Chương 148: Triệu đại gia nghĩa bạc vân thiên
Ngôn Quy Chính Truyện
19/05/2020
Dịch: BsChien
***
"Cái này... Cái này?"
Lão đạo lưng còng áo rách kia đứng trên mây, thân là môn hạ đệ tử Thánh nhân, Hồng Hoang đương đại cao thủ, trong lúc nhất thời lại có vẻ…
…Lơ ngơ không kịp chuẩn bị!
Bạo rồi?
Không chỉ có tự bạo, còn…
…Còn trong nháy mắt, không cho lão đạo cơ hội mở miệng nửa câu, đã kịp thời đốt sạch toàn thân từ trên xuống dưới!
Đây là cái con đường gì?
Mình mấy vạn năm không có đi lại bên ngoài, con đường Đạo môn Luyện khí sĩ liền đã dã man dữ dội như thế rồi?
Lão không nói gì, chỉ là một câu nói dạo đầu Tây Phương giáo quen dùng:
"Đạo hữu, ngươi cùng Tây Phương ta có duyên, chúng ta có thể tự kết chút duyên phận."
Cái này không bình thường sao? Cái này có vấn đề sao?
Tại sao lại như vậy?
Làm sao liền trực tiếp tự bạo hóa thân?
Hẳn là sự tình Tây Phương bọn hắn trong bóng tối châm ngòi Tam giáo đã bại lộ rồi?
Nhưng nếu như đã bại lộ, tất nhiên đã sớm xảy ra vấn đề, sao lại thế...
"A!"
Lưng còng đạo nhân còn đang tự mình hoài nghi, thình lình nghe phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo.
Lúc này lão mới phát giác, bản thân mình đã bị một cỗ đạo vận quấn quanh. Trên trời dưới đất, thập phương bát diện, thiên địa càn khôn bị cỗ đạo vận kia phong tỏa kín mít.
Đạo nhân lưng còng này bình thường cũng là có chút cơ trí, tự kiềm chế tu vi, trước đây vẫn chưa để Tiệt giáo tiên Triệu mỗ nào đó vào mắt. Cho nên lúc nãy lão trực tiếp hiện thân ngăn cản Hải Thần hóa thân, đàm đạo chút ít sự tình.
Nhưng biến cố phát sinh!
Hải Thần tự bạo, tro đều bay không còn một hạt, Triệu Công Minh tựa hồ bởi vậy... nổi giận.
Cái này giống như một trận tính toán nhằm vào lão!
Lúc này, đáy lòng đạo nhân lưng còng nổi lên báo động mãnh liệt. Lão đột nhiên phát hiện mình dường như đã xem thường vị ngoại môn đệ tử Tiệt giáokia...
Lưng còng đạo nhân xoay người, liền thấy Triệu Công Minh đã đến sát bên ngoài mười dặm.
Lúc này trên dưới toàn thân Triệu Công Minh còn quấn hai mươi bốn viên bảo châu màu lam nhạt, trong tay nắm chặt một thanh roi gỗ màu vàng. Thân hình vốn khôi ngô vạm vỡ tản ra một cỗ khí tức kinh người!
Hai mươi bốn khỏa bảo châu kia trực tiếp định trụ càn khôn quanh người lưng còng đạo nhân. Ý tứ muốn động thủ của Triệu Công Minh đã hết sức rõ ràng!
Lưng còng đạo nhân đáy lòng càng mơ mơ hồ hồ. Trong tay lão xuất hiện một bông hoa sen màu trắng, thân hình chậm rãi lui lại, âm thầm tìm kiếm phương pháp phá giải càn khôn phong cấm.
Lưng còng đạo nhân cất tiếng nghi hoặc:
"Đạo hữu, cớ gì như thế?"
"Cớ gì như thế?"
Triệu Công Minh kia sắc mặt vô cùng âm trầm, chòm râu rậm rạp không ngừng run rẩy, lạnh lùng nói:
"Đạo hữu ngay trước mặt bần đạo, bức hiếp người trong Đạo môn ta như thế, có phải không hề đặt Triệu Công Minh ta trong đáy mắt?
Triệu Công Minh ta da mặt ít không có tiếng tăm, ngươi không cho ta chút mặt mũi thì cũng coi như thôi!
Nhưng ngươi hành xử bức bách như thế, chính là chà đạp lên mặt mũi Đạo môn ta!
Chà đạp da mặt Đạo môn chính là chà đạp Tiệt giáo nhà ta, chà lão sư ta, đạp luôn mặt mũi hai vị sư bá của ta!
Ngươi nói cớ gì như thế!
Ngươi còn định vừa làm đĩ vừa tỏ ra trinh tiết ngây thơ hay sao?”
Lưng còng đạo nhân nhướng mày, Đạo môn dạo này làm sao đều trở nên điên dại điêu ngoa như thế?
Cái này còn có nói đạo lý hay không chứ?
"Đạo hữu, ngươi..."
Triệu Công Minh quát:
"Nói ít thôi! Nhìn ta đánh đây!"
Triệu Công Minh lại hét lớn một tiếng, roi gỗ kim sắc trong tay quang mang đại tác, hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu trực tiếp ẩn vào quanh người. Thân hình y hóa thành một chùm hồng quang, đảo mắt lướt qua càn khôn, xông phá bích chướng, xuất hiện ở trước mặt lưng còng đạo nhân!
Lưng còng đạo nhân đáy lòng kinh hãi!
Lão chỉ biết Triệu Công Minh bình thường cả ngày dạo chơi, là Tiệt giáo ngoại môn Đại đệ tử, lại không biết Triệu Công Minh lại có loại pháp bảo thần thông này. Mấy thứ đồ chơi của kẻ này lại lợi hại như thế!
Lập tức, quanh người lưng còng đạo nhân bảo quang lấp lóe!
Một đóa hoa sen nở rộ dưới chân lão, tầng tầng cánh hoa bao vây lấy thân hình lưng còng đạo nhân này.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, kim quang lấp lóe, roi gỗ đập mạnh xuống hoa sen, cánh hoa gần như bị xé nát bét!
Cũng may là càn khôn nơi đây đã bị hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu định trụ, nếu không chẳng biết sẽ có bao nhiêu sinh linh bị tác động đến...
Trên không khu vực sơn dã này, Triệu Công Minh vung roi vàng mãnh liệt đập tơi bời xuống hoa sen, trong miệng hùng hùng hổ hổ hô hào lời thô tục chuyên nghiệp của Tiệt giáo.
Không bao lâu, Triệu Công Minh đã đập cho đóa hoa sen vỡ vụn rồi tiếp tục đè đạo nhân lưng còng xuống, dồn sức đánh một trận tưng bừng.
Phân cảnh bạo lực bị kiểm duyệt cắt xén ba nghìn chữ...
...
Mình gần đây là bị làm sao rồi?
Trong khi Triệu Công Minh hành hung lão đạo lưng còng kia...
Tiểu Quỳnh phong, trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ ôm cái trán sắp nứt vỡ, phát ra vài tiếng rên.
Vừa rồi Giấy đạo nhân nổ quá nhanh, chính hắn cũng không kịp rút tâm thần trở về hoàn toàn.
Giống như kiếp trước chơi pháo dịp Tết, còn chưa kịp ném ra thì pháo trong tay đã nổ. Lần này Giấy đạo nhân tự bạo, tâm thần hắn cũng bị vạ lây xé rách đau đớn...
Bất quá, trước đây Lý Trường Thọ đã sớm có cân nhắc đến loại tình huống này. Hắn giờ chỉ bị đau đớn mà thôi, nguyên thần vẫn chưa bị tổn thương.
Đau đớn đến nhanh đi cũng nhanh, Lý Trường Thọ ngồi trong ghế bành, dùng một cỗ giấy đạo nhân khác để từ xa quan sát đến trận đại chiến của hai vị cao thủ trên không trung.
Đây cũng chẳng phải đại chiến gì, hoàn toàn là một bên ra sức đánh, một bên nằm im chịu đánh...
Lý Trường Thọ hoàn toàn không vui, cái này cũng không có gì đáng để vui vẻ, chỉ là mình cơ trí vượt qua một kiếp nạn mà thôi.
Đáy lòng hắn không ngừng tính toán, nghĩ lại mình trong khoảng thời gian này, tâm tính xuất hiện biến hóa vi diệu.
Trong thời điểm một tháng này, hắn liên tiếp phạm hai sai lầm lớn.
Trước đây, lúc tiểu sư tổ về núi, Lý Trường Thọ tự cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng cuối cùng lại xem nhẹ vấn đề cơ bản nhất là giới tính của sư tổ.
Cái này cũng may không có xảy ra đại loạn gì, tiếp đó Lý Trường Thọ cũng đã làm xong công đoạn kết thúc nhân quả.
Nhưng hôm nay, lúc Triệu Công Minh sắp rời đi, hắn rõ ràng đã suy tính ra mình bị cao thủ Tây Phương giáo để mắt tới, nhưng cuối cùng lại trực tiếp nghênh ngang đuổi theo!
Nếu như không phải có một chút chuẩn bị hậu thủ, nói không chừng giờ này hắn đã bị Tây Phương giáo siêu độ!
Lý Trường Thọ bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nhắm mắt thở dài, cười khổ không thôi.
Mình mấy ngày nay sao lại trở nên chủ quan như thế, bỏ qua mất hai chữ trọng yếu nhất cuộc đời: Ổn thỏa!
Tự xét lại, nhất định phải tự xét lại.
Vị lão đạo lưng còng này đột nhiên xuất hiện, giống như lời cảnh tỉnh.
Lý Trường Thọ tự kiểm điểm lại, từ khi Đại pháp sư trở thành chỗ dựa cho mình, sầu lo ít đi rất nhiều, cho nên suy nghĩ tính toán cũng ít đi rất nhiều.
Đợi việc này chấm dứt, mình phải tiếp tục hoàn thiện “Ổn Tự kinh”, đồng thời...
... Nam nhân, phải hung ác đối với chính mình một chút!
Tự phạt đọc lại “Ổn Tự kinh” ba ngàn lần!
Cấp tốc điều chỉnh tốt tâm tính, trong lòng Lý Trường Thọ dần dần trở nên tĩnh lặng, suy tư tiếp theo đây nên xử trí như thế nào mới có thể ổn thỏa.
Trong quãng thời gian ngắn ngủ Lý Trường Thọ tự vấn tâm tính của mình, Triệu Công Minh đã tranh thủ đè lão đạo lưng còng kia ra... đánh tới thổ huyết.
Triệu Công Minh vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ là cầm roi gỗ quất một trận mãnh liệt. Lão đạo kia hộ thể tiên quang chập chờn như ngọn nến sắp tắt, Linh Bảo hộ thân đã hư hỏng mất hai món.
Chờ khi lưng còng lão đạo không còn chút sức lựng chống đỡ nữa, Triệu Công Minh mới chuyển hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu vẫn bay quanh mình, trực tiếp đến định trụ lão đạo kia.
Hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu này không thể coi thường, chính là Tiên Thiên Linh Bảo được Thông Thiên giáo chủ ban thưởng. Nó là bộ phận của Hỗn Độn Châu lúc khai thiên tịch địa bị vỡ vụn biến thành, bản thân nó có lực lượng che lấp Tứ Hải, tự thành càn khôn.
Lúc này hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu trấn áp lưng còng lão đạo, khiến cho lão đạo vốn đã rất chật vật, giờ không còn cách nào động đậy dù chỉ một ngón tay.
Lưng còng lão đạo mặt mũi bầm dập, trán bị đánh chảy máu bê bết, toàn thân trên dưới tràn đầy vết thương, áo thủng lam lũ càng chồng chất lỗ thủng, dính đầy vết máu...
Lý Trường Thọ âm thầm nhíu mày cau mặt. Đầu tiên là hắn tính rõ ràng những ảnh hưởng của việc này đối với mình, lại lập tức suy tính làm thế nào hất cái nồi đen này ra một cách hoàn mỹ...
Lưng còng lão đạo này cũng không phải người mà hắn chọc nổi.
Cùng lúc đó, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng có một chút suy đoán.
Hẳn là Triệu Công Minh thật sự...
...Là người đơn thuần khờ dại?
Trước đây mình đối thoại với Triệu Công Minh hóa ra toàn mình tự biên tự diễn, nghĩ nhiều ra các tình huống phức tạp.
Không, Lý Trường Thọ vẫn cảm thấy vị Tiệt giáo Đại đệ tử này tuyệt đối không phải loại người chất phác đơn thuần.
Điểm ấy, từ trước khi Triệu Công Minh đã mở lời dẫn nhân quả tới trên da mặt Đạo môn Tam thánh, như vậy cũng có thể thấy được kẻ này không đơn giản...
Đương nhiên cũng có thể là Triệu Công Minh cũng đơn giản là đang nghĩ như vậy!
Nếu đúng như thế thì vị đại lão này, cảm giác vinh dự tập thể, tinh thần đoàn kết giữ mặt mũi Đạo môn quả thực hơi mạnh một chút!
Hả?
Trong Phong thần đại kiếp, tựa hồ Triệu Công Minh một mực tâm niệm “Tam giáo đều là một nhà, tất cả mọi người là sư huynh đệ”, cho nên y không ra tay độc ác dù đã đánh bại Xiển giáo Thập nhị kim tiên.
Nhưng kết cục của vị Triệu đại gia này lại hết sức thê thảm. Cuối cùng là bị Xiển giáo một phương, vị thần thần bí bí Lục Áp đạo nhân kia giật dây Khương Tử Nha, dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư rủa chết, lên bảng đếm số...
Một chớp mắt này, Lý Trường Thọ linh quang lóe lên, đột nhiên nghĩ đến Hữu Cầm Huyền Nhã!
Trên đời này có một loại người mà Lý Trường Thọ không đoán chính xác được hành vi đối phương, đó chính là người mà trong mọi chuyện mọi thứ đều suy nghĩ hướng về điểm tốt…
Mà Triệu Công Minh rất có thể chính là loại tồn tại "Siêu khó đoán" này.
Kỳ thật kể một ngàn cũng phải nói một vạn, đối với Hồng Hoang nhất lưu cao thủ như vậy, Lý Trường Thọ tự nhiên giấu trong lòng kính sợ, cũng sẽ không đi mưu đồ tính toán cái gì.
Vả lại mình là Nhân giáo đệ tử, cũng không cần nhất định phải kết thiện duyên cùng Triệu Công Minh.
Sau đó, mình hơi bổ cứu một phen, cho đối phương một bản giáo nghĩa Hải Thần giáo làm tham chiếu. Lại lấy lý do "Thuận theo thiên đạo", "Che chở phàm nhân", một lần nữa giải thích Hải Thần giáo vì sao có thể phát triển nhanh như vậy, như thế có thể cắt đứt phần nhân quả này.
Nhưng để Lý Trường Thọ không tưởng tượng được chính là...
Hành động kế tiếp của Triệu Công Minh không chỉ có vượt quá Lý Trường Thọ dự kiến, khiến Lý Trường Thọ hoàn toàn không thể nào hiểu được, mà còn làm cho hắn toát hết mồ hôi lạnh toàn thân.
Vị Tiệt giáo ngoại môn đệ tử này, đã đánh người còn không chịu bỏ qua. Y lại dùng Định Hải Thần Châu trấn áp lão đạo lưng còn, không ngừng gào to chửi mắng, lôi xềnh xệch lão đạo kia về hướng Hải Thần miếu.
Lý Trường Thọ cũng cảm thấy cạn lời sa mạc lời hạn hán lời.
Triệu đại gia này chẳng lẽ cũng… cũng có độc hay sao?
Món nhân quả này, hắn một cái Hải Thần nho nhỏ có thể dính sao?!
Lưng còng lão đạo thế nhưng là đệ tử Thánh nhân! Ngài xuất thủ đánh một trận, đối phương tự nhiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nói một câu “thần thông không bằng”.
Nhưng Tây Phương giáo nếu là sau đó tính toán sổ sách, vung hỏa khí này đến trên thân Hải Thần, vậy hắn một cái tiểu đệ tử nho nhỏ đạo thừa Nhân giáo xa xôi phải làm như thế nào để ứng đối?
Coi như mình có thể mời Đại pháp sư xuất mã, lại phải làm thế nào trình bày bàn giao chuyện này với Đại pháp sư?
Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười, vội vàng suy tính đối sách.
Đồng thời, một cỗ Giấy đạo nhân khác cũng thi triển thổ độn, vội vàng chạy về chỗ Hải Thần miếu kia.
Chỉ thấy...
Triệu Công Minh bay về trên không trung tòa miếu nhỏ, hạ xuống rồi ném lão đạo lưng còng tới hậu viện Hải Thần miếu, lại còn hung ác nói:
"Đi, đến nhận lỗi với Hải Thần."
Lý Trường Thọ hai chân mềm nhũn như bánh mì ngâm nước, bản thể xém chút co rút lại, trực tiếp chạy trốn xuống mật thất dưới bàn đọc sách.
Lưng còng lão đạo kia giờ phút này bị Định Hải Thần Châu trấn áp, nằm trên mặt đất không thể động đậy, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn.
Cái này còn giảng đạo lý hay không đây?
Cái này Đạo môn tam giáo còn nói phải trái được nữa hay không đây?
Tây Phương giáo ngày bình thường đã được gọi là không giảng đạo lý, nhưng so với Tiệt giáo Đại đệ tử trước mắt này, còn có Hải Thần này, Tây Phương giáo căn bản không đáng nhắc tới!
Lưng còng lão đạo dứt khoát nhắm mắt ngậm mồm không nói, nguyên thần khẽ run rẩy.
Triệu Công Minh cười lạnh:
"Thế nào, còn dám giả chết? Ngươi bức tử một đạo hóa thân của Hải Thần, vũ nhục Đạo môn ta, há có thể từ bỏ ý đồ như thế!"
Chính lúc này, Triệu Công Minh nghe một sợi truyền thanh lọt vào tai...
"Tiền bối, tiền bối, chớ có nói thêm gì đi nữa, việc này đã trở thành không cách nào kết thúc!"
"Ồ?"
Triệu Công Minh ánh mắt nhìn về nơi nào đó phía dưới mặt đất, chính là chỗ Giấy đạo nhân ẩn thân, y lạnh nhạt nói:
"Chớ sợ, chúng ta chiếm lẽ phải!"
Lý Trường Thọ không chịu được một tay nâng trán, lập tức xốc lại tinh thần. Hắn căn cứ tính cách Triệu Công Minh để đúng bệnh hốt thuốc, đáy lòng đã có một bộ phương án chính thức cùng với hai bộ phương án dự bị.
Phải giải quyết việc này, trước hết thuyết phục Triệu Công Minh, lại để cho Triệu Công Minh giải quyết cái lão đạo lưng còng này.
Về phần mình, hắn tuyệt đối không thể hiện thân!
Lý Trường Thọ không dám chờ lâu, lập tức dùng hóa thân truyền thanh:
"Tiền bối, tuy nói chúng ta chiếm lý, nhưng ngài cũng biết, hai vị lão gia phía sau người này cũng không...
Tiền bối, ngài trong Tiệt giáo uy vọng quá cao. Tiệt giáo lại có nhiều cao nhân tiền bối nghĩa bạc vân thiên, khoáng đạt cởi mở giống như ngài. Nếu là ngài bị Phương Tây nhằm vào, Tiệt giáo há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Việc này nếu là làm lớn chuyện, nói không chừng sẽ dẫn phát Tây Phương giáo cùng Tiệt giáo chi tranh!
Đến lúc đó khẳng định sẽ có tử thương, ngài làm thế nào nhẫn tâm thấy đạo hữu nhà mình bị hao tổn?
Tiền bối, ngài cũng không phải người không quan trọng giống vãn bối như vậy. Mỗi tiếng nói cử động của ngài đều sẽ ảnh hưởng đến đại vận xu thế của Hồng Hoang."
Triệu Công Minh nghe vậy lập tức chau mày, vuốt vuốt sợi râu hít sâu một hơi, truyền thanh cho giấy đạo nhân Lý Trường Thọ:
"Lời này nghe cũng có mấy phần đạo lý, nhưng kẻ này bức người phải tự hủy hóa thân..."
"Vãn bối chính là Nhân giáo Luyện khí sĩ, cùng tiền bối ngài xem như một nhà, bối phận so với tiền bối thấp không ít."
Lý Trường Thọ thở dài truyền thanh tiếp:
"Vãn bối sở dĩ không muốn dùng gương mặt thật gặp người, là bởi vì Nhân giáo nhà vãn bối thừa hành thanh tĩnh vô vi, vãn bối thu liễm hương hỏa công đức sẽ khiến cho Đại pháp sư không thích.
Đại pháp sư nhà vãn bối dù không hỏi thế sự, nhưng đối với Đạo môn Tam giáo chung một nguồn gốc, huynh đệ một nhà, Đại pháp sư hết sức để tâm. Những năm gần đây vì Xiển, Tiệt hai nhà xích mích không ngừng, đáy lòng Đại pháp sư có chút gian nan khổ cực.
Cho nên, người Tây Phương giáo này tìm vãn bối, vãn bối sẽ lập tức hủy đi hóa thân, không muốn cùng bọn họ có nửa điểm liên lụy."
Triệu Công Minh mặt lộ vẻ giật mình, sau đó chính là cúi đầu trầm tư, thấp giọng nói:
"Hay là giết béng lão già này, chấm dứt luôn nhanh gọn?”
"Cái này làm thế nào giấu giếm được Thánh nhân lão gia?"
"Vậy phải làm thế nào cho đúng?"
Lý Trường Thọ nói:
"Vãn bối cả gan, có mấy cái nhỏ đối sách dâng lên, tiền bối ngài nếu như tin được thì liền cân nhắc sử dụng.”
"Này, ngươi cái này chẳng phải khách khí!"
Triệu Công Minh khoát khoát tay, truyền thanh cho Lý Trường Thọ nói:
"Đạo môn một nhà thân huynh đệ, ta không tin ngươi chẳng lẽ tin lão già kia hay sao? Có đối sách gì, nói nghe một chút."
***
"Cái này... Cái này?"
Lão đạo lưng còng áo rách kia đứng trên mây, thân là môn hạ đệ tử Thánh nhân, Hồng Hoang đương đại cao thủ, trong lúc nhất thời lại có vẻ…
…Lơ ngơ không kịp chuẩn bị!
Bạo rồi?
Không chỉ có tự bạo, còn…
…Còn trong nháy mắt, không cho lão đạo cơ hội mở miệng nửa câu, đã kịp thời đốt sạch toàn thân từ trên xuống dưới!
Đây là cái con đường gì?
Mình mấy vạn năm không có đi lại bên ngoài, con đường Đạo môn Luyện khí sĩ liền đã dã man dữ dội như thế rồi?
Lão không nói gì, chỉ là một câu nói dạo đầu Tây Phương giáo quen dùng:
"Đạo hữu, ngươi cùng Tây Phương ta có duyên, chúng ta có thể tự kết chút duyên phận."
Cái này không bình thường sao? Cái này có vấn đề sao?
Tại sao lại như vậy?
Làm sao liền trực tiếp tự bạo hóa thân?
Hẳn là sự tình Tây Phương bọn hắn trong bóng tối châm ngòi Tam giáo đã bại lộ rồi?
Nhưng nếu như đã bại lộ, tất nhiên đã sớm xảy ra vấn đề, sao lại thế...
"A!"
Lưng còng đạo nhân còn đang tự mình hoài nghi, thình lình nghe phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo.
Lúc này lão mới phát giác, bản thân mình đã bị một cỗ đạo vận quấn quanh. Trên trời dưới đất, thập phương bát diện, thiên địa càn khôn bị cỗ đạo vận kia phong tỏa kín mít.
Đạo nhân lưng còng này bình thường cũng là có chút cơ trí, tự kiềm chế tu vi, trước đây vẫn chưa để Tiệt giáo tiên Triệu mỗ nào đó vào mắt. Cho nên lúc nãy lão trực tiếp hiện thân ngăn cản Hải Thần hóa thân, đàm đạo chút ít sự tình.
Nhưng biến cố phát sinh!
Hải Thần tự bạo, tro đều bay không còn một hạt, Triệu Công Minh tựa hồ bởi vậy... nổi giận.
Cái này giống như một trận tính toán nhằm vào lão!
Lúc này, đáy lòng đạo nhân lưng còng nổi lên báo động mãnh liệt. Lão đột nhiên phát hiện mình dường như đã xem thường vị ngoại môn đệ tử Tiệt giáokia...
Lưng còng đạo nhân xoay người, liền thấy Triệu Công Minh đã đến sát bên ngoài mười dặm.
Lúc này trên dưới toàn thân Triệu Công Minh còn quấn hai mươi bốn viên bảo châu màu lam nhạt, trong tay nắm chặt một thanh roi gỗ màu vàng. Thân hình vốn khôi ngô vạm vỡ tản ra một cỗ khí tức kinh người!
Hai mươi bốn khỏa bảo châu kia trực tiếp định trụ càn khôn quanh người lưng còng đạo nhân. Ý tứ muốn động thủ của Triệu Công Minh đã hết sức rõ ràng!
Lưng còng đạo nhân đáy lòng càng mơ mơ hồ hồ. Trong tay lão xuất hiện một bông hoa sen màu trắng, thân hình chậm rãi lui lại, âm thầm tìm kiếm phương pháp phá giải càn khôn phong cấm.
Lưng còng đạo nhân cất tiếng nghi hoặc:
"Đạo hữu, cớ gì như thế?"
"Cớ gì như thế?"
Triệu Công Minh kia sắc mặt vô cùng âm trầm, chòm râu rậm rạp không ngừng run rẩy, lạnh lùng nói:
"Đạo hữu ngay trước mặt bần đạo, bức hiếp người trong Đạo môn ta như thế, có phải không hề đặt Triệu Công Minh ta trong đáy mắt?
Triệu Công Minh ta da mặt ít không có tiếng tăm, ngươi không cho ta chút mặt mũi thì cũng coi như thôi!
Nhưng ngươi hành xử bức bách như thế, chính là chà đạp lên mặt mũi Đạo môn ta!
Chà đạp da mặt Đạo môn chính là chà đạp Tiệt giáo nhà ta, chà lão sư ta, đạp luôn mặt mũi hai vị sư bá của ta!
Ngươi nói cớ gì như thế!
Ngươi còn định vừa làm đĩ vừa tỏ ra trinh tiết ngây thơ hay sao?”
Lưng còng đạo nhân nhướng mày, Đạo môn dạo này làm sao đều trở nên điên dại điêu ngoa như thế?
Cái này còn có nói đạo lý hay không chứ?
"Đạo hữu, ngươi..."
Triệu Công Minh quát:
"Nói ít thôi! Nhìn ta đánh đây!"
Triệu Công Minh lại hét lớn một tiếng, roi gỗ kim sắc trong tay quang mang đại tác, hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu trực tiếp ẩn vào quanh người. Thân hình y hóa thành một chùm hồng quang, đảo mắt lướt qua càn khôn, xông phá bích chướng, xuất hiện ở trước mặt lưng còng đạo nhân!
Lưng còng đạo nhân đáy lòng kinh hãi!
Lão chỉ biết Triệu Công Minh bình thường cả ngày dạo chơi, là Tiệt giáo ngoại môn Đại đệ tử, lại không biết Triệu Công Minh lại có loại pháp bảo thần thông này. Mấy thứ đồ chơi của kẻ này lại lợi hại như thế!
Lập tức, quanh người lưng còng đạo nhân bảo quang lấp lóe!
Một đóa hoa sen nở rộ dưới chân lão, tầng tầng cánh hoa bao vây lấy thân hình lưng còng đạo nhân này.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, kim quang lấp lóe, roi gỗ đập mạnh xuống hoa sen, cánh hoa gần như bị xé nát bét!
Cũng may là càn khôn nơi đây đã bị hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu định trụ, nếu không chẳng biết sẽ có bao nhiêu sinh linh bị tác động đến...
Trên không khu vực sơn dã này, Triệu Công Minh vung roi vàng mãnh liệt đập tơi bời xuống hoa sen, trong miệng hùng hùng hổ hổ hô hào lời thô tục chuyên nghiệp của Tiệt giáo.
Không bao lâu, Triệu Công Minh đã đập cho đóa hoa sen vỡ vụn rồi tiếp tục đè đạo nhân lưng còng xuống, dồn sức đánh một trận tưng bừng.
Phân cảnh bạo lực bị kiểm duyệt cắt xén ba nghìn chữ...
...
Mình gần đây là bị làm sao rồi?
Trong khi Triệu Công Minh hành hung lão đạo lưng còng kia...
Tiểu Quỳnh phong, trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ ôm cái trán sắp nứt vỡ, phát ra vài tiếng rên.
Vừa rồi Giấy đạo nhân nổ quá nhanh, chính hắn cũng không kịp rút tâm thần trở về hoàn toàn.
Giống như kiếp trước chơi pháo dịp Tết, còn chưa kịp ném ra thì pháo trong tay đã nổ. Lần này Giấy đạo nhân tự bạo, tâm thần hắn cũng bị vạ lây xé rách đau đớn...
Bất quá, trước đây Lý Trường Thọ đã sớm có cân nhắc đến loại tình huống này. Hắn giờ chỉ bị đau đớn mà thôi, nguyên thần vẫn chưa bị tổn thương.
Đau đớn đến nhanh đi cũng nhanh, Lý Trường Thọ ngồi trong ghế bành, dùng một cỗ giấy đạo nhân khác để từ xa quan sát đến trận đại chiến của hai vị cao thủ trên không trung.
Đây cũng chẳng phải đại chiến gì, hoàn toàn là một bên ra sức đánh, một bên nằm im chịu đánh...
Lý Trường Thọ hoàn toàn không vui, cái này cũng không có gì đáng để vui vẻ, chỉ là mình cơ trí vượt qua một kiếp nạn mà thôi.
Đáy lòng hắn không ngừng tính toán, nghĩ lại mình trong khoảng thời gian này, tâm tính xuất hiện biến hóa vi diệu.
Trong thời điểm một tháng này, hắn liên tiếp phạm hai sai lầm lớn.
Trước đây, lúc tiểu sư tổ về núi, Lý Trường Thọ tự cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng cuối cùng lại xem nhẹ vấn đề cơ bản nhất là giới tính của sư tổ.
Cái này cũng may không có xảy ra đại loạn gì, tiếp đó Lý Trường Thọ cũng đã làm xong công đoạn kết thúc nhân quả.
Nhưng hôm nay, lúc Triệu Công Minh sắp rời đi, hắn rõ ràng đã suy tính ra mình bị cao thủ Tây Phương giáo để mắt tới, nhưng cuối cùng lại trực tiếp nghênh ngang đuổi theo!
Nếu như không phải có một chút chuẩn bị hậu thủ, nói không chừng giờ này hắn đã bị Tây Phương giáo siêu độ!
Lý Trường Thọ bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nhắm mắt thở dài, cười khổ không thôi.
Mình mấy ngày nay sao lại trở nên chủ quan như thế, bỏ qua mất hai chữ trọng yếu nhất cuộc đời: Ổn thỏa!
Tự xét lại, nhất định phải tự xét lại.
Vị lão đạo lưng còng này đột nhiên xuất hiện, giống như lời cảnh tỉnh.
Lý Trường Thọ tự kiểm điểm lại, từ khi Đại pháp sư trở thành chỗ dựa cho mình, sầu lo ít đi rất nhiều, cho nên suy nghĩ tính toán cũng ít đi rất nhiều.
Đợi việc này chấm dứt, mình phải tiếp tục hoàn thiện “Ổn Tự kinh”, đồng thời...
... Nam nhân, phải hung ác đối với chính mình một chút!
Tự phạt đọc lại “Ổn Tự kinh” ba ngàn lần!
Cấp tốc điều chỉnh tốt tâm tính, trong lòng Lý Trường Thọ dần dần trở nên tĩnh lặng, suy tư tiếp theo đây nên xử trí như thế nào mới có thể ổn thỏa.
Trong quãng thời gian ngắn ngủ Lý Trường Thọ tự vấn tâm tính của mình, Triệu Công Minh đã tranh thủ đè lão đạo lưng còng kia ra... đánh tới thổ huyết.
Triệu Công Minh vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ là cầm roi gỗ quất một trận mãnh liệt. Lão đạo kia hộ thể tiên quang chập chờn như ngọn nến sắp tắt, Linh Bảo hộ thân đã hư hỏng mất hai món.
Chờ khi lưng còng lão đạo không còn chút sức lựng chống đỡ nữa, Triệu Công Minh mới chuyển hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu vẫn bay quanh mình, trực tiếp đến định trụ lão đạo kia.
Hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu này không thể coi thường, chính là Tiên Thiên Linh Bảo được Thông Thiên giáo chủ ban thưởng. Nó là bộ phận của Hỗn Độn Châu lúc khai thiên tịch địa bị vỡ vụn biến thành, bản thân nó có lực lượng che lấp Tứ Hải, tự thành càn khôn.
Lúc này hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu trấn áp lưng còng lão đạo, khiến cho lão đạo vốn đã rất chật vật, giờ không còn cách nào động đậy dù chỉ một ngón tay.
Lưng còng lão đạo mặt mũi bầm dập, trán bị đánh chảy máu bê bết, toàn thân trên dưới tràn đầy vết thương, áo thủng lam lũ càng chồng chất lỗ thủng, dính đầy vết máu...
Lý Trường Thọ âm thầm nhíu mày cau mặt. Đầu tiên là hắn tính rõ ràng những ảnh hưởng của việc này đối với mình, lại lập tức suy tính làm thế nào hất cái nồi đen này ra một cách hoàn mỹ...
Lưng còng lão đạo này cũng không phải người mà hắn chọc nổi.
Cùng lúc đó, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng có một chút suy đoán.
Hẳn là Triệu Công Minh thật sự...
...Là người đơn thuần khờ dại?
Trước đây mình đối thoại với Triệu Công Minh hóa ra toàn mình tự biên tự diễn, nghĩ nhiều ra các tình huống phức tạp.
Không, Lý Trường Thọ vẫn cảm thấy vị Tiệt giáo Đại đệ tử này tuyệt đối không phải loại người chất phác đơn thuần.
Điểm ấy, từ trước khi Triệu Công Minh đã mở lời dẫn nhân quả tới trên da mặt Đạo môn Tam thánh, như vậy cũng có thể thấy được kẻ này không đơn giản...
Đương nhiên cũng có thể là Triệu Công Minh cũng đơn giản là đang nghĩ như vậy!
Nếu đúng như thế thì vị đại lão này, cảm giác vinh dự tập thể, tinh thần đoàn kết giữ mặt mũi Đạo môn quả thực hơi mạnh một chút!
Hả?
Trong Phong thần đại kiếp, tựa hồ Triệu Công Minh một mực tâm niệm “Tam giáo đều là một nhà, tất cả mọi người là sư huynh đệ”, cho nên y không ra tay độc ác dù đã đánh bại Xiển giáo Thập nhị kim tiên.
Nhưng kết cục của vị Triệu đại gia này lại hết sức thê thảm. Cuối cùng là bị Xiển giáo một phương, vị thần thần bí bí Lục Áp đạo nhân kia giật dây Khương Tử Nha, dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư rủa chết, lên bảng đếm số...
Một chớp mắt này, Lý Trường Thọ linh quang lóe lên, đột nhiên nghĩ đến Hữu Cầm Huyền Nhã!
Trên đời này có một loại người mà Lý Trường Thọ không đoán chính xác được hành vi đối phương, đó chính là người mà trong mọi chuyện mọi thứ đều suy nghĩ hướng về điểm tốt…
Mà Triệu Công Minh rất có thể chính là loại tồn tại "Siêu khó đoán" này.
Kỳ thật kể một ngàn cũng phải nói một vạn, đối với Hồng Hoang nhất lưu cao thủ như vậy, Lý Trường Thọ tự nhiên giấu trong lòng kính sợ, cũng sẽ không đi mưu đồ tính toán cái gì.
Vả lại mình là Nhân giáo đệ tử, cũng không cần nhất định phải kết thiện duyên cùng Triệu Công Minh.
Sau đó, mình hơi bổ cứu một phen, cho đối phương một bản giáo nghĩa Hải Thần giáo làm tham chiếu. Lại lấy lý do "Thuận theo thiên đạo", "Che chở phàm nhân", một lần nữa giải thích Hải Thần giáo vì sao có thể phát triển nhanh như vậy, như thế có thể cắt đứt phần nhân quả này.
Nhưng để Lý Trường Thọ không tưởng tượng được chính là...
Hành động kế tiếp của Triệu Công Minh không chỉ có vượt quá Lý Trường Thọ dự kiến, khiến Lý Trường Thọ hoàn toàn không thể nào hiểu được, mà còn làm cho hắn toát hết mồ hôi lạnh toàn thân.
Vị Tiệt giáo ngoại môn đệ tử này, đã đánh người còn không chịu bỏ qua. Y lại dùng Định Hải Thần Châu trấn áp lão đạo lưng còn, không ngừng gào to chửi mắng, lôi xềnh xệch lão đạo kia về hướng Hải Thần miếu.
Lý Trường Thọ cũng cảm thấy cạn lời sa mạc lời hạn hán lời.
Triệu đại gia này chẳng lẽ cũng… cũng có độc hay sao?
Món nhân quả này, hắn một cái Hải Thần nho nhỏ có thể dính sao?!
Lưng còng lão đạo thế nhưng là đệ tử Thánh nhân! Ngài xuất thủ đánh một trận, đối phương tự nhiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nói một câu “thần thông không bằng”.
Nhưng Tây Phương giáo nếu là sau đó tính toán sổ sách, vung hỏa khí này đến trên thân Hải Thần, vậy hắn một cái tiểu đệ tử nho nhỏ đạo thừa Nhân giáo xa xôi phải làm như thế nào để ứng đối?
Coi như mình có thể mời Đại pháp sư xuất mã, lại phải làm thế nào trình bày bàn giao chuyện này với Đại pháp sư?
Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười, vội vàng suy tính đối sách.
Đồng thời, một cỗ Giấy đạo nhân khác cũng thi triển thổ độn, vội vàng chạy về chỗ Hải Thần miếu kia.
Chỉ thấy...
Triệu Công Minh bay về trên không trung tòa miếu nhỏ, hạ xuống rồi ném lão đạo lưng còng tới hậu viện Hải Thần miếu, lại còn hung ác nói:
"Đi, đến nhận lỗi với Hải Thần."
Lý Trường Thọ hai chân mềm nhũn như bánh mì ngâm nước, bản thể xém chút co rút lại, trực tiếp chạy trốn xuống mật thất dưới bàn đọc sách.
Lưng còng lão đạo kia giờ phút này bị Định Hải Thần Châu trấn áp, nằm trên mặt đất không thể động đậy, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn.
Cái này còn giảng đạo lý hay không đây?
Cái này Đạo môn tam giáo còn nói phải trái được nữa hay không đây?
Tây Phương giáo ngày bình thường đã được gọi là không giảng đạo lý, nhưng so với Tiệt giáo Đại đệ tử trước mắt này, còn có Hải Thần này, Tây Phương giáo căn bản không đáng nhắc tới!
Lưng còng lão đạo dứt khoát nhắm mắt ngậm mồm không nói, nguyên thần khẽ run rẩy.
Triệu Công Minh cười lạnh:
"Thế nào, còn dám giả chết? Ngươi bức tử một đạo hóa thân của Hải Thần, vũ nhục Đạo môn ta, há có thể từ bỏ ý đồ như thế!"
Chính lúc này, Triệu Công Minh nghe một sợi truyền thanh lọt vào tai...
"Tiền bối, tiền bối, chớ có nói thêm gì đi nữa, việc này đã trở thành không cách nào kết thúc!"
"Ồ?"
Triệu Công Minh ánh mắt nhìn về nơi nào đó phía dưới mặt đất, chính là chỗ Giấy đạo nhân ẩn thân, y lạnh nhạt nói:
"Chớ sợ, chúng ta chiếm lẽ phải!"
Lý Trường Thọ không chịu được một tay nâng trán, lập tức xốc lại tinh thần. Hắn căn cứ tính cách Triệu Công Minh để đúng bệnh hốt thuốc, đáy lòng đã có một bộ phương án chính thức cùng với hai bộ phương án dự bị.
Phải giải quyết việc này, trước hết thuyết phục Triệu Công Minh, lại để cho Triệu Công Minh giải quyết cái lão đạo lưng còng này.
Về phần mình, hắn tuyệt đối không thể hiện thân!
Lý Trường Thọ không dám chờ lâu, lập tức dùng hóa thân truyền thanh:
"Tiền bối, tuy nói chúng ta chiếm lý, nhưng ngài cũng biết, hai vị lão gia phía sau người này cũng không...
Tiền bối, ngài trong Tiệt giáo uy vọng quá cao. Tiệt giáo lại có nhiều cao nhân tiền bối nghĩa bạc vân thiên, khoáng đạt cởi mở giống như ngài. Nếu là ngài bị Phương Tây nhằm vào, Tiệt giáo há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Việc này nếu là làm lớn chuyện, nói không chừng sẽ dẫn phát Tây Phương giáo cùng Tiệt giáo chi tranh!
Đến lúc đó khẳng định sẽ có tử thương, ngài làm thế nào nhẫn tâm thấy đạo hữu nhà mình bị hao tổn?
Tiền bối, ngài cũng không phải người không quan trọng giống vãn bối như vậy. Mỗi tiếng nói cử động của ngài đều sẽ ảnh hưởng đến đại vận xu thế của Hồng Hoang."
Triệu Công Minh nghe vậy lập tức chau mày, vuốt vuốt sợi râu hít sâu một hơi, truyền thanh cho giấy đạo nhân Lý Trường Thọ:
"Lời này nghe cũng có mấy phần đạo lý, nhưng kẻ này bức người phải tự hủy hóa thân..."
"Vãn bối chính là Nhân giáo Luyện khí sĩ, cùng tiền bối ngài xem như một nhà, bối phận so với tiền bối thấp không ít."
Lý Trường Thọ thở dài truyền thanh tiếp:
"Vãn bối sở dĩ không muốn dùng gương mặt thật gặp người, là bởi vì Nhân giáo nhà vãn bối thừa hành thanh tĩnh vô vi, vãn bối thu liễm hương hỏa công đức sẽ khiến cho Đại pháp sư không thích.
Đại pháp sư nhà vãn bối dù không hỏi thế sự, nhưng đối với Đạo môn Tam giáo chung một nguồn gốc, huynh đệ một nhà, Đại pháp sư hết sức để tâm. Những năm gần đây vì Xiển, Tiệt hai nhà xích mích không ngừng, đáy lòng Đại pháp sư có chút gian nan khổ cực.
Cho nên, người Tây Phương giáo này tìm vãn bối, vãn bối sẽ lập tức hủy đi hóa thân, không muốn cùng bọn họ có nửa điểm liên lụy."
Triệu Công Minh mặt lộ vẻ giật mình, sau đó chính là cúi đầu trầm tư, thấp giọng nói:
"Hay là giết béng lão già này, chấm dứt luôn nhanh gọn?”
"Cái này làm thế nào giấu giếm được Thánh nhân lão gia?"
"Vậy phải làm thế nào cho đúng?"
Lý Trường Thọ nói:
"Vãn bối cả gan, có mấy cái nhỏ đối sách dâng lên, tiền bối ngài nếu như tin được thì liền cân nhắc sử dụng.”
"Này, ngươi cái này chẳng phải khách khí!"
Triệu Công Minh khoát khoát tay, truyền thanh cho Lý Trường Thọ nói:
"Đạo môn một nhà thân huynh đệ, ta không tin ngươi chẳng lẽ tin lão già kia hay sao? Có đối sách gì, nói nghe một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.