Chương 122: Đại chiến giữa Quy Đạo cảnh và Giả Quy Đạo cảnh
Ngôn Quy Chính Truyện
01/05/2020
Một hồi phong vân tiên miêu tranh đấu.
Lúc này, một thanh trường kiếm dí cách cổ Lý Trường Thọ nửa tấc, Lý Trường Thọ đã “hao hết pháp lực”, vẻ mặt chán nản vứt Lang Nha bổng trong tay xuống, thở dài:
"Ta thua".
Ở trước mặt hắn, tiên miêu của Đô Lâm phong Lưu Tư Triết toàn thân run rẩy vô lực, ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận.
Đây đúng là một trận thắng hiểm, thực sự là thắng hiểm.
Trận chiến bại này hoàn toàn do Lý Trường Thọ diễn xuất để tránh người khác nghi ngờ mình.
Lưu Tư Triết thu hồi trường kiếm, hướng Lý Trường Thọ định nói gì lại thôi, sau một hồi thỏ thẻ hỏi nhỏ.
“Sư huynh, vì sao ngươi không dùng thổ độn...”
Lý Trường Thọ liếc nhín xuống dưới eo của Lưu Tư Triết, bảo y cùng giáp trụ của vị sư đệ này đang toả ra ánh sáng nồng đậm, cười khổ: "Sư đệ đã chuẩn bị từ trước, sao còn phải hỏi câu này."
Lưu Tư Triết giật mình, dù đáy lòng cảm thấy hình như có cái gì đó là lạ, nhưng nhất thời lại cảm thấy lời nói của Lý Trường Thọ vô cùng có lý.
Không đợi Lưu Tư Triết kịp phản ứng, Lý Trường Thọ khẽ thở dài, chắp tay hướng về phía Lưu Tư Triết thi lễ, cưỡi mây bay về chỗ ngồi của mình.
Vì để cho phù hợp với tình huống mình bị hao hết pháp lực, đám mây dưới chân Lý Trường Thọ cũng biểu hiện mỏng manh hơn so với bình thường một chút, khi hắn bay đi, còn không quên lấy mấy viên tiên đan cấp thấp ăn vào để bổ sung pháp lực.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đã ít đi một tia e ngại, kiêng kị, mà thay vào đó là một chút kính trọng cùng tán thưởng.
Lý Trường Thọ âm thầm tính toán:
"Cuộc tỉ thí lần này, hẳn là có thể đền bù hình tượng hung ác mà mình đã tạo ra mấy lần trước đó. Mặc dù có mang trong mình hình tượng này cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bản thân mình. Nhưng tóm lại, hình tượng tốt một chút, cũng có thể giúp cho mình tiếp tục ở tại Độ Tiên môn dễ dàng hơn."
"Lý sư huynh!"
Đột nhiên phía sau có tiếng Lưu Tư Triết gọi lại : "Lang Nha bổng của huynh!"
Lý Trường Thọ hơi quay đầu, mỉm cười nói: "Pháp khí này, ta tặng sư đệ làm kỷ niệm."
Lưu Tư Triết vẻ mặt khẽ động, cúi đầu nhìn xuống thanh "tiên binh" này, đáy lòng nổi lên một chút gợn sóng, vừa đam mê vừa sợ hãi. Nhưng khi Lưu Tư Triết chuẩn bị cúi người để cầm lấy thanh Lang Nha bổng, thì nó lại tự bay lên, rơi vào trong một đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn...
"Đại" danh lừng lẫy nhất trong hàng ngũ Cửu tiên thuộc Phá Thiên phong-Tửu Cửu, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nàng nham nhở cười nói: "Trường Thọ sư điệt nãy quên nhắc nhở ngươi, thanh Lang Nha bổng này sư thúc đã xí trước từ lâu, xin lỗi, Lưu sư điệt."
Nói xong, Tửu Cửu phất tay, cưỡi mây bay tới chỗ của Lý Trường Thọ và Linh Nga.
Lưu Tư Triết vái chào Tửu Cửu, sau đó vì chấp sự môn phái thúc giục rời sân, mang theo cảm giác thoả mãn mà quay vè chỗ của mình.
Đây thực sự là một trận đại chiến vô cùng kinh điển.
Nhưng vừa đi được hai bước, Lưu Tư Triết đột nhiên nghĩ đến một điểm...
Thổ độn và việc dùng Lang Nha bổng ra sức đánh nhược điểm bộ vị đối phương, có cái gì trực tiếp liên hệ đâu?
...
Nhìn tiểu sư thúc mang về thanh Lang Nha bổng bị chính mình cố ý vứt đi , Lý Trường Thọ cũng có chút dở khóc dở cười...
“Sư thúc, đây cũng chỉ là một cái pháp khí hàng dởm.”
Tửu Cửu trừng mắt nhìn hắn một cái, dữ dằn nói một câu: "Bản sư thúc thích thì lấy, không được sao?"
"Ngươi cũng thực sự vô tâm, nếu ngươi không muốn, thì sao không hỏi bản sư thúc, với Tiểu Linh Nga xem chúng ta có muốn hay không hả!
