảnh Hạo cũng không rõ nữa, trong lòng chỉ muốn tốt cho anh.
Văn Nhàn qua đời, ông ta vẫn luôn coi Tông Cảnh Hạo là người nhà họ Văn để đối xử, vậy mà anh lại...
Bừng bừng lửa giận, Văn Khuynh chỉ cảm thấy trước mắt mình càng ngày càng đen.
"Văn Khuynh..." Trần Thanh đỡ Văn Khuynh, lo lắng hỏi: "Ông thế nào rồi?"
Văn Khuynh cảm thấy trước mắt mình toàn màu đen, ông ta ngất đi.
Trần Thanh luống cuống, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, nói giọng khẩn trương: "Ông cố gắng chống đỡ, tôi sẽ gọi điện thoại."
Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ, cũng không đưa tay giúp đỡ, mà chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.
"Tông Cảnh Hạo, ông ấy là bác cả cậu, vậy mà cậu thấy chết không cứu sao?"
- -----------------
Lúc chuyện xảy ra, có người đứng ở trong góc nhỏ quay lại toàn bộ quá trình, Lâm Tân Ngôn đã bắn phát súng vào Hà Thụy Trạch, cũng là lúc Lâm Tân Ngôn hoảng hốt, ý thực được việc tự vệ bản thân, nổ súng vào Hà Thụy Trạch, phát súng kia cũng không hề lấy được mạng của Hà Thụy Trạch, là vì sau đó Hà Thụy Trạch đã cầm lấy tay Lâm Tân Ngôn, tự bắn mình hai phát súng, anh ta mới bị mất mạng.
Video Lâm Tân Ngôn nổ súng về phía Hà Thụy Trạch nổ súng đăng trên mạng là đã được chỉnh sửa, phần đầu video là Lâm Tân Ngôn bắn súng vào Hà Thụy Trạch còn phần Hà Thụy Trạch dây dưa với Lâm Tân Ngô Thì hoàn toàn không có, trực tiếp bị cắt đến phần Hà Thụy Trạch đầy máu nằm trên đất.
Video này làm cho mọi người đều cảm thấy Lâm Tân Ngôn nổ súng về phía người kia, làm anh ta chết.
Video hoàn chỉnh nằm trong tay Văn Khuynh, Trần Thanh lén lấy được bản video gốc trong máy tính Văn Khuynh, tìm người chỉnh sửa rồi cho phát tán trên mạng.
Video hoàn chỉnh được phơi bày, sẽ có thể chứng minh Lâm Tân Ngôn không hề giết người, cô chỉ nổ súng trong tình huống tự vệ mà thôi.
Câu trả lời như vậy cũng không làm hài lòng Tông Cảnh Hạo, anh cười: "Mấy người vu khống cho một người phụ nữ là giết người, bây giờ chỉ bằng một câu nói nhẹ bẫng rồi muốn gạt hết tất cả mọi tổn thương, làm như vậy có phải là rất không công bằng không?"
Văn Khuynh cau mày, không ngờ rằng làm như vậy anh vẫn chưa hài lòng: "Anh còn muốn thế nào?"
Tông Cảnh Hạo lười biếng dựa người vào, nói không lạnh không nóng: "Yêu cầu cũng không cao, tất cả những người tham gia vào việc này, phải nói xin lỗi với cô ấy."
Văn Khuynh lập tức giận dữ, chuyện này là do ông ta tự mình gây ra, nếu phải nói xin lỗi dĩ nhiên ông ta phải nói đầu tiên, nhưng ông ta không thể nào ngờ đến Tông Cảnh Hạo có thể nói một yêu cầu như vậy.
Bảo ông ta đi xin lỗi Lâm Tân Ngôn sao?
Văn Khuynh hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Đời này, ông ta không chịu cúi đầu trước bất kỳ ai.
"Không thể nào!" Văn Khuynh cự tuyệt.
Trần Thanh cũng không ngờ Tông Cảnh Hạo lại bắt Văn Khuynh đến xin lỗi Lâm Tân Ngôn.
Đây quả thực là chuyện không thể nào!
"Bác cậu dù sao cũng là người bề trên..."
"Đúng hay sai không phân biệt tuổi tác, chẳng lẽ luật pháp chỉ xét xử những người trẻ tuổi sao, còn người già phạm pháp thì sẽ không sao hết?" Tông Cảnh Hạo ngắt lời Trần Thanh, cười: "Làm quan, nhất là những người có thân phận như các ông, có phải thích làm gì thì làm không?"
Trần Thanh mím môi, ông ta vẫn đang đương chức, tuyệt đối không dám nói gì sai trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Để có thể trèo lên được chức vị như ngày hôm nay cũng không phải là loại người ngu dốt, phải nghĩ đến con đường làm quan mà ăn nói cho cẩn thận.
Mặt của Văn Khuynh chợt đỏ bừng, ông ta vẫn mang tư tưởng cũ, không nghĩ rằng phụ nữ và đàn ông đều bình đẳng, bây giờ Tông Cảnh Hạo lại bảo ông ta xin lỗi Lâm Tân Ngôn?
