Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 387: Quyển 3 - Chương 113

Tương Ba Lục

12/10/2019

Editor:HamNguyet

Tần Thiên đem rượu để sát vào bên môi, ngửi được trong rượu không chỉ có linh lực nồng đậm, vị rượu cũng đậm, thuần hương tràn ngập, mà rượu như vậy bình thường tác dụng rất chậm.

Hắn cũng một ngụm đem rượu uống cạn, chỉ cảm thấy răng môi lưu hương, một cỗ cảm giác ấm áp khác thường từ cổ họng tràn xuống dạ dày.

Nhìn hắn uống cạn, Tần Lạc Y cầm lấy bầu rượu, không chỉ rót đầy cho chính mình một chén, lại rót cho hắn một chén đầy, mâu quang liễm diễm hướng hắn nâng chén lên: “Đây chính là rượu muội tự mình nhưỡng trong Băng Vực.” Nói xong lại đem ly rượu bạch ngọc để sát vào bên môi đỏ mọng.

“Muội đừng uống quá nhanh.” Tần Thiên đột nhiên đưa tay, giữ ly rượu của nàng lại, sau đó lấy xuống dưới, đặt bên án kỉ, ngăn cản nàng một ngụm uống cạn: “Cho dù rượu tốt, cũng không thể uống rượu suông, muội đã muốn uống, ta cùng muội đi Tiêu Dao lâu uống.”

Tiêu Dao lâu là một tửu lâu cực nổi danh trong Khai Dương thành, không chỉ có rượu ngon,hương vị đồ ăn bên trong cũng rất tốt.

Tần Lạc Y không muốn đi tửu lâu. Đi tửu lâu uống làm sao có thể tự tại như uống trong phòng chính mình? Huống hồ tu vi cùng thân phận nàng hiện tại, thực sự đi tửu lâu đừng mong được thanh tĩnh.

Một đạo bóng dáng thon dài xa xa tao nhã tiêu sái lại đây. Là Phượng Phi Ly. Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên chút u quang. Trước khi Phượng Phi Ly còn chưa đi tới, nàng đột nhiên từ trên nhuyễn tháp đứng lên, bắn một đạo linh lực ra, nhanh chóng đem bầu rượu cùng ly rượu cuốn lên, để vào trong trữ vật giới, sau đó trực tiếp mang theo Tần Thiên, như khói nhẹ theo cửa sổ nội thất phóng đi, trực tiếp dừng trong sân viện Tần Thiên.

Sân viện Tần Thiên cùng Tần Mặc liền nhau, cách sân viện nàng khá xa, Tần Thiên thích yên tĩnh, một mình hắn một sân, ngày thường trong viện không có người ở. Vào phòng Tần Thiên ở, nàng không khách khí trực tiếp ngồi trên nhuyễn tháp của ca ca.

Tần Thiên nhìn thần sắc bộ dáng nàng miễn cưỡng không có tinh thần gì, nhíu mày nói: “Làm sao vậy, ngay cả hắn cũng không muốn gặp, là hắn chọc giận muội sinh khí?”

Tần Lạc Y chống cằm. Lắc lắc đầu.

“Không có.” Kỳ thật nàng cảm thấy người tức giận hẳn là Phượng Phi Ly, nhưng có lẽ hắn che dấu rất tốt, nàng hoàn toàn không nhìn ra mà thôi. Còn có Sở Dật Phong cùng Đoan Mộc Trường Thanh.

Tần Thiên không tin tưởng.

“Nếu không chọc giận muội sinh khí...Muội cần gì phải nhìn hắn đến đây chạy trốn nhanh như vậy?”

“Khụ, muội đây là hội chứng sự hãi trước hôn nhân.” Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, cắn môi nhìn Tần Thiên một cái, lại thở dài một hơi vỗ trán nói: “Ca ca, chỉ còn hơn hai tháng sẽ thành thân, thời gian càng ngày càng gần, muội càng ngày càng khẩn trương, mỗi lần nhìn đến bọn họ càng khẩn trương.”

Tần Thiên vừa tức giận vừa buồn cười.

“Muội cũng biết muội sắp thành thân.” Thời điểm nói lời này thanh âm hắn có chút khác thường, nhưng lập tức khôi phục bình thường: “Thấy phu quân tương lai của chính mình còn khẩn trương, về sau làm sao bây giờ?” Hắn vươn tay, yêu thương xoa đầu nàng

Ánh mắt Tần Lạc Y liếc nhìn hắn. Trong mắt Tần Thiên tối đen mang theo sủng nịch, tuấn nhan mỉm cười, mâu quang ôn nhuận, đứng ở nơi đó, liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Trong lòng Tần Lạc Y ấm áp.

Ca ca nàng thật sự rất tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, phong thái lỗi lạc, da thịt trắng nõn như khối mĩ ngọc tốt nhất, tản ra ánh sáng oánh nhuận, mặt mày tinh xảo làm cho người ta vừa thấy liền thấy kinh diễm. Không biết về sau có thể được hắn thích là dạng nữ tử gì.

“Chứng sợ hãi trước hôn nhân, chính là trước hôn nhân mới có, sau hôn nhân đương nhiên không còn.” Tần Lạc Y nhếch môi một cái, cười nhạt, như thực như giả nói.



Tần Thiên cười vang lên. Trong mắt tối đen có chút quang mang kỳ dị lóe ra, nhìn môi nàng đỏ mọng, sau đó cố tình lơ đãng rời ánh mắt đi. Nhìn nàng lấy ly rượu ra, hắn đề nghị đi Tiêu Dao lâu, Tần Lạc Y trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.

“Cũng không thể uống rượu suông, có đồ ăn nhắm rượu mới được, muội đã không muốn đi ra ngoài, ta đi ra ngoài đem một bàn đồ ăn vào, trong chốc lát chúng ta chậm rãi uống.” Tần Thiên nghĩ nghĩ nói ra biện pháp khác.

“Chủ ý này tốt.” Tần Lạc Y nghe vậy trong mắt sáng ngời, trong con ngươi tối đen có quang hoa ngọc lưu ly lưu chuyển, lơ đãng mang theo một chút quyến rũ.

Tâm Tần Thiên phút chốc lại đập lỡ một nhịp. Âm thầm hít sâu một hơi, xoay người đặt mua rượu và thức ăn. Non nửa canh giờ sau, hắn quay trở về, tránh khỏi mọi người trong Tần phủ, lặng yên về tới sân viện chính mình.

Tần Lạc Y dựa trên nhuyễn tháp, trên tay giơ ly rượu bạch ngọc, thần sắc lười biếng mở miệng uống rượu, môi đỏ mọng trải qua rượu ngon trơn bóng, mang theo đỏ ửng theo mê người, sáng bóng diễm diễm, thập phần quyến rũ.

Khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên rặng mây đỏ, giống như thoa phấn, nhìn Tần Thiên tiến vào, khoé môi nàng tràn ra lúm đồng tiền tuyệt mỹ: “Ca ca, huynh đã trở lại.” Sau đó hơi ngồi thẳng thân mình.

Tần Thiên gật gật đầu, nhìn Tần Lạc Y lúc này mâu quang mờ mịt, sợ là nàng đã dẫn theo vài phần cảm giác say, không biết sau khi hắn rời khỏi Tần phủ, đến tột cùng một mình nàng uống bao nhiêu rượu.

Nghĩ đến lúc trước nàng nói câu nàng đã làm sai chuyện...Nguyên bản hắn không để trong lòng, lúc này thật sự thập phần cảm thấy hứng thú, không biết là chuyện gì tình, khiến nàng mượn rượu giải sầu như vậy.

Đem chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này ở trong đầu loại bỏ một lần, trừ bỏ nàng vừa rồi nhìn thấy Phượng Phi Ly bỏ chạy, thật sự không có gì đặc biệt khác thường.

Hơn nữa từ Hàm Dương thành trở về, rõ ràng nàng vẫn rất cao hứng, cho dù biết rõ về sau quanh năm suốt tháng có lẽ ở Tần phủ không bao nhiêu ngày, bởi vì Tần lão gia tử hưng trí, đối với phòng ở xây dựng thêm, nàng vẫn đề cập qua không ít đề nghị, tổ tôn hai người mỗi ngày đều ở cùng một chỗ thảo luận một phen.

Trừ bỏ Bạch Y so với bọn hắn từ Hàm Dương thành lại đây muộn hơn vài ngày, mấy ngày nay không có phát sinh chuyện tình đặc biệt gì.

Nghĩ đến Bạch Y đột nhiên cũng trở thành phu quân của nàng, trong đầu Tần Thiên linh quang chợt lóe. Chẳng lẽ là Bạch Y? Trong nháy mắt trong lòng chuyển qua rất nhiều ý niệm, trên tay không nhàn rỗi, hắn từ trong trữ vật giới lấy ra không ít đồ ăn còn nóng hổi, đều là thứ Tần Lạc Y ngày thường thích ăn.

Trong lòng Tần Lạc Y càng thêm vui mừng. Có rượu có đồ ăn, hai người vừa ăn uống vừa nói chuyện, mặt trời hạ xuống núi, màn đêm buông xuống, trăng tròn dâng lên.

Hơn hai canh giờ, Tần Lạc Y uống không ít rượu, rượu có tác dụng chậm nhưng lớn, nàng không vận công đem rượu bức ra ngoài cơ thể, sớm say, rặng mây đỏ trên má càng thêm nồng đậm tiên diễm.

Thân thể mềm nhũn, đầu nặng lợi hại, chỉ cảm thấy phòng ở, thậm chí Tần Thiên trước mặt đều xoay tròn, dứt khoát nhắm hai mắt ngã vào một bên nhuyễn tháp.

Tần Thiên nhìn thân thể nàng mềm mại ngã xuống nhuyễn tháp, mâu ánh sáng kinh người. Hắn buông ly rượu trên tay xuống, nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, ngồi bên người nàng. Lẳng lặng nhìn nàng. Tần Lạc Y chỉ hơi mở mắt ra nhìn hắn một cái, lập tức nhắm hai mắt lại.

Cửa hàng Tần gia trong Khai Dương thành mamg đến đây một đám ngọc thạch cùng phỉ thuý quý hiếm, còn có không ít nguyên thạch, nghe nói làm ra từ chỗ cấm địa, thập phần xuất sắc, Đào Hương Ngưng chọn lựa rất nhiều đồ vật chuẩn bị cho Tần Lạc Y thành thân, đã sớm phân phó qua Tần Mặc cùng Tần Thiên, đồ vật đưa đến Khai Dương thành, tự mình chọn qua trước rồi đem số dư tới cửa hàng bán.

Quản sự cũng sớm được phân phó, đồ vừa đến Khai Dương thành, bất chấp sắc trời đã tối, đến Tần phủ thông tri Tần Mặc cùng Đào Hương Ngưng, Đào Hương Ngưng rất cao hứng, lúc này kêu Tần Mặc ra phủ chọn lựa, Tần Mặc nghĩ đến lúc trước Tần Thiên nói qua phải đi nhìn xem, liền đi vào sân viện Tần Thiên, chuẩn bị gọi Tần Thiên cùng đi.

Chỉ là vừa mới tiến vào trong viện, lại nghe đến trong viện có chút thanh âm khác thường, mẫu tử hai người không khỏi chậm cước bộ lại.



“Đau quá, nhẹ chút.”Thanh âm nữ tử, trong lười biếng mang theo hờn dỗi.“Ta làm muội đau?” Thanh âm nam tử, khàn khàn hàm chứa một tia xin lỗi, lại hàm chứa một tia sủng nịnh thật cẩn thận.

Đào Hương Ngưng cùng Tần Mặc hai mặt nhìn nhau. Thanh âm nam tử kia, rõ ràng chính là Tần Thiên. Đào Hương Ngưng cười lắc đầu, hai ngày trước mới nghe Tạ Như Yên nói qua, Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân nhìn Tần Lạc Y thành thân, cảm thán nữ nhi chính mình còn nhỏ tuổi hơn nhi tử, nữ nhi đều sắp thành thân, không biết nhi tử khi nào mới thành thân.

Còn nói nhi tử nhìn như phong lưu tuấn dật, kỳ thật không gần nữ sắc, trong khoảng thời gian này nhìn đến thái độ hắn đối với nữ tử thập phần sùng bái ái mộ hắn như vậy, rõ ràng không nghĩ thông suốt. Ý cười khoé môi càng đậm. Không gần nữ sắc? Xem ra bọn họ đều lo lắng vô ích.

Tần Mặc cũng trêu tức xoa cằm.

Nhìn nhi tử chính mình cảm thấy hứng thú còn muốn tiếp tục nghe, Đào Hương Ngưng buồn cười kéo kéo ống tay áo hắn, không lên tiếng, muốn lôi kéo hắn lặng lẽ đi ra ngoài.

“Ừ, thật sự đau quá, ca ca, huynh không cần tới tới lui lui,chờ một chút, huynh không nên cử động.” Thanh âm nữ tử vang lên lần nữa.

Đào Hương Ngưng mạnh mẽ cứng đờ.

Tần Mặc cũng cả kinh thiếu chút nữa lảo đảo té ngã một cái.

Nếu nói thời điểm nữ tử nói chuyện lúc trước bởi vì quá mức nhỏ giọng hàm hồ, bọn họ không nghe rõ thanh âm ai, hiện tại nghe được rõ ràng, hơn nữa kêu Tần Thiên ca ca...Rõ ràng chính là Tần Lạc Y!

“Muội nằm nghiêng đi, như vậy sẽ càng thoải mái chút.” Thanh âm Tần Thiên vang lên lần nữa, trầm thấp khàn khàn mang theo ý cười nhợt nhạt.

“Ừ.”

“Hiện tại như thế nào, tốt hơn nhiều đi?” Thanh âm nam tử mang cười truyền đến lần nữa.

Trả lời hắn là một tiếng than nhẹ nhợt nhạt, mềm mại uyển chuyển, dưới ánh trăng có vẻ càng thêm ái muội.

......

Tần Mặc cùng Đào Hương Ngưng lặng yên lui ra ngoài.

“Chậc, xem ra con sẽ có sáu muội phu a.” Tần Mặc lắc đầu cười khẽ ra tiếng: “Trách không được tên tiểu tử kia hai ngày nay có chút không thể hiểu được, nguyên lai hắn cũng thích Lạc Y.”

Đào Hương Ngưng nghĩ đến thần sắc Tần Lạc Y hai ngày nay có chút khác thường, xem ra bởi vì Tần Thiên.

Trước kia giữa hai người là huynh muội hơn hai mươi năm, chỉ sợ Lạc Y cùng Tần Thiên yêu thích lẫn nhau, nhưng có chút ngượng ngùng hướng phụ mẫu chính mình đề suất việc này, nên hai người mới buồn bực không vui, nếu không phải buổi tối hôm nay bị hai người bọn họ ngẫu nhiên nghe thấy được.

“Cũng không phải thân huynh muội, không biết hai người bọn họ không được tự nhiên cái gì.” Đào Hương Ngưng cười lắc lắc đầu, lôi kéo Tần Mặc nhanh chóng rời.

Tay Tần Thiên xoa thái dương Tần Lạc Y, nhẹ nhàng kìm, nhìn phương hướng bọn họ rời đi, không tiếng động cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Huynh, Rất Vô Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook