Chương 4: Sự mất tích
NQKWriter
15/05/2021
Mặc dù có sự hỗ trợ hỏa lực rất mạnh từ trực thăng chiến đấu nhưng những người nhiễm bệnh vẫn liên tục bám vào tường và cố gắng trèo lên đỉnh tháp, với số lượng đông đảo và sức mạnh vượt bậc họ đã dễ dàng quật ngã ba binh sĩ và ném thẳng xuống bên dưới, những binh sĩ xấu số sau khi ngã xuống khỏi tòa tháp đã ngay lập tức bị xâu xé và ăn tươi nuốt sống trước sự chứng kiến của toàn thể thành viên trong đội 205, khuôn mặt hoảng loạn và đau đớn của họ giữa bầy người nhiễm bệnh khát máu kia chắc chắn sẽ ám ảnh tâm trí của những người đồng đội mãi mãi.
Trực thăng cứu trợ cuối cùng cũng đã đến nơi sau cái chết của ba người lính trẻ tuổi, những người còn lại buộc phải nhảy từ tháp canh sang trực thăng ở độ cao 12 mét trước khi người nhiễm bệnh tràn đến, trực thăng chiến đấu đã sử dụng súng máy và phá hủy một phần tháp canh nhằm mục đích chặn đường tấn công của những người nhiễm bệnh, bảo vệ an toàn cho đội 205 lên trực thăng cứu trợ quay về căn cứ.
Tiểu đội 205 may mắn thu thập được những thông tin ít ỏi còn sót lại sau vụ nổ tại vùng dịch Goringmest, nhưng bù lại thì tổn thất về lực lượng của cả đội quả thực rất nặng nề cả về vật chất lẫn tinh thần, năm người lính trẻ tuổi đầy năng lực đã vĩnh viễn không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, có chăng còn sống thì giờ đây họ cũng chỉ là những con quái vật khát máu trong cái nơi đầy rẫy xác người lẫn máu tanh đó mà thôi.
Giá như cứu trợ đến sớm hơn một chút thì có lẽ giờ đây họ vẫn còn được ngồi đây bên nhau cùng với những người đồng đội thân thiết, và nếu không phải vì những thứ quái dị ở đó thì tương lai của họ đã không phải khép lại một cách chóng vánh đầy tiếc nuối như vậy. Những binh sĩ còn lại trong đội đã chất vấn cấp trên của mình vì sự chậm trễ của họ trong công tác giải cứu, thậm chí họ còn xô xát với nhau ngay khi vừa về đến căn cứ, chỉ huy Alex cùng với đội thông tin lúc này vẫn đang đau đầu tìm mọi cách để có thể khôi phục liên lạc đối với tổ đội 210 hiện đang mất tích.
Trước khi vào trong khu rừng thông họ cũng đã được trang bị camera trên mũ bảo hộ để truyền hình ảnh về căn cứ tương tự như đội 205, nhưng so với những người nhiễm bệnh tại Goringmest thì những thứ đội 210 tận mắt chứng kiến tại khu rừng hoàn toàn khác biệt. Màu nước trong trẻo của sông suối nơi đây đã biến đổi thành màu xanh đậm đặc tựa như máu từ mắt của người nhiễm bệnh vậy, cây cối ở đây cũng đã khô héo và chết dần chết mòn do ảnh hưởng chất độc từ xác của những động vật nhiễm virus, càng đi sâu vào bên trong khu rừng thì xác chết và mùi hôi thối nồng nặc của động vật ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Một số nhà khoa học tham gia vào chuyến đi chung với đội 210 khi ấy cho rằng có thể trước khi lây nhiễm bệnh dịch cho con người thì virus này đã từng có thời gian sống trong cơ thể của động vật và gây bệnh cho chúng, nó xâm nhập vào cơ thể động vật, chiếm hữu thân xác vật chủ rồi từ từ ăn đi chất dinh dưỡng khiến cho chúng cạn kiệt năng lượng và chết đói trong vòng xấp xỉ là hai ngày dựa vào độ thối rữa từ xác của những con nai dính đầy máu xanh nằm vất vưởng trong khu rừng, đó là những hình ảnh cuối cùng mà đội 210 gửi về trước khi họ mất liên lạc với căn cứ do một lượng lớn động vật nhiễm bệnh bất thình lình lao đến tấn công.
0 giờ sáng ngày 17 tháng 1
Đã bốn ngày kể từ khi căn cứ mất liên lạc với đội 210, không một tiếng súng hay dấu hiệu của người sống sót nào bên trong khu rừng thông cả, đội thông tin thì vẫn cố gắng dò tìm vị trí của những người còn sống trong vô vọng, chỉ huy Alex một lần nữa muốn cử thêm hai đội có nhiệm vụ hỗ trợ đội 205 trước đây vào trong khu rừng thông để tìm kiếm đội 210, ý kiến của ông đã ngay lập tức bị bác bỏ bởi hội đồng chính phủ, họ cho rằng lực lượng quân đội còn lại đang bảo vệ Norington lẫn hai đội quân kia là không đủ để khởi động thêm một chiến dịch giải cứu nào cả.
Thương vong và thiệt hại tại khu quân sự Goringmest là quá đủ để hiểu tại sao họ không muốn hi sinh thêm một mạng người nào nữa. Sau khi bàn bạc và đưa ra quyết định cuối cùng, quân đội sẽ được lệnh đánh bom vào khu rừng thông nhằm mục đích dọn dẹp sạch sẽ tàn dư còn sót lại và chôn vùi con virus cũng như toàn bộ binh lính thuộc tiểu đội 210 bất kể họ còn sống hay đã chết.
Chính phủ quốc gia Kingheat đã một lần nữa phải đưa ra thêm một quyết định tàn độc với đồng bào của mình, nhưng vì thời gian mất liên lạc của đội đã quá ba ngày rồi, nếu vẫn tiếp tục chờ đợi họ trở ra thì chính phủ lo sợ bệnh dịch sẽ lại tiếp tục lây lan sang thị trấn Norington, rồi khi ấy mọi việc sẽ vượt quá tầm kiểm soát mà đổ bể mọi nỗ lực chống dịch bên ngoài mất.
Lệnh đánh bom sẽ có hiệu lực vào đêm ngày 18 tháng 1 sắp tới, tức toàn đội 210 chỉ còn lại đúng 24 tiếng cuối cùng để khôi phục liên lạc với căn cứ, nếu may mắn họ có thể sẽ được giải cứu trước khi quân đội ném bom oanh tạc khu rừng thông chết chóc ấy, trong vòng 24 tiếng ngắn ngủi này thì căn cứ chỉ cần nhận được bất kì thông tin liên lạc nào từ bộ đàm bên trong thì sẽ ngay lập tức cho trực thăng tiến hành giải cứu, mọi người chỉ mong rằng họ vẫn đang còn sống và chỉ ẩn náu đâu đó trong khu rừng mà thôi.
Trực thăng cứu trợ cuối cùng cũng đã đến nơi sau cái chết của ba người lính trẻ tuổi, những người còn lại buộc phải nhảy từ tháp canh sang trực thăng ở độ cao 12 mét trước khi người nhiễm bệnh tràn đến, trực thăng chiến đấu đã sử dụng súng máy và phá hủy một phần tháp canh nhằm mục đích chặn đường tấn công của những người nhiễm bệnh, bảo vệ an toàn cho đội 205 lên trực thăng cứu trợ quay về căn cứ.
Tiểu đội 205 may mắn thu thập được những thông tin ít ỏi còn sót lại sau vụ nổ tại vùng dịch Goringmest, nhưng bù lại thì tổn thất về lực lượng của cả đội quả thực rất nặng nề cả về vật chất lẫn tinh thần, năm người lính trẻ tuổi đầy năng lực đã vĩnh viễn không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, có chăng còn sống thì giờ đây họ cũng chỉ là những con quái vật khát máu trong cái nơi đầy rẫy xác người lẫn máu tanh đó mà thôi.
Giá như cứu trợ đến sớm hơn một chút thì có lẽ giờ đây họ vẫn còn được ngồi đây bên nhau cùng với những người đồng đội thân thiết, và nếu không phải vì những thứ quái dị ở đó thì tương lai của họ đã không phải khép lại một cách chóng vánh đầy tiếc nuối như vậy. Những binh sĩ còn lại trong đội đã chất vấn cấp trên của mình vì sự chậm trễ của họ trong công tác giải cứu, thậm chí họ còn xô xát với nhau ngay khi vừa về đến căn cứ, chỉ huy Alex cùng với đội thông tin lúc này vẫn đang đau đầu tìm mọi cách để có thể khôi phục liên lạc đối với tổ đội 210 hiện đang mất tích.
Trước khi vào trong khu rừng thông họ cũng đã được trang bị camera trên mũ bảo hộ để truyền hình ảnh về căn cứ tương tự như đội 205, nhưng so với những người nhiễm bệnh tại Goringmest thì những thứ đội 210 tận mắt chứng kiến tại khu rừng hoàn toàn khác biệt. Màu nước trong trẻo của sông suối nơi đây đã biến đổi thành màu xanh đậm đặc tựa như máu từ mắt của người nhiễm bệnh vậy, cây cối ở đây cũng đã khô héo và chết dần chết mòn do ảnh hưởng chất độc từ xác của những động vật nhiễm virus, càng đi sâu vào bên trong khu rừng thì xác chết và mùi hôi thối nồng nặc của động vật ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Một số nhà khoa học tham gia vào chuyến đi chung với đội 210 khi ấy cho rằng có thể trước khi lây nhiễm bệnh dịch cho con người thì virus này đã từng có thời gian sống trong cơ thể của động vật và gây bệnh cho chúng, nó xâm nhập vào cơ thể động vật, chiếm hữu thân xác vật chủ rồi từ từ ăn đi chất dinh dưỡng khiến cho chúng cạn kiệt năng lượng và chết đói trong vòng xấp xỉ là hai ngày dựa vào độ thối rữa từ xác của những con nai dính đầy máu xanh nằm vất vưởng trong khu rừng, đó là những hình ảnh cuối cùng mà đội 210 gửi về trước khi họ mất liên lạc với căn cứ do một lượng lớn động vật nhiễm bệnh bất thình lình lao đến tấn công.
0 giờ sáng ngày 17 tháng 1
Đã bốn ngày kể từ khi căn cứ mất liên lạc với đội 210, không một tiếng súng hay dấu hiệu của người sống sót nào bên trong khu rừng thông cả, đội thông tin thì vẫn cố gắng dò tìm vị trí của những người còn sống trong vô vọng, chỉ huy Alex một lần nữa muốn cử thêm hai đội có nhiệm vụ hỗ trợ đội 205 trước đây vào trong khu rừng thông để tìm kiếm đội 210, ý kiến của ông đã ngay lập tức bị bác bỏ bởi hội đồng chính phủ, họ cho rằng lực lượng quân đội còn lại đang bảo vệ Norington lẫn hai đội quân kia là không đủ để khởi động thêm một chiến dịch giải cứu nào cả.
Thương vong và thiệt hại tại khu quân sự Goringmest là quá đủ để hiểu tại sao họ không muốn hi sinh thêm một mạng người nào nữa. Sau khi bàn bạc và đưa ra quyết định cuối cùng, quân đội sẽ được lệnh đánh bom vào khu rừng thông nhằm mục đích dọn dẹp sạch sẽ tàn dư còn sót lại và chôn vùi con virus cũng như toàn bộ binh lính thuộc tiểu đội 210 bất kể họ còn sống hay đã chết.
Chính phủ quốc gia Kingheat đã một lần nữa phải đưa ra thêm một quyết định tàn độc với đồng bào của mình, nhưng vì thời gian mất liên lạc của đội đã quá ba ngày rồi, nếu vẫn tiếp tục chờ đợi họ trở ra thì chính phủ lo sợ bệnh dịch sẽ lại tiếp tục lây lan sang thị trấn Norington, rồi khi ấy mọi việc sẽ vượt quá tầm kiểm soát mà đổ bể mọi nỗ lực chống dịch bên ngoài mất.
Lệnh đánh bom sẽ có hiệu lực vào đêm ngày 18 tháng 1 sắp tới, tức toàn đội 210 chỉ còn lại đúng 24 tiếng cuối cùng để khôi phục liên lạc với căn cứ, nếu may mắn họ có thể sẽ được giải cứu trước khi quân đội ném bom oanh tạc khu rừng thông chết chóc ấy, trong vòng 24 tiếng ngắn ngủi này thì căn cứ chỉ cần nhận được bất kì thông tin liên lạc nào từ bộ đàm bên trong thì sẽ ngay lập tức cho trực thăng tiến hành giải cứu, mọi người chỉ mong rằng họ vẫn đang còn sống và chỉ ẩn náu đâu đó trong khu rừng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.