Thứ này mặc dù chỉ là pháp khí dởm, chẳng có tí uy năng nào, nhưng tạo hình cũng rất độc đáo, nhìn rất doạ người!
Chỉ cần ta vác nó trên vai, thì cũng sẽ tạo thành lực uy hiếp đối với địch nhân."
Linh Nga ngồi một bên che miệng cười khẽ, nàng muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ lộ ra một số chuyện, nên cũng chỉ cười không nói.
Loại đồ vật như này, năm đó sư huynh làm rất nhiều, nàng cũng có hai ba cái tạo hình doạ người, nhưng trên thực tế chúng lại chẳng có tí uy lực gì cả.
Cũng không thể khác được, khi làm những đồ vật này, Lý Trường Thọ còn không có tinh lực đi suy nghĩ đến luyện khí chi pháp.
Hiện nay nếu Lý Trường Thọ thực sự muốn làm một thanh Lang Nha bổng, hắn sẽ phải phát huy hết đặc tính của thanh Lang Nha bổng này, hắn sẽ gia tăng thêm một số thuộc tính như "Địa sát trọc khí hộ thể tiên quang", cùng với "Chấn phá hộ thể pháp bảo".
Đến cả việc quảng cáo thanh Lang Nha bổng này như thế nào, Lý Trường Thọ cũng đã nghĩ kỹ:
[Tráng hán cường tráng nhất Hùng trại, vai vác thanh Lang Nha bổng, lông mày thô nhướng lên, nhẹ nhàng nói một câu:
"Lúc đấu pháp, thanh Lang Nha bổng này múa che cả bầu trời, lúc đấy trông thật uy vũ...."]
Hiệu quả quảng cáo khẳng định không tệ.
Tất nhiên, mấy ý nghĩ này cũng chỉ là đùa vui chút thôi, thanh Lang Nha bổng này thực chất vẫn là một pháp khí trông có vẻ hung ác, còn uy lực thì không có bao nhiêu.
Hiện tại, Lý Trường Thọ vẫn còn rất nhiều đấu pháp mạnh mẽ, có độc đan, có vi hình trận pháp, còn có thể bộc lộ hoàn toàn tu vi bản thân, ngoài ra còn có Tam Muội chân hoả và lôi pháp, cùng với vô số át chủ bài chưa bộc lộ.
Trận đại chiến với huyết muỗi khôi lỗi lần trước, hắn còn lấy được một thanh linh bảo trường kiếm, uy lực bất phàm. Ngoài ra còn một viên tị độc bảo châu, tất nhiên Lý Trường Thọ cũng đã lấy.
[Độc sư giỏi, còn phải biết cách phòng độc]
Hắn chuẩn bị những đấu pháp này, để phòng ngừa việc bắt buộc phải chiến đấu với nhứng kẻ khác, lúc đó mỗi đấu pháp sẽ sử dụng tùy theo thực lực địch nhân, chứ không phải dùng để chủ động đi tìm người khiêu chiến.
Trốn chui trốn lủi trong núi tu hành yên ổn, chỉ có Thiên đạo lão gia mới biết đến sự tồn tại của hắn, đó mới chính là lý tưởng sống mà Lý Trường Thọ không ngừng theo đuổi.
Cũng đành phải vậy, mái nhà của Hồng Hoang thật sự quá cao, trường sinh bất lão cũng chỉ là bước đầu tiên để trở thành cao thủ.
Cho dù có là cao thủ, thì khi đại kiếp hạ xuống mà không biết cách tránh né, thì cũng sẽ hoá thành tro bụi.
Hiên tại, chỉ có công đức kim thân, trời sinh linh bảo, mới có thể mang lại sự ấm áp cho tâm linh bất lực, đau khổ của Lý Trường Thọ, cho hắn một chút xíu cảm giác an toàn đáng quý...
Tiểu sư thúc cầm thanh Lang Nha bổng có tạo hình uy vũ kia, cùng với Linh Nga ở bên cạnh nhỏ giọng bình luận không ngừng.
Lý Trường Thọ sử dụng Phong Ngữ chú nghe lén, khoé miệng lộ ra một chút điệu cười vui mừng.
Hướng dư luận bắt đầu biến hoá.
Việc bản thân mình bại trận, đã làm cho hình bóng mạnh mẽ đáng sợ của hắn trong lòng các vị đồng môn tiêu tán hơn một nửa.
Chỉ cần tiếp theo không phải gặp... Thôi, lời này cũng không thể tùy tiện nói ra, mà kể cả chỉ là suy nghĩ cũng không được.
Tiếp đến vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến.
Lý Trường Thọ thông qua Phong Ngữ chú, nghe được một chút động tĩnh kỳ quái, tiên thức quét qua, khoé miệng hắn thoáng có chút run rẩy. Dốc núi, thung lũng các nơi, đã có một ít đệ tử sau khi xem qua trận chiến giữa hắn và Lưu Tư Triết, bắt đầu chuẩn bị trước các đồ vật chống lại thổ độn, chống lại gai đất đâm lên.
Chẳng hạn như bọn hắn đem một số bảo kính đặt ở phía sau...
Hay là đem một ít pháp bảo giáp trụ, chế thành quần cộc...
Cũng có thể coi như là khá sáng tạo.
Từng trận giao đấu tiếp theo lại bắt đầu tiến hành, đám đệ tử cũng dốc toàn lực tham gia thi đấu.
Vận khí của Linh Nga cũng không tệ, năm ngày liên tiếp nàng đều gặp những đối thủ thực lực không quá mạnh, dựa vào mấy món tiên bảo, nhẹ nhõm thắng được bốn trận, cũng không khác mấy so với sư huynh của mình.
Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy....
Các trận đấu tiến hành không ngừng, xếp hạng các đệ tử trong vòng thi đấu đầu tiên cũng dần dần rõ ràng.
Đây là dải phân cách của Ăn Mày Dĩ Vãng, mời các bạn qua Bạch Ngọc Sách ủng hộ dịch giả, ta có bí kíp Như Like Thần Chưởng sẽ tặng miễn phí cho các bạn.
Lý Trường Thọ tự nhiên là vào được ba trăm sáu mươi hạng đầu, Linh Nga thì lại thua mất một trận, vậy nên trong năm ngày tiếp theo, nàng cần phải thắng ít nhất là ba trận.
Đối với điều này, Linh Nga có chút xoắn xuýt lo lắng.
Trận đấu trước đó, nếu nàng có thể bộc lộ tu vi thực sự của bản thân, thì đã có thể chiến thắng rồi.
Kết thúc ngày thi đấu thứ bảy, đêm đó, Tửu Cửu hân hoang vác Lang Nha bổng đi đến Độ Tiên điện ăn tiệc miễn phí.
Linh Nga có được cơ hội riêng tư với sư huynh, liền nhỏ giọng hỏi:
"Sư huynh, nếu muội không vào được một trăm linh tám hạng đầu, vậy muội sẽ... bị trừng phạt sao?"
Lý Trường Thọ quay đầu nhìn khuôn mặt của tiểu sư muội nhà mình, ánh trăng chiếu rõ sự bất an trên khuôn mặt nàng.
Chính mình, có phải đã yêu cầu quá nhiều đối với nàng...dù sao, nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử mấy chục tuổi...
Lý Trường Thọ mỉm cười, truyền thanh nói với nàng: "Cũng chỉ cần quét rác ở đan phòng, giặt quần áo cho sư huynh, cứ thoải mái mà đánh...
Lần thi đấu này, muội cứ làm thế nào cho bản thân thấy vui vẻ là được."
Linh Nga thở phào nhẹ nhõm, nàng làm mặt quỷ với Lý Trường Thọ: "Mấy ngày hôm nay ta đều lo lắng về điều này đấy."
"Ước pháp tam chương." Lý Trường Thọ lạnh lùng nói nhỏ.
"A" Linh Nga quay đầu ngoái nhìn xung quanh, nhanh chóng thu liễm biểu cảm.
Đáng chú ý hơn cả trong vòng đầu tiên này chính là Hữu Cầm Huyền Nhã, nàng lấy thế áp đảo chiến thắng cả bảy trận đấu.
Thậm chí khi đối chiến với đối thủ dùng thổ độn, nàng cũng chiến đấu một cách rất thong dong. Ngự kiếm thuật của nàng đã đạt đến trình độ lo hỏa thuần thanh, tiên kiếm bay chui trong đất, nhẹ nhàng bức bách đối thủ chui ra.
Bản thân là thủ tịch đệ tử, tất nhiên nàng đã trở thành người đại diện cho thế hệ đệ tử trẻ tuổi Độ Tiên môn lần này.
Tư chất của nàng xuất chúng, tiên bảo hộ thân, thần thông, pháp thuật đều không thiếu, lúc thi đấu lại hết sức tập trung, cực kì nghiêm túc, phản ứng nhanh nhạy.
Đám đệ tử xôn xao bàn tán, nếu Lang Nha bổng của Tiểu Quỳnh Phong đang ở "trạng thái đỉnh phong" thi đấu với thủ tịch đệ tử Hữu Cầm Huyền Nhã, không biết trận đấu sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng tiếc cho bọn họ, sau mười hai vòng đầu, thì Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không có gặp nhau.
Tuy nhiên nếu Lý Trường Thọ gặp phải Hữu Độc sư muội, thì hắn cũng đã sớm có phương án chu toàn...
Hắn không phải là chuyên gia trong việc nhận thua hay sao, còn nhận được chứng chỉ nhận thua của Long cung cấp rồi đó mà =)).
Cuối cùng thì vòng thi đấu đầu tiên cũng đã kết thúc, nhưng trong tiềm thức Lý Trường Thọ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đã hơn mười năm, tự nhiên lần này tâm huyết của hắn lại bỗng dâng trào, tâm niệm khẽ động, Lý Trường Thọ cảm nhận được hình như có sự tình nào đó liên quan đến bản thân mình.
Vấn đề là gì vậy?
...
Bình thường khi tâm huyết dâng trào, chắc là sẽ có việc sắp xảy ra, nhưng là họa hay phúc thì hắn cũng không thể đoán biết được.
Việc đầu tiên khiến Lý Trường Thọ nghĩ đến là mấy vị Kim Tiên ở trên Ngọc Đài đã có thể phát hiện ra tu vi thật của hắn. Hắn ngước nhìn lên Ngọc Đài, không có gì bất thường cả, không phải lý do này rồi.
Hắn liền bấm ngón tay suy tính coi Nam Hải thần giáo của hắn thì sao. Nam Hải thần giáo cũng không có sự kiện gì phát sinh, cũng không xảy ra cuộc chiến thảm khốc nào xảy ra.
Bỗng...
Hả? Có gì đó không đúng.
Chỉ trong chốc lát, Lý Trường Thọ đã phát hiện chỗ bất thường, chính là ở chỗ bức tượng thần của hắn.
Hắn cũng không dám toàn tâm toàn ý dò xét việc này, chỉ dám lén lén lút lút để ý một chút.
Cùng lúc đó, hắn điều khiển Đạo Nhân Giấy đang được giấu sẵn gần miếu thờ, lặng lẽ tiến lại gần.
Không chỉ riêng Lý Trường Thọ, nhị giáo chủ Ngao Ất cũng cau mày.
Tuy nhiên bởi vì tu vi của Ngao Ất là Nguyên Tiên cảnh, cách Chân Tiên cảnh một đoạn dài, và hắn cũng chỉ là Nhị giáo chủ, Thanh Long đại hộ pháp, nên chỉ hơi cảm giác được rằng có việc gì đó không ổn đang phát sinh.
Ngao Ất dùng tiên thức nhanh chóng đảo qua bức tượng của "Giáo Chủ Ca Ca" một vòng, cũng không hề phát hiện ra vấn đề gì cả.
Tất nhiên hiện tại sự tình của Hải Thần giáo, Long Cung sẽ đứng ra xử lý thay cho Ngao Ất.
Bản thân Ngao Ất thì vừa tu hành, vừa nhận công đức, mục đích là để nhanh chóng phát huy ra lực lượng huyết mạch của Long tộc, trở thành trụ cột của Long tộc!
Bên này, Lý Trường Thọ điều khiển Đạo Nhân Giấy lại gần miếu thờ, tỏa ra tiên thức, tỉ mỉ điều tra, cuối cùng cũng phát hiện ra sự tình.
Bên trong miếu, tựa hồ có nhân vật không hề tầm thường xuất hiện...
Đó là một thanh niên áo bào trắng, một lão giả áo xám, cùng với tám vị mặc trường bào màu xanh, khí tức mạnh mẽ, giống như là thị vệ.
Mà tám vị thị vệ này, tu vi đều đạt tới Thiên Tiên cảnh....
Thông tua tiên thức, Lý Trường Thọ thấy được xung quanh thanh niên áo bào trắng có từng tia từng tia kim quang xoay quanh. Khiến trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.
Màu vàng kim quang này chỉ có thể là công đức hộ thân, được thiên địa bảo vệ mới xuất hiện như vậy.
"Ồ" một tiếng, thanh niên áo báo trắng dường như đã cảm ứng được điều gì đó, chắp tay với tượng thần cười một tiếng.
"Đi thôi, kinh động đến chủ nhân nơi này rồi."
"Vâng". Lão giả áo xám bên cạnh cúi đầu trả lời, đồng thời mang theo tám vị hộ vệ theo sau thanh niên áo bào trắng hướng phía cửa miếng đi ra ngoài.
"Người kia rốt cục là ai?"
Lý Trường Thọ xoắn xuýt một hồi, sau đó hắn lớn mật suy đoán.
Thanh niên áo bào trắng, tu vi nhìn không thấu, còn có công đức hộ thân, đi ra ngoài còn cố ý phô trương...
Hẳn là!
Ngây lập tức Đạo Nhân Giấy thu liễm khí tức, sử dụng Phong Ngữ chú để nghe lén.
Sau khi ra khỏi Hải Thần miếu, thanh niên áo bào trắng cười nói với lão giả bên cạnh:
"Ta nhìn đám dã thần của Nam Thiệm Bộ Châu, trừ việc bọn chúng cung phụng Đạo môn thì cũng không tệ.
Giáo phái dạy phàm nhân hướng thiện, bảo hộ phàm nhân an khang, cho thiện nhân công đức, trừng phạt đạo chích, ác đồ.
Chỉ là, mạo hiểm lấy công lao của Địa Phủ, cũng không hợp lý cho lắm."
Lão giả kia cười nói: "Ngài chọn chỗ tốt này sao?"
"Ngươi nhìn kỹ một chút, ở đây còn có một chân của Long tộc, bọn họ thường tự cao tự đại, coi mình là viễn cổ di tộc, ta cũng không muốn nói chuyện với bọn hắn."
Lý Trường Thọ sau khi nghe được những lời này đã hiểu ra đôi chút.
Hắn nhanh nhảu tính toán, đưa ra hai kế sách:
Thứ nhất, chủ động kết giao, tạo quan hệ gây dựng tiềm lực chân chính của mình tại Hồng Hoang.
Thứ hai, thuận theo tự nhiên...
Tuy nhiên, nghe bọn họ nói chuyện, hắn cũng hiểu rằng nhóm người kia muốn hắn quy thuận bọn họ, để bọn họ dễ dàng mở rộng địa bàn.
Lựa chọn sao đây...
Ta nhất định phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn...
Lúc này, một thanh trường kiếm dí cách cổ Lý Trường Thọ nửa tấc, Lý Trường Thọ đã “hao hết pháp lực”, vẻ mặt chán nản vứt Lang Nha bổng trong tay xuống, thở dài:
"Ta thua".
Ở trước mặt hắn, tiên miêu của Đô Lâm phong Lưu Tư Triết toàn thân run rẩy vô lực, ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận.
Đây đúng là một trận thắng hiểm, thực sự là thắng hiểm.
Trận chiến bại này hoàn toàn do Lý Trường Thọ diễn xuất để tránh người khác nghi ngờ mình.
Lưu Tư Triết thu hồi trường kiếm, hướng Lý Trường Thọ định nói gì lại thôi, sau một hồi thỏ thẻ hỏi nhỏ.
“Sư huynh, vì sao ngươi không dùng thổ độn...”
Lý Trường Thọ liếc nhín xuống dưới eo của Lưu Tư Triết, bảo y cùng giáp trụ của vị sư đệ này đang toả ra ánh sáng nồng đậm, cười khổ: "Sư đệ đã chuẩn bị từ trước, sao còn phải hỏi câu này."
Lưu Tư Triết giật mình, dù đáy lòng cảm thấy hình như có cái gì đó là lạ, nhưng nhất thời lại cảm thấy lời nói của Lý Trường Thọ vô cùng có lý.
Không đợi Lưu Tư Triết kịp phản ứng, Lý Trường Thọ khẽ thở dài, chắp tay hướng về phía Lưu Tư Triết thi lễ, cưỡi mây bay về chỗ ngồi của mình.
Vì để cho phù hợp với tình huống mình bị hao hết pháp lực, đám mây dưới chân Lý Trường Thọ cũng biểu hiện mỏng manh hơn so với bình thường một chút, khi hắn bay đi, còn không quên lấy mấy viên tiên đan cấp thấp ăn vào để bổ sung pháp lực.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đã ít đi một tia e ngại, kiêng kị, mà thay vào đó là một chút kính trọng cùng tán thưởng.
Lý Trường Thọ âm thầm tính toán:
"Cuộc tỉ thí lần này, hẳn là có thể đền bù hình tượng hung ác mà mình đã tạo ra mấy lần trước đó. Mặc dù có mang trong mình hình tượng này cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bản thân mình. Nhưng tóm lại, hình tượng tốt một chút, cũng có thể giúp cho mình tiếp tục ở tại Độ Tiên môn dễ dàng hơn."
"Lý sư huynh!"
Đột nhiên phía sau có tiếng Lưu Tư Triết gọi lại : "Lang Nha bổng của huynh!"
Lý Trường Thọ hơi quay đầu, mỉm cười nói: "Pháp khí này, ta tặng sư đệ làm kỷ niệm."
Lưu Tư Triết vẻ mặt khẽ động, cúi đầu nhìn xuống thanh "tiên binh" này, đáy lòng nổi lên một chút gợn sóng, vừa đam mê vừa sợ hãi. Nhưng khi Lưu Tư Triết chuẩn bị cúi người để cầm lấy thanh Lang Nha bổng, thì nó lại tự bay lên, rơi vào trong một đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn...
"Đại" danh lừng lẫy nhất trong hàng ngũ Cửu tiên thuộc Phá Thiên phong-Tửu Cửu, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nàng nham nhở cười nói: "Trường Thọ sư điệt nãy quên nhắc nhở ngươi, thanh Lang Nha bổng này sư thúc đã xí trước từ lâu, xin lỗi, Lưu sư điệt."
Nói xong, Tửu Cửu phất tay, cưỡi mây bay tới chỗ của Lý Trường Thọ và Linh Nga.
Lưu Tư Triết vái chào Tửu Cửu, sau đó vì chấp sự môn phái thúc giục rời sân, mang theo cảm giác thoả mãn mà quay vè chỗ của mình.
Đây thực sự là một trận đại chiến vô cùng kinh điển.
Nhưng vừa đi được hai bước, Lưu Tư Triết đột nhiên nghĩ đến một điểm...
Thổ độn và việc dùng Lang Nha bổng ra sức đánh nhược điểm bộ vị đối phương, có cái gì trực tiếp liên hệ đâu?
...
Nhìn tiểu sư thúc mang về thanh Lang Nha bổng bị chính mình cố ý vứt đi , Lý Trường Thọ cũng có chút dở khóc dở cười...
“Sư thúc, đây cũng chỉ là một cái pháp khí hàng dởm.”
Tửu Cửu trừng mắt nhìn hắn một cái, dữ dằn nói một câu: "Bản sư thúc thích thì lấy, không được sao?"
"Ngươi cũng thực sự vô tâm, nếu ngươi không muốn, thì sao không hỏi bản sư thúc, với Tiểu Linh Nga xem chúng ta có muốn hay không hả!
Thứ này mặc dù chỉ là pháp khí dởm, chẳng có tí uy năng nào, nhưng tạo hình cũng rất độc đáo, nhìn rất doạ người!
Chỉ cần ta vác nó trên vai, thì cũng sẽ tạo thành lực uy hiếp đối với địch nhân."
Linh Nga ngồi một bên che miệng cười khẽ, nàng muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ lộ ra một số chuyện, nên cũng chỉ cười không nói.
Loại đồ vật như này, năm đó sư huynh làm rất nhiều, nàng cũng có hai ba cái tạo hình doạ người, nhưng trên thực tế chúng lại chẳng có tí uy lực gì cả.
Cũng không thể khác được, khi làm những đồ vật này, Lý Trường Thọ còn không có tinh lực đi suy nghĩ đến luyện khí chi pháp.
Hiện nay nếu Lý Trường Thọ thực sự muốn làm một thanh Lang Nha bổng, hắn sẽ phải phát huy hết đặc tính của thanh Lang Nha bổng này, hắn sẽ gia tăng thêm một số thuộc tính như "Địa sát trọc khí hộ thể tiên quang", cùng với "Chấn phá hộ thể pháp bảo".
Đến cả việc quảng cáo thanh Lang Nha bổng này như thế nào, Lý Trường Thọ cũng đã nghĩ kỹ:
[Tráng hán cường tráng nhất Hùng trại, vai vác thanh Lang Nha bổng, lông mày thô nhướng lên, nhẹ nhàng nói một câu:
"Lúc đấu pháp, thanh Lang Nha bổng này múa che cả bầu trời, lúc đấy trông thật uy vũ...."]
Hiệu quả quảng cáo khẳng định không tệ.
Tất nhiên, mấy ý nghĩ này cũng chỉ là đùa vui chút thôi, thanh Lang Nha bổng này thực chất vẫn là một pháp khí trông có vẻ hung ác, còn uy lực thì không có bao nhiêu.
Hiện tại, Lý Trường Thọ vẫn còn rất nhiều đấu pháp mạnh mẽ, có độc đan, có vi hình trận pháp, còn có thể bộc lộ hoàn toàn tu vi bản thân, ngoài ra còn có Tam Muội chân hoả và lôi pháp, cùng với vô số át chủ bài chưa bộc lộ.
Trận đại chiến với huyết muỗi khôi lỗi lần trước, hắn còn lấy được một thanh linh bảo trường kiếm, uy lực bất phàm. Ngoài ra còn một viên tị độc bảo châu, tất nhiên Lý Trường Thọ cũng đã lấy.
[Độc sư giỏi, còn phải biết cách phòng độc]
Hắn chuẩn bị những đấu pháp này, để phòng ngừa việc bắt buộc phải chiến đấu với nhứng kẻ khác, lúc đó mỗi đấu pháp sẽ sử dụng tùy theo thực lực địch nhân, chứ không phải dùng để chủ động đi tìm người khiêu chiến.
Trốn chui trốn lủi trong núi tu hành yên ổn, chỉ có Thiên đạo lão gia mới biết đến sự tồn tại của hắn, đó mới chính là lý tưởng sống mà Lý Trường Thọ không ngừng theo đuổi.
Cũng đành phải vậy, mái nhà của Hồng Hoang thật sự quá cao, trường sinh bất lão cũng chỉ là bước đầu tiên để trở thành cao thủ.
Cho dù có là cao thủ, thì khi đại kiếp hạ xuống mà không biết cách tránh né, thì cũng sẽ hoá thành tro bụi.
Hiên tại, chỉ có công đức kim thân, trời sinh linh bảo, mới có thể mang lại sự ấm áp cho tâm linh bất lực, đau khổ của Lý Trường Thọ, cho hắn một chút xíu cảm giác an toàn đáng quý...
Tiểu sư thúc cầm thanh Lang Nha bổng có tạo hình uy vũ kia, cùng với Linh Nga ở bên cạnh nhỏ giọng bình luận không ngừng.
Lý Trường Thọ sử dụng Phong Ngữ chú nghe lén, khoé miệng lộ ra một chút điệu cười vui mừng.
Hướng dư luận bắt đầu biến hoá.
Việc bản thân mình bại trận, đã làm cho hình bóng mạnh mẽ đáng sợ của hắn trong lòng các vị đồng môn tiêu tán hơn một nửa.
Chỉ cần tiếp theo không phải gặp... Thôi, lời này cũng không thể tùy tiện nói ra, mà kể cả chỉ là suy nghĩ cũng không được.
Tiếp đến vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến.
Lý Trường Thọ thông qua Phong Ngữ chú, nghe được một chút động tĩnh kỳ quái, tiên thức quét qua, khoé miệng hắn thoáng có chút run rẩy. Dốc núi, thung lũng các nơi, đã có một ít đệ tử sau khi xem qua trận chiến giữa hắn và Lưu Tư Triết, bắt đầu chuẩn bị trước các đồ vật chống lại thổ độn, chống lại gai đất đâm lên.
Chẳng hạn như bọn hắn đem một số bảo kính đặt ở phía sau...
Hay là đem một ít pháp bảo giáp trụ, chế thành quần cộc...
Cũng có thể coi như là khá sáng tạo.
Từng trận giao đấu tiếp theo lại bắt đầu tiến hành, đám đệ tử cũng dốc toàn lực tham gia thi đấu.
Vận khí của Linh Nga cũng không tệ, năm ngày liên tiếp nàng đều gặp những đối thủ thực lực không quá mạnh, dựa vào mấy món tiên bảo, nhẹ nhõm thắng được bốn trận, cũng không khác mấy so với sư huynh của mình.
Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy....
Các trận đấu tiến hành không ngừng, xếp hạng các đệ tử trong vòng thi đấu đầu tiên cũng dần dần rõ ràng.
Đây là dải phân cách của Ăn Mày Dĩ Vãng, mời các bạn qua Bạch Ngọc Sách ủng hộ dịch giả, ta có bí kíp Như Like Thần Chưởng sẽ tặng miễn phí cho các bạn.
Lý Trường Thọ tự nhiên là vào được ba trăm sáu mươi hạng đầu, Linh Nga thì lại thua mất một trận, vậy nên trong năm ngày tiếp theo, nàng cần phải thắng ít nhất là ba trận.
Đối với điều này, Linh Nga có chút xoắn xuýt lo lắng.
Trận đấu trước đó, nếu nàng có thể bộc lộ tu vi thực sự của bản thân, thì đã có thể chiến thắng rồi.
Kết thúc ngày thi đấu thứ bảy, đêm đó, Tửu Cửu hân hoang vác Lang Nha bổng đi đến Độ Tiên điện ăn tiệc miễn phí.
Linh Nga có được cơ hội riêng tư với sư huynh, liền nhỏ giọng hỏi:
"Sư huynh, nếu muội không vào được một trăm linh tám hạng đầu, vậy muội sẽ... bị trừng phạt sao?"
Lý Trường Thọ quay đầu nhìn khuôn mặt của tiểu sư muội nhà mình, ánh trăng chiếu rõ sự bất an trên khuôn mặt nàng.
Chính mình, có phải đã yêu cầu quá nhiều đối với nàng...dù sao, nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử mấy chục tuổi...
Lý Trường Thọ mỉm cười, truyền thanh nói với nàng: "Cũng chỉ cần quét rác ở đan phòng, giặt quần áo cho sư huynh, cứ thoải mái mà đánh...
Lần thi đấu này, muội cứ làm thế nào cho bản thân thấy vui vẻ là được."
Linh Nga thở phào nhẹ nhõm, nàng làm mặt quỷ với Lý Trường Thọ: "Mấy ngày hôm nay ta đều lo lắng về điều này đấy."
"Ước pháp tam chương." Lý Trường Thọ lạnh lùng nói nhỏ.
"A" Linh Nga quay đầu ngoái nhìn xung quanh, nhanh chóng thu liễm biểu cảm.
Đáng chú ý hơn cả trong vòng đầu tiên này chính là Hữu Cầm Huyền Nhã, nàng lấy thế áp đảo chiến thắng cả bảy trận đấu.
Thậm chí khi đối chiến với đối thủ dùng thổ độn, nàng cũng chiến đấu một cách rất thong dong. Ngự kiếm thuật của nàng đã đạt đến trình độ lo hỏa thuần thanh, tiên kiếm bay chui trong đất, nhẹ nhàng bức bách đối thủ chui ra.
Bản thân là thủ tịch đệ tử, tất nhiên nàng đã trở thành người đại diện cho thế hệ đệ tử trẻ tuổi Độ Tiên môn lần này.
Tư chất của nàng xuất chúng, tiên bảo hộ thân, thần thông, pháp thuật đều không thiếu, lúc thi đấu lại hết sức tập trung, cực kì nghiêm túc, phản ứng nhanh nhạy.
Đám đệ tử xôn xao bàn tán, nếu Lang Nha bổng của Tiểu Quỳnh Phong đang ở "trạng thái đỉnh phong" thi đấu với thủ tịch đệ tử Hữu Cầm Huyền Nhã, không biết trận đấu sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng tiếc cho bọn họ, sau mười hai vòng đầu, thì Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không có gặp nhau.
Tuy nhiên nếu Lý Trường Thọ gặp phải Hữu Độc sư muội, thì hắn cũng đã sớm có phương án chu toàn...
Hắn không phải là chuyên gia trong việc nhận thua hay sao, còn nhận được chứng chỉ nhận thua của Long cung cấp rồi đó mà =)).
Cuối cùng thì vòng thi đấu đầu tiên cũng đã kết thúc, nhưng trong tiềm thức Lý Trường Thọ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đã hơn mười năm, tự nhiên lần này tâm huyết của hắn lại bỗng dâng trào, tâm niệm khẽ động, Lý Trường Thọ cảm nhận được hình như có sự tình nào đó liên quan đến bản thân mình.
Vấn đề là gì vậy?
...
Bình thường khi tâm huyết dâng trào, chắc là sẽ có việc sắp xảy ra, nhưng là họa hay phúc thì hắn cũng không thể đoán biết được.
Việc đầu tiên khiến Lý Trường Thọ nghĩ đến là mấy vị Kim Tiên ở trên Ngọc Đài đã có thể phát hiện ra tu vi thật của hắn. Hắn ngước nhìn lên Ngọc Đài, không có gì bất thường cả, không phải lý do này rồi.
Hắn liền bấm ngón tay suy tính coi Nam Hải thần giáo của hắn thì sao. Nam Hải thần giáo cũng không có sự kiện gì phát sinh, cũng không xảy ra cuộc chiến thảm khốc nào xảy ra.
Bỗng...
Hả? Có gì đó không đúng.
Chỉ trong chốc lát, Lý Trường Thọ đã phát hiện chỗ bất thường, chính là ở chỗ bức tượng thần của hắn.
Hắn cũng không dám toàn tâm toàn ý dò xét việc này, chỉ dám lén lén lút lút để ý một chút.
Cùng lúc đó, hắn điều khiển Đạo Nhân Giấy đang được giấu sẵn gần miếu thờ, lặng lẽ tiến lại gần.
Không chỉ riêng Lý Trường Thọ, nhị giáo chủ Ngao Ất cũng cau mày.
Tuy nhiên bởi vì tu vi của Ngao Ất là Nguyên Tiên cảnh, cách Chân Tiên cảnh một đoạn dài, và hắn cũng chỉ là Nhị giáo chủ, Thanh Long đại hộ pháp, nên chỉ hơi cảm giác được rằng có việc gì đó không ổn đang phát sinh.
Ngao Ất dùng tiên thức nhanh chóng đảo qua bức tượng của "Giáo Chủ Ca Ca" một vòng, cũng không hề phát hiện ra vấn đề gì cả.
Tất nhiên hiện tại sự tình của Hải Thần giáo, Long Cung sẽ đứng ra xử lý thay cho Ngao Ất.
Bản thân Ngao Ất thì vừa tu hành, vừa nhận công đức, mục đích là để nhanh chóng phát huy ra lực lượng huyết mạch của Long tộc, trở thành trụ cột của Long tộc!
Bên này, Lý Trường Thọ điều khiển Đạo Nhân Giấy lại gần miếu thờ, tỏa ra tiên thức, tỉ mỉ điều tra, cuối cùng cũng phát hiện ra sự tình.
Bên trong miếu, tựa hồ có nhân vật không hề tầm thường xuất hiện...
Đó là một thanh niên áo bào trắng, một lão giả áo xám, cùng với tám vị mặc trường bào màu xanh, khí tức mạnh mẽ, giống như là thị vệ.
Mà tám vị thị vệ này, tu vi đều đạt tới Thiên Tiên cảnh....
Thông tua tiên thức, Lý Trường Thọ thấy được xung quanh thanh niên áo bào trắng có từng tia từng tia kim quang xoay quanh. Khiến trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.
Màu vàng kim quang này chỉ có thể là công đức hộ thân, được thiên địa bảo vệ mới xuất hiện như vậy.
"Ồ" một tiếng, thanh niên áo báo trắng dường như đã cảm ứng được điều gì đó, chắp tay với tượng thần cười một tiếng.
"Đi thôi, kinh động đến chủ nhân nơi này rồi."
"Vâng". Lão giả áo xám bên cạnh cúi đầu trả lời, đồng thời mang theo tám vị hộ vệ theo sau thanh niên áo bào trắng hướng phía cửa miếng đi ra ngoài.
"Người kia rốt cục là ai?"
Lý Trường Thọ xoắn xuýt một hồi, sau đó hắn lớn mật suy đoán.
Thanh niên áo bào trắng, tu vi nhìn không thấu, còn có công đức hộ thân, đi ra ngoài còn cố ý phô trương...
Hẳn là!
Ngây lập tức Đạo Nhân Giấy thu liễm khí tức, sử dụng Phong Ngữ chú để nghe lén.
Sau khi ra khỏi Hải Thần miếu, thanh niên áo bào trắng cười nói với lão giả bên cạnh:
"Ta nhìn đám dã thần của Nam Thiệm Bộ Châu, trừ việc bọn chúng cung phụng Đạo môn thì cũng không tệ.
Giáo phái dạy phàm nhân hướng thiện, bảo hộ phàm nhân an khang, cho thiện nhân công đức, trừng phạt đạo chích, ác đồ.
Chỉ là, mạo hiểm lấy công lao của Địa Phủ, cũng không hợp lý cho lắm."
Lão giả kia cười nói: "Ngài chọn chỗ tốt này sao?"
"Ngươi nhìn kỹ một chút, ở đây còn có một chân của Long tộc, bọn họ thường tự cao tự đại, coi mình là viễn cổ di tộc, ta cũng không muốn nói chuyện với bọn hắn."
Lý Trường Thọ sau khi nghe được những lời này đã hiểu ra đôi chút.
Hắn nhanh nhảu tính toán, đưa ra hai kế sách:
Thứ nhất, chủ động kết giao, tạo quan hệ gây dựng tiềm lực chân chính của mình tại Hồng Hoang.
Thứ hai, thuận theo tự nhiên...
Tuy nhiên, nghe bọn họ nói chuyện, hắn cũng hiểu rằng nhóm người kia muốn hắn quy thuận bọn họ, để bọn họ dễ dàng mở rộng địa bàn.
Lựa chọn sao đây...
Ta nhất định phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.