Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?
Chương 2
Thiển Dạ Bạch
16/11/2022
Câu nói “chắc chắn không thể xa” của Tiểu Trầm Trầm khiến ta nghe mà thấy sướng vui trong lòng, vì vậy ta đánh một giấc mộng đẹp từ khi trời còn sáng bảnh đến lúc chiều hôm buông xuống. Bầu trời đêm như lớp mực đen đặc sóng sánh tràn ra, vầng trăng sáng trong dần hiện mình trên màn trời.
Ta ngáp một cái rồi mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú của Tinh Trầm tiên quan dưới ánh nến, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng nảy sinh trong lòng. Dù ta đã quen biết ngài 10 năm ròng, nhưng trong khoảnh khắc mơ màng hoảng hốt ấy, ta lại thấy như trăm năm cũng khó khắc nổi mối duyên này. Tiếc thay cảm giác ấy chỉ lướt qua trong thoáng chốc, ta mới chớp chớp mắt, nó đã vuột khỏi tầm tay.
“Dậy rồi à…”
Ngài ngẩng lên liếc ta, sau đó tiếp tục cúi đầu chuyên tâm làm việc.
“Chào buổi sáng…”
Ta lại ngáp một cái, rướn người lên nhìn nửa chiếc bình mà ngài đang tu sửa. Đó là một chiếc bình Giấc Xuân Hải Đường màu tím hoa hồng. Tuy ngài mới dính được một nửa số mảnh sứ vỡ bày đầy trên bàn, nhưng đã có thể nhận ra vẻ đẹp lộng lẫy của chiếc bình ấy. Ta vô thức sờ vào mấy lỗ thủng trên đầu mình, ho khan mấy tiếng.
(Giấc Xuân Hải Đường: Hải Đường Xuân Thụy: là tên của loại tranh mỹ nhân say ngủ bên hoa Hải Đường, dựa trên điển từ “Lãnh Trai dạ thoại”, ngoài ra còn được đề cập trong bài “Hải Đường” của Tô Đông Pha.)
Trên đời có hàng ngàn hàng vạn bình chai toàn vẹn, còn loại bình đẹp theo kiểu thiếu sót như ta lại là của hiếm có khó tìm. Phải công nhận mắt nhìn của Tiểu Trầm Trầm quả thực vô cùng tuyệt đỉnh cao sang, cao tít tận tầng mây.
Thấy giọng ta khàn, tiên quan bỏ cái nhíp nhỏ mình đang cầm xuống, đứng dậy rót một ly rượu tiên cho ta uống. Bình rượu tiên này là do người bạn thần tiên có dáng vóc cao to tướng mạo hơn người của ngài mang tới lần trước. Người đó nói đây là rượu trái cây do chính tay vợ người đó ủ, gửi tặng riêng cho ta.
Rượu trái cây do chính tay thần tiên ủ, đương nhiên phải là rượu tiên rồi. Lúc ấy thấy nó ta đã thèm đỏ cả mắt. Người bạn của Tinh Trầm vừa đi, ta đã quấy ngài đòi uống. Tuy vậy, ngài chỉ cho ta nếm một ngụm nhỏ. Ngài nói món rượu trái cây này nặng, uống nhiều quá sẽ say. Làm sao ta chịu ngoan ngoãn nghe lời ngài được? Lựa một hôm ngài không có trong phòng, ta lén trèo lên giá Đa Bảo Cách, ôm rượu tiên uống sướng đời mới thôi. Kết quả là ta thực sự say mất mấy tháng. Khi ta thức giấc, ngày Hè đã tàn, sương Thu giăng lối, lỗ thủng lớn nhất trên người ta đã được sửa xong. Ta bỗng dưng cảm thấy cảnh còn người mất, từng phiền muộn rõ lâu.
(Đa Bảo Cách là một loại đồ vật dùng để trưng đồ cổ. Chỗ độc đáo của Đa Bảo Cách là cách bài trí các giá của nó đan xen so le, không đều với nhau.)
Đằng ấy phải biết là, nếu chỉ tu luyện nhờ vào tinh hoa trăng sao hoa cỏ, thì đám yêu quái thành tinh chúng ta rất khó tiến bộ. Một ly rượu tiên này phải bằng hai ba năm tu luyện gian khổ chăm chỉ, ta thì lại uống một chặp nửa bình rượu tiên. Sau khi thức dậy, ta nhận ra mình có thêm chút pháp lực. Ta bèn vòi Tinh Trầm dạy ta thuật xuyên tường. Ngài không chịu dạy ta mấy thứ pháp luật ba láp ba xàm đó. Nhưng bị ta quấy rầy nhiều quá, ngài đành phải dạy ta thuật khác. Từ ấy trở đi, mỗi khi tắm trăng, ta có thể đưa tay ra bắt được ánh sao ánh trăng, còn có thể thả lên không trung thành thơ thành họa, cũng khá là thú vị.
Một ngụm rượu tiên trơn tru trượt xuống cổ họng, chui vào bụng ta, ta đột nhiên cảm thấy linh đài của mình sáng trong hẳn ra. Ta vui vẻ nhìn về phía tiên quan, nhưng lại thấy gương mặt ngài hơi tiều tụy sau một đêm thức trắng, mấy rãnh nhỏ xuất hiện trên đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng. Vậy nên ta đưa chén dạ quang lên, ý tứ nói: “Tiên quan vất vả ngày đêm, em nghĩ ngài đã quên cả tự uống nước. Môi ngài khô hết rồi kìa, ngài nhấp một ngụm rượu tiên đi…”
Tuy ngoài miệng ta nói hào phóng như thế, nhưng tay lại lưu luyến giữ chặt chén ngọc dạ quang, sợ ngài nếm được vị rượu tiên rồi, sau này sẽ chiếm riêng một mình, không cho ta uống chung nữa.
Tiểu Trầm Trầm biết điều lắc lắc đầu, nụ cười thoảng của ngài khiến ta hoa mắt chóng mặt, “Muội đi rót chén nước cho ta đi.”
Ngài sai ta với điệu bộ vô cùng tự nhiên. Thôi đành, ai bảo ngài là người che chở cho ta chứ.
Ta ngắm nửa chén rượu tiên trong tay mình, lanh trí vờ như thờ ơ, cầm chén bò xuống bàn đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Em sẽ pha loại trà Bích Loa Xuân ngon nhất cho ngài uống.”
Nói xong ta chạy khỏi phòng Tinh Trầm tiên quan nhanh như chớp, đi ra ngoài tìm Tiểu Thạch Lựu. Con bé này rất tham ăn, nó đã lén năn nỉ ta trộm rượu tiên ra cho nó nếm thử mấy lần. Tiếc là tuy Tinh Trầm tiên quan không uống, nhưng ngài lại canh rượu tiên rất kỹ. Có mấy lần ta định thó một ít, nhưng đều không tìm thấy cơ hội.
Tiểu Thạch Lựu vẫn chưa tỉnh ngủ, ta huơ nửa chén rượu tiên dưới mũi con bé, đôi mắt đang nhắm tịt của nó bỗng mở tròn xoe.
“Phinh Phinh, tỷ nghĩa khí lắm.”
Tiểu Thạch Lựu lăn long lóc ngồi dậy, hớn hở nhận chén dạ quang từ tay ta.
Đương nhiên là phải nghĩa khí rồi.
Ta né Tiểu Thạch Lựu đang ôm chén dạ quang cười ngây ngô ra, đi thẳng tới cánh cửa khắc hoa mở hờ bên cạnh, rướn cổ nhìn vào trong: “Thiên Thanh, muội đâu rồi?”
Tiểu Thạch Lựu hớp một ngụm rượu tiên, mặt như chuếnh choáng men say, nói vống lên: “Con nhãi Thiên Thanh lẳng lơ kia, tối qua đi gặp người yêu rồi. Suỵt, muội nói nhỏ với tỷ nhé, tên người tình đêm qua, với tên hôm kia, không phải một tên đâu, hức…”
Ta tự cảm thấy khâm phục từ sâu thẳm đáy lòng. Thiên Thanh quả nhiên giỏi giang hơn hẳn, chẳng như Tiểu Thạch Lựu, bình thường thì lải nhải mạnh mồm lắm, nhưng vừa thấy anh bình nào trông đàng hoàng một tí là bắt đầu lắp ba lắp bắp. Rõ ràng là một con bé nhanh mồm dẻo miệng, vậy mà lại khiến người ta tưởng nhầm là hũ nút.
Cũng không như ta, cả đời chìm trong cơn lốc xoáy tranh quyền đoạt thế, lục đục mâu thuẫn, chẳng có thời gian đâu mà mơi trai.
