Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 205: Kiếm lớn

Tương Ba Lục

09/09/2018

"Đây là...Hồng yêu thạch?" Tần Lạc Y tiếp nhận tinh thạch, kích động ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm khối tinh thạch màu đỏ trong lòng bàn tay, lập lòe sáng lên.

Hồng yêu thạch trên Bồng Lai tiên đảo tuy rằng không phải hiếm có nhất, bất quá bởi vì bên trong có linh lực cực kỳ dư thừa, giá trị cũng xa xỉ, chỉ một viên như vậy, bán ra tám-chín trăm vạn lượng bạc hoàn toàn không thành vấn đề.

"Ha ha, buôn bán lời, buôn bán lời!" Một viên tử huyền thạch, một viên hồng yêu thạch, tiền vốn của nàng thu về toàn bộ, còn buôn bán lời gấp đôi.Ánh mắt loé sáng dừng trên người Bạch Y, càng thêm sáng quắc sinh huy.

Bạch Y vẫn tao nhã giải thạch như cũ.Sau một lát, toàn bộ mười mấy khối nguyên thạch đều bị bổ ra, bên trong mỗi một khối đều thành công bổ ra một khối tinh thạch, đặt bên người nàng, băng huyền thạch, ngọc bích thạch, hắc kim thạch...Ngũ quang thập sắc, quang hoa tận trời, linh khí như mây khói, nồng đậm không hoà tan được.

Nhìn một đống tinh thạch trước mắt, mặt mày Tần Lạc Y hớn hở, Bạch Y quả nhiên có mắt thần a, cư nhiên không có một chút sai lầm, mỗi khối tinh thạch đều giá trị xa xỉ, nàng mua nguyên thạch, chỉ mất hơn sáu trăm vạn lượng ngân phiếu mà thôi, mà hiện tại chỗ tinh thạch này, giá trị ít nhất hơn năm trăm ngàn lượng!

Nhìn Bạch Y ở một bên chà lau thân kiếm, trong mắt Tần Lạc Y có một đám lửa cực sáng ngời, nàng cầm một khối băng huyền thạch trong đó, đặt ở một bên:"Số vốn mua nguyên thạch, là hơn sáu trăm vạn lượng bạc, một khối băng huyền thạch là đủ rồi, Bạch Y, chỗ nguyên thạch này đều do ngươi chọn, còn lại chúng ta chia đều." Có Bạch Y ở đây, Thanh Y khôi lỗi của nàng có thể tùy thời phóng xuất ra ngoài.Đáng tiếc duy nhất là, bên trong không có Hỗn Độn Chi Nguyên.

Bạch Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhìn sai hưng phấn trên mặt nàng, còn có trong mắt ẩn ẩn mất mát, nhếch môi một cái, lắc đầu nói: "Đều cho ngươi, ta không cần." Nói xong đứng lên phiêu nhiên ra khỏi sơn động, rất nhanh biến mất không thấy.

Thời điểm trở lại Như Ý lâu, sắc trời đã tối, tiểu viện bọn họ bao xuống không có một tia đèn đuốc, Tần Lạc Y đoán Phượng Phi Ly cùng Tần Mặc hẳn cũng không ở.

Hôm nay được rất nhiều tinh thạch, kiếm được khoản lớn, tâm tình nàng vô cùng tốt, trên tiếu nhan mang theo tươi cười không dấu được, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái vào trong phòng.

Vừa mới đẩy cửa ra, liền nhìn đến một đạo bóng dáng màu trắng đứng bên cửa sổ, mắt hoa đào yêu nghiệt híp lại nhìn nàng, trên mặt hàm chứa một tia cười yếu ớt ý tứ hàm xúc không rõ.

"Đại sư huynh?" Tần Lạc Y không nghĩ tới Phượng Phi Ly cư nhiên ở trong phòng chính mình, ngẩn ra sau, lập tức cười hướng hắn chào hỏi.

Phượng Phi Ly vô cùng tao nhã từ bên cửa sổ đi tới, đứng trước mặt nàng, đem nàng cao thấp đánh giá một lần, cuối cùng ánh mắt cố định trên tiếu nhan nàng tràn đầy tươi cười: "Y nhi, hôm nay nàng đi mua nguyên thạch?"

Tin tức này, hiện tại đã truyền khắp Ninh Võ thành, hắn nghe nói nàng ở Tương gia thạch phường, lập tức cùng Tần Mặc chạy đến, đáng tiếc đến muộn, Tương gia thạch phường đã không còn bóng dáng bọn họ.

Nhắc tới nguyên thạch, trên mặt Tần Lạc Y tươi cười càng thêm sáng lạn, phượng mâu như tinh tú trong đêm tối, sáng quắc sinh huy, mang theo quang mang lộng lẫy như ngọc lưu ly: "Đúng vậy."

Mắt hoa đào hẹp dài của Phượng Phi Ly mang theo trêu tức, tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: "Mua mấy trăm vạn nguyên thạch, xem ra hôm nay nàng thu hoạch không nhỏ."

"Đó là đương nhiên!" Tần Lạc Y một bên đem đèn trong phòng thắp sáng, một bên có chút đắc ý nở nụ cười: "Hôm nay ta phát tài!"

Nàng cũng không gạt Phượng Phi Ly, "rầm" một tiếng, đã đem toàn bộ tinh thạch trên người đem ra, toàn bộ đặt trên giường, thoáng chốc, trong phòng ngũ quang thập sắc, quang hoa tận trời, linh lực nồng đậm tràn ra trong phòng.

Đồng tử Phượng Phi Ly co rụt lại, gương mặt yêu nghiệt ngẩn ngơ một lát, nhẹ lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là phát tài...Tất cả chỗ này đều do Bạch Y chọn?"

Tần Lạc Y cười gật đầu, nhắc tới Bạch Y, tâm tình của nàng rất tốt, mấy viên chữa thương đan lúc trước của nàng không phí phạm a.

Phượng Phi Ly im lặng.Hơn mười khối nguyên thạch, đúng là bên trong mỗi một khối đều thành công bổ ra tinh thạch, còn là tinh thạch vô giá, nếu tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ Bồng Lai tiên đảo, sợ là Huyền Thiên đại lục cũng sẽ lâm vào chấn động sôi trào.

Bạch Y đến tột cùng là loại người nào?

Vô duyên vô cớ xuất hiện bên người Y nhi, không chỉ bản thân bị trọng thương, còn mất đi trí nhớ, ngay cả muốn mua này nọ cần phải có bạc đều quên mất, lại có thể tinh chuẩn biết bên trong nguyên thạch nào có tinh thạch...Thông tin của hắn, vẫn nên mau chóng điều tra rõ ràng mới được.

"Phi Ly, Tần cô nương." Ngoài phòng truyền đến thanh âm Tần Mặc.

Tần Lạc Y thu hồi tinh thạch sáng lên lấp lánh, mở cửa cùng Phượng Phi Ly đi ra ngoài, Tần Mặc một thân huyền y, khuôn mặt tuấn dật dưới ánh trăng có vẻ càng thêm khí vũ hiên ngang.

"Tần đại ca, ngươi đã trở lại."

Phượng Phi Ly hướng hắn gật gật đầu.Trong mắt Tần Mặc đen như mực lóng lánh nhiều điểm sáng nhạt, thật sâu nhìn Tần Lạc Y, cười nói: "Tần cô nương, ngày mai ta phải rời đi, trước khi đi, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi."

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, dư quang khóe mắt liếc nhìn Phượng Phi Ly đứng bên cạnh nàng một cái,trong mắt Phượng Phi Ly cũng không kinh ngạc, hiển nhiên trước đó hắn đã biết Tần Mặc muốn tới tìm nàng.

Hai người đi ra khỏi khách điếm.Phượng Phi Ly ở lại trong khách điếm, cũng không đi cùng.Đi khỏi Ninh Võ thành, đến một đỉnh núi nhỏ, Tần Mặc mới ngừng lại, nhìn bầu trời đêm tối đen.Tần Lạc Y không biết hắn muốn nói cái gì cùng chính mình, chỉ yên lặng đứng bên người hắn.

"Nguyên bản ta có một muội muội, nếu bây giờ vẫn còn, cũng trưởng thành so với ngươi không sai biệt lắm." Một lát sau, Tần Mặc đem ánh mắt theo dõi trời đêm thu về, nhìn nàng nói, trong thanh âm trầm thấp mang theo mạc danh sầu não.



