Chương 19: chương 19
Thomas Harris
05/09/2017
Jack Crawford từ chối tách cà phê Bác sĩ Danielson mời ông, nhưng lấy một ly giấy khác để rót cho mình một ly nước tại vòi của bồn rửa bằng inox trong phòng của nữ y tá. Mọi thứ trong này đều bằng inox, máy phân phối ly, quầy, thùng rác, và cả gọng kính của bác sĩ Danielson. Cái kim loại sáng chói này gợi nhớ sự chói sáng của các dụng cụ phẫu thuật và Crawford cảm thấy nhói tim.
Chỉ có vị bác sĩ và ông trong căn phòng này.
- Không được nếu không có lệnh của tòa án - bác sĩ Danielson lập lại, và lần này bằng một giọng hằn học để bù lại sự hiếu khách khi ông mời ly cà phê.
Danielson điều hành Dưỡng đường về hành vi tính dục của bệnh viện John Hopkins và ông đồng ý tiếp Jack Crawford, ngay trước khi đi thăm bệnh nhân trong buổi sáng.
- Ông phải xuất trình được một lệnh của tòa án cho mỗi hồ sơ và chúng ta sẽ tranh đấu cho từng hồ sơ một. Thế người ta đã nói gì với ông tại Colombus và Minnesota, giống như thế có phải không?
- Bộ Tư pháp đang lo vụ này. Chúng ta phải khẩn trương lên bác sĩ, hôm nay hoặc ngày mai thôi. Rồi sau đó, hắn ta sẽ bắt cóc một cô khác nữa.
- Thiết lập mối liên quan giữa Buffalo Bill và các trường hợp mà chúng tôi xử lý ở đây, thật nguy hiểm và bất công. Điều này cho thấy sự không hiểu biết của ông, thưa ông Crawford. Tóc tôi đã dựng lên rồi đây. Từ nhiều năm nay, và còn lâu chúng tôi mới kết thúc công việc, chúng tôi đã cố hết sức để làm cho công chúng hiểu rằng những người chuyển đổi giới tính không phải là những tên điên rồ, cũng không phải thoái hóa, hay mất trí như nhiều người lầm tưởng...
- Tôi đồng ý với ông...
- Tôi chưa nói hết. Theo thống kê, những người chuyển đổi giới tính ít có hành vi bạo lực hơn toàn thể dân chúng nói chung. Đó là những người đáng kính, có một vấn đề thật sự, một vấn đề rất khó giải quyết. Họ đáng được chúng tôi giúp đỡ và đó là điều chúng tôi đang làm. Chúng tôi không muốn thấy một cuộc truy lùng tội phạm ở đây. Chúng tôi chưa hề phản bội lại niềm tin của bất cứ một bệnh nhân nào và chúng tôi sẽ không bắt đầu làm việc đó. Xin ông ghi nhớ điều này cho, thưa ông Crawford.
Từ nhiều tháng nay, Jack Crawford gặp nhiều rắc rối với các bác sĩ và nữ y tá của vợ ông. Bằng mưu mẹo, cố gắng thương lượng với họ để có được một lợi ích nhỏ nhoi nào đó cho bà. Ông không thể nào chịu đựng họ được nữa. Nhưng đây không phải là vấn đề đời tư, ông chỉ thi hành nhiệm vụ của mình thôi. Hãy cố gắng lên Jack.
- Có thể tôi biểu lộ chưa đúng ý, bác sĩ à. Đó là lỗi của tôi, bởi vì còn quá sớm và tôi không thuộc tuýp người của sáng sớm. Giả thuyết của chúng tôi là, người mà chúng tôi đang truy lùng không phải là bệnh nhân của các ông. Đó là người mà quý vị đã từ chối giúp đỡ vì các vị đã nhận ra hắn không phải là một người chuyển đổi giới tính. Chúng tôi không đến đây một cách mù quáng, và tôi sẽ chứng minh cho ông vì sao, bằng một hành vi đặc trưng, hắn ta khác xa các loại chuyển đổi giới tính điển hình ngay cả với các trắc nghiệm về nhân cách. Đây là một danh sách ngắn mà toán ông có thể tìm kiếm trong đóng hồ sơ yêu cầu bị loại bỏ.
Bác sĩ Danielson chà cánh mũi mình trong khi đọc. Ông trả mảnh giấy lại cho Crawford.
- Thật kinh khủng, có thể nói là vô cùng kỳ lạ, một từ mà tôi gần như không hề sử dụng. Tôi có thể nào hỏi ai đã cung cấp cho ông... cái mớ phỏng đoán này không?
Sự thật sẽ không làm cho ông vui lòng đâu, bác sĩ Danielson.
- Nhân viên của Khoa nghiên cứu về thái độ, sau khi đã tham khảo Bác sĩ Alan Bloom của trường Đại học Chicago.
- Bác sĩ Alan Bloom đã chấp thuận cái này à?
- Các trắc nghiệm không phải là nguồn cung cấp duy nhất của chúng tôi. Có một cách khác để truy tìm Buffalo Bill trong các hồ sơ của ông. Có thể hắn đã cố che giấu một tiền án nào đó hoặc giả mạo lý lịch. Thưa bác sĩ, ông hãy cho tôi xem hồ sơ của các ứng viên mà ông đã từ chối.
Danielson không ngừng lắc đầu.
- Báo cáo của các cuộc khám bệnh và tiếp xúc đều bảo mật.
- Bác sĩ Danielson ơi, làm sao sự gian lận và nói dối được xem là bảo mật được chứ? Tên thật của một tội phạm và quá khứ của hắn có thể nào là bí mật nghề nghiệp không, nếu như hắn không khai báo cho ông và đích thân ông phải tự tìm ra? Tôi biết nhân viên của ông rất có lương tâm nghề nghiệp. Tôi tin chắc ông đã gặp nhiều trường hợp như thế này. Những tên bị ám ảnh về phẫu thuật đều liên hệ với các bệnh viện. Điều này không gây thiệt hại gì cho các thể chế hoặc các bệnh nhân nghiêm túc. Thế ông có bao giờ nghĩ rằng có nhiều thằng khùng cũng đệ đơn xin gia nhập vào FBI không? Chúng tôi cũng có phần chúng tôi rồi. Mới tuần vừa rồi đây, một tên được cắt tóc bằng miếng sành, đã cố xin gia nhập vào tại Saint Louis. Hắn có một khẩu súng ba zô ca, hai tạc đạn rốc két và một mũ sa cô bằng da gấu trong túi xách gôn của mình.
- Ông có nhận hắn không?
- Chúng tôi cần sự trợ giúp của ông, bác sĩ Danielson. Chúng tôi không có đủ thời giờ. Trong khi chúng ta đang nói chuyện đây, có thể Buffalo Bill cũng đang đối xử với Catherine Martin như thế này đây. - Crawford để một tấm hình xuống cái bàn sáng chói.
- Ông không nên làm như thế. Thật ấu trĩ khi ông muốn hù dọa tôi. Tôi đã từng là nhà phẫu thuật quân đội, thưa ông Crawford. Ông hãy cất tấm hình đó đi.
- Đương nhiên là một thân thể bị cắt xén không thể nào làm cho một nhà phẫu thuật quân đội động lòng được rồi. Nhưng tôi đang nghĩ đến việc một vị thầy thuốc từ chối giúp đỡ một người đang gặp hiểm họa chết người. - Ông vò cái ly giấy và ném nó vào thùng rác. - Đây là những gì tôi sẽ đề nghị với ông: tôi không cần xem các hồ sơ bệnh nhân của ông, nhưng chỉ muốn biết các thông tin liên quan đến các hồ sơ bị từ chối, do ông chọn lựa từ những ý chỉ đạo đó. Ông cùng các bác sĩ tâm lý học của mình, sẽ làm việc này mau hơn tôi nhiều. Nếu nhờ ông mà người ta tìm được Buffalo Bill, tôi sẽ không nói gì hết, tôi có thể kiếm một lý do nào đó để báo cáo.
- Ông Crawford, có thể nào bệnh viện John Hopkins sẽ trở thành một nhân chứng được che chở hay sao? Ông có thể cung cấp cho chúng tôi một lý lịch khác được không? Thí dụ như, Trường Trung học Bob Jones được không? Tôi e là FBI hoặc bất cứ một cơ quan nhà nước nào khác có thể giữ một bí mật đủ lâu.
- Lâu hơn ông nghĩ đấy, bác sĩ.
- Tôi không tin. Cố gắng thoát khỏi một lời dối trá hành chánh ngu xuẩn, có thể còn tệ hại hơn là nói ra sự thật. Cám ơn nhiều, nhưng chúng tôi không cần sự che chở của ông.
- Cám ơn ông, bác sĩ Danielson, về những lời nhận xét châm biếm của ông. Chúng giúp cho tôi rất nhiều, và tôi sẽ cho ông thấy vì sao. Ông thích sự thật, và đây là một sự thật. Hắn bắt cóc các thiếu nữ trẻ và lột da họ để may áo cho hắn. Chúng tôi muốn chấm dứt việc đó. Nếu ông không mau chóng giúp chúng tôi, tôi sẽ làm việc này đây: ngay sáng nay, Bộ Tư Pháp sẽ công khai xin một lệnh của tòa án, với lý do ông đã từ chối giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc này hai lần trong ngày, cho kịp với các lần phát hành báo buổi sáng và chiều. Và mỗi lần bộ này được các hãng truyền thông đại chúng hỏi đến vụ án này, ở đó người ta sẽ nói là, nếu chúng tôi có thể thuyết phục được Bác sĩ Danielson của Bệnh viện John Hopkins đồng ý hợp tác. Mỗi lần có tin tức gì mới về Buffalo Bill, khi người ta tìm thấy cái xác của Catherine Martin trong một con sông, rồi đến cái xác của người kế tiếp, và cái kế tiếp nữa, chúng tôi sẽ cho đăng một thông báo về cuộc trao đổi của chúng tôi với Bác sĩ Danielson của John Hopkins, không quên các lời nhận xét hài hước về trường Bob Jones. Nhưng như vậy chưa phải là hết đâu, thưa bác sĩ. Những người của Ban Chăm sóc Sức khỏe và Con người đang có mặt tại Baltimore đây. Và nếu bà thượng nghị sĩ Martin, một ít lâu sau đám tang của con gái bà ta, có thể đặt câu hỏi này với ủy ban ứng cử của mình: thế các cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính không thuộc ngành phẫu thuật thẩm mỹ hay sao? Lúc đó có thể người ta sẽ gãi đầu và nói “Quả thế, bà Thượng nghị sĩ có lý đấy, đúng vậy. Nó là phẫu thuật thẩm mỹ, và như thế họ sẽ không còn đủ tư cách để nhận sự trợ giúp liên bang như các dưỡng đường mà người ta đến để sửa mũi.”
- Đúng là điều sỉ nhục.
- Không đâu, đó là sự thật.
- Tôi không sợ ông đâu, ông đừng có hù dọa tôi...
- Tôi không hề có ý định đó, thưa bác sĩ. Tôi chỉ muốn cho ông biết là tôi không đùa. Hãy giúp tôi đi bác sĩ, tôi van ông đấy.
- Ông nói rằng ông làm việc với Alan Bloom.
- Đúng vậy, trường Đại học Chicago.
- Tôi biết Alan Bloom và tôi muốn trao đổi việc này với một chuyên gia. Hãy báo cho ông ta biết nội trong sáng nay tôi sẽ gọi cho ông ta. Tôi sẽ cho biết kết quả trước giờ trưa. Ông Crawford, tôi quan tâm đến cô gái trẻ đó, và cả những người khác nữa. Nhưng việc liên quan đến quá nhiều người và tôi không nghĩ ông biết rõ tầm quan trọng của lời yêu cầu này... Này ông Crawford, đã bao lâu rồi ông chưa đo huyết áp của mình?
- Tôi tự làm lấy việc đó..
- Và ông tự kê toa cho mình à?
- Luật pháp cấm việc đó mà.
- Nhưng ông có bác sĩ riêng chứ?
- Có.
- Ông hãy nói với ông ta về huyết áp của ông đi, ông Crawford. Sẽ là một mất mát lớn nếu như ông bị đột tử. Tôi sẽ điện cho ông vào trước giờ trưa.
- Trước giờ trưa? Nhưng là giờ nào mới được?
- Vào lúc một giờ.
Máy báo điện thoại xách tay của Crawford vang lên khi ông vừa ra khỏi thang máy. Jeff, người tài xế, quơ tay lia lịa trong khi ông chạy đến chiếc xe. Có thể người ta đã tìm thấy xác cô ta rồi, ông thầm nghĩ khi cầm tay nghe lên. Là ông giám đốc. Các thông tin không đến nỗi tệ nhưng cũng không tốt cho lắm: Chilton đã chõ mũi vào và bây giờ đến lượt bà Thượng nghị sĩ. Theo lệnh của ông thống đốc, ông chưởng lý tối cao của Maryland đã ký giấy phép dẫn độ Bác sĩ Hannibal Lecter đến bang Tennessee. Như vậy phải dùng dến hết quyền lực của tòa án liên bang của Maryland để ngăn cản hoặc để trì hoãn lệnh đó. Ông giám đốc muốn Crawford có ngay một quyết định của tòa án.
- Xin ông chờ một chút - Crawford nói. Ông đặt ống nghe xuống đùi mình và nhìn ra cửa sổ. Vào tháng Hai, cảnh vật không có nhiều màu sắc để người ta có thể nhận ra những tia sáng yếu ớt của buổi bình minh. Tất cả chỉ là màu xám, quá sầu thảm.
Jeff định nói cái gì đó nhưng Crawford ra dấu cho anh ta im lặng.
Cái tôi quái quỷ của Lecter. Lòng tham của Chilton. Nỗi kinh hoàng của bà Thượng nghị sĩ. Và cuối cùng là mạng sống của Catherine Martin.
- Cứ để cho họ làm đi - Ông đáp lại.
Bác sĩ Chilton và ba cảnh sát viên trong đồng phục chỉnh tề, đứng sát vào nhau trên đường băng lộng gió ban mai. Để có thể nghe được nhau, họ phải hét lớn hơn các tín hiệu radio được phát ra từ chiếc Grumman Gulfstream và chiếc xe cứu thương, máy vẫn nổ, đậu cạnh đấy.
Viên đại úy cảnh sát đưa cây bút máy cho Bác sĩ Chilton và cố giữ các tờ giấy luôn chực bay đi theo gió.
- Không thể làm việc này sau khi chiếc phi cơ cất cánh hay sao? - Chilton hỏi.
- Thưa ông không được, chúng tôi phải ký vào bản chuyển giao ngay lúc thực hiện nó. Lệnh là như thế.
Viên phi công phụ vừa cài xong mặt dốc chuyển hàng.
- Xong chưa? - Anh ta hét lên.
Các nhân viên cảnh sát và Bác sĩ Chilton đứng tụm lại đằng sau chiếc xe cứu thương. Khi ông ta mở cánh cửa ra, họ trân người lại giống như thể họ thấy một con thú đang muốn phóng ra.
Bác sĩ Hannibal Lecter, đứng trên chiếc xe đẩy, bị trói chặt trong các đai da và mang mặt nạ, đang tiểu vào trong một cái bình Barney đang cầm.
Một trong các nhân viên cảnh sát cười gằn trong khi hai người kia xoay mặt đi.
- Rất tiếc - Barney nói với bác sĩ Lecter và đóng cửa xe lại.
- Không sao đâu Barney, dẫu sao tôi cũng xong rồi. Cám ơn anh.
Barney kéo khóa quần của Lecter lại và đẩy chiếc xe ra phía cửa.
- Này Barney?
- Chi đó bác sĩ?
- Anh luôn đối xử rất tử tế với tôi. Cám ơn anh.
- Tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi thôi.
- Khi Sammie tỉnh lại, anh làm ơn nói vĩnh biệt anh ta giùm tôi nhé!
- Tôi sẽ không quên đâu, bác sĩ.
- Thôi, tạm biệt anh Barney.
Barney đẩy chiếc xe xuống mặt dốc và khiêng nó lên máy bay. Người ta đã tháo ba chiếc ghế bên phải buồng lái. Viên phi công phụ kiềng chiếc xe đẩy vào các giá đỡ của những chiếc ghế bị lấy đi.
- Thế ông ta không nằm trong lúc bay sao? - Một cảnh sát viên hỏi - Ông ta có quần đùi bằng cao su không?
- Ông bạn ơi, ông phải cố nín cho đến Memphis đấy. - Một người khác nói tiếp.
- Bác sĩ Chilton, tôi có thể nói với ông điều này không? - Barney hỏi.
Họ đứng cạnh chiếc máy bay và gió thổi bụi bay mịt mù quanh họ.
- Mấy tên này không biết gì cả. - Barney nói.
- Đến nơi tôi sẽ có những người y tá có nhiều kinh nghiệm của bệnh viện tâm thần. Chính họ sẽ chịu trách nhiệm về ông ta.
- Ông chắc là họ làm được chứ? Ông dư biết ông ta là sao kia mà, điều duy nhất ông ta sợ là sự buồn chán. Đánh đập ông ta không mang lại kết quả gì đâu.
- Tôi sẽ không bao giờ cho phép việc đó, Barney.
- Ông sẽ có mặt trong lúc hỏi cung ông ta chứ?
- Có. Nhưng anh thì không, Chilton nói thầm tiếp.
- Tôi có thể đến đó để bố trí cho ông ta và trở về đây chỉ sau hai tiếng đồng hồ thôi.
- Việc này không thuộc phần hành của anh, Barney. Tôi sẽ có mặt. Tôi sẽ chỉ cho họ cách làm, từng điểm một.
- Tôi muốn khuyên họ nên cảnh giác. Ông ta sẽ giở trò đấy.
Clarice Starling ngồi trên chiếc giường khách sạn, nhìn chăm chăm vào cái máy điện thoại sau khi Crawford cúp máy. Tóc của cô bù xù, sau giấc ngủ ngắn ngủi trong cái áo ngủ của FBI, cô có cảm thấy như vừa bị ai đó đá vào bụng.
Ba giờ trước đó, khi cô từ giã Bác sĩ Lecter và mới chỉ có hai giờ kể từ lúc Crawford và cô thiết lập xong danh sách các điểm đặc trưng cần tìm kiếm trong hồ sơ của các trung tâm y khoa. Và cũng trong lúc cô đang ngủ, bác sĩ Frederick Chilton đã làm rối tung hết mọi thứ.
Crawford sẽ đến đón cô. Cô phải sửa soạn thôi, cô phải cố sức mà làm việc này.
Mẹ kiếp, MẸ KIẾP NÓ. Ông đã giết chết cô ta rồi, bác sĩ Chilton ngu si kia ơi. Lecter biết nhiều chuyện lắm và tôi còn có thể moi thêm nhiều thông tin khác nữa. Bây giờ thì hỏng bét rồi, tiêu tan thật rồi. Chừng nào người ta tìm thấy cái xác của Catherine Martin, tôi sẽ cố gắng làm cách nào đó để cho ông nhìn thấy, tôi xin thề đó. Ông đã tước đoạt cuộc điều tra của tôi... tôi phải làm cái gì đó mới được. Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Trước mắt là tắm một cái.
Trong phòng tắm có đủ mọi thứ linh tinh, nào là xà bông, dầu gội đầu, sữa tắm, một túi kim chỉ nhỏ, tất cả là tiện nghi mà một khách sạn tốt phải cung cấp.
Khi bước dưới vòi sen, Clarice nhớ lại lúc cô tám tuổi, cô đem khăn, dầu gội đầu và mấy cục xà bông nhỏ cho mẹ cô đang làm việc trong một khách sạn ven đường. Có một con quạ thích trộm cắp đồ trên các xe đẩy của mấy bà làm phòng. Con chim ăn cắp bất cứ vật gì chiếu sáng. Nó chờ thời cơ thích hợp và lục soát trong các đồ dùng trong các xe. Có khi, bắt buộc phải thoát thân cho mau, nó lấy đi cả khăn vải sạch. Một hôm, một bà làm phòng tạt nước javel lên mình nó, không đem kết quả gì khác hơn là làm vấy lấm tấm vài sợi lông vũ trắng tinh của nó. Con quạ đen trắng này luôn chờ khi nào Clarice rời khỏi chiếc xe để đem các món đồ cho mẹ cô đang làm vệ sinh phòng tắm. Mẹ cô lấy chồng khăn trên tay cô, ngồi xuống giường và ôm cô vào lòng.
Clarice vẫn còn mơ đến con quạ này, thấy nó sà xuống vòi sen. Theo bản năng, cô đưa tay lên đuổi nó và như muốn chứng minh cử chỉ này của mình, cô đưa lên vuốt mái tóc ướt của mình.
Cô mặc quần áo thật nhanh. Một quần dài, một áo cánh, một áo len dài tay, khẩu súng nòng ngắn nhét vào bên hông trong cái bao thật dẹp, kẹp đạn thay nhanh gắn nơi thắt lưng, ở bên tay đối diện. Áo vét màu của cô cần phải vá lại chút ít. Cô phải làm ngay để cho cơn giận nguôi bớt. Cô vừa làm xong thì Crawford gõ cửa.
Chỉ có vị bác sĩ và ông trong căn phòng này.
- Không được nếu không có lệnh của tòa án - bác sĩ Danielson lập lại, và lần này bằng một giọng hằn học để bù lại sự hiếu khách khi ông mời ly cà phê.
Danielson điều hành Dưỡng đường về hành vi tính dục của bệnh viện John Hopkins và ông đồng ý tiếp Jack Crawford, ngay trước khi đi thăm bệnh nhân trong buổi sáng.
- Ông phải xuất trình được một lệnh của tòa án cho mỗi hồ sơ và chúng ta sẽ tranh đấu cho từng hồ sơ một. Thế người ta đã nói gì với ông tại Colombus và Minnesota, giống như thế có phải không?
- Bộ Tư pháp đang lo vụ này. Chúng ta phải khẩn trương lên bác sĩ, hôm nay hoặc ngày mai thôi. Rồi sau đó, hắn ta sẽ bắt cóc một cô khác nữa.
- Thiết lập mối liên quan giữa Buffalo Bill và các trường hợp mà chúng tôi xử lý ở đây, thật nguy hiểm và bất công. Điều này cho thấy sự không hiểu biết của ông, thưa ông Crawford. Tóc tôi đã dựng lên rồi đây. Từ nhiều năm nay, và còn lâu chúng tôi mới kết thúc công việc, chúng tôi đã cố hết sức để làm cho công chúng hiểu rằng những người chuyển đổi giới tính không phải là những tên điên rồ, cũng không phải thoái hóa, hay mất trí như nhiều người lầm tưởng...
- Tôi đồng ý với ông...
- Tôi chưa nói hết. Theo thống kê, những người chuyển đổi giới tính ít có hành vi bạo lực hơn toàn thể dân chúng nói chung. Đó là những người đáng kính, có một vấn đề thật sự, một vấn đề rất khó giải quyết. Họ đáng được chúng tôi giúp đỡ và đó là điều chúng tôi đang làm. Chúng tôi không muốn thấy một cuộc truy lùng tội phạm ở đây. Chúng tôi chưa hề phản bội lại niềm tin của bất cứ một bệnh nhân nào và chúng tôi sẽ không bắt đầu làm việc đó. Xin ông ghi nhớ điều này cho, thưa ông Crawford.
Từ nhiều tháng nay, Jack Crawford gặp nhiều rắc rối với các bác sĩ và nữ y tá của vợ ông. Bằng mưu mẹo, cố gắng thương lượng với họ để có được một lợi ích nhỏ nhoi nào đó cho bà. Ông không thể nào chịu đựng họ được nữa. Nhưng đây không phải là vấn đề đời tư, ông chỉ thi hành nhiệm vụ của mình thôi. Hãy cố gắng lên Jack.
- Có thể tôi biểu lộ chưa đúng ý, bác sĩ à. Đó là lỗi của tôi, bởi vì còn quá sớm và tôi không thuộc tuýp người của sáng sớm. Giả thuyết của chúng tôi là, người mà chúng tôi đang truy lùng không phải là bệnh nhân của các ông. Đó là người mà quý vị đã từ chối giúp đỡ vì các vị đã nhận ra hắn không phải là một người chuyển đổi giới tính. Chúng tôi không đến đây một cách mù quáng, và tôi sẽ chứng minh cho ông vì sao, bằng một hành vi đặc trưng, hắn ta khác xa các loại chuyển đổi giới tính điển hình ngay cả với các trắc nghiệm về nhân cách. Đây là một danh sách ngắn mà toán ông có thể tìm kiếm trong đóng hồ sơ yêu cầu bị loại bỏ.
Bác sĩ Danielson chà cánh mũi mình trong khi đọc. Ông trả mảnh giấy lại cho Crawford.
- Thật kinh khủng, có thể nói là vô cùng kỳ lạ, một từ mà tôi gần như không hề sử dụng. Tôi có thể nào hỏi ai đã cung cấp cho ông... cái mớ phỏng đoán này không?
Sự thật sẽ không làm cho ông vui lòng đâu, bác sĩ Danielson.
- Nhân viên của Khoa nghiên cứu về thái độ, sau khi đã tham khảo Bác sĩ Alan Bloom của trường Đại học Chicago.
- Bác sĩ Alan Bloom đã chấp thuận cái này à?
- Các trắc nghiệm không phải là nguồn cung cấp duy nhất của chúng tôi. Có một cách khác để truy tìm Buffalo Bill trong các hồ sơ của ông. Có thể hắn đã cố che giấu một tiền án nào đó hoặc giả mạo lý lịch. Thưa bác sĩ, ông hãy cho tôi xem hồ sơ của các ứng viên mà ông đã từ chối.
Danielson không ngừng lắc đầu.
- Báo cáo của các cuộc khám bệnh và tiếp xúc đều bảo mật.
- Bác sĩ Danielson ơi, làm sao sự gian lận và nói dối được xem là bảo mật được chứ? Tên thật của một tội phạm và quá khứ của hắn có thể nào là bí mật nghề nghiệp không, nếu như hắn không khai báo cho ông và đích thân ông phải tự tìm ra? Tôi biết nhân viên của ông rất có lương tâm nghề nghiệp. Tôi tin chắc ông đã gặp nhiều trường hợp như thế này. Những tên bị ám ảnh về phẫu thuật đều liên hệ với các bệnh viện. Điều này không gây thiệt hại gì cho các thể chế hoặc các bệnh nhân nghiêm túc. Thế ông có bao giờ nghĩ rằng có nhiều thằng khùng cũng đệ đơn xin gia nhập vào FBI không? Chúng tôi cũng có phần chúng tôi rồi. Mới tuần vừa rồi đây, một tên được cắt tóc bằng miếng sành, đã cố xin gia nhập vào tại Saint Louis. Hắn có một khẩu súng ba zô ca, hai tạc đạn rốc két và một mũ sa cô bằng da gấu trong túi xách gôn của mình.
- Ông có nhận hắn không?
- Chúng tôi cần sự trợ giúp của ông, bác sĩ Danielson. Chúng tôi không có đủ thời giờ. Trong khi chúng ta đang nói chuyện đây, có thể Buffalo Bill cũng đang đối xử với Catherine Martin như thế này đây. - Crawford để một tấm hình xuống cái bàn sáng chói.
- Ông không nên làm như thế. Thật ấu trĩ khi ông muốn hù dọa tôi. Tôi đã từng là nhà phẫu thuật quân đội, thưa ông Crawford. Ông hãy cất tấm hình đó đi.
- Đương nhiên là một thân thể bị cắt xén không thể nào làm cho một nhà phẫu thuật quân đội động lòng được rồi. Nhưng tôi đang nghĩ đến việc một vị thầy thuốc từ chối giúp đỡ một người đang gặp hiểm họa chết người. - Ông vò cái ly giấy và ném nó vào thùng rác. - Đây là những gì tôi sẽ đề nghị với ông: tôi không cần xem các hồ sơ bệnh nhân của ông, nhưng chỉ muốn biết các thông tin liên quan đến các hồ sơ bị từ chối, do ông chọn lựa từ những ý chỉ đạo đó. Ông cùng các bác sĩ tâm lý học của mình, sẽ làm việc này mau hơn tôi nhiều. Nếu nhờ ông mà người ta tìm được Buffalo Bill, tôi sẽ không nói gì hết, tôi có thể kiếm một lý do nào đó để báo cáo.
- Ông Crawford, có thể nào bệnh viện John Hopkins sẽ trở thành một nhân chứng được che chở hay sao? Ông có thể cung cấp cho chúng tôi một lý lịch khác được không? Thí dụ như, Trường Trung học Bob Jones được không? Tôi e là FBI hoặc bất cứ một cơ quan nhà nước nào khác có thể giữ một bí mật đủ lâu.
- Lâu hơn ông nghĩ đấy, bác sĩ.
- Tôi không tin. Cố gắng thoát khỏi một lời dối trá hành chánh ngu xuẩn, có thể còn tệ hại hơn là nói ra sự thật. Cám ơn nhiều, nhưng chúng tôi không cần sự che chở của ông.
- Cám ơn ông, bác sĩ Danielson, về những lời nhận xét châm biếm của ông. Chúng giúp cho tôi rất nhiều, và tôi sẽ cho ông thấy vì sao. Ông thích sự thật, và đây là một sự thật. Hắn bắt cóc các thiếu nữ trẻ và lột da họ để may áo cho hắn. Chúng tôi muốn chấm dứt việc đó. Nếu ông không mau chóng giúp chúng tôi, tôi sẽ làm việc này đây: ngay sáng nay, Bộ Tư Pháp sẽ công khai xin một lệnh của tòa án, với lý do ông đã từ chối giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc này hai lần trong ngày, cho kịp với các lần phát hành báo buổi sáng và chiều. Và mỗi lần bộ này được các hãng truyền thông đại chúng hỏi đến vụ án này, ở đó người ta sẽ nói là, nếu chúng tôi có thể thuyết phục được Bác sĩ Danielson của Bệnh viện John Hopkins đồng ý hợp tác. Mỗi lần có tin tức gì mới về Buffalo Bill, khi người ta tìm thấy cái xác của Catherine Martin trong một con sông, rồi đến cái xác của người kế tiếp, và cái kế tiếp nữa, chúng tôi sẽ cho đăng một thông báo về cuộc trao đổi của chúng tôi với Bác sĩ Danielson của John Hopkins, không quên các lời nhận xét hài hước về trường Bob Jones. Nhưng như vậy chưa phải là hết đâu, thưa bác sĩ. Những người của Ban Chăm sóc Sức khỏe và Con người đang có mặt tại Baltimore đây. Và nếu bà thượng nghị sĩ Martin, một ít lâu sau đám tang của con gái bà ta, có thể đặt câu hỏi này với ủy ban ứng cử của mình: thế các cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính không thuộc ngành phẫu thuật thẩm mỹ hay sao? Lúc đó có thể người ta sẽ gãi đầu và nói “Quả thế, bà Thượng nghị sĩ có lý đấy, đúng vậy. Nó là phẫu thuật thẩm mỹ, và như thế họ sẽ không còn đủ tư cách để nhận sự trợ giúp liên bang như các dưỡng đường mà người ta đến để sửa mũi.”
- Đúng là điều sỉ nhục.
- Không đâu, đó là sự thật.
- Tôi không sợ ông đâu, ông đừng có hù dọa tôi...
- Tôi không hề có ý định đó, thưa bác sĩ. Tôi chỉ muốn cho ông biết là tôi không đùa. Hãy giúp tôi đi bác sĩ, tôi van ông đấy.
- Ông nói rằng ông làm việc với Alan Bloom.
- Đúng vậy, trường Đại học Chicago.
- Tôi biết Alan Bloom và tôi muốn trao đổi việc này với một chuyên gia. Hãy báo cho ông ta biết nội trong sáng nay tôi sẽ gọi cho ông ta. Tôi sẽ cho biết kết quả trước giờ trưa. Ông Crawford, tôi quan tâm đến cô gái trẻ đó, và cả những người khác nữa. Nhưng việc liên quan đến quá nhiều người và tôi không nghĩ ông biết rõ tầm quan trọng của lời yêu cầu này... Này ông Crawford, đã bao lâu rồi ông chưa đo huyết áp của mình?
- Tôi tự làm lấy việc đó..
- Và ông tự kê toa cho mình à?
- Luật pháp cấm việc đó mà.
- Nhưng ông có bác sĩ riêng chứ?
- Có.
- Ông hãy nói với ông ta về huyết áp của ông đi, ông Crawford. Sẽ là một mất mát lớn nếu như ông bị đột tử. Tôi sẽ điện cho ông vào trước giờ trưa.
- Trước giờ trưa? Nhưng là giờ nào mới được?
- Vào lúc một giờ.
Máy báo điện thoại xách tay của Crawford vang lên khi ông vừa ra khỏi thang máy. Jeff, người tài xế, quơ tay lia lịa trong khi ông chạy đến chiếc xe. Có thể người ta đã tìm thấy xác cô ta rồi, ông thầm nghĩ khi cầm tay nghe lên. Là ông giám đốc. Các thông tin không đến nỗi tệ nhưng cũng không tốt cho lắm: Chilton đã chõ mũi vào và bây giờ đến lượt bà Thượng nghị sĩ. Theo lệnh của ông thống đốc, ông chưởng lý tối cao của Maryland đã ký giấy phép dẫn độ Bác sĩ Hannibal Lecter đến bang Tennessee. Như vậy phải dùng dến hết quyền lực của tòa án liên bang của Maryland để ngăn cản hoặc để trì hoãn lệnh đó. Ông giám đốc muốn Crawford có ngay một quyết định của tòa án.
- Xin ông chờ một chút - Crawford nói. Ông đặt ống nghe xuống đùi mình và nhìn ra cửa sổ. Vào tháng Hai, cảnh vật không có nhiều màu sắc để người ta có thể nhận ra những tia sáng yếu ớt của buổi bình minh. Tất cả chỉ là màu xám, quá sầu thảm.
Jeff định nói cái gì đó nhưng Crawford ra dấu cho anh ta im lặng.
Cái tôi quái quỷ của Lecter. Lòng tham của Chilton. Nỗi kinh hoàng của bà Thượng nghị sĩ. Và cuối cùng là mạng sống của Catherine Martin.
- Cứ để cho họ làm đi - Ông đáp lại.
Bác sĩ Chilton và ba cảnh sát viên trong đồng phục chỉnh tề, đứng sát vào nhau trên đường băng lộng gió ban mai. Để có thể nghe được nhau, họ phải hét lớn hơn các tín hiệu radio được phát ra từ chiếc Grumman Gulfstream và chiếc xe cứu thương, máy vẫn nổ, đậu cạnh đấy.
Viên đại úy cảnh sát đưa cây bút máy cho Bác sĩ Chilton và cố giữ các tờ giấy luôn chực bay đi theo gió.
- Không thể làm việc này sau khi chiếc phi cơ cất cánh hay sao? - Chilton hỏi.
- Thưa ông không được, chúng tôi phải ký vào bản chuyển giao ngay lúc thực hiện nó. Lệnh là như thế.
Viên phi công phụ vừa cài xong mặt dốc chuyển hàng.
- Xong chưa? - Anh ta hét lên.
Các nhân viên cảnh sát và Bác sĩ Chilton đứng tụm lại đằng sau chiếc xe cứu thương. Khi ông ta mở cánh cửa ra, họ trân người lại giống như thể họ thấy một con thú đang muốn phóng ra.
Bác sĩ Hannibal Lecter, đứng trên chiếc xe đẩy, bị trói chặt trong các đai da và mang mặt nạ, đang tiểu vào trong một cái bình Barney đang cầm.
Một trong các nhân viên cảnh sát cười gằn trong khi hai người kia xoay mặt đi.
- Rất tiếc - Barney nói với bác sĩ Lecter và đóng cửa xe lại.
- Không sao đâu Barney, dẫu sao tôi cũng xong rồi. Cám ơn anh.
Barney kéo khóa quần của Lecter lại và đẩy chiếc xe ra phía cửa.
- Này Barney?
- Chi đó bác sĩ?
- Anh luôn đối xử rất tử tế với tôi. Cám ơn anh.
- Tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi thôi.
- Khi Sammie tỉnh lại, anh làm ơn nói vĩnh biệt anh ta giùm tôi nhé!
- Tôi sẽ không quên đâu, bác sĩ.
- Thôi, tạm biệt anh Barney.
Barney đẩy chiếc xe xuống mặt dốc và khiêng nó lên máy bay. Người ta đã tháo ba chiếc ghế bên phải buồng lái. Viên phi công phụ kiềng chiếc xe đẩy vào các giá đỡ của những chiếc ghế bị lấy đi.
- Thế ông ta không nằm trong lúc bay sao? - Một cảnh sát viên hỏi - Ông ta có quần đùi bằng cao su không?
- Ông bạn ơi, ông phải cố nín cho đến Memphis đấy. - Một người khác nói tiếp.
- Bác sĩ Chilton, tôi có thể nói với ông điều này không? - Barney hỏi.
Họ đứng cạnh chiếc máy bay và gió thổi bụi bay mịt mù quanh họ.
- Mấy tên này không biết gì cả. - Barney nói.
- Đến nơi tôi sẽ có những người y tá có nhiều kinh nghiệm của bệnh viện tâm thần. Chính họ sẽ chịu trách nhiệm về ông ta.
- Ông chắc là họ làm được chứ? Ông dư biết ông ta là sao kia mà, điều duy nhất ông ta sợ là sự buồn chán. Đánh đập ông ta không mang lại kết quả gì đâu.
- Tôi sẽ không bao giờ cho phép việc đó, Barney.
- Ông sẽ có mặt trong lúc hỏi cung ông ta chứ?
- Có. Nhưng anh thì không, Chilton nói thầm tiếp.
- Tôi có thể đến đó để bố trí cho ông ta và trở về đây chỉ sau hai tiếng đồng hồ thôi.
- Việc này không thuộc phần hành của anh, Barney. Tôi sẽ có mặt. Tôi sẽ chỉ cho họ cách làm, từng điểm một.
- Tôi muốn khuyên họ nên cảnh giác. Ông ta sẽ giở trò đấy.
Clarice Starling ngồi trên chiếc giường khách sạn, nhìn chăm chăm vào cái máy điện thoại sau khi Crawford cúp máy. Tóc của cô bù xù, sau giấc ngủ ngắn ngủi trong cái áo ngủ của FBI, cô có cảm thấy như vừa bị ai đó đá vào bụng.
Ba giờ trước đó, khi cô từ giã Bác sĩ Lecter và mới chỉ có hai giờ kể từ lúc Crawford và cô thiết lập xong danh sách các điểm đặc trưng cần tìm kiếm trong hồ sơ của các trung tâm y khoa. Và cũng trong lúc cô đang ngủ, bác sĩ Frederick Chilton đã làm rối tung hết mọi thứ.
Crawford sẽ đến đón cô. Cô phải sửa soạn thôi, cô phải cố sức mà làm việc này.
Mẹ kiếp, MẸ KIẾP NÓ. Ông đã giết chết cô ta rồi, bác sĩ Chilton ngu si kia ơi. Lecter biết nhiều chuyện lắm và tôi còn có thể moi thêm nhiều thông tin khác nữa. Bây giờ thì hỏng bét rồi, tiêu tan thật rồi. Chừng nào người ta tìm thấy cái xác của Catherine Martin, tôi sẽ cố gắng làm cách nào đó để cho ông nhìn thấy, tôi xin thề đó. Ông đã tước đoạt cuộc điều tra của tôi... tôi phải làm cái gì đó mới được. Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Trước mắt là tắm một cái.
Trong phòng tắm có đủ mọi thứ linh tinh, nào là xà bông, dầu gội đầu, sữa tắm, một túi kim chỉ nhỏ, tất cả là tiện nghi mà một khách sạn tốt phải cung cấp.
Khi bước dưới vòi sen, Clarice nhớ lại lúc cô tám tuổi, cô đem khăn, dầu gội đầu và mấy cục xà bông nhỏ cho mẹ cô đang làm việc trong một khách sạn ven đường. Có một con quạ thích trộm cắp đồ trên các xe đẩy của mấy bà làm phòng. Con chim ăn cắp bất cứ vật gì chiếu sáng. Nó chờ thời cơ thích hợp và lục soát trong các đồ dùng trong các xe. Có khi, bắt buộc phải thoát thân cho mau, nó lấy đi cả khăn vải sạch. Một hôm, một bà làm phòng tạt nước javel lên mình nó, không đem kết quả gì khác hơn là làm vấy lấm tấm vài sợi lông vũ trắng tinh của nó. Con quạ đen trắng này luôn chờ khi nào Clarice rời khỏi chiếc xe để đem các món đồ cho mẹ cô đang làm vệ sinh phòng tắm. Mẹ cô lấy chồng khăn trên tay cô, ngồi xuống giường và ôm cô vào lòng.
Clarice vẫn còn mơ đến con quạ này, thấy nó sà xuống vòi sen. Theo bản năng, cô đưa tay lên đuổi nó và như muốn chứng minh cử chỉ này của mình, cô đưa lên vuốt mái tóc ướt của mình.
Cô mặc quần áo thật nhanh. Một quần dài, một áo cánh, một áo len dài tay, khẩu súng nòng ngắn nhét vào bên hông trong cái bao thật dẹp, kẹp đạn thay nhanh gắn nơi thắt lưng, ở bên tay đối diện. Áo vét màu của cô cần phải vá lại chút ít. Cô phải làm ngay để cho cơn giận nguôi bớt. Cô vừa làm xong thì Crawford gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.