Không tìm thấy Thiên Thanh, thì cũng chẳng lấy được mấy lạng Bích Loa Xuân ngon nhất mà ta đã tích cóp. Phải nói là sở thích của con nhóc này rất dị hợm. Hoa đào, hoa hạnh, hoa phượng tiên nở khắp vườn thì không thích, lại cứ thích lấy lá trà quý báu của ta làm túi hương. Nó treo túi bên người, đứng hóng gió thương thân trách phận, hương trà xanh còn gọi mời ong bướm hơn cả dòng mật ngọt trong nhụy ho4.
Thôi thôi, ta đành tìm lá trà khác nấu cho tiên quan uống vậy.
Sau khi bận rộn kiếm tìm, ta bưng một cái khay hình vuông bằng gỗ đỏ khắc hoa, để một ấm trà Vũ Hoa pha loãng, và một cái chén nhỏ trắng muốt có hoa văn hình cúc trên ấy. Ta lon ton chạy xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về hướng sương phòng của tiên quan. Không ngờ một cái chân thon thon bỗng dưng duỗi ra ngáng ta. Ta lảo đảo vì bị vấp. Khay, ấm, và chén trà ta đang cầm đều bay ra ngoài, rơi vỡ tan tành trên mặt đất.
(Trà Vũ Hoa: là loại trà xanh đặc sản nổi tiếng của tỉnh Nam Kinh.)
Ta suýt ngã lộn cù mèo, hốt hoảng hét lên. Sau khi đứng vững, ta mới thấy một chiếc bình thon dài mảnh khảnh nằm bên chân mình, thân bình màu trắng điểm tô hoa văn xanh thanh nhã. Cô ta đang run rẩy k3u r3n khe khẽ.
“Cô… cô… nhảy ra từ đâu thế?”
Ta ngạc nhiên hỏi.
Thanh Hoa nhướng hàng mày mảnh như tơ liễu lên, liếc mắt nhìn ta đầy vẻ khó chịu, cúi đầu bắt đầu khóc hức hức hức: “Phinh Phinh, nếu tôi có làm gì không phải, tỷ cứ nói thẳng với tôi là được, cớ sao phải dùng cách bỉ ổi như thể để trút giận lên tôi. Tỷ cũng biết tiên quan đã mất bao nhiêu công sức mới sửa sang tôi lành lặn được mà.”
Toàn thân cô ta run rẩy, mồ hôi mẹ mồ hôi con lũ lượt đổ xuống, môi trắng bệch, quả thực không giống đang giả vờ đau.
Bấy giờ ta mới phát hiện đầu và chân cô ta thủng hai lỗ vô cùng bắt mắt, hai mảnh sứ vỡ nhìn thấy mà kinh vung vãi trên sàn. Không ngờ một cái bình trông thì yếu đuối như thế, mà lại có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân nhường này.
Kiếm tìm phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Thanh Hoa muội đây quả nhiên đã thấm nhuần lời dạy này.
Ta nghĩ bụng cô ta có thể tự làm hại bản thân quyết đoán như thế, quả nhiên là nữ trung hào kiệt, vậy nên ta không cần giả mù sa mưa thăm hỏi vết thương trên người cô ta nữa.
Vì thế ta gấp rút làm chuyện cấp bách hơn, quay người về phòng tìm bộ ấm chén khác, pha lại một ấm trà xanh mới cho Tiểu Trầm Trầm.
Nào ngờ Thanh Hoa lại túm chặt chân ta, càng khóc nức nở tức tưởi to hơn.
“Phinh Phinh, tỷ vô cớ làm tôi bị thương, tỷ phải giải quyết tử tế chứ.”
Ta giãy giãy chân, không hất cô ta ra được, đành để cô ta giữ mình tại chỗ.
Đám chai lọ vại bình dần quây lại hóng hớt. Thấy Thanh Hoa khóc như hoa lê dính mưa, có mấy kẻ chưa hỏi rõ ngọn nguồn đã bắt đầu xót thương cô ả, quở trách ta.
“Chậc chậc chậc, Phinh Phinh à, có chuyện gì thì bình tĩnh bàn nhau chứ…”
“Thanh Hoa bị thương nặng thế này, Phinh Phinh đánh người ta quá đáng rồi đấy…”
“Ai quy định chỉ mình cô được hầu hạ tiên quan…”
“Phinh Phinh, cô chớ có ganh tị vì cô ấy đẹp hơn cô…”
Ta cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói: “Con mắt nào của các người thấy ta đả thương cô ta? Ban nãy chính cô ta ngáng chân ta, ta suýt ngã vỡ tan tành đây này.”
Rõ ràng giọng ta rất to, rất hùng hồn vang dội, nhưng dường như chỉ có mình ta nghe thấy. Những tiếng oán trách bủa vây như từng đợt sóng, tựa như mọi người không nghe được tiếng ta.
Ta giận dữ chỉ ngón tay về đằng sau: “Các người hỏi Tiểu Thạch Lựu mà xem, con bé chứng kiến rõ lắm.”
Mọi người liếc mắt theo hướng ngón tay ta chỉ, thấy một cái bình béo múp ôm chén dạ quang nằm dạng tay d4ng chân trên sàn nhà, nước miếng rỉ ra từ khóe miệng, hãy còn cười ngây ngô.
Thanh Hoa nhếch khóe mắt khiêu khích liếc ta. Lòng bàn tay ta hơi ngứa, chỉ muốn vả cho con ả bay xa. Tiếc rằng với sức của ta, một cái vả chẳng thể khiến con ả bay đi được, chỉ tổ làm nỗi oan của ta to thêm.
Ta đang định giải thích tiếp, giọng nói hơi sốt ruột của Tinh Trầm tiên quan bỗng vang lên đằng sau: “Phinh Phinh, sao muội pha một ấm trà thôi mà lâu thế?”
Ta lấy làm vui lắm, đang định quay đầu lên tiếng, thì Thanh Hoa nằm kế chân ta lại giành trước. Cô ả khóc rưng rức kể lể: “Tiên quan, tiên quan phải lấy lại công bằng cho em ạ.”
Lòng ta bốc lửa, ta bấm tay tính toán, mấy nay không chấn chỉnh lũ chai lọ vại bình này, nên những kẻ có ý nghĩ xằng bậy mọc lên như nấm sau mưa. Chắc hẳn phải có bài học nhớ đời, thì chúng mới biết tởn một thời gian.
Vì thế ta nhận hết tất cả tội trạng mà Thanh Hoa đổ oan cho ta.
Cô ta khóc lóc kể lể câu trước, thì ta thừa nhận ngay câu sau. Ta hào phóng nhận hết như thế, nên Thanh Hoa không khỏi ngập ngừng.
Cuối cùng cô ta nức nở kể lể xong hết, còn ta cũng hào sảng nhận tất tật tội trạng.
Tiên quan nâng mi ngó ta, nói nhẹ tênh: “Trà của ta đâu?”
Thanh Hoa nghe vậy thì kinh ngạc ra mặt, cái tay đang túm chân ta không khỏi thả lỏng.
Ta nghĩ hôm nay mình đã làm kẻ ác, chi bằng sắm tròn vai tới cùng.
Ta rút chân bỏ chạy lấy người, vứt lại một câu: “Muốn uống thì tự ngài đi mà pha.”
“Úiiiiiii…”
Những tiếng xuýt xoa vang lên ầm ĩ.
Có phải kẻ ác không thì về sau hẵng định đoạt, nhưng khí thế ngang ngược của ta hôm nay chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng những kẻ ở đây. Chưa đến một nén nhang, tất cả đám yêu quái thành tinh trong khu vườn này sẽ được nghe về hành động tức giận nói sẵng Tinh Trầm tiên quan rất ư là dễ đi đời của ta.
Nếu ta đã làm đến thế mà còn không bị tiên quan đuổi khỏi nhà, thì đám chai lọ vại bình muốn tạo phản kia nên tự giác về nhà rửa ráy đi nằm cho sớm.
Khi đó tất nhiên chúng sẽ hiểu ra rằng, mục tiêu chúng muốn đánh đổ quá mạnh mẽ, đường đi vừa mờ mịt lại vừa xa xôi, đừng nên đua đòi lấy lý tưởng cuộc đời hão huyền như thế làm gì.
Kiếm tìm phú quý trong cảnh hiểm nghèo…
Hừ hừ, Thanh Hoa mới đến, không biết chiêu này là trò hề cũ xì ta chơi chán rồi…
Ta túm một cái chân béo múp của Tiểu Thạch Lựu, kéo con bé đi xa dần…
Nghe thấy Thanh Hoa cất giọng yếu ớt khi3u gợi đằng sau: “Ui đau…”
Ta nghĩ bụng chắc tiên quan đã bước tới, khom lưng nhặt ả lên rồi.
Ta sải bước tự tin, khí thế ngang ngược không giảm, nhưng tim lại nổi trống dồn, càng đi xa lại càng thấy thấp thỏm…
[HẾT CHƯƠNG 2]
Ta ngáp một cái rồi mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú của Tinh Trầm tiên quan dưới ánh nến, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng nảy sinh trong lòng. Dù ta đã quen biết ngài 10 năm ròng, nhưng trong khoảnh khắc mơ màng hoảng hốt ấy, ta lại thấy như trăm năm cũng khó khắc nổi mối duyên này. Tiếc thay cảm giác ấy chỉ lướt qua trong thoáng chốc, ta mới chớp chớp mắt, nó đã vuột khỏi tầm tay.
“Dậy rồi à…”
Ngài ngẩng lên liếc ta, sau đó tiếp tục cúi đầu chuyên tâm làm việc.
“Chào buổi sáng…”
Ta lại ngáp một cái, rướn người lên nhìn nửa chiếc bình mà ngài đang tu sửa. Đó là một chiếc bình Giấc Xuân Hải Đường màu tím hoa hồng. Tuy ngài mới dính được một nửa số mảnh sứ vỡ bày đầy trên bàn, nhưng đã có thể nhận ra vẻ đẹp lộng lẫy của chiếc bình ấy. Ta vô thức sờ vào mấy lỗ thủng trên đầu mình, ho khan mấy tiếng.
(Giấc Xuân Hải Đường: Hải Đường Xuân Thụy: là tên của loại tranh mỹ nhân say ngủ bên hoa Hải Đường, dựa trên điển từ “Lãnh Trai dạ thoại”, ngoài ra còn được đề cập trong bài “Hải Đường” của Tô Đông Pha.)
Trên đời có hàng ngàn hàng vạn bình chai toàn vẹn, còn loại bình đẹp theo kiểu thiếu sót như ta lại là của hiếm có khó tìm. Phải công nhận mắt nhìn của Tiểu Trầm Trầm quả thực vô cùng tuyệt đỉnh cao sang, cao tít tận tầng mây.
Thấy giọng ta khàn, tiên quan bỏ cái nhíp nhỏ mình đang cầm xuống, đứng dậy rót một ly rượu tiên cho ta uống. Bình rượu tiên này là do người bạn thần tiên có dáng vóc cao to tướng mạo hơn người của ngài mang tới lần trước. Người đó nói đây là rượu trái cây do chính tay vợ người đó ủ, gửi tặng riêng cho ta.
Rượu trái cây do chính tay thần tiên ủ, đương nhiên phải là rượu tiên rồi. Lúc ấy thấy nó ta đã thèm đỏ cả mắt. Người bạn của Tinh Trầm vừa đi, ta đã quấy ngài đòi uống. Tuy vậy, ngài chỉ cho ta nếm một ngụm nhỏ. Ngài nói món rượu trái cây này nặng, uống nhiều quá sẽ say. Làm sao ta chịu ngoan ngoãn nghe lời ngài được? Lựa một hôm ngài không có trong phòng, ta lén trèo lên giá Đa Bảo Cách, ôm rượu tiên uống sướng đời mới thôi. Kết quả là ta thực sự say mất mấy tháng. Khi ta thức giấc, ngày Hè đã tàn, sương Thu giăng lối, lỗ thủng lớn nhất trên người ta đã được sửa xong. Ta bỗng dưng cảm thấy cảnh còn người mất, từng phiền muộn rõ lâu.
(Đa Bảo Cách là một loại đồ vật dùng để trưng đồ cổ. Chỗ độc đáo của Đa Bảo Cách là cách bài trí các giá của nó đan xen so le, không đều với nhau.)
Đằng ấy phải biết là, nếu chỉ tu luyện nhờ vào tinh hoa trăng sao hoa cỏ, thì đám yêu quái thành tinh chúng ta rất khó tiến bộ. Một ly rượu tiên này phải bằng hai ba năm tu luyện gian khổ chăm chỉ, ta thì lại uống một chặp nửa bình rượu tiên. Sau khi thức dậy, ta nhận ra mình có thêm chút pháp lực. Ta bèn vòi Tinh Trầm dạy ta thuật xuyên tường. Ngài không chịu dạy ta mấy thứ pháp luật ba láp ba xàm đó. Nhưng bị ta quấy rầy nhiều quá, ngài đành phải dạy ta thuật khác. Từ ấy trở đi, mỗi khi tắm trăng, ta có thể đưa tay ra bắt được ánh sao ánh trăng, còn có thể thả lên không trung thành thơ thành họa, cũng khá là thú vị.
Một ngụm rượu tiên trơn tru trượt xuống cổ họng, chui vào bụng ta, ta đột nhiên cảm thấy linh đài của mình sáng trong hẳn ra. Ta vui vẻ nhìn về phía tiên quan, nhưng lại thấy gương mặt ngài hơi tiều tụy sau một đêm thức trắng, mấy rãnh nhỏ xuất hiện trên đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng. Vậy nên ta đưa chén dạ quang lên, ý tứ nói: “Tiên quan vất vả ngày đêm, em nghĩ ngài đã quên cả tự uống nước. Môi ngài khô hết rồi kìa, ngài nhấp một ngụm rượu tiên đi…”
Tuy ngoài miệng ta nói hào phóng như thế, nhưng tay lại lưu luyến giữ chặt chén ngọc dạ quang, sợ ngài nếm được vị rượu tiên rồi, sau này sẽ chiếm riêng một mình, không cho ta uống chung nữa.
Tiểu Trầm Trầm biết điều lắc lắc đầu, nụ cười thoảng của ngài khiến ta hoa mắt chóng mặt, “Muội đi rót chén nước cho ta đi.”
Ngài sai ta với điệu bộ vô cùng tự nhiên. Thôi đành, ai bảo ngài là người che chở cho ta chứ.
Ta ngắm nửa chén rượu tiên trong tay mình, lanh trí vờ như thờ ơ, cầm chén bò xuống bàn đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Em sẽ pha loại trà Bích Loa Xuân ngon nhất cho ngài uống.”
Nói xong ta chạy khỏi phòng Tinh Trầm tiên quan nhanh như chớp, đi ra ngoài tìm Tiểu Thạch Lựu. Con bé này rất tham ăn, nó đã lén năn nỉ ta trộm rượu tiên ra cho nó nếm thử mấy lần. Tiếc là tuy Tinh Trầm tiên quan không uống, nhưng ngài lại canh rượu tiên rất kỹ. Có mấy lần ta định thó một ít, nhưng đều không tìm thấy cơ hội.
Tiểu Thạch Lựu vẫn chưa tỉnh ngủ, ta huơ nửa chén rượu tiên dưới mũi con bé, đôi mắt đang nhắm tịt của nó bỗng mở tròn xoe.
“Phinh Phinh, tỷ nghĩa khí lắm.”
Tiểu Thạch Lựu lăn long lóc ngồi dậy, hớn hở nhận chén dạ quang từ tay ta.
Đương nhiên là phải nghĩa khí rồi.
Ta né Tiểu Thạch Lựu đang ôm chén dạ quang cười ngây ngô ra, đi thẳng tới cánh cửa khắc hoa mở hờ bên cạnh, rướn cổ nhìn vào trong: “Thiên Thanh, muội đâu rồi?”
Tiểu Thạch Lựu hớp một ngụm rượu tiên, mặt như chuếnh choáng men say, nói vống lên: “Con nhãi Thiên Thanh lẳng lơ kia, tối qua đi gặp người yêu rồi. Suỵt, muội nói nhỏ với tỷ nhé, tên người tình đêm qua, với tên hôm kia, không phải một tên đâu, hức…”
Ta tự cảm thấy khâm phục từ sâu thẳm đáy lòng. Thiên Thanh quả nhiên giỏi giang hơn hẳn, chẳng như Tiểu Thạch Lựu, bình thường thì lải nhải mạnh mồm lắm, nhưng vừa thấy anh bình nào trông đàng hoàng một tí là bắt đầu lắp ba lắp bắp. Rõ ràng là một con bé nhanh mồm dẻo miệng, vậy mà lại khiến người ta tưởng nhầm là hũ nút.
Cũng không như ta, cả đời chìm trong cơn lốc xoáy tranh quyền đoạt thế, lục đục mâu thuẫn, chẳng có thời gian đâu mà mơi trai.
Không tìm thấy Thiên Thanh, thì cũng chẳng lấy được mấy lạng Bích Loa Xuân ngon nhất mà ta đã tích cóp. Phải nói là sở thích của con nhóc này rất dị hợm. Hoa đào, hoa hạnh, hoa phượng tiên nở khắp vườn thì không thích, lại cứ thích lấy lá trà quý báu của ta làm túi hương. Nó treo túi bên người, đứng hóng gió thương thân trách phận, hương trà xanh còn gọi mời ong bướm hơn cả dòng mật ngọt trong nhụy ho4.
Thôi thôi, ta đành tìm lá trà khác nấu cho tiên quan uống vậy.
Sau khi bận rộn kiếm tìm, ta bưng một cái khay hình vuông bằng gỗ đỏ khắc hoa, để một ấm trà Vũ Hoa pha loãng, và một cái chén nhỏ trắng muốt có hoa văn hình cúc trên ấy. Ta lon ton chạy xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về hướng sương phòng của tiên quan. Không ngờ một cái chân thon thon bỗng dưng duỗi ra ngáng ta. Ta lảo đảo vì bị vấp. Khay, ấm, và chén trà ta đang cầm đều bay ra ngoài, rơi vỡ tan tành trên mặt đất.
(Trà Vũ Hoa: là loại trà xanh đặc sản nổi tiếng của tỉnh Nam Kinh.)
Ta suýt ngã lộn cù mèo, hốt hoảng hét lên. Sau khi đứng vững, ta mới thấy một chiếc bình thon dài mảnh khảnh nằm bên chân mình, thân bình màu trắng điểm tô hoa văn xanh thanh nhã. Cô ta đang run rẩy k3u r3n khe khẽ.
“Cô… cô… nhảy ra từ đâu thế?”
Ta ngạc nhiên hỏi.
Thanh Hoa nhướng hàng mày mảnh như tơ liễu lên, liếc mắt nhìn ta đầy vẻ khó chịu, cúi đầu bắt đầu khóc hức hức hức: “Phinh Phinh, nếu tôi có làm gì không phải, tỷ cứ nói thẳng với tôi là được, cớ sao phải dùng cách bỉ ổi như thể để trút giận lên tôi. Tỷ cũng biết tiên quan đã mất bao nhiêu công sức mới sửa sang tôi lành lặn được mà.”
Toàn thân cô ta run rẩy, mồ hôi mẹ mồ hôi con lũ lượt đổ xuống, môi trắng bệch, quả thực không giống đang giả vờ đau.
Bấy giờ ta mới phát hiện đầu và chân cô ta thủng hai lỗ vô cùng bắt mắt, hai mảnh sứ vỡ nhìn thấy mà kinh vung vãi trên sàn. Không ngờ một cái bình trông thì yếu đuối như thế, mà lại có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân nhường này.
Kiếm tìm phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Thanh Hoa muội đây quả nhiên đã thấm nhuần lời dạy này.
Ta nghĩ bụng cô ta có thể tự làm hại bản thân quyết đoán như thế, quả nhiên là nữ trung hào kiệt, vậy nên ta không cần giả mù sa mưa thăm hỏi vết thương trên người cô ta nữa.
Vì thế ta gấp rút làm chuyện cấp bách hơn, quay người về phòng tìm bộ ấm chén khác, pha lại một ấm trà xanh mới cho Tiểu Trầm Trầm.
Nào ngờ Thanh Hoa lại túm chặt chân ta, càng khóc nức nở tức tưởi to hơn.
“Phinh Phinh, tỷ vô cớ làm tôi bị thương, tỷ phải giải quyết tử tế chứ.”
Ta giãy giãy chân, không hất cô ta ra được, đành để cô ta giữ mình tại chỗ.
Đám chai lọ vại bình dần quây lại hóng hớt. Thấy Thanh Hoa khóc như hoa lê dính mưa, có mấy kẻ chưa hỏi rõ ngọn nguồn đã bắt đầu xót thương cô ả, quở trách ta.
“Chậc chậc chậc, Phinh Phinh à, có chuyện gì thì bình tĩnh bàn nhau chứ…”
“Thanh Hoa bị thương nặng thế này, Phinh Phinh đánh người ta quá đáng rồi đấy…”
“Ai quy định chỉ mình cô được hầu hạ tiên quan…”
“Phinh Phinh, cô chớ có ganh tị vì cô ấy đẹp hơn cô…”
Ta cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói: “Con mắt nào của các người thấy ta đả thương cô ta? Ban nãy chính cô ta ngáng chân ta, ta suýt ngã vỡ tan tành đây này.”
Rõ ràng giọng ta rất to, rất hùng hồn vang dội, nhưng dường như chỉ có mình ta nghe thấy. Những tiếng oán trách bủa vây như từng đợt sóng, tựa như mọi người không nghe được tiếng ta.
Ta giận dữ chỉ ngón tay về đằng sau: “Các người hỏi Tiểu Thạch Lựu mà xem, con bé chứng kiến rõ lắm.”
Mọi người liếc mắt theo hướng ngón tay ta chỉ, thấy một cái bình béo múp ôm chén dạ quang nằm dạng tay d4ng chân trên sàn nhà, nước miếng rỉ ra từ khóe miệng, hãy còn cười ngây ngô.
Thanh Hoa nhếch khóe mắt khiêu khích liếc ta. Lòng bàn tay ta hơi ngứa, chỉ muốn vả cho con ả bay xa. Tiếc rằng với sức của ta, một cái vả chẳng thể khiến con ả bay đi được, chỉ tổ làm nỗi oan của ta to thêm.
Ta đang định giải thích tiếp, giọng nói hơi sốt ruột của Tinh Trầm tiên quan bỗng vang lên đằng sau: “Phinh Phinh, sao muội pha một ấm trà thôi mà lâu thế?”
Ta lấy làm vui lắm, đang định quay đầu lên tiếng, thì Thanh Hoa nằm kế chân ta lại giành trước. Cô ả khóc rưng rức kể lể: “Tiên quan, tiên quan phải lấy lại công bằng cho em ạ.”
Lòng ta bốc lửa, ta bấm tay tính toán, mấy nay không chấn chỉnh lũ chai lọ vại bình này, nên những kẻ có ý nghĩ xằng bậy mọc lên như nấm sau mưa. Chắc hẳn phải có bài học nhớ đời, thì chúng mới biết tởn một thời gian.
Vì thế ta nhận hết tất cả tội trạng mà Thanh Hoa đổ oan cho ta.
Cô ta khóc lóc kể lể câu trước, thì ta thừa nhận ngay câu sau. Ta hào phóng nhận hết như thế, nên Thanh Hoa không khỏi ngập ngừng.
Cuối cùng cô ta nức nở kể lể xong hết, còn ta cũng hào sảng nhận tất tật tội trạng.
Tiên quan nâng mi ngó ta, nói nhẹ tênh: “Trà của ta đâu?”
Thanh Hoa nghe vậy thì kinh ngạc ra mặt, cái tay đang túm chân ta không khỏi thả lỏng.
Ta nghĩ hôm nay mình đã làm kẻ ác, chi bằng sắm tròn vai tới cùng.
Ta rút chân bỏ chạy lấy người, vứt lại một câu: “Muốn uống thì tự ngài đi mà pha.”
“Úiiiiiii…”
Những tiếng xuýt xoa vang lên ầm ĩ.
Có phải kẻ ác không thì về sau hẵng định đoạt, nhưng khí thế ngang ngược của ta hôm nay chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng những kẻ ở đây. Chưa đến một nén nhang, tất cả đám yêu quái thành tinh trong khu vườn này sẽ được nghe về hành động tức giận nói sẵng Tinh Trầm tiên quan rất ư là dễ đi đời của ta.
Nếu ta đã làm đến thế mà còn không bị tiên quan đuổi khỏi nhà, thì đám chai lọ vại bình muốn tạo phản kia nên tự giác về nhà rửa ráy đi nằm cho sớm.
Khi đó tất nhiên chúng sẽ hiểu ra rằng, mục tiêu chúng muốn đánh đổ quá mạnh mẽ, đường đi vừa mờ mịt lại vừa xa xôi, đừng nên đua đòi lấy lý tưởng cuộc đời hão huyền như thế làm gì.
Kiếm tìm phú quý trong cảnh hiểm nghèo…
Hừ hừ, Thanh Hoa mới đến, không biết chiêu này là trò hề cũ xì ta chơi chán rồi…
Ta túm một cái chân béo múp của Tiểu Thạch Lựu, kéo con bé đi xa dần…
Nghe thấy Thanh Hoa cất giọng yếu ớt khi3u gợi đằng sau: “Ui đau…”
Ta nghĩ bụng chắc tiên quan đã bước tới, khom lưng nhặt ả lên rồi.
Ta sải bước tự tin, khí thế ngang ngược không giảm, nhưng tim lại nổi trống dồn, càng đi xa lại càng thấy thấp thỏm…
[HẾT CHƯƠNG 2]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.