Chương 135: Ếch mù gặp muỗi chết
Ngôn Quy Chính Truyện
09/05/2020
Dịch: Tiểu Cửu Điểm
Biên: BsChien
***
Làm cái chức Giáo chủ này cũng chẳng yên ổn mấy.
Bên này, Thùng đối sách vừa có chút khởi sắc, Lý Trường Thọ tạm thời chỉ có thể treo lên thẻ gỗ "Mèo Tiên không có ở nhà" rồi ngồi ở trong đan phòng, đáy lòng tinh tế thôi diễn.
Lần này linh cảm mang đến lại có huyết quang cùng với điềm gở.
Tại sao lại có cảm giác như vậy?
Lý Trường Thọ cũng không biết chính xác, có lẽ là Thiên đạo đang che chở cho những người có công đức hộ thân.
Nếu suy nghĩ sâu hơn một chút, còn có khả năng là Nhân giáo Thánh Nhân lão gia ở trong tối tiện tay chỉ điểm hắn một chút.
Ngồi ở trong đan phòng, Lý Trường Thọ bày ra tư thế tu hành. Hắn sắp xếp lực lượng hương hỏa công đức từ trên xuống dưới cơ thể mình, ngưng tụ lại ở xung quanh nguyên thần tạo thành một tầng hơi mỏng...
… quần đùi!
Cũng không còn biện pháp nào khác, hiện giờ hương hỏa công đức của hắn cũng không quá nhiều, tích lũy chưa đủ. Hơn nữa nguyên thần cũng không có vị trí yếu hại cụ thể, vởi vì nó vốn là hồn phách thăng hoa.
Cho nguyên thần "trẻ sơ sinh" mặc quần áo, đương nhiên là phải bắt đầu mặc từ quần đùi đầu tiên, cũng không thể mặc bít tất trước...
Lại nói chuyện chính sự.
Trước tiên Lý Trường Thọ dựa vào tượng thần của bản thân để cảm ứng, tra xét rõ ràng một lần toàn bộ tình huống của Nam Hải Hải Thần giáo.
Các nơi vẫn bình thường, không có dấu hiệu khả nghi.
Ở một mảng khu vực lớn tại Nam Thiệm Bộ Châu Nam Hải, một ít khu vực ven biển Đông Hải lúc này đều là những địa phương có hương hỏa thịnh vượng.
Mười mấy vị cao thủ Long tộc chia ra đóng quân tại các nơi, gồm hai gã Kim Tiên cảnh, mười hai tên Tiên Thiên cảnh đỉnh phong. Tất cả đều là hộ pháp của Nam Hải Hải Thần giáo, bọn họ cũng được phân chia một ít hương hỏa công đức.
Dù sao Lý Trường Thọ cũng sẽ không để cho “nhân viên” làm việc không công. Tuy rằng mục đích chủ yếu của cao thủ Long tộc là theo hộ tống nhị thái tử Đông Hải Long Cung Ngao Ất.
"Điềm gở này, chẳng lẽ có liên quan đến người trên Thiên Đình?"
Hiện nay, ngày Nam Hải Hải Thần giáo được Thiên Đình sắc phong đã đến gần, cũng chỉ còn lại một hai trăm năm nữa. Mà Ngọc Đế cũng đã nói qua việc này ở Lăng Tiêu bảo điện...
Thật sự là có người không muốn thế lực Thiên Đình ngày càng lớn mạnh, nên muốn ra tay với Nam Hải Hải Thần giáo?
Không hợp lí, đối nghịch với Thiên Đình, chính là đối nghịch với Ngọc Đế. Mà đối nghịch với Ngọc Đế, tức là đối nghịch với Đạo Tổ.
Nếu bị Đạo Tổ phán định là kẻ "ngỗ nghịch thiên ý" thì không cần vị cường giả đệ nhất viễn cổ Hồng Hoang này tự mình ra tay, chỉ cần Tam Thanh lão gia động thủ cũng đã có thể loại trừ được kẻ ở đằng sau tính kế...
Không, chỉ cần một loạt Tử Tiêu thần lôi, ngay cả bụi cũng không còn!
Cho dù như thế nào thì Ngọc Đế cũng là một tấm "bảo mệnh phù" của Nam Hải Hải Thần giáo.
Lúc này, thiên cơ về Phong Thần đại kiếp vẫn chưa lộ ra, nhưng chỉ một Nam Hải Hải Thần giáo nho nhỏ được Thiên Đình thu nhận thì sẽ bị ai nhắm vào được đây?
Vả lại, lực ảnh hưởng của Thiên Đình lúc này quá thấp, trước mặt các đại giáo của Thánh Nhân có cảm giác giống như không tồn tại...
Vì Lý Trường Thọ không thể loại trừ khả năng này nên chỉ cho một thành xác xuất.
Còn dư lại chín thành, Lý Trường Thọ để lại cho tình huống hỏng bét sau cùng…
… Tây Phương giáo muốn xuất thủ.
"Nếu thật là bọn họ thì động cơ là gì? Chỉ đơn thuần là muốn đoạt hương hỏa thôi sao?"
Lý Trường Thọ cảm giác mạch suy nghĩ có chút hỗn loạn. Hắn mở ra trận pháp bên trong Tiểu Quỳnh phong, đi xuống mật thất dưới đất.
Cầm giấy bút trải dài trên mặt đất, hắn bắt đầu từ từ phân tích, ghi chép.
Không thể gọi trực tiếp tục danh của Thánh Nhân, đương nhiên cũng không thể ghi chép lại tục danh của họ. Vì vậy, Lý Trường Thọ đặt ra một ít "danh hiệu" mà chỉ có hắn hiểu là được.
