Chương 217: Thậm chí chúng ta còn chuẩn bị lên sân khấu âm nhạc (2)
Ngôn Quy Chính Truyện
11/05/2021
Kim Thiền Tử ngẩn ra, mặt lộ vẻ suy nghĩ;
Hắn đột nhiên giận dữ, lục đạo kim quang giao thoa bay vụt, nhưng chỉ chặt đứt một tia tro tàn kia.
"Hừ! Cố lộng huyền hư*!"
*cố lộng huyền hư: làm ra vẻ thần bí
Kim Thiền Tử khẽ quát một tiếng, cúi đầu nhìn phong ấn đại trận ở phía dưới, trong mắt hiện ra vài phần do dự. Mấy lần gã đưa tay, vẫn là không dám đánh vỡ phong ấn nơi đây.
Nhưng Lý Trường Thọ vừa rồi thuận miệng lưu lại một câu bịa đặt kia, lại như ma âm bình ở trong lòng gã đuổi mãi không được. . .
"Chờ ngươi gặp được người lòng bàn chân có ba nốt ruồi kia. . ."
"Cút!"
Bên trong đại trận trống trải dưới đáy biển, thanh niên đạo sĩ giận dữ mắng lớn một tiếng, thôi động bảo châu trong tay lần nữa, lại là không có hiệu quả.
Thậm chí, do gã dùng sức quá mạnh, còn đưa tới một ít tàn hồn tôm cá, làm bản thân tức giận đến mức kém chút bóp nát hạt châu . . .
Cùng lúc đó, khoảng cách nơi đây khoảng ba vạn dặm, trong khe nhỏ bình thường ở tiểu Hải.
Hoàng Long chân nhân đã đến nơi đây được một lúc, đang xoay người, cúi đầu, cung kính trả lời điều gì đó với một bà lão.
Tại phía sau bà lão, một chiếc đại đỉnh chậm rãi lơ lửng.
Nếu như cẩn thận nhìn kĩ bạc h ngọc sách, tại các nơi rãnh biển, còn có từng đạo thân ảnh đang ngồi tu hành, hơn phân nửa đều là đầu rồng thân người, giống như hóa đá.
. . .
Nặng, đại, áp chế, bại!
Bên cạnh Đại pháp sư, Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, không chịu được lấy tay che mặt, nhẹ nhàng thở dài.
Tình báo xuất hiện sơ hở rất lớn, hắn và Tây Phương giáo lại đồng dạng nhận định sai vị trí của Hải nhãn!
Ngàn tính vạn tính nhất định cũng sơ sót;
Chuyện này trở về nhất định phải viết kiểm điểm, cùng lắm thì tìm lý do phạt Linh Nga, bồi mình cùng sao chép tân biên Ổn Tự kinh mấy ngàn lần. . .
Suy nghĩ kỹ thì, có lẽ trước đó Long tộc đã ẩn giấu vị trí thực sự của Hải nhãn.
Nếu vậy, Lý Trường Thọ cũng không cần lo lắng thêm về việc này. . .
Nhất quyết không thể coi thường Long tộc.
Đại pháp sư cười nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Trường Thọ bẩm báo kỹ càng sự tình mình đi quấy nhiễu Kim Thiền Tử khi trước, Đại pháp sư cười khẽ, khích lệ nói:
"Không cần vì việc nhỏ như vậy mà ủ rũ, ngươi đã làm vô cùng chu toàn.
Đây đều là sự tình cơ mật của Long tộc, cũng không phải ngươi muốn tìm hiểu là có thể biết đuọc."
Lý Trường Thọ hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đệ tử mời Hoàng Long chân nhân đi thủ hộ Hải nhãn, Hoàng Long chân nhân cũng là lão long của Long tộc, chắc là biết vị trí Hải nhãn của Đông Hải.
Việc này, có thể làm bại lộ vị trí Hải nhãn không?"
Huyền Đô đại pháp sư trầm ngâm một chút, rồi bấm ngón tay suy tính.
Đã có lúc, Đại pháp sư vì hoàn thành việc mà lão sư bàn giao từng vắt hết óc, không ngừng suy tư. Sau này tu vi bản thân cao hơn, thần thông càng cường đại, cảm ứng đối với thiên đạo càng phát ra rõ ràng, thành ra có thói quen dùng thuật suy tính. . .
"Thiên cơ không hiện, Hải nhãn không đáng ngại."
Trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có một chút lo lắng.
Thôi toán chi thuật, hắn tự nhiên hiểu, vì phòng ngừa thôi diễn, phòng suy tính, bản thân từng làm rất nhiều bố trí. Nhưng hiện nay đã có Thánh Nhân lão gia ra tay giúp hắn ngăn cách thiên cơ.
"Không biết Đại pháp sư từng nghĩ tới, thiên cơ có thể che lấp, cũng có thể bị che đậy, thậm chí cũng có thể bị người thông qua thiên cơ để lừa dối. . .'
Lời này hắn tự nhiên không thể nói ra được;
Có lẽ, Đại pháp sư cũng suy nghĩ qua rồi
.
Hải nhãn tạm thời không ngại, tâm lực của Lý Trường Thọ, cũng có thể đặt ở trận loạn chiến bên trong xung quanh Thủy Tinh cung.
Đại hôn lúc này chỉ có thể tạm dừng, dù sao địch nhân đều đánh đến cửa nhà, Long tộc coi như lại bình tĩnh, cũng không thể không cân nhắc cảm xúc của các tân khách.
Lúc này không ít tân khách đã bóp tay duỗi chân, tranh nhau ra ngoài đối địch;
Nhưng lão Long vương vẫn trầm tĩnh như Thái sơn bất động*, mấy vị Quy thừa tướng không ngừng khuyên ngăn, các vị đại gia an tâm chớ vội, đạo chích rất nhanh sẽ bị đánh lui.
*thái sơn bất động: ý nói sự chắc chắn, như ngọn núi cao lớn, dù mưa to gió lớn cũng khó có thể lay chuyển
Lý Trường Thọ thông qua đạo nhân giấy cấu thành mạng lưới giám sát, liên tục phán đoán chiến sự ở các nơi.
Lúc này vẫn chưa phải là thời cơ để Thiên đình và mình xuất thủ, càng là hỗn chiến, thì càng phải giữ vững tỉnh táo, cẩn thận phân tích.
Thời cơ hoàn mỹ chớp mắt là qua. . .
Sau một lát, Huyền Đô đại pháp sư đột nhiên cười khẽ, nhắm mắt ngưng thần, đưa tay điểm lên mặt thủy tinh kính;
Trong kính, hình ảnh từ đại chiến dưới đáy biển, hải sản đấu đá, biến thành một đóa mây trắng nhàn nhã.
Mây trắng chầm chậm bay, sáu tên lão đạo kết bạn cùng đi.
Lý Trường Thọ lập tức nhận ra một trong số đó, là lão đạo lưng gù kia. Chính là người mà Triệu đại gia bước đi bước đầu tiên trên con đường không thấy lối về, mục tiêu tiểu thí ngưu đao*.
*tiểu thí ngưu đao: thử qua dao mổ trâu
"Triệu sư đệ sẽ ra tay sao."
Huyền Đô đại pháp sư vừa nói xong, hình ảnh bên trong, trời xanh mây trắng đột nhiên trở nên ảm đạm.
Sáu vị đệ tử Thánh Nhân Tây Phương giáo Thánh Nhân đang nói chuyện phiếm luận đạo, đều thay đổi sắc mặt.
Loại đạo vận này . . .
Tình huống như vậy!
"Là Định Hải thần châu!"
Một người hét to lên, trong nháy mắt sáu người đứng dậy, từng người nhìn về mỗi một phương hướng. Bảo quang trong tay mỗi người đều lấp lóe, có hai người cái trán còn lộ ra mồ hôi lạnh.
"Bị mai phục!"
"Triệu Công Minh! Ngươi còn muốn thế nào!"
"Ngày hôm nay sáu sư huynh đệ bọn ta đều ở đây, còn sợ ngươi sao!"
Lý Trường Thọ nghe được tiếng nói từ trong kính truyền đến, trong lòng không khỏi cảm khái . . .
Đây là Hồng Hoang bản truyền hình có tiếng. . . Khục, không phải cái này.
Có thể thấy được sực uy hiếp của Triệu đại gia!
"Hừm?"
Sáu người đột nhiên nghe được tiếng động, cùng nhìn về con đường phía trước.
Chỉ thấy, xung quanh đang bị càn khôn khóa chặt xuất thì hiện ra khe hở nhỏ, một cái đầu anh tuấn uy vũ chui vào, "Chính là các ngươi đả thương ta?"
Triệu Công Minh nói xong, thân hình cũng rơi vào mảnh không gian bị càn khôn phong cấm này. Đông tác khi y ngã sấp xuống, rất là tự nhiên, thoải mái, làm người sung sướng. . .
Kế tiếp khi y thổ huyết, bờ môi mở ra độ cong, nét mặt đau khổ, bên trong hai mắt vô thần, rất là sinh động, làm khó biết là thật hay giả.
"Phốc ——
A, sáu người các ngươi liên thủ khi dễ một mình bần đạo! Thương thế phải đến mấy cái nguyên hội mới lành được!
* 1 nguyên hội= 60 năm thì phải @@
Đều theo ta đến Bích Du cung, tìm lão sư của ta nói rõ!"
Sáu người kia cùng nhau nắm quyền, trán nổi lên gân xanh.
Ngay chỗ bản thể của Lý Trường Thọ, Huyền Đô đại pháp sư thấy hình ảnh này, đầu tiên là mù mờ, sau đó kịp phản ứng, cười lăn cười bò, kém chút làm cho chính mình sặc chết.
Lý Trường Thọ ở bên cười bồi, trong lòng suy tư một hồi.
Thời cơ chín muồi.
Đại chiến ở Long cung đã sắp sửa gay cấn, Long tộc tử thương thảm trọng, nhưng đối phương cũng không chịu nổi;
Cao thủ hai bên đều có tử thương, nơi đại chiến cách Long cung một đoạn; —— đây là do cao thủ Long tộc cố ý, miễn cho tác động đến Thủy Tinh cung.
Sáu tên đệ tử Thánh Nhân của đối phương bị Triệu đại gia ngăn lại. . .
Lúc này Thiên đình không đăng tràng, chờ đến khi nào! ?
Thế là, trong chủ điện của Long cung.
Thanh niên luyện khí sĩ đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ, ở bên cạnh Nguyệt lão, lấy ra một cái ngọc phù. Hắn ngay trước mặt Nguyệt lão và hóa thân của Ngọc đế, nhẹ nhàng bóp nát.
Tiếp đó, Lý Trường Thọ nói:
"Nguyệt lão, xin cho hai vị tướng quân Kim Tiên cảnh cùng ra tay, chờ mệnh lệnh của Đông Mộc Công."
"Thiện!"
Nguyệt lão lập tức gật đầu đáp ứng, lúc này không có một chút bối rối, thể hiện rõ sự thong dong vị quan trên Thiên đình.
Lý Trường Thọ căn dặn xong, lập tức đứng dậy, mang theo sự chú ý của mọi người, bước nhanh tới bên góc đại điện. Hắn đứng tại bên cạnh Hải nữ đang tấu nhạc, phối hợp vung ra mấy con người giấy.
Hai con người giấy hóa thành bộ dáng thanh niên, bưng kèn;
Hai người giấy hóa thành tráng hán ở trần, trông coi trống to.
Lý Trường Thọ cười nói: "Các vị, làm phiền thực hiện theo sự diễn luyện trước đây."
Chúng nhạc sĩ Hải nữ nhẹ nhàng gật đầu, khúc nhạc đang tấu đột nhiên trở nên khẩn trương kịch liệt;
Kèn vang lên sôi sục, tân khách trong chủ điện đều bị kinh động.
Chính là lúc này!
Phía trên, sâu trong bầu trời, một chùm cột sáng màu bạch ngân bạch lao thẳng xuống!
Khi chùm tia sáng này sắp xông vào mặt biển b a c h n g o c s a c h, thì tách ra thành từng điểm ngân quang. Trong mỗi đạo ngân quang lại vây lấy một thiên binh mặc ngân giáp, hướng về phía hải vực Thủy Tinh cung nhanh chóng rơi xuống!
Trong chủ điẹn của Long tộc, trống được gióng to lên, tiếng nhạc cao vút, cùng tiếng hô quát uy nghiêm bên ngoài, hoàn mỹ tương xứng.
"Phụng ý chỉ của Ngọc đế bệ hạ!
Trảm yêu trừ ma, hộ vệ sinh linh tứ hải!
Thiên binh thiên tướng nghe lệnh! Phàm là yêu tà, giết không tha!"
Bốn vạn thiên binh Thiên đình giận dữ hét lên, âm thanh truyền ra mười vạn dặm, chấn động sơn hà!
"Hây!"
Hắn đột nhiên giận dữ, lục đạo kim quang giao thoa bay vụt, nhưng chỉ chặt đứt một tia tro tàn kia.
"Hừ! Cố lộng huyền hư*!"
*cố lộng huyền hư: làm ra vẻ thần bí
Kim Thiền Tử khẽ quát một tiếng, cúi đầu nhìn phong ấn đại trận ở phía dưới, trong mắt hiện ra vài phần do dự. Mấy lần gã đưa tay, vẫn là không dám đánh vỡ phong ấn nơi đây.
Nhưng Lý Trường Thọ vừa rồi thuận miệng lưu lại một câu bịa đặt kia, lại như ma âm bình ở trong lòng gã đuổi mãi không được. . .
"Chờ ngươi gặp được người lòng bàn chân có ba nốt ruồi kia. . ."
"Cút!"
Bên trong đại trận trống trải dưới đáy biển, thanh niên đạo sĩ giận dữ mắng lớn một tiếng, thôi động bảo châu trong tay lần nữa, lại là không có hiệu quả.
Thậm chí, do gã dùng sức quá mạnh, còn đưa tới một ít tàn hồn tôm cá, làm bản thân tức giận đến mức kém chút bóp nát hạt châu . . .
Cùng lúc đó, khoảng cách nơi đây khoảng ba vạn dặm, trong khe nhỏ bình thường ở tiểu Hải.
Hoàng Long chân nhân đã đến nơi đây được một lúc, đang xoay người, cúi đầu, cung kính trả lời điều gì đó với một bà lão.
Tại phía sau bà lão, một chiếc đại đỉnh chậm rãi lơ lửng.
Nếu như cẩn thận nhìn kĩ bạc h ngọc sách, tại các nơi rãnh biển, còn có từng đạo thân ảnh đang ngồi tu hành, hơn phân nửa đều là đầu rồng thân người, giống như hóa đá.
. . .
Nặng, đại, áp chế, bại!
Bên cạnh Đại pháp sư, Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, không chịu được lấy tay che mặt, nhẹ nhàng thở dài.
Tình báo xuất hiện sơ hở rất lớn, hắn và Tây Phương giáo lại đồng dạng nhận định sai vị trí của Hải nhãn!
Ngàn tính vạn tính nhất định cũng sơ sót;
Chuyện này trở về nhất định phải viết kiểm điểm, cùng lắm thì tìm lý do phạt Linh Nga, bồi mình cùng sao chép tân biên Ổn Tự kinh mấy ngàn lần. . .
Suy nghĩ kỹ thì, có lẽ trước đó Long tộc đã ẩn giấu vị trí thực sự của Hải nhãn.
Nếu vậy, Lý Trường Thọ cũng không cần lo lắng thêm về việc này. . .
Nhất quyết không thể coi thường Long tộc.
Đại pháp sư cười nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Trường Thọ bẩm báo kỹ càng sự tình mình đi quấy nhiễu Kim Thiền Tử khi trước, Đại pháp sư cười khẽ, khích lệ nói:
"Không cần vì việc nhỏ như vậy mà ủ rũ, ngươi đã làm vô cùng chu toàn.
Đây đều là sự tình cơ mật của Long tộc, cũng không phải ngươi muốn tìm hiểu là có thể biết đuọc."
Lý Trường Thọ hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đệ tử mời Hoàng Long chân nhân đi thủ hộ Hải nhãn, Hoàng Long chân nhân cũng là lão long của Long tộc, chắc là biết vị trí Hải nhãn của Đông Hải.
Việc này, có thể làm bại lộ vị trí Hải nhãn không?"
Huyền Đô đại pháp sư trầm ngâm một chút, rồi bấm ngón tay suy tính.
Đã có lúc, Đại pháp sư vì hoàn thành việc mà lão sư bàn giao từng vắt hết óc, không ngừng suy tư. Sau này tu vi bản thân cao hơn, thần thông càng cường đại, cảm ứng đối với thiên đạo càng phát ra rõ ràng, thành ra có thói quen dùng thuật suy tính. . .
"Thiên cơ không hiện, Hải nhãn không đáng ngại."
Trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có một chút lo lắng.
Thôi toán chi thuật, hắn tự nhiên hiểu, vì phòng ngừa thôi diễn, phòng suy tính, bản thân từng làm rất nhiều bố trí. Nhưng hiện nay đã có Thánh Nhân lão gia ra tay giúp hắn ngăn cách thiên cơ.
"Không biết Đại pháp sư từng nghĩ tới, thiên cơ có thể che lấp, cũng có thể bị che đậy, thậm chí cũng có thể bị người thông qua thiên cơ để lừa dối. . .'
Lời này hắn tự nhiên không thể nói ra được;
Có lẽ, Đại pháp sư cũng suy nghĩ qua rồi
.
Hải nhãn tạm thời không ngại, tâm lực của Lý Trường Thọ, cũng có thể đặt ở trận loạn chiến bên trong xung quanh Thủy Tinh cung.
Đại hôn lúc này chỉ có thể tạm dừng, dù sao địch nhân đều đánh đến cửa nhà, Long tộc coi như lại bình tĩnh, cũng không thể không cân nhắc cảm xúc của các tân khách.
Lúc này không ít tân khách đã bóp tay duỗi chân, tranh nhau ra ngoài đối địch;
Nhưng lão Long vương vẫn trầm tĩnh như Thái sơn bất động*, mấy vị Quy thừa tướng không ngừng khuyên ngăn, các vị đại gia an tâm chớ vội, đạo chích rất nhanh sẽ bị đánh lui.
*thái sơn bất động: ý nói sự chắc chắn, như ngọn núi cao lớn, dù mưa to gió lớn cũng khó có thể lay chuyển
Lý Trường Thọ thông qua đạo nhân giấy cấu thành mạng lưới giám sát, liên tục phán đoán chiến sự ở các nơi.
Lúc này vẫn chưa phải là thời cơ để Thiên đình và mình xuất thủ, càng là hỗn chiến, thì càng phải giữ vững tỉnh táo, cẩn thận phân tích.
Thời cơ hoàn mỹ chớp mắt là qua. . .
Sau một lát, Huyền Đô đại pháp sư đột nhiên cười khẽ, nhắm mắt ngưng thần, đưa tay điểm lên mặt thủy tinh kính;
Trong kính, hình ảnh từ đại chiến dưới đáy biển, hải sản đấu đá, biến thành một đóa mây trắng nhàn nhã.
Mây trắng chầm chậm bay, sáu tên lão đạo kết bạn cùng đi.
Lý Trường Thọ lập tức nhận ra một trong số đó, là lão đạo lưng gù kia. Chính là người mà Triệu đại gia bước đi bước đầu tiên trên con đường không thấy lối về, mục tiêu tiểu thí ngưu đao*.
*tiểu thí ngưu đao: thử qua dao mổ trâu
"Triệu sư đệ sẽ ra tay sao."
Huyền Đô đại pháp sư vừa nói xong, hình ảnh bên trong, trời xanh mây trắng đột nhiên trở nên ảm đạm.
Sáu vị đệ tử Thánh Nhân Tây Phương giáo Thánh Nhân đang nói chuyện phiếm luận đạo, đều thay đổi sắc mặt.
Loại đạo vận này . . .
Tình huống như vậy!
"Là Định Hải thần châu!"
Một người hét to lên, trong nháy mắt sáu người đứng dậy, từng người nhìn về mỗi một phương hướng. Bảo quang trong tay mỗi người đều lấp lóe, có hai người cái trán còn lộ ra mồ hôi lạnh.
"Bị mai phục!"
"Triệu Công Minh! Ngươi còn muốn thế nào!"
"Ngày hôm nay sáu sư huynh đệ bọn ta đều ở đây, còn sợ ngươi sao!"
Lý Trường Thọ nghe được tiếng nói từ trong kính truyền đến, trong lòng không khỏi cảm khái . . .
Đây là Hồng Hoang bản truyền hình có tiếng. . . Khục, không phải cái này.
Có thể thấy được sực uy hiếp của Triệu đại gia!
"Hừm?"
Sáu người đột nhiên nghe được tiếng động, cùng nhìn về con đường phía trước.
Chỉ thấy, xung quanh đang bị càn khôn khóa chặt xuất thì hiện ra khe hở nhỏ, một cái đầu anh tuấn uy vũ chui vào, "Chính là các ngươi đả thương ta?"
Triệu Công Minh nói xong, thân hình cũng rơi vào mảnh không gian bị càn khôn phong cấm này. Đông tác khi y ngã sấp xuống, rất là tự nhiên, thoải mái, làm người sung sướng. . .
Kế tiếp khi y thổ huyết, bờ môi mở ra độ cong, nét mặt đau khổ, bên trong hai mắt vô thần, rất là sinh động, làm khó biết là thật hay giả.
"Phốc ——
A, sáu người các ngươi liên thủ khi dễ một mình bần đạo! Thương thế phải đến mấy cái nguyên hội mới lành được!
* 1 nguyên hội= 60 năm thì phải @@
Đều theo ta đến Bích Du cung, tìm lão sư của ta nói rõ!"
Sáu người kia cùng nhau nắm quyền, trán nổi lên gân xanh.
Ngay chỗ bản thể của Lý Trường Thọ, Huyền Đô đại pháp sư thấy hình ảnh này, đầu tiên là mù mờ, sau đó kịp phản ứng, cười lăn cười bò, kém chút làm cho chính mình sặc chết.
Lý Trường Thọ ở bên cười bồi, trong lòng suy tư một hồi.
Thời cơ chín muồi.
Đại chiến ở Long cung đã sắp sửa gay cấn, Long tộc tử thương thảm trọng, nhưng đối phương cũng không chịu nổi;
Cao thủ hai bên đều có tử thương, nơi đại chiến cách Long cung một đoạn; —— đây là do cao thủ Long tộc cố ý, miễn cho tác động đến Thủy Tinh cung.
Sáu tên đệ tử Thánh Nhân của đối phương bị Triệu đại gia ngăn lại. . .
Lúc này Thiên đình không đăng tràng, chờ đến khi nào! ?
Thế là, trong chủ điện của Long cung.
Thanh niên luyện khí sĩ đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ, ở bên cạnh Nguyệt lão, lấy ra một cái ngọc phù. Hắn ngay trước mặt Nguyệt lão và hóa thân của Ngọc đế, nhẹ nhàng bóp nát.
Tiếp đó, Lý Trường Thọ nói:
"Nguyệt lão, xin cho hai vị tướng quân Kim Tiên cảnh cùng ra tay, chờ mệnh lệnh của Đông Mộc Công."
"Thiện!"
Nguyệt lão lập tức gật đầu đáp ứng, lúc này không có một chút bối rối, thể hiện rõ sự thong dong vị quan trên Thiên đình.
Lý Trường Thọ căn dặn xong, lập tức đứng dậy, mang theo sự chú ý của mọi người, bước nhanh tới bên góc đại điện. Hắn đứng tại bên cạnh Hải nữ đang tấu nhạc, phối hợp vung ra mấy con người giấy.
Hai con người giấy hóa thành bộ dáng thanh niên, bưng kèn;
Hai người giấy hóa thành tráng hán ở trần, trông coi trống to.
Lý Trường Thọ cười nói: "Các vị, làm phiền thực hiện theo sự diễn luyện trước đây."
Chúng nhạc sĩ Hải nữ nhẹ nhàng gật đầu, khúc nhạc đang tấu đột nhiên trở nên khẩn trương kịch liệt;
Kèn vang lên sôi sục, tân khách trong chủ điện đều bị kinh động.
Chính là lúc này!
Phía trên, sâu trong bầu trời, một chùm cột sáng màu bạch ngân bạch lao thẳng xuống!
Khi chùm tia sáng này sắp xông vào mặt biển b a c h n g o c s a c h, thì tách ra thành từng điểm ngân quang. Trong mỗi đạo ngân quang lại vây lấy một thiên binh mặc ngân giáp, hướng về phía hải vực Thủy Tinh cung nhanh chóng rơi xuống!
Trong chủ điẹn của Long tộc, trống được gióng to lên, tiếng nhạc cao vút, cùng tiếng hô quát uy nghiêm bên ngoài, hoàn mỹ tương xứng.
"Phụng ý chỉ của Ngọc đế bệ hạ!
Trảm yêu trừ ma, hộ vệ sinh linh tứ hải!
Thiên binh thiên tướng nghe lệnh! Phàm là yêu tà, giết không tha!"
Bốn vạn thiên binh Thiên đình giận dữ hét lên, âm thanh truyền ra mười vạn dặm, chấn động sơn hà!
"Hây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.