Chương 27: chương 27
Lệ Ưu Đàm
25/02/2014
“Cô ấy không có việc gì, chỉ là thời kỳ đầu mang thai thân thể có chút
không khỏe, hơn nữa sinh hoạt vợ chồng quá nhiều, trên tinh thần lại bị
kích thích, lúc này mới té xỉu. Trước mắt cho cô ấy truyền nước, chờ cô
ấy tỉnh lại, cho cô ấy ăn chút cháo, điều trị thì không có việc gì.”
Nữ bác sĩ lạnh nhạt khép lại bệnh án trong tay, đưa ra đơn thuốc. Nhưng Vệ Cung Huyền vẫn đang đứng dại ra ở chỗ kia, cuối cùng vẫn là Ôn Dư Thừa nhịn không được phải giơ tay nhận lấy, cười nói cảm ơn với bác sĩ nữ, dáng vẻ phong lưu anh tuấn, cực kỳ giống tên công tử đào hoa thế nhưng cũng đã làm cho nữ bác sĩ trung niên mặt đều đỏ ửng.
Bà ấy nhìn Vệ Cung Huyền rồi lại nhìn Ôn Dư Thừa:
“Hai người, ai là chồng Nguyễn tiểu thư?”
Ôn Dư Thừa chỉa chỉa người đàn ông bên cạnh vẫn cứ đứng ngây ngốc, thấy anh vẫn không có phản ứng, liền huých 1 cái vào bụng anh.
Vệ Cung Huyền hét lớn 1 tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần, nâng chân mày hơi nhíu lại lên. Gã Ôn dịch thần này muốn chết, lại dám đánh anh.
“Uy, tớ nói này lão Vệ, bác sĩ có chuyện muốn dặn dò cậu kìa!”
Vệ Cung Huyền ‘A’ một tiếng, mắt đen mờ mịt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng lại trên người bác sĩ nữ. Anh trời sinh tuấn tú, ánh mắt lại đen như mực, tập trung nhìn chăm chú 1 người như vậy, quả thực có thể làm cho người ta nói năng lộ xộn.
Nữ bác sĩ khụ vài tiếng, cuối cùng cũng không có hổ thẹn với bản thân dù sao đã sống mấy mươi năm, khó khăn chống cự dụ hoặc của mỹ nam, nói:
“Sau khi trở về không cần chú ý gì nhiều, phụ nữ có thai không nên tiếp xúc nơi khói dầu. Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, phải chú ý giữ ấm, dinh dưỡng phải đầy đủ, tố chất thân thể vợ anh xem như không tồi, hẳn là không có vẫn đề gì quá lớn.
Nhưng chuyện vợ chồng phòng the, ừm… Vệ tiên sinh đúng không, còn phải chú ý nhiều 1 chút, hiện tại cô ấy mang thai mới 7 tuần, không thích hợp với vận động kịch liệt, qua 3 tháng mới được.”
Không biết có phải Ôn Dư Thừa nhìn lầm hay không, anh hình như nhìn thấy được trên gương mặt than đen bạn tốt nhiều năm của mình dâng lên hai đóa mây đỏ, ngay cả bên tai cũng hơi phiếm hồng.
Vệ Cung Huyền gật đầu, nữ bác sĩ gật gật đầu. Một bên cảm thán ‘ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão’, rồi xoay người rời đi.
Ôn Dư Thừa nhìn tươi cười trên mặt anh càng lúc càng lớn, càng lúc lại càng lớn, nhịn không được tò mò hỏi:
“Cao hứng như vậy à?”
Lão Vệ kết hôn xong càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng thích ở nhà.
Vệ Cung Huyền mặc kệ anh ta, chẳng qua trong lòng đang thật cao hứng đồng thời cũng lướt qua vô số mất mát.
Anh vừa mới quyết định muốn tránh thai, kết quả đứa nhỏ liền xuất hiện, ông trời muốn đối nghịch với anh hay sao? Chắc sẽ không phải là 1 thằng nhóc bướng bỉnh đó chứ?
Anh càng nghĩ càng lo lắng, lại nghĩ đến bản thân vài giờ trước còn đang ở trong văn phòng hung hăng yêu Nguyễn Mộng vài lần. Trong lòng càng thêm kinh hãi, may mắn đứa nhỏ khỏe mạnh, kiên cường, mới không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bằng không, Nhuyễn không liều mạng với anh là không được.
Nhưng bác sĩ vừa mới nói gì? Sinh hoạt vợ chồng quá độ? Anh thật sự thấy rất oan ức, bản thân đang ngại còn không đủ, làm sao cảm thấy nhiều a ~. Nhưng bác sĩ đã nói như vậy, anh không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng.
Chú ý giữ ấm, không nên tiếp cận khói dầu, dinh dưỡng phải đầy đủ…. Vệ Cung Huyền đem lời bác sĩ vừa nói toàn bộ viết vào trong di động không sót 1 chữ. Thầm hạ quyết tâm sau khi về nhà nhất định phải tìm 1 cuốn sổ mới để ghi chép, cũng đỡ phải lo lắng toàn bộ không chu toàn.
Ôn Dư Thừa ở 1 bên quả thực không nhịn được thở dài, anh ta vừa lắc đầu vừa nói:
“Lão Vệ, cậu như thế này hoàn toàn không giống như Vệ tổng mặt than, mà ngược lại không khác gì cậu nhóc mới lớn vừa rơi vào lưới tình.”
Năm đó, lúc quen với cô gái kia, lão Vệ cũng không hưng phấn như vậy. Ánh mắt không tự giác liếc về phía giường Nguyễn Mộng đang nằm ngủ, Ôn Dư Thừa trong lòng kỳ quái:
<>
Trên giường, Nguyễn Mộng khẽ ‘hừ’ 1 tiếng, Vệ Cung Huyền lập tức như lâm đại địch, chạy nhanh qua, còn không quên sai khiến Ôn Dư Thừa:
“Cậu mau đến quán ăn gần bệnh viện mua 1 ít cháo trắng. Không, cô ấy vừa tỉnh, nên đổi thành cháo thịt thì tốt hơn, nhỡ kỹ thịt phải thái nhỏ, nhanh đi nhanh đi!!”
… Anh đi? Có lầm hay không? Đó là vợ anh sao?
Opt chỉ vào mũi chính mình, không thể tin được, lão Vệ lại dám xem anh như osin sai bảo này nọ. Mà khi anh nhìn đến gương mặt bánh bao tái nhợt của Nguyễn Mộng lúc này, lại đem lời nói nuốt xuống, ‘hừ’ 1 tiếng rồi xoay người đi.
Nguyễn Mộng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mạt Vệ Cung Huyền, vừa định hỏi anh làm sao lại thế, thì mùit huốc khử trùng nồng nặc xông vào mũi làm thức tỉnh ý thức của cô.
Cô trừng lớn mắt, nhìn nhìn chung quanh, mới phát hiện nơi này là bệnh viện…
“A—-”
Phả ứng dị thường của cô cùng với tiếng thét chói tai làm Vệ Cung Huyền sợ hãi. Anh vội vã ôm lấy cô, cảm thấy 2 tay Nguyễn Mộng gắt gao ôm chặt cổ anh, thân thể trong lòng anh không kiềm chế mà run rẩy không ngừng.
“Em không muốn ở bệnh viện, không muốn ở bệnh viện! Mang em đi ra ngoài, em mang em đi ra ngoài!”
Cô không muốn ở trong này, cô sẽ chết, nhất định sẽ chết! Giống hệt như kiếp trước, cô sẽ chết ở chỗ này lẻ loi, thi thể bị bịt kín 1 phần vải trắng, bị đưa vào trong tủ lạnh trong nhà xác, chung quanh tất cả đều là người không quen biết, cô rất sợ, rất sợ bệnh viện, rất sợ, rất sợ!!!
“Huyền, Huyền, anh mau dẫn em đi, em không muốn ở trong này, không muốn ở trong này!”
Nguyễn Mộng sợ tới mức ngay cả cái chăn bông trên người cũng đá văng ra, cũng không quản trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền nước, ôm chặt Vệ Cung Huyền không chịu buông tay, dùng sức quá mạnh, ống tiêm bắt đầu xuất huyết.
Vệ Cung Huyền thấy, vừa vội lại vừa lo lắng, vỗ vỗ lưng trấn an cô, muốn cô bình tĩnh trở lại. Thế nhưng Nguyễn Mộng rất kích động, cô không ngừng run run thét chói tai, giống như bị cái gì đó kích động.
“Nhuyễn, Nhuyễn ngoan…. Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây với em, đừng sợ, ngoan…”
Vệ Cung Huyền vô cùng nhẫn nại dỗ cô, bàn tay to ôn nhu phủ trên lưng cô, hôn môi và tóc cô. Nhưng Nguyễn Mộng đem mặt chôn sâu trong gáy anh, không chịu lộ ra. Cô cảm thấy vách tường trắng như tuyết xung quanh mình giống như là yêu quái khổng lồ đang giương nanh múa vuốt rít gào về phía cô:
Mi không chạy thoát đâu, mi cho là mi chạy thoát sẽ không phải chết sao?
“Em không muốn ở trong này, không muốn ở trong này….”
Nguyễn Mộng sắp điên mất, từng hình ảnh của kiếp trước lần lượt không ngừng hiện lên trong đầu cô: hình ảnh đám tang lạnh lẽo, ánh mắt tuyệt vọng của con trai, lời gièm pha trên báo, ánh mắt vô tình của anh, tấm vải trắng phủ trên mặt cô, tủ lạnh như băng lạnh thấu xương…..
“A a…..”
“Nhuyễn!”
Vệ Cung Huyền ôm cô, không cho cô giãy dụa, sợ cô thương tổn đến bản thân, đau lòng sắp chết đi được.
Nguyễn Mộng lại vung tay đẩy anh ra, ngay cả kim tiêm trên tay đều không thèm giật ra, chân không chạy vọt ra cửa. Giá truyền dịch vì vậy mà ngã xuống dưới, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy.
Nguyễn Mộng càng sợ hãi, cô thậm chí ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ muốn chạy trốn.
Cô không muốn ở trong bệnh viện, không muốn!
“Nhuyễn!”
Vệ Cung Huyền vươn một bước dài, một lần nữa đem cô ôm ở trong ngực, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch của cô, ôm thân mình đang run run của cô, dùng hơi thở bản thân vây quanh cô.
“Ngoan, em đừng sợ, chúng ta đi, chúng ta đi ngay.”
Nói xong nhanh chóng đem cô bế ngang, dứt khoát nhổ kim tiêm trên mu bàn tay cô, lấy cái chăn ở một bên đắp vào cho cô.
“Nhuyễn ngoan nè, đắp chăn kín lại đi em, ông xã mang em ra ngoài ngay, ngoan, ngoan nào.”
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn gật gật đầu, trong mắt vẫn còn rất nhiều sợ hãi. Vệ Cung Huyền không hỏi cô là vì sao lại sợ bệnh viện đến vậy, chỉ thuận theo yêu cầu của cô mang cô rời đi.
Ra cửa phòng bệnh, gặp Ôn Dư Thừa, người kia vừa mua cháo trở về, gặp Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng, cho rằng lại xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hỏi, Vệ Cung Huyền lại chạy qua người anh.
Không nhìn thấy!!!
Anh nhức đầu, giơ cháo trong tay lên.
“Uy! Không cho bánh bao ăn cháo sao?”
Vệ Cung Huyền làm sao còn có tâm tình để ý tới anh ta, ôm Nguyễn Mộng chạy như điên.
Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe, ngồi xuống trong xe, Nguyễn Mộng vẫn ôm chặt Vệ Cung Huyền không chịu buông tay. Môi cô trắng bệch, run rẩy, sợ tới mức ngay cả ánh mắt cũng không dám mở.
Vệ Cung Huyền đau lòng muốn chết, vừa không có biện pháp, lại luyến tiếc đẩy cô ra, dứt khoát đem Nguyễn Mộng ôm ở trên đùi lái xe, dù sao cô hiện tại thật sự rất nhẹ, không khác gì chiếc lông chim.
Đôi tay run rẩy, hơi thở hổn hển dồn dập, Nguyễn Mộng biết mình nên bình tĩnh lại, nhưng cô không làm được. Cô ngồi trong ngực Vệ Cung Huyền, ánh mắt lại chặt chẽ nhìn chòng chọc phòng cấp cứu của bệnh viện.
Vệ Cung Huyền theo ánh mắt của cô nhìn sang, thân thể trong ngực đang run run kịch liệt, anh đột nhiên có một loại ảo giác, giống như nếu như giờ phút này không mang theo cô đi, anh sẽ phải vĩnh viễn mất cô.
Tay Nguyễn Mộng vẫn còn đang run lên, nhiều lần bông băng cũng cầm không vững, lúc này Ôn Dư Thừa cũng đuổi tới, trên tay còn xách lấy cháo cùng chút thức ăn.
Anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, nhìn dáng vẻ kỳ quái của Nguyễn Mộng, giống như bị cái gì làm cho cưẹ kỳ kinh Sợ.
“Bánh bao thế nào rồi? Thấy cái gì mà sợ đến như vậy?”
Ôn Dư Thừa lần đầu tiên thấy có người bởi vì mãnh liệt sợ hãi mà lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như thế, giống như bị mất toàn bộ thế giới. Anh có chút đau lòng, nhưng anh chẳng qua cho đây là bạn bè lo lắng cho nhau.
