Chương 160: Tam giáo tề tụ, khẩn cấp truyền tin
Ngôn Quy Chính Truyện
26/05/2020
Dịch: Vũ Tích
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
***
[Gần đây mình có làm gì đắc tội Trường Thọ sư điệt sao?]
Nghe Lý Trường Thọ hỏi xong Tửu Ô trong lòng hoảng hốt, nhíu mày trầm tư.
Ngay sau đó Tửu Ô liền cân nhắc câu chữ trả lời:
"Có chuyện gì thế? Trước giờ ta vẫn luôn vì môn phái bôn ba, đến tu hành của bản thân mình còn bị ảnh hưởng, cho nên cũng không muốn thu đồ đệ, chắc ngươi cũng hiểu được mà phải không?"
Vừa nói Tửu Ô vừa ngẩng đầu nhìn "tòa núi nhỏ" trước mắt...
"Trường Thọ, ngươi thật sự muốn đưa biểu muội về môn phái sao?"
"Chỉ có để biểu muội ở cạnh bên, ta mới có thể an tâm được một chút" Lý Trường Thọ trả lời.
Tai họa ngầm như vậy, nếu không thể ngoan tuyệt hạ thủ thì chỉ có cách là để ở bên cạnh trông chừng chứ biết làm sao.
Thủ đoạn mà hắn hay dùng – lời thề đại đạo, cũng không thích hợp áp dụng cho Hùng Linh Lỵ.
Dù có làm cho Hùng Linh Lỵ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, rồi bắt nàng lập lời thề đại đạo tàn nhẫn nhất, thì vẫn có thể gặp tình huống khi nàng mơ ngủ sẽ nói ra những chuyện này, sau đó...à không có sau đó nữa...vì nàng sẽ bị thiên đạo dùng thiên phạt kiếp đánh cho tan tành...
Vì vậy Lý Trường Thọ mới động tâm tư muốn tìm biện pháp đưa Hùng Linh Lỵ, người đang bị Tiêu Dao tiên tông ghét bỏ, đưa về Độ Tiên môn.
Tiểu Quỳnh phong rộng rãi như vậy, Lý Trường Thọ tự tin có chín thành tám chắc chắn trấn áp được Hùng Loli này.... Tuy nhiên hắn cũng để dành ra "không chấm hai" thành cho trường hợp Linh Lỵ bỏ trốn cũng như sự tùy hứng của Thiên đạo lão gia.
Vu nhân có năng lực di sơn đảo hải. Nếu đem Hùng Linh Lỵ về môn phái và dốc lòng bồi dưỡng, biết đâu trong thời khắc mấu chốt nàng có thể khiêng cả Tiểu Quỳnh phong, vắt chân lên cổ bỏ chạy, mang theo cả người lẫn của.
Do đó, nếu nhìn từ góc độ này, đây là một việc làm có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.
Hơn nữa, Hùng Linh Lỵ xuất thân từ gia tộc thần sứ Hải Thần giáo, có nguồn gốc sâu xa với chính mình. Giữ nàng bên người để sai khiến thì mới bớt đi phần nào nhân quả cho chính mình.
Ngoài ra Lý Trường Thọ còn có một cái nho nhỏ ý đồ, thực cũng không quan trọng lắm...
Tiểu Quỳnh phong bây giờ còn thiếu một vị đội trưởng an ninh đáng tin cậy lại biết nghe lời. Hùng Linh Lỵ tư chất tự thân cũng không tệ, có thể xem như là tiểu hung thú hộ sơn hình người.
Tất nhiên, việc này cũng không phải là trăm lợi mà không có một hại nào.
Lý Trường Thọ cũng đã suy nghĩ kỹ mới đi hỏi Tửu Ô việc này.
Thứ nhất, vận khí của Hùng Linh Lỵ rõ là không đủ, chỉ có trở thành nhất mạch đệ tử của Phá Thiên phong thì mới trấn lại được. Nếu nàng chỉ là đệ tử bình thường, chắc chắn sẽ liên tục gặp xui xẻo.
Thứ hai, Lý Trường Thọ vẫn luôn phòng ngừa bị dính quá nhiều nhân quả, nên không muốn vô duyên vô cớ có thêm một tiểu sư muội.
Tửu Ô đã không dám nhận, Lý Trường Thọ suy nghĩ một lát, bắt đầu xem xét đến người tiếp theo...
Chỉ cần chịu dụng tâm thì nhất định sẽ tìm ra cách!
Dù là đời trước Lý Trường Thọ thường xuyên nghe người ta nói câu [trên đời an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh], nhưng thực ra là vẫn có cách giải quyết. Nhảy ra khỏi khuôn khổ đang có, nghĩ biện pháp bức "Như Lai" sửa lại giáo quy chính là một biện pháp.
Ặc! Nói đùa thôi, quay lại chính sự nào!
Muốn đem Hùng Linh Lỵ mang về Độ Tiên môn, ngoài việc tìm cho Hùng Linh Lỵ một sư phụ, còn phải đi thuyết phục Tiêu Dao tiên tông chịu giao người...
Ngay sau đó, Lý Trường Thọ lại truyền âm với Tửu Ô. Tửu Ô thoạt đầu còn nhíu mày do dự, kế tiếp liền đồng ý. Nhưng xem sắc mặt Tửu Ô có vẻ như chỉ là miễn cưỡng đồng ý.
Lý Trường Thọ đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này, liền nói:
"Sư bá, đệ tử luyện chế được hai khỏa linh đan muốn dâng lên cho ngài. Một viên là là Bạo Thai Dịch Cân hoàn, một viên là Long Hổ Tăng Cao đan."
Tửu Ô lộ vẻ mặt không hiểu, nhìn về phía Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ mỉm cười chân thành, hắn mô phỏng pháp lực bao lấy hai bình sứ, từ phía sau lưng của Hùng Linh Lỵ chuyển qua cho Tửu Ô rồi nói:
"Đệ tử cũng không dùng nhân tình để ép buộc sư bá. Hai viên đan dược này là mấy năm trước đệ tử luyện chế ra, luôn muốn tìm cơ hội để hiếu kính người."
Tửu Ô nhận lấy bình sứ, cẩn thận từng chút một mở nắp bình và ngửi nhẹ. Lão phân tích dược tính của đan dược xong lập tức chấn động tinh thần
"Đây là Bạo Thai Dịch Cân hoàn!"
Lý Trường Thọ nói: "Chiều cao có thể tăng thêm ít nhất là nửa tấc, nhưng chỉ có thể dùng một viên."
"Yên tâm! Việc của biểu muội ngươi cứ tin vào ta!"
Tửu Ô thần tình kích động cất bình sứ vào. Cẩn thận từng ly từng tí chuyển vào bên trong pháp bảo trữ vật của mình, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Hồng Hoang có chân tình, Hồng Hoang có đại ái!
Thật sự là thế!
Không biết bao nhiêu năm rồi, ngoài Thi Thi thì người có thể hiểu Tửu Ô hắn chính là Trường Thọ sư điệt!
Mặc dù biết rõ là hắn bị Trường Thọ lợi dụng, nhưng cứ cho là lợi dụng đi nữa, đấy vẫn là một việc... rất hạnh phúc!
Tửu Ô lập tức đứng dậy, liếc nhìn cái đầu tròn đáng yêu của Hùng Linh Lỵ, mỉm cười tự tin cất bước tìm sư phụ Vong Tình thượng nhân của lão.
"Biểu huynh..."
Hùng Linh Lỵ mở mắt ra, nói nhỏ: "Ta đã niệm xong ba trăm lần rồi."
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, cầm một viên đan dược đưa cho Hùng Linh Lỵ, nói:
"Đây là đan dược ngưng tâm an thần, có lợi ích đối với hồn phách của ngươi, dùng nó xong thì nghỉ ngơi một lát đi."
"Đa tạ biểu huynh ban thưởng"
"Chú ý cách sử dụng từ ngữ, không nên dùng từ "ban thưởng" " Lý Trường Thọ lại truyền âm hỏi "Linh Lỵ, ngươi có muốn đổi sang tông môn khác tu hành không?"
Hùng Linh Lỵ nhận lấy viên đan dược. Ở trong tay nàng nó bé xíu như một hạt gạo. Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
"Mọi người ở đây đều đối xử với ta rất tốt."
Thế là Lý Trường Thọ phải đổi cách nói khác, tiếp tục truyền âm:
"Linh Lỵ, trong Hùng trại ngươi là kỳ tài tu tiên hiếm có. Cỗ hóa thân này của ta có một nhiệm vụ gian nan cần ngươi toàn lực hỗ trợ. Nhưng việc này nguy hiểm trùng trùng, thậm chí còn có khả năng giao ra cả tính mạng của mình. Ngươi có nguyện ý vì Hùng trại, vì thần giáo mà kính dâng bản thân mình, cống hiến hết sức lực hay không?"
Đôi mắt to của Hùng Linh Lỵ trợn lên, đem đan dược bỏ vào trong miệng nuốt xuống, sắc mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, hướng về Lý Trường Thọ ôm quyền nói nhỏ:
"Biểu huynh! Linh Lỵ nghĩa bất dung từ!"
Ba trăm lần niệm quả nhiên đã khiến nàng gọi biểu huynh thuận miệng hơn rất nhiều.
Lý Trường Thọ gật gật đầu cười nói: "Chớ gọi, chớ gọi, nghỉ ngơi trước đi."
"Được" Hùng Linh Lỵ đồng ý. Sau khi ăn đan dược kia nàng cũng có cảm giác hơi buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, nàng ngủ thiếp đi tại chỗ. Nước mũi chảy ra tạo thành một cái bong bóng phập phù khi lớn khi nhỏ, lặp lại không ngừng (Trích Vũ Tích - Bạch Ngọc Sách: Dịch đến đây ta không biết nên cười hay nên khóc, thật là bối rối!:cuoichet:). Cùng lúc đó, bên cạnh Lý Trường Thọ bắt đầu xuất hiện âm thanh rền vang như tiếng sấm, vang lên nhịp nhàng thu hút nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Có không ít người nhíu mày nhìn chăm chăm vào cái "bong bóng" có sinh mệnh lực ương ngạnh kia, muốn xem xem nó đến khi nào sẽ vỡ... (Bó tay lão tác!)
Lý Trường Thọ khẽ thở dài. Vấn đề cần phải giải quyết xem ra khá nhiều đây!
Nhưng mà làm Lý Trường Thọ có chút ngoài ý muốn là sự việc Hùng Linh Lỵ chuyển sang Độ Tiên môn lại có thể giải quyết một cách thuận lợi đến lạ kỳ.
Lý Trường Thọ muốn nhờ Tửu Ô thỉnh Vong Tình thượng nhân ra mặt đi tìm Tiêu Dao tiên tông nói việc này. Bái ai làm sư phụ cứ để đó tính sau.
Vong Tình thượng nhân vốn đang do dự, nghe Tửu Ô nói đến sự tình "Biểu huynh biểu muội" liền gật đầu đáp ứng, dẫn theo Tửu Ô trực tiếp đi tìm chưởng môn Quý Vô Ưu.
Vong Tình thượng nhân bình thường khá cao ngạo lạnh lùng hôm nay lại có vẻ nhiệt tình không nên có.
Lý Trường Thọ trước đây đã suy đoán giữa "hung ác cùng cực sư tổ" với "mặt đơ cao lãnh trưởng lão" có một đoạn tình cảm khó nói, nên Vong Tình thượng nhân mới có biểu hiện bất thường như vậy.
Nhưng rõ ràng hắn đã tính toán sai mức độ chú ý của Vong Tình thượng nhân đối với sự tình của Tiểu Quỳnh phong, dẫu sao lần này cũng là chuyện tốt.
Vừa nghe nói thỉnh cầu của Lý Trường Thọ, Vong Tình thượng nhân liền dẫn theo Tửu Ô tìm chưởng môn Quý Vô Ưu.
Quý Vô Ưu không chút do dự liền gật đầu đáp ứng, lập tức đi tìm hai vị Tiêu Dao tiên tông Kim Tiên kia...
Tất cả mọi người đều là Nhân giáo tiên tông nên phương pháp tu hành khá giống nhau. Trước đây cũng từng có việc trao đổi đệ tử qua lại. Vì thế, việc này gần như được giải quyết mà không phí chút sức lực nào.
Hơn nữa, nhìn vào mặt mũi của Vong Tình thượng nhân, cùng với việc Quý Vô Ưu tự mình đề xuất...
Không lâu sau, Hùng Linh Lỵ đã từ đệ tử phổ thông của Tiêu Dao tiên tông trở thành ký danh đệ tử của chưởng môn Vô Ưu đạo nhân Độ Tiên môn.
Khi trưởng lão hai bên thông báo việc này với các môn nhân đệ tử, tất cả môn nhân đệ tử Độ Tiên môn đều nhìn về phía Hùng Linh Lỵ. Các nữ đệ tử mang vẻ mặt có vài phần hiếu kỳ, một số nam đệ tử lộ vẻ mặt lo lắng, cũng có một vài trưởng lão tỏ vẻ nơm nớp lo sợ...
Lời Hùng Linh Lỵ nói lúc nãy họ đều nghe thấy được cả đấy!
Bên phía Tiêu Dao tiên tông thì ngược lại, chúng đệ tử không có phản ứng gì mấy đối với việc này. Chỉ có vài nữ đệ tử lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng các trưởng lão Thiên Tiên cảnh cùng đến lại lộ ra vẻ mặt mỉm cười an tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá! Bọn họ sẽ không phải là người kế tiếp bị hại...
"Cho nên nói..."
Lý Trường Thọ nhìn thiết tháp thiếu nữ bên cạnh mình, "Ta đây vô tình lại tạo cho mình một vị sư thúc hay sao?"
Nhưng Lý Trường Thọ nhanh chóng nhận ra chỗ tốt của việc này.
Có Hùng Linh Lỵ ở bên cạnh mình, hơn phân nửa ánh mắt của người khác đều bị thân thể giống như cột điện của nàng ngăn trở, hắn như được ngồi trong bóng râm mát mẻ...
Hùng Linh Lỵ ngủ say sưa, nguyên hồn chi lực hơi tăng trưởng một chút.
Lý Trường Thọ tĩnh tâm suy tư, sau này nên an trí, bồi dưỡng Hùng Linh Lỵ thế nào, cùng với các sự tình có thể phát sinh kế tiếp từ việc này...
Không hề có điềm báo trước, Hữu Cầm Huyền Nhã cùng Tửu Cửu gần như đồng thời đứng lên. Sau đó hai người cùng liếc nhau một cái, giao lưu ánh mắt với nhau, liền muốn cùng nhau đến bên người Lý Trường Thọ.
Người khác không biết rõ nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã lại biết chắc trong nhà Lý Trường Thọ không có biểu muội.
Còn Tửu Cửu thì đơn giản là thấy vị muội tử to con này có chút thú vị, nên muốn đến cạnh nàng để chọt chọt thử một thân cơ thịt hiếm thấy này xem nó ra sao. (Ôi! Tửu Cửu dễ thương thế nhỉ! - Vũ Tích)
Tuy nhiên hai vị "hội viên thâm niên của đoàn thực khách Tiểu Quỳnh Phong" chưa kịp hành động thì đã có người truyền âm đến.
"Khi nào trở về ta sẽ giải thích cặn kẽ, giờ không được qua đây, miễn cho... hai người các ngươi bị nàng ngộ thương"
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức dừng chân lại, nhìn Lý Trường Thọ rồi gật gật đầu, quay về ngồi trên bồ đoàn của mình.
Tửu Cửu thì che tai lại vờ như không nghe thấy, đi đến khoảng cách gần Hùng Linh Lỵ nhìn chăm chú vài lần.
Vị tiểu sư thúc này không biết nghĩ đến điều gì mà đôi mắt lại sáng bừng lên.
Sau đó Tửu Cửu lại nhìn Tửu Ô bên cạnh, thuận miệng nói:
"Ngũ sư huynh thật là anh tuấn."
"Hở?" Tửu Ô đang thưởng thức hai bình đan dược, lập tức cười lên: "Thật vậy sao? Ta lại không phát hiện ra."
"Không phát hiện ra là tốt." Tửu Cửu liếc mắt, khoanh tay nâng ngực đi về lại vị trí của mình.
Đáng nhắc tới chính là ngay khi Tửu Cửu đứng dậy, ánh mắt xung quanh nhìn nàng cũng không ít hơn nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã...
Đúng là người trong Hồng Hoang "đại" giáo.
...
Đoàn người Độ Tiên môn đến đây trước khi đại hội khai mạc nửa năm.
Môn nhân đệ tử của các tiên tông luôn vẻ môn hộ đứng đắn, nên cả đám đều thành thành thật thật đả tọa tu hành, cố gắng cảm ngộ đại đạo, không có mấy người tùy ý dạo chơi.
Vậy mà thật sự có khá nhiều đệ tử có thể đột phá cảnh giới trong nửa năm này.
Dần dần trong khu vực bảo trì này, tam giáo luyện khí sĩ hội tụ ngày càng nhiều, nhưng vẫn không có bao nhiêu thanh ầm ĩ.
Thường xuyên nhất có thể thấy là mấy vị trường sinh tiên nhân trò chuyện với nhau ở trên mây.
Khắp nơi đều có thể thấy được thân ảnh các vị cao nhân mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, già mà tráng kiện, cùng dạo bước nói chuyện phiếm ở bên ngoài.
Tửu Cửu trước đây đã từng nói qua cũng không ngoa, thịnh hội như vậy, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi nếu bỏ qua thì có khi cả đời cũng không có cơ hội gặp được lần thứ hai.
Trừ sự việc Hùng Linh Lỵ, trong mấy tháng kế tiếp, Lý Trường Thọ cũng không gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào khác nữa.
Hùng Linh Lỵ vẫn luôn lặng yên ngồi bên cạnh Lý Trường Thọ, thủ hộ cho "Hải thần đại nhân tốt nhất trên thế giới".
Ngoài việc tự thân tu hành, Lý Trường Thọ cũng bắt đầu chương trình "Huấn luyện".
"Dạy dỗ" là việc không thể làm với sư thúc, dùng từ này không ổn, nên Lý Trường Thọ đã bỏ từ này ra khỏi đầu.
Đầu tiên là tập cho Hùng Linh Lỵ học cách khống chế lực đạo của mình.
Lý Trường Thọ đưa nàng mấy bình sứ nhỏ, hướng dẫn nàng chậm rãi chạm vào hoa văn trên thân bình mà không làm sứt mẻ bình sứ. Nếu nàng có thể làm được, hắn sẽ tặng nàng một tờ "bằng khen" để khi về lại Hùng trại, nàng sẽ đọc "bằng khen" này trước mặt mọi người trong trại, cho thấy Hải Thần đã tán dương nàng như thế nào! (Cô em ngây thơ bị lừa phỉnh chỉ bằng một tờ giấy! – Vũ Tích)
Kế tiếp hắn cho Hùng Linh Lỵ rất nhiều điển tịch không dùng để tu hành. Khiến nàng đọc sách nhiều một chút, để gia tăng... Đúng! Là gia tăng khí chất nho nhã lịch thiệp.
Nhật thăng nguyệt lạc, tinh trầm vân khởi.
Cảnh trí nơi này tuy đẹp, nhưng nhìn mãi suốt nửa năm cũng sẽ có người mất kiên nhẫn.
Bất chợt một ngày kia, trong thiên địa xuất hiện mấy cỗ đạo vận huyền diệu tối nghĩa, bốn phương tám hướng truyền đến thanh âm kỳ trân dị thú gào thét, chung quanh hàng vạn linh điểu đầy màu sắc bay lượn, tiên quang rực rỡ tỏa khắp bầu trời.
Ba đạo thân ảnh phong thái bất phàm đạp mây mà đến từ phía Côn Luân sơn.
Bay ở giữa là một lão đạo có ánh mắt thần thái sáng láng. Đây chính là tam đệ tử của Ngọc Hư cung Nguyên Thủy thiên tôn, Xích Tinh Tử.
Hai bên trái phải Xích Tinh Tử cũng là đại danh đỉnh đỉnh Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo.
Tuy nhiên khi ba người vừa đến gần địa điểm tổ chức đại hội, ngoài vạn dặm ở hướng đông nam xuất hiện một mảnh mây xám đông nghịt
—— sở dĩ nhìn thấy mây xám chẳng qua là vì mây trắng quá nhiều, chồng chất lên nhau dẫn đến ánh sáng không thể xuyên qua.
Trên mảnh mây xám to lớn xuất hiện vô vàn thân ảnh, nhất thời không thể đếm được số lượng...
Ba vị đại lão của Xiển giáo vừa nhìn thấy vậy sặc mặt lập tức thay đổi, khẩn trương lấy ra truyền tin ngọc phù.
"Tình huống khẩn cấp! Địch nhân quấy nhiễu!"
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
***
[Gần đây mình có làm gì đắc tội Trường Thọ sư điệt sao?]
Nghe Lý Trường Thọ hỏi xong Tửu Ô trong lòng hoảng hốt, nhíu mày trầm tư.
Ngay sau đó Tửu Ô liền cân nhắc câu chữ trả lời:
"Có chuyện gì thế? Trước giờ ta vẫn luôn vì môn phái bôn ba, đến tu hành của bản thân mình còn bị ảnh hưởng, cho nên cũng không muốn thu đồ đệ, chắc ngươi cũng hiểu được mà phải không?"
Vừa nói Tửu Ô vừa ngẩng đầu nhìn "tòa núi nhỏ" trước mắt...
"Trường Thọ, ngươi thật sự muốn đưa biểu muội về môn phái sao?"
"Chỉ có để biểu muội ở cạnh bên, ta mới có thể an tâm được một chút" Lý Trường Thọ trả lời.
Tai họa ngầm như vậy, nếu không thể ngoan tuyệt hạ thủ thì chỉ có cách là để ở bên cạnh trông chừng chứ biết làm sao.
Thủ đoạn mà hắn hay dùng – lời thề đại đạo, cũng không thích hợp áp dụng cho Hùng Linh Lỵ.
Dù có làm cho Hùng Linh Lỵ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, rồi bắt nàng lập lời thề đại đạo tàn nhẫn nhất, thì vẫn có thể gặp tình huống khi nàng mơ ngủ sẽ nói ra những chuyện này, sau đó...à không có sau đó nữa...vì nàng sẽ bị thiên đạo dùng thiên phạt kiếp đánh cho tan tành...
Vì vậy Lý Trường Thọ mới động tâm tư muốn tìm biện pháp đưa Hùng Linh Lỵ, người đang bị Tiêu Dao tiên tông ghét bỏ, đưa về Độ Tiên môn.
Tiểu Quỳnh phong rộng rãi như vậy, Lý Trường Thọ tự tin có chín thành tám chắc chắn trấn áp được Hùng Loli này.... Tuy nhiên hắn cũng để dành ra "không chấm hai" thành cho trường hợp Linh Lỵ bỏ trốn cũng như sự tùy hứng của Thiên đạo lão gia.
Vu nhân có năng lực di sơn đảo hải. Nếu đem Hùng Linh Lỵ về môn phái và dốc lòng bồi dưỡng, biết đâu trong thời khắc mấu chốt nàng có thể khiêng cả Tiểu Quỳnh phong, vắt chân lên cổ bỏ chạy, mang theo cả người lẫn của.
Do đó, nếu nhìn từ góc độ này, đây là một việc làm có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.
Hơn nữa, Hùng Linh Lỵ xuất thân từ gia tộc thần sứ Hải Thần giáo, có nguồn gốc sâu xa với chính mình. Giữ nàng bên người để sai khiến thì mới bớt đi phần nào nhân quả cho chính mình.
Ngoài ra Lý Trường Thọ còn có một cái nho nhỏ ý đồ, thực cũng không quan trọng lắm...
Tiểu Quỳnh phong bây giờ còn thiếu một vị đội trưởng an ninh đáng tin cậy lại biết nghe lời. Hùng Linh Lỵ tư chất tự thân cũng không tệ, có thể xem như là tiểu hung thú hộ sơn hình người.
Tất nhiên, việc này cũng không phải là trăm lợi mà không có một hại nào.
Lý Trường Thọ cũng đã suy nghĩ kỹ mới đi hỏi Tửu Ô việc này.
Thứ nhất, vận khí của Hùng Linh Lỵ rõ là không đủ, chỉ có trở thành nhất mạch đệ tử của Phá Thiên phong thì mới trấn lại được. Nếu nàng chỉ là đệ tử bình thường, chắc chắn sẽ liên tục gặp xui xẻo.
Thứ hai, Lý Trường Thọ vẫn luôn phòng ngừa bị dính quá nhiều nhân quả, nên không muốn vô duyên vô cớ có thêm một tiểu sư muội.
Tửu Ô đã không dám nhận, Lý Trường Thọ suy nghĩ một lát, bắt đầu xem xét đến người tiếp theo...
Chỉ cần chịu dụng tâm thì nhất định sẽ tìm ra cách!
Dù là đời trước Lý Trường Thọ thường xuyên nghe người ta nói câu [trên đời an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh], nhưng thực ra là vẫn có cách giải quyết. Nhảy ra khỏi khuôn khổ đang có, nghĩ biện pháp bức "Như Lai" sửa lại giáo quy chính là một biện pháp.
Ặc! Nói đùa thôi, quay lại chính sự nào!
Muốn đem Hùng Linh Lỵ mang về Độ Tiên môn, ngoài việc tìm cho Hùng Linh Lỵ một sư phụ, còn phải đi thuyết phục Tiêu Dao tiên tông chịu giao người...
Ngay sau đó, Lý Trường Thọ lại truyền âm với Tửu Ô. Tửu Ô thoạt đầu còn nhíu mày do dự, kế tiếp liền đồng ý. Nhưng xem sắc mặt Tửu Ô có vẻ như chỉ là miễn cưỡng đồng ý.
Lý Trường Thọ đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này, liền nói:
"Sư bá, đệ tử luyện chế được hai khỏa linh đan muốn dâng lên cho ngài. Một viên là là Bạo Thai Dịch Cân hoàn, một viên là Long Hổ Tăng Cao đan."
Tửu Ô lộ vẻ mặt không hiểu, nhìn về phía Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ mỉm cười chân thành, hắn mô phỏng pháp lực bao lấy hai bình sứ, từ phía sau lưng của Hùng Linh Lỵ chuyển qua cho Tửu Ô rồi nói:
"Đệ tử cũng không dùng nhân tình để ép buộc sư bá. Hai viên đan dược này là mấy năm trước đệ tử luyện chế ra, luôn muốn tìm cơ hội để hiếu kính người."
Tửu Ô nhận lấy bình sứ, cẩn thận từng chút một mở nắp bình và ngửi nhẹ. Lão phân tích dược tính của đan dược xong lập tức chấn động tinh thần
"Đây là Bạo Thai Dịch Cân hoàn!"
Lý Trường Thọ nói: "Chiều cao có thể tăng thêm ít nhất là nửa tấc, nhưng chỉ có thể dùng một viên."
"Yên tâm! Việc của biểu muội ngươi cứ tin vào ta!"
Tửu Ô thần tình kích động cất bình sứ vào. Cẩn thận từng ly từng tí chuyển vào bên trong pháp bảo trữ vật của mình, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Hồng Hoang có chân tình, Hồng Hoang có đại ái!
Thật sự là thế!
Không biết bao nhiêu năm rồi, ngoài Thi Thi thì người có thể hiểu Tửu Ô hắn chính là Trường Thọ sư điệt!
Mặc dù biết rõ là hắn bị Trường Thọ lợi dụng, nhưng cứ cho là lợi dụng đi nữa, đấy vẫn là một việc... rất hạnh phúc!
Tửu Ô lập tức đứng dậy, liếc nhìn cái đầu tròn đáng yêu của Hùng Linh Lỵ, mỉm cười tự tin cất bước tìm sư phụ Vong Tình thượng nhân của lão.
"Biểu huynh..."
Hùng Linh Lỵ mở mắt ra, nói nhỏ: "Ta đã niệm xong ba trăm lần rồi."
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, cầm một viên đan dược đưa cho Hùng Linh Lỵ, nói:
"Đây là đan dược ngưng tâm an thần, có lợi ích đối với hồn phách của ngươi, dùng nó xong thì nghỉ ngơi một lát đi."
"Đa tạ biểu huynh ban thưởng"
"Chú ý cách sử dụng từ ngữ, không nên dùng từ "ban thưởng" " Lý Trường Thọ lại truyền âm hỏi "Linh Lỵ, ngươi có muốn đổi sang tông môn khác tu hành không?"
Hùng Linh Lỵ nhận lấy viên đan dược. Ở trong tay nàng nó bé xíu như một hạt gạo. Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
"Mọi người ở đây đều đối xử với ta rất tốt."
Thế là Lý Trường Thọ phải đổi cách nói khác, tiếp tục truyền âm:
"Linh Lỵ, trong Hùng trại ngươi là kỳ tài tu tiên hiếm có. Cỗ hóa thân này của ta có một nhiệm vụ gian nan cần ngươi toàn lực hỗ trợ. Nhưng việc này nguy hiểm trùng trùng, thậm chí còn có khả năng giao ra cả tính mạng của mình. Ngươi có nguyện ý vì Hùng trại, vì thần giáo mà kính dâng bản thân mình, cống hiến hết sức lực hay không?"
Đôi mắt to của Hùng Linh Lỵ trợn lên, đem đan dược bỏ vào trong miệng nuốt xuống, sắc mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, hướng về Lý Trường Thọ ôm quyền nói nhỏ:
"Biểu huynh! Linh Lỵ nghĩa bất dung từ!"
Ba trăm lần niệm quả nhiên đã khiến nàng gọi biểu huynh thuận miệng hơn rất nhiều.
Lý Trường Thọ gật gật đầu cười nói: "Chớ gọi, chớ gọi, nghỉ ngơi trước đi."
"Được" Hùng Linh Lỵ đồng ý. Sau khi ăn đan dược kia nàng cũng có cảm giác hơi buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, nàng ngủ thiếp đi tại chỗ. Nước mũi chảy ra tạo thành một cái bong bóng phập phù khi lớn khi nhỏ, lặp lại không ngừng (Trích Vũ Tích - Bạch Ngọc Sách: Dịch đến đây ta không biết nên cười hay nên khóc, thật là bối rối!:cuoichet:). Cùng lúc đó, bên cạnh Lý Trường Thọ bắt đầu xuất hiện âm thanh rền vang như tiếng sấm, vang lên nhịp nhàng thu hút nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Có không ít người nhíu mày nhìn chăm chăm vào cái "bong bóng" có sinh mệnh lực ương ngạnh kia, muốn xem xem nó đến khi nào sẽ vỡ... (Bó tay lão tác!)
Lý Trường Thọ khẽ thở dài. Vấn đề cần phải giải quyết xem ra khá nhiều đây!
Nhưng mà làm Lý Trường Thọ có chút ngoài ý muốn là sự việc Hùng Linh Lỵ chuyển sang Độ Tiên môn lại có thể giải quyết một cách thuận lợi đến lạ kỳ.
Lý Trường Thọ muốn nhờ Tửu Ô thỉnh Vong Tình thượng nhân ra mặt đi tìm Tiêu Dao tiên tông nói việc này. Bái ai làm sư phụ cứ để đó tính sau.
Vong Tình thượng nhân vốn đang do dự, nghe Tửu Ô nói đến sự tình "Biểu huynh biểu muội" liền gật đầu đáp ứng, dẫn theo Tửu Ô trực tiếp đi tìm chưởng môn Quý Vô Ưu.
Vong Tình thượng nhân bình thường khá cao ngạo lạnh lùng hôm nay lại có vẻ nhiệt tình không nên có.
Lý Trường Thọ trước đây đã suy đoán giữa "hung ác cùng cực sư tổ" với "mặt đơ cao lãnh trưởng lão" có một đoạn tình cảm khó nói, nên Vong Tình thượng nhân mới có biểu hiện bất thường như vậy.
Nhưng rõ ràng hắn đã tính toán sai mức độ chú ý của Vong Tình thượng nhân đối với sự tình của Tiểu Quỳnh phong, dẫu sao lần này cũng là chuyện tốt.
Vừa nghe nói thỉnh cầu của Lý Trường Thọ, Vong Tình thượng nhân liền dẫn theo Tửu Ô tìm chưởng môn Quý Vô Ưu.
Quý Vô Ưu không chút do dự liền gật đầu đáp ứng, lập tức đi tìm hai vị Tiêu Dao tiên tông Kim Tiên kia...
Tất cả mọi người đều là Nhân giáo tiên tông nên phương pháp tu hành khá giống nhau. Trước đây cũng từng có việc trao đổi đệ tử qua lại. Vì thế, việc này gần như được giải quyết mà không phí chút sức lực nào.
Hơn nữa, nhìn vào mặt mũi của Vong Tình thượng nhân, cùng với việc Quý Vô Ưu tự mình đề xuất...
Không lâu sau, Hùng Linh Lỵ đã từ đệ tử phổ thông của Tiêu Dao tiên tông trở thành ký danh đệ tử của chưởng môn Vô Ưu đạo nhân Độ Tiên môn.
Khi trưởng lão hai bên thông báo việc này với các môn nhân đệ tử, tất cả môn nhân đệ tử Độ Tiên môn đều nhìn về phía Hùng Linh Lỵ. Các nữ đệ tử mang vẻ mặt có vài phần hiếu kỳ, một số nam đệ tử lộ vẻ mặt lo lắng, cũng có một vài trưởng lão tỏ vẻ nơm nớp lo sợ...
Lời Hùng Linh Lỵ nói lúc nãy họ đều nghe thấy được cả đấy!
Bên phía Tiêu Dao tiên tông thì ngược lại, chúng đệ tử không có phản ứng gì mấy đối với việc này. Chỉ có vài nữ đệ tử lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng các trưởng lão Thiên Tiên cảnh cùng đến lại lộ ra vẻ mặt mỉm cười an tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá! Bọn họ sẽ không phải là người kế tiếp bị hại...
"Cho nên nói..."
Lý Trường Thọ nhìn thiết tháp thiếu nữ bên cạnh mình, "Ta đây vô tình lại tạo cho mình một vị sư thúc hay sao?"
Nhưng Lý Trường Thọ nhanh chóng nhận ra chỗ tốt của việc này.
Có Hùng Linh Lỵ ở bên cạnh mình, hơn phân nửa ánh mắt của người khác đều bị thân thể giống như cột điện của nàng ngăn trở, hắn như được ngồi trong bóng râm mát mẻ...
Hùng Linh Lỵ ngủ say sưa, nguyên hồn chi lực hơi tăng trưởng một chút.
Lý Trường Thọ tĩnh tâm suy tư, sau này nên an trí, bồi dưỡng Hùng Linh Lỵ thế nào, cùng với các sự tình có thể phát sinh kế tiếp từ việc này...
Không hề có điềm báo trước, Hữu Cầm Huyền Nhã cùng Tửu Cửu gần như đồng thời đứng lên. Sau đó hai người cùng liếc nhau một cái, giao lưu ánh mắt với nhau, liền muốn cùng nhau đến bên người Lý Trường Thọ.
Người khác không biết rõ nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã lại biết chắc trong nhà Lý Trường Thọ không có biểu muội.
Còn Tửu Cửu thì đơn giản là thấy vị muội tử to con này có chút thú vị, nên muốn đến cạnh nàng để chọt chọt thử một thân cơ thịt hiếm thấy này xem nó ra sao. (Ôi! Tửu Cửu dễ thương thế nhỉ! - Vũ Tích)
Tuy nhiên hai vị "hội viên thâm niên của đoàn thực khách Tiểu Quỳnh Phong" chưa kịp hành động thì đã có người truyền âm đến.
"Khi nào trở về ta sẽ giải thích cặn kẽ, giờ không được qua đây, miễn cho... hai người các ngươi bị nàng ngộ thương"
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức dừng chân lại, nhìn Lý Trường Thọ rồi gật gật đầu, quay về ngồi trên bồ đoàn của mình.
Tửu Cửu thì che tai lại vờ như không nghe thấy, đi đến khoảng cách gần Hùng Linh Lỵ nhìn chăm chú vài lần.
Vị tiểu sư thúc này không biết nghĩ đến điều gì mà đôi mắt lại sáng bừng lên.
Sau đó Tửu Cửu lại nhìn Tửu Ô bên cạnh, thuận miệng nói:
"Ngũ sư huynh thật là anh tuấn."
"Hở?" Tửu Ô đang thưởng thức hai bình đan dược, lập tức cười lên: "Thật vậy sao? Ta lại không phát hiện ra."
"Không phát hiện ra là tốt." Tửu Cửu liếc mắt, khoanh tay nâng ngực đi về lại vị trí của mình.
Đáng nhắc tới chính là ngay khi Tửu Cửu đứng dậy, ánh mắt xung quanh nhìn nàng cũng không ít hơn nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã...
Đúng là người trong Hồng Hoang "đại" giáo.
...
Đoàn người Độ Tiên môn đến đây trước khi đại hội khai mạc nửa năm.
Môn nhân đệ tử của các tiên tông luôn vẻ môn hộ đứng đắn, nên cả đám đều thành thành thật thật đả tọa tu hành, cố gắng cảm ngộ đại đạo, không có mấy người tùy ý dạo chơi.
Vậy mà thật sự có khá nhiều đệ tử có thể đột phá cảnh giới trong nửa năm này.
Dần dần trong khu vực bảo trì này, tam giáo luyện khí sĩ hội tụ ngày càng nhiều, nhưng vẫn không có bao nhiêu thanh ầm ĩ.
Thường xuyên nhất có thể thấy là mấy vị trường sinh tiên nhân trò chuyện với nhau ở trên mây.
Khắp nơi đều có thể thấy được thân ảnh các vị cao nhân mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, già mà tráng kiện, cùng dạo bước nói chuyện phiếm ở bên ngoài.
Tửu Cửu trước đây đã từng nói qua cũng không ngoa, thịnh hội như vậy, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi nếu bỏ qua thì có khi cả đời cũng không có cơ hội gặp được lần thứ hai.
Trừ sự việc Hùng Linh Lỵ, trong mấy tháng kế tiếp, Lý Trường Thọ cũng không gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào khác nữa.
Hùng Linh Lỵ vẫn luôn lặng yên ngồi bên cạnh Lý Trường Thọ, thủ hộ cho "Hải thần đại nhân tốt nhất trên thế giới".
Ngoài việc tự thân tu hành, Lý Trường Thọ cũng bắt đầu chương trình "Huấn luyện".
"Dạy dỗ" là việc không thể làm với sư thúc, dùng từ này không ổn, nên Lý Trường Thọ đã bỏ từ này ra khỏi đầu.
Đầu tiên là tập cho Hùng Linh Lỵ học cách khống chế lực đạo của mình.
Lý Trường Thọ đưa nàng mấy bình sứ nhỏ, hướng dẫn nàng chậm rãi chạm vào hoa văn trên thân bình mà không làm sứt mẻ bình sứ. Nếu nàng có thể làm được, hắn sẽ tặng nàng một tờ "bằng khen" để khi về lại Hùng trại, nàng sẽ đọc "bằng khen" này trước mặt mọi người trong trại, cho thấy Hải Thần đã tán dương nàng như thế nào! (Cô em ngây thơ bị lừa phỉnh chỉ bằng một tờ giấy! – Vũ Tích)
Kế tiếp hắn cho Hùng Linh Lỵ rất nhiều điển tịch không dùng để tu hành. Khiến nàng đọc sách nhiều một chút, để gia tăng... Đúng! Là gia tăng khí chất nho nhã lịch thiệp.
Nhật thăng nguyệt lạc, tinh trầm vân khởi.
Cảnh trí nơi này tuy đẹp, nhưng nhìn mãi suốt nửa năm cũng sẽ có người mất kiên nhẫn.
Bất chợt một ngày kia, trong thiên địa xuất hiện mấy cỗ đạo vận huyền diệu tối nghĩa, bốn phương tám hướng truyền đến thanh âm kỳ trân dị thú gào thét, chung quanh hàng vạn linh điểu đầy màu sắc bay lượn, tiên quang rực rỡ tỏa khắp bầu trời.
Ba đạo thân ảnh phong thái bất phàm đạp mây mà đến từ phía Côn Luân sơn.
Bay ở giữa là một lão đạo có ánh mắt thần thái sáng láng. Đây chính là tam đệ tử của Ngọc Hư cung Nguyên Thủy thiên tôn, Xích Tinh Tử.
Hai bên trái phải Xích Tinh Tử cũng là đại danh đỉnh đỉnh Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo.
Tuy nhiên khi ba người vừa đến gần địa điểm tổ chức đại hội, ngoài vạn dặm ở hướng đông nam xuất hiện một mảnh mây xám đông nghịt
—— sở dĩ nhìn thấy mây xám chẳng qua là vì mây trắng quá nhiều, chồng chất lên nhau dẫn đến ánh sáng không thể xuyên qua.
Trên mảnh mây xám to lớn xuất hiện vô vàn thân ảnh, nhất thời không thể đếm được số lượng...
Ba vị đại lão của Xiển giáo vừa nhìn thấy vậy sặc mặt lập tức thay đổi, khẩn trương lấy ra truyền tin ngọc phù.
"Tình huống khẩn cấp! Địch nhân quấy nhiễu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.