"Đáng tiếc, muội muội ta sinh hạ được vài ngày, liền gặp biến cố, hiện tại sinh tử không rõ." Tần Mặc thở dài một hơi: "Chúng ta tìm nàng gần hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ, một chút tin tức đều không có."

Trên mặt Tần Lạc Y lộ ra thần sắc đồng tình: "Tần đại ca, ngươi không cần lo lắng, muội muội ngươi cát nhân tự có thiên tướng, một ngày nào đó sẽ tìm được."

Tần Mặc chỉ nói sinh hạ vài ngày liền gặp biến cố, lại chưa nói có cụ thể biến cố gì, Tần Lạc Y biết hắn không muốn nhắc tới, cũng thiện giải nhân ý không hỏi nhiều, chỉ lấy lời hay an ủi hắn.

Trong lòng lại nghi hoặc, không biết hiện tại hắn đem chuyện này nói cùng chính mình có ý tứ gì, chẳng lẽ bởi vì tuổi tác chính mình cùng muội muội hắn không sai biệt lắm, nên nhìn đến chính mình, lại làm cho hắn nhớ tới muội muội hắn?

"Chúng ta đều ngóng trông có thể tìm được nàng, nhưng cho tới bây giờ...Hai mươi năm, chúng ta đã không còn ôm hy vọng gì, dù sao khi đó nàng quá nhỏ, Bồng Lai tiên đảo cùng Huyền Thiên đại lục, chúng ta tìm khắp nơi, đều không tìm được."

Tần Lạc Y thở dài một hơi, Tần Mặc là tu sĩ ngọc phủ, hắn tìm hai mươi năm đều không tìm được, một hài tử mới sinh vài ngày, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

"Những năm gần đây, phụ thân ta cùng gia gia đều thực tự trách, nếu bọn họ có thể sớm một chút đuổi tới địa phương gặp chuyện không may, nói không chừng sẽ không bỏ lỡ muội muội ta."

Tần Lạc Y không nói gì.Thế sự vô thường, sự tình đã xảy ra, hối hận tự trách kỳ thật đều không có tác dụng, lão thiên gia sẽ không bởi vì ngươi hối hận, mà cho ngươi trở lại quá khứ, vãn hồi bi kịch lúc trước.Giống như chính nàng vậy.

"Tần cô nương, không nói gạt ngươi, ngày đó ở ngoài Ninh Võ thành, ánh mất đầu tiên ta nhìn đến ngươi, liền có một loại cảm giác đặc biệt." Tần Mặc nhìn tiếu nhan nàng minh diễm, câu môi cười nói, trong mắt tối đen có quang mang nhu hòa chớp động.

Tần Lạc Y ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu, nháy mắt trêu tức nhìn hắn nói: "Cảm giác đặc biệt...Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta là muội muội ngươi?"

Tần Mặc sớm hướng Phượng Phi Ly hỏi thăm qua thân thế Tần Lạc Y, biết nàng không có khả năng là muội muội chính mình, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: "Tần cô nương, ngươi có bằng lòng cùng ta kết làm huynh muội hay không?"

"Này..." Tần Lạc Y có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Mặc là một tu sĩ ngọc phủ cao giai, cư nhiên sẽ chủ động mở miệng muốn cùng nàng kết làm huynh muội, nhìn ánh mắt hắn chờ mong, lời cự tuyệt có chút nói không nên lời.

"Như thế nào, ngươi không muốn?" Tần Mặc nhìn bộ dáng nàng trầm ngâm không nói, thập phần thất vọng, tươi cười trên mặt liễm đi, tự giễu nói: "Thật ra là ta mạo muội." Theo trong miệng Phượng Phi Ly, hắn biết nàng vốn dĩ có một thân ca ca.

Nhìn bộ dáng hắn thất vọng tự giễu, trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên cảm giác thập phần chua xót, chớp mắt nhìn, mang cười nói: "Có thể cùng Tần đại ca kết thành huynh muội, là phúc khí của Lạc Y, Lạc Y tự nhiên là nguyện ý."

Tần Mặc mừng rỡ, lập tức nắm thổ vì hương, ngay tại trên núi, hai người đối thiên kết bái.

"Ca ca, thật sự ngày mai huynh phải đi?" Vừa nhận thức ca ca, Tần Lạc Y thật sự có chút luyến tiếc hắn rời đi.