“Cảnh Hạo, anh vì một người phụ nữ mà bắt tôi đi xin lỗi?” Văn Khuynh càng nhíu mày chặt hơn.
Tông Cảnh Hạo vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười không một chút tình cảm: "Điều này, sợ rằng đến bác cũng không có quyền quyết định."
Văn Khuynh và Trần Thanh lập tức biến sắc mặt, mặt của Văn Khuynh lại càng khó coi hơn: "Cảnh Hạo, anh có ý gì?"
Tông Cảnh Hạo đứng lên, phủi bụi trên ống tay áo, cất giọng nói đầy sâu xa: "Không phải chỉ có mình các người mới biết âm mưu quỷ kế, nếu thật sự muốn làm loạn, tôi sợ hai người cũng không bằng tôi đâu."
Làm quan thì cũng tốt thật, nhiều quyền lợi nhưng cũng không ít điểm yếu.
Chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể bị điều tra.
Tông Cảnh Hạo không cần biết hậu quả nhưng vẫn đối đầu lại với bọn họ,quả thật là dây dưa không rõ.
Trần Thanh là không dám nói câu nào nữa, mặc dù ông ta và Tông Cảnh Hạo địa vị khác nhau, nhưng khí thế trên người anh, không hề thua kém ông ta và Văn Khuynh, sự bình tĩnh đó của anh, quả thực làm ông ta phải khâm phục, đúng là một nhân vật có địa vị như ngày hôm nay không phải là vô căn cứ.
Văn Khuynh run rẩy toàn thân, không biết là tức giận, hay là buồn bã, tóm lại không phải dáng vẻ bình thường của ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tông Cảnh Hạo, hai tay nắm chặt.
Tông Cảnh Hạo đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, anh đứng thẳng người, nhưng không hề xoay người, không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh: "Quên không nói, trong nơi này, cũng đã có camera giấu kín."
Trần Thanh và Văn Khuynh đều vô cùng chấn động, không khỏi mở trừng hai mắt, nói cách khác, cuộc nói chuyện của bọn họ đều đã bị ghi lại?
Trần Thanh cũng còn may mắn, không nói gì đi quá, nhưng cuộc trò chuyện của Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo lại có không ít tin tức, ví dụ như làm Lâm Tân Ngôn vô tội, làm sao có thể làm cô vô tội?
Có phải Văn Khuynh đã lợi dụng chức quyền vì chối bỏ trách nhiệm cho tội phạm hay không?
Làm việc không công tư phân minh, cũng chính là điểm yếu của những người làm chính trị như bọn họ, một khi bị người khác truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị lên án, sức ảnh hưởng quả thật không nhỏ.
Trần Thanh có thể nghĩ chuyện này, Văn Khuynh nhất định cũng có thể nghĩ đến.
"Có điều cứ yên tâm, tôi sẽ không để lộ ra ngoài đâu." Tông Cảnh Hạo chậm rãi xoay người, nhìn Văn Khuynh, trên mặt không hề lộ ra chút tình cảm nào: "Đây là tình cảm cuối cùng giữa chúng ta."
Bao nhiêu năm nay Văn Khuynh đối xử tốt với anh, anh cũng là người, có máu có thịt, đặc biệt là sau khi ở cạnh Lâm Tân Ngôn, lại càng thêm quý trọng thân nhân.
Nói cho cùng Văn Khuynh là bác của anh, không nói đến Văn Nhàn đã qua đời, cũng phải nói đến thân tình bao nhiêu năm nay.
Đây là sự nhân từ cuối cùng của anh đối với Văn Khuynh.
Cũng là sự dính dáng cuối cùng của bọn họ với nhau.
Văn Khuynh dĩ nhiên hiểu được ý tức trong lời nói của anh.
Đang muốn vạch rõ giới hạn với ông ta?
Ân đoạn nghĩa tuyệt?
Mắt của Văn Khuynh trở nên đục ngầu, ngay cả nhìn dáng vẻ của Tông Cảnh Hạo cũng không rõ nữa, trong lòng chỉ muốn tốt cho anh.
Văn Nhàn qua đời, ông ta vẫn luôn coi Tông Cảnh Hạo là người nhà họ Văn để đối xử, vậy mà anh lại...
Bừng bừng lửa giận, Văn Khuynh chỉ cảm thấy trước mắt mình càng ngày càng đen.
"Văn Khuynh..." Trần Thanh đỡ Văn Khuynh, lo lắng hỏi: "Ông thế nào rồi?"
Văn Khuynh cảm thấy trước mắt mình toàn màu đen, ông ta ngất đi.
Trần Thanh luống cuống, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, nói giọng khẩn trương: "Ông cố gắng chống đỡ, tôi sẽ gọi điện thoại."
Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ, cũng không đưa tay giúp đỡ, mà chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.
"Tông Cảnh Hạo, ông ấy là bác cả cậu, vậy mà cậu thấy chết không cứu sao?"
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.