Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 3: chương 3

Lệ Ưu Đàm

24/02/2014

Nguyễn Mộng cảm thấy cực kì bối rối. Trái tim cô đập kịch liệt, nhưng mà ở trước mặt Vệ Cung Huyền, cô không khác gì một ở đứa trẻ con, tùy ý anh muốn làm gì thì làm

Mà lúc này đây, anh tựa hồ không giống những lần trước. Trước kia, trước kia anh ít chú ý đến những khúc dạo đầu!

Nhưng lúc này đây… Có phải đã quá dài hay không?

Nguyễn Mộng chịu đựng cố gắng không rên lên, đêm qua cô còn nhớ rõ, đánh chết cô cũng không muốn lại bị ooxx lại xxoo như vậy!

Cô không lên tiếng, Vệ Cung Huyền cảm thấy bất mãn. Anh nhíu mày, đem đầu Nguyễn Mộng xoay đến trước mặt, tỉ mỉ nhìn cô, hỏi:

“Vì sao không kêu?”

Tại sao phải kêu? Tận dưới đáy lòng Nguyễn Mộng hỏi lại, đương nhiên, cô không dám hỏi Vệ Cung Huyền như vậy

Thấy vẻ mặt quật cường của cô, Vệ Cung Huyền không khỏi kỳ quái. Nhưng người phụ nữ này có lực hấp dẫn thật kì lạ với anh, anh không muốn nghĩ nữa.

Lập tức đè lên người cô, tay sờ soạng xuống phía dưới, Nguyễn Mộng bị anh dọa, lớn tiếng kêu lên, anh kinh ngạc nhìn cô. Nguyễn Mộng nhanh chóng bắt lấy tay anh:

“Đừng, đừng có sờ…”

Quá mất mặt, phía dưới của cô đã ướt lắm rồi!

Nhìn Nguyễn Mộng vừa xấu hổlại vừa giận dữ, Vệ Cung Huyền lại còn nở nụ cười!

Vệ Cung Huyền nở nụ cười!

Nguyễn Mộng trợn tròn mắt, cô gần như chưa từng gặp Vệ Cung Huyền cười với mình, cũng không thấy anh cười cùng người khác.

Trừ bỏ người phụ nữ kia cùng đứa nhỏ, anh cơ hồ có thể nói là một khối gỗ, đối với mọi thứ đều là không lạnh không nóng.

Nhưng mà khối gỗ này lại nở nụ cười với cô, mười mấy năm… Lần đầu tiên vì cô mà cười!

“Em khóc cái gì?”

Anh cúi đầu hỏi, trong thanh âm mang theo tình dục khàn khàn.

Nguyễn Mộng lắc đầu, cầm lấy tay anh không chịu buông, cắn răng nhịn xuống nước mắt. Cô thật ngu ngốc, rõ ràng biết Vệ Cung Huyền không thuộc về cô.

Anh đối với cô tràn ngập lực hấp dẫn, chỉ cần một nụ cười tươi có thể làm cho cô nháy mắt quăng mũ cởi giáp, thua thật thảm hại.

“Em thật ướt.”

Vệ Cung Huyền giống như phát hiện bảo tàng, ngạc nhiên nói.

“Em trước kia không phải như thế.”

Chuẩn xác mà nói trước kia hai người bọn họ đều không phải như thế, một người luôn trầm mặc, một người không bao giờ tự ti vì thân thể mình.

Nguyễn Mộng cảm thấy cực kì xấu hổ, mặt cô càng lúc càng đỏ, vẻ mặt Vệ Cung Huyền còn cố tình như phát hiện kì quan mới :

“Lại còn chảy nước.”

“Đừng nói nữa!”

Cô nhịn không được gầm nhẹ:

“Muốn làm thì nhanh lên!”

Vệ Cung Huyền bị cô hét lên, sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền phản ứng, môi mỏng tươi cười:

“Thực nóng vội?”

Nguyễn Mộng bị lời nói như có như không của anh trêu tức biến thành mặt đỏ tai hồng, vừa định phản bác, anh liền đi vào.

“Vậy thì như em mong muốn….”

Cô bị anh tiến vào lúc sâu lúc cạn khiến ngực cô phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt drap giường, cắn răng chống đỡ thân thể, từ nơi sâu kín truyền đến từng đợt khoái cảm cực hạn.

Thật thô, thật lớn, thật nóng… Nguyễn Mộng nhắm mắt lại không dám nhìn Vệ Cung Huyền, nhìn anh một lần cô lại muốn khóc một lần, chỉ có không nhìn anh, cô mới có thể duy trì một chút tự tôn nho nhỏ.

Theo động tác Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng đón lấy từng đợt ra vào mãnh liệt của anh, cô nghiêng đầu cắn áo gối, liều mạng ức chế bản thân rên rỉ.



“Kêu lên đi em.”

Vệ Cung Huyền cúi đầu, bàn tay mơn trớn khuôn mặt cô, thanh âm khàn khàn.

“Kêu lên đi, mềm mềm (*).”

(*Anh kêu Nhuyễn có nghĩa là mềm mềm)

Nguyễn Mộng mơ mơ màng màng nhìn anh, cô nghe được Vệ Cung Huyền kêu cô “Nguyễn”.

Đây là anh lần đầu tiên kêu tên cô “Nguyễn Mộng”, tuy rằng chính là một cái họ, nhưng cô đã thật thỏa mãn.

Kiếp trước nghe được anh kêu tên người phụ nữ kia, mỗi lần nghe được, tim cô như khoét một cái động lớn.

Nguyễn Mộng không biết Vệ Cung Huyền kêu “Mềm mềm”, mà nghe lầm thành “Nguyễn”.

Cô lắc lắc đầu, không chịu kêu ra tiếng. Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng quật cường đó, ánh mắt có chút phức tạp, anh càng ngày càng không hiểu cô.

Rõ ràng là thích anh, bằng không cũng sẽ không dùng hết thủ đoạn muốn gả cho anh, nhưng mà vì sao? Vì sao anh cảm thấy cô giống như có chỗ nào thay đổi?

Hơn nữa trở nên… Làm cho anh mê hoặc.

Bàn tay to từ gương mặt cô lướt xuống bộ ngực bóp nhẹ hai cái, khuôn mặt Nguyễn Mộng phiếm hồng, hạ thân lại bị anh chiếm.

Cái loại cảm giác tê dại đến tận xương tủy làm cho cô thật sự nhịn không được nhất là thời điểm Vệ Cung Huyền hôn lên môi cô, tiếng cô rên rỉ liền bị Vệ Cung Huyền nuốt đến trong bụng.

Anh hôn cô… Anh lại còn hôn cô!

Kiếp trước cho tới bây giờ anh chưa bao giờ chạm vào môi cô! Mặc kệ là ở đâu! Cho dù là thời điểm hoan ái, anh đều không có hôn môi cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng!

“A…”

Hai tay đem drap giường nắm càng ngày càng chặt, Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân sắp vổ thành từng mảnh, khoái cảm kịch liệt như sóng biển đánh úp , cô càng lúc càng run rẩy.

Trong thân thể từng tế bào tựa hồ bị anh mở ra, bờ môi của anh lại che xuống dưới, vừa ôn nhu lại vừa lạnh lẽo…

Nguyễn Mộng tựa hồ như lâm vào kiếp trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Cung Huyền, cứ như vậy mà si mê, không tiếc hết thảy mọi thứ đều muốn ở cùng anh, cũng không suy nghĩ bản thân có xứng hay không.

Hiện tại cô đã hiểu, bản thân rốt cuộc vẫn không thể khống chế được trái tim mình.

Thanh âm cô rõ ràng đã nghe qua rất nhiều lần, nghe lại một lần nữa, hoàn toàn không giống như lúc ban đầu.

Cho dù lúc hoan ái, Vệ Cung Huyền cũng khó tránh khỏi suy nghĩ, anh nhíu mày, thân thể vui thích nhưng trong lòng cảm thấy phức tạp.

Nguyễn Mộng cũng không biết anh đang nghĩ gì, dù sao Vệ Cung Huyền nghĩ gì, cô có đoán cũng phí công.

Cô rất muốn cắn chính mình, tốt nhất là im miệng lại, cô có thể tìm chỗ nào vắng vẻ hét to lên chứ một chút cũng không muốn để Vệ Cung Huyền nghe!

Anh đã đủ khinh thường cô, cô còn muốn làm cho bản thân thêm hèn mọn nữa sao? Hơn nữa trong miệng cô vẫn còn vị thuốc Bắc.

Cô có thể cắn sao? Vệ Cung Huyền đang hôn môi cô, cô nào dám cắn xuống!

Chỉ có thể phát ra tiếng kêu, phòng ngủ rất lớn, thế nhưng lại có tiếng vang:

“Đủ, đủ rồi… Anh nhanh chút, nhanh làm xong!”

Cô không muốn nghe bản thân phát ra thanh âm như vậy, một chút cũng không muốn!

Vệ Cung Huyền rất kinh ngạc, phải biết rằng trước kia Nguyễn Mộng đối với anh trăm nhu ngàn thuận, cái gì cũng chưa từng trái ý anh.

Hiện tại, cô lại muốn anh làm nhanh xong? Chẳng lẽ cô ghét bỏ thân thể anh?!

Đáng tiếc ở thời điểm Vệ Cung Huyền tiến công, Nguyễn Mộng còn đang nghĩ chuyện khác, làm sao còn phát ra âm tiết.

Có lẽ là lời của cô chọc giận anh, có lẽ là anh không thích bị người khác ra lệnh, tóm lại trận hoan ái này thẳng đến một nửa giờ sau mới ngừng.

Nguyễn Mộng xụi lơ ở trên giường, ngay cả kéo drap che khuất bản thân cũng không còn sức. Coi như Vệ Cung Huyền còn có lương tâm, sau khi hoan ái xong anh liền đứng dậy đi vào phòng tắm, Nguyễn Mộng cho rằng anh là muốn đi tắm rửa, kiếp trước mỗi lần làm xong, chuyện thứ nhất anh làm đều là đi tắm rửa, sau đó mới trở về ngủ.

Về phần vệ sinh của cô… Đương nhiên là chính cô tự làm.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra? Sao liền biến thành cái dạng này?

Theo lý thuyết thời điểm cô hai mươi ba tuổi hẳn thật khỏe mạnh, hiện tại…! Chẳng lẽ bởi vì linh hồn thay đổi nên thân thể cũng kém hơn sao? Nguyễn Mộng cảm thấy khó hiểu, trên người dính dính ngấy ngấy khó chịu thật.



Cô giãy dụa đứng lên, còn chưa kịp ngồi dậy, cả người bởi vì vặn vẹo quá độ nên rớt xuống dưới giường. Xương cốt vốn dĩ giống như gãy rời thì bây giờ gần như gãy thật rồi! Vẻ mặt đau khổ, cô đau đến nhe răng trợn mắt.

Từ phòng tắm bước ra, Vệ Cung Huyền cầm khăn nóng trên tay, hướng tới giường lại không thấy người, người phụ nữ vừa mới ở dưới thân anh khóc rối tinh rối mù lại cứ như vậy mà biến mất!

Anh nhanh chóng ý thức được bản thân sai lầm rồi, bởi vì có tiếng rên rỉ từ dưới giường truyền tới. Chạy vội qua, anh chỉ nhìn thấy một thân thể trắng như tuyết đưa lưng về phía mình, cả người đều là dâu hôn….

“Em đang làm gì đó?” Anh nhíu mày hỏi.

Nguyễn Mộng vừa nghe loại ngữ khí ôn hoà này liền sợ hãi, cô vung tứ chi muốn xoay người, đáng tiếc mặc cho hoa chân múa tay như thế nào, vẫn là không đứng lên được.

Cô xem nhẹ sức chiến đấu của Vệ Cung Huyền, cũng đánh giá cao lực phòng ngự của mình, không phải mập mạp đều có thân thể cường tráng.

Trong bụng đều là thương tâm, càng thương tâm lại càng béo.

Đợi đến khi thương tâm đến cực điểm, cả người sẽ phì ra, về sau muốn giảm béo cũng không còn lý do nữa.

Hé miệng, muốn nói lại không biết nên nói cái gì. Nguyễn Mộng cảm thấy khó khăn, cô hiện tại đang trần trụi, may mắn là chỉ nằm nghiêng một bên…

Vừa nghĩ như vậy, thân thể đã được một đôi tay ấm áp kéo lên, ôm về giường.

Trời, đùa giỡn cái gì… Anh nhất định phải đem cô đặt nằm ngửa sao?!

Nhanh chóng lấy tâm drap phủ lên thân, cánh tay đau muốn rút gân.

Nguyễn Mộng cảm thấy không hiểu, kiếp trước sau khi Vệ Cung Huyền rời đi nhưng cô cũng chưa từng mang bộ dáng suy yếu này chẳng lẽ là bởi vì linh hồn trọng sinh, do đó cả người đều thay đổi?

Một bên cô an phận bất động, một bên Vệ Cung Huyền liền đem rèm cửa sổ kéo ra, hiện tại là ban ngày, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn!

“Đừng lộn xộn.” Anh nói, tay đem hai chân cô mở ra.

Nguyễn Mộng cả kinh, tròng mắt muốn rớt xuống, trong cổ họng phát ra một tiếng thét thê thảm chói tai đến cực điểm, lấy cánh tay không đau muốn đẩyVệ Cung Huyền. Đáng tiếc thất bại trong gang tấc.

Anh không phí khí lực liền đem cô khống chế, cuối cùng Nguyễn Mộng chỉ có thể vô cùng đáng thương cắn miệng, hai tay bị Vệ Cung Huyền đè ở dưới gối, hai cái đùi mở ra, chốn đào nguyên mang theo chút sưng đỏ cứ như vậy bày ra ở trước mặt anh.

Ổn định tâm thần, lông mày Vệ Cung Huyền càng nhíu càng sâu. Thật sự là gặp quỷ mà, anh lại nổi lên dục vọng…. mà đối tượng lại là người phụ nữ mập mạp đối diện mình!

Bên trong bắp đùi bị ma sát va chạm đỏ au, thời điểm anh lau chùi không tự giác giảm nhẹ lực đạo.

Nguyễn Mộng đỏ mặt, cô từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn Vệ Cung Huyền, mãi đến khi anh lau xong rồi, đem áo ngủ cho cô. Nói là áo ngủ cũng không hoàn toàn đúng, chỉ là thay đổi áo sớmi mà thôi.

“Áo ngủ của em để ở đâu?” Anh không tìm được.

“Áo ngủ?”

Nguyễn Mộng lúc này mới chú ý tới trên tay là áo sớmi sạch sẽ của Vệ Cung Huyền, cô giật mình, theo phản ứng đem áo sớmi quăng thật xa, quay đầu liền thấy Vệ Cung Huyền đen hết nửa mặt, vội vàng lắp bắp giải thích:

“Ặc, thực xin lỗi… Em không cố ý, áo ngủ của em đã mang đi giặt, cho nên mới mặc áo sớmi của anh… sẽ không có lần sau, em cam đoan!”

Cho nên anh có thể không cần như vậy được không?

Chỉ cần Vệ Cung Huyền ngẫu nhiên có một chút hảo ý, cô đều theo bản năng nghĩ đến hậu quả.

Anh cho cô chút hi vọng, cô cố tình hy vọng xa vời, cuối cùng cô cũng không còn gì ngoại trừ tuyệt vọng.

Cô cố tình trừ bỏ thói quen này, thói quen loạn tưởng, kết quả như thế nào, cô cũng đều không thể thừa nhận nổi. Vệ Cung Huyền luôn có thể dễ dàng thoát thân, mà cô thì luôn hãm sâu, không tự thoát thân được.

Vệ Cung Huyền nhíu mày lại, anh nhìn thấy áo sớmi bị quăng đi, lần đầu tiên phát giác bản thân cũng có thể dọa người.

“Đâu có nói là không cho em mặc.”

Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, Vệ Cung Huyền đem áo sớmi cầm tới, cởi bỏ nút áo, khoác lên người cô:

“Anh đi tắm rửa trước, em đem quần áo mặc vào, hoặc là chúng ta cùng nhau tắm?”

Nguyễn Mộng vội vàng lắc đầu như trống bởi, quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình.

Thật sự cô không phải đang nằm mơ đó chứ? Ánh mắt liếc về phía đồng hồ báo thức đầu giường, rõ ràng nhìn thấy 15 giờ 02 phút ngày 18 tháng 6.

Đây là ngày thứ hai cô sống lại, nhưng mà…

Không có khả năng xảy ra chuyện tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook