Chương 464: Cảnh trong mơ
Tương Ba Lục
31/08/2020
Editor:HamNguyetTheo Ma Kiêu xuất hiện, sương mù màu trắng chung quanh bắt đầu dần dần trôi đi, rất nhanh hoàn toàn không thấy.
Tần Lạc Y hướng bốn phía nhìn lại, phát hiện chính mình đang đứng trên một chỗ đất bằng, không trung trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, dưới chân cỏ xanh mơn mởn, chung quanh non xanh nước biếc, cách đó không xa còn có một cây hoa đào nở rộ, thập phần xinh đẹp. Hương thơm tập nhân.
Tần Lạc Y buông thần thức ra. Thần thức vẫn đang bị quản chế, trừ bỏ tầm nhìn có khả năng nhìn xung quanh, nàng không thể nhìn đến chỗ cực xa.
"Thích nơi này không?" Ma Kiêu nhìn tiếu nhan nàng trắng nõn, trong mắt xinh đẹp nổi lên gợn sóng: "Còn nhớ rõ nàng nói thích hoa đào nhất, hoa đào nơi này rất xinh đẹp đi?"
Tần Lạc Y làm sao có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nơi này.
"Đây là nơi nào?" Nàng chỉ muốn biết đây là nơi nào, vì cái gì nàng như thế nào cũng không ra được, đương nhiên, nàng còn muốn biết chính mình đến nơi đây như thế nào.
Ma Kiêu đứng bên người nàng, dáng người cao ngất phiêu dật, mắt như sao trời, cánh môi như trăng non phía chân trời, tóc dài màu đen tùy ý vấn cao, có vẻ cao quý mà lại tao nhã, cẩm bào màu đỏ mặc trên người tăng thêm xinh đẹp.
"Đây là trong mộng của nàng."
Đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến. Trách không được chính mình không ra được, vốn không có đường ra, nàng ở nơi nào tìm đường ra? Nhưng nếu ở trong mộng, chỉ cần nàng tỉnh lại hẳn là có thể đi ra ngoài.
"Ai, ta nhớ nàng, nàng lại không để ý tới ta, không có biện pháp, chỉ có thể gặp nàng trong mộng của nàng." Ma Kiêu thở dài nói. Ánh mắt nhìn nàng càng thêm nhu hòa.
Tần Lạc Y âm thầm kinh hãi. Lấy tu vi nàng là đại ma vương, Ma Kiêu cư nhiên có thể xâm nhập trong mộng nàng...Không, không chỉ xâm nhập trong mộng nàng, mà là hắn đi vào trong mộng chính mình!
Là vì tu vi hắn cường đại...Hay bởi vì quan hệ giữa hai người bọn họ là khế ước bản mạng? Chỉ là theo như nàng biết khế ước bản mạng, dường như hoàn toàn không thể làm như vậy!
Ít nhất nàng không thể xâm nhập trong mộng Ma Kiêu!
Tu sĩ, đặc biệt tu sĩ tu vi càng cao, đem thầ thức chính mình giữ càng chặt, mộng cũng là kéo dài thần thức, nếu bị người xâm nhập trong mộng chính mình, còn bị người đi vào mộng, ở trong mộng làm ra một ít chuyện tình không thể khống chế, hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi!
......
Sắc trời dần sáng, Tần Thiên từ trong ngủ say tỉnh lại. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng, lập tức nhịn không được nhếch môi một cái, nhẹ nhàng ở môi nàng ấn xuống một nụ hôn. Tần Lạc Y còn chưa tỉnh, hắn nhanh chóng lui ra, nhắm mắt lại, cũng không vội vã đứng dậy.
Cả đêm trôi qua rất nhanh, buổi tối hôm nay người bồi bên người nàng không phải là chính mình, đợi đến phiên hắn, là vài ngày sau...Nghĩ đến đây, hắn có chút không tha nhẹ nhàng buộc chặt tay chính mình, đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm chặt chút.
Liền như vậy qua nửa canh giờ, Tần Lạc Y vẫn không tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi. Tần Thiên lại mở mắt ra lần nữa. Nhìn tiếu nhan chôn trong ngực chính mình, hô hấp đều đều, tựa hồ trong thời gian ngắn hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, ánh mắt lơ đãng xẹt qua chỗ sâu trên cổ nàng, nhìn đến nơi đó có dấu hôn do chính mình đêm qua kích tình lưu lại.
Trong mắt hiện lên một chút thương tiếc. Xem ra là mệt. Nhịn không được bắt đầu kiểm điểm chính mình...Đêm qua quá mức yêu cầu vô độ, đem nàng mệt thành như vậy.
Đợi thời điểm Tần Lạc Y rốt cục tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, liền chống lại ánh mắt Tần Thiên hơi áy náy. Nàng chớp mắt nhìn. Lại nhìn về phía cảnh sắc quen thuộc chung quanh, trong lòng than một tiếng...Nàng rốt cục đi ra!
Cảnh trong mơ kia quá mức quỷ dị, lúc sau nàng dùng hết đủ loại biện pháp, cũng không thể từ bên trong thoát thân ra, mãi cho đến khi Ma Kiêu rời đi, cảnh trong mơ của nàng mới ngưng hẳn.
Trước khi Tần Lạc Y còn chưa tỉnh lại, Tần Thiên cho người chuẩn bị không ít thứ nàng thích ăn, chờ nàng đứng lên rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn liền bưng lên.
Thời điểm hai người cơm nước xong đi ra ngoài, không sai biệt lắm đã giữa trưa, sắc mặt đám người Sở Dật Phong, Đoan Mộc Trường Thanh không dễ nhìn. Ngay cả trong mắt Hiên Viên Kình cũng mang chút không hờn giận, liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, ánh mắt liền dừng trên mặt Tần Lạc Y. Đợi nhận thấy trên người Tần Lạc Y không mệt mỏi, lúc này mới đem ánh mắt thu về.
"Ngày hôm qua chúng ta thương lượng chuyện tình, có phải ngươi đã quên hay không?" Phượng Phi Ly chờ Tần Thiên đi đến bên người chính mình, hạ giọng nói.
Tần Thiên kéo kéo khóe môi. Không hiểu có chút chột dạ. Hắn biết Phượng Phi Ly khẳng định cũng để ý bọn họ đi ra chậm, miệng lại nói: "Ta đã nói cho Y nhi."
Tần Lạc Y đã đem bản đồ chính mình xem đêm qua ra. Hưng trí bừng bừng theo chân bọn họ thảo luận chuyện nơi ở lâu dài.
Phượng Phi Ly đi qua, cũng không hỏi Tần Thiên vì cái gì đi ra muộn như thế, hắn xem ra, khẳng định là Tần Thiên vì ngày hôm qua nhìn đến Ma Kiêu cùng Tần Lạc Y cùng một chỗ, ghen tị, nên buổi tối hôm qua ép buộc tàn nhẫn, mới trì hoãn thời gian.
Hiên Viên Kình ở Thượng giới lâu nhất, đối với Thượng giới cũng quen thuộc nhất, trừ bỏ lúc trước chọn ra mười mấy địa phương, hắn lại chọn thêm vài địa phương nữa.
Đoàn người chuẩn bị đi thực địa khảo sát một phen. Chọn ra địa phương chừng hai mươi mấy nơi, tuy rằng từng địa phương cách nhau khá xa, lấy tu vi bọn họ hiện tại, đều có thể xé rách hư không mà đi, trong nháy mắt thời gian có thể tới nơi. Chỉ là dù sao có hai mươi mấy chỗ, mỗi một chỗ đều phải nhìn kỹ một phen, khi trời muộn, bọn họ mới đi không đến một nửa.
Tần Lạc Y nghĩ việc này không cần gấp gáp nhất thời, đề nghị sớm một chút về Yêu Tuyết thành, ngày hôm sau lại tiếp tục đi. Những người khác tự nhiên không có ý kiến.
Vào lúc ban đêm, bồi bên người Tần Lạc Y là Đoan Mộc Trường Thanh, giống ngày hôm trước, Tần Lạc Y lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại sắc mặt có chút khó coi, nhưng khi đối diện ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen, nàng lại nhanh chóng tràn ra một chút ý cười.
Trong lòng càng thêm khiếp sợ. Có một buổi tối đầu Ma Kiêu xâm nhập trong mộng nàng, trước khi ngủ nàng cố ý đề phòng, không nghĩ tới vẫn không phòng được, Ma Kiêu lại đến trong mộng nàng, cùng nàng dây dưa hơn phân nửa buổi tối, còn có một buổi sáng.
Nhìn thấy Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh lại đến giữa trưa mới sóng vai khoan thai mà ra, thần sắc Tần Thiên hơi giật mình.
Phượng Phi Ly kéo kéo khóe môi, cùng Đoan Mộc Trường Thanh hai mắt nhìn nhau, cuối cùng đều không nói cái gì.
Sở Dật Phong xoa cằm, trong mắt hiện lên tinh quang, làm cho người ta ngoài ý muốn là hôm nay hắn cũng bảo trì trầm mặc, chỉ ý cười trong mắt, thấy thế nào cũng làm cho Tần Lạc Y cảm thấy có chút hoảng hốt không hiểu.
Cùng ngày bọn họ liền đem tất cả địa phương chọn ra đi xem xét một lần, địa phương có thể bị Phượng Phi Ly cùng Hiên Viên Kình bọn họ chọn ra, quả nhiên đều bất phàm, từng địa phương đều rất tốt, non xanh nước biếc, tràn ngập linh khí, so sánh một phen cuối cùng chọn ra ba địa phương trong đó, một nơi là Huyễn Vũ thành, một nơi là Hàn Ba thành, còn một nơi là Lam U cốc. Tần Lạc Y có chút khó lựa chọn.
Nhìn bộ dáng nàng rối rắm không thôi, Hiên Viên Kình nhịn không được cười lên một tiếng: "Nếu nàng thích, mỗi địa phương chúng ta đều tu kiến một tòa cung điện đi, chọn một nơi trong đó làm chính điện, cũng là Yêu đế cung, địa phương khác làm hành cung, đến lúc đó nếu nàng muốn đổi chỗ ở, chúng ta lại đổi tốt lắm."
Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, trong phượng mâu tràn đầy ý cười nhìn hắn: "Chủ ý này không sai, ta như thế nào lại không nghĩ ra."
Dù sao Yêu giới đủ lớn. Tần Lạc Y lựa chọn Yêu giới ở lâu dài, Hiên Viên Kình không có ý kiến gì, nghĩ đến Tiên giới cũng có vài địa phương không sai, trong lòng đột nhiên liền có chủ ý. Yêu giới có thể tu kiến vài toà hành cung, Tiên giới đồng dạng cũng có thể a.
Trở lại Yêu Tuyết cung, thần sắc Tần Lạc Y có chút hưng phấn, nếu chọn ra địa phương muốn ở, bước tiếp theo tự nhiên là muốn tìm người tu kiến phòng ở.
Chỉ là trước khi tu kiến phòng ở, phải có bản thiết kế mới được, Tần Lạc Y trước khi xuyên qua, đối với thiết kế rất có thiên phú, hơn nữa trước kia gặp qua rất nhiều các loại cung điện, Đông phương, Tây phương, đồ vật kết hợp, cái gì cần có đều có, sau khi xuyên qua nhìn thấy càng nhiều. Rất nhanh liền phác hoạ ra một hình thức ban đầu.
Phượng Phi Ly thấy, trong mắt liên tục loé ra tia sáng kỳ dị, ngay cả Hiên Viên Kình cũng nhịn không được gật đầu, tuy rằng chỉ là hình thức ban đầu, chỉ có thể nhìn ra đại khái, nhưng đã có cung điện rộng rãi khí thế nguy nga, lại không mất tao nhã đẹp đẽ quý giá.
"Đây là chủ điện, phó điện các chàng muốn bộ dáng gì? Cứ việc nói cho ta biết!" Trên tay Tần Lạc Y cầm bút, ống tay áo rộng đã sớm bị nàng vén lên, ánh mắt sáng quắc ở trên mặt sáu phu quân của chính mình nhất nhất xẹt qua, hưng trí nồng đậm, chuẩn bị buổi tối hôm nay đem bản thiết kế này hoàn thành.
Hiên Viên Kình nhịn không được nhìn ngoài cửa sổ. Ánh trăng đã lên giữa không trung, thời gian đã khuya. Giản Ngọc Diễn tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Sở Dật Phong đen mặt.
"Đó là địa phương chúng ta về sau ở lâu dài, nàng vẫn nên để bọn họ suy nghĩ một chút đến lúc đó lại nói cho nàng." Sở Dật Phong dứt khoát đi lên tiếp nhận bút trên tay nàng, đem ống tay áo nàng buông xuống, cười nói.
"Thời gian đã muộn, hôm nay sớm nghỉ ngơi, có cái gì ngày mai rồi nói sau." Hắn kéo Tần Lạc Y đi ra ngoài. Buổi tối hôm nay đến phiên hắn cùng Tần Lạc Y bên nhau.
"Lạc Y, có phải nàng không muốn cùng ta ở bên nhau hay không?" Đợi hai người đi xa một ít, thần sắc Sở Dật Phong trở nên trầm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Tần Lạc Y biết hắn hiểu lầm. Nhưng cũng không thể nào giải thích, chuyện tình Ma Kiêu xâm nhập trong mộng nàng, nàng muốn tự mình giải quyết, thực sự để bọn họ biết, khẳng định sẽ xảy ra đại sự.
Vì thế cười xán lạn:"Nào có chuyện đó, không phải ta quá hưng phấn sao." Thân thể hướng hắn đi qua, lại duỗi tay thân mật kéo cánh tay hắn.
Cuối cùng sắc mặt Sở Dật Phong đẹp mắt hơn một ít.
Trở lại trong nội thất, hai người không trì hoãn, Sở Dật Phong liền ôm Tần Lạc Y thẳng đến chủ đề, rất nhanh đem nàng đặt dưới thân. Vài ngày trước chỉ coi như lướt qua, không chỉ không giải hắn tương tư, ngược lại làm cho hắn đối với Tần Lạc Y càng thêm khát vọng.
Nghĩ vậy hai ngày Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Thanh một người so với một người đi ra ngoài càng muộn...Sáng sớm hắn liền quyết định, ngày mai hắn cũng muốn khi đó đi ra ngoài.
Tần Lạc Y kỳ thật không muốn ngủ. Nàng biết chính mình ngủ Ma Kiêu khẳng định lại đến, thời điểm buổi sáng hôm nay Ma Kiêu rời đi, không để ý nàng đen mặt ôm nàng hôn một cái nói buổi tối gặp lại. Không muốn ngủ cũng không thể ngẩn người? Vì thế Tần Lạc Y đối với Sở Dật Phong dị thường nhiệt tình, đối với các loại tư thế thân mật thập phần phối hợp.
Sở Dật Phong kích động. Hai người hung hăng ép buộc một phen, đợi cho vũ tán vân nghỉ, Tần Lạc Y lại quấn quít lấy cùng Sở Dật Phong nói chuyện, nàng hấp thụ giáo huấn đêm qua, đêm qua nàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không nghĩ tới cuối cùng thật sự ngủ say.
Sở Dật Phong hưng trí lên cao, một lần làm sao có thể thỏa mãn hắn, Tần Lạc Y không ngủ chính hợp ý hắn, vì thế hai người hôn nhẹ thật mật ôm nhau nói chút lời nói thân mật, không khí lại lửa nóng ái muội lần nữa.
Ép buộc hai lần sau, ở thời điểm lần thứ ba, Tần Lạc Y đột nhiên ngủ say. Ánh mắt Sở Dật Phong nguy hiểm híp lại, đầu đầy hắc tuyến, không nói gì trừng mắt dưới thân, cố nén xúc động đem nàng hung hăng lay tỉnh.
Tần Lạc Y hướng bốn phía nhìn lại, phát hiện chính mình đang đứng trên một chỗ đất bằng, không trung trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, dưới chân cỏ xanh mơn mởn, chung quanh non xanh nước biếc, cách đó không xa còn có một cây hoa đào nở rộ, thập phần xinh đẹp. Hương thơm tập nhân.
Tần Lạc Y buông thần thức ra. Thần thức vẫn đang bị quản chế, trừ bỏ tầm nhìn có khả năng nhìn xung quanh, nàng không thể nhìn đến chỗ cực xa.
"Thích nơi này không?" Ma Kiêu nhìn tiếu nhan nàng trắng nõn, trong mắt xinh đẹp nổi lên gợn sóng: "Còn nhớ rõ nàng nói thích hoa đào nhất, hoa đào nơi này rất xinh đẹp đi?"
Tần Lạc Y làm sao có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nơi này.
"Đây là nơi nào?" Nàng chỉ muốn biết đây là nơi nào, vì cái gì nàng như thế nào cũng không ra được, đương nhiên, nàng còn muốn biết chính mình đến nơi đây như thế nào.
Ma Kiêu đứng bên người nàng, dáng người cao ngất phiêu dật, mắt như sao trời, cánh môi như trăng non phía chân trời, tóc dài màu đen tùy ý vấn cao, có vẻ cao quý mà lại tao nhã, cẩm bào màu đỏ mặc trên người tăng thêm xinh đẹp.
"Đây là trong mộng của nàng."
Đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến. Trách không được chính mình không ra được, vốn không có đường ra, nàng ở nơi nào tìm đường ra? Nhưng nếu ở trong mộng, chỉ cần nàng tỉnh lại hẳn là có thể đi ra ngoài.
"Ai, ta nhớ nàng, nàng lại không để ý tới ta, không có biện pháp, chỉ có thể gặp nàng trong mộng của nàng." Ma Kiêu thở dài nói. Ánh mắt nhìn nàng càng thêm nhu hòa.
Tần Lạc Y âm thầm kinh hãi. Lấy tu vi nàng là đại ma vương, Ma Kiêu cư nhiên có thể xâm nhập trong mộng nàng...Không, không chỉ xâm nhập trong mộng nàng, mà là hắn đi vào trong mộng chính mình!
Là vì tu vi hắn cường đại...Hay bởi vì quan hệ giữa hai người bọn họ là khế ước bản mạng? Chỉ là theo như nàng biết khế ước bản mạng, dường như hoàn toàn không thể làm như vậy!
Ít nhất nàng không thể xâm nhập trong mộng Ma Kiêu!
Tu sĩ, đặc biệt tu sĩ tu vi càng cao, đem thầ thức chính mình giữ càng chặt, mộng cũng là kéo dài thần thức, nếu bị người xâm nhập trong mộng chính mình, còn bị người đi vào mộng, ở trong mộng làm ra một ít chuyện tình không thể khống chế, hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi!
......
Sắc trời dần sáng, Tần Thiên từ trong ngủ say tỉnh lại. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng, lập tức nhịn không được nhếch môi một cái, nhẹ nhàng ở môi nàng ấn xuống một nụ hôn. Tần Lạc Y còn chưa tỉnh, hắn nhanh chóng lui ra, nhắm mắt lại, cũng không vội vã đứng dậy.
Cả đêm trôi qua rất nhanh, buổi tối hôm nay người bồi bên người nàng không phải là chính mình, đợi đến phiên hắn, là vài ngày sau...Nghĩ đến đây, hắn có chút không tha nhẹ nhàng buộc chặt tay chính mình, đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm chặt chút.
Liền như vậy qua nửa canh giờ, Tần Lạc Y vẫn không tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi. Tần Thiên lại mở mắt ra lần nữa. Nhìn tiếu nhan chôn trong ngực chính mình, hô hấp đều đều, tựa hồ trong thời gian ngắn hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, ánh mắt lơ đãng xẹt qua chỗ sâu trên cổ nàng, nhìn đến nơi đó có dấu hôn do chính mình đêm qua kích tình lưu lại.
Trong mắt hiện lên một chút thương tiếc. Xem ra là mệt. Nhịn không được bắt đầu kiểm điểm chính mình...Đêm qua quá mức yêu cầu vô độ, đem nàng mệt thành như vậy.
Đợi thời điểm Tần Lạc Y rốt cục tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, liền chống lại ánh mắt Tần Thiên hơi áy náy. Nàng chớp mắt nhìn. Lại nhìn về phía cảnh sắc quen thuộc chung quanh, trong lòng than một tiếng...Nàng rốt cục đi ra!
Cảnh trong mơ kia quá mức quỷ dị, lúc sau nàng dùng hết đủ loại biện pháp, cũng không thể từ bên trong thoát thân ra, mãi cho đến khi Ma Kiêu rời đi, cảnh trong mơ của nàng mới ngưng hẳn.
Trước khi Tần Lạc Y còn chưa tỉnh lại, Tần Thiên cho người chuẩn bị không ít thứ nàng thích ăn, chờ nàng đứng lên rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn liền bưng lên.
Thời điểm hai người cơm nước xong đi ra ngoài, không sai biệt lắm đã giữa trưa, sắc mặt đám người Sở Dật Phong, Đoan Mộc Trường Thanh không dễ nhìn. Ngay cả trong mắt Hiên Viên Kình cũng mang chút không hờn giận, liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, ánh mắt liền dừng trên mặt Tần Lạc Y. Đợi nhận thấy trên người Tần Lạc Y không mệt mỏi, lúc này mới đem ánh mắt thu về.
"Ngày hôm qua chúng ta thương lượng chuyện tình, có phải ngươi đã quên hay không?" Phượng Phi Ly chờ Tần Thiên đi đến bên người chính mình, hạ giọng nói.
Tần Thiên kéo kéo khóe môi. Không hiểu có chút chột dạ. Hắn biết Phượng Phi Ly khẳng định cũng để ý bọn họ đi ra chậm, miệng lại nói: "Ta đã nói cho Y nhi."
Tần Lạc Y đã đem bản đồ chính mình xem đêm qua ra. Hưng trí bừng bừng theo chân bọn họ thảo luận chuyện nơi ở lâu dài.
Phượng Phi Ly đi qua, cũng không hỏi Tần Thiên vì cái gì đi ra muộn như thế, hắn xem ra, khẳng định là Tần Thiên vì ngày hôm qua nhìn đến Ma Kiêu cùng Tần Lạc Y cùng một chỗ, ghen tị, nên buổi tối hôm qua ép buộc tàn nhẫn, mới trì hoãn thời gian.
Hiên Viên Kình ở Thượng giới lâu nhất, đối với Thượng giới cũng quen thuộc nhất, trừ bỏ lúc trước chọn ra mười mấy địa phương, hắn lại chọn thêm vài địa phương nữa.
Đoàn người chuẩn bị đi thực địa khảo sát một phen. Chọn ra địa phương chừng hai mươi mấy nơi, tuy rằng từng địa phương cách nhau khá xa, lấy tu vi bọn họ hiện tại, đều có thể xé rách hư không mà đi, trong nháy mắt thời gian có thể tới nơi. Chỉ là dù sao có hai mươi mấy chỗ, mỗi một chỗ đều phải nhìn kỹ một phen, khi trời muộn, bọn họ mới đi không đến một nửa.
Tần Lạc Y nghĩ việc này không cần gấp gáp nhất thời, đề nghị sớm một chút về Yêu Tuyết thành, ngày hôm sau lại tiếp tục đi. Những người khác tự nhiên không có ý kiến.
Vào lúc ban đêm, bồi bên người Tần Lạc Y là Đoan Mộc Trường Thanh, giống ngày hôm trước, Tần Lạc Y lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại sắc mặt có chút khó coi, nhưng khi đối diện ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen, nàng lại nhanh chóng tràn ra một chút ý cười.
Trong lòng càng thêm khiếp sợ. Có một buổi tối đầu Ma Kiêu xâm nhập trong mộng nàng, trước khi ngủ nàng cố ý đề phòng, không nghĩ tới vẫn không phòng được, Ma Kiêu lại đến trong mộng nàng, cùng nàng dây dưa hơn phân nửa buổi tối, còn có một buổi sáng.
Nhìn thấy Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh lại đến giữa trưa mới sóng vai khoan thai mà ra, thần sắc Tần Thiên hơi giật mình.
Phượng Phi Ly kéo kéo khóe môi, cùng Đoan Mộc Trường Thanh hai mắt nhìn nhau, cuối cùng đều không nói cái gì.
Sở Dật Phong xoa cằm, trong mắt hiện lên tinh quang, làm cho người ta ngoài ý muốn là hôm nay hắn cũng bảo trì trầm mặc, chỉ ý cười trong mắt, thấy thế nào cũng làm cho Tần Lạc Y cảm thấy có chút hoảng hốt không hiểu.
Cùng ngày bọn họ liền đem tất cả địa phương chọn ra đi xem xét một lần, địa phương có thể bị Phượng Phi Ly cùng Hiên Viên Kình bọn họ chọn ra, quả nhiên đều bất phàm, từng địa phương đều rất tốt, non xanh nước biếc, tràn ngập linh khí, so sánh một phen cuối cùng chọn ra ba địa phương trong đó, một nơi là Huyễn Vũ thành, một nơi là Hàn Ba thành, còn một nơi là Lam U cốc. Tần Lạc Y có chút khó lựa chọn.
Nhìn bộ dáng nàng rối rắm không thôi, Hiên Viên Kình nhịn không được cười lên một tiếng: "Nếu nàng thích, mỗi địa phương chúng ta đều tu kiến một tòa cung điện đi, chọn một nơi trong đó làm chính điện, cũng là Yêu đế cung, địa phương khác làm hành cung, đến lúc đó nếu nàng muốn đổi chỗ ở, chúng ta lại đổi tốt lắm."
Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, trong phượng mâu tràn đầy ý cười nhìn hắn: "Chủ ý này không sai, ta như thế nào lại không nghĩ ra."
Dù sao Yêu giới đủ lớn. Tần Lạc Y lựa chọn Yêu giới ở lâu dài, Hiên Viên Kình không có ý kiến gì, nghĩ đến Tiên giới cũng có vài địa phương không sai, trong lòng đột nhiên liền có chủ ý. Yêu giới có thể tu kiến vài toà hành cung, Tiên giới đồng dạng cũng có thể a.
Trở lại Yêu Tuyết cung, thần sắc Tần Lạc Y có chút hưng phấn, nếu chọn ra địa phương muốn ở, bước tiếp theo tự nhiên là muốn tìm người tu kiến phòng ở.
Chỉ là trước khi tu kiến phòng ở, phải có bản thiết kế mới được, Tần Lạc Y trước khi xuyên qua, đối với thiết kế rất có thiên phú, hơn nữa trước kia gặp qua rất nhiều các loại cung điện, Đông phương, Tây phương, đồ vật kết hợp, cái gì cần có đều có, sau khi xuyên qua nhìn thấy càng nhiều. Rất nhanh liền phác hoạ ra một hình thức ban đầu.
Phượng Phi Ly thấy, trong mắt liên tục loé ra tia sáng kỳ dị, ngay cả Hiên Viên Kình cũng nhịn không được gật đầu, tuy rằng chỉ là hình thức ban đầu, chỉ có thể nhìn ra đại khái, nhưng đã có cung điện rộng rãi khí thế nguy nga, lại không mất tao nhã đẹp đẽ quý giá.
"Đây là chủ điện, phó điện các chàng muốn bộ dáng gì? Cứ việc nói cho ta biết!" Trên tay Tần Lạc Y cầm bút, ống tay áo rộng đã sớm bị nàng vén lên, ánh mắt sáng quắc ở trên mặt sáu phu quân của chính mình nhất nhất xẹt qua, hưng trí nồng đậm, chuẩn bị buổi tối hôm nay đem bản thiết kế này hoàn thành.
Hiên Viên Kình nhịn không được nhìn ngoài cửa sổ. Ánh trăng đã lên giữa không trung, thời gian đã khuya. Giản Ngọc Diễn tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Sở Dật Phong đen mặt.
"Đó là địa phương chúng ta về sau ở lâu dài, nàng vẫn nên để bọn họ suy nghĩ một chút đến lúc đó lại nói cho nàng." Sở Dật Phong dứt khoát đi lên tiếp nhận bút trên tay nàng, đem ống tay áo nàng buông xuống, cười nói.
"Thời gian đã muộn, hôm nay sớm nghỉ ngơi, có cái gì ngày mai rồi nói sau." Hắn kéo Tần Lạc Y đi ra ngoài. Buổi tối hôm nay đến phiên hắn cùng Tần Lạc Y bên nhau.
"Lạc Y, có phải nàng không muốn cùng ta ở bên nhau hay không?" Đợi hai người đi xa một ít, thần sắc Sở Dật Phong trở nên trầm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Tần Lạc Y biết hắn hiểu lầm. Nhưng cũng không thể nào giải thích, chuyện tình Ma Kiêu xâm nhập trong mộng nàng, nàng muốn tự mình giải quyết, thực sự để bọn họ biết, khẳng định sẽ xảy ra đại sự.
Vì thế cười xán lạn:"Nào có chuyện đó, không phải ta quá hưng phấn sao." Thân thể hướng hắn đi qua, lại duỗi tay thân mật kéo cánh tay hắn.
Cuối cùng sắc mặt Sở Dật Phong đẹp mắt hơn một ít.
Trở lại trong nội thất, hai người không trì hoãn, Sở Dật Phong liền ôm Tần Lạc Y thẳng đến chủ đề, rất nhanh đem nàng đặt dưới thân. Vài ngày trước chỉ coi như lướt qua, không chỉ không giải hắn tương tư, ngược lại làm cho hắn đối với Tần Lạc Y càng thêm khát vọng.
Nghĩ vậy hai ngày Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Thanh một người so với một người đi ra ngoài càng muộn...Sáng sớm hắn liền quyết định, ngày mai hắn cũng muốn khi đó đi ra ngoài.
Tần Lạc Y kỳ thật không muốn ngủ. Nàng biết chính mình ngủ Ma Kiêu khẳng định lại đến, thời điểm buổi sáng hôm nay Ma Kiêu rời đi, không để ý nàng đen mặt ôm nàng hôn một cái nói buổi tối gặp lại. Không muốn ngủ cũng không thể ngẩn người? Vì thế Tần Lạc Y đối với Sở Dật Phong dị thường nhiệt tình, đối với các loại tư thế thân mật thập phần phối hợp.
Sở Dật Phong kích động. Hai người hung hăng ép buộc một phen, đợi cho vũ tán vân nghỉ, Tần Lạc Y lại quấn quít lấy cùng Sở Dật Phong nói chuyện, nàng hấp thụ giáo huấn đêm qua, đêm qua nàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không nghĩ tới cuối cùng thật sự ngủ say.
Sở Dật Phong hưng trí lên cao, một lần làm sao có thể thỏa mãn hắn, Tần Lạc Y không ngủ chính hợp ý hắn, vì thế hai người hôn nhẹ thật mật ôm nhau nói chút lời nói thân mật, không khí lại lửa nóng ái muội lần nữa.
Ép buộc hai lần sau, ở thời điểm lần thứ ba, Tần Lạc Y đột nhiên ngủ say. Ánh mắt Sở Dật Phong nguy hiểm híp lại, đầu đầy hắc tuyến, không nói gì trừng mắt dưới thân, cố nén xúc động đem nàng hung hăng lay tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.