Sư Huynh Nói Đúng (Sư Huynh Thuyết Đắc Đối) - 师兄说得对
Chương 14: Phần 9: Giúp Anh Hưng Phấn
Chilll
06/06/2024
Khi Lạc Hàn Đông lên xe, nhìn thấy Thịnh Hạ đang “ngủ” trong góc, trên mặt anh không có chút cảm xúc nào, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh Đông, có phải dạo này làm giấy tờ hơi mệt không? Lát nữa về chúng ta vào quán bar giải trí nhé?” Oai Chuỷ Lục vừa lái xe vừa hỏi.
Tứ Nhãn ngồi ở ghế lái phụ, nghe xong cũng hùa theo: “Phải đó, Anh Đông. Cũng lâu rồi không đi chơi, chúng ta cùng đi đi.”
Ánh mắt Lạc Hàn Đông hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói hờ hững, không hề hứng thú nói: “Không đi, các cậu đi đi.”
Tứ Nhãn phấn khích nói: “Anh Đông, em có thứ thuốc đó ở đây, anh có muốn thử không? Rất kích thích nha.”
Lạc Hàn Đông vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh tâm quả dục* như cũ, cảm thấy vô vị, đáp: “Không cần.”
(*Thanh tâm quả dục: Trái tim thuần khiết, thanh lọc tâm hồn không ham muốn dục vọng)
Khi Oai Chuỷ Lục dừng xe để đi vệ sinh, anh ta tiến về phía Tứ Nhãn hỏi: “Thứ thuốc đó… Bây giờ trên người mày có không?”
Tứ Nhãn liếc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm gì? Mày muốn ngủ với cô ta à?”
Oai Chuỷ Lục đánh anh ta một cái: “Mày nghĩ tao điên rồi hả? Một người mắc bệnh sạch sẽ như anh Đông, ngay cả khi anh ấy ngủ qua rồi chúng ta cũng không thể đụng vào.”
“Vậy mày hỏi tao làm gì?”
“Đồ ngu, tao muốn mày lấy một ít cho anh Đông. Kiểu người như anh ấy không có nhu cầu ham muốn, mày cứ lặng lẽ cho một ít, để anh ấy từ từ cảm nhận… Chỉ cần trải qua rồi, còn sợ anh ấy không nếm được sự vui vẻ của việc này sao?” Oai Chuỷ Lục nói đoạn rồi nở nụ cười dâm đãng.
Tứ Nhãn cũng cười theo: “Được, tao đi mua chai nước cho anh ấy.”
“Anh Đông không uống nước đóng chai. Lát nữa mày cứ mua một cốc cà phê, bỏ thuốc vào trong đó là được.”
“Cứ vậy đi.”
Lạc Hàn Đông ngồi ở ghế sau, trong đầu đang lên kế hoạch. Lát nữa sau khi chúng đem người đến một nơi hoang vu hẻo lánh, làm cách nào để có thể đưa cô ấy ra ngoài đây.
Trong lúc mải mê suy nghĩ, cốc cà phê trong tay bất giác được anh uống sạch.
Anh cầm cốc trên tay, cảm thấy trong người hơi nóng nên mở cửa kính xe cho thoáng. Mới vào tháng năm, khí trời vẫn chưa quá oi bức, nhưng một lúc sau anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn trong cốc cà phê mình vừa uống.
“Mấy anh… Đã thêm gì vào trong cà phê?” Khi anh hỏi câu này, hoàn toàn không hề hay biết hai mắt mình đã xuất hiện những tia máu đỏ ngầu.
Oai Chuỷ Lục thấy anh phản ứng mạnh như vậy thì giật mình. Hắn hoảng hốt, vội vàng cho dừng xe lại giải thích: “Anh Đông anh nghe em nói, loại thuốc này không có tác dụng phụ, chỉ giúp anh hưng phấn lên chút thôi. Bọn em thấy anh mỗi ngày đều ngồi trước máy tính, lo lắng anh bận bịu sớm tối, cho nên muốn để anh thư giãn…”
“Thư giãn cái mẹ mày!” Lạc Hàn Đông tức giận, lời lẽ thô tục cũng cứ thế tuôn ra.
“Anh Đông, đừng tức giận!” Oai Chuỷ Lục vừa tìm chỗ đậu xe, vừa nháy mắt với Tứ Nhãn.
Tứ Nhãn tìm hướng đến khách sạn rồi đưa tay ra hiệu, Oai Chuỷ Lục bèn vội vã phóng xe qua đó.
Lạc Hàn Đông hét lên: “Dừng lại! Đưa nước cho tao!”
“Anh Đông, bọn em đặt một phòng cho anh rồi, trong đó có nước, còn có…” Oai Chuỷ Lục nói chuyện mờ ám, liếc mắt nhìn Thịnh Hạ vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh ở băng ghế sau.
Ngay lập tức máu nóng của Lạc Hàn Đông nổi lên.
Cô gái đang nằm bên cạnh, gần đến mức anh có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cô ấy. Trên chân cô được quấn một tấm chăn, đường đi xóc nảy khiến chăn trượt xuống, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn bên trong.
Anh thở gấp, vùng bụng dưới lập tức căng cứng lại.
Oai Chuỷ Lục mang theo rất nhiều chứng minh thư giả, hắn tùy ý móc ra hai cái rồi nhận phòng. Sau khi nhận lấy thẻ phòng thì nhanh nhẹn cùng Tứ Nhãn đưa Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ vào trong.
Toàn thân Lạc Hàn Đông nóng đến mức không thể kiểm soát. Cổ họng của anh khô khốc, anh muốn uống nước ngay bây giờ.
Hơi thở phả ra cũng nóng bừng bừng.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạ ở bên cạnh, hy vọng rằng cô sẽ tỉnh dậy, lại hy vọng cô cứ thế mà ngủ tiếp đi.
Sau khi thuốc ngủ của Thịnh Hạ hết tác dụng, cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy bộ dạng của Lạc Hàn Đông đang nằm trên mặt đất thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu hằn những tia máu.
“Anh bị gì vậy?” Giờ phút này cô không hề có phòng bị gì với Lạc Hàn Đông, chỉ biết rằng trước đó người đàn ông này đã làm rất nhiều việc chỉ để cứu cô ra ngoài.
“Cút…” Giọng nói của Lạc Hàn Đông khàn đến mức giống như phát hỏa. Từng trận lửa trong cơ thể dâng lên, lúc này trong tâm trí đều là hình ảnh anh rút gậy thịt của mình ra, cứ thế đâm vào bên trong cơ thể người con gái này.
“Anh Đông, có phải dạo này làm giấy tờ hơi mệt không? Lát nữa về chúng ta vào quán bar giải trí nhé?” Oai Chuỷ Lục vừa lái xe vừa hỏi.
Tứ Nhãn ngồi ở ghế lái phụ, nghe xong cũng hùa theo: “Phải đó, Anh Đông. Cũng lâu rồi không đi chơi, chúng ta cùng đi đi.”
Ánh mắt Lạc Hàn Đông hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói hờ hững, không hề hứng thú nói: “Không đi, các cậu đi đi.”
Tứ Nhãn phấn khích nói: “Anh Đông, em có thứ thuốc đó ở đây, anh có muốn thử không? Rất kích thích nha.”
Lạc Hàn Đông vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh tâm quả dục* như cũ, cảm thấy vô vị, đáp: “Không cần.”
(*Thanh tâm quả dục: Trái tim thuần khiết, thanh lọc tâm hồn không ham muốn dục vọng)
Khi Oai Chuỷ Lục dừng xe để đi vệ sinh, anh ta tiến về phía Tứ Nhãn hỏi: “Thứ thuốc đó… Bây giờ trên người mày có không?”
Tứ Nhãn liếc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm gì? Mày muốn ngủ với cô ta à?”
Oai Chuỷ Lục đánh anh ta một cái: “Mày nghĩ tao điên rồi hả? Một người mắc bệnh sạch sẽ như anh Đông, ngay cả khi anh ấy ngủ qua rồi chúng ta cũng không thể đụng vào.”
“Vậy mày hỏi tao làm gì?”
“Đồ ngu, tao muốn mày lấy một ít cho anh Đông. Kiểu người như anh ấy không có nhu cầu ham muốn, mày cứ lặng lẽ cho một ít, để anh ấy từ từ cảm nhận… Chỉ cần trải qua rồi, còn sợ anh ấy không nếm được sự vui vẻ của việc này sao?” Oai Chuỷ Lục nói đoạn rồi nở nụ cười dâm đãng.
Tứ Nhãn cũng cười theo: “Được, tao đi mua chai nước cho anh ấy.”
“Anh Đông không uống nước đóng chai. Lát nữa mày cứ mua một cốc cà phê, bỏ thuốc vào trong đó là được.”
“Cứ vậy đi.”
Lạc Hàn Đông ngồi ở ghế sau, trong đầu đang lên kế hoạch. Lát nữa sau khi chúng đem người đến một nơi hoang vu hẻo lánh, làm cách nào để có thể đưa cô ấy ra ngoài đây.
Trong lúc mải mê suy nghĩ, cốc cà phê trong tay bất giác được anh uống sạch.
Anh cầm cốc trên tay, cảm thấy trong người hơi nóng nên mở cửa kính xe cho thoáng. Mới vào tháng năm, khí trời vẫn chưa quá oi bức, nhưng một lúc sau anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn trong cốc cà phê mình vừa uống.
“Mấy anh… Đã thêm gì vào trong cà phê?” Khi anh hỏi câu này, hoàn toàn không hề hay biết hai mắt mình đã xuất hiện những tia máu đỏ ngầu.
Oai Chuỷ Lục thấy anh phản ứng mạnh như vậy thì giật mình. Hắn hoảng hốt, vội vàng cho dừng xe lại giải thích: “Anh Đông anh nghe em nói, loại thuốc này không có tác dụng phụ, chỉ giúp anh hưng phấn lên chút thôi. Bọn em thấy anh mỗi ngày đều ngồi trước máy tính, lo lắng anh bận bịu sớm tối, cho nên muốn để anh thư giãn…”
“Thư giãn cái mẹ mày!” Lạc Hàn Đông tức giận, lời lẽ thô tục cũng cứ thế tuôn ra.
“Anh Đông, đừng tức giận!” Oai Chuỷ Lục vừa tìm chỗ đậu xe, vừa nháy mắt với Tứ Nhãn.
Tứ Nhãn tìm hướng đến khách sạn rồi đưa tay ra hiệu, Oai Chuỷ Lục bèn vội vã phóng xe qua đó.
Lạc Hàn Đông hét lên: “Dừng lại! Đưa nước cho tao!”
“Anh Đông, bọn em đặt một phòng cho anh rồi, trong đó có nước, còn có…” Oai Chuỷ Lục nói chuyện mờ ám, liếc mắt nhìn Thịnh Hạ vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh ở băng ghế sau.
Ngay lập tức máu nóng của Lạc Hàn Đông nổi lên.
Cô gái đang nằm bên cạnh, gần đến mức anh có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cô ấy. Trên chân cô được quấn một tấm chăn, đường đi xóc nảy khiến chăn trượt xuống, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn bên trong.
Anh thở gấp, vùng bụng dưới lập tức căng cứng lại.
Oai Chuỷ Lục mang theo rất nhiều chứng minh thư giả, hắn tùy ý móc ra hai cái rồi nhận phòng. Sau khi nhận lấy thẻ phòng thì nhanh nhẹn cùng Tứ Nhãn đưa Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ vào trong.
Toàn thân Lạc Hàn Đông nóng đến mức không thể kiểm soát. Cổ họng của anh khô khốc, anh muốn uống nước ngay bây giờ.
Hơi thở phả ra cũng nóng bừng bừng.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạ ở bên cạnh, hy vọng rằng cô sẽ tỉnh dậy, lại hy vọng cô cứ thế mà ngủ tiếp đi.
Sau khi thuốc ngủ của Thịnh Hạ hết tác dụng, cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy bộ dạng của Lạc Hàn Đông đang nằm trên mặt đất thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu hằn những tia máu.
“Anh bị gì vậy?” Giờ phút này cô không hề có phòng bị gì với Lạc Hàn Đông, chỉ biết rằng trước đó người đàn ông này đã làm rất nhiều việc chỉ để cứu cô ra ngoài.
“Cút…” Giọng nói của Lạc Hàn Đông khàn đến mức giống như phát hỏa. Từng trận lửa trong cơ thể dâng lên, lúc này trong tâm trí đều là hình ảnh anh rút gậy thịt của mình ra, cứ thế đâm vào bên trong cơ thể người con gái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.