Tần Mặc gật gật đầu, vẻ mặt thập phần sung sướng, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội đến: "Huynh muốn về gia tộc một chuyến trước, lần này huynh bế quan bên ngoài đã nhiều năm, vẫn không gặp qua phụ mẫu, về sau huynh sẽ đến thăm muội, ngọc bội này muội giữ lấy, về sau muội đến Huyền Thiên đại lục, liền cầm ngọc bội đến Phượng Lĩnh Tần gia tìm huynh."

Tần Lạc Y cẩn thận thu lại.Hai người một đường cười nói đi vào Như Ý lâu, Phượng Phi Ly đứng dưới tàng cây hoa quế trong viện, tuấn nhan mỉm cười.

"Lạc Y là muội muội ta, về sau ngưoi không được khi dễ nàng, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi." Tần Mặc chụp một chưởng thật mạnh lên vai Phượng Phi Ly, cười to nói.

Phượng Phi Ly trừng mắt hắn, khóe mắt dùng sức co rút: "Ánh mắt nào của ngươi nhìn đến ta khi dễ nàng?"

Ánh mắt Tần Lạc Y cong cong.Xem bộ dáng Đại sư huynh vừa rồi, chỉ biết chính mình vừa mới nhận thức ca ca này, xuống tay không lưu tình, hắc hắc, có một ca ca tu vi ngọc phủ làm chỗ dựa, cảm giác này thật đúng là khá tốt.

Phượng Phi Ly trở lại trong phòng, một đạo bóng dáng màu đen đứng thẳng tắp trong phòng, nhìn đến hắn tiến vào, cung kính hướng hắn thi lễ:"Thiếu chủ."

Trong mắt Phượng Phi Ly có u quang sắc bén chớp động, ngồi xuống ghế sau, mới mở miệng hỏi: "Sự tình đã điều tra xong?"

"Vâng." Hắc y nhân thấp giọng đem chuyện tình tra được nói ra.

"Động Thiên Phúc-Tiêu Thiên cùng Cao Dương đem nàng đánh ngã xuống Sư Hổ Nhai?" Phượng Phi Ly mạnh mẽ từ trên ghế đứng lên, trong mắt có sát khí sắc bén chợt lóe rồi biến mất.

"Vâng...Tiêu Thiên cùng Cao Dương đều chết dưới Sư Hổ Nhai, Tần cô nương không có việc gì, ở dưới đó ngây người hai ngày, Đoan Mộc thiếu chủ phát hiện Tần cô nương bị người ám hại rơi xuống Sư Hổ Nhai sau, từ trên Ngọc Tàng Phong nhảy xuống...Không lâu sau, Cát chưởng môn cùng Ổ trưởng lão cũng đi xuống, đem Tần cô nương từ dưới Nhai dẫn đi lên.Nghe nói, thời điểm Đoan Mộc thiếu chủ ở phía dưới chiến đấu cùng mãnh thú, tấn giai ngọc phủ." Hắc y nhân hạ giọng tiếp tục nói.

Sắc mặt Phượng Phi Ly thay đổi mấy lần.Lúc trước Nhị sư đệ là thanh phủ đỉnh, trưởng lão Phiêu Miểu Tông cũng không bố trí tuyền tống trận dưới chân núi Ngọc Tàng Phong, lấy cá tính hắn(ĐMTT) lãnh tình, hắn(ĐMTT) cư nhiên sẽ trực tiếp từ trên Ngọc Tàng Phong nhảy xuống, lời này nếu không phải từ ám vệ của hắn(PPL) nói ra, hắn(PPL) vô luận như thế nào cũng không tin.

"Đến tột cùng sự tình phát sinh như thế nào, ngươi nói cẩn thận lại." Phượng Phi Ly ngồi xuống ghế một lần nữa, thản nhiên nói.

Tuy rằng thanh âm hắn cùng ngày thường giống hệt nhau, bất quá ám vệ quen thuộc, vẫn nghe ra một tia khác hẳn với bình thường:"Vâng."



Trời mới tờ mờ sáng, Tần Lạc Y liền tỉnh dậy, mở mắt ra đã vọng đến tuấn nhan yêu nghiệt, phượng mâu nguy hiểm híp lại...Phượng Phi Ly, hắn khi nào thì chạy đến trong phòng chính mình? Còn ngủ trên giường của nàng!

Âm thầm nghiến răng, đang muốn đưa tay lay hắn tỉnh, Phượng Phi Ly đột nhiên mở mắt ra, mắt hoa đào tối đen như mực, vừa tỉnh dậy, mang theo một tia thản nhiên lười biếng, mê người đến cực điểm.

Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, âm thầm lẩm bẩm một tiếng.Yêu nghiệt!

Sáng sớm đã mang cái dạng này, khiến cho nàng đột nhiên tâm thần nhộn nhạo, quả thật muốn đem hắn gục xuống hung hăng chà đạp một phen.

"Y nhi, nàng tỉnh?" Phượng Phi Ly nhìn nàng, bạc môi hoàn mỹ gợi lên một chút ý cười mị hoặc, nghiêng người lại đây, rất nhanh ở trên môi nàng hôn xuống một chút.

"Đại sư huynh, ngươi như thế nào lại ở trong phòng ta?" Tần Lạc Y nhất thời đen mặt, cách hắn xa một chút, chính mình tâm đãng thần trí, hắn lại mang bộ dáng yêu nghiệt, chỉ sợ vạn nhất vô ý một cái, sẽ chọc đến Hỗn Nguyên Thiên Châu khác thường.

Phượng Phi Ly nhìn bộ dáng nàng cách chính mình quá xa, trên mặt cười đến càng thêm yêu nghiệt, đáy mắt có một chút ám quang khó lường hiện lên.

Một tay đưa qua ôm eo nhỏ của nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng chính mình, một tay vỗ về mái tóc đen như mực của nàng ôn nhu nói: "Buổi tối hôm qua, vốn nghĩ đến xem nàng nhìn bản công pháp phụ trợ kia tới đâu, có chỗ nào không hiểu hay không, nếu không hiểu, sư huynh làm mẫu cho nàng một lần, kết quả nàng đang ngủ."

Nàng đang ngủ? Nếu biết nàng đang ngủ, hắn không phải nên tự giác rời đi sao? Cư nhiên ngủ thẳng trên giường của nàng, thật đúng là đủ quen thuộc.Còn có...Công pháp phụ trợ kia, rõ ràng chính là công pháp song tu, chỗ nàng không hiểu, hắn làm mẫu...Hắn muốn làm mẫu như thế nào?

Tần Lạc Y nhìn hắn, trong đầu không tự chủ được liền hiện lên tình hình buổi ngày đó hai người giao triền cùng một chỗ, trên mặt trắng nõn hiện lên một chút đỏ ửng, phượng mâu liễm diễm.

Ngón tay Phượng Phi Ly thon dài từ trên tóc nàng rời xuống, xoa nhẹ tieue nhan nàng trắng nõn, thanh âm trầm thấp ám ách: "Y nhi, Động Thiên Phúc kia, tuy rằng thực lực không bằng Miểu Tông chúng ta, nhưng Lâm Thu Sinh là một người cực giảo hoạt, luôn sử dụng âm mưu quỷ kế, công pháp phụ trợ kia, nên thường xuyên tu luyện, tu vi nàng đề cao, sư huynh mới có thể yên tâm."

Ngón tay hắn ôn nhuận mềm nhẹ, phủ trên mặt nàng, ôn nhu, thập phần thoải mái, trong thanh âm hắn trầm thấp ám ách, mang theo tà mị có thể mê hoặc lòng người, hơn nữa trong mắt hoa đào hàm chứa quang mang nhu tình chân thành, giống như hắn đang nhìn đến người hắn yêu nhất, làm cho Tần Lạc Y trong nháy mắt thất thần, thầm nghĩ sa vào lòng hắn như vậy.

Thẳng đến khi trên môi truyền đến cảm giác nóng rực khác thường, rốt cục nàng phục hồi tinh thần lại, thấp chú một tiếng, nàng cư nhiên bị sắc dụ.

Một tay đẩy hắn ra, nhảy xuống giường, phượng mâu tà liếc hắn một cái nói: "Ta cũng không sợ hắn!"Lâm Thu Sinh kia dám đến tìm nàng gây phiền toái, nàng sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng đi xa, làm cho tâm Phượng Phi Ly nhất thời buồn bã mất mát, mà trong ánh mắt nàng nhìn chính mình kia không tự giác hờn dỗi ngạo kiều phong tình, lại làm cho hắn mạc danh vui mừng không thôi: "Nàng tự nhiên không sợ hắn, bất quá tiểu nhân vẫn nên đề phòng sẽ tốt hơn."

Thời điểm hai người đi ra, Tần Mặc đã đứng trong viện, một thân huyền y xa hoa điệu thấp, khiến cho hắn càng thêm ngọc thụ lâm phong, phong thái lỗi lạc.

Nhìn đến Tần Lạc Y đi ra, trong hấn mắt sáng ngời, mỉm cười đi tới, đợi đến khi nhìn đến Phượng Phi Ly đi theo nàng cùng nhau đi ra, lại không khỏi nhíu mày, trong con ngươi đen có duệ quang sắc bén hiện lên.

Chào hỏi qua Tần Lạc Y, hắn thập phần bất mãn với hảo huynh đệ nhà mình nói: "Ngươi như thế nào lại chạy đến trong phòng muội muội ta?"

Khoé mắt Phượng Phi Ly co rút, có chút không nói biết gì nhìn hắn:"Quan hệ giữa chúng ta, ngươi cũng không phải không biết." Hắn(TM) quản thật đúng là rộng, đêm qua mới kết bái, buổi sáng hôm nay đã muốn nhúng tay đến trên đầu hắn(PPL).

Tần Mặc nhíu màu càng chặt: "Không được, Lạc Y là nữ hài tử, các ngươi lại chưa chính thức kết thành song tu...Nói, ngươi chừng nào thì đem quan hệ giữa hai người công bố ra ngoài? Các ngươi đều đã như vậy, tốt nhất nên đem sự tình nhanh chóng hoàn thành, không có nghi thức kết thành song tu, không cho ngươi nửa đêm chạy đến trong phòng muội muội ta."

Phượng Phi Ly nhìn hắn, hoàn toàn đen mặt, phất tay áo rời đi, có chút hối hận để cho hắn nhận thức Lạc Y làm muội muội.Tần Mặc cũng đen mặt.

Hai người một trước một sau tiêu sái đi ra, sắc mặt cũng không dễ nhìn, trong lòng Tần Lạc Y có chút kinh ngạc buồn cười, hai người có quan hệ tốt như vậy, cư nhiên cũng có thời điểm giận dỗi.

Tần Mặc đi không lâu, Đại Hắc cùng Hắc Đế cũng trở lại, Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly chuẩn bị trở lại Phiêu Miểu Tông.

Trước khi rời đi, không gặp được Bạch Y, Tần Lạc Y thật sự có chút đáng tiếc, nguyên bản nàng còn tính cùng Bạch Y đi kiếm một khoản lớn, về sau đối chiến với Động Thiên Phúc, nàng càng thêm tự tin đầy đủ, Bạch Y quay lại như gió, lần sau gặp lại hắn cũng không biết là lúc nào.

Thân ảnh bọn họ vừa mới biến mất ở Ninh Võ thành, hai đạo bóng dáng mờ ảo một nam một nữ liền xuất hiện ở tiểu viện bọn họ từng trụ trong Như Ý lâu.

Vóc dáng nam tử không lớn, thân hình mảnh khảnh, thoạt nhìn có chút tuổi tác, bất quá tinh quang trong mắt còn có trên người phát ra hơi thở cường đại, làm cho người ta không dám khinh thường.

Nữ tử cực trẻ tuổi, diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, môi đỏ mọng nhếch, trong mắt tối đen lóe ra ánh lửa phẫn nộ ghen tị.

Trừng mắt nhìn phòng Tần Lạc Y từng trụ qua, nàng đột nhiên nâng tay, huyền phủ có năng lượng khủng bố hiện lên, "Oanh" một tiếng, bay đi ra ngoài, phòng ở nguyên bản thập phần rắn chắc, nháy mắt sụp đổ, hóa thành tro tàn.

"Tần Lạc Y, ngươi dám quyến rũ Đại sư huynh, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!" Khoé môi nàng gợi lên một chút ý cười âm lãnh, mọi người nghe đến động tĩnh đã rất chạy tới, nàng xoay người cùng nam tử bên cạnh bay nhanh biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Huynh, Rất Vô Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook