Sự Lựa Chọn Của Em Chỉ Có Thể Là Tôi
Chương 36: Dập thuốc
KiKaV
30/07/2023
Vừa về đến nhà, Diệp Châu Anh nhìn thấy người đàn ông hai ngày nay không gặp được, đang tựa lưng trước cửa nhà cô hút thuốc.
Nghe tiếng động, Sở Bách Nhiên quay sang nhìn cô. Thấy là Diệp Châu Anh, anh liền dụi tắt điếu thuốc, vẫy tay với cô.
Đây là lần thứ hai Diệp Châu Anh thấy anh hút thuốc. Lần nào cũng vậy, mỗi lần thấy cô thì hành động đầu tiên của anh sẽ là dập tắt thuốc. Nhớ tới hôm chia tay Sở Tu Kiệt, việc đầu tiên khi anh thấy cô bước tới là rút thuốc ra hút, chứ không phải là dụi tắt thuốc như Sở Bách Nhiên.
“Sao anh lại dập thuốc ?”
Sở Bách Nhiên hơi bất ngờ nhìn Diệp Châu Anh, không ngờ tới câu đầu tiên cô nói với mình lại là câu này. Anh đưa tay lên xoa xoa mặt cô, mỉm cười nói.
“Hỏi gì thế ? Không phải là sợ em hít phải khói thuốc sao?”
“Vậy à ...” Diệp Châu Anh hơi trầm tư. Ngưng một chút rồi cô nhìn anh hỏi tiếp.
“Anh đứng đây làm gì ?”
“Đợi em.”
“Đợi tôi làm gì ?”
“Đợi em về làm cơm cho em ăn chứ sao ?” Sở Bách Nhiên đột nhiên bật cười. Cô gái nhỏ đúng là giận dỗi anh thật rồi. Nói chuyện thật là lạnh lùng.
“Không dám, anh gọi cho cô bạn gái kia của anh tới ăn đi. Tôi sợ bị đánh ghen mất.” Nói tới cô gái kia, lòng Diệp Châu Anh lại nổi lên một trận chua sót.
“Diệp Châu Anh, đó là em gái của tôi.”
Diệp Châu Anh sững người, nghi hoặc nhìn nhìn anh. Sau đó đột nhiên tức giận lên gằn giọng nói với Sở Bách Nhiên.
“Sở Bách Nhiên, anh là đồ khốn. Tôi không ngờ anh lại là người đàn ông như vậy. Đến bạn gái mình mà anh cũng không dám nhận, còn bịa chuyện nói cô ấy là em gái anh sao ? Anh quá đáng vừa thôi.”
Sở Bách Nhiên nhướn mày nhìn cô, đồ khốn sao ? Còn dám mắng anh ? Không ngờ trí tưởng tượng của cô lại phong phú đến vậy.
“Châu Anh, đó thực sự là em gái ruột của tôi mà. Em ấy là Sở Hi Văn, nếu em không tin thì tôi gọi điện để em nói chuyện với em ấy nhé. Em ấy bảo với tôi muốn xin lỗi vì đã trêu chọc em.” Nói rồi anh liền lập tức rút điện thoại ra bấm gọi cho Sở Hi Văn, mở loa ngoài. Diệp Châu Anh hoảng hốt tính đưa tay ngăn lại, thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Alo, anh. Làm sao đấy ?”
“Em giải quyết chuyện tốt em gây ra đi. Cô gái nhỏ của anh thực sự tưởng em là bạn gái của anh rồi.”
“Haha, cô gái nhỏ của anh sao ? Thật là hiểu lầm rồi ? Đáng đời anh lắm.”
“Hi Văn, anh không đùa với em đâu.”
“Chậc, cô ấy có ở đó không. Mau đưa điện thoại để em nói chuyện với cô ấy.”
“Có, cô ấy đang nghe đây. Em nói đi.”
Nói rồi Sở Bách Nhiên chìa điện thoại về phía Diệp Châu Anh. Diệp Châu Anh ngượng ngùng nhận lấy. Nghe đoạn đối thoại đùa giỡn của anh và Sở Hi Văn khiến Diệp Châu Anh càng thêm xấu hổ.
“Alo, em chào chị ạ. Em là Diệp Châu Anh.”
“Oh, tên nghe đáng yêu như cô bé vậy. Có nhớ chị không ? Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mà em nhìn thấy trước cửa nhà Sở Bách Nhiên đấy.”
“Vâng, em nhớ ạ.”
“Chào em nhé, chị là em gái RUỘT của Bách Nhiên. Sở Hi Văn. Em đừng giận Bách Nhiên, ông anh già nhà chị ế chổng chơ 37 năm nay. Làm gì có cô bạn gái nào kia chứ. Chỉ có cô em gái này lâu lâu nhận vơ cho ông ấy đỡ quê thôi. Hôm đó thấy em đáng yêu quá, chị chỉ muốn đùa một chút thôi, xin lỗi em nhé Châu Anh.”
Sở Bách Nhiên đen mặt đứng một bên nghe, cố gắng kìm chế lại cơn khó chịu muốn cúp điện thoại.
“Dạ, em hiểu rồi. Không sao đâu ạ.”
Vừa nghe thấy cô gái nhỏ nói vậy. Sở Bách Nhiên liền cầm lại di động, cúp máy cái rụp. Không muốn nghe Sở Hi Văn nói nữa.
“Em tin chưa ?”
Diệp Châu Anh nhìn cái mặt đã đen như cái đít nồi của anh, bỗng phì cười.
“Cười gì chứ ? Tin hay là chưa tin ? Tôi vẫn còn là đồ khốn chứ ?”
Diệp Châu Anh ngậm miệng lại, không cười nữa. Rồi cô đột nhiên nhón chân lên, đưa tay ra học theo Sở Bách Nhiên, xoa xoa đầu anh.
“Tin rồi, xin lỗi anh Bách Nhiên nhé. Chưa hiểu rõ chuyện gì mà đã mắng anh rồi.”
Sở Bách Nhiên đơ người, nhìn cô nhóc bé nhỏ rướn người lên xoa xoa đầu anh, tim anh lỗi một nhịp. Đưa tay lên nắm lấy nhỏ bé của cô, kéo đến bên môi hôn nhẹ một cái.
“Sau này có việc gì liền nói với tôi, đừng im lặng như vậy nữa. Tôi đã rất lo lắng cho em.”
Diệp Châu Anh gật gật nhìn anh. Lí nhí trả lời.
“Được.”
“Vậy bây giờ em về nhà tắm rửa đi, rồi sang nhà tôi ăn cơm nhé ?”
“Ừm, em vào nhà đây. Lát xong em sẽ sang.”
“Vào đi.”
Dõi mắt nhìn theo cô gái nhỏ, đợi đến khi cô đóng cửa vào nhà rồi Sở Bách Nhiên mới về nhà chuẩn bị đồ ăn.
Nghe tiếng động, Sở Bách Nhiên quay sang nhìn cô. Thấy là Diệp Châu Anh, anh liền dụi tắt điếu thuốc, vẫy tay với cô.
Đây là lần thứ hai Diệp Châu Anh thấy anh hút thuốc. Lần nào cũng vậy, mỗi lần thấy cô thì hành động đầu tiên của anh sẽ là dập tắt thuốc. Nhớ tới hôm chia tay Sở Tu Kiệt, việc đầu tiên khi anh thấy cô bước tới là rút thuốc ra hút, chứ không phải là dụi tắt thuốc như Sở Bách Nhiên.
“Sao anh lại dập thuốc ?”
Sở Bách Nhiên hơi bất ngờ nhìn Diệp Châu Anh, không ngờ tới câu đầu tiên cô nói với mình lại là câu này. Anh đưa tay lên xoa xoa mặt cô, mỉm cười nói.
“Hỏi gì thế ? Không phải là sợ em hít phải khói thuốc sao?”
“Vậy à ...” Diệp Châu Anh hơi trầm tư. Ngưng một chút rồi cô nhìn anh hỏi tiếp.
“Anh đứng đây làm gì ?”
“Đợi em.”
“Đợi tôi làm gì ?”
“Đợi em về làm cơm cho em ăn chứ sao ?” Sở Bách Nhiên đột nhiên bật cười. Cô gái nhỏ đúng là giận dỗi anh thật rồi. Nói chuyện thật là lạnh lùng.
“Không dám, anh gọi cho cô bạn gái kia của anh tới ăn đi. Tôi sợ bị đánh ghen mất.” Nói tới cô gái kia, lòng Diệp Châu Anh lại nổi lên một trận chua sót.
“Diệp Châu Anh, đó là em gái của tôi.”
Diệp Châu Anh sững người, nghi hoặc nhìn nhìn anh. Sau đó đột nhiên tức giận lên gằn giọng nói với Sở Bách Nhiên.
“Sở Bách Nhiên, anh là đồ khốn. Tôi không ngờ anh lại là người đàn ông như vậy. Đến bạn gái mình mà anh cũng không dám nhận, còn bịa chuyện nói cô ấy là em gái anh sao ? Anh quá đáng vừa thôi.”
Sở Bách Nhiên nhướn mày nhìn cô, đồ khốn sao ? Còn dám mắng anh ? Không ngờ trí tưởng tượng của cô lại phong phú đến vậy.
“Châu Anh, đó thực sự là em gái ruột của tôi mà. Em ấy là Sở Hi Văn, nếu em không tin thì tôi gọi điện để em nói chuyện với em ấy nhé. Em ấy bảo với tôi muốn xin lỗi vì đã trêu chọc em.” Nói rồi anh liền lập tức rút điện thoại ra bấm gọi cho Sở Hi Văn, mở loa ngoài. Diệp Châu Anh hoảng hốt tính đưa tay ngăn lại, thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Alo, anh. Làm sao đấy ?”
“Em giải quyết chuyện tốt em gây ra đi. Cô gái nhỏ của anh thực sự tưởng em là bạn gái của anh rồi.”
“Haha, cô gái nhỏ của anh sao ? Thật là hiểu lầm rồi ? Đáng đời anh lắm.”
“Hi Văn, anh không đùa với em đâu.”
“Chậc, cô ấy có ở đó không. Mau đưa điện thoại để em nói chuyện với cô ấy.”
“Có, cô ấy đang nghe đây. Em nói đi.”
Nói rồi Sở Bách Nhiên chìa điện thoại về phía Diệp Châu Anh. Diệp Châu Anh ngượng ngùng nhận lấy. Nghe đoạn đối thoại đùa giỡn của anh và Sở Hi Văn khiến Diệp Châu Anh càng thêm xấu hổ.
“Alo, em chào chị ạ. Em là Diệp Châu Anh.”
“Oh, tên nghe đáng yêu như cô bé vậy. Có nhớ chị không ? Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mà em nhìn thấy trước cửa nhà Sở Bách Nhiên đấy.”
“Vâng, em nhớ ạ.”
“Chào em nhé, chị là em gái RUỘT của Bách Nhiên. Sở Hi Văn. Em đừng giận Bách Nhiên, ông anh già nhà chị ế chổng chơ 37 năm nay. Làm gì có cô bạn gái nào kia chứ. Chỉ có cô em gái này lâu lâu nhận vơ cho ông ấy đỡ quê thôi. Hôm đó thấy em đáng yêu quá, chị chỉ muốn đùa một chút thôi, xin lỗi em nhé Châu Anh.”
Sở Bách Nhiên đen mặt đứng một bên nghe, cố gắng kìm chế lại cơn khó chịu muốn cúp điện thoại.
“Dạ, em hiểu rồi. Không sao đâu ạ.”
Vừa nghe thấy cô gái nhỏ nói vậy. Sở Bách Nhiên liền cầm lại di động, cúp máy cái rụp. Không muốn nghe Sở Hi Văn nói nữa.
“Em tin chưa ?”
Diệp Châu Anh nhìn cái mặt đã đen như cái đít nồi của anh, bỗng phì cười.
“Cười gì chứ ? Tin hay là chưa tin ? Tôi vẫn còn là đồ khốn chứ ?”
Diệp Châu Anh ngậm miệng lại, không cười nữa. Rồi cô đột nhiên nhón chân lên, đưa tay ra học theo Sở Bách Nhiên, xoa xoa đầu anh.
“Tin rồi, xin lỗi anh Bách Nhiên nhé. Chưa hiểu rõ chuyện gì mà đã mắng anh rồi.”
Sở Bách Nhiên đơ người, nhìn cô nhóc bé nhỏ rướn người lên xoa xoa đầu anh, tim anh lỗi một nhịp. Đưa tay lên nắm lấy nhỏ bé của cô, kéo đến bên môi hôn nhẹ một cái.
“Sau này có việc gì liền nói với tôi, đừng im lặng như vậy nữa. Tôi đã rất lo lắng cho em.”
Diệp Châu Anh gật gật nhìn anh. Lí nhí trả lời.
“Được.”
“Vậy bây giờ em về nhà tắm rửa đi, rồi sang nhà tôi ăn cơm nhé ?”
“Ừm, em vào nhà đây. Lát xong em sẽ sang.”
“Vào đi.”
Dõi mắt nhìn theo cô gái nhỏ, đợi đến khi cô đóng cửa vào nhà rồi Sở Bách Nhiên mới về nhà chuẩn bị đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.