Chương 3: Nỗi ám ảnh
Bringz
04/11/2024
Trên cơ thể Hoài Phong bây giờ không có chỗ nào là lành lặn cả. Những vết thương không nhỏ thì cũng lớn nặng hơn nữa là còn bị trúng đạn. Nếu không kịp thời xử lý e rằng khó qua khỏi. Thấy gương mặt cậu có vẻ căng thẳng một người hộ tá liền lên tiếng hỏi:
" Ca phẫu thuật này có thể thực hiện được kh-"
Vẫn chưa kịp nói dứt câu thì Khương Vĩ đã cắt lời của hộ tá:
" Tỉ lệ thành công khoảng 45℅ vẫn còn cơ hội cứu chữa. Mau đem dụng cụ đến đây cho tôi và bật đèn đỏ chuẩn bị ca phẫu thuật "
" Rõ!"
Đèn căn phòng chợt tắt một ánh đèn chuyên dụng được bật lên. Căn phòng bất chợt chìm vào trong khoảng không im lặng, nó im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng tim đập và cả tiếng các dụng cụ y tế va chạm vào nhau.
Khương Vĩ không nghĩ ngợi gì nhiều cậu quay người lại với tay lấy con dao 11 chuyên dụng trong các ca phẫu thuật. Khi vừa cầm con dao lên bỗng dưng những dòng kí ức lúc đó bất chợt ùa về.
" Bác sĩ Lục nhịp tim bệnh nhân đang đi xuống!!" Hộ tá.
" Động mạch chủ có vấn đề xảy ra!! Mau xử lý!!" Hộ tá.
" Bác sĩ Lục... nhịp tim của bệnh nhân đã ngừng hoàn toàn. Không còn dấu hiệu của sự sống." Hộ tá.
" Tất cả là tại hắn ta!! Nếu như hắn không thực hiện ca phẫu thuật thì ba tôi sẽ không chếtt!!" Người nhà bệnh nhân.
" Thằng bác sĩ khốn nạn mày hãy chết đi!! Trả mạng lại cho cha ta!!" Người nhà bệnh nhân.
" Tưởng ghê gớm thế nào hóa ra cũng chỉ là thằng không cha hạ đẳng." Đồng nghiệp.
" Lục Khương Vĩ một bác sĩ tài ba đã gián tiếp sát hại bệnh nhân của mình. " Báo chí.
" Khương Vĩ cậu không xứng đáng làm bác sĩ ở đây. Xem cậu đã làm ra điều gì thế này?? Nhờ ơn cậu mà bệnh viện của chúng tôi bây giờ chỉ toàn là tai tiếng. Như vậy vừa lòng cậu chưa hả?" Trưởng khoa.
Bỗng dưng trong tìm thức cậu hiện lên một dòng kí ức của ca phẫu thuật hôm đấy. Lúc này bàn tay cậu đã dính đầy máu của bệnh nhân. Bảng nhịp tim điện tử đang nằm ở con số không. Những người xung quanh đột nhiên quay người nhìn cậu bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ.
" Không...không...không đừng nhìn tôi như vậy mà!! Không...không!!" Ôm đầu ngồi gục xuống mặt sàn.
Lúc này có một hộ tá liền chạy đến vịn vào bả vai và không ngừng gọi tên cậu:
" Khương Vĩ! Khương Vĩ anh ổn không? Khương Vĩ!"
Nghe thấy có người gọi tên mình. Cậu chợt bừng tỉnh và loạng choạng đứng dậy. Gương mặt cậu lúc này trắng bệch không có lấy một chút sức sống. Thấy vậy người lúc nãy liền nói tiếp:
" Khương Vĩ anh làm được không? Nếu không được thì chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc cho người nhà bệnh nhân và đưa cậu ta về..."
" Không!! Tôi sẽ làm được. Tôi sẽ cứu cậu ta"
Cậu hít một hơi thật sâu và đưa ánh mắt kiên định nhìn Hoài Phong. Đó đã là quá khứ rồi, bây giờ tôi cần sống cho hiện tại, bằng mọi giá tôi phải cứu được cậu ta, tôi sẽ không để sai lầm của quá khứ kéo dài đến tận hiện tại. Tôi cũng muốn biết tại sao cậu ta lại bị thương nặng đến như vậy.
Bỏ qua đống suy nghĩ đó cậu lập tức bắt tay vào phẫu thuật lấy đạn cho cậu ta. Từng đường lưỡi dao của cậu nhanh gọn, điêu luyện và chuẩn xác đến mức kì lạ. Vết rạch vô cùng tỉ mỉ, mượt mà không biