Chương 12: Đuôi cáo
Ngôn Quy Chính Truyện
02/04/2020
- Tên Lý Trường Thọ này, đi theo một cặp nào đó không được hay sao, lại còn chia ra làm ba đường!
Trên không trung Loạn Chướng Bảo Lâm, lẫn trong mây mù, Tửu Cửu ngồi xếp bằng trên một đám mây xám. Nàng cảm thấy tức giận đến mức không ngừng đập tay đôm đốp vào đầu gối, muốn cầm hồ lô rượu lên làm một hơi xoa dịu cơn tức trong lòng.
Lần đại hội lịch luyện này, nàng không ngờ rằng đệ tử chọn đi đến Bắc Câu Lô Châu nhiều như vậy. Trong số này lại có bốn người là thiên tài bảo bối trong môn phái, không được phép để xảy ra sai lầm gì...
Hiện tại năm tên này, hết đứa này đến đứa khác “To gan lớn mật” chia ra làm ba đường, khiến cho Tửu Cửu cũng cảm thấy tràn đầy áp lực.
Mỗi một tên trong bọn này đều là…
… Nghé con mới đẻ không sợ cọp, một lũ ngựa non háu đá ong non ngứa nọc…
Trong lòng Tửu Cửu lầm bầm chửi rủa mấy tên đệ tử. Bất quá nàng ngẫm lại mình năm đó lúc còn là tiểu đệ tử, lòng dạ chẳng phải cũng cao ngạo bất thường giống hệt bọn kia hay sao?
Tửu Cửu híp mắt cười cười, quen tay lấy hồ lô rượu. Nàng mở nắp bình ra nhưng rồi hơi do dự, lại đậy nắp vào.
- Được rồi, cố gắng nhịn 20 ngày vậy.
Bởi vì ảnh hưởng của chướng khí, nên linh thức Chân Tiên cảnh của Tửu Cửu cũng không có cách nào dò xét quá xa.
Cũng may nơi này chỉ là bên ngoài Bắc Câu Lô Châu, thực lực độc thú không cao lắm, cũng có rất ít nhân tộc Luyện Khí sĩ hoặc Yêu tộc hoạt động. Những kẻ có thực lực cao sau khi tiến vào nơi đây, phần lớn đều đi đến khu vực sâu hơn, cho nên vùng ngoài này vẫn được tính là tương đối an toàn.
Nghĩ nghĩ, Tửu Cửu quay đầu lại nhìn Vũ Văn Lăng đang đứng phía cuối đám mây xám. Vốn dĩ nàng định để gã đi cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh, như vậy thì mình có thể giảm bớt rất nhiều áp lực. Nhưng chưa kịp mở lời đề nghị thì Tửu Cửu lại nghĩ lại...
“Tửu sư thúc, gã đại hán này lai lịch không rõ, từ đầu đến cuối đều rất khả nghi, không thể dễ dàng tin tưởng.”
Từ đáy lòng Tửu Cửu vang lên lời của Lý Trường Thọ truyền âm lúc nàng đạp bay hắn.
Đối với điều này, mặc dù Tửu Cửu hơi xem thường, bởi dù sao thì tên to con này dưới cái nhìn của nàng kỳ thật không chịu nổi một kích. Nhưng không biết tại sao, cuối cùng Tửu Cửu vẫn do dự ngập ngừng không quyết.
- Được rồi, lúc này năm tên kia còn đi chưa xa, vẫn đang trong phạm vi tiên thức dò xét của ta, tạm thời cũng không cần quá sốt ruột.
Cưỡi đám mây xám tiếp tục bay về trước, Tửu Cửu không quên quay đầu nói một câu:
- To con, theo sát ta.
- Thượng tiên yên tâm.
Vũ Văn Lăng chắp tay đáp lại, gã tiếp tục duy trì khoảng cách ba trượng, cưỡi mây đi theo sau lưng Tửu Cửu.
Năm người chọn ba lối rẽ khác nhau, càng chạy tự nhiên càng cách xa nhau.
Tửu Cửu suy đi nghĩ lại, cuối cùng tạm thời chọn đi theo sau lưng Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi, đối với Nguyên Thanh và Hữu Cầm Huyền Nhã nàng vẫn yên tâm hơn một chút.
Còn về phần Lý Trường Thọ...
Mặc dù Tửu Cửu hơi lo lắng với tu vi của hắn, nhưng nàng không có khả năng đi theo bảo hộ một kẻ độc hành, như vậy không khỏi quá bất công với những tổ hai người khác.
Nàng đã chuẩn bị kế hoạch thay phiên theo đuôi ba tổ, cùng lắm thì sự bảo hộ sẽ bị phân tán không còn chặt chẽ như những lần trước!
Theo quy củ đại hội rèn luyện, Tiên nhân trong môn chỉ đưa đệ tử đến mục tiêu, để đệ tử tự đi vào lịch luyện, không cần quản nhiều làm gì.
Bởi vì cái gọi là chết sống có số giàu có nhờ trời, ở trong hiểm cảnh mới có thể khiến cho đệ tử nhanh chóng trưởng thành, và nếu gặp nguy hiểm thì đệ tử cũng phải tự gánh chịu tổn thương.
Tửu Cửu dùng tiên thức dò xét. Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh đang nhanh chóng đi tới khu vực bọn họ muốn đến: Đầm nước nơi sinh trưởng ra “Yếm Hỏa Minh Tâm thảo”, cũng coi như là nơi tương đối an toàn bên trong Loạn Chướng Bảo Lâm.
Hai người này tuy không thể phi hành, nhưng lúc này tốc độ cũng coi như không chậm. Toàn bộ hành trình cả hai cũng không nói chuyện với nhau, một trước một sau gấp gáp đi nhanh. Thỉnh thoảng gặp một số độc thú đánh lén thì hai người cũng giải quyết rất nhẹ nhàng.
- Quả nhiên vẫn là đệ tử Phá Thiên phong làm cho người ta yên tâm nhất.
Dưới ánh mắt của Tửu Cửu có thể nhìn thấy trực tiếp tình huống của Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi, hai người này vừa đi vừa nói chuyện, dường như khá là thân thiết với nhau. Bọn họ mặt dù thỉnh thoảng bị độc thú độc trùng tập kích nhưng đều ứng đối rất bình tĩnh, thực lực của cả hai đều không tệ.
- Mặc dù cũng không có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng không hiểu sao vẫn có chút linh cảm gì đó khó chịu…
Khóe miệng Tửu Cửu cong lên, nhớ đến Lý Trường Thọ, tiên thức của nàng chuyển về hướng của hắn…
…Biến mất!
Nhanh như vậy đã bị độc thú phân thây! Hay là bị hung thú nào đó nuốt chửng một ngụm rồi?
Tửu Cửu chau mày, vội vàng tăng cao cường độ tiên thức để dò xét.
Không đúng, là hắn có thủ đoạn gì đó che đậy tiên thức.
Sau khi tăng cường độ lên, Tửu Cửu đã có thể cảm giác được khí tức của tên này ngay ở phương bắc, hắn đang nhanh chóng di chuyển vào sâu bên trong, lao vọt đi với tốc độ...
Úi chà… So với Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh bên kia phải nhanh hơn gần gấp đôi!
- Ngươi chỉ là một Hóa Thần cấp chín mà lại dám ngự không phi hành tốc độ cao, còn bay vào chỗ sâu trong Loạn Chướng Bảo Lâm, vội vàng đi tìm chết à?
Tửu Cửu cắn răng muốn chửi bậy nhưng cuối cùng cố nín cơn tức lại trong ngực, khiến cho áo vải sắp bục rách lại càng thêm căng phồng.
Nàng nhìn Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi ở ngay phía dưới đang nghiên cứu một gốc hoa độc, sau đó tay trái nàng chuyển hướng về phía trước một chút, điều khiển đám mây cấp tốc truy hướng về phía Lý Trường Thọ.
Phải bắt tên này trở lại, kín đáo đưa cho Vương Kỳ trông giữ!
Nhưng một lát sau, khi Tửu Cửu bay tới trên không chỗ Lý Trường Thọ, nàng giữ tốc độ bằng với tên đệ tử đang chạy vùn vụt trong rừng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống lưng hắn.
Tên Lý Trường Thọ này...
Hình như là hắn dùng ẩn tung phù che đậy khí tức bản thân, như vậy có thể tránh khỏi một số hung thú phát hiện;
Hơn nữa Lý Trường Thọ đi đường vẫn chưa mạo hiểm ngự không phi hành, mà là dùng thân pháp Du Long Tham Vân bộ khá cao minh. Hắn di chuyển rất nhanh, dưới chân thậm chí sinh ra vô số tàn ảnh, phát huy tu vi Hóa Thần cấp chín đến cực hạn.
A, trên lưng hắn còn treo cái Dược Đỉnh kia...
Tửu Cửu hít hít, ngửi thấy một mùi vị cổ quái. Nàng cúi đầu suy tư giây lát, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Lại là nước bọt của Xích Dương độc long?!
Độc long Xích Dương sinh sống ở Bắc Hải, thích ăn yêu thú độc thú và sinh linh phổ thông, nhưng bởi vì quá mức tàn bạo, giết chóc tứ phía, tổn hại khí vận vốn đã không còn nhiều của Long tộc, nên mấy vạn năm trước đã bị Long tộc trắng trợn tiêu diệt.
Nước bọt Xích Dương độc long không phải là bảo vật hiếm thấy, nhưng cũng có giá trị không nhỏ, không biết tên Lý Trường Thọ này kiếm được một khối từ chỗ nào…
Có thứ này mang theo bên người, độc vật bình thường không dám tới gần. Như vậy có thể giải thích vì sao Lý Trường Thọ dám cả gan lao vào chỗ sâu trong Loạn Chướng Bảo Lâm.
Tửu Cửu nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, nói khẽ:
- Tên này rõ ràng chuẩn bị rất kỹ, xem ra đúng là hắn cấp thiết muốn tìm dược thảo, là loại thảo dược gì chứ?
Phía sau truyền đến tiếng nói của Vũ Văn Lăng:
- Tiên trưởng sao không xuống hỏi thẳng hắn?
- Không cần, nếu như cứ để đệ tử biết Tiên môn che chở cho bọn hắn tu hành, thì dù tu thành tiên cũng chỉ là phế vật thôi.
Tửu Cửu duỗi vai một cái, mắt liếc nhìn Vũ Văn Lăng sau lưng
- Đi thôi, chúng ta lại đi xem điện hạ nhà ngươi, chớ để người khác ở sau lưng nói sư thúc ta bất công.
Vũ Văn Lăng lập tức gật đầu đáp ứng, bộ dáng gã khá vội vàng, cũng rất phù hợp với phản ứng của một tên hộ vệ trung thành.
Chỉ là, lúc Tửu Cửu quay người bay về phía nơi xa, bên cạnh chân Vũ Văn Lăng bay ra một con bọ cánh cứng màu đen, chui vào đám mây xám dưới chân.
Động tác này quá mức nhỏ bé, lại thừa dịp tiên thức Tửu Cửu dùng để dò xét tình huống của bốn tên đệ tử khác, dù tu vi Tửu Cửu cao hơn Vũ Văn Lăng rất nhiều nhưng nàng cũng không phát hiện được động tác của kẻ này...
Đợi sau khi hai người rời đi, con bọ kia tiếp tục bay trong mây xám, gắt gao bám theo thân ảnh Lý Trường Thọ.
...
"Hử?"
Lý Trường Thọ đột ngột ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hắn đang lao nhanh thì chợt nhận ra một tia bất thường, dường như có một đôi mắt ở trên không trung đang chăm chú nhìn mình.
Nhưng sau khi tra xét kỹ càng, hắn lại không phát hiện ra thứ gì.
Sư thúc?
Hẳn là không phải, ánh mắt này mang theo địch ý.
Dựa vào nguyên tắc thà rằng tin có còn hơn là không, Lý Trường Thọ dừng lại, hai tay cấp tốc kết ấn, miệng khẽ lẩm bẩm. Mặt đất màu xám đen phía trước đột nhiên xuất hiện một gợn sóng nhỏ bé.
Hắn bước vào trong đó, thân hình cấp tốc chìm vào trong đất, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
Ngũ hành độn pháp, thổ độn.
Một lát sau, thân ảnh Lý Trường Thọ chui ra từ trong một bụi cỏ ở bên ngoài năm mươi dặm, mấy con độc trùng độc thú đang tụ tập quanh đó vội vàng chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.
Cảm giác bị người theo dõi quả nhiên là đã biến mất.
Lý Trường Thọ nhanh chóng phân biệt địa hình quanh mình rồi cúi đầu tiếp tục lao đi. Hắn tiện tay lấy từ trong áo ra hai tấm phù lục, dán vào trên bắp đùi mình, tốc độ trong thoáng chốc bạo tăng lên.
Thần Hành Ngàn Dặm phù là một loại phù lục tương đối bình thường có thể tăng tốc độ phi hành, bình thường Luyện Khí sĩ chỉ vừa bước vào Luyện Khí cảnh sơ kiếp đã có thể sử dụng được.
Lý Trường Thọ đã dự đoán nhóm năm người bọn họ lần này có thể sẽ gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn.
Loạn Chướng Bảo Lâm mặc dù hung hiểm, nhưng nơi này chỉ là bên ngoài Bắc Câu Lô Châu, chỉ cần Luyện Khí sĩ Phản Hư cảnh chú ý cẩn thận một chút là có thể ứng phó được. Vùng biên giới Bắc Câu Lô Châu cũng chỉ có mỗi cái hung danh bên ngoài mà thôi.
Nhưng nửa đường đột nhiên xuất hiện Vũ Văn Lăng...
Lại có Nguyên Thanh vẫn luôn tỏ vẻ rất hòa hảo…
Hữu Cầm Huyền Nhã bề ngoài băng sơn lạnh lùng, nhưng trên thực tế hẳn là không có lòng dạ sâu sắc gì...
Công chúa điện hạ, vương quyền thế tục...
Lý Trường Thọ trong lòng đang phân tích ra một số manh mối, càng suy luận hắn càng tin chắc lần này nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Kẻ đứng sau bày trận tự cho là chắc chắn mười phần, không hề lộ chút sơ hở nào, nhưng để cho một tên Luyện Khí sĩ hộ vệ thế tục vương quyền nửa đường hiện thân. Mà lại không phải đi vào Tiên môn trực tiếp gặp trưởng lão trình bày tình huống, nhè lúc Hữu Cầm Huyền Nhã đã ra ngoài để đón đường, chỗ này có chút không hợp logic thông thường...
Được rồi, những thứ này cũng không liên lụy gì đến mình.
Lý Trường Thọ vừa chạy vừa lấy tấm bản đồ đơn giản kia ra xem, trong ánh mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ.
Nếu không phải không còn biện pháp nào khác, hắn cũng không muốn mạo hiểm tới loại địa phương hung hiểm này, điều này hoàn toàn vi phạm giáo điều nhân sinh “Làm cẩu chết già trong núi” của hắn.
Nhưng sư phụ...
"Thái Thanh ở trên cao, trăm điều không dính, chư tà lui tránh!"
Khẽ hô một tiếng, Lý Trường Thọ giữ vững tinh thần, tiếp tục phi nhanh vào khu rừng tràn đầy độc chướng hắc ám.
Nhưng mà vừa chạy được một lát, Lý Trường Thọ lại sinh ra cảm ứng vi diệu rằng bản thân hắn đang bị người khác giám sát.
Hắn khẽ cau mày, trong lòng thầm than một câu phiền phức. Lần này hắn không bại lộ thêm những độn thuật khác mà lặng lẽ kiểm tra túi trữ vật của mình, nhìn xem mấy thứ pháp bảo chiến đấu, linh thức bắt đầu tìm địa điểm thích hợp để mai phục.
Tuy Lý Trường Thọ rất cẩn thận nhưng hắn hoàn toàn không phải loại người nhát gan sợ phiền phức, giữa hai cái này vẫn có chỗ khác nhau.
Một đoạn thời gian dài sau đó, Lý Trường Thọ chỉ có cảm giác mình bị người nhìn chằm chằm, cũng không thấy có trận tập kích nào như hắn tưởng.
Tinh thần căng thẳng như thế ròng rã suốt hai ngày đêm, hắn thi triển mấy lần độn thổ nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn tồn tại như cũ.
Lý Trường Thọ suy tính phương vị lúc này của mình, hắn đã xâm nhập vào Loạn Chướng Bảo Lâm, cũng đã rời khỏi phạm vi mà tiên thức Tửu sư thúc có thể dò xét.
Hắn không hề nghỉ chân một giây một khắc nào, cũng chưa cảm thấy mệt mỏi, đó hoàn toàn là nghị lực được huấn luyện từ rất nhiều năm trước đây.
Đột nhiên...
Sát ý?
Lý Trường Thọ tản ra linh thức nhưng không có bắt được bất cứ uy hiếp gì, đối phương hiển nhiên là có thủ đoạn tránh né linh thức dò xét.
Ánh mắt hắn quét về hướng sát ý phát ra… Là nơi rừng cây âm u phía bên trái kia.
Lý Trường Thọ tiếp tục chạy nhanh về phía trước, nhưng đầu ngón tay trái hắn nhẹ nhàng xoa động, từng sợi tơ nhện trong suốt phát tán khắp xung quanh thân thể hắn rồi bao phủ cả một vùng phía sau lưng.
Lợi khí dò xét: Tơ nhện Trọng Đồng Tam Đầu.
Không bao lâu, trong mắt Lý Trường Thọ nổi lên một hình ảnh mơ hồ…
Trên không trung Loạn Chướng Bảo Lâm, lẫn trong mây mù, Tửu Cửu ngồi xếp bằng trên một đám mây xám. Nàng cảm thấy tức giận đến mức không ngừng đập tay đôm đốp vào đầu gối, muốn cầm hồ lô rượu lên làm một hơi xoa dịu cơn tức trong lòng.
Lần đại hội lịch luyện này, nàng không ngờ rằng đệ tử chọn đi đến Bắc Câu Lô Châu nhiều như vậy. Trong số này lại có bốn người là thiên tài bảo bối trong môn phái, không được phép để xảy ra sai lầm gì...
Hiện tại năm tên này, hết đứa này đến đứa khác “To gan lớn mật” chia ra làm ba đường, khiến cho Tửu Cửu cũng cảm thấy tràn đầy áp lực.
Mỗi một tên trong bọn này đều là…
… Nghé con mới đẻ không sợ cọp, một lũ ngựa non háu đá ong non ngứa nọc…
Trong lòng Tửu Cửu lầm bầm chửi rủa mấy tên đệ tử. Bất quá nàng ngẫm lại mình năm đó lúc còn là tiểu đệ tử, lòng dạ chẳng phải cũng cao ngạo bất thường giống hệt bọn kia hay sao?
Tửu Cửu híp mắt cười cười, quen tay lấy hồ lô rượu. Nàng mở nắp bình ra nhưng rồi hơi do dự, lại đậy nắp vào.
- Được rồi, cố gắng nhịn 20 ngày vậy.
Bởi vì ảnh hưởng của chướng khí, nên linh thức Chân Tiên cảnh của Tửu Cửu cũng không có cách nào dò xét quá xa.
Cũng may nơi này chỉ là bên ngoài Bắc Câu Lô Châu, thực lực độc thú không cao lắm, cũng có rất ít nhân tộc Luyện Khí sĩ hoặc Yêu tộc hoạt động. Những kẻ có thực lực cao sau khi tiến vào nơi đây, phần lớn đều đi đến khu vực sâu hơn, cho nên vùng ngoài này vẫn được tính là tương đối an toàn.
Nghĩ nghĩ, Tửu Cửu quay đầu lại nhìn Vũ Văn Lăng đang đứng phía cuối đám mây xám. Vốn dĩ nàng định để gã đi cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh, như vậy thì mình có thể giảm bớt rất nhiều áp lực. Nhưng chưa kịp mở lời đề nghị thì Tửu Cửu lại nghĩ lại...
“Tửu sư thúc, gã đại hán này lai lịch không rõ, từ đầu đến cuối đều rất khả nghi, không thể dễ dàng tin tưởng.”
Từ đáy lòng Tửu Cửu vang lên lời của Lý Trường Thọ truyền âm lúc nàng đạp bay hắn.
Đối với điều này, mặc dù Tửu Cửu hơi xem thường, bởi dù sao thì tên to con này dưới cái nhìn của nàng kỳ thật không chịu nổi một kích. Nhưng không biết tại sao, cuối cùng Tửu Cửu vẫn do dự ngập ngừng không quyết.
- Được rồi, lúc này năm tên kia còn đi chưa xa, vẫn đang trong phạm vi tiên thức dò xét của ta, tạm thời cũng không cần quá sốt ruột.
Cưỡi đám mây xám tiếp tục bay về trước, Tửu Cửu không quên quay đầu nói một câu:
- To con, theo sát ta.
- Thượng tiên yên tâm.
Vũ Văn Lăng chắp tay đáp lại, gã tiếp tục duy trì khoảng cách ba trượng, cưỡi mây đi theo sau lưng Tửu Cửu.
Năm người chọn ba lối rẽ khác nhau, càng chạy tự nhiên càng cách xa nhau.
Tửu Cửu suy đi nghĩ lại, cuối cùng tạm thời chọn đi theo sau lưng Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi, đối với Nguyên Thanh và Hữu Cầm Huyền Nhã nàng vẫn yên tâm hơn một chút.
Còn về phần Lý Trường Thọ...
Mặc dù Tửu Cửu hơi lo lắng với tu vi của hắn, nhưng nàng không có khả năng đi theo bảo hộ một kẻ độc hành, như vậy không khỏi quá bất công với những tổ hai người khác.
Nàng đã chuẩn bị kế hoạch thay phiên theo đuôi ba tổ, cùng lắm thì sự bảo hộ sẽ bị phân tán không còn chặt chẽ như những lần trước!
Theo quy củ đại hội rèn luyện, Tiên nhân trong môn chỉ đưa đệ tử đến mục tiêu, để đệ tử tự đi vào lịch luyện, không cần quản nhiều làm gì.
Bởi vì cái gọi là chết sống có số giàu có nhờ trời, ở trong hiểm cảnh mới có thể khiến cho đệ tử nhanh chóng trưởng thành, và nếu gặp nguy hiểm thì đệ tử cũng phải tự gánh chịu tổn thương.
Tửu Cửu dùng tiên thức dò xét. Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh đang nhanh chóng đi tới khu vực bọn họ muốn đến: Đầm nước nơi sinh trưởng ra “Yếm Hỏa Minh Tâm thảo”, cũng coi như là nơi tương đối an toàn bên trong Loạn Chướng Bảo Lâm.
Hai người này tuy không thể phi hành, nhưng lúc này tốc độ cũng coi như không chậm. Toàn bộ hành trình cả hai cũng không nói chuyện với nhau, một trước một sau gấp gáp đi nhanh. Thỉnh thoảng gặp một số độc thú đánh lén thì hai người cũng giải quyết rất nhẹ nhàng.
- Quả nhiên vẫn là đệ tử Phá Thiên phong làm cho người ta yên tâm nhất.
Dưới ánh mắt của Tửu Cửu có thể nhìn thấy trực tiếp tình huống của Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi, hai người này vừa đi vừa nói chuyện, dường như khá là thân thiết với nhau. Bọn họ mặt dù thỉnh thoảng bị độc thú độc trùng tập kích nhưng đều ứng đối rất bình tĩnh, thực lực của cả hai đều không tệ.
- Mặc dù cũng không có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng không hiểu sao vẫn có chút linh cảm gì đó khó chịu…
Khóe miệng Tửu Cửu cong lên, nhớ đến Lý Trường Thọ, tiên thức của nàng chuyển về hướng của hắn…
…Biến mất!
Nhanh như vậy đã bị độc thú phân thây! Hay là bị hung thú nào đó nuốt chửng một ngụm rồi?
Tửu Cửu chau mày, vội vàng tăng cao cường độ tiên thức để dò xét.
Không đúng, là hắn có thủ đoạn gì đó che đậy tiên thức.
Sau khi tăng cường độ lên, Tửu Cửu đã có thể cảm giác được khí tức của tên này ngay ở phương bắc, hắn đang nhanh chóng di chuyển vào sâu bên trong, lao vọt đi với tốc độ...
Úi chà… So với Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh bên kia phải nhanh hơn gần gấp đôi!
- Ngươi chỉ là một Hóa Thần cấp chín mà lại dám ngự không phi hành tốc độ cao, còn bay vào chỗ sâu trong Loạn Chướng Bảo Lâm, vội vàng đi tìm chết à?
Tửu Cửu cắn răng muốn chửi bậy nhưng cuối cùng cố nín cơn tức lại trong ngực, khiến cho áo vải sắp bục rách lại càng thêm căng phồng.
Nàng nhìn Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi ở ngay phía dưới đang nghiên cứu một gốc hoa độc, sau đó tay trái nàng chuyển hướng về phía trước một chút, điều khiển đám mây cấp tốc truy hướng về phía Lý Trường Thọ.
Phải bắt tên này trở lại, kín đáo đưa cho Vương Kỳ trông giữ!
Nhưng một lát sau, khi Tửu Cửu bay tới trên không chỗ Lý Trường Thọ, nàng giữ tốc độ bằng với tên đệ tử đang chạy vùn vụt trong rừng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống lưng hắn.
Tên Lý Trường Thọ này...
Hình như là hắn dùng ẩn tung phù che đậy khí tức bản thân, như vậy có thể tránh khỏi một số hung thú phát hiện;
Hơn nữa Lý Trường Thọ đi đường vẫn chưa mạo hiểm ngự không phi hành, mà là dùng thân pháp Du Long Tham Vân bộ khá cao minh. Hắn di chuyển rất nhanh, dưới chân thậm chí sinh ra vô số tàn ảnh, phát huy tu vi Hóa Thần cấp chín đến cực hạn.
A, trên lưng hắn còn treo cái Dược Đỉnh kia...
Tửu Cửu hít hít, ngửi thấy một mùi vị cổ quái. Nàng cúi đầu suy tư giây lát, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Lại là nước bọt của Xích Dương độc long?!
Độc long Xích Dương sinh sống ở Bắc Hải, thích ăn yêu thú độc thú và sinh linh phổ thông, nhưng bởi vì quá mức tàn bạo, giết chóc tứ phía, tổn hại khí vận vốn đã không còn nhiều của Long tộc, nên mấy vạn năm trước đã bị Long tộc trắng trợn tiêu diệt.
Nước bọt Xích Dương độc long không phải là bảo vật hiếm thấy, nhưng cũng có giá trị không nhỏ, không biết tên Lý Trường Thọ này kiếm được một khối từ chỗ nào…
Có thứ này mang theo bên người, độc vật bình thường không dám tới gần. Như vậy có thể giải thích vì sao Lý Trường Thọ dám cả gan lao vào chỗ sâu trong Loạn Chướng Bảo Lâm.
Tửu Cửu nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, nói khẽ:
- Tên này rõ ràng chuẩn bị rất kỹ, xem ra đúng là hắn cấp thiết muốn tìm dược thảo, là loại thảo dược gì chứ?
Phía sau truyền đến tiếng nói của Vũ Văn Lăng:
- Tiên trưởng sao không xuống hỏi thẳng hắn?
- Không cần, nếu như cứ để đệ tử biết Tiên môn che chở cho bọn hắn tu hành, thì dù tu thành tiên cũng chỉ là phế vật thôi.
Tửu Cửu duỗi vai một cái, mắt liếc nhìn Vũ Văn Lăng sau lưng
- Đi thôi, chúng ta lại đi xem điện hạ nhà ngươi, chớ để người khác ở sau lưng nói sư thúc ta bất công.
Vũ Văn Lăng lập tức gật đầu đáp ứng, bộ dáng gã khá vội vàng, cũng rất phù hợp với phản ứng của một tên hộ vệ trung thành.
Chỉ là, lúc Tửu Cửu quay người bay về phía nơi xa, bên cạnh chân Vũ Văn Lăng bay ra một con bọ cánh cứng màu đen, chui vào đám mây xám dưới chân.
Động tác này quá mức nhỏ bé, lại thừa dịp tiên thức Tửu Cửu dùng để dò xét tình huống của bốn tên đệ tử khác, dù tu vi Tửu Cửu cao hơn Vũ Văn Lăng rất nhiều nhưng nàng cũng không phát hiện được động tác của kẻ này...
Đợi sau khi hai người rời đi, con bọ kia tiếp tục bay trong mây xám, gắt gao bám theo thân ảnh Lý Trường Thọ.
...
"Hử?"
Lý Trường Thọ đột ngột ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hắn đang lao nhanh thì chợt nhận ra một tia bất thường, dường như có một đôi mắt ở trên không trung đang chăm chú nhìn mình.
Nhưng sau khi tra xét kỹ càng, hắn lại không phát hiện ra thứ gì.
Sư thúc?
Hẳn là không phải, ánh mắt này mang theo địch ý.
Dựa vào nguyên tắc thà rằng tin có còn hơn là không, Lý Trường Thọ dừng lại, hai tay cấp tốc kết ấn, miệng khẽ lẩm bẩm. Mặt đất màu xám đen phía trước đột nhiên xuất hiện một gợn sóng nhỏ bé.
Hắn bước vào trong đó, thân hình cấp tốc chìm vào trong đất, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
Ngũ hành độn pháp, thổ độn.
Một lát sau, thân ảnh Lý Trường Thọ chui ra từ trong một bụi cỏ ở bên ngoài năm mươi dặm, mấy con độc trùng độc thú đang tụ tập quanh đó vội vàng chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.
Cảm giác bị người theo dõi quả nhiên là đã biến mất.
Lý Trường Thọ nhanh chóng phân biệt địa hình quanh mình rồi cúi đầu tiếp tục lao đi. Hắn tiện tay lấy từ trong áo ra hai tấm phù lục, dán vào trên bắp đùi mình, tốc độ trong thoáng chốc bạo tăng lên.
Thần Hành Ngàn Dặm phù là một loại phù lục tương đối bình thường có thể tăng tốc độ phi hành, bình thường Luyện Khí sĩ chỉ vừa bước vào Luyện Khí cảnh sơ kiếp đã có thể sử dụng được.
Lý Trường Thọ đã dự đoán nhóm năm người bọn họ lần này có thể sẽ gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn.
Loạn Chướng Bảo Lâm mặc dù hung hiểm, nhưng nơi này chỉ là bên ngoài Bắc Câu Lô Châu, chỉ cần Luyện Khí sĩ Phản Hư cảnh chú ý cẩn thận một chút là có thể ứng phó được. Vùng biên giới Bắc Câu Lô Châu cũng chỉ có mỗi cái hung danh bên ngoài mà thôi.
Nhưng nửa đường đột nhiên xuất hiện Vũ Văn Lăng...
Lại có Nguyên Thanh vẫn luôn tỏ vẻ rất hòa hảo…
Hữu Cầm Huyền Nhã bề ngoài băng sơn lạnh lùng, nhưng trên thực tế hẳn là không có lòng dạ sâu sắc gì...
Công chúa điện hạ, vương quyền thế tục...
Lý Trường Thọ trong lòng đang phân tích ra một số manh mối, càng suy luận hắn càng tin chắc lần này nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Kẻ đứng sau bày trận tự cho là chắc chắn mười phần, không hề lộ chút sơ hở nào, nhưng để cho một tên Luyện Khí sĩ hộ vệ thế tục vương quyền nửa đường hiện thân. Mà lại không phải đi vào Tiên môn trực tiếp gặp trưởng lão trình bày tình huống, nhè lúc Hữu Cầm Huyền Nhã đã ra ngoài để đón đường, chỗ này có chút không hợp logic thông thường...
Được rồi, những thứ này cũng không liên lụy gì đến mình.
Lý Trường Thọ vừa chạy vừa lấy tấm bản đồ đơn giản kia ra xem, trong ánh mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ.
Nếu không phải không còn biện pháp nào khác, hắn cũng không muốn mạo hiểm tới loại địa phương hung hiểm này, điều này hoàn toàn vi phạm giáo điều nhân sinh “Làm cẩu chết già trong núi” của hắn.
Nhưng sư phụ...
"Thái Thanh ở trên cao, trăm điều không dính, chư tà lui tránh!"
Khẽ hô một tiếng, Lý Trường Thọ giữ vững tinh thần, tiếp tục phi nhanh vào khu rừng tràn đầy độc chướng hắc ám.
Nhưng mà vừa chạy được một lát, Lý Trường Thọ lại sinh ra cảm ứng vi diệu rằng bản thân hắn đang bị người khác giám sát.
Hắn khẽ cau mày, trong lòng thầm than một câu phiền phức. Lần này hắn không bại lộ thêm những độn thuật khác mà lặng lẽ kiểm tra túi trữ vật của mình, nhìn xem mấy thứ pháp bảo chiến đấu, linh thức bắt đầu tìm địa điểm thích hợp để mai phục.
Tuy Lý Trường Thọ rất cẩn thận nhưng hắn hoàn toàn không phải loại người nhát gan sợ phiền phức, giữa hai cái này vẫn có chỗ khác nhau.
Một đoạn thời gian dài sau đó, Lý Trường Thọ chỉ có cảm giác mình bị người nhìn chằm chằm, cũng không thấy có trận tập kích nào như hắn tưởng.
Tinh thần căng thẳng như thế ròng rã suốt hai ngày đêm, hắn thi triển mấy lần độn thổ nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn tồn tại như cũ.
Lý Trường Thọ suy tính phương vị lúc này của mình, hắn đã xâm nhập vào Loạn Chướng Bảo Lâm, cũng đã rời khỏi phạm vi mà tiên thức Tửu sư thúc có thể dò xét.
Hắn không hề nghỉ chân một giây một khắc nào, cũng chưa cảm thấy mệt mỏi, đó hoàn toàn là nghị lực được huấn luyện từ rất nhiều năm trước đây.
Đột nhiên...
Sát ý?
Lý Trường Thọ tản ra linh thức nhưng không có bắt được bất cứ uy hiếp gì, đối phương hiển nhiên là có thủ đoạn tránh né linh thức dò xét.
Ánh mắt hắn quét về hướng sát ý phát ra… Là nơi rừng cây âm u phía bên trái kia.
Lý Trường Thọ tiếp tục chạy nhanh về phía trước, nhưng đầu ngón tay trái hắn nhẹ nhàng xoa động, từng sợi tơ nhện trong suốt phát tán khắp xung quanh thân thể hắn rồi bao phủ cả một vùng phía sau lưng.
Lợi khí dò xét: Tơ nhện Trọng Đồng Tam Đầu.
Không bao lâu, trong mắt Lý Trường Thọ nổi lên một hình ảnh mơ hồ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.