Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 25

Y Đình Mạt Đồng

07/11/2016

CHƯƠNG 25

Tác giả: Y Đình Mạt Đồng

Edit + Beta: Cỏ

☆☆☆

/25/. Thích.

Tâm tình tốt, khẩu vị cũng theo đó mà tốt hơn. An Vũ Hàng cầm lấy thìa tiếp tục ăn cháo, không còn là ăn không biết vị như khi nãy nữa. Tiêu Mộc Từ ngược lại không hề động đũa, chỉ là liên tục gắp thức ăn cho cậu.

Sau khi An Vũ Hàng ăn no, Tiêu Mộc Từ hỏi cậu có muốn đi ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút không. An Vũ Hàng từ chối, sáng mai cậu còn có tiết học, phải dậy sớm.

Tiêu Mộc Từ cũng không miễn cưỡng, chỉ cần tâm tình An Vũ Hàng tốt lên, anh xem như đạt được mục đích.

Trước khi rời đi, An Vũ Hàng lại mua về thêm ba phần cháo hải sản, chuẩn bị mang về cho đám Thời Nhiễm. Vì chuyện của mình, bọn họ cũng tốn không ít tâm tư, phải khao bọn họ một chút, xem như cảm ơn. Đương nhiên, mời khách tuy là An Vũ Hàng, nhưng trả tiền vẫn là Tiêu Mộc Từ.

Trên đường trở về trường, xe chạy qua một ngân hàng có đặt ATM ở ngoài cửa, An Vũ Hàng bảo dừng xe, Tiêu Mộc Từ liền dừng xe lại bên đường. Sau khi An Vũ Hàng xuống xe liền trực tiếp đi vào rút tiền, không bao lâu đã rút xong, trở lại trên xe.

“Tiêu ca, tiền chăn.” An Vũ Hàng đưa tiền cho Tiêu Mộc Từ, mỉm cười nói: “Mấy hôm trước tôi nhận lương, vừa lúc trả lại anh.”

Tiêu Mộc Từ nhìn tiền trong tay cậu, nhưng lại không nhận, “Chăn mua cho cậu.”

“Lúc ấy đã nói sẽ trả tiền lại cho anh, nếu anh không nhận, về sau tôi cũng ngại đi cùng với anh. Mỗi lần đều là anh trả tiền.” Mấy chuyện như ăn cơm này nọ Tiêu Mộc Từ mời khách cậu có thể tiếp nhận, nhưng chi phí mua đồ dùng cá nhân của mình, An Vũ Hàng vẫn quen với việc tự mình ra tiền, không muốn nợ người khác.

Tiêu Mộc Từ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cũng không cự tuyệt nữa, chỉ nói: “Trong ngăn cất đồ có một bao lì xì, cậu cất tiền vào đó đi.”

“Vâng.” An Vũ Hàng lập tức đáp.

Tiêu Mộc Từ khởi động xe, tiếp tục lái về hướng đại học F.

Sau khi tới bên dưới ký túc xá, Tiêu Mộc Từ nhoài người ra băng ghế sau, cầm lấy túi đựng cháo mà An Vũ Hàng đặt ở phía sau đưa cho cậu, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng, Tiêu ca lái xe cẩn thận.” An Vũ Hàng tiếp nhận túi cháo, mở cửa xe đi xuống.

“Đi lên đi.” Tiêu Mộc Từ ấn hạ cửa kính xe bên ghế phó lái xuống, nói với An Vũ Hàng.

“Vâng.” An Vũ Hàng vẫy vẫy tay, liền xoay người lên lầu.

Tiêu Mộc Từ chậm rãi ấn nâng cửa kính lên, ở dưới lầu đợi thêm chốc lát, đoán chừng An Vũ Hàng hẳn là về tới phòng ngủ rồi, mới lái xe rời đi.

An Vũ Hàng mang theo túi cháo đến trước cửa phòng hai người Địch Tư Húc gõ cửa, mở cửa chính là Viên Gia.

“Ông vừa ra ngoài?” Viên Gia nhìn An Vũ Hàng ăn mặc chỉnh tề, trên người còn mang theo hàn khí liền hỏi.

“Ừ. Mua cháo, ông với Tư Húc làm bữa khuya đi…” An Vũ Hàng nói xong liền mở túi ra, bao lì xì vô cùng quen thuộc nằm trong túi lập tức lọt vào tầm mắt cậu.

Viên Gia không phát hiện cậu đang sững sờ, cười nói: “Vừa lúc đói bụng, cám ơn ông.” Nói xong, cậu liền trực tiếp vươn tay cầm đi hai hộp cháo nằm trên cùng, nhưng cũng không để ý tới bao lì xì kia, chỉ nói: “Còn rất nóng, Tư Húc, lại đây cầm giúp coi.”

Nghe cậu lớn tiếng gọi Địch Tư Húc lại đây, An Vũ Hàng mới phục hồi tinh thần. Bao lì xì này có lẽ lúc Tiêu Mộc Từ giúp cậu lấy túi đựng cháo ở băng ghế sau liền lặng lẽ bỏ vào. Cái túi này màu tối, ánh sáng dưới lầu lại không đủ, cho nên cậu mới không phát hiện.



Địch Tư Húc đi tới, giúp Viên Gia cầm một chút, nhìn An Vũ Hàng đứng ngoài cửa thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, hỏi: “Không sao chứ?”

An Vũ Hàng gật gật đầu, “Không có gì. Yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi.” Địch Tư Húc tuy rằng vẫn không có biểu tình gì như trước, nhưng trong mắt cậu lại lộ ra vài phần an tâm.

“Tui về đây, hai người ngủ sớm một chút đi.” An Vũ Hàng nói.

“Được.” Viên Gia đáp lại, cậu nhìn thấy An Vũ Hàng đi vào phòng ngủ, mới đóng cửa lại.

Trong phòng, Thời Nhiễm còn đang đọc sách, thấy cậu trở về, liền buông quyển sách trên tay xuống, cười nói: “Về rồi à, mang theo cái gì đấy?”

“Cháo, còn nóng, nhanh ăn đi.” An Vũ Hàng đổi giày, đặt túi cháo lên bàn Thời Nhiễm.

“Tiêu ca dẫn ông đi ăn cháo?”

“Ừ, sao vậy?”

“Người như Tiêu ca, nhìn thế nào cũng phải đi uống rượu vang ăn beefsteak mới phải chứ?” Trong mắt Thời Nhiễm, Tiêu Mộc Từ và quán cháo quả thực không hợp nhau.

“Nửa đêm nửa hôm ai đi ăn cái kia chứ…” Vốn đã không có khẩu vị, nếu thật sự đi ăn beefsteak, cậu thật sự có thể tiết kiệm một bữa cơm rồi.

Thời Nhiễm chậc chậc một tiếng, nói: “Tiêu ca cũng là người cẩn thận, có lẽ cũng sợ ông ăn không vào.”

“Ông lo ăn đi, ăn xong đi ngủ.” An Vũ Hàng thay quần áo, bỏ cái bao lì xì kia vào trong ngăn kéo. Nếu Tiêu ca không nhận, vậy cậu tạm thời bảo quản vậy.

Sau khi trở về nhà, Tiêu Mộc Từ cởi áo khoác, dự định đi tắm một chút, thả lỏng bản thân. Căn nhà 5 phòng ngủ 2 phòng khách, chỉ có một mình anh ở, có vẻ có chút trống trải, đây là nhà riêng của anh, chỗ ở của ba mẹ cách chỗ làm việc của anh khá xa, đi làm thực không thuận tiện, cho nên trên cơ bản đều là ở đây, lúc ba mẹ nghỉ ngơi anh mới trở về nhà.

Vừa chuẩn bị đi vào phòng tắm, di động liền vang lên, Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua màn hình, tiếp nhận cuộc gọi.

“Alô?”

“Tiêu thiếu gia, đang ở đâu đấy?” Bên kia truyền đến thanh âm của Tiết Dập.

“Vừa đến nhà.”

“Ừm, tôi cũng vừa mới đánh cho tên tiểu tử Kha Tuấn Hân kia một trận, cậu ta hẳn sẽ không đến tìm Vũ Hàng nữa đâu.” Cảm xúc của Tiết Dập cũng không cao, thoạt nghe tựa hồ có chút mệt mỏi.

Anh và Kha Tuấn Hân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm không thể nói là quá tốt, nhưng ít nhiều cũng có chút tình cảm. Kha Tuấn Hân khi còn bé rất đeo anh, gần như mỗi ngày đều chạy đến tìm anh chơi, anh đối với Kha Tuấn Hân cũng không tệ, có cái gì chơi vui, ăn ngon cũng sẽ nghĩ đến đứa bạn chơi cùng này. Sau khi lớn lên, hai người từ lúc vào trung học đã bắt đầu không cùng trường, quan hệ dần dần nhạt đi. Nhưng bất kể Kha Tuấn Hân ở bên ngoài khốn nạn như thế nào, ở trước mặt anh vẫn rất thành thật, anh nói cái gì, Kha Tuấn Hân ít nhiều cũng nghe được vài câu. Cho nên quan hệ giữa anh và Kha Tuấn Hân vẫn luôn không cắt đứt.

Nhưng khiến Tiết Dập trăm triệu lần không ngờ tới chính là, Kha Tuấn Hân cư nhiên xem trọng An Vũ Hàng, không nói anh ta quấn quít liều chết không buông, đến trường của An Vũ Hàng cũng không chút thu liễm, gây ra phiền toái lớn như vậy. Anh đối với An Vũ Hàng có ấn tượng rất tốt, An Vũ Hàng lại là bạn tốt của thằng em họ nhà mình, Tiết Dập dĩ nhiên không thể ngồi nhìn không quản.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh và Kha Tuấn Hân nhận thức nhau, anh động thủ với anh ta. Anh giận Kha Tuấn Hân dám đánh chủ ý lên người An Vũ Hàng, hơn nữa còn chuyện phiền phức cho người ta như vậy, còn không chút hối cải.

“Đánh nhau?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Không có, tên kia không dám đánh trả.” Tiết Dập thở dài, “Hiện tại tôi thật không có mặt mũi gặp Vũ Hàng.”

“Loại người như Kha Tuấn Hân, cho dù hôm nay cậu đánh hắn, ngày mai hắn vẫn tiếp tục đi tìm Vũ Hàng thôi.” Đối với Kha Tuấn Hân, Tiêu Mộc Từ căn bản không muốn nói nhiều.

“Tôi sẽ cho người trông chừng cậu ta. Trước đây cậu ta không trêu chọc đến tôi, tôi cũng lười quản cậu ta. Việc ngày hôm nay, tôi thật lòng nhịn không được. Tôi nếu không dẫn cậu ta đi uống cà phê, cũng sẽ không có chuyện này.” Anh cũng không quá hiểu biết đối với diễn đàn kia của đại học F, nhưng nghe loại thanh âm tức đến khó thở của Viên Gia, anh ít nhiều cũng có thể đoán được một khi thành đầu đề trên diễn đàn kia, toàn bộ sinh viên trường đều sẽ biết. May mắn duy nhất có lẽ là bài post kia bị xóa rất nhanh, lúc ấy lại là giờ cơm, sinh viên căn bản đều đang ăn cơm, người lên diễn đàn tương đối vắng.

“Ừm, tôi hẹn Kha Ngôn Chiêu gặp mặt ngày mai, nói chuyện Kha Tuấn Hân với anh ta.” Tiêu Mộc Từ mặt không đổi sắc nói.



Kha Ngôn Chiêu là anh cả của Kha Tuấn Hân, hiện tại trong chính giới xem như nhân tài mới xuất hiện có uy tín có danh dự, kinh nghiệm lão luyện xử sự khéo đưa đẩy, cũng có chút giao tình với Tiêu Mộc Từ.

“Cũng được, cậu nói xem anh cả và chú ba của Kha gia người nào cũng tốt, sao đến Kha Tuấn Hân thì lại như phế vật vậy chứ?” Tiết Dập có khi cũng không hiểu rõ, đều là một mẹ sinh ra, sao chênh lệch lại lớn như vậy.

“Trời sinh phế vật.” Đây là đánh giá của Tiêu Mộc Từ đối với Kha Tuấn Hân.

“Ngày mai tôi đi theo cậu, tôi đánh Kha Tuấn Hân, dù sao cũng phải nói với Kha đại ca một tiếng, chẳng qua anh ấy hẳn cũng sẽ không trách tôi.”

“Không cần, để mình tôi đi, cậu cứ trông chừng Kha Tuấn Hân đi.” Anh và Kha Ngôn Chiêu đều bận, ăm một bữa cơm xong liền giải tán. Nếu Tiết Dập đi theo, phỏng chừng ăn xong bữa cơm rồi, còn chưa nói đến trọng điểm của buổi hẹn.

“Cũng được.” Vừa dứt lời, Tiết Dập đột nhiên cười một tiếng, hỏi: “Tôi nói này Tiêu thiếu gia, sao tôi cứ cảm thấy cậu đối với Vũ Hàng còn để bụng hơn cả tôi nữa vậy?”

Tiêu Mộc Từ không trả lời, xem như chấp nhận.

“Tôi nói này, trước đó cậu nói người thích hợp với lựa chọn của cậu không phải là chỉ Vũ Hàng đó chứ?” Tiết Dập có chút kinh ngạc hỏi tiếp.

“Là cậu ấy.” Tiêu Mộc Từ đáp rất kiên quyết.

“My God, trước kia cũng không thấy cậu với Vũ Hàng tiếp xúc quá nhiều mà, sao lại động tâm rồi?”

“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi đã hy vọng cậu ấy thuộc về tôi.” Trong thanh âm của Tiêu Mộc Từ không có ý cười, chỉ có khẳng định.

“Phắc, cậu đây là muốn trâu già gặm cỏ non sao?” Tiết Dập cười nói. Anh và Tiêu Mộc Từ quen nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói anh động tâm với người khác.

“Tôi rất già?” Tiêu Mộc Từ hỏi lại.

“Không phải, nhưng cậu ấy không phải là sinh viên sao? Trái lại đám tộc đi làm như chúng ta, không phải là già rồi hay sao?”

“Chỉ nhỏ hơn 5 tuổi thôi ma.”

“Ừm, vậy cậu bắt đầu theo đuổi?”

“Vẫn chưa.” Tiêu Mộc Từ đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nói tiếp: “Tôi vẫn chưa xác định cậu ấy có phải là Gay hay không. Tôi cảm giác thái độ cậu ấy đối với tôi càng giống như với anh trai hơn.”

“Cậu không hỏi làm soa mà biết?” Trong lòng Tiết Dập, Tiêu Mộc Từ vẫn luôn là người thuộc phái hành động, lúc này ngược lại trở nên bảo thủ.

“Cậu ấy còn nhỏ, hẳn sẽ có nhiều không gian lựa chọn hơn. Nếu cậu ấy chọn tôi, vậy cả đời của cậu ấy chỉ có thể là của tôi. Cho nên trước đó, tôi phải cho cậu ấy thời gian lựa chọn.” Từ trình độ nào đó, Tiêu Mộc Từ là một người rất bá đạo, có dục chiếm hữu rất mạnh, nhưng anh lại không độc đoán, cũng sẽ không khiến người ta khó xử.

Tiết Dập cười, nói: “Tôi thật sự không biết phải nói là cậu săn sóc tỉ mỉ, hay là nói cậu đa mưu túc trí nữa.” Kỳ thật nếu An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ thật sự thành đôi, anh nhất định sẽ ủng hộ. Ít nhất Tiêu Mộc Từ sẽ không thương tổn An Vũ Hàng, mà tâm tư của An Vũ Hàng cũng không phức tạp, hẳn là không đến mức tính kế Tiêu Mộc Từ. Lui một vạn bước mà nói, cho dù An Vũ Hàng biết tính kế, cũng chưa chắc tính kế lại Tiêu Mộc Từ..

“Cái gì cũng được, quan trọng là kết quả.” Tiêu Mộc Từ cười khẽ nói.

“Không được, việc này tôi nhất định phải nói cho Văn Ngạn biết, Văn Ngạn còn chưa gặp Vũ Hàng, khẳng định cậu ấy sẽ rất tò mò.”

“Tùy cậu, nhưng đừng chậm trễ giấc ngủ của cậu ấy, buổi sáng ngày mai còn có buổi họp sớm.” Tiêu Mộc Từ nhắc nhở.

“Biết rồi.” Loại chuyện này nếu anh không tìm người chia sẻ, phỏng chừng muốn ngủ cũng không được, Văn Ngạn là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Mộc Từ cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Ngày hôm nay anh cũng rất mệt mỏi, nhưng có thể dỗ cho An Vũ Hàng cao hứng, cũng coi như đáng giá…

Hết –

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Huynh Là Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook