Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 31: Muốn Giết Thì Giết Đi!
Khả Ninh
11/11/2023
Kế Ngôn mặt mày lạnh lùng từ trong căn nhà gỗ bước ra, nhìn thấy tình hình bên ngoài thì nhíu mày một cái.
Sau đó hắn ta lắc mình, xuất hiện bên cạnh Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.
Tiêu Y sau khi nhìn thấy Kế Ngôn vô cùng vui mừng: “Đại sư huynh, mau cứu các đường tỷ của muội với.”
Kế Ngôn nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Fan hâm mộ của huynh đấy, cứ đòi được gặp huynh.”
“Ta đã nói huynh không rảnh, đừng quấy rầy huynh mà các nàng không nghe.”
“Cứ nhất quyết muốn xông vào, tự rước lấy khổ.”
Kế Ngôn mặt không biểu cảm: “Đệ lại muốn làm gì nữa vậy?”
Sau khi nói xong, hắn vung tay áo lên, kiếm ý đầy trời đang bao vây nhóm Tiêu Quần như nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt chui về dưới mặt đất, biến mất không thấy đâu.
Nhóm Tiêu Quần sắc mặt tái nhợt, chưa tỉnh hồn.
Cả nhóm dìu dắt nhau.
Tiêu Quần chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hét lên: “Ngươi, ngươi chờ đó cho ta, việc này chưa xong đâu.”
Tiêu Quần có ngốc cũng biết mình đã bị Lữ Thiếu Khanh lừa.
Lữ Thiếu Khanh lừa nàng ta, đưa nàng ta đến đây xoay vòng vòng.
“Ngươi chờ đấy cho bổn tiểu thư, bổn tiểu như nhất định sẽ bảo gia gia giết chết ngươi.”
Những người khác cũng chỉ về phía Lữ Thiếu Khanh mắng to.
Bọn họ không nhắc gì đến Kế Ngôn, hoặc có thể nói, Kế Ngôn là ngoại lệ.
Kế Ngôn nhíu mày, ống tay áo một lần nữa vung lên, mấy người Tiêu Quần hôn mê trong nháy mắt.
Lữ Thiếu Khanh mặt vẫn không đổi sắc nhìn Kế Ngôn: “Haha, phải học chiêu phất tay áo của sư huynh thôi, nhìn uy phong quá!”
“Có dám một bàn tay đánh chết các nàng ấy không?”
“Đại năng Nguyên Anh cái gì chứ, ngươi ta vẫn dám tìm đến địa bàn của huynh gây chuyện, không giết chết các nàng ấy, truyền ra ngoài huynh còn mặt mũi gì không?”
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, ấu trĩ.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây là kẻ thù của sư muội, sau này chắc chắn sẽ còn gây thêm phiền phức cho sư muội, chẳng bằng giết các nàng ấy chấm dứt hậu hoạn.”
Kế Ngôn nhìn về phía Tiêu Y.
Tiêu Y vội vàng nói: “Đại sư huynh, ta với nàng ấy có chút mâu thuẫn nhưng vẫn chưa đến mức muốn giết chết nàng ấy đâu.”
“Nàng ấy là đường tỷ của ta, gia gia là Đại trưởng lão của chúng ta, giết chết nàng ấy sẽ mang lại phiền phức cho các huynh đấy.”
Kế Ngôn nói: “Phiền phức thì chẳng sợ, muội muốn giết cứ giết đi.”
Giọng Kế Ngôn bình tĩnh, không để ý đến sống chết của nhóm Tiêu Quần.
“Thiên Ngự Phong chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào, cũng không cho phép có người tới tận cửa khi dễ.”
Sau khi Tiêu Y nghe xong, tròng lòng cảm giác vô cùng ngọt ngào, vô cùng an toàn, hai vị sư huynh thật sự khiến người ta quá có cảm giác an toàn.
Tuy nhiên Tiêu Y không muốn vì mình mà gây ra phiền phức cho sư môn.
Hơn nữa mấy người Tiêu Quần cũng là tộc nhân của nàng, Tiêu Y vẫn chưa nhẫn tâm đến mức có thể ra tay với tộc nhân của mình.
Nàng ta nói: “Dạy dỗ các nàng ấy như vậy là được rồi.”
Kế Ngôn nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn về phía Kế Ngôn: “Nhìn ta làm gì?”
“Ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng có làm Thánh Mẫu, nên giết thì giết đi.”
“Bớt đứng đây lề mà lề mề.”
Kế Ngôn hỏi ngược lại: “Vì sao đệ không giết?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Giết các nàng ấy thì chả được lợi gì, sư muội nghèo đến mức mời ta ăn một bữa cơm cũng không mời nổi.”
“Phí ra tay của ta đắt lắm.”
“Đúng rồi, nói đến đây, ta quên mất một chuyện.”
Hắn dừng lại một chút, mắng Kế Ngôn: “Sau này huynh ra ngoài gây chuyện có thể thu dọn dấu vết sạch sẽ một chút không?”
“Lần trước ta giúp huynh thu dọn dấu vết, việc này nên tính sao đây?”
Nói xong, hắn đưa tay ra: “Phí vất vả.”
“Keng!”
Trường kiếm sau lưng Kế Ngôn lộ ra một nửa, hàn quang trên thân kiếm lấp lóe.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Muốn luận bàn sao?”
“Cho đệ mở mang kiến thức xem thử thực lực Nguyên Anh.”
Không biết vì sao, mặc dù giọng điệu Kế Ngôn bình thản không hề có chút gợn sóng, nhưng Tiêu Y vẫn có thể nghe ra bên trong có hàm chứa ý khoe khoang.
Giống như đang muốn khoe khoang với Lữ Thiếu Khanh, khoe thực lực của hắn ta.
“Huynh cút đi!”
“Đem cảnh giới ra dọa ta mà không thấy ngại à?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận.
Tiêu Y thì che miệng cười trộm.
Thời khắc Nhị sư huynh chịu thiệt thật sự không nhiều.
Ngay cả sư phụ cũng không làm gì được Nhị sư huynh, chỉ trước mặt Đại sư huynh mới có thể chịu thiệt một chút.
Quả nhiên.
Đại sư huynh không hổ là Đại sư huynh, cũng chỉ có Đại sư huynh mới có thể trị được Nhị sư huynh.
Nhìn hai vị sư huynh đấu nhau, Tiêu Y thật sự rất muốn chuyển một cái ghế đẩu đến ngồi một bên xem kịch.
Kế Ngôn nhìn thấy Tiêu Y cười trộm.
Sau đó hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Còn một tháng nữa, đệ đừng quên đấy.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Thế thì sao?”
“Sư muội mà không làm được, chẳng lẽ huynh định giết muội ấy à?”
Sắc mặt Tiêu Y trắng nhợt, sao chủ đề lại quay về mình rồi?
Áp lực lớn quá.
Kế Ngôn nói: “Không làm được, phúc lợi của môn phái trong một năm đệ đừng mong nhận được nữa.”
Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Quả nhiên huynh bị bệnh, bệnh nặng lắm rồi.”
“Huynh chờ đó cho ta, chờ ngày nào đó thực lực của ta vượt qua huynh, ta không đánh huynh một trận thật đau không được!”
Trên gương mặt lạnh lùng của Kế Ngôn nở nụ cười, nụ cười có sức hấp dẫn khó hiểu.
Tiêu Y lập tức nhìn đến ngây người.
“Ta đợi, đợi đệ có cơ hội đó hẵng nói sau.”
Đợi sau khi Kế Ngôn trở về nhà gỗ, một tay Lữ Thiếu Khanh vỗ lên đầu Tiêu Y.
“Nhìn cái gì mà chảy cả nước bọt vậy.”
Tiêu Y đưa tay lau theo bản năng thì phát hiện mình bị lừa.
Tiêu Y đỏ mặt: “Nhị sư huynh lừa người ta.”
Lữ Thiếu Khanh dặn dò: “Đi lấy đồ của các nàng ấy tới đây cho ta.”
“Đồ gì?”
Trong lúc nhất thời Tiêu Y chưa kịp phản ứng.
“Trữ Vật giới chỉ của các nàng ấy còn thứ gì khác đáng giá, lấy ra hết cho ta.”
Tiêu Y hiểu ra: “Nhị sư huynh định cướp bóc sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại một cách vô cùng chính trực.
Nhìn thấy thái độ đương nhiên của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y bất lực đến mức muốn chửi thề.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài mất mặt lắm.”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: “Có gì mà mất mặt?”
“Không lấy mới là mất mặt, muội mà còn không đi ta ném các nàng ấy vào trong lại đấy.”
Sau khi uy hiếp xong, hắn lại dụ dỗ: “Các nàng ấy đều là kẻ thù của muội, muội suy nghĩ cho kẻ thù làm gì?”
“Muội thử nghĩ xem lát nữa lấy đồ của các nàng đi rồi, sau khi các nàng ấy tỉnh lại có tức chết không?”
Mặc dù Tiêu Y cảm thấy hành động như vậy rất vô sĩ nheng lời của Lữ Thiếu Khanh lại khiến nàng ta cảm thấy rất có lý.
Nàng ta chần chừ nói: “Thật sự cần làm vậy sao?”
“Đi nhanh đi, hôm nay còn phải về Kiếm động đấy.”
“Sao Nhị sư huynh không tự đi?”
“Các nàng ấy là nữ, nếu là nam ta còn cần muội đi à?”
“Mau đi lục soát cẩn thận đi, đừng để sót đấy...”
Sau đó hắn ta lắc mình, xuất hiện bên cạnh Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.
Tiêu Y sau khi nhìn thấy Kế Ngôn vô cùng vui mừng: “Đại sư huynh, mau cứu các đường tỷ của muội với.”
Kế Ngôn nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Fan hâm mộ của huynh đấy, cứ đòi được gặp huynh.”
“Ta đã nói huynh không rảnh, đừng quấy rầy huynh mà các nàng không nghe.”
“Cứ nhất quyết muốn xông vào, tự rước lấy khổ.”
Kế Ngôn mặt không biểu cảm: “Đệ lại muốn làm gì nữa vậy?”
Sau khi nói xong, hắn vung tay áo lên, kiếm ý đầy trời đang bao vây nhóm Tiêu Quần như nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt chui về dưới mặt đất, biến mất không thấy đâu.
Nhóm Tiêu Quần sắc mặt tái nhợt, chưa tỉnh hồn.
Cả nhóm dìu dắt nhau.
Tiêu Quần chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hét lên: “Ngươi, ngươi chờ đó cho ta, việc này chưa xong đâu.”
Tiêu Quần có ngốc cũng biết mình đã bị Lữ Thiếu Khanh lừa.
Lữ Thiếu Khanh lừa nàng ta, đưa nàng ta đến đây xoay vòng vòng.
“Ngươi chờ đấy cho bổn tiểu thư, bổn tiểu như nhất định sẽ bảo gia gia giết chết ngươi.”
Những người khác cũng chỉ về phía Lữ Thiếu Khanh mắng to.
Bọn họ không nhắc gì đến Kế Ngôn, hoặc có thể nói, Kế Ngôn là ngoại lệ.
Kế Ngôn nhíu mày, ống tay áo một lần nữa vung lên, mấy người Tiêu Quần hôn mê trong nháy mắt.
Lữ Thiếu Khanh mặt vẫn không đổi sắc nhìn Kế Ngôn: “Haha, phải học chiêu phất tay áo của sư huynh thôi, nhìn uy phong quá!”
“Có dám một bàn tay đánh chết các nàng ấy không?”
“Đại năng Nguyên Anh cái gì chứ, ngươi ta vẫn dám tìm đến địa bàn của huynh gây chuyện, không giết chết các nàng ấy, truyền ra ngoài huynh còn mặt mũi gì không?”
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, ấu trĩ.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây là kẻ thù của sư muội, sau này chắc chắn sẽ còn gây thêm phiền phức cho sư muội, chẳng bằng giết các nàng ấy chấm dứt hậu hoạn.”
Kế Ngôn nhìn về phía Tiêu Y.
Tiêu Y vội vàng nói: “Đại sư huynh, ta với nàng ấy có chút mâu thuẫn nhưng vẫn chưa đến mức muốn giết chết nàng ấy đâu.”
“Nàng ấy là đường tỷ của ta, gia gia là Đại trưởng lão của chúng ta, giết chết nàng ấy sẽ mang lại phiền phức cho các huynh đấy.”
Kế Ngôn nói: “Phiền phức thì chẳng sợ, muội muốn giết cứ giết đi.”
Giọng Kế Ngôn bình tĩnh, không để ý đến sống chết của nhóm Tiêu Quần.
“Thiên Ngự Phong chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào, cũng không cho phép có người tới tận cửa khi dễ.”
Sau khi Tiêu Y nghe xong, tròng lòng cảm giác vô cùng ngọt ngào, vô cùng an toàn, hai vị sư huynh thật sự khiến người ta quá có cảm giác an toàn.
Tuy nhiên Tiêu Y không muốn vì mình mà gây ra phiền phức cho sư môn.
Hơn nữa mấy người Tiêu Quần cũng là tộc nhân của nàng, Tiêu Y vẫn chưa nhẫn tâm đến mức có thể ra tay với tộc nhân của mình.
Nàng ta nói: “Dạy dỗ các nàng ấy như vậy là được rồi.”
Kế Ngôn nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn về phía Kế Ngôn: “Nhìn ta làm gì?”
“Ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng có làm Thánh Mẫu, nên giết thì giết đi.”
“Bớt đứng đây lề mà lề mề.”
Kế Ngôn hỏi ngược lại: “Vì sao đệ không giết?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Giết các nàng ấy thì chả được lợi gì, sư muội nghèo đến mức mời ta ăn một bữa cơm cũng không mời nổi.”
“Phí ra tay của ta đắt lắm.”
“Đúng rồi, nói đến đây, ta quên mất một chuyện.”
Hắn dừng lại một chút, mắng Kế Ngôn: “Sau này huynh ra ngoài gây chuyện có thể thu dọn dấu vết sạch sẽ một chút không?”
“Lần trước ta giúp huynh thu dọn dấu vết, việc này nên tính sao đây?”
Nói xong, hắn đưa tay ra: “Phí vất vả.”
“Keng!”
Trường kiếm sau lưng Kế Ngôn lộ ra một nửa, hàn quang trên thân kiếm lấp lóe.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Muốn luận bàn sao?”
“Cho đệ mở mang kiến thức xem thử thực lực Nguyên Anh.”
Không biết vì sao, mặc dù giọng điệu Kế Ngôn bình thản không hề có chút gợn sóng, nhưng Tiêu Y vẫn có thể nghe ra bên trong có hàm chứa ý khoe khoang.
Giống như đang muốn khoe khoang với Lữ Thiếu Khanh, khoe thực lực của hắn ta.
“Huynh cút đi!”
“Đem cảnh giới ra dọa ta mà không thấy ngại à?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận.
Tiêu Y thì che miệng cười trộm.
Thời khắc Nhị sư huynh chịu thiệt thật sự không nhiều.
Ngay cả sư phụ cũng không làm gì được Nhị sư huynh, chỉ trước mặt Đại sư huynh mới có thể chịu thiệt một chút.
Quả nhiên.
Đại sư huynh không hổ là Đại sư huynh, cũng chỉ có Đại sư huynh mới có thể trị được Nhị sư huynh.
Nhìn hai vị sư huynh đấu nhau, Tiêu Y thật sự rất muốn chuyển một cái ghế đẩu đến ngồi một bên xem kịch.
Kế Ngôn nhìn thấy Tiêu Y cười trộm.
Sau đó hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Còn một tháng nữa, đệ đừng quên đấy.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Thế thì sao?”
“Sư muội mà không làm được, chẳng lẽ huynh định giết muội ấy à?”
Sắc mặt Tiêu Y trắng nhợt, sao chủ đề lại quay về mình rồi?
Áp lực lớn quá.
Kế Ngôn nói: “Không làm được, phúc lợi của môn phái trong một năm đệ đừng mong nhận được nữa.”
Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Quả nhiên huynh bị bệnh, bệnh nặng lắm rồi.”
“Huynh chờ đó cho ta, chờ ngày nào đó thực lực của ta vượt qua huynh, ta không đánh huynh một trận thật đau không được!”
Trên gương mặt lạnh lùng của Kế Ngôn nở nụ cười, nụ cười có sức hấp dẫn khó hiểu.
Tiêu Y lập tức nhìn đến ngây người.
“Ta đợi, đợi đệ có cơ hội đó hẵng nói sau.”
Đợi sau khi Kế Ngôn trở về nhà gỗ, một tay Lữ Thiếu Khanh vỗ lên đầu Tiêu Y.
“Nhìn cái gì mà chảy cả nước bọt vậy.”
Tiêu Y đưa tay lau theo bản năng thì phát hiện mình bị lừa.
Tiêu Y đỏ mặt: “Nhị sư huynh lừa người ta.”
Lữ Thiếu Khanh dặn dò: “Đi lấy đồ của các nàng ấy tới đây cho ta.”
“Đồ gì?”
Trong lúc nhất thời Tiêu Y chưa kịp phản ứng.
“Trữ Vật giới chỉ của các nàng ấy còn thứ gì khác đáng giá, lấy ra hết cho ta.”
Tiêu Y hiểu ra: “Nhị sư huynh định cướp bóc sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại một cách vô cùng chính trực.
Nhìn thấy thái độ đương nhiên của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y bất lực đến mức muốn chửi thề.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài mất mặt lắm.”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: “Có gì mà mất mặt?”
“Không lấy mới là mất mặt, muội mà còn không đi ta ném các nàng ấy vào trong lại đấy.”
Sau khi uy hiếp xong, hắn lại dụ dỗ: “Các nàng ấy đều là kẻ thù của muội, muội suy nghĩ cho kẻ thù làm gì?”
“Muội thử nghĩ xem lát nữa lấy đồ của các nàng đi rồi, sau khi các nàng ấy tỉnh lại có tức chết không?”
Mặc dù Tiêu Y cảm thấy hành động như vậy rất vô sĩ nheng lời của Lữ Thiếu Khanh lại khiến nàng ta cảm thấy rất có lý.
Nàng ta chần chừ nói: “Thật sự cần làm vậy sao?”
“Đi nhanh đi, hôm nay còn phải về Kiếm động đấy.”
“Sao Nhị sư huynh không tự đi?”
“Các nàng ấy là nữ, nếu là nam ta còn cần muội đi à?”
“Mau đi lục soát cẩn thận đi, đừng để sót đấy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.