Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga
Chương 45: [Lý Giang Lạc 2.2]
Tần Tam Kiến
21/11/2020
Tôi khá sợ hãi khi phải gặp cô chú, vì thấy chột dạ.
Đến nước này, tôi vẫn cảm thấy cái chết của Bách Lâm không thể không liên can đến mình, bây giờ tôi còn quen anh Bách Xuyên, bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
Tan việc, tôi bị anh Bách Xuyên đẩy thẳng vào trong xe, phản đối vô hiệu, phải về nhà cùng anh ấy.
“Nhưng mà em…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Anh ấy nhích qua thắt dây an toàn cho tôi, còn thuận thế hôn một cái, “Mẹ anh cố ý dặn anh tối nay phải dắt em về, em không chạy được đâu.”
Anh cười dịu dàng nhìn tôi, lặp lại lần nữa: “Em chạy không thoát.”
Tôi véo tay anh, cười đáp lại: “Không chạy.”
Từ khi dọn đi tôi không quay lại lần nào, thật ra cũng chưa bao lâu, nhưng vì trước đấy sống cùng nhau một thời gian dài nên nơi đó đúng thực đã thành gia đình thật sự của tôi.
Tâm trạng ấy rất kỳ diệu, cứ như nơi đó vừa là nhà chồng vừa là nhà mẹ đẻ của mình, quái lạ thật.
Tôi bị lúng túng không thôi bởi suy nghĩ của bản thân, dựa sát vào cửa xe nhìn ra ngoài.
Tôi rất thân thuộc đường về nhà, đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ đều nhớ hết.
Gần về đến nhà thì tôi dặn anh Bách Xuyên: “Lát nữa đừng để cô nhìn ra.”
Anh ấy trầm lắng nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi bỗng thấy mình đối xử với anh như vậy khá bất công, tự hổ thẹn trong lòng, chỉ biết nắm tay anh nhằm biểu thị sự xin lỗi.
“Mẹ anh rất tinh mắt.” Anh Bách Xuyên đậu xe vào lề, quay sang nhìn tôi, “Em nghĩ chúng ta có thể giấu giếm bà ấy bao lâu?”
Tôi á khẩu không trả lời được, đành cúi đầu.
Anh lại đến gần ôm tôi vào lòng, nhẹ vỗ về lưng tôi: “Em sợ gì chứ? Anh còn chẳng sợ.”
Tôi sợ, có lẽ là bị trở ngại về mặt lương tâm, sợ cô chú đã luôn đối xử tốt với mình vì chuyện này mà thất vọng, tôi không muốn làm họ không vui.
Anh Bách Xuyên hôn lên chóp tai làm tôi ngứa ngáy.
“Anh sẽ cố hết sức qua mắt họ, đợi khi nào em chuẩn bị kỹ càng thì nói họ biết, cứ yên lòng đi.”
Dường như trong giọng nói của anh mang theo vẻ mỏi mệt, tôi không muốn thấy anh như vậy.
Phải chăng con người ta sẽ luôn đối mặt với tình huống như thế, người mà ta càng không muốn gây tổn thương thì lại càng phải bất lực bó tay chịu trói.
Hai chúng tôi ôm nhau trong xe, xem như là mỗi người mang một nỗi niềm riêng trong lòng.
Bỗng có người gõ cửa xe làm tôi giật mình.
Phản ứng đầu tiên là nguy rồi, có khả năng là cô ở ngoài.
Nhưng không phải cô mà là cảnh sát giao thông.
Tôi và anh Bách Xuyên nhìn nhau, nhịn không được phì cười.
Mở cửa xe ra, người cảnh sát cúi chào hết sức lịch sự xong nhắc nhở: “Anh à, không thể đậu xe ở đây.”
Thế là anh Bách Xuyên bị nhận vé phạt ngay trước nhà.
Vì chuyện này mà tôi cười suốt đến trước cửa nhà.
Vốn dĩ tâm trạng đang lo sợ bất an cũng dần dần giảm xuống, vậy là phải cảm ơn người cảnh sát cũng như tấm vé phạt đó rồi.
Nhấn chuông cửa, cô mở cửa ngay.
Con trai cưng xông ra ôm chân tôi, tôi chào cô xong cúi xuống ôm nó lên.
Cậu nhóc lại mập hơn, lúc ôm lên tôi suýt nữa không ôm nổi.
“Thằng xấu xa! Chuyển đi cũng không biết nghĩ cho cô!”
Tôi đi sau anh Bách Xuyên vào trong nhà, cô giơ tay nhéo mặt tôi.
Con trai cưng nhảy khỏi vòng tay của tôi chạy đi tìm chú, còn tôi thì bị cô kéo ngồi xuống sofa nói chuyện.
“Dạo này bận rộn lắm không?” Cô nắm tay tôi, vẫn là dáng vẻ như trước, mỉm cười làm tôi liên tưởng đến mẹ mình.
“Cũng tạm ạ.” Tôi nhìn sang anh Bách Xuyên, “Anh Bách Xuyên thì khá bận.”
“Nó mà bận thì con cũng bận theo!” Cô trừng mắt với anh Bách Xuyên, “Con đừng làm Giang Lạc nhà chúng ta mệt mỏi!”
Anh ấy tỏ vẻ vô tội, bộ dáng ấy làm tôi muốn bật cười.
Anh trở về phòng thay quần áo, cô thấy anh đi rồi thì nhỏ giọng hỏi tôi: “Có phải Bách Xuyên đang yêu không?”
Tôi chợt căng thẳng, không dám nhìn vào mắt cô.
“Là ở công ty của mấy đứa hả?” Cô truy hỏi liên tục.
“Cháu… cháu không rõ.” Trước đó anh Bách Xuyên chẳng thảo luận với tôi nếu gặp phải vấn đề này thì nên trả lời thế nào, trong chớp mắt tôi trở nên luống cuống.
“Hả?” Cô nghi ngờ nhìn tôi, có lẽ thấy vẻ mặt của tôi lúng túng nên từ bỏ hỏi dò.
Nhưng lúc ăn cơm cô lại nhắc đến đề tài ấy.
“Lần sau Bách Xuyên có muốn dẫn bạn trai về nhà luôn không?” Cô cười nhìn anh ấy, “Thần thần bí bí mà làm gì?”
Tôi cúi đầu ăn không nói tiếng nào.
Buổi tối cô giữ tôi ở lại nhà, tôi lấy lý do không có chăn đệm để từ chối.
Anh Bách Xuyên chở tôi về, tôi ngồi ở ghế phó lái, cuối cùng cũng thở hắt ra.
“Cảm tưởng chúng ta như hội bí mật vậy.” Tôi trêu chọc, “Mạo hiểm quá.”
“Quý ngài ơi, không mạo hiểm một chút nào hiểu chứ!” Anh Bách Xuyên theo thường lệ thắt dây an toàn cho tôi, cũng theo thường lệ hôn tôi một cái.
“Lúc anh đi thay quần áo cô hỏi em là có phải bạn trai anh ở công ty chúng ta không.”
“Ừ, anh đoán bà ấy đã biết được tám chín phần rồi.” Anh Bách Xuyên lái xe từ từ chạy ra khỏi khu dân cư.
Tôi bất an cực độ bởi câu đó, cau mày hỏi: “Vì sao?”
“Cảm giác.” Anh xoa tóc tôi, “Không sao, biết thì biết thôi.”
Người như cô chú nếu biết chuyện này, dù là thất vọng buồn thương thì cũng sẽ không biểu hiện ra, vẫn như bình thường gọi tôi quay về đó ăn cơm, đối xử với tôi như cũ, thậm chí có một ngày nào đó chuyện này được công bố trước mặt mọi người thì họ cũng vẫn sẽ không một chút trách mắng.
Nhưng họ không nói không có nghĩa là họ không thèm để ý.
“Em đừng suy nghĩ nhiều.” Anh Bách Xuyên nói, “Bây giờ việc cấp bách là em có thể khỏe hơn nhân lúc Dịch Lễ chưa xuất viện.”
Tôi vừa định hỏi vì sao anh nói vậy thì phút chốc hiểu được ý anh.
Anh nói: “Anh rất yêu em.”
Đến đêm nằm một mình trong chăn, trằn trọc không ngủ được, đọc đi đọc lại những tin nhắn anh Bách Xuyên gửi cho mình.
Anh là một người rất thẳng thắn, dồn hết tâm trí bày tỏ tình yêu và khát vọng với tôi.
Anh nói lúc trước không dám để tôi biết tâm tư của anh dành cho tôi là vì sợ tôi sẽ ghét anh.
Không ngờ suy nghĩ của hai chúng tôi lại tình cờ trùng khớp, nhưng cũng may, vì tôi kích động nhất thời nên cả hai mới không để lỡ nhau.
Trước đây tôi luôn ngại treo lời yêu thương bên đầu môi, nhưng có lẽ bây giờ chịu ảnh hưởng từ anh Bách Xuyên nên mỗi lần anh nói yêu tôi thì tôi đều đáp lại ngay tức thì: Em cũng yêu anh.
Tình yêu thì nên thế, cứ phải nói, phải thể hiện ra, bằng không làm sao đối phương biết cho được.
Đã chúc ngủ ngon rồi mà vẫn không tài nào chợp mắt.
Sắp 12 giờ nhưng vẫn không buồn ngủ tí nào.
Muốn tìm ai đó tâm sự, lúc này hình như chỉ có Dịch Lễ là ứng viên phù hợp nhất.
“Hơn nửa đêm mà em không ngủ, hứng à?”
Hôm nay vì quay về nhà nên không đến thăm Dịch Lễ, nghe giọng y thì rõ ràng là vẫn chưa ngủ.
“Anh cũng không ngủ kìa.”
Y cười lạnh: “Anh là không dám ngủ! Có tên thần kinh khăng khăng đòi canh giường, anh sợ mình ngủ rồi sẽ bị dâm loạn!”
Y vừa nói xong thì đầu bên kia truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng, có lẽ là có người oán trách.
“Đêm nay ai canh giường?”
“An Tư Niên chứ ai! Còn là ai được nữa?” Dịch Lễ than thở, “Giang Giang, hôm nay em không đến anh không vui.”
Tôi nghe y nói mà mỉm cười, y làm gì nhớ tôi, chẳng qua là nói ngoài miệng vậy thôi.
“Em muốn tâm sự với anh.” Tôi cố ý trêu y, “Không trả tiền đâu.”
“Được, em đợi một lát.” Dịch Lễ nói xong, tôi nghe thấy tiếng y đuổi An Tư Niên ra ngoài.
Sau đó lại là một trận oán trách, rồi Dịch Lễ nói: “Xong, những người không phận sự đã đi, em nói đi.”
Tôi hơi áy náy với An Tư Niên nhưng cũng đã như thế này rồi, không thể cúp điện thoại bảo đối phương quay lại được.
“Thật ra chuyện của em và anh Bách Xuyên.” Tôi kể, “Chuyện chúng em đến với nhau em không dám cho cô chú biết.”
“Vì sao?” Dịch Lễ khó hiểu hỏi, “Sợ họ không đồng ý?”
“Không sợ cái đó, họ rất tốt với em, có lẽ sẽ không phản đối gay gắt đâu, chỉ là em lo…”
“Giang Lạc, em biết tật xấu lớn nhất của em là gì không?” Dịch Lễ cười trêu, “Dù sao cũng bên nhau rồi, lo lắng nhiều vậy có tác dụng gì chứ?”
Tôi im lặng, y nói rất đúng, dù tôi lo lắng thế nào chăng nữa thì sau cùng họ vẫn sẽ biết.
“Giang Lạc à,” Dịch Lễ nói sâu xa, “Yêu cậu ta thì nên cho cậu ta danh phận đi, không phải đám người trong công ty của em đều gọi em là bà chủ rồi đó sao, em còn lo gì hả!”
“…Sao anh biết chuyện này?” Tôi thật sự không thể chấp nhận nổi cái danh xưng đó, quá…
Y cười to không ngớt ở đầu kia điện thoại: “Hahahahahahaha em không kể nhưng Hình Bách Xuyên kể với anh! Em không biết chứ thật ra cậu ta rất thích khoe khoang đấy nhá!”
Tôi tưởng tượng ra cảnh anh Bách Xuyên với gương mặt kiêu ngạo kể chuyện này cho Dịch Lễ, vô thức xoa mi tâm.
“Nên mới nói, em đừng chần chờ nữa, dũng cảm lên, thẳng thắn lên, không phải chính bởi thế mà hai đứa mới có thể quen nhau à?”
Tôi nghĩ có nhiều thời điểm mình lo âu e dè là vì thiếu một lời tán thành từ người bên cạnh.
Tâm sự với Dịch Lễ xong, dường như tôi đã nghĩ thông suốt.
Chung quy vẫn phải đối mặt, tương lai phía trước, tôi không thể một lần nữa để lỡ mất tình yêu vì bất cứ chuyện gì.
Buổi sáng thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì bị dọa giật mình.
“Anh, sao anh…” Tôi hít sâu một hơi, quả thật bị dọa phát khiếp.
“Lén lấy chìa khóa dự phòng nhà em.” Anh đang thắt nút tạp dề ở bên hông, tôi bước đến xắn tay áo cho anh.
“Em muốn ăn trứng chiên.” Tôi nói.
Anh hôn lên trán tôi: “Được, anh chiên trứng cho em.”
Tôi cười ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà trong nhà không có trứng.”
Anh ngớ ra rồi ôm tôi lên xoay người thả xuống sofa.
Tôi giả vờ giãy giụa hai cái xong thôi, bị anh chế ngự.
Anh đè trên người tôi, nắm mũi tôi: “Lý Giang Lạc, em lợi hại, học được trò đùa giỡn anh rồi nhỉ.”
Tôi giơ hai chân vòng lên eo anh, cười hỏi: “Hình Bách Xuyên, bị em đùa như vậy, anh có vui hay không?”
Anh mỉm cười nhìn tôi, bỗng nằm sấp xuống ôm lấy tôi, dụi vào cổ tôi nói: “Vui.”
Đến nước này, tôi vẫn cảm thấy cái chết của Bách Lâm không thể không liên can đến mình, bây giờ tôi còn quen anh Bách Xuyên, bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
Tan việc, tôi bị anh Bách Xuyên đẩy thẳng vào trong xe, phản đối vô hiệu, phải về nhà cùng anh ấy.
“Nhưng mà em…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Anh ấy nhích qua thắt dây an toàn cho tôi, còn thuận thế hôn một cái, “Mẹ anh cố ý dặn anh tối nay phải dắt em về, em không chạy được đâu.”
Anh cười dịu dàng nhìn tôi, lặp lại lần nữa: “Em chạy không thoát.”
Tôi véo tay anh, cười đáp lại: “Không chạy.”
Từ khi dọn đi tôi không quay lại lần nào, thật ra cũng chưa bao lâu, nhưng vì trước đấy sống cùng nhau một thời gian dài nên nơi đó đúng thực đã thành gia đình thật sự của tôi.
Tâm trạng ấy rất kỳ diệu, cứ như nơi đó vừa là nhà chồng vừa là nhà mẹ đẻ của mình, quái lạ thật.
Tôi bị lúng túng không thôi bởi suy nghĩ của bản thân, dựa sát vào cửa xe nhìn ra ngoài.
Tôi rất thân thuộc đường về nhà, đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ đều nhớ hết.
Gần về đến nhà thì tôi dặn anh Bách Xuyên: “Lát nữa đừng để cô nhìn ra.”
Anh ấy trầm lắng nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi bỗng thấy mình đối xử với anh như vậy khá bất công, tự hổ thẹn trong lòng, chỉ biết nắm tay anh nhằm biểu thị sự xin lỗi.
“Mẹ anh rất tinh mắt.” Anh Bách Xuyên đậu xe vào lề, quay sang nhìn tôi, “Em nghĩ chúng ta có thể giấu giếm bà ấy bao lâu?”
Tôi á khẩu không trả lời được, đành cúi đầu.
Anh lại đến gần ôm tôi vào lòng, nhẹ vỗ về lưng tôi: “Em sợ gì chứ? Anh còn chẳng sợ.”
Tôi sợ, có lẽ là bị trở ngại về mặt lương tâm, sợ cô chú đã luôn đối xử tốt với mình vì chuyện này mà thất vọng, tôi không muốn làm họ không vui.
Anh Bách Xuyên hôn lên chóp tai làm tôi ngứa ngáy.
“Anh sẽ cố hết sức qua mắt họ, đợi khi nào em chuẩn bị kỹ càng thì nói họ biết, cứ yên lòng đi.”
Dường như trong giọng nói của anh mang theo vẻ mỏi mệt, tôi không muốn thấy anh như vậy.
Phải chăng con người ta sẽ luôn đối mặt với tình huống như thế, người mà ta càng không muốn gây tổn thương thì lại càng phải bất lực bó tay chịu trói.
Hai chúng tôi ôm nhau trong xe, xem như là mỗi người mang một nỗi niềm riêng trong lòng.
Bỗng có người gõ cửa xe làm tôi giật mình.
Phản ứng đầu tiên là nguy rồi, có khả năng là cô ở ngoài.
Nhưng không phải cô mà là cảnh sát giao thông.
Tôi và anh Bách Xuyên nhìn nhau, nhịn không được phì cười.
Mở cửa xe ra, người cảnh sát cúi chào hết sức lịch sự xong nhắc nhở: “Anh à, không thể đậu xe ở đây.”
Thế là anh Bách Xuyên bị nhận vé phạt ngay trước nhà.
Vì chuyện này mà tôi cười suốt đến trước cửa nhà.
Vốn dĩ tâm trạng đang lo sợ bất an cũng dần dần giảm xuống, vậy là phải cảm ơn người cảnh sát cũng như tấm vé phạt đó rồi.
Nhấn chuông cửa, cô mở cửa ngay.
Con trai cưng xông ra ôm chân tôi, tôi chào cô xong cúi xuống ôm nó lên.
Cậu nhóc lại mập hơn, lúc ôm lên tôi suýt nữa không ôm nổi.
“Thằng xấu xa! Chuyển đi cũng không biết nghĩ cho cô!”
Tôi đi sau anh Bách Xuyên vào trong nhà, cô giơ tay nhéo mặt tôi.
Con trai cưng nhảy khỏi vòng tay của tôi chạy đi tìm chú, còn tôi thì bị cô kéo ngồi xuống sofa nói chuyện.
“Dạo này bận rộn lắm không?” Cô nắm tay tôi, vẫn là dáng vẻ như trước, mỉm cười làm tôi liên tưởng đến mẹ mình.
“Cũng tạm ạ.” Tôi nhìn sang anh Bách Xuyên, “Anh Bách Xuyên thì khá bận.”
“Nó mà bận thì con cũng bận theo!” Cô trừng mắt với anh Bách Xuyên, “Con đừng làm Giang Lạc nhà chúng ta mệt mỏi!”
Anh ấy tỏ vẻ vô tội, bộ dáng ấy làm tôi muốn bật cười.
Anh trở về phòng thay quần áo, cô thấy anh đi rồi thì nhỏ giọng hỏi tôi: “Có phải Bách Xuyên đang yêu không?”
Tôi chợt căng thẳng, không dám nhìn vào mắt cô.
“Là ở công ty của mấy đứa hả?” Cô truy hỏi liên tục.
“Cháu… cháu không rõ.” Trước đó anh Bách Xuyên chẳng thảo luận với tôi nếu gặp phải vấn đề này thì nên trả lời thế nào, trong chớp mắt tôi trở nên luống cuống.
“Hả?” Cô nghi ngờ nhìn tôi, có lẽ thấy vẻ mặt của tôi lúng túng nên từ bỏ hỏi dò.
Nhưng lúc ăn cơm cô lại nhắc đến đề tài ấy.
“Lần sau Bách Xuyên có muốn dẫn bạn trai về nhà luôn không?” Cô cười nhìn anh ấy, “Thần thần bí bí mà làm gì?”
Tôi cúi đầu ăn không nói tiếng nào.
Buổi tối cô giữ tôi ở lại nhà, tôi lấy lý do không có chăn đệm để từ chối.
Anh Bách Xuyên chở tôi về, tôi ngồi ở ghế phó lái, cuối cùng cũng thở hắt ra.
“Cảm tưởng chúng ta như hội bí mật vậy.” Tôi trêu chọc, “Mạo hiểm quá.”
“Quý ngài ơi, không mạo hiểm một chút nào hiểu chứ!” Anh Bách Xuyên theo thường lệ thắt dây an toàn cho tôi, cũng theo thường lệ hôn tôi một cái.
“Lúc anh đi thay quần áo cô hỏi em là có phải bạn trai anh ở công ty chúng ta không.”
“Ừ, anh đoán bà ấy đã biết được tám chín phần rồi.” Anh Bách Xuyên lái xe từ từ chạy ra khỏi khu dân cư.
Tôi bất an cực độ bởi câu đó, cau mày hỏi: “Vì sao?”
“Cảm giác.” Anh xoa tóc tôi, “Không sao, biết thì biết thôi.”
Người như cô chú nếu biết chuyện này, dù là thất vọng buồn thương thì cũng sẽ không biểu hiện ra, vẫn như bình thường gọi tôi quay về đó ăn cơm, đối xử với tôi như cũ, thậm chí có một ngày nào đó chuyện này được công bố trước mặt mọi người thì họ cũng vẫn sẽ không một chút trách mắng.
Nhưng họ không nói không có nghĩa là họ không thèm để ý.
“Em đừng suy nghĩ nhiều.” Anh Bách Xuyên nói, “Bây giờ việc cấp bách là em có thể khỏe hơn nhân lúc Dịch Lễ chưa xuất viện.”
Tôi vừa định hỏi vì sao anh nói vậy thì phút chốc hiểu được ý anh.
Anh nói: “Anh rất yêu em.”
Đến đêm nằm một mình trong chăn, trằn trọc không ngủ được, đọc đi đọc lại những tin nhắn anh Bách Xuyên gửi cho mình.
Anh là một người rất thẳng thắn, dồn hết tâm trí bày tỏ tình yêu và khát vọng với tôi.
Anh nói lúc trước không dám để tôi biết tâm tư của anh dành cho tôi là vì sợ tôi sẽ ghét anh.
Không ngờ suy nghĩ của hai chúng tôi lại tình cờ trùng khớp, nhưng cũng may, vì tôi kích động nhất thời nên cả hai mới không để lỡ nhau.
Trước đây tôi luôn ngại treo lời yêu thương bên đầu môi, nhưng có lẽ bây giờ chịu ảnh hưởng từ anh Bách Xuyên nên mỗi lần anh nói yêu tôi thì tôi đều đáp lại ngay tức thì: Em cũng yêu anh.
Tình yêu thì nên thế, cứ phải nói, phải thể hiện ra, bằng không làm sao đối phương biết cho được.
Đã chúc ngủ ngon rồi mà vẫn không tài nào chợp mắt.
Sắp 12 giờ nhưng vẫn không buồn ngủ tí nào.
Muốn tìm ai đó tâm sự, lúc này hình như chỉ có Dịch Lễ là ứng viên phù hợp nhất.
“Hơn nửa đêm mà em không ngủ, hứng à?”
Hôm nay vì quay về nhà nên không đến thăm Dịch Lễ, nghe giọng y thì rõ ràng là vẫn chưa ngủ.
“Anh cũng không ngủ kìa.”
Y cười lạnh: “Anh là không dám ngủ! Có tên thần kinh khăng khăng đòi canh giường, anh sợ mình ngủ rồi sẽ bị dâm loạn!”
Y vừa nói xong thì đầu bên kia truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng, có lẽ là có người oán trách.
“Đêm nay ai canh giường?”
“An Tư Niên chứ ai! Còn là ai được nữa?” Dịch Lễ than thở, “Giang Giang, hôm nay em không đến anh không vui.”
Tôi nghe y nói mà mỉm cười, y làm gì nhớ tôi, chẳng qua là nói ngoài miệng vậy thôi.
“Em muốn tâm sự với anh.” Tôi cố ý trêu y, “Không trả tiền đâu.”
“Được, em đợi một lát.” Dịch Lễ nói xong, tôi nghe thấy tiếng y đuổi An Tư Niên ra ngoài.
Sau đó lại là một trận oán trách, rồi Dịch Lễ nói: “Xong, những người không phận sự đã đi, em nói đi.”
Tôi hơi áy náy với An Tư Niên nhưng cũng đã như thế này rồi, không thể cúp điện thoại bảo đối phương quay lại được.
“Thật ra chuyện của em và anh Bách Xuyên.” Tôi kể, “Chuyện chúng em đến với nhau em không dám cho cô chú biết.”
“Vì sao?” Dịch Lễ khó hiểu hỏi, “Sợ họ không đồng ý?”
“Không sợ cái đó, họ rất tốt với em, có lẽ sẽ không phản đối gay gắt đâu, chỉ là em lo…”
“Giang Lạc, em biết tật xấu lớn nhất của em là gì không?” Dịch Lễ cười trêu, “Dù sao cũng bên nhau rồi, lo lắng nhiều vậy có tác dụng gì chứ?”
Tôi im lặng, y nói rất đúng, dù tôi lo lắng thế nào chăng nữa thì sau cùng họ vẫn sẽ biết.
“Giang Lạc à,” Dịch Lễ nói sâu xa, “Yêu cậu ta thì nên cho cậu ta danh phận đi, không phải đám người trong công ty của em đều gọi em là bà chủ rồi đó sao, em còn lo gì hả!”
“…Sao anh biết chuyện này?” Tôi thật sự không thể chấp nhận nổi cái danh xưng đó, quá…
Y cười to không ngớt ở đầu kia điện thoại: “Hahahahahahaha em không kể nhưng Hình Bách Xuyên kể với anh! Em không biết chứ thật ra cậu ta rất thích khoe khoang đấy nhá!”
Tôi tưởng tượng ra cảnh anh Bách Xuyên với gương mặt kiêu ngạo kể chuyện này cho Dịch Lễ, vô thức xoa mi tâm.
“Nên mới nói, em đừng chần chờ nữa, dũng cảm lên, thẳng thắn lên, không phải chính bởi thế mà hai đứa mới có thể quen nhau à?”
Tôi nghĩ có nhiều thời điểm mình lo âu e dè là vì thiếu một lời tán thành từ người bên cạnh.
Tâm sự với Dịch Lễ xong, dường như tôi đã nghĩ thông suốt.
Chung quy vẫn phải đối mặt, tương lai phía trước, tôi không thể một lần nữa để lỡ mất tình yêu vì bất cứ chuyện gì.
Buổi sáng thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì bị dọa giật mình.
“Anh, sao anh…” Tôi hít sâu một hơi, quả thật bị dọa phát khiếp.
“Lén lấy chìa khóa dự phòng nhà em.” Anh đang thắt nút tạp dề ở bên hông, tôi bước đến xắn tay áo cho anh.
“Em muốn ăn trứng chiên.” Tôi nói.
Anh hôn lên trán tôi: “Được, anh chiên trứng cho em.”
Tôi cười ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà trong nhà không có trứng.”
Anh ngớ ra rồi ôm tôi lên xoay người thả xuống sofa.
Tôi giả vờ giãy giụa hai cái xong thôi, bị anh chế ngự.
Anh đè trên người tôi, nắm mũi tôi: “Lý Giang Lạc, em lợi hại, học được trò đùa giỡn anh rồi nhỉ.”
Tôi giơ hai chân vòng lên eo anh, cười hỏi: “Hình Bách Xuyên, bị em đùa như vậy, anh có vui hay không?”
Anh mỉm cười nhìn tôi, bỗng nằm sấp xuống ôm lấy tôi, dụi vào cổ tôi nói: “Vui.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.