Nếu như nói đến Thái Thanh Thái Nhân nhà mình, hay dùng một đùi gà để đại diện đi, cho thấy đây là "đùi".
Còn về Thông Thiên giáo chủ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn, sẽ lần lượt được đại diện bởi một cái chén dạ quang và một cái giỏ trúc.
Hai thánh Tây Phương giáo, Tiếp Dẫn sẽ là một đóa hoa lan, Chuẩn Đề sẽ là một cây cung.
Nhưng thứ này đều không có ý nghĩa thực tế gì, vả lại cũng khó khiến người khác liên tưởng đến các vị Thánh Nhân.
Cho dù suy diễn, minh họa việc Thánh Nhân tính kế lẫn nhau, thì thể hiện ra cũng chỉ là hoa lan cọ xát cây cung, cây cung đánh bay chén dạ quang...
Đương nhiên, Lý Trường Thọ vốn cũng sẽ không suy nghĩ theo lối này, hắn cũng thu hẹp phạm vi sự tình chỉ quay xung quanh bản thân và Nam Hải Hải Thần giáo. Sau đó, hắn phân tích và phỏng đoán một số khả năng cho việc này.
Chỉ có cẩn thận suy nghĩ xem mục đích, động cơ của địch nhân là gì, hắn mới có thể tìm biện pháp đối phó.
Lý Trường Thọ cầm bút ghi ghi, vẽ vẽ, rất nhanh liền rơi vào trầm tư.
Nhưng Lý Trường Thọ vậy mà không ngờ tới, một lần tính sai này của hắn, khiến cho quan hệ nhân quả...
… không hiểu trời xui đất khiến thế nào, bị hắn sửa đổi loạn thành một mớ.
Ba ngày sau...
...
Tại thành An Thủy, bên trong một tòa miếu vàng son lộng lẫy, chính là tổng đàn của Nam Hải Hải Thần giáo.
Đêm đã khuya, khách hành hương giờ đã về hết.
Cánh cửa của đại điện Hải Thần cũng bị hai thần sứ cường tráng đóng lại, cùng với sáu vị thần sứ khác cùng nhau gác đêm.
Bức tượng Hải Thần cao ba trượng được mạ vàng kia dần tản ra một vầng tiên quang, mà tiên quang này rất nhanh đã thu liễm lại.
Bên trên khuôn mặt mơ hồ của tượng Hải Thần kia tựa hồ có ánh sáng từ mắt chiếu ra. "Ánh mắt" này rẽ ngoặt một cái, rơi vào bức tượng bên cạnh. Bên đó chính là tượng của Nhị giáo chủ cao chừng hai trượng, được "nạm bằng vàng ngọc, đế bằng san hô, người mặc bảo giáp, vai khoác áo choàng".
"Ngao Ất... Ngao Ất?"
Giữa hai tượng thần, từng sợi thần niệm đang lặng yên truyền qua truyền lại.
Cùng lúc đó, bên cạnh cái ao tại Kim Ngao đảo, cũng nơi giao nhau giữa hai vùng biển là Nam Hải và Đông Hải.
Ngao Ất đang ngồi trên một đóa hoa sen tĩnh tâm tu hành, giờ phút này đột nhiên mở ra hai mắt, rồi như nghĩ tới điều gì liền lập tức nhắm mắt lại.
Trong khi đang hốt hoảng, mê mê mang mang, Ngao Ất đã đến một mộng cảnh mây mù phấp phới, thấy được một bức tượng Hải Thần cực lớn.
Lý Trường Thọ đang đứng bên chân của tượng thần này, ở phía xa chờ y...
Hình ảnh như vậy thể hiện ra rằng thân phận Lý Trường Thọ chỉ là "người đại diện công đức", còn cao thủ chân chính thì vẫn đứng phía sau…
Một vài chi tiết nhỏ.
Ngao Ất bước nhanh về phía trước, vái Lý Trường Thọ một cái liền vui vẻ nói:
"Bái kiến Giáo chủ ca ca!"
Lý Trường Thọ lại lộ vẻ mặt u sầu, thấp giọng nói:
"Không nên nói chuyện phiếm nhiều, trước tiên phải bàn chính sự.
Ất huynh, Long tộc gặp nạn rồi."
"Cái này, là kiếp nạn như thế nào?" Ngao Ất sửng sốt xong lại vội vàng hỏi: "Kính xin Giáo chủ ca ca chỉ rõ!"
Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài.
Hắn cũng không muốn lừa bịp Ngao Ất, nhưng việc này phải có Long tộc xuất lực tương trợ mới được, cho nên hắn mới biến hóa một ít lí do để thoái thác.
Như suy tính của Lý Trường Thọ, điềm xấu tiếp theo sẽ là Tây Phương giáo ra tay "thu phục địa phương có hương hỏa đã bị mất" mà phát động Nhân, Tiên đồng thời tấn công.
Phàm nhân giáo chúng chiến đấu lẫn nhau, cùng đó là cử cao thủ Tiên nhân đánh lén phá hủy Hải Thần miếu, hai đường đồng bộ tiến hành...
Nếu trực tiếp nói những chuyện này cho Long tộc, Long tộc có thể sẽ vì kiêng kị Thánh Nhân Tây Phương giáo mà tiết lộ về Nam Hải Hải Thần giáo.
Vì vậy, Lý Trường Thọ cũng chỉ có thể dùng biện pháp không chính thức để ổn định cường viện Long tộc này.
Nếu như Long tộc có tổn thất quá lớn, hắn có thể chia bốn thành hương hỏa của Nam Hải Thần giáo cho Long tộc, xem như là đền bù tổn thất...