Vệ Cung Huyền yêu thương nhìn Nguyễn Mộng, lắc đầu một cái bày tỏ mình cũng không biết, anh đem bông băng trên tay Nguyễn Mộng lấy xuống giao cho Ôn Dư Thừa.
“Cậu băng tay cô ấy giúp tôi, đưa cháo cho tôi.”
Ôn Dư Thừa theo lời, đưa cháo tới, Vệ Cung Huyền nâng cửa kính xe, ngăn cách tất cả cảnh tượng phía ngoài, nhưng Nguyễn Mộng vẫn còn sợ.
Cô biết mình đang ở đâu, nơi này là bệnh viện, cô vẫn còn ở trong phạm vi của bênh viện.
Ôn Dư Thừa cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay của cô, đem bông băng đặt trên mu bàn tay mảnh khảnh, mặc dù mặt cô có nét trẻ nhỏ, tròn tròn, nhưng tay lại gầy, đáng yêu, một chút thịt cũng không có, mảnh khảnh thon dài, nhưng mạch máu quá nhỏ.
Ôn Dư Thừa nhìn tay của Nguyễn Mộng, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng vừa đau lại vừa thương, dáng vẻ của cô như thế này, còn không biết là đã chịu bao nhiêu khổ, nhưng cô cái gì cũng không nói.
Múc một muỗng cháo, Vệ Cung Huyền đầu tiên nếm thử, xác định nhiệt độ vừa phải, mới đưa đến miệng Nguyễn Mộng, cô hiện tại sợ muốn chết, không có ý định ăn, quay mặt đi.
Vệ Cung Huyền cũng rất kiên trì, nhưng anh một tay cầm cháo, một tay cầm muỗng, không có cách nào đem cô khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại, liền nuốt vào trong miệng mình, sau đó tìm được cái miệng nhỏ nhắn của cô, bất kể bên cạnh còn có cái bóng đèn, cường ngạnh muốn đút cho cô.
Nguyễn Mộng ai oán một tiếng, trong mắt ngậm lấy lệ, vẫn là ngoan ngoãn nuốt xuống.
Cô biết không ăn sẽ bị đút ăn bằng miệng, vì vậy ngoan ngoãn từng miếng từng miếng nuốt vào, Vệ Cung Huyền gắp cái gì cô liền ăn cái nấy, không khóc không làm khó, thật biết điều, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn làm người khác đau lòng.
Ăn một nửa, Nguyễn Mộng đã no, không muốn ăn nữa, Vệ Cung Huyền cũng không còn làm khó cô, hôn một cái coi như xong.
Ôn Dư Thừa cũng tại lúc này buông lỏng tay, lỗ kim đã không còn chảy máu, nhưng bởi vì nước sát trùng nên có chút nước vàng, lộ ra xương ngón tay, thật là làm người khác càng thêm đau lòng
Cũng không biết làm sao, Ôn Dư Thừa quỷ thần xui khiến lên tiếng:
“Tôi lái xe, cậu lo cho cô ấy đi.”
Nói xong liền xuống xe, Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng ngồi vào ghế lái phụ, Nguyễn Mộng nắm chặt vạt áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ngực anh, cái gì cũng không nói.
Vệ Cung Huyền nhìn bộ dạng này của cô thật giống một đứa bé đáng thương, trong lòng vừa thương vừa lo lắng, cô không biết mình đã có đứa nhỏ, đứa nhỏ mà cô luôn mong đợi rốt cuộc đã tới…
Nguyễn Mộng ôm Vệ Cung Huyền không dám buông tay, liều mạng cắn môi, nhắm mắt.
Thật ra thì cô cũng biết, mình sống lại, cùng với cuộc sống trước kia hoàn toàn khác nhau, Vệ Cung Huyền yêu cô, cô không có nghiện thuốc cũng không có những tật xấu kiếp trước, người phụ nữ kia cũng không có xuất hiện, con người mới làm người ta say mê.
Nhưng, đây là hiện thực, không phải một giấc mộng sao? Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, thì sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ra sao?
Cô rốt cuộc là cô đã chết rồi, hay vẫn không có chết? Trên thế giới tại sao lại có loại chuyện tốt như thế này? Bao nhiêu người muốn tái sinh một lần cũng không được, tại sao mình gặp được chuyện tốt như vậy.
“ Huyền…”
Nghe được Nguyễn Mộng gọi mình, Vệ Cung Huyền vội vàng lên tiếng:
“Anh ở đây, đừng sợ đừng sợ.”
“Em không tới bệnh viện nữa có được không?”
Cô ôm chặt anh, cả người cũng núp ở trong ngực anh, thanh âm khe khẽ, hoàn toàn không giống như nét trầm tĩnh dịu dàng của ngày thường.
“Em rất sợ bệnh viện, chúng ta đừng đến đó nữa, có được hay không?”
“Được, được, em không thích chúng ta sẽ không tới, dù sao cũng không phải là không có bác sĩ gia đình.”
Cùng lắm thì mời bác sĩ về nhà là được, ừ, anh còn phải chuẩn bị chút thiết bị, tránh có chuyên gì bất trắc.
“Ngoan, ngan nào, đừng sợ nữa.”
Nguyễn Mộng dựa vào anh, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô có chút buồn ngủ rồi.
Vệ Cung Huyền sờ gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt thương tiếc, nhìn cô ngủ, vẻ mặt ôn nhu như nước.
Ở một bên lái xe, Ôn Dư Thừa nhìn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, anh cũng liếc nhìn Nguyễn Mộng đang ngủ, nhẹ giọng hỏi:
“Lão vệ, cậu thật sự quyết định rồi, đời này chính là cô ấy? Thích thật sao?”
Vệ Cung Huyền nhìn người trong ngực lông mi thật dài, da trắng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, bình sinh lần đầu mới phát giác được tim của mình cũng có thể mềm mại như thế.
“Ừ, tôi yêu cô ấy.”
Yêu đôi mắt to của cô, yêu miệng nhỏ của cô, yêu thời điểm cô xấu hổ mặt đỏ như lòng đỏ trứng, yêu thanh âm êm ái cô gọi mình là A Huyền.
Vệ Cung Huyền hồi tưởng lại, mới phát hiện nhất cử nhất động của Nguyễn Mộng, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, mình lại nhớ rõ ràng như thế nếu như đây không phải là yêu, thì còn là gì?
Ôn Dư Thừa nghe, trong lòng giống như là có gì đó chợt lóe lên. Nhưng anh ta chỉ cười, nói:
“Cô ấy là một cô gái tốt.”
“Bà xã của tôi, tôi dĩ nhiên biết.”
Vệ Cung Huyền xuy anh một tiếng, đem ánh mắt dừng lại ở trên mặt Nguyễn Mộng, thầm nghĩ, trước kia đều là cô nấu cơm cho mình ăn, hiện tại cô mang thai, không thể ở gần phòng bếp, nhưng ăn đồ ăn bên ngoài anh lại không yên lòng, không bằng mình học làm.
Vợ yêu, trước tiên, chỉ có thể uất ức em ăn đồ ăn bên ngoài mấy ngày thôi!!
Nghe ra kiêu ngạo cùng tự hào trong giọng điệu của anh, Ôn Dư Thừa khác thường không có đánh hay trêu chọc anh, chỉ là cười cười, không nói.
Cho đến lúc tới nhà, Ôn Dư Thừa rời đi, Vệ Cung Huyền đem Nguyễn Mộng ôm đến trên giường, đổi y phục cho cô.
Nguyễn Mộng cũng không tỉnh lại, cô ngủ rất sâu, miệng chậc chậc mấy cái, không biết nằm mơ thấy cái gì, khóc vài tiếng, trong miệng nói lầm bầm không đi bệnh viện, không đi bệnh viện, cô không muốn chết.
Vệ Cung Huyền nghe thấy, tâm quả rất đau, anh cầm tay Nguyễn Mộng, dỗ dỗ cô một lúc lâu mới khiến cho cô an tĩnh lại, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng, ở cạnh cô nửa giờ mới ra khỏi phòng ngủ.
Cầm lấy cái xẻng, từ trước đến giờ trên thương trường anh là Vê đại Tổng tài quyết đoán, cơ trí hơn người, nay đứng trước tủ lạnh lại ngây người như phỗng, không biết nên xuống tay từ đâu.
Nghĩ đến hàng ngày, bà xã của mình cầm dao thái thái băm băm thật dễ dàng, nhưng sao đến mình làm thì không được? Chẳng lẽ mình đúng là không có khiếu nấu ăn?
Vê đại thần đánh chết cũng không tin người từ nhỏ đến lớn cho dù là học tập hay chơi thể thao đều là hạng nhất như anh, lại có thể thất thủ trong nhà bếp nhỏ này.
Anh đứng thật lâu, hít thở thật sâu, buông bỏ cái xẻng, lại cầm lấy tạp dề mà ngày thường Nguyễn Mộng hay dùng mặc lên trên người.
Một cái tạp dề màu hồng, trên có điểm chút hoa văn, dưới là hình gấu pooh cười ngây ngốc, trên đầu thì toàn chuồn chuồn con, nhìn rất trẻ con, nhưng đại thần mặc vào thì không thế chút nào.
Móc ra mấy quyển sách dạy nấu ăn mình len lén mua, Vệ Cung Huyền cẩn thận lật một lần, nghĩ đến trước đó Nguyễn Mộng đã ăn cháo, không thể làm lại, cũng tránh cho cô chán ăn, vì vậy chọn món có dinh dưỡng lại đơn giản… Cơm trứng chiên.
Mở sách, trang đầu tên sách “Phương pháp nấu ăn cho người mới nhập môn” chữ thật to, thích hợp nhất cho kẻ mới học như Vệ tổng tài rồi.
Trước tiên đem vỏ trứng đánh vỡ, khuấy đều, sau đó để chảo nóng, cùng dầu, chuẩn bị xong, cho cơm thả vào một bên, bỏ vào hành lá cắt nhỏ cùng gia vị, từng bước từng bước, cực kỳ nghiêm cẩn, tuyệt đối theo như lời trên sách, muốn mấy millilgram liền mấy millilgram, muốn mấy muỗng liền mấy muỗng, tuyệt đối không nhiều cũng không ít, Vệ Cung Huyền thậm chí còn cố ý mua cả cân nhỏ.
Cuối cùng cũng nấu xong món cơm trứng chiên, Vệ. Cung Huyền tự mình ăn thử trước, khóe môi xinh đẹp nâng lên, cũng không phải quá khó ăn. Đem cơm cho vào lò vi sóng, đại thần lấy tiếp quyển “100 loại điêm tâm ngọt thơm ngon”, cẩn thận theo như hướng dẫn, chuẩn bị làm đậu hũ hạnh nhân.
Chỉ là lần nàyanh đã đánh giá cao mình, cơm chiên trứng đơn giản dễ làm, nhưng đậu hũ hạnh nhân thì không dễ như thế.
Mặc dù trong sách hướng dẫn từng bước rõ ràng, Vệ Cung Huyền cũng theo thói quen phân lượng như thế nhưng thời gian lại không canh được. Đến cuối cùng, đậu hũ nhũn như con chi chi, thoạt nhìn thật ghê tởm, ngay cả anh cũng không muốn ăn.
Buồn bực đem sản phẩm thất bại ném vào thùng rác, anh vừa mới chuẩn bị thử một lần nữa, vừa quay đầu lại nhìn đến vợ yêu đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình, liền chột dạ, đem sách giấu giấu, lấy thân hình cao lớn của mình ngăn trở một mảnh hỗn độn trên bồn rửa.
Nguyễn Mộng cười, sắc mặt còn mang theo nhàn nhạt tái nhợt, vừa định đi tới, liền bị Vệ Cung Huyền ngăn lại ôm eo đi ra ngoài, thả vào trên sofa phòng khách.
“Đã tỉnh rồi hả ? Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Nói xong cũng không chờ Nguyễn Mộng đáp lại liền chạy về phòng bếp bưng ly sữa nóng ra ngoài, nhét vào bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, nhướnq mày, lấy điều khiển đem nhiêt độ chỉnh lại cho phù hợp, Nguyễn Mộng lắc đầu một cái.
“Em ngủ đủ rồi, làm sao anh ở trong phòng bếp? Hay để em làm đi.”
“Không được!”
Vệ Cung Huyền lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại nựng nựng, hài lòng thấy này khuôn mặt trắng noãn dâng lên một tia hồng.
“Bác sĩ nói em tốt nhất không nên tới gần khói dầu.”
Nghe được hai chữ bác sĩ, Nguyễn Mộng chơt cứng người lại. Vệ Cung Huyền đã nhận ra, vội vàng ôm lấy cô vỗ về.
Nguyễn Mộng cười cười, ý bảo mình không sao, vừa định nói chuyện, khóe mắt lại không cẩn thận liếc lên đồng hồ trên tường, khi thấy ngày tháng trên đó thì cả người đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Hôm nay là năm tháng mười hai?”
Vệ Cung Huyền không rõ chân tướng gật đầu.
Nguyễn Mộng nháy mắt, niềm vui sướng cực lớn bao vây cô, cô quên mình vừa mới còn sợ bệnh viện và bác sĩ muốn chết, bắt lấy Vệ Cung Huyền liền hỏi:
“Em đã mang thai rồi phải không?”
Cô, cô, sao cô lại quên mất chứ! Ngày năm tháng mười hai kiếp trước, cũng là lúc cô biết mình mang thai!
Con trai, con trai của cô đã trở lại, con trai của cô đã trở về với người mẹ không xứng đáng chút nào là cô!
Nữ bác sĩ lạnh nhạt khép lại bệnh án trong tay, đưa ra đơn thuốc. Nhưng Vệ Cung Huyền vẫn đang đứng dại ra ở chỗ kia, cuối cùng vẫn là Ôn Dư Thừa nhịn không được phải giơ tay nhận lấy, cười nói cảm ơn với bác sĩ nữ, dáng vẻ phong lưu anh tuấn, cực kỳ giống tên công tử đào hoa thế nhưng cũng đã làm cho nữ bác sĩ trung niên mặt đều đỏ ửng.
Bà ấy nhìn Vệ Cung Huyền rồi lại nhìn Ôn Dư Thừa:
“Hai người, ai là chồng Nguyễn tiểu thư?”
Ôn Dư Thừa chỉa chỉa người đàn ông bên cạnh vẫn cứ đứng ngây ngốc, thấy anh vẫn không có phản ứng, liền huých 1 cái vào bụng anh.
Vệ Cung Huyền hét lớn 1 tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần, nâng chân mày hơi nhíu lại lên. Gã Ôn dịch thần này muốn chết, lại dám đánh anh.
“Uy, tớ nói này lão Vệ, bác sĩ có chuyện muốn dặn dò cậu kìa!”
Vệ Cung Huyền ‘A’ một tiếng, mắt đen mờ mịt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng lại trên người bác sĩ nữ. Anh trời sinh tuấn tú, ánh mắt lại đen như mực, tập trung nhìn chăm chú 1 người như vậy, quả thực có thể làm cho người ta nói năng lộ xộn.
Nữ bác sĩ khụ vài tiếng, cuối cùng cũng không có hổ thẹn với bản thân dù sao đã sống mấy mươi năm, khó khăn chống cự dụ hoặc của mỹ nam, nói:
“Sau khi trở về không cần chú ý gì nhiều, phụ nữ có thai không nên tiếp xúc nơi khói dầu. Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, phải chú ý giữ ấm, dinh dưỡng phải đầy đủ, tố chất thân thể vợ anh xem như không tồi, hẳn là không có vẫn đề gì quá lớn.
Nhưng chuyện vợ chồng phòng the, ừm… Vệ tiên sinh đúng không, còn phải chú ý nhiều 1 chút, hiện tại cô ấy mang thai mới 7 tuần, không thích hợp với vận động kịch liệt, qua 3 tháng mới được.”
Không biết có phải Ôn Dư Thừa nhìn lầm hay không, anh hình như nhìn thấy được trên gương mặt than đen bạn tốt nhiều năm của mình dâng lên hai đóa mây đỏ, ngay cả bên tai cũng hơi phiếm hồng.
Vệ Cung Huyền gật đầu, nữ bác sĩ gật gật đầu. Một bên cảm thán ‘ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão’, rồi xoay người rời đi.
Ôn Dư Thừa nhìn tươi cười trên mặt anh càng lúc càng lớn, càng lúc lại càng lớn, nhịn không được tò mò hỏi:
“Cao hứng như vậy à?”
Lão Vệ kết hôn xong càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng thích ở nhà.
Vệ Cung Huyền mặc kệ anh ta, chẳng qua trong lòng đang thật cao hứng đồng thời cũng lướt qua vô số mất mát.
Anh vừa mới quyết định muốn tránh thai, kết quả đứa nhỏ liền xuất hiện, ông trời muốn đối nghịch với anh hay sao? Chắc sẽ không phải là 1 thằng nhóc bướng bỉnh đó chứ?
Anh càng nghĩ càng lo lắng, lại nghĩ đến bản thân vài giờ trước còn đang ở trong văn phòng hung hăng yêu Nguyễn Mộng vài lần. Trong lòng càng thêm kinh hãi, may mắn đứa nhỏ khỏe mạnh, kiên cường, mới không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bằng không, Nhuyễn không liều mạng với anh là không được.
Nhưng bác sĩ vừa mới nói gì? Sinh hoạt vợ chồng quá độ? Anh thật sự thấy rất oan ức, bản thân đang ngại còn không đủ, làm sao cảm thấy nhiều a ~. Nhưng bác sĩ đã nói như vậy, anh không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng.
Chú ý giữ ấm, không nên tiếp cận khói dầu, dinh dưỡng phải đầy đủ…. Vệ Cung Huyền đem lời bác sĩ vừa nói toàn bộ viết vào trong di động không sót 1 chữ. Thầm hạ quyết tâm sau khi về nhà nhất định phải tìm 1 cuốn sổ mới để ghi chép, cũng đỡ phải lo lắng toàn bộ không chu toàn.
Ôn Dư Thừa ở 1 bên quả thực không nhịn được thở dài, anh ta vừa lắc đầu vừa nói:
“Lão Vệ, cậu như thế này hoàn toàn không giống như Vệ tổng mặt than, mà ngược lại không khác gì cậu nhóc mới lớn vừa rơi vào lưới tình.”
Năm đó, lúc quen với cô gái kia, lão Vệ cũng không hưng phấn như vậy. Ánh mắt không tự giác liếc về phía giường Nguyễn Mộng đang nằm ngủ, Ôn Dư Thừa trong lòng kỳ quái:
<
Trên giường, Nguyễn Mộng khẽ ‘hừ’ 1 tiếng, Vệ Cung Huyền lập tức như lâm đại địch, chạy nhanh qua, còn không quên sai khiến Ôn Dư Thừa:
“Cậu mau đến quán ăn gần bệnh viện mua 1 ít cháo trắng. Không, cô ấy vừa tỉnh, nên đổi thành cháo thịt thì tốt hơn, nhỡ kỹ thịt phải thái nhỏ, nhanh đi nhanh đi!!”
… Anh đi? Có lầm hay không? Đó là vợ anh sao?
Opt chỉ vào mũi chính mình, không thể tin được, lão Vệ lại dám xem anh như osin sai bảo này nọ. Mà khi anh nhìn đến gương mặt bánh bao tái nhợt của Nguyễn Mộng lúc này, lại đem lời nói nuốt xuống, ‘hừ’ 1 tiếng rồi xoay người đi.
Nguyễn Mộng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mạt Vệ Cung Huyền, vừa định hỏi anh làm sao lại thế, thì mùit huốc khử trùng nồng nặc xông vào mũi làm thức tỉnh ý thức của cô.
Cô trừng lớn mắt, nhìn nhìn chung quanh, mới phát hiện nơi này là bệnh viện…
“A—-”
Phả ứng dị thường của cô cùng với tiếng thét chói tai làm Vệ Cung Huyền sợ hãi. Anh vội vã ôm lấy cô, cảm thấy 2 tay Nguyễn Mộng gắt gao ôm chặt cổ anh, thân thể trong lòng anh không kiềm chế mà run rẩy không ngừng.
“Em không muốn ở bệnh viện, không muốn ở bệnh viện! Mang em đi ra ngoài, em mang em đi ra ngoài!”
Cô không muốn ở trong này, cô sẽ chết, nhất định sẽ chết! Giống hệt như kiếp trước, cô sẽ chết ở chỗ này lẻ loi, thi thể bị bịt kín 1 phần vải trắng, bị đưa vào trong tủ lạnh trong nhà xác, chung quanh tất cả đều là người không quen biết, cô rất sợ, rất sợ bệnh viện, rất sợ, rất sợ!!!
“Huyền, Huyền, anh mau dẫn em đi, em không muốn ở trong này, không muốn ở trong này!”
Nguyễn Mộng sợ tới mức ngay cả cái chăn bông trên người cũng đá văng ra, cũng không quản trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền nước, ôm chặt Vệ Cung Huyền không chịu buông tay, dùng sức quá mạnh, ống tiêm bắt đầu xuất huyết.
Vệ Cung Huyền thấy, vừa vội lại vừa lo lắng, vỗ vỗ lưng trấn an cô, muốn cô bình tĩnh trở lại. Thế nhưng Nguyễn Mộng rất kích động, cô không ngừng run run thét chói tai, giống như bị cái gì đó kích động.
“Nhuyễn, Nhuyễn ngoan…. Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây với em, đừng sợ, ngoan…”
Vệ Cung Huyền vô cùng nhẫn nại dỗ cô, bàn tay to ôn nhu phủ trên lưng cô, hôn môi và tóc cô. Nhưng Nguyễn Mộng đem mặt chôn sâu trong gáy anh, không chịu lộ ra. Cô cảm thấy vách tường trắng như tuyết xung quanh mình giống như là yêu quái khổng lồ đang giương nanh múa vuốt rít gào về phía cô:
Mi không chạy thoát đâu, mi cho là mi chạy thoát sẽ không phải chết sao?
“Em không muốn ở trong này, không muốn ở trong này….”
Nguyễn Mộng sắp điên mất, từng hình ảnh của kiếp trước lần lượt không ngừng hiện lên trong đầu cô: hình ảnh đám tang lạnh lẽo, ánh mắt tuyệt vọng của con trai, lời gièm pha trên báo, ánh mắt vô tình của anh, tấm vải trắng phủ trên mặt cô, tủ lạnh như băng lạnh thấu xương…..
“A a…..”
“Nhuyễn!”
Vệ Cung Huyền ôm cô, không cho cô giãy dụa, sợ cô thương tổn đến bản thân, đau lòng sắp chết đi được.
Nguyễn Mộng lại vung tay đẩy anh ra, ngay cả kim tiêm trên tay đều không thèm giật ra, chân không chạy vọt ra cửa. Giá truyền dịch vì vậy mà ngã xuống dưới, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy.
Nguyễn Mộng càng sợ hãi, cô thậm chí ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ muốn chạy trốn.
Cô không muốn ở trong bệnh viện, không muốn!
“Nhuyễn!”
Vệ Cung Huyền vươn một bước dài, một lần nữa đem cô ôm ở trong ngực, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch của cô, ôm thân mình đang run run của cô, dùng hơi thở bản thân vây quanh cô.
“Ngoan, em đừng sợ, chúng ta đi, chúng ta đi ngay.”
Nói xong nhanh chóng đem cô bế ngang, dứt khoát nhổ kim tiêm trên mu bàn tay cô, lấy cái chăn ở một bên đắp vào cho cô.
“Nhuyễn ngoan nè, đắp chăn kín lại đi em, ông xã mang em ra ngoài ngay, ngoan, ngoan nào.”
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn gật gật đầu, trong mắt vẫn còn rất nhiều sợ hãi. Vệ Cung Huyền không hỏi cô là vì sao lại sợ bệnh viện đến vậy, chỉ thuận theo yêu cầu của cô mang cô rời đi.
Ra cửa phòng bệnh, gặp Ôn Dư Thừa, người kia vừa mua cháo trở về, gặp Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng, cho rằng lại xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hỏi, Vệ Cung Huyền lại chạy qua người anh.
Không nhìn thấy!!!
Anh nhức đầu, giơ cháo trong tay lên.
“Uy! Không cho bánh bao ăn cháo sao?”
Vệ Cung Huyền làm sao còn có tâm tình để ý tới anh ta, ôm Nguyễn Mộng chạy như điên.
Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe, ngồi xuống trong xe, Nguyễn Mộng vẫn ôm chặt Vệ Cung Huyền không chịu buông tay. Môi cô trắng bệch, run rẩy, sợ tới mức ngay cả ánh mắt cũng không dám mở.
Vệ Cung Huyền đau lòng muốn chết, vừa không có biện pháp, lại luyến tiếc đẩy cô ra, dứt khoát đem Nguyễn Mộng ôm ở trên đùi lái xe, dù sao cô hiện tại thật sự rất nhẹ, không khác gì chiếc lông chim.
Đôi tay run rẩy, hơi thở hổn hển dồn dập, Nguyễn Mộng biết mình nên bình tĩnh lại, nhưng cô không làm được. Cô ngồi trong ngực Vệ Cung Huyền, ánh mắt lại chặt chẽ nhìn chòng chọc phòng cấp cứu của bệnh viện.
Vệ Cung Huyền theo ánh mắt của cô nhìn sang, thân thể trong ngực đang run run kịch liệt, anh đột nhiên có một loại ảo giác, giống như nếu như giờ phút này không mang theo cô đi, anh sẽ phải vĩnh viễn mất cô.
Tay Nguyễn Mộng vẫn còn đang run lên, nhiều lần bông băng cũng cầm không vững, lúc này Ôn Dư Thừa cũng đuổi tới, trên tay còn xách lấy cháo cùng chút thức ăn.
Anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, nhìn dáng vẻ kỳ quái của Nguyễn Mộng, giống như bị cái gì làm cho cưẹ kỳ kinh Sợ.
“Bánh bao thế nào rồi? Thấy cái gì mà sợ đến như vậy?”
Ôn Dư Thừa lần đầu tiên thấy có người bởi vì mãnh liệt sợ hãi mà lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như thế, giống như bị mất toàn bộ thế giới. Anh có chút đau lòng, nhưng anh chẳng qua cho đây là bạn bè lo lắng cho nhau.
Vệ Cung Huyền yêu thương nhìn Nguyễn Mộng, lắc đầu một cái bày tỏ mình cũng không biết, anh đem bông băng trên tay Nguyễn Mộng lấy xuống giao cho Ôn Dư Thừa.
“Cậu băng tay cô ấy giúp tôi, đưa cháo cho tôi.”
Ôn Dư Thừa theo lời, đưa cháo tới, Vệ Cung Huyền nâng cửa kính xe, ngăn cách tất cả cảnh tượng phía ngoài, nhưng Nguyễn Mộng vẫn còn sợ.
Cô biết mình đang ở đâu, nơi này là bệnh viện, cô vẫn còn ở trong phạm vi của bênh viện.
Ôn Dư Thừa cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay của cô, đem bông băng đặt trên mu bàn tay mảnh khảnh, mặc dù mặt cô có nét trẻ nhỏ, tròn tròn, nhưng tay lại gầy, đáng yêu, một chút thịt cũng không có, mảnh khảnh thon dài, nhưng mạch máu quá nhỏ.
Ôn Dư Thừa nhìn tay của Nguyễn Mộng, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng vừa đau lại vừa thương, dáng vẻ của cô như thế này, còn không biết là đã chịu bao nhiêu khổ, nhưng cô cái gì cũng không nói.
Múc một muỗng cháo, Vệ Cung Huyền đầu tiên nếm thử, xác định nhiệt độ vừa phải, mới đưa đến miệng Nguyễn Mộng, cô hiện tại sợ muốn chết, không có ý định ăn, quay mặt đi.
Vệ Cung Huyền cũng rất kiên trì, nhưng anh một tay cầm cháo, một tay cầm muỗng, không có cách nào đem cô khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại, liền nuốt vào trong miệng mình, sau đó tìm được cái miệng nhỏ nhắn của cô, bất kể bên cạnh còn có cái bóng đèn, cường ngạnh muốn đút cho cô.
Nguyễn Mộng ai oán một tiếng, trong mắt ngậm lấy lệ, vẫn là ngoan ngoãn nuốt xuống.
Cô biết không ăn sẽ bị đút ăn bằng miệng, vì vậy ngoan ngoãn từng miếng từng miếng nuốt vào, Vệ Cung Huyền gắp cái gì cô liền ăn cái nấy, không khóc không làm khó, thật biết điều, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn làm người khác đau lòng.
Ăn một nửa, Nguyễn Mộng đã no, không muốn ăn nữa, Vệ Cung Huyền cũng không còn làm khó cô, hôn một cái coi như xong.
Ôn Dư Thừa cũng tại lúc này buông lỏng tay, lỗ kim đã không còn chảy máu, nhưng bởi vì nước sát trùng nên có chút nước vàng, lộ ra xương ngón tay, thật là làm người khác càng thêm đau lòng
Cũng không biết làm sao, Ôn Dư Thừa quỷ thần xui khiến lên tiếng:
“Tôi lái xe, cậu lo cho cô ấy đi.”
Nói xong liền xuống xe, Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng ngồi vào ghế lái phụ, Nguyễn Mộng nắm chặt vạt áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ngực anh, cái gì cũng không nói.
Vệ Cung Huyền nhìn bộ dạng này của cô thật giống một đứa bé đáng thương, trong lòng vừa thương vừa lo lắng, cô không biết mình đã có đứa nhỏ, đứa nhỏ mà cô luôn mong đợi rốt cuộc đã tới…
Nguyễn Mộng ôm Vệ Cung Huyền không dám buông tay, liều mạng cắn môi, nhắm mắt.
Thật ra thì cô cũng biết, mình sống lại, cùng với cuộc sống trước kia hoàn toàn khác nhau, Vệ Cung Huyền yêu cô, cô không có nghiện thuốc cũng không có những tật xấu kiếp trước, người phụ nữ kia cũng không có xuất hiện, con người mới làm người ta say mê.
Nhưng, đây là hiện thực, không phải một giấc mộng sao? Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, thì sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ra sao?
Cô rốt cuộc là cô đã chết rồi, hay vẫn không có chết? Trên thế giới tại sao lại có loại chuyện tốt như thế này? Bao nhiêu người muốn tái sinh một lần cũng không được, tại sao mình gặp được chuyện tốt như vậy.
“ Huyền…”
Nghe được Nguyễn Mộng gọi mình, Vệ Cung Huyền vội vàng lên tiếng:
“Anh ở đây, đừng sợ đừng sợ.”
“Em không tới bệnh viện nữa có được không?”
Cô ôm chặt anh, cả người cũng núp ở trong ngực anh, thanh âm khe khẽ, hoàn toàn không giống như nét trầm tĩnh dịu dàng của ngày thường.
“Em rất sợ bệnh viện, chúng ta đừng đến đó nữa, có được hay không?”
“Được, được, em không thích chúng ta sẽ không tới, dù sao cũng không phải là không có bác sĩ gia đình.”
Cùng lắm thì mời bác sĩ về nhà là được, ừ, anh còn phải chuẩn bị chút thiết bị, tránh có chuyên gì bất trắc.
“Ngoan, ngan nào, đừng sợ nữa.”
Nguyễn Mộng dựa vào anh, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô có chút buồn ngủ rồi.
Vệ Cung Huyền sờ gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt thương tiếc, nhìn cô ngủ, vẻ mặt ôn nhu như nước.
Ở một bên lái xe, Ôn Dư Thừa nhìn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, anh cũng liếc nhìn Nguyễn Mộng đang ngủ, nhẹ giọng hỏi:
“Lão vệ, cậu thật sự quyết định rồi, đời này chính là cô ấy? Thích thật sao?”
Vệ Cung Huyền nhìn người trong ngực lông mi thật dài, da trắng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, bình sinh lần đầu mới phát giác được tim của mình cũng có thể mềm mại như thế.
“Ừ, tôi yêu cô ấy.”
Yêu đôi mắt to của cô, yêu miệng nhỏ của cô, yêu thời điểm cô xấu hổ mặt đỏ như lòng đỏ trứng, yêu thanh âm êm ái cô gọi mình là A Huyền.
Vệ Cung Huyền hồi tưởng lại, mới phát hiện nhất cử nhất động của Nguyễn Mộng, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, mình lại nhớ rõ ràng như thế nếu như đây không phải là yêu, thì còn là gì?
Ôn Dư Thừa nghe, trong lòng giống như là có gì đó chợt lóe lên. Nhưng anh ta chỉ cười, nói:
“Cô ấy là một cô gái tốt.”
“Bà xã của tôi, tôi dĩ nhiên biết.”
Vệ Cung Huyền xuy anh một tiếng, đem ánh mắt dừng lại ở trên mặt Nguyễn Mộng, thầm nghĩ, trước kia đều là cô nấu cơm cho mình ăn, hiện tại cô mang thai, không thể ở gần phòng bếp, nhưng ăn đồ ăn bên ngoài anh lại không yên lòng, không bằng mình học làm.
Vợ yêu, trước tiên, chỉ có thể uất ức em ăn đồ ăn bên ngoài mấy ngày thôi!!
Nghe ra kiêu ngạo cùng tự hào trong giọng điệu của anh, Ôn Dư Thừa khác thường không có đánh hay trêu chọc anh, chỉ là cười cười, không nói.
Cho đến lúc tới nhà, Ôn Dư Thừa rời đi, Vệ Cung Huyền đem Nguyễn Mộng ôm đến trên giường, đổi y phục cho cô.
Nguyễn Mộng cũng không tỉnh lại, cô ngủ rất sâu, miệng chậc chậc mấy cái, không biết nằm mơ thấy cái gì, khóc vài tiếng, trong miệng nói lầm bầm không đi bệnh viện, không đi bệnh viện, cô không muốn chết.
Vệ Cung Huyền nghe thấy, tâm quả rất đau, anh cầm tay Nguyễn Mộng, dỗ dỗ cô một lúc lâu mới khiến cho cô an tĩnh lại, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng, ở cạnh cô nửa giờ mới ra khỏi phòng ngủ.
Cầm lấy cái xẻng, từ trước đến giờ trên thương trường anh là Vê đại Tổng tài quyết đoán, cơ trí hơn người, nay đứng trước tủ lạnh lại ngây người như phỗng, không biết nên xuống tay từ đâu.
Nghĩ đến hàng ngày, bà xã của mình cầm dao thái thái băm băm thật dễ dàng, nhưng sao đến mình làm thì không được? Chẳng lẽ mình đúng là không có khiếu nấu ăn?
Vê đại thần đánh chết cũng không tin người từ nhỏ đến lớn cho dù là học tập hay chơi thể thao đều là hạng nhất như anh, lại có thể thất thủ trong nhà bếp nhỏ này.
Anh đứng thật lâu, hít thở thật sâu, buông bỏ cái xẻng, lại cầm lấy tạp dề mà ngày thường Nguyễn Mộng hay dùng mặc lên trên người.
Một cái tạp dề màu hồng, trên có điểm chút hoa văn, dưới là hình gấu pooh cười ngây ngốc, trên đầu thì toàn chuồn chuồn con, nhìn rất trẻ con, nhưng đại thần mặc vào thì không thế chút nào.
Móc ra mấy quyển sách dạy nấu ăn mình len lén mua, Vệ Cung Huyền cẩn thận lật một lần, nghĩ đến trước đó Nguyễn Mộng đã ăn cháo, không thể làm lại, cũng tránh cho cô chán ăn, vì vậy chọn món có dinh dưỡng lại đơn giản… Cơm trứng chiên.
Mở sách, trang đầu tên sách “Phương pháp nấu ăn cho người mới nhập môn” chữ thật to, thích hợp nhất cho kẻ mới học như Vệ tổng tài rồi.
Trước tiên đem vỏ trứng đánh vỡ, khuấy đều, sau đó để chảo nóng, cùng dầu, chuẩn bị xong, cho cơm thả vào một bên, bỏ vào hành lá cắt nhỏ cùng gia vị, từng bước từng bước, cực kỳ nghiêm cẩn, tuyệt đối theo như lời trên sách, muốn mấy millilgram liền mấy millilgram, muốn mấy muỗng liền mấy muỗng, tuyệt đối không nhiều cũng không ít, Vệ Cung Huyền thậm chí còn cố ý mua cả cân nhỏ.
Cuối cùng cũng nấu xong món cơm trứng chiên, Vệ. Cung Huyền tự mình ăn thử trước, khóe môi xinh đẹp nâng lên, cũng không phải quá khó ăn. Đem cơm cho vào lò vi sóng, đại thần lấy tiếp quyển “100 loại điêm tâm ngọt thơm ngon”, cẩn thận theo như hướng dẫn, chuẩn bị làm đậu hũ hạnh nhân.
Chỉ là lần nàyanh đã đánh giá cao mình, cơm chiên trứng đơn giản dễ làm, nhưng đậu hũ hạnh nhân thì không dễ như thế.
Mặc dù trong sách hướng dẫn từng bước rõ ràng, Vệ Cung Huyền cũng theo thói quen phân lượng như thế nhưng thời gian lại không canh được. Đến cuối cùng, đậu hũ nhũn như con chi chi, thoạt nhìn thật ghê tởm, ngay cả anh cũng không muốn ăn.
Buồn bực đem sản phẩm thất bại ném vào thùng rác, anh vừa mới chuẩn bị thử một lần nữa, vừa quay đầu lại nhìn đến vợ yêu đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình, liền chột dạ, đem sách giấu giấu, lấy thân hình cao lớn của mình ngăn trở một mảnh hỗn độn trên bồn rửa.
Nguyễn Mộng cười, sắc mặt còn mang theo nhàn nhạt tái nhợt, vừa định đi tới, liền bị Vệ Cung Huyền ngăn lại ôm eo đi ra ngoài, thả vào trên sofa phòng khách.
“Đã tỉnh rồi hả ? Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Nói xong cũng không chờ Nguyễn Mộng đáp lại liền chạy về phòng bếp bưng ly sữa nóng ra ngoài, nhét vào bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, nhướnq mày, lấy điều khiển đem nhiêt độ chỉnh lại cho phù hợp, Nguyễn Mộng lắc đầu một cái.
“Em ngủ đủ rồi, làm sao anh ở trong phòng bếp? Hay để em làm đi.”
“Không được!”
Vệ Cung Huyền lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại nựng nựng, hài lòng thấy này khuôn mặt trắng noãn dâng lên một tia hồng.
“Bác sĩ nói em tốt nhất không nên tới gần khói dầu.”
Nghe được hai chữ bác sĩ, Nguyễn Mộng chơt cứng người lại. Vệ Cung Huyền đã nhận ra, vội vàng ôm lấy cô vỗ về.
Nguyễn Mộng cười cười, ý bảo mình không sao, vừa định nói chuyện, khóe mắt lại không cẩn thận liếc lên đồng hồ trên tường, khi thấy ngày tháng trên đó thì cả người đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Hôm nay là năm tháng mười hai?”
Vệ Cung Huyền không rõ chân tướng gật đầu.
Nguyễn Mộng nháy mắt, niềm vui sướng cực lớn bao vây cô, cô quên mình vừa mới còn sợ bệnh viện và bác sĩ muốn chết, bắt lấy Vệ Cung Huyền liền hỏi:
“Em đã mang thai rồi phải không?”
Cô, cô, sao cô lại quên mất chứ! Ngày năm tháng mười hai kiếp trước, cũng là lúc cô biết mình mang thai!
Con trai, con trai của cô đã trở lại, con trai của cô đã trở về với người mẹ không xứng đáng chút nào là cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.