Chương 177: Ngoan nhân và ngoan nhân đều tốt
Ngôn Quy Chính Truyện
12/06/2020
Dịch: Vì anh vô tình
Triệu Công Minh cưỡi mây, làm bộ như không có chuyện gì bay về phía mục tiêu ở hải đảo...
Dưới sự hỗ trợ của Tam muội, lúc này con đường “Đi đụng phải” của bọn họ đã thăng cấp thêm một lần nữa.
Giống như tình huống ngày hôm nay, chuyện Triệu Công Minh cần làm, càng đơn giản hơn so với kịch bản của ngày thường...
Trên hoang đảo, ngay khi Triệu Công Minh chủ động hiển lộ tung tích, thì Văn Tịnh đạo nhân đã phát hiện ra.
Nàng vừa định lặng lẽ bỏ chạy, nhưng vừa làm ra động tác thì đáy lòng lại sinh ra báo động mãnh liệt.
Giống như Văn Tịnh đạo nhân, từ thời viễn cổ, thượng cổ lẫn lộn qua, không có mấy người biết được nàng theo hầu loại người hung ác, thì linh giác của bản thân là linh mẫn nhất.
Vào lúc này trực giác đang nhắc nhở nàng, nếu lập tức bỏ chạy, thì hôm nay sẽ có đại hung hiểm.
Ngược lại, chỉ cần bất động sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì...
Nàng được Thánh Nhân của Tây Phương giáo phong tỏa thiên cơ, nên theo hầu sẽ không bị người khác tuỳ tiện điều tra ra được.
Mà nàng lại có được cảnh giới tu vi như vậy, nếu không chủ động hóa ra bản thể, trừ phi là các Thánh Nhân lão gia, những cao thủ khác nhìn cũng không thể biết được chân thân của nàng.
Hơn nữa nghiệp chướng của Văn Tịnh đạo nhân, đã sớm bị hương hỏa công đức rửa sạch sẽ, mặc dù hiện giờ công đức là bằng không, nhưng cũng sẽ không bị tuỳ tiện gán ghép là tà ma...
Vì thế Văn Tịnh đạo nhân không hề hoang mang, tiếp tục ngồi ở đó làm bộ đả tọa, âm thầm quan sát, có lẽ vị đại đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo này chỉ đi ngang qua đỉnh đầu mình thôi.
Đương nhiên Văn Tịnh đạo nhân nhận biết Triệu Công Minh, cũng biết Triệu Công Minh thần thông quảng đại. Chỉ cần y ném ra hai mươi tư viên Định Hải thần châu, thì có rất ít cao thủ dưới Thánh Nhân có thể đối phó được.
Nhưng nàng cũng không tin, bản thân mình có ngoại hình mê người như thế, lại không có nghiệp chướng, lí lịch đã được che giấu kỹ, thì vị đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo này sẽ không vô duyên vô cớ giết nàng!
Quả nhiên, Triệu Công Minh giống như... chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ của nàng.
Văn Tịnh đạo nhân nín thở, lẳng lặng đợi Triệu Công Minh bay qua, cũng làm xong chuẩn bị bỏ chạy hoặc đột nhiên bị chất vấn bất cứ lúc nào.
Nơi này đã vô cùng bí mật, lại còn có thể gặp được cao thủ như vậy...
Không lâu sau, Triệu Công Minh đã bay đến phía trên đỉnh đầu của Văn Tịnh đạo nhân.
Bỗng biến cố phát sinh!
Văn Tịnh đạo nhân chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, thì trên đám mây trong không trung kia, Triệu Công Minh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu. Sau đó y ôm ngực, thân hình trực tiếp từ trên mây ngã ngửa ra, rơi khỏi đám mây...
Khí tức của y yếu ớt, đạo vận hỗn loạn, cho người khác cảm giác đầu tiên chính là bị trọng thương, lại đột nhiên phát tác!
Chỉ nghe thấy tiếng "bịch" rất nhỏ, một nam nhân oai hùng từ trên trời rơi xuống, mặt hướng lên trên, tay chân dang ra thành hình chữ bát, ngã trước mặt Văn Tịnh đạo nhân.
Văn Tịnh đạo nhân:...
Chẳng, chẳng lẽ đây là, cuối cùng Thiên đạo lão gia cũng nhớ ra bản nữ vương đại nhân? Trực tiếp ban thưởng cho nàng một huyết thực như vậy?
Máu của cao thủ như thế này, tất nhiên...
"Ngươi, ngươi!"
Triệu Công Minh đột nhiên mở mắt, ra sức ngẩng đầu, tay run rẩy chỉ vào Văn Tịnh đạo nhân, vẻ mặt bi phẫn hô lên:
"Đạo hữu cớ sao... cớ sao lại đánh lén bần đạo?"
Văn Tịnh đạo nhân vốn có chút kích động, nhưng lúc này cảm thấy sửng sốt, đỉnh đầu lập tức toát ra mấy dấu hỏi.
Đây là tiết mục gì?
Nàng ở trong Hồng Hoang lẫn lộn lâu như vậy, nhưng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này...
"Đại ca! Đại ca người sao vậy?"
Đột nhiên, trong lòng của Văn Tịnh đạo nhân hiện lên hồi chuông báo động, một đạo khí tức trống rỗng xuất hiện bên ngoài trăm dặm, một thiếu nữ bỗng hiện thân, vài bước đã đi tới đây.
Quỳnh, Quỳnh Tiêu tiên tử?
Chẳng lẽ Triệu Công Minh và Tam Tiêu của Tiệt Giaó sớm đã nhìn thấu thân phận của nàng, cho nên mới ở đây mai phục nàng?
Nhưng vì sao không trực tiếp ra tay đánh lén, mà, mà lại.. như vậy...
Văn Tịnh đạo nhân trợn mắt ngồi ở đó, ra vẻ trấn định, trong mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn tình hình trước mắt. Nàng đã âm thầm làm tốt chuẩn bị, dù có tổn thất vạn năm đạo hạnh, cũng phải liều chết thi triển độn pháp để chạy trốn!
Thế nhưng chuyện phát sinh kế tiếp làm Văn Tịnh đạo nhân cảm thấy chính mình...
Không chỉ quá mức ngây thơ, mà sáu chân còn không có giày.
...
Cùng lúc đó, nơi diễn ra “Tam giáo nguyên lưu đại hội”, tinh thần Lý Trường Thọ hơi lay động.
Đột nhiên hắn có cảm giác, hình như có một chuyện vui nào đó làm mình cảm thấy vui vẻ đang phát sinh ở một nơi nào đó?
Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày, âm thầm bấm ngón tay suy tính.
Dựa vào việc bản thân đã chìm đắm nhiều năm trong phương pháp suy tính, rất nhanh... hắn đã xác định được mình không suy tính ra được gì cả.
Từ khi thần miếu Hải Thần giáo giảng đạo, phàm là những chuyện phát sinh có liên quan Hải thần giáo trong Nam Hải, thì Lý Trường Thọ đều có thể nhận được một số cảnh báo trước, xem như Thiên đạo lão gia chiếu cố cho mình.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng căn cứ vào ba định luật trong Hông hoang [Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục] chuyện tốt cũng không nhất định sẽ là chuyện tốt.
*Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục: ý nói trong họa có phúc, trong phúc lại chứa tai họa
Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính một lát, tất nhiên cũng không tính ra được gì, bèn vận dụng giấy đạo nhân ở Nam Hải khi trước lưu lại, ở các nơi thần miếu của Hải Thần giáo trong thế tục, tuần tra qua lại.
Với hắn mà nói, bất luận là chuyện tốt hay xấu, cũng không bằng vô sự.
“Cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi mọi việc.”
Trong lòng nói một câu như thế, Lý Trường Thọ lại tiếp tục duy trì cảnh giác, cố gắng phân tích tin vui thực chất kia là truyền đến từ phương nào.
Hắn đương nhiên không hề biết, vào lúc này ở trên một hoang đảo nào đó trong Nam Hải, xảy ra một cảnh tượng thần kỳ...
Đúng lúc này, một tia đạo vận lặng lẽ hiện ra trong lòng Lý Trường Thọ.
Lại có cảm ngộ đưa tin!
Lý Trường Thọ tu chính là Thái Thanh vô vi đạo, trước đây Huyền Đô đại pháp sư đã mấy lần mượn phương thức cảm ngộ đại đạo, ở đáy lòng hắn trực tiếp ngưng tụ thành mấy chữ.
Giờ phút này, tình hình như vậy lại xuất hiện một lần nữa!
Nhưng lần này, tia đạo vận kia lại tối nghĩa, huyền diệu như vậy!
Toàn bộ tinh thần của Lý Trường Thọ lập tức kiềm chế trong bản thể, bắt đầu cảm thụ, cảm ngộ, tinh thần dần dần rung chuyển khó yên.
Đây không phải là đạo vận của Huyền Đô đại pháp sư!
Bây giờ trong Hồng Hoang, có thể đả động đến Thái Thanh đạo vận, truyền lại tin tức trong lòng mình, ngoại trừ Huyền Đô đại pháp sư, cũng chỉ có bản thân Thái Thanh thánh nhân lão gia!
Thánh Nhân lão gia...
Không chỉ quen thuộc mình, còn bỏ qua người trung gian kia, trực tiếp trao đổi!
Tia đạo vận chậm rãi lưu chuyển, trong lòng của Lý Trường Thọ bắt đầu xuất hiện một chút cảm ngộ phức tạp. Mà trong những cảm ngộ này, còn xen lẫn một đoạn hình ảnh mơ hồ.
Thật là hình ảnh...
Huyền Đô đại pháp sư chỉ có thể truyền đến chữ viết đơn giản. Nhưng lúc này đại lão thông qua đạo vận truyền đến tin tức, lại bỏ qua phần cảm ngộ, một đoạn hình ảnh từ từ hiện ra trong lòng của Lý Trường Thọ!
Đạo hạnh chênh lệch vừa nhìn đã biết ngay!
Huyền Đô đại pháp sư chỉ là người mới biết gửi công văn nhắn tin mấy chữ, còn Thánh Nhân lão gia đã là chuyên nghiệp, cho nên ném luôn cho hắn một đoạn video!
Trong hình:
[Một con muỗi màu đen to bằng nắm đấm, lặng lẽ bay vào động phủ không người tràn đầy kim quang, đáp xuống trung tâm bảo ao ở đó, rồi hóa thành một thân ảnh xinh đẹp.
Trong bảo ao nổi lên một đóa kim liên có mười hai cánh hoa, nữ tử liền đưa tay điểm trên kim liên, từng tia kim quang nhanh chóng xông vào trong cơ thể nàng...
“Nghiệt súc!”]
Một tiếng hét chấn động truyền đến, hình ảnh lập tức dừng lại.
Lý Trường Thọ ngây người một giây lát, lượng tin tức quả thực có chút nhiều.
Chẳng lẽ đây là... cảnh tượng Văn đạo nhân hút lấy thập nhị phẩm kim liên!?
Không ngờ dáng người Văn đạo nhân lại lốt như vậy, nhưng còn kém Tửu sư thúc nhà mình một chút!
Khụ, một phần họa phong nào đó trong Hồng Hoang có chút vượt qua ngoài dự liệu của hắn...
*họa phong: tai họa liên quan đến nữ sắc...
Tiếp theo đó, những cảm ngộ kia cũng bị Lý Trường Thọ chậm rãi lý giải.
Huyền diệu khó giải thích, tuyệt không thể tả.
Muốn giải thích chuẩn xác những cảm ngộ này, Lý Trường Thọ cũng không có cách nào nói ra được, dựa theo ý tứ lĩnh ngộ đại khái của Lý Trường Thọ thì ——
[Cảnh tượng này là do Thánh Nhân lão gia thôi diễn ra, tương lai chẳng biết khi nào sẽ xảy ra.
Việc này sẽ liên quan đến một đại sự khác mà Thánh Nhân lão gia phải làm trong tương lai.
Nhưng trong tương lai, nó đã xảy ra một chút thay đổi. Nên hắn phải đi sửa lại, dùng thủ đoạn để khiến từ “có triển vọng”, hiện đang lâm vào “ không chắc chắn” thành “hiệu quả”]
Hiểu rõ xong trong lòng của Lý Trường Thọ rung động một trận...
Hắn vẫn biết, sức chiến đấu của cao thủ đỉnh cấp trong Hồng Hoang cực kỳ cao, nhưng căn bản không thể tưởng tượng, Thánh Nhân lại có năng lực đến cỡ này!
Trong thời gian này, vậy mà Thái Thanh thánh nhân nhà mình đã suy tính ra một đoạn tình huống trong đại chiến Phong Thần...
Không chỉ có vậy!
Việc Văn đạo nhân hút thập nhị phẩm kim liên, lại liên quan đến một chuyện đại sự khác của Thái Thanh thánh nhân với Tây Phương giáo. Chuyện này rất có thể chính là “Lão Tử rời khỏi phía tây cốc, hóa hồ vi phật”!
—— Thật ra chuyện này rất dễ hiểu.
Thánh Nhân lão gia nhà mình là lão trạch mà trong Hồng Hoang mọi người đều biết...
À, là thanh tĩnh vô vi!
Về chuyện liên quan đến Thái Thanh thánh nhân và Tây Phương giáo, nếu nghĩ kỹ một chút, cũng chỉ có chuyện Phong Thần đại chiến liên thủ với Phá Vạn Tiên Trận cùng Tru Tiên kiếm trận, và hóa hồ vi Phật.
Trong lòng Lý Trường Thọ hoàn toàn không còn gì để nói...
Đây chính là thủ đoạn của Thánh nhân!
Chuyện có quan hệ với Thánh Nhân dù chưa phát sinh, mới có chút biến hóa, nhiều biến số một chút, nhưng Thánh Nhân đã cảm ứng được rồi!
Đạo vận huyền diệu tối nghĩa kia dần dần tán đi, hình ảnh trong lòng Lý Trường Thọ cũng chậm rãi tiêu tán, nhưng đã có chỉ dẫn rõ ràng.
[Nam Hải, chín ngàn dặm]
Lý Trường Thọ không hề chần chờ, trong chớp mắt sử dụng lão thần tiên bằng giấy vẫn còn đang hoạt động kia, cưỡi mây bay nhanh về phía chính nam.
Hắn toàn lực vận chuyển tinh thần, cố gắng lý giải những tin tức mà Thánh Nhân lão gia đã truyền lại...
Thật ra trong chuyện này có ẩn chứa một sự logic.
Trong Phong Thần đại chiến, hai vị Thánh Nhân của Tây Phương giáo điên cuồng đào góc tường Đạo môn, trong bóng tối lại làm quá nhiều chuyện xấu. Nên Tây phương giáo mới bị tổn thất thập nhị phẩm kim liên, là do Văn đạo nhân hôn một cái biến nó thành cửu phẩm kim liên.
Cũng bởi vì không có thập nhị phẩm công đức kim liên trấn áp khí vận của Tây Phương giáo, Thái Thanh Lão Tử mới có thể thuận lợi tính toán áp dụng thành công việc hóa hồ vi phật...
Tất cả đều nằm trong mắt Thái Thanh!
Mà lúc này Lý Trường Thọ cũng không dám suy nghĩ nhiều, dựa theo lời nhắc nhở của Thánh Nhân lão gia, một đường bay về phía nam, cũng chuẩn bị để giấy đạo nhân tự bạo bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lý Trường Thọ không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ảnh hưởng đến chuyện “Văn đạo nhân hút lấy kim liên”?
Hơn nữa Thánh Nhân lão gia vì sao lại đẩy việc này cho hắn?
Trong này, có lẽ có nhân quả nào đó?
Sau gần nửa canh giờ.
Lý Trường Thọ bay ra chín ngàn dặm, nhìn biển rộng mênh mông, cũng không biết nên đi hướng đông hay hướng tây, chỉ có thể ở không trung lẳng lặng chờ đợi.
Dự cảm lúc trước của mình quả thật không phạm sai lầm.
Đúng là chuyện tốt.
Chính mình là pháp bảo dạng người đi theo Đại pháp sư, lại ngẫu nhiên trở thành người pháp bảo của Thánh Nhân lão gia, đương nhiên là chuyện cực kỳ vui!
Chỗ dựa phía sau lập tức trở nên rõ ràng, vững chắc hẳn lên...
...
Cùng lúc đó, ở phía đông nam, cách giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ mấy vạn dặm.
Văn Tịnh đạo nhân cưỡi một đám mây trắng, ở trên trời chậm rãi bay đi.
Nàng rất ít khi bộc lộ tung tích ở trên đường, nhưng bây giờ không thể không...
Văn Tịnh đạo nhân vốn mặc một chiếc váy mỏng, lại khoác thêm một thân trắng noãn, khiến váy lụa không chút hở hang.
Nàng đưa tay đè cổ áo của mình, từ nữ tử quyến rũ trước đây như biến thành tiên nữ hiền lành, đang bay về phía tây...
Vẻ mặt có chút hốt hoảng, sắc mặt mang theo một chút buồn bã.
Trong lòng Văn Tịnh đạo nhân nhớ đến những lời thề đại đạo rườm rà dài dòng ban nãy, trong mắt đã lộ ra một chút bi phẫn.
Đạo môn tam giáo, đây đều là... thứ quỷ gì vậy!
Rốt cuộc ai mới là tà ma?
Hả?
Rốt cuộc ai mới là hung thú viễn cổ?
Ai mới là Huyết Hải ma chủng giết người không chớp mắt!
Nàng đường đường là nữ vương đại nhân của hắc sí huyết tộc muỗi, lại bị... bị...
Đường lối của đệ tử Đạo môn quá bẩn rồi!
Không, máu đang chảy trong người của bọn chúng nhất định đều là đen, và bẩn, vô liêm sỉ, làm cho muỗi cũng thấy buồn nôn.
Xong rồi, mọi thứ xong rồi...
Các đệ tử của Thánh Nhân Tây Phương giáo đều tự cho rằng mình mưu tính hơn người, thích giở âm mưu quỷ kế, nhưng căn bản không thể nào là đối thủ của đệ tử Đạo môn!
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
Nhưng dù trong lòng nàng phát điên đến cỡ nào, thì lúc này cũng không dám biểu lộ ra.
Vì đối phương vẫn đang quan sát biểu hiện của nàng!
Đây là đang đùa với nàng sao?
Một mình Quỳnh Tiêu, Văn đạo nhân đã không nắm chắc có thể đối phó được, có Kim Giao tiễn đại danh đỉnh đỉnh, là bảo vật sát phạt trong những tiên thiên linh bảo nổi danh.
Huống chi, bên cạnh còn có một Triệu Công Minh và hai mươi tư viên Định Hải thần
Nàng mặc dù là nữ vương cao quý của hắc sí huyết muỗi tộc, nhưng chẳng qua chỉ là con rối bị Tây Phương giáo khống chế mà thôi, trong tay cũng không có pháp bảo lợi hại nào, ra ngoài lăn lộn chỉ có thể dựa vào thần thông.
Văn Tịnh đạo nhân nắm thật chặt cổ áo lụa, trên khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ủy khuất, lại có thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu...
Đương nhiên đây là diễn kịch, bởi vì Văn Tịnh đạo nhân có thể cảm nhận được, hai ngoan nhân kia còn đang dùng pháp bảo nào đó giám sát mình.
Nếu nàng thi triển độn pháp, chắc chắn sẽ bị bại lộ thân phận.
Cảm giác bị giám sát từ từ biến mất, Văn Tịnh đạo nhân hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục cưỡi mây bay nhanh về phía hướng tây.
Bỗng nhiên, tiên thức của nàng phát hiện ra, ngoài vạn dặm trên mặt biển bên có một lão đạo với mái tóc trắng xoá, tu vi Thiên Tiên cảnh sơ kỳ đang đứng đó.
Nếu là ngày bình thường, Văn Tịnh đạo nhân đã tiện tay hút khô lão đạo này.
Nhưng lúc này, nàng làm như không thấy, trực tiếp cưỡi mây bay qua.
Sáu ngàn dặm, ba ngàn dặm...
Tinh thần Lý Trường Thọ đột nhiên chấn động, thấy được thân hình của Văn Tịnh đạo nhân đang cưỡi mây trên không trung.
Trong lòng mới vừa nhìn thấy Văn Tịnh đạo nhân và kim liên qua màn ảnh nhỏ, Lý Trường Thọ lập tức nhận ra, cũng phát hiện, trạng thái lúc này của Văn Tịnh đạo nhân...
Hình như...
Hả? Cũng giống như Đông Mộc Công trước đây, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế...
Trong chớp mắt, Lý Trường Thọ đột nhiên hiểu rõ, vì sao Thái Thanh thánh nhân nhà mình lại để cho hắn đến “sửa đổi” việc này...
Văn Tịnh đạo nhân bay rất nhanh, ngay lúc sắp “gặp thoáng qua” với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ lập tức lấy lại tinh thần, truyền âm hô:
"Đạo hữu!
Xin dừng bước!"
Triệu Công Minh cưỡi mây, làm bộ như không có chuyện gì bay về phía mục tiêu ở hải đảo...
Dưới sự hỗ trợ của Tam muội, lúc này con đường “Đi đụng phải” của bọn họ đã thăng cấp thêm một lần nữa.
Giống như tình huống ngày hôm nay, chuyện Triệu Công Minh cần làm, càng đơn giản hơn so với kịch bản của ngày thường...
Trên hoang đảo, ngay khi Triệu Công Minh chủ động hiển lộ tung tích, thì Văn Tịnh đạo nhân đã phát hiện ra.
Nàng vừa định lặng lẽ bỏ chạy, nhưng vừa làm ra động tác thì đáy lòng lại sinh ra báo động mãnh liệt.
Giống như Văn Tịnh đạo nhân, từ thời viễn cổ, thượng cổ lẫn lộn qua, không có mấy người biết được nàng theo hầu loại người hung ác, thì linh giác của bản thân là linh mẫn nhất.
Vào lúc này trực giác đang nhắc nhở nàng, nếu lập tức bỏ chạy, thì hôm nay sẽ có đại hung hiểm.
Ngược lại, chỉ cần bất động sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì...
Nàng được Thánh Nhân của Tây Phương giáo phong tỏa thiên cơ, nên theo hầu sẽ không bị người khác tuỳ tiện điều tra ra được.
Mà nàng lại có được cảnh giới tu vi như vậy, nếu không chủ động hóa ra bản thể, trừ phi là các Thánh Nhân lão gia, những cao thủ khác nhìn cũng không thể biết được chân thân của nàng.
Hơn nữa nghiệp chướng của Văn Tịnh đạo nhân, đã sớm bị hương hỏa công đức rửa sạch sẽ, mặc dù hiện giờ công đức là bằng không, nhưng cũng sẽ không bị tuỳ tiện gán ghép là tà ma...
Vì thế Văn Tịnh đạo nhân không hề hoang mang, tiếp tục ngồi ở đó làm bộ đả tọa, âm thầm quan sát, có lẽ vị đại đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo này chỉ đi ngang qua đỉnh đầu mình thôi.
Đương nhiên Văn Tịnh đạo nhân nhận biết Triệu Công Minh, cũng biết Triệu Công Minh thần thông quảng đại. Chỉ cần y ném ra hai mươi tư viên Định Hải thần châu, thì có rất ít cao thủ dưới Thánh Nhân có thể đối phó được.
Nhưng nàng cũng không tin, bản thân mình có ngoại hình mê người như thế, lại không có nghiệp chướng, lí lịch đã được che giấu kỹ, thì vị đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo này sẽ không vô duyên vô cớ giết nàng!
Quả nhiên, Triệu Công Minh giống như... chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ của nàng.
Văn Tịnh đạo nhân nín thở, lẳng lặng đợi Triệu Công Minh bay qua, cũng làm xong chuẩn bị bỏ chạy hoặc đột nhiên bị chất vấn bất cứ lúc nào.
Nơi này đã vô cùng bí mật, lại còn có thể gặp được cao thủ như vậy...
Không lâu sau, Triệu Công Minh đã bay đến phía trên đỉnh đầu của Văn Tịnh đạo nhân.
Bỗng biến cố phát sinh!
Văn Tịnh đạo nhân chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, thì trên đám mây trong không trung kia, Triệu Công Minh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu. Sau đó y ôm ngực, thân hình trực tiếp từ trên mây ngã ngửa ra, rơi khỏi đám mây...
Khí tức của y yếu ớt, đạo vận hỗn loạn, cho người khác cảm giác đầu tiên chính là bị trọng thương, lại đột nhiên phát tác!
Chỉ nghe thấy tiếng "bịch" rất nhỏ, một nam nhân oai hùng từ trên trời rơi xuống, mặt hướng lên trên, tay chân dang ra thành hình chữ bát, ngã trước mặt Văn Tịnh đạo nhân.
Văn Tịnh đạo nhân:...
Chẳng, chẳng lẽ đây là, cuối cùng Thiên đạo lão gia cũng nhớ ra bản nữ vương đại nhân? Trực tiếp ban thưởng cho nàng một huyết thực như vậy?
Máu của cao thủ như thế này, tất nhiên...
"Ngươi, ngươi!"
Triệu Công Minh đột nhiên mở mắt, ra sức ngẩng đầu, tay run rẩy chỉ vào Văn Tịnh đạo nhân, vẻ mặt bi phẫn hô lên:
"Đạo hữu cớ sao... cớ sao lại đánh lén bần đạo?"
Văn Tịnh đạo nhân vốn có chút kích động, nhưng lúc này cảm thấy sửng sốt, đỉnh đầu lập tức toát ra mấy dấu hỏi.
Đây là tiết mục gì?
Nàng ở trong Hồng Hoang lẫn lộn lâu như vậy, nhưng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này...
"Đại ca! Đại ca người sao vậy?"
Đột nhiên, trong lòng của Văn Tịnh đạo nhân hiện lên hồi chuông báo động, một đạo khí tức trống rỗng xuất hiện bên ngoài trăm dặm, một thiếu nữ bỗng hiện thân, vài bước đã đi tới đây.
Quỳnh, Quỳnh Tiêu tiên tử?
Chẳng lẽ Triệu Công Minh và Tam Tiêu của Tiệt Giaó sớm đã nhìn thấu thân phận của nàng, cho nên mới ở đây mai phục nàng?
Nhưng vì sao không trực tiếp ra tay đánh lén, mà, mà lại.. như vậy...
Văn Tịnh đạo nhân trợn mắt ngồi ở đó, ra vẻ trấn định, trong mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn tình hình trước mắt. Nàng đã âm thầm làm tốt chuẩn bị, dù có tổn thất vạn năm đạo hạnh, cũng phải liều chết thi triển độn pháp để chạy trốn!
Thế nhưng chuyện phát sinh kế tiếp làm Văn Tịnh đạo nhân cảm thấy chính mình...
Không chỉ quá mức ngây thơ, mà sáu chân còn không có giày.
...
Cùng lúc đó, nơi diễn ra “Tam giáo nguyên lưu đại hội”, tinh thần Lý Trường Thọ hơi lay động.
Đột nhiên hắn có cảm giác, hình như có một chuyện vui nào đó làm mình cảm thấy vui vẻ đang phát sinh ở một nơi nào đó?
Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày, âm thầm bấm ngón tay suy tính.
Dựa vào việc bản thân đã chìm đắm nhiều năm trong phương pháp suy tính, rất nhanh... hắn đã xác định được mình không suy tính ra được gì cả.
Từ khi thần miếu Hải Thần giáo giảng đạo, phàm là những chuyện phát sinh có liên quan Hải thần giáo trong Nam Hải, thì Lý Trường Thọ đều có thể nhận được một số cảnh báo trước, xem như Thiên đạo lão gia chiếu cố cho mình.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng căn cứ vào ba định luật trong Hông hoang [Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục] chuyện tốt cũng không nhất định sẽ là chuyện tốt.
*Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục: ý nói trong họa có phúc, trong phúc lại chứa tai họa
Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính một lát, tất nhiên cũng không tính ra được gì, bèn vận dụng giấy đạo nhân ở Nam Hải khi trước lưu lại, ở các nơi thần miếu của Hải Thần giáo trong thế tục, tuần tra qua lại.
Với hắn mà nói, bất luận là chuyện tốt hay xấu, cũng không bằng vô sự.
“Cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi mọi việc.”
Trong lòng nói một câu như thế, Lý Trường Thọ lại tiếp tục duy trì cảnh giác, cố gắng phân tích tin vui thực chất kia là truyền đến từ phương nào.
Hắn đương nhiên không hề biết, vào lúc này ở trên một hoang đảo nào đó trong Nam Hải, xảy ra một cảnh tượng thần kỳ...
Đúng lúc này, một tia đạo vận lặng lẽ hiện ra trong lòng Lý Trường Thọ.
Lại có cảm ngộ đưa tin!
Lý Trường Thọ tu chính là Thái Thanh vô vi đạo, trước đây Huyền Đô đại pháp sư đã mấy lần mượn phương thức cảm ngộ đại đạo, ở đáy lòng hắn trực tiếp ngưng tụ thành mấy chữ.
Giờ phút này, tình hình như vậy lại xuất hiện một lần nữa!
Nhưng lần này, tia đạo vận kia lại tối nghĩa, huyền diệu như vậy!
Toàn bộ tinh thần của Lý Trường Thọ lập tức kiềm chế trong bản thể, bắt đầu cảm thụ, cảm ngộ, tinh thần dần dần rung chuyển khó yên.
Đây không phải là đạo vận của Huyền Đô đại pháp sư!
Bây giờ trong Hồng Hoang, có thể đả động đến Thái Thanh đạo vận, truyền lại tin tức trong lòng mình, ngoại trừ Huyền Đô đại pháp sư, cũng chỉ có bản thân Thái Thanh thánh nhân lão gia!
Thánh Nhân lão gia...
Không chỉ quen thuộc mình, còn bỏ qua người trung gian kia, trực tiếp trao đổi!
Tia đạo vận chậm rãi lưu chuyển, trong lòng của Lý Trường Thọ bắt đầu xuất hiện một chút cảm ngộ phức tạp. Mà trong những cảm ngộ này, còn xen lẫn một đoạn hình ảnh mơ hồ.
Thật là hình ảnh...
Huyền Đô đại pháp sư chỉ có thể truyền đến chữ viết đơn giản. Nhưng lúc này đại lão thông qua đạo vận truyền đến tin tức, lại bỏ qua phần cảm ngộ, một đoạn hình ảnh từ từ hiện ra trong lòng của Lý Trường Thọ!
Đạo hạnh chênh lệch vừa nhìn đã biết ngay!
Huyền Đô đại pháp sư chỉ là người mới biết gửi công văn nhắn tin mấy chữ, còn Thánh Nhân lão gia đã là chuyên nghiệp, cho nên ném luôn cho hắn một đoạn video!
Trong hình:
[Một con muỗi màu đen to bằng nắm đấm, lặng lẽ bay vào động phủ không người tràn đầy kim quang, đáp xuống trung tâm bảo ao ở đó, rồi hóa thành một thân ảnh xinh đẹp.
Trong bảo ao nổi lên một đóa kim liên có mười hai cánh hoa, nữ tử liền đưa tay điểm trên kim liên, từng tia kim quang nhanh chóng xông vào trong cơ thể nàng...
“Nghiệt súc!”]
Một tiếng hét chấn động truyền đến, hình ảnh lập tức dừng lại.
Lý Trường Thọ ngây người một giây lát, lượng tin tức quả thực có chút nhiều.
Chẳng lẽ đây là... cảnh tượng Văn đạo nhân hút lấy thập nhị phẩm kim liên!?
Không ngờ dáng người Văn đạo nhân lại lốt như vậy, nhưng còn kém Tửu sư thúc nhà mình một chút!
Khụ, một phần họa phong nào đó trong Hồng Hoang có chút vượt qua ngoài dự liệu của hắn...
*họa phong: tai họa liên quan đến nữ sắc...
Tiếp theo đó, những cảm ngộ kia cũng bị Lý Trường Thọ chậm rãi lý giải.
Huyền diệu khó giải thích, tuyệt không thể tả.
Muốn giải thích chuẩn xác những cảm ngộ này, Lý Trường Thọ cũng không có cách nào nói ra được, dựa theo ý tứ lĩnh ngộ đại khái của Lý Trường Thọ thì ——
[Cảnh tượng này là do Thánh Nhân lão gia thôi diễn ra, tương lai chẳng biết khi nào sẽ xảy ra.
Việc này sẽ liên quan đến một đại sự khác mà Thánh Nhân lão gia phải làm trong tương lai.
Nhưng trong tương lai, nó đã xảy ra một chút thay đổi. Nên hắn phải đi sửa lại, dùng thủ đoạn để khiến từ “có triển vọng”, hiện đang lâm vào “ không chắc chắn” thành “hiệu quả”]
Hiểu rõ xong trong lòng của Lý Trường Thọ rung động một trận...
Hắn vẫn biết, sức chiến đấu của cao thủ đỉnh cấp trong Hồng Hoang cực kỳ cao, nhưng căn bản không thể tưởng tượng, Thánh Nhân lại có năng lực đến cỡ này!
Trong thời gian này, vậy mà Thái Thanh thánh nhân nhà mình đã suy tính ra một đoạn tình huống trong đại chiến Phong Thần...
Không chỉ có vậy!
Việc Văn đạo nhân hút thập nhị phẩm kim liên, lại liên quan đến một chuyện đại sự khác của Thái Thanh thánh nhân với Tây Phương giáo. Chuyện này rất có thể chính là “Lão Tử rời khỏi phía tây cốc, hóa hồ vi phật”!
—— Thật ra chuyện này rất dễ hiểu.
Thánh Nhân lão gia nhà mình là lão trạch mà trong Hồng Hoang mọi người đều biết...
À, là thanh tĩnh vô vi!
Về chuyện liên quan đến Thái Thanh thánh nhân và Tây Phương giáo, nếu nghĩ kỹ một chút, cũng chỉ có chuyện Phong Thần đại chiến liên thủ với Phá Vạn Tiên Trận cùng Tru Tiên kiếm trận, và hóa hồ vi Phật.
Trong lòng Lý Trường Thọ hoàn toàn không còn gì để nói...
Đây chính là thủ đoạn của Thánh nhân!
Chuyện có quan hệ với Thánh Nhân dù chưa phát sinh, mới có chút biến hóa, nhiều biến số một chút, nhưng Thánh Nhân đã cảm ứng được rồi!
Đạo vận huyền diệu tối nghĩa kia dần dần tán đi, hình ảnh trong lòng Lý Trường Thọ cũng chậm rãi tiêu tán, nhưng đã có chỉ dẫn rõ ràng.
[Nam Hải, chín ngàn dặm]
Lý Trường Thọ không hề chần chờ, trong chớp mắt sử dụng lão thần tiên bằng giấy vẫn còn đang hoạt động kia, cưỡi mây bay nhanh về phía chính nam.
Hắn toàn lực vận chuyển tinh thần, cố gắng lý giải những tin tức mà Thánh Nhân lão gia đã truyền lại...
Thật ra trong chuyện này có ẩn chứa một sự logic.
Trong Phong Thần đại chiến, hai vị Thánh Nhân của Tây Phương giáo điên cuồng đào góc tường Đạo môn, trong bóng tối lại làm quá nhiều chuyện xấu. Nên Tây phương giáo mới bị tổn thất thập nhị phẩm kim liên, là do Văn đạo nhân hôn một cái biến nó thành cửu phẩm kim liên.
Cũng bởi vì không có thập nhị phẩm công đức kim liên trấn áp khí vận của Tây Phương giáo, Thái Thanh Lão Tử mới có thể thuận lợi tính toán áp dụng thành công việc hóa hồ vi phật...
Tất cả đều nằm trong mắt Thái Thanh!
Mà lúc này Lý Trường Thọ cũng không dám suy nghĩ nhiều, dựa theo lời nhắc nhở của Thánh Nhân lão gia, một đường bay về phía nam, cũng chuẩn bị để giấy đạo nhân tự bạo bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lý Trường Thọ không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ảnh hưởng đến chuyện “Văn đạo nhân hút lấy kim liên”?
Hơn nữa Thánh Nhân lão gia vì sao lại đẩy việc này cho hắn?
Trong này, có lẽ có nhân quả nào đó?
Sau gần nửa canh giờ.
Lý Trường Thọ bay ra chín ngàn dặm, nhìn biển rộng mênh mông, cũng không biết nên đi hướng đông hay hướng tây, chỉ có thể ở không trung lẳng lặng chờ đợi.
Dự cảm lúc trước của mình quả thật không phạm sai lầm.
Đúng là chuyện tốt.
Chính mình là pháp bảo dạng người đi theo Đại pháp sư, lại ngẫu nhiên trở thành người pháp bảo của Thánh Nhân lão gia, đương nhiên là chuyện cực kỳ vui!
Chỗ dựa phía sau lập tức trở nên rõ ràng, vững chắc hẳn lên...
...
Cùng lúc đó, ở phía đông nam, cách giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ mấy vạn dặm.
Văn Tịnh đạo nhân cưỡi một đám mây trắng, ở trên trời chậm rãi bay đi.
Nàng rất ít khi bộc lộ tung tích ở trên đường, nhưng bây giờ không thể không...
Văn Tịnh đạo nhân vốn mặc một chiếc váy mỏng, lại khoác thêm một thân trắng noãn, khiến váy lụa không chút hở hang.
Nàng đưa tay đè cổ áo của mình, từ nữ tử quyến rũ trước đây như biến thành tiên nữ hiền lành, đang bay về phía tây...
Vẻ mặt có chút hốt hoảng, sắc mặt mang theo một chút buồn bã.
Trong lòng Văn Tịnh đạo nhân nhớ đến những lời thề đại đạo rườm rà dài dòng ban nãy, trong mắt đã lộ ra một chút bi phẫn.
Đạo môn tam giáo, đây đều là... thứ quỷ gì vậy!
Rốt cuộc ai mới là tà ma?
Hả?
Rốt cuộc ai mới là hung thú viễn cổ?
Ai mới là Huyết Hải ma chủng giết người không chớp mắt!
Nàng đường đường là nữ vương đại nhân của hắc sí huyết tộc muỗi, lại bị... bị...
Đường lối của đệ tử Đạo môn quá bẩn rồi!
Không, máu đang chảy trong người của bọn chúng nhất định đều là đen, và bẩn, vô liêm sỉ, làm cho muỗi cũng thấy buồn nôn.
Xong rồi, mọi thứ xong rồi...
Các đệ tử của Thánh Nhân Tây Phương giáo đều tự cho rằng mình mưu tính hơn người, thích giở âm mưu quỷ kế, nhưng căn bản không thể nào là đối thủ của đệ tử Đạo môn!
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
Nhưng dù trong lòng nàng phát điên đến cỡ nào, thì lúc này cũng không dám biểu lộ ra.
Vì đối phương vẫn đang quan sát biểu hiện của nàng!
Đây là đang đùa với nàng sao?
Một mình Quỳnh Tiêu, Văn đạo nhân đã không nắm chắc có thể đối phó được, có Kim Giao tiễn đại danh đỉnh đỉnh, là bảo vật sát phạt trong những tiên thiên linh bảo nổi danh.
Huống chi, bên cạnh còn có một Triệu Công Minh và hai mươi tư viên Định Hải thần
Nàng mặc dù là nữ vương cao quý của hắc sí huyết muỗi tộc, nhưng chẳng qua chỉ là con rối bị Tây Phương giáo khống chế mà thôi, trong tay cũng không có pháp bảo lợi hại nào, ra ngoài lăn lộn chỉ có thể dựa vào thần thông.
Văn Tịnh đạo nhân nắm thật chặt cổ áo lụa, trên khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ủy khuất, lại có thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu...
Đương nhiên đây là diễn kịch, bởi vì Văn Tịnh đạo nhân có thể cảm nhận được, hai ngoan nhân kia còn đang dùng pháp bảo nào đó giám sát mình.
Nếu nàng thi triển độn pháp, chắc chắn sẽ bị bại lộ thân phận.
Cảm giác bị giám sát từ từ biến mất, Văn Tịnh đạo nhân hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục cưỡi mây bay nhanh về phía hướng tây.
Bỗng nhiên, tiên thức của nàng phát hiện ra, ngoài vạn dặm trên mặt biển bên có một lão đạo với mái tóc trắng xoá, tu vi Thiên Tiên cảnh sơ kỳ đang đứng đó.
Nếu là ngày bình thường, Văn Tịnh đạo nhân đã tiện tay hút khô lão đạo này.
Nhưng lúc này, nàng làm như không thấy, trực tiếp cưỡi mây bay qua.
Sáu ngàn dặm, ba ngàn dặm...
Tinh thần Lý Trường Thọ đột nhiên chấn động, thấy được thân hình của Văn Tịnh đạo nhân đang cưỡi mây trên không trung.
Trong lòng mới vừa nhìn thấy Văn Tịnh đạo nhân và kim liên qua màn ảnh nhỏ, Lý Trường Thọ lập tức nhận ra, cũng phát hiện, trạng thái lúc này của Văn Tịnh đạo nhân...
Hình như...
Hả? Cũng giống như Đông Mộc Công trước đây, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế...
Trong chớp mắt, Lý Trường Thọ đột nhiên hiểu rõ, vì sao Thái Thanh thánh nhân nhà mình lại để cho hắn đến “sửa đổi” việc này...
Văn Tịnh đạo nhân bay rất nhanh, ngay lúc sắp “gặp thoáng qua” với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ lập tức lấy lại tinh thần, truyền âm hô:
"Đạo hữu!
Xin dừng bước!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.