Lý Trường Thọ nói:
"Ất huynh, ngươi cũng biết thế lực tồn tại ở phía Tây kia, đối với Long tộc thèm thuồng đã lâu?"
Ngao Ất sợ run lên, nhớ lại lần mình ở đại tiệc Long tộc từng nghe được hai vị lão long đàm luận với nhau.
Tây Phương giáo có ý đồ chiếu cố Tứ hải Long Cung, biến Tứ hải Long Vương thành Thiên Long hộ vệ của Tây Phương giáo, đồng thời đồng ý tặng Thập Nhị phẩm Kim Liên giúp Long tộc trấn áp khí vận.
Nhưng Long tộc như thế nào không biết, số lượng khí vận mà Thập Nhị phẩm Kim Liên kia hiện đang trấn áp đã chia sẻ cho rất nhiều cao thủ, những người đã được Tây Phương giáo thu nhận!
Tiên Thiên Linh Bảo dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ có giới hạn.
Đại vận của Long tộc, Tây Phương giáo trấn không được, cũng không được trấn.
Vì vậy, Long tộc thẳng thắn từ chối.
… Đây là chuyện xảy ra mới mấy năm trước.
Hôm nay Lý Trường Thọ nói một câu này, Ngao Ất lập tức phản ứng lại, còn liên tưởng thêm rất nhiều...
"Trường Thọ huynh, ngươi thấy thế nào?"
Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, nghiêm mặt nói:
"Ân uy tịnh phi, thu phục chi đạo.
Đối phương nếu nửa trong tối nửa ngoài sáng, âm thầm công kích Long tộc. Sau đó, tại thời khắc mấu chốt xuất hiện cứu lấy Long tộc, lúc đó Long tộc như thế nào không phục?"
Nói tới đây, Lý Trường Thọ cũng suýt chút nữa tin lời của mình.
Ngao Ất nghe vậy hít sâu một hơi, ở trong mộng cảnh đi qua đi lại.
Y cũng không phải là kẻ ngu dốt, tuy rằng lúc mười tuổi và mười mấy tuổi, cuộc đời y có hai cái vết nhơ...
Rất nhanh, Ngao Ất thấp giọng nói:
"Đối phương chẳng lẽ...
Là muốn lấy Nam Hải Thần giáo làm mồi nhử? Dụ cao thủ Long tộc ta tới để mưu sát hoặc là vây khốn, sau đó bọn chúng lại giả vờ đến cứu?"
"Không sai! Chính là như thế, Nam Hải Thần giáo ít ngày nữa sẽ phát huyết quang tai họa, vừa hay cùng việc này tương ứng."
Lý Trường Thọ nói:
"Ất huynh, chuyện này không nên chậm trễ, xin ngươi nhanh chóng liên lạc phụ vương để báo cáo sự tình.
Ta có hai kế hoạch.
Thứ nhất, hai bên chúng ta từ bỏ Nam Hải Thần giáo, Long tộc nhờ đó có thể bảo toàn tính mạng. Nếu như đối phương đến xâm phạm, ta sẽ trực tiếp báo mộng cho Thần sứ và các tín đồ, để bọn họ tự bảo vệ mình và không cần tranh chấp với đối phương.
Thứ hai, nếu như Long tộc không muốn bỏ qua phần công đức này, muốn cùng đối phương "cọ xát". Thế thì chúng ta nên trù tính trước, sớm bố trí cục diện, đóng cửa đánh chó, cùng địch đánh một trận!"
Lý Trường Thọ ngừng một chút rồi nói:
"Việc này không được chậm trễ, Ất huynh nên mau chóng liên lạc cho Long cung, để bọn họ nhanh chóng quyết định."
Ngao Ất lập tức gật đầu đáp ứng, cùng Lý Trường Thọ vái chào vài cái liền nhanh chóng rời khỏi mộng cảnh.
Trong đan phòng dưới lòng đất của Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ mở mắt ra, thở phào một cái.
Quyết định nằm ở Long tộc...
Đây chính là tính kế Long tộc một lần, nên hắn thiếu những người này một phần nhân tình.
Vả lại giải quyết được cái "điềm gở" sắp tới đi rồi hẵng nói.
Lý Trường Thọ cũng không dừng lại mà tiếp tục hao tổn tinh thần, thông qua tượng thần để tìm Thần sứ có uy tín trong Hải Thần giáo để báo mộng.
Trưởng lão Hùng trại, lão già… khục… lão Thần sứ tự nhiên là người được ưu tiên để báo mộng.
Cho dù như thế nào, cũng nên chuẩn bị kỹ càng trước.
Để cho Thần sứ Hùng trại bắt đầu hành động, ước thúc tín đồ thu hẹp lại phạm vi hoạt động, chuẩn bị tốt để tùy thời ứng phó với xung đột.
Thế lực Nam Hải Thần giáo phân bố tương đối hẹp dài, phòng thủ cũng là một chuyện phiền toái.
Dù là lần huyết quang điềm gở này, kỳ thật cũng chỉ là xung đột giữa vài Thần giáo nho nhỏ với nhau, nhưng cũng coi như là diễn luyện phòng khi có đại họa xảy ra...
Sau khi báo mộng xong, Lý Trường Thọ còn có hàng tá việc phải làm. Giấy đạo nhân của mình lúc này đã được phái đi bảy thành, chạy tới Nam Hải Thần giáo ở Nam Thiệm Bộ Châu.
Thần giáo của hắn, bản thân hắn tự nhiên phải xuất lực thủ hộ.
Kế tiếp còn phải tìm "con cháu" của mấy gốc cây kia, ép nhựa cây lấy mủ để làm thành người giấy dự bị.
Lý Trường Thọ có dự cảm, bóng đen của cái bàn tay bẩn thỉu đang hướng về Nam Hải Thần giáo, đã cách đó không xa.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, đề phòng khả năng cực nhỏ có thể phát sinh.
Một số lượng lớn ếch ngọc Tu Linh Thực ở Tiểu Quỳnh phong lần này cũng bị đạo nhân giấy bỏ vào túi linh thú, mang hơn phân nửa gấp rút đi tiếp viện cho Hải Thần giáo.
...
Cùng lúc đó...
Trong một cánh rừng ở Tây Ngưu Hạ Châu, mấy vòng đại trận che lấp phía dưới lòng chảo sông.
Có mười mấy đạo thân ảnh theo từng phương hướng khác nhau bay tới, nhảy vào bên trong lòng chảo sông, tu vi phần lớn là Thiên Tiên cảnh.
Bọn họ nam nữ đều có, phần lớn là khuôn mặt già nua, trong ánh mắt mỗi người đều hiện ra vài phần cảnh giác.
Nhưng người này đều tính là quen biết lẫn nhau, bọn họ đều có chung một thân phận…
Tây Phương giáo, người đại diện công đức.
Riêng mỗi người bọn họ đều có tượng thần của mình phân bố ở Tây Nam của Nam Thiệm Bộ Châu, khá gần phạm vi thế lực của Nam Hải Thần giáo.
Giờ phút này được mời tụ tập tại đây, nhưng người này cũng đều mơ hồ phỏng đoán được, đây là muốn xuất thủ với Nam Hải Thần giáo.
Cái gọi là người đại diện công đức, chính là lấy riêng danh nghĩa của mình lập ra Thần giáo, thu nhận tín đồ, thu nạp hương hỏa công đức. Nhưng phần hương hỏa công đức này, đã bị rút đi hết chín thành rưỡi.
Có thể được lưu lại nửa thành này, đối với bọn họ đã là chuyện tốt khó cầu, huống chi sau lưng còn có Thánh Nhân đại giáo làm chỗ dựa...
"Ơ, đều đã đến hết rồi?"
Một tiếng gọi khẽ, trong lòng chảo sông xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp.
Nàng mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt, tóc dài thướt tha tới tận thắt lưng, nhìn từ xa đã vô cùng mê người.
Thân ảnh ấy phóng ra một bước, liền xuất hiện tại chỗ đứng của hơn mười người này, khiến cho mấy người lập tức cả kinh.
Người này dĩ nhiên là Văn Tịnh đạo nhân.
Lúc này, Văn Tịnh đạo nhân lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài kim sắc, nhẹ nhàng quơ quơ khiến mấy người này lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Các ngươi không cần biết bổn tọa là ai, cũng không cần biết ta từ đâu tới.
Bổn tọa, chỉ muốn thương lượng với các ngươi một chút chuyện nhỏ."
Hơn mười người vừa định nói chuyện, lại phát hiện giọng nói giống như bị kim đâm, bất tri bất giác, bản thân mỗi người đã đổ mồ hôi lạnh đầy mình.
Một cỗ tâm lý sợ hãi, e ngại từ dưới đáy lòng đoàn người chậm rãi hiện lên.
Bước đi của Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng lay động, thân ảnh xinh đẹp bước lên mấy bước, mắt phượng hẹp dài đảo qua lần lượt nhìn những người này...
"Linh tính kém một chút, công đức lại không ít, coi như là mỹ vị.
Nhưng mà các ngươi yên tâm, các ngươi đã có chức trách bên người, bổn tọa sẽ không bắt các ngươi để làm bữa ăn ngon, còn có một đại tiệc lớn vô cùng phong phú đang chờ bổn tọa.
Ta lệnh cho các ngươi, một tháng sau đồng thời kích động phàm nhân, khiến bọn chúng đến Nam Hải Thần giáo gây chuyện, quậy phá.
Đến lúc đó, ta sẽ ban thưởng cho các ngươi một ít khôi lỗi phù hợp.
Mục đích của các ngươi là dẫn bọn hộ pháp Long tộc trong Nam Hải Thần giáo kia hiện thân. Sau đó giết hết một nửa, còn một nửa lưu lại để dụ thêm cao thủ Long tộc mắc bẫy.
Đến lúc đó, chuyện các ngươi phải làm chính là kích động những phàm nhân khác, để bọn chúng ngăn trở đám Long tộc này..."
Văn Tịnh đạo nhân nói xong, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Ánh mắt đảo qua hơn mười người, Văn Tịnh đạo nhân phát hiện bọn họ bị khí tức của chính mình hù đến không cách nào nói được.
Cười lạnh nửa tiếng, Văn Tịnh đạo nhân lạnh nhạt nói:
"Chuyện vừa rồi ta nói, nếu có phản đối, đi lên phía trước nửa bước."
Một bà lão mặt lộ vẻ do dự, bước về trước nửa bước định mở miệng nói chuyện.
Thế nhưng Văn Tịnh đạo nhân thoáng một cái, thân ảnh đã xuất hiện ở trước mặt bà lão, ngón tay dài nhọn cong lại búng ra.
Bà lão đã là nửa bước Kim Tiên cảnh này thân hình lập tức hóa thành những sợi bụi màu đen, cuốn theo chiều gió.
"Hiện tại, ai đồng ý, ai phản đối?"
Mấy người còn lại sắc mặt trắng bệch, riêng phần mình cúi đầu không dám ho he gì thêm.
Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng cười cười, đáy lòng không khỏi hiện ra thân ảnh cách một tầng nước mà chứng kiến được kia...
"Ừ..."
So với đám đồ ăn này, kẻ kia mới gọi là sinh linh chân chính.
Biên: BsChien
***
Làm cái chức Giáo chủ này cũng chẳng yên ổn mấy.
Bên này, Thùng đối sách vừa có chút khởi sắc, Lý Trường Thọ tạm thời chỉ có thể treo lên thẻ gỗ "Mèo Tiên không có ở nhà" rồi ngồi ở trong đan phòng, đáy lòng tinh tế thôi diễn.
Lần này linh cảm mang đến lại có huyết quang cùng với điềm gở.
Tại sao lại có cảm giác như vậy?
Lý Trường Thọ cũng không biết chính xác, có lẽ là Thiên đạo đang che chở cho những người có công đức hộ thân.
Nếu suy nghĩ sâu hơn một chút, còn có khả năng là Nhân giáo Thánh Nhân lão gia ở trong tối tiện tay chỉ điểm hắn một chút.
Ngồi ở trong đan phòng, Lý Trường Thọ bày ra tư thế tu hành. Hắn sắp xếp lực lượng hương hỏa công đức từ trên xuống dưới cơ thể mình, ngưng tụ lại ở xung quanh nguyên thần tạo thành một tầng hơi mỏng...
… quần đùi!
Cũng không còn biện pháp nào khác, hiện giờ hương hỏa công đức của hắn cũng không quá nhiều, tích lũy chưa đủ. Hơn nữa nguyên thần cũng không có vị trí yếu hại cụ thể, vởi vì nó vốn là hồn phách thăng hoa.
Cho nguyên thần "trẻ sơ sinh" mặc quần áo, đương nhiên là phải bắt đầu mặc từ quần đùi đầu tiên, cũng không thể mặc bít tất trước...
Lại nói chuyện chính sự.
Trước tiên Lý Trường Thọ dựa vào tượng thần của bản thân để cảm ứng, tra xét rõ ràng một lần toàn bộ tình huống của Nam Hải Hải Thần giáo.
Các nơi vẫn bình thường, không có dấu hiệu khả nghi.
Ở một mảng khu vực lớn tại Nam Thiệm Bộ Châu Nam Hải, một ít khu vực ven biển Đông Hải lúc này đều là những địa phương có hương hỏa thịnh vượng.
Mười mấy vị cao thủ Long tộc chia ra đóng quân tại các nơi, gồm hai gã Kim Tiên cảnh, mười hai tên Tiên Thiên cảnh đỉnh phong. Tất cả đều là hộ pháp của Nam Hải Hải Thần giáo, bọn họ cũng được phân chia một ít hương hỏa công đức.
Dù sao Lý Trường Thọ cũng sẽ không để cho “nhân viên” làm việc không công. Tuy rằng mục đích chủ yếu của cao thủ Long tộc là theo hộ tống nhị thái tử Đông Hải Long Cung Ngao Ất.
"Điềm gở này, chẳng lẽ có liên quan đến người trên Thiên Đình?"
Hiện nay, ngày Nam Hải Hải Thần giáo được Thiên Đình sắc phong đã đến gần, cũng chỉ còn lại một hai trăm năm nữa. Mà Ngọc Đế cũng đã nói qua việc này ở Lăng Tiêu bảo điện...
Thật sự là có người không muốn thế lực Thiên Đình ngày càng lớn mạnh, nên muốn ra tay với Nam Hải Hải Thần giáo?
Không hợp lí, đối nghịch với Thiên Đình, chính là đối nghịch với Ngọc Đế. Mà đối nghịch với Ngọc Đế, tức là đối nghịch với Đạo Tổ.
Nếu bị Đạo Tổ phán định là kẻ "ngỗ nghịch thiên ý" thì không cần vị cường giả đệ nhất viễn cổ Hồng Hoang này tự mình ra tay, chỉ cần Tam Thanh lão gia động thủ cũng đã có thể loại trừ được kẻ ở đằng sau tính kế...
Không, chỉ cần một loạt Tử Tiêu thần lôi, ngay cả bụi cũng không còn!
Cho dù như thế nào thì Ngọc Đế cũng là một tấm "bảo mệnh phù" của Nam Hải Hải Thần giáo.
Lúc này, thiên cơ về Phong Thần đại kiếp vẫn chưa lộ ra, nhưng chỉ một Nam Hải Hải Thần giáo nho nhỏ được Thiên Đình thu nhận thì sẽ bị ai nhắm vào được đây?
Vả lại, lực ảnh hưởng của Thiên Đình lúc này quá thấp, trước mặt các đại giáo của Thánh Nhân có cảm giác giống như không tồn tại...
Vì Lý Trường Thọ không thể loại trừ khả năng này nên chỉ cho một thành xác xuất.
Còn dư lại chín thành, Lý Trường Thọ để lại cho tình huống hỏng bét sau cùng…
… Tây Phương giáo muốn xuất thủ.
"Nếu thật là bọn họ thì động cơ là gì? Chỉ đơn thuần là muốn đoạt hương hỏa thôi sao?"
Lý Trường Thọ cảm giác mạch suy nghĩ có chút hỗn loạn. Hắn mở ra trận pháp bên trong Tiểu Quỳnh phong, đi xuống mật thất dưới đất.
Cầm giấy bút trải dài trên mặt đất, hắn bắt đầu từ từ phân tích, ghi chép.
Không thể gọi trực tiếp tục danh của Thánh Nhân, đương nhiên cũng không thể ghi chép lại tục danh của họ. Vì vậy, Lý Trường Thọ đặt ra một ít "danh hiệu" mà chỉ có hắn hiểu là được.
Nếu như nói đến Thái Thanh Thái Nhân nhà mình, hay dùng một đùi gà để đại diện đi, cho thấy đây là "đùi".
Còn về Thông Thiên giáo chủ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn, sẽ lần lượt được đại diện bởi một cái chén dạ quang và một cái giỏ trúc.
Hai thánh Tây Phương giáo, Tiếp Dẫn sẽ là một đóa hoa lan, Chuẩn Đề sẽ là một cây cung.
Nhưng thứ này đều không có ý nghĩa thực tế gì, vả lại cũng khó khiến người khác liên tưởng đến các vị Thánh Nhân.
Cho dù suy diễn, minh họa việc Thánh Nhân tính kế lẫn nhau, thì thể hiện ra cũng chỉ là hoa lan cọ xát cây cung, cây cung đánh bay chén dạ quang...
Đương nhiên, Lý Trường Thọ vốn cũng sẽ không suy nghĩ theo lối này, hắn cũng thu hẹp phạm vi sự tình chỉ quay xung quanh bản thân và Nam Hải Hải Thần giáo. Sau đó, hắn phân tích và phỏng đoán một số khả năng cho việc này.
Chỉ có cẩn thận suy nghĩ xem mục đích, động cơ của địch nhân là gì, hắn mới có thể tìm biện pháp đối phó.
Lý Trường Thọ cầm bút ghi ghi, vẽ vẽ, rất nhanh liền rơi vào trầm tư.
Nhưng Lý Trường Thọ vậy mà không ngờ tới, một lần tính sai này của hắn, khiến cho quan hệ nhân quả...
… không hiểu trời xui đất khiến thế nào, bị hắn sửa đổi loạn thành một mớ.
Ba ngày sau...
...
Tại thành An Thủy, bên trong một tòa miếu vàng son lộng lẫy, chính là tổng đàn của Nam Hải Hải Thần giáo.
Đêm đã khuya, khách hành hương giờ đã về hết.
Cánh cửa của đại điện Hải Thần cũng bị hai thần sứ cường tráng đóng lại, cùng với sáu vị thần sứ khác cùng nhau gác đêm.
Bức tượng Hải Thần cao ba trượng được mạ vàng kia dần tản ra một vầng tiên quang, mà tiên quang này rất nhanh đã thu liễm lại.
Bên trên khuôn mặt mơ hồ của tượng Hải Thần kia tựa hồ có ánh sáng từ mắt chiếu ra. "Ánh mắt" này rẽ ngoặt một cái, rơi vào bức tượng bên cạnh. Bên đó chính là tượng của Nhị giáo chủ cao chừng hai trượng, được "nạm bằng vàng ngọc, đế bằng san hô, người mặc bảo giáp, vai khoác áo choàng".
"Ngao Ất... Ngao Ất?"
Giữa hai tượng thần, từng sợi thần niệm đang lặng yên truyền qua truyền lại.
Cùng lúc đó, bên cạnh cái ao tại Kim Ngao đảo, cũng nơi giao nhau giữa hai vùng biển là Nam Hải và Đông Hải.
Ngao Ất đang ngồi trên một đóa hoa sen tĩnh tâm tu hành, giờ phút này đột nhiên mở ra hai mắt, rồi như nghĩ tới điều gì liền lập tức nhắm mắt lại.
Trong khi đang hốt hoảng, mê mê mang mang, Ngao Ất đã đến một mộng cảnh mây mù phấp phới, thấy được một bức tượng Hải Thần cực lớn.
Lý Trường Thọ đang đứng bên chân của tượng thần này, ở phía xa chờ y...
Hình ảnh như vậy thể hiện ra rằng thân phận Lý Trường Thọ chỉ là "người đại diện công đức", còn cao thủ chân chính thì vẫn đứng phía sau…
Một vài chi tiết nhỏ.
Ngao Ất bước nhanh về phía trước, vái Lý Trường Thọ một cái liền vui vẻ nói:
"Bái kiến Giáo chủ ca ca!"
Lý Trường Thọ lại lộ vẻ mặt u sầu, thấp giọng nói:
"Không nên nói chuyện phiếm nhiều, trước tiên phải bàn chính sự.
Ất huynh, Long tộc gặp nạn rồi."
"Cái này, là kiếp nạn như thế nào?" Ngao Ất sửng sốt xong lại vội vàng hỏi: "Kính xin Giáo chủ ca ca chỉ rõ!"
Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài.
Hắn cũng không muốn lừa bịp Ngao Ất, nhưng việc này phải có Long tộc xuất lực tương trợ mới được, cho nên hắn mới biến hóa một ít lí do để thoái thác.
Như suy tính của Lý Trường Thọ, điềm xấu tiếp theo sẽ là Tây Phương giáo ra tay "thu phục địa phương có hương hỏa đã bị mất" mà phát động Nhân, Tiên đồng thời tấn công.
Phàm nhân giáo chúng chiến đấu lẫn nhau, cùng đó là cử cao thủ Tiên nhân đánh lén phá hủy Hải Thần miếu, hai đường đồng bộ tiến hành...
Nếu trực tiếp nói những chuyện này cho Long tộc, Long tộc có thể sẽ vì kiêng kị Thánh Nhân Tây Phương giáo mà tiết lộ về Nam Hải Hải Thần giáo.
Vì vậy, Lý Trường Thọ cũng chỉ có thể dùng biện pháp không chính thức để ổn định cường viện Long tộc này.
Nếu như Long tộc có tổn thất quá lớn, hắn có thể chia bốn thành hương hỏa của Nam Hải Thần giáo cho Long tộc, xem như là đền bù tổn thất...
Lý Trường Thọ nói:
"Ất huynh, ngươi cũng biết thế lực tồn tại ở phía Tây kia, đối với Long tộc thèm thuồng đã lâu?"
Ngao Ất sợ run lên, nhớ lại lần mình ở đại tiệc Long tộc từng nghe được hai vị lão long đàm luận với nhau.
Tây Phương giáo có ý đồ chiếu cố Tứ hải Long Cung, biến Tứ hải Long Vương thành Thiên Long hộ vệ của Tây Phương giáo, đồng thời đồng ý tặng Thập Nhị phẩm Kim Liên giúp Long tộc trấn áp khí vận.
Nhưng Long tộc như thế nào không biết, số lượng khí vận mà Thập Nhị phẩm Kim Liên kia hiện đang trấn áp đã chia sẻ cho rất nhiều cao thủ, những người đã được Tây Phương giáo thu nhận!
Tiên Thiên Linh Bảo dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ có giới hạn.
Đại vận của Long tộc, Tây Phương giáo trấn không được, cũng không được trấn.
Vì vậy, Long tộc thẳng thắn từ chối.
… Đây là chuyện xảy ra mới mấy năm trước.
Hôm nay Lý Trường Thọ nói một câu này, Ngao Ất lập tức phản ứng lại, còn liên tưởng thêm rất nhiều...
"Trường Thọ huynh, ngươi thấy thế nào?"
Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, nghiêm mặt nói:
"Ân uy tịnh phi, thu phục chi đạo.
Đối phương nếu nửa trong tối nửa ngoài sáng, âm thầm công kích Long tộc. Sau đó, tại thời khắc mấu chốt xuất hiện cứu lấy Long tộc, lúc đó Long tộc như thế nào không phục?"
Nói tới đây, Lý Trường Thọ cũng suýt chút nữa tin lời của mình.
Ngao Ất nghe vậy hít sâu một hơi, ở trong mộng cảnh đi qua đi lại.
Y cũng không phải là kẻ ngu dốt, tuy rằng lúc mười tuổi và mười mấy tuổi, cuộc đời y có hai cái vết nhơ...
Rất nhanh, Ngao Ất thấp giọng nói:
"Đối phương chẳng lẽ...
Là muốn lấy Nam Hải Thần giáo làm mồi nhử? Dụ cao thủ Long tộc ta tới để mưu sát hoặc là vây khốn, sau đó bọn chúng lại giả vờ đến cứu?"
"Không sai! Chính là như thế, Nam Hải Thần giáo ít ngày nữa sẽ phát huyết quang tai họa, vừa hay cùng việc này tương ứng."
Lý Trường Thọ nói:
"Ất huynh, chuyện này không nên chậm trễ, xin ngươi nhanh chóng liên lạc phụ vương để báo cáo sự tình.
Ta có hai kế hoạch.
Thứ nhất, hai bên chúng ta từ bỏ Nam Hải Thần giáo, Long tộc nhờ đó có thể bảo toàn tính mạng. Nếu như đối phương đến xâm phạm, ta sẽ trực tiếp báo mộng cho Thần sứ và các tín đồ, để bọn họ tự bảo vệ mình và không cần tranh chấp với đối phương.
Thứ hai, nếu như Long tộc không muốn bỏ qua phần công đức này, muốn cùng đối phương "cọ xát". Thế thì chúng ta nên trù tính trước, sớm bố trí cục diện, đóng cửa đánh chó, cùng địch đánh một trận!"
Lý Trường Thọ ngừng một chút rồi nói:
"Việc này không được chậm trễ, Ất huynh nên mau chóng liên lạc cho Long cung, để bọn họ nhanh chóng quyết định."
Ngao Ất lập tức gật đầu đáp ứng, cùng Lý Trường Thọ vái chào vài cái liền nhanh chóng rời khỏi mộng cảnh.
Trong đan phòng dưới lòng đất của Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ mở mắt ra, thở phào một cái.
Quyết định nằm ở Long tộc...
Đây chính là tính kế Long tộc một lần, nên hắn thiếu những người này một phần nhân tình.
Vả lại giải quyết được cái "điềm gở" sắp tới đi rồi hẵng nói.
Lý Trường Thọ cũng không dừng lại mà tiếp tục hao tổn tinh thần, thông qua tượng thần để tìm Thần sứ có uy tín trong Hải Thần giáo để báo mộng.
Trưởng lão Hùng trại, lão già… khục… lão Thần sứ tự nhiên là người được ưu tiên để báo mộng.
Cho dù như thế nào, cũng nên chuẩn bị kỹ càng trước.
Để cho Thần sứ Hùng trại bắt đầu hành động, ước thúc tín đồ thu hẹp lại phạm vi hoạt động, chuẩn bị tốt để tùy thời ứng phó với xung đột.
Thế lực Nam Hải Thần giáo phân bố tương đối hẹp dài, phòng thủ cũng là một chuyện phiền toái.
Dù là lần huyết quang điềm gở này, kỳ thật cũng chỉ là xung đột giữa vài Thần giáo nho nhỏ với nhau, nhưng cũng coi như là diễn luyện phòng khi có đại họa xảy ra...
Sau khi báo mộng xong, Lý Trường Thọ còn có hàng tá việc phải làm. Giấy đạo nhân của mình lúc này đã được phái đi bảy thành, chạy tới Nam Hải Thần giáo ở Nam Thiệm Bộ Châu.
Thần giáo của hắn, bản thân hắn tự nhiên phải xuất lực thủ hộ.
Kế tiếp còn phải tìm "con cháu" của mấy gốc cây kia, ép nhựa cây lấy mủ để làm thành người giấy dự bị.
Lý Trường Thọ có dự cảm, bóng đen của cái bàn tay bẩn thỉu đang hướng về Nam Hải Thần giáo, đã cách đó không xa.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, đề phòng khả năng cực nhỏ có thể phát sinh.
Một số lượng lớn ếch ngọc Tu Linh Thực ở Tiểu Quỳnh phong lần này cũng bị đạo nhân giấy bỏ vào túi linh thú, mang hơn phân nửa gấp rút đi tiếp viện cho Hải Thần giáo.
...
Cùng lúc đó...
Trong một cánh rừng ở Tây Ngưu Hạ Châu, mấy vòng đại trận che lấp phía dưới lòng chảo sông.
Có mười mấy đạo thân ảnh theo từng phương hướng khác nhau bay tới, nhảy vào bên trong lòng chảo sông, tu vi phần lớn là Thiên Tiên cảnh.
Bọn họ nam nữ đều có, phần lớn là khuôn mặt già nua, trong ánh mắt mỗi người đều hiện ra vài phần cảnh giác.
Nhưng người này đều tính là quen biết lẫn nhau, bọn họ đều có chung một thân phận…
Tây Phương giáo, người đại diện công đức.
Riêng mỗi người bọn họ đều có tượng thần của mình phân bố ở Tây Nam của Nam Thiệm Bộ Châu, khá gần phạm vi thế lực của Nam Hải Thần giáo.
Giờ phút này được mời tụ tập tại đây, nhưng người này cũng đều mơ hồ phỏng đoán được, đây là muốn xuất thủ với Nam Hải Thần giáo.
Cái gọi là người đại diện công đức, chính là lấy riêng danh nghĩa của mình lập ra Thần giáo, thu nhận tín đồ, thu nạp hương hỏa công đức. Nhưng phần hương hỏa công đức này, đã bị rút đi hết chín thành rưỡi.
Có thể được lưu lại nửa thành này, đối với bọn họ đã là chuyện tốt khó cầu, huống chi sau lưng còn có Thánh Nhân đại giáo làm chỗ dựa...
"Ơ, đều đã đến hết rồi?"
Một tiếng gọi khẽ, trong lòng chảo sông xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp.
Nàng mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt, tóc dài thướt tha tới tận thắt lưng, nhìn từ xa đã vô cùng mê người.
Thân ảnh ấy phóng ra một bước, liền xuất hiện tại chỗ đứng của hơn mười người này, khiến cho mấy người lập tức cả kinh.
Người này dĩ nhiên là Văn Tịnh đạo nhân.
Lúc này, Văn Tịnh đạo nhân lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài kim sắc, nhẹ nhàng quơ quơ khiến mấy người này lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Các ngươi không cần biết bổn tọa là ai, cũng không cần biết ta từ đâu tới.
Bổn tọa, chỉ muốn thương lượng với các ngươi một chút chuyện nhỏ."
Hơn mười người vừa định nói chuyện, lại phát hiện giọng nói giống như bị kim đâm, bất tri bất giác, bản thân mỗi người đã đổ mồ hôi lạnh đầy mình.
Một cỗ tâm lý sợ hãi, e ngại từ dưới đáy lòng đoàn người chậm rãi hiện lên.
Bước đi của Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng lay động, thân ảnh xinh đẹp bước lên mấy bước, mắt phượng hẹp dài đảo qua lần lượt nhìn những người này...
"Linh tính kém một chút, công đức lại không ít, coi như là mỹ vị.
Nhưng mà các ngươi yên tâm, các ngươi đã có chức trách bên người, bổn tọa sẽ không bắt các ngươi để làm bữa ăn ngon, còn có một đại tiệc lớn vô cùng phong phú đang chờ bổn tọa.
Ta lệnh cho các ngươi, một tháng sau đồng thời kích động phàm nhân, khiến bọn chúng đến Nam Hải Thần giáo gây chuyện, quậy phá.
Đến lúc đó, ta sẽ ban thưởng cho các ngươi một ít khôi lỗi phù hợp.
Mục đích của các ngươi là dẫn bọn hộ pháp Long tộc trong Nam Hải Thần giáo kia hiện thân. Sau đó giết hết một nửa, còn một nửa lưu lại để dụ thêm cao thủ Long tộc mắc bẫy.
Đến lúc đó, chuyện các ngươi phải làm chính là kích động những phàm nhân khác, để bọn chúng ngăn trở đám Long tộc này..."
Văn Tịnh đạo nhân nói xong, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Ánh mắt đảo qua hơn mười người, Văn Tịnh đạo nhân phát hiện bọn họ bị khí tức của chính mình hù đến không cách nào nói được.
Cười lạnh nửa tiếng, Văn Tịnh đạo nhân lạnh nhạt nói:
"Chuyện vừa rồi ta nói, nếu có phản đối, đi lên phía trước nửa bước."
Một bà lão mặt lộ vẻ do dự, bước về trước nửa bước định mở miệng nói chuyện.
Thế nhưng Văn Tịnh đạo nhân thoáng một cái, thân ảnh đã xuất hiện ở trước mặt bà lão, ngón tay dài nhọn cong lại búng ra.
Bà lão đã là nửa bước Kim Tiên cảnh này thân hình lập tức hóa thành những sợi bụi màu đen, cuốn theo chiều gió.
"Hiện tại, ai đồng ý, ai phản đối?"
Mấy người còn lại sắc mặt trắng bệch, riêng phần mình cúi đầu không dám ho he gì thêm.
Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng cười cười, đáy lòng không khỏi hiện ra thân ảnh cách một tầng nước mà chứng kiến được kia...
"Ừ..."
So với đám đồ ăn này, kẻ kia mới gọi là sinh linh chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.