Chương 46: Chương 23.2
Tương Ba Lục
27/09/2017
Editor:HamNguyet
Trên người nháy mắt trở nên lạnh như băng, đầu hướng tới đất hạ xuống,đụng thật mạnh đi xuống, một bên dập đầu một bên không ngừng thấp giọng nức nở: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng..."
Mâu quang Tần Lạc Y hờ hững nhìn nàng không ngừng dập đầu, thẳng đến khi trên trán chảy máu mới tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi đang nói cái gì đây? Ta là tới cứu tính mạng ngươi, cũng không phải tới lấy mạng của ngươi...Chỉ cần ngươi đem sự tình ngươi biết đến nói cho ta,thương thế trên người ngươi, rất nhanh có thể tốt lắm..."
*(tựa tiếu phi tiếu:cười như không cười)*
Tuyết Nhi dừng lại dập đầu, ngẩng đầu lên,vẻ mặt trắng bệch cảm kích nói: "Đa tạ quận chúa,đa tạ quận chúa..." Sau đó liền không hề mở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bình đan trên tay nàng.
Tần Lạc Y mâu quang chợt lóe, tao nhã đem đan bình thu hồi lại, hai tay đặt phía sau người, thản nhiên nói: "Nói đi!" Còn chưa có trả giá, đã nghĩ lấy được đan dược?
Nha đầu này thật đúng là si tâm vọng tưởng!
Trong mắt Tuyết Nhi hiện lên một chút mất mát, còn có kinh dị sắc.
Quận chúa sau khi hồi phục thương thế, cùng trước kia thật sự thực không giống nhau!
Vì có được viên chữa thương đan kia, nàng biết chính mình không có lựa chọn nào khác...Cho dù sau khi nàng nói xong, quận chúa không cho nàng đan dược, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh!
Nghĩ đến đây, nàng liền đem chuyện Tần Lạc Hàn cùng Chu Mai chuẩn bị xuân dược như thế nào,sau lại như thế nào kế hoạch kéo nàng đi nhìn Tam hoàng tử, sau đó nhân cơ hội đem nàng đẩy mạnh vào trong nước, lại tiếp tục thừa dịp nàng thay y phục đem xuân dược bỏ vào trong canh khư hàn đưa lên...Nhất nhất êm tai nói ra.
Tần Lạc Y càng nghe vẻ mặt càng băng hàn,trong phượng mâu hiện lên sát khí nồng đậm.
Hai mẫu-nữ ngoan độc!
Như nàng ban đầu sở liệu,bản chủ thân thể nguyên bản bởi vì biết mình trúng xuân dược, không muốn chịu người nhục nhã, nên mới ôm nỗi hận tự sát!
Tần Lạc Hàn!
Nữ tử này, vì gả cho Tam hoàng tử, cư nhiên hãm hại đồng bào chi muội! Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Đưa tới người ngoài để nàng thất trinh, còn muốn đương trường bắt kẻ thông dâm...Hết thảy sự tình không chỉ làm cho nàng mất đi hôn ước với Tam hoàng tử,mà còn muốn đem nàng đẩy vào chỗ chết!
Tuyết Nhi nhìn nàng cả người phát ra áp lực tức giận, lại lần nữa cúi thấp đầu xuống, không dám nói nữa. Lại càng không dám mở miệng hướng tới nàng muốn chữa thương đan.
Tần Lạc Y nhấp mân môi đỏ mọng,trong áp lực quyết tâm phẫn nộ cùng khinh bỉ, lạnh lùng nhìn bộ dáng Tuyết Nhi đáng thương quỳ rạp trên mặt đất, sau một lát, xuất ra chữa thương đan.
Tuyết Nhi mừng như điên đưa tay tiếp nhận, sau đó lại không ngừng hướng nàng dập đầu: "Đa tạ quận chúa ân cứu mạng! Nô tỳ không nghĩ đến báo, về sau, chỉ cần có chỗ dùng đến nô tỳ, quận chúa cứ việc mở miệng phân phó..."
Ánh mắt bị mái tóc phân tán che khuất, hiện lên oán độc hung ác nham hiểm.
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Sẽ có chỗ dùng đến ngươi! Về sau...Trong Thấm Hương viên có chuyện gì, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng chính là!"
Tuyết Nhi cầm chữa thương đan trong tay, không chút do dự đáp ứng.
Tần Lạc Y vừa lòng gật gật đầu, mang theo Đại Hắc tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.
Chờ thân ảnh của nàng hoàn toàn đi ra ngoài, Tuyết Nhi nhìn nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt mừng như điên một ngụm nuốt đi xuống. Rất nhanh, một cỗ cảm giác thấm lạnh vô cùng trong người tràn lan, đau đớn trên người trong nháy mắt giảm bớt không ít...
Trên mặt ý mừng càng đậm.
Chữa thương đan!
Này quả nhiên là chữa thương đan!
Quận chúa không có lừa nàng.
Giãy dụa từ dưới đất đứng lên,một lần nữa ở trên giường nằm xuống, nhìn phương hướng nơi ở Tần Lạc Hàn, có chút dữ tợn nở nụ cười: "Tiểu thư...Người không cứu Tuyết Nhi, ha ha, Tuyết Nhi cũng muốn tốt lắm! Nô tỳ nghe người nói, tự cầu nhiều phúc, phúc này...Là quận chúa ban cho của ta, về sau...... Người không nên trách nô tỳ a!"
Trên người nháy mắt trở nên lạnh như băng, đầu hướng tới đất hạ xuống,đụng thật mạnh đi xuống, một bên dập đầu một bên không ngừng thấp giọng nức nở: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng..."
Mâu quang Tần Lạc Y hờ hững nhìn nàng không ngừng dập đầu, thẳng đến khi trên trán chảy máu mới tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi đang nói cái gì đây? Ta là tới cứu tính mạng ngươi, cũng không phải tới lấy mạng của ngươi...Chỉ cần ngươi đem sự tình ngươi biết đến nói cho ta,thương thế trên người ngươi, rất nhanh có thể tốt lắm..."
*(tựa tiếu phi tiếu:cười như không cười)*
Tuyết Nhi dừng lại dập đầu, ngẩng đầu lên,vẻ mặt trắng bệch cảm kích nói: "Đa tạ quận chúa,đa tạ quận chúa..." Sau đó liền không hề mở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bình đan trên tay nàng.
Tần Lạc Y mâu quang chợt lóe, tao nhã đem đan bình thu hồi lại, hai tay đặt phía sau người, thản nhiên nói: "Nói đi!" Còn chưa có trả giá, đã nghĩ lấy được đan dược?
Nha đầu này thật đúng là si tâm vọng tưởng!
Trong mắt Tuyết Nhi hiện lên một chút mất mát, còn có kinh dị sắc.
Quận chúa sau khi hồi phục thương thế, cùng trước kia thật sự thực không giống nhau!
Vì có được viên chữa thương đan kia, nàng biết chính mình không có lựa chọn nào khác...Cho dù sau khi nàng nói xong, quận chúa không cho nàng đan dược, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh!
Nghĩ đến đây, nàng liền đem chuyện Tần Lạc Hàn cùng Chu Mai chuẩn bị xuân dược như thế nào,sau lại như thế nào kế hoạch kéo nàng đi nhìn Tam hoàng tử, sau đó nhân cơ hội đem nàng đẩy mạnh vào trong nước, lại tiếp tục thừa dịp nàng thay y phục đem xuân dược bỏ vào trong canh khư hàn đưa lên...Nhất nhất êm tai nói ra.
Tần Lạc Y càng nghe vẻ mặt càng băng hàn,trong phượng mâu hiện lên sát khí nồng đậm.
Hai mẫu-nữ ngoan độc!
Như nàng ban đầu sở liệu,bản chủ thân thể nguyên bản bởi vì biết mình trúng xuân dược, không muốn chịu người nhục nhã, nên mới ôm nỗi hận tự sát!
Tần Lạc Hàn!
Nữ tử này, vì gả cho Tam hoàng tử, cư nhiên hãm hại đồng bào chi muội! Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Đưa tới người ngoài để nàng thất trinh, còn muốn đương trường bắt kẻ thông dâm...Hết thảy sự tình không chỉ làm cho nàng mất đi hôn ước với Tam hoàng tử,mà còn muốn đem nàng đẩy vào chỗ chết!
Tuyết Nhi nhìn nàng cả người phát ra áp lực tức giận, lại lần nữa cúi thấp đầu xuống, không dám nói nữa. Lại càng không dám mở miệng hướng tới nàng muốn chữa thương đan.
Tần Lạc Y nhấp mân môi đỏ mọng,trong áp lực quyết tâm phẫn nộ cùng khinh bỉ, lạnh lùng nhìn bộ dáng Tuyết Nhi đáng thương quỳ rạp trên mặt đất, sau một lát, xuất ra chữa thương đan.
Tuyết Nhi mừng như điên đưa tay tiếp nhận, sau đó lại không ngừng hướng nàng dập đầu: "Đa tạ quận chúa ân cứu mạng! Nô tỳ không nghĩ đến báo, về sau, chỉ cần có chỗ dùng đến nô tỳ, quận chúa cứ việc mở miệng phân phó..."
Ánh mắt bị mái tóc phân tán che khuất, hiện lên oán độc hung ác nham hiểm.
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Sẽ có chỗ dùng đến ngươi! Về sau...Trong Thấm Hương viên có chuyện gì, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng chính là!"
Tuyết Nhi cầm chữa thương đan trong tay, không chút do dự đáp ứng.
Tần Lạc Y vừa lòng gật gật đầu, mang theo Đại Hắc tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.
Chờ thân ảnh của nàng hoàn toàn đi ra ngoài, Tuyết Nhi nhìn nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt mừng như điên một ngụm nuốt đi xuống. Rất nhanh, một cỗ cảm giác thấm lạnh vô cùng trong người tràn lan, đau đớn trên người trong nháy mắt giảm bớt không ít...
Trên mặt ý mừng càng đậm.
Chữa thương đan!
Này quả nhiên là chữa thương đan!
Quận chúa không có lừa nàng.
Giãy dụa từ dưới đất đứng lên,một lần nữa ở trên giường nằm xuống, nhìn phương hướng nơi ở Tần Lạc Hàn, có chút dữ tợn nở nụ cười: "Tiểu thư...Người không cứu Tuyết Nhi, ha ha, Tuyết Nhi cũng muốn tốt lắm! Nô tỳ nghe người nói, tự cầu nhiều phúc, phúc này...Là quận chúa ban cho của ta, về sau...... Người không nên trách nô tỳ a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.