Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 209: Âm mưu bại lộ

Tương Ba Lục

17/09/2018

Thời gian trong nháy mắt, mấy đạo bóng dáng đi đến Phi Phượng sơn, hai đạo bóng dáng trong đó, hướng về phía phương hướng Lưu thống lĩnh biến mất nhanh chóng đuổi theo, mà mấy người khác, dừng trên mặt đất, nhìn dấu vết đánh nhau đầy đất, còn có một khối thi thể mặc bạch y, trong lòng mọi người đều căng thẳng,vội vàng bước nhanh qua.

"Không phải Tần cô nương!" Tô Cẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng thi thể huyết nhục mơ hồ, bất quá thân thể rất cao lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là thân hình nam tử.

Tuấn nhan yêu nghiệt của Phượng Phi Ly lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, mắt hoa đào híp lại nhìn hướng bốn phía, thần thức bao trùm, từ chung quanh nhìn đến bộ dạng dị thường bừa bãi, có thể tưởng tượng chiến đấu lúc trước kịch liệt cỡ nào.

Sau một lát, hắn không thu hoạch được gì, bước nhanh đến bên cạnh Tô Ngọc, hỏi nàng nói: "Cảm ứng được hơi thở của Tần tỷ tỷ không?" Tô Ngọc từ nhỏ có một loại thiên phú thần kỳ, chỉ cần người nàng tiếp xúc qua, nếu rời đi không lâu lắm, nàng có đủ năng lực cảm ứng.

"Tần tỷ tỷ quả thật đã tới nơi này." Tô Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sở tự trách gật gật đầu.Tô Cẩm nhíu chặt mi tâm.

"Ngươi xác định sao?" Mặt Phượng Phi Ly âm trầm, phượng mâu như mực, mắt như hàn tinh, trong mắt hồ bích, yêu nghiệt lộ ra lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.

Phượng Phi Ly như vậy, Tô Ngọc chưa từng gặp qua, trên mặt vốn là áy náy tự trách, tăng thêm một chút kinh hãi, nhịn không được rùng mình một cái, hướng ca ca nhà mình đi qua.

Tô Cẩm cũng không nghĩ đến Tần Lạc Y mất tích, sẽ làm Phượng Phi Ly có phản ứng lớn như vậy, hiểu được Tần Lạc Y ở trong lòng hắn, sợ là địa vị không bình thường.

"Ta đã để cho người Tô gia, toàn bộ đi ra ngoài tìm kiếm Tần cô nương..." Hắn vỗ vỗ bả vai Phượng Phi Ly, vẻ mặt thập phần tự trách, nếu không phải hắn(TC) rất nhiều năm không gặp hắn(PPL), luôn lôi kéo hắn(PPL) nói chuyện uống rượu, nói không chừng Tần Lạc Y sẽ không gặp chuyện không may.

Phượng Phi Ly gật gật đầu, đi đến bên cạnh cổ thi thể kia, tự mình lẩm nhẩm một phen, từ trên người hắn lục xét ra một trữ vật giới, đem thần thức dò xét vào.

Một gã hắc y nam tử mặt không chút thay đổi từ không trung hạ xuống, bước nhanh đến trước mặt hắn thi lễ, đúng là ám vệ bên người hắn phái đi bảo hộ Tần Lạc Y-- Mạc Hàn.

"Thiếu chủ!"

Phượng Phi Ly lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt yêu nghiệt là âm trầm cùng lạnh bạc hiếm thấy, phẫn nộ quát: "Ta cho các ngươi đi theo Tần cô nương, các ngươi lại chạy đi đâu!"

Bởi vì lo lắng Tần Lạc Y, hắn đem hai trong ba ám vệ bên người chính mình đặt bên người Tần Lạc Y, hơn nữa Tống Vô Ngân vốn luôn ở lại không chịu rời đi...Không nghĩ tới ba gã tu sĩ ngọc phủ đi theo, cư nhiên vẫn để Tần Lạc Y xảy ra chuyện!

Chỉ cần nhất tưởng tượng đến Tần Lạc Y hiện tại sinh tử không rõ, hắn(PPL) liền tâm đau như cắt, có xúc động một chưởng chụp chết hắn(MH).

*(MH:Mạc Hàn)

Mạc Hàn biết Tần Lạc Y xảy ra chuyện, nhấp mân bạc môi, không dám giấu diếm, đem sự tình trải qua nói ra.Nguyên lai, bọn họ nhìn Tần Lạc Y cùng Tô Ngọc đi vào khách điếm, liền tự tìm một vị trí ẩn nấp canh giữ bên ngoài khách điếm.

Không bao lâu, một đạo bóng dáng từ trong khách điếm đi ra, đúng là Tần Lạc Y, nàng vừa ra khỏi khách điếm lập tức hướng tới Phi Phượng sơn ở ngoài thành chạy vội ra ngoài, tuy rằng bọn họ cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo.

Vô Ngân cũng phát hiện Tần Lạc Y ra khỏi khách điếm, liền theo chân bọn họ cùng nhau đi theo, mà người duy nhất lưu lại khách điếm, chính là hắc y nữa tử che chở Tô Ngọc.

Tần Lạc Y vẫn hướng phía ngoài mà đi, tốc độ càng chạy càng nhanh, đảo mắt liền chạy được mấy ngàn dặm, theo tới Thiên Hành sơn, bọn họ liền mạc danh kỳ diệu hoàn toàn mất dấu hành tung của nàng.

Ba người bọn họ ở nơi này tìm hồi lâu, vẫn không tìm được Tần Lạc Y, cảm thấy thực không thích hợp, ba người thương lượng một phen, quyết định để cho Mạc Hàn về Đông Dương thành trước, đem sự tình nói cho Phượng Phi Ly, chờ Mạc Hàn gấp gáp trở về sau, mới biết được khách điếm xảy ra chuyện...Tần Lạc Y mất tích, mà hắc y nữ tử thủ hộ Tô Ngọc bị người giết chết trong khách điếm.

"Gian khách điếm kia, bị người bày ảo trận...Tần cô nương rõ ràng đến Phi Phượng sơn, các ngươi lại theo tới Thiên Hành sơn, chẳng lẽ có người giả mạo Tần cô nương đem nhóm các ngươi dẫn dắt rời đi?" Tô Cẩm nhíu mày mở miệng, nếu Tô Ngọc nói ở trong này phát hiện hơi thở Tần Lạc Y, khẳng định Tần Lạc Y đã tới nơi này.

"Không biết Tần cô nương đắc tội người nào, những người đó cư nhiên dám ở dưới mí mắt ngươi động thủ."

Mắt hoa đào của Phượng Phi Ly càng thêm u ám, một chút ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất, xoay người đối với Tô Ngọc nói: "Ngọc nhi, ngươi tiếp tục nơi nơi nhìn xem, có thể phát hiện phương hướng Tần tỷ tỷ rời đi từ đâu hay không." Hiện trường chỉ có một khối thi thể, vừa rồi có tu sĩ ngọc phủ bỏ chạy, chỉ có một người, hắn tình nguyện tin tưởng, kỳ thật Tần Lạc Y được Đại Hắc cùng Hắc Đế che chở rời đi.

"Vâng." Tô Ngọc không ngừng mở miệng, bộ dáng Phượng Phi Ly lãnh khốc, làm cho nàng có chút sợ hãi, bất quá có thể giúp đỡ, nàng thật cao hứng, trong lòng nàng cảm thấy Tần Lạc Y mất tích, đều bởi vì nàng, nếu không phải nàng uống rượu, lại muốn nói chuyện cùng Tần tỷ tỷ, hiện tại Tần tỷ tỷ cùng Phượng ca ca cùng ca ca ở một chỗ, căn bản sẽ không gặp chuyện không may.

Nhìn Tô Ngọc bước nhanh đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nơi nơi xem xét, Phượng Phi Ly nhìn khối thi thể huyết nhục mơ hồ dưới chân, âm thanh lạnh lùng nói: "Người này ngươi hảo hảo nhìn kĩ, xem nhận được không?" Hắn vừa rồi cầm trữ vật giới, nhưng không ở bên trong tìm được tin tức hữu dụng .



Tu sĩ không chỉ nhận diện qua dung mạo, còn có trực giác cực kỳ mẫn cảm, có rất nhiều người gặp qua người cho dù huyết nhục mơ hồ, vẫn có thể nhận ra.

"Vâng!" Mạc Hàn lên tiếng, liền ngồi xuống dưới.

Phượng Phi Ly cũng không nhàn rỗi, mặt lạnh lùng điều tra chung quanh, bất quá trừ bỏ dấu vết đánh nhau dị thường kịch liệt cùng một khối thi thể này, ở hiện trường cái gì cũng không lưu lại.

Trong lòng nóng như lửa đốt, bạc môi mím càng chặt, Đông Dương thành không có tin tức truyền tới, liền chứng minh Lạc Y căn bản không trở về Đông Dương thành.Theo lẽ thường nếu nàng thoát hiểm, hắn ở ngay trong Đông Dương thành, nàng hẳn sẽ đi tìm hắn mới phải.

"Người nọ tu vi rất cao, ít nhất là ngọc phủ cao giai, ta đã ở trên người hắn hạ truy tung ấn!" Mạc Ngữ cùng một tu sĩ ngọc phủ Tô gia khác từ nơi xa phóng trở về, trên người hắn(MN) có thần hành phù, dựa vào lá thần đi phù kia, hắn(MN) đuổi theo người nọ bỏ chạy, còn cùng hắn(LTL) giao thủ, thừa dịp hắn(LTL) không cẩn thận, ở trên người hắn(LTL) động tay chân.

*(MN:Mạc Ngữ

LTL:Lưu thống lĩnh)*

Chỉ tiếc là, tu vi hắn(MN) là ngọc phủ trung giai, hơn nữa tu sĩ Tô gia cùng đi theo đồng dạng là ngọc phủ trung giai, hai người liên thủ đều không thể đem người nọ lưu lại, tốc độ hắn(LTL) quá nhanh, sau khi thần hành phù mất đi hiệu lực, liền để hắn(LTL) chạy thoát.

Cư nhiên là tu sĩ ngọc phủ cao giai đến đối phó Y nhi...Phượng Phi Ly nghe vậy, tuấn nhan lãnh khốc trở nên lạnh hơn.Duy nhất đáng giá vui mừng là, bí mật truy tung ấn của Phượng gia thành công hạ trên người hắn(LTL), đến tột cùng là loại người nào ở sau lưng ám hại Y nhi, rất nhanh có thể tra ra manh mối!

Tống Vô Ngân cùng một danh ám vệ khác tên Mạc Bắc bị phái Phượng Phi Ly ra từ Thiên Hành sơn trở về, biết bọn họ theo dõi hàng giả, sắc mặt Tống Vô Ngân xanh mét, ở tại chỗ đánh một chưởng đến ngọn núi nơi xa .

Sắc mặt Mạc Bắc cũng thật không dễ nhìn, trong mắt loé ra ánh lửa phẫn nộ, ba người bọn họ là tu sĩ ngọc phủ, đuổi theo mấy ngàn dặm, cư nhiên không phát hiện khác thường...Còn ở ngọn núi kia ngây ngốc xoay vài vòng!

Tô Ngọc thập phần uể oải chạy tới, cắn môi nói: "Chỉ có phụ cận này có hơi thở của Tần tỷ tỷ, ta tìm không thấy nàng đi từ đâu." Hơi thở kia...Giống như đột nhiên biến mất, rốt cuộc không chỗ tìm kiếm.

"Tại sao có thể như vậy?" Vẻ mặt Tô Cẩm khiếp sợ, đối với loại cảm ứng thần kỳ này của muội muội, hắn rõ ràng nhất, chỉ cần thứ nàng để bụng, cho dù dấu kỹ như thế nào, cũng có thể bị nàng tìm ra.

Xem khối thi thể trên mặt đất vẫn còn nhiệt độ, hẳn là chết không lâu, người mới chạy trốn kia, cũng vừa mới vừa đi mà thôi...Muội muội như thế nào lại không phát hiện được hơi thở Tần Lạc Y rời đi? Rất quỷ nghị.

"Ngọc nhi, ngươi hảo hảo nhìn xem, như thế nào lại đột nhiên biến mất không thấy?" Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn phía tuấn nhan Phượng Phi Ly vô cùng yêu nghiệt lại lạnh như băng, một ý niệm không thể tưởng tượng ở trong đầu xẹt qua.Chẳng lẽ...Là bị người hủy thi diệt tích? Cho nên hơi thở mới đột nhiên gián đoạn trong này, nên tìm không thấy?

Tô Ngọc sắp khóc tới nơi: "Ta nơi nơi đều xem qua, thật sự biến mất...Tần tỷ tỷ hẳn là tới phượng hoàng thạch trước, ở bên trên ngây người một lát, liền đến địa phương chúng ta đang đứng, hơi thở nơi này nồng đậm nhất, nàng ở trong này thời gian lâu nhất, sau đó....Sau đó nàng lại đột nhiên biến mất, ô ô, ca ca, Tần tỷ tỷ có phải bị người giết chết hay không?"

"Im miệng!" Nghe được Tô Ngọc nói Tần Lạc Y bị người giết chết, Phượng Phi Ly rốt cuộc nhịn không được bộc phát, mắt hoa đào phiếm hồng, một cỗ đau đớn không thể ức chế từ đáy lòng tràn ra, đáy mắt lộ vẻ tàn nhẫn, trừng mắt nàng quát lên: "Nàng không có việc gì." Bên người nàng còn có Đại Hắc cùng Hắc Đế...Nàng còn có phù chú cao giai do Giản Ngọc Diễn chế tác, nhất định không có việc gì!

"Ách!" Tô Ngọc bị hắn quát sợ tới mức trừng lớn mắt, sắc mặt trắng nhợt, không dám khóc, tiếng khóc cứ như vậy bị nghẹn trong cổ họng, nửa vời, bả vai nhịn không được run rẩy, thiếu chút nữa bị khẩu khí kia nghẹn chết.

Tô Cẩm hoảng sợ.Nhận thức Phượng Phi Ly rất nhiều năm, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng Phượng Phi Ly không khống chế được phẫn nộ cuồng bạo như thế, Tô Ngọc là muội muội hắn, Phượng Phi Ly vẫn luôn coi nàng như muội muội mà đối đãi, không nghĩ tới hôm nay hắn bởi vì Tần Lạc Y, rống to với Tô Ngọc.

Trong lòng Mạc Bắc cũng căng thẳng.Bọn họ thân là ám vệ thiếu chủ, không ai so với bọn họ rõ ràng hơn, thiếu chủ cực để tâm đến Tần cô nương.Hai năm trước, rõ ràng Phượng gia có rất nhiều sự tình chờ thiếu chủ giải quyết, hắn lại đem hết thảy dứt bỏ, cùng Tần cô nương nơi nơi du sơn ngoạn thủy.

Tần cô nương ở động phủ Phiêu Miểu Tông, do thiếu chủ tự mình tìm người tu kiến, mỗi ngày ít nhất đều phải nhìn một lần...Chuyện như vậy, trước kia làm sao có? Chính hắn ở động phủ Phiêu Miểu Tông, còn sân viện trong Phượng gia, thiếu chủ đều chưa từng quan tâm qua, chỉ để ý kết quả cuối cùng mà thôi.

Mà lần này gặp mặt Tần cô nương...Thiếu chủ đối tốt với Tần cô nương, làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi, biết Tần cô nương bị người đuổi giết, không chút do dự phái hai người có hắn cùng Mạc Ngữ đi theo bên cạnh nàng.

Mặt Tống Vô Ngân không chút thay đổi, bàn tay trong tay áo nắm chặt, lưng cương trực.Mạc Ngữ bước nhanh tới, trên tay hắn cầm một tờ giấy, trên giấy vẽ một bức họa, cung kính đưa tới trong tay Phượng Phi Ly.

Ánh mắt Phượng Phi Ly như đao, nhìn chằm chằm bức họa giống như phải đem người nọ thiên đao vạn quát, Mạc Ngữ đem dung mạo Lưu thống lĩnh vẽ xuống dưới.Tô Cẩm cũng đi qua xem.

Tộc trưởng Tô gia-Tô Khôn cũng bị kinh động, tự mình dẫn theo vài cường giả trong tộc đi vào Phi Phượng sơn.Biết được sự tình sau khi trải qua, hắn để cho người Tô gia giúp đỡ tìm kiếm cẩn thận, phạm vi tìm kiếm mở rộng đến mấy trăm dặm quanh Phi Phượng sơn.

Phượng Phi Ly im lặng.Hắn đã tìm chung quanh đây, từ lúc vừa nơi này đã dùng thần thức tinh tế đi tìm, cũng không thấy bóng dáng Tần Lạc Y.Tô Khôn muốn tìm, hắn sẽ không ngăn cản...Hắn hy vọng có kỳ tích xuất hiện, Tô Khôn so với hắn quen thuộc Phi Phượng sơn hơn, hiện tại không có gì quan trọng bằng nhanh chóng tìm được Tần Lạc Y.

Mãi cho đến bình minh, kỳ tích cũng không phát sinh.Mấy người đều xem qua cỗ thi thể kia, không ai nhận ra đến.Tô Cẩm đứng dưới núi, nhìn Phượng Phi Ly đứng trên đỉnh Phi Phượng sơn, mẫn cảm nhận thấy được, chỉ một đêm, lãnh ý trên người Phượng Phi Ly càng sâu, bóng dáng cao lớn ở trong sương sớm có chút cứng ngắc tiêu điều.Mấy đạo thần hồng từ phía chân trời xẹt qua, nháy mắt đáp xuống dưới Phi Phượng sơn.



"Trường Thanh, ngươi đã đến rồi." Tô Cẩm nghênh đón, bởi vì Tần Lạc Y gặp chuyện không may, hơn nữa ngay trên địa bàn Tô gia hắn, ý cười trên mặt hắn thực miễn cưỡng.

Đoan Mộc Trường Thanh một thân bạch y, tuấn nhan lãnh khốc, sâu trong mắt là thần sắc vô cùng lo lắng, chỉ hướng hắn gật gật đầu, sau đó rất nhanh phóng đến trước mặt Phượng Phi Ly, thanh âm khàn khàn nói: "Đại sư huynh...Có tin tức tiểu sư muội không?"

Phượng Phi Ly lắc lắc đầu, nhìn Đoan Mộc Trường Thanh, mắt hoa đào ám trầm.Đoan Mộc Trường Thanh phong trần mệt mỏi, vừa thấy liền biết chạy từ xa tới...Chuyện Tần Lạc Y vừa xảy ra đêm qua, hẳn là hắn không biết Tần Lạc Y gặp chuyện không may chạy tới, có lẽ là sớm hơn.

Nhìn Phượng Phi Ly lắc đầu, Đoan Mộc Trường Thanh nhắm mắt,khi mở mắt, trong mắt có sát khí sắc bén hiện lên: "Là ai động thủ?"

Tin tức Tống Vô Ngân cung cấp, hắn biết Đại sư huynh đối với Tần Lạc Y không bình thường, nên hắn bỏ lại sự tình, vội vàng chạy lại đây, kết quả vừa đến Đông Dương thành, chợt nghe đến tin tức Lạc Y gặp chuyện không may, điều này làm cho lòng hắn nóng như lửa đốt.

Không nghĩ tới hắn đem Vô Ngân phái đến bên người nàng, vẫn để cho nàng xảy ra chuyện...Hiện tại hắn nghĩ biết, đến tột cùng là ai quyết tâm muốn đối phó Y nhi như vậy!

"Chúng ta phát hiện đã quá muộn, đến Phi Phượng sơn, chỉ thấy người này....Hắn là tu sĩ ngọc phủ cao giai, Mạc Hàn đã hạ truy tung ấn trên người hắn." Nhìn khuôn mặt Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc, Phượng Phi Ly đem bức hoạ đêm qua Mạc Ngữ hoạ ra.

Đoan Mộc Trường Thanh tiếp nhận, mím chặt bạc môi lạnh lùng nhìn kỹ rõ ràng, sau đó xoay người nhảy xuống phượng hoàng thạch, đem bức họa đưa tới trên tay Thanh Trúc, vẻ mặt lãnh lệ: "Hoạ nhiều một chút, phái người đi tìm, nhất định phải mau chóng tìm được hắn, bí mật tìm, tìm được rồi không được đả thảo kinh xà..."

"Ngươi tự mình xuất thủ, vẫn để nàng chạy thoát?" Trong một tiểu viện cực tinh xảo xa hoa, Liễu Khuynh Thành trừng mắt Lưu thống lĩnh, trong mắt lộ vẻ không thể tin, mày liễu dựng thẳng, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp có vẻ thập phần dữ tợn, cả giận nói: "Một tu sĩ huyền phủ sơ giai mà thôi, ngươi cư nhiên không đối phó được...Hay là nói, căn bản không phải ngươi tự mình đi? Ngươi đem sự tình giao cho người khác đi làm, nên làm hỏng chuyện?"

Uổng phí nàng mất bao nhiêu tâm tư, còn vận dụng quan hệ thỉnh Yêu Cơ trăm biến không rời núi, không nghĩ tới vẫn thất bại trong gang tấc! Tần Lạc Y chết tiệt...Sớm nên hóa thành một đống bạch cốt, cư nhiên còn sống!

"Thuộc hạ tự mình đi, Tần Lạc Y đào tẩu là chuyện ngoài ý muốn." Sắc mặt Lưu thống lĩnh cũng khó coi, nếu không phải hắc y nam tử kia đột nhiên nhảy ra, hắn sớm đã tru giết Tần Lạc Y.

Đem sự tình trải qua nói một lần, hắn lại nói: " Nửa tháng này, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều phái ra không ít người tìm nàng, xem ra Tần Lạc Y còn chưa trở về."

Liễu Khuynh Thành lạnh lùng đứng dưới tàng cây hương chương thật lớn, nhìn mây bay trên bầu trời, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc ngoan độc: "Trước khi bọn họ tìm được người, ngươi nhất định phải đem người tìm ra trước...Dám phá hỏng chuyện của ta, đem nam tử kia cùng Tần Lạc Y đều giết chết."

Một lão giả đứng phía sau nàng, một thân thanh y, vẻ mặt im lặng, nàng xoay người nói với lão giả kia: "Lâm quản sự, ngươi cùng Lưu thống lĩnh cùng đi, hai tu sĩ ngọc phủ cao giai động thủ, ta cũng không tin, lần này còn không giêtw chết nàng!"

Lúc này trong lòng nàng dị thường hối hận, bất qua gia nhập Phiêu Miểu Tông thời gian hơn hai năm ngắn ngủi mà thôi, Tần Lạc Y đã là tu sĩ huyền phủ, tốc độ tu luyện cực nhanh, quả thực có thể coi là khủng bố.

Nguyên tưởng rằng bóp chết nàng thực dễ dàng, nào biết vận khí của nàng tốt như vậy, lần lượt đào thoát, thậm chí bị buộc đến Sư Hổ Nhai cũng còn sống đi lên!

Lúc này trong lòng đối với Nhị sư huynh Đoan Mộc Trường Thanh cũng cực kỳ oán hận, nếu không phải hắn nhiều chuyện, Tần Lạc Y căn bản không có biện pháp từ dưới Sư Hổ Nhai đi lên, thậm chí chờ đến khi nàng thành một đống bạch cốt, cũng không có người biết nàng rơi xuống Sư Hổ Nhai.

Ở dưới đấy một-hai ngày không có việc gì, đó là do vận khí nàng tốt, không gặp phải mãnh thú lợi hại, cũng không tin nàng ở dưới đấy thời gian lâu dài, vận khí vẫn luôn tốt...Kế mượn đao giết người hoàn mỹ không sứt mẻ, lại phá hủy trong tay Đoan Mộc Trường Thanh, làm cho nàng mỗi khi nhớ tới, đều có một loại xúc động thổ huyết.

Mộ Dung Tuyệt, Huyết Sát Môn...Đều là một đám thành sự không được bại sự có thừa, chết đi cũng xứng đáng.Nhưng mà lần này...Không nghĩ tới nàng chuẩn bị tỉ mỉ, nguyên bản nắm chắc kế hoạch ám sát, nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, trên tay còn có bạch ngọc đài.

Bạch ngọc đài ở Tu Chân Giới cực khó có được, nàng thân là đệ tử dòng chính Liễu gia cũng không có...Thân phận người nọ chỉ sợ không bình thường.Trong lòng vừa đố vừa hận, vận khí Tần Lạc Y như thế nào lại tốt như vậy!

Lưu thống lĩnh cùng Lâm quản sự đang muốn lui ra ngoài, đại môn đột nhiên bị người một cước đá

văng ra, cánh cửa rắn chắc bị đá thành mảnh nhỏ, một đạo thanh âm uy nghiêm giận dữ quát: "Hỗn trướng! Cư nhiên là ngươi động thủ! Đấy là sư muội của ngươi!"

"Chưởng môn sư bá!" Thấy rõ ràng người đứng ở cửa sau, sắc mặt Liễu Khuynh Thành đại biến, trong mắt hiện lên luống cuống bối rối.

Người đến không chỉ có Phiêu Miểu Tông-Cát chưởng môn, ở phía sau hắn, còn đứng mấy đạo bóng dáng, Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh, Quý Huyền, Dung Vân Hạc, thậm chí còn có Nguỵ trưởng lão, đều trừng mắt nhìn nàng, đặc biệt Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly, ánh mắt lạnh như băng kia như mũi tên, nếu ánh mắt có thể giết người, nàng không chút nghi ngờ, chính mình đã bị bọn họ giết chết trăm ngàn lần.

Lưu thống lĩnh cùng Lâm quản sự hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng đại biến, dưới chân vừa động, rất nhanh nhảy đến bên người Liễu Khuynh Thành.Toàn bộ tinh thần nâng cao, đệ tử Phiêu Miểu Tông ngay cả tư đấu đều bị trọng phạt xuống Sư Hổ Nhai, Liễu Khuynh Thành lần này không phải là tư đấu, mà là ám hại đồng môn!

*(Chỉ có thể nói là tự làm bậy không thể sống mà...Đáng đời Liễu Khuynh Thành ^^ Đợi chap này lâu lắm rồi!!!)*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Huynh, Rất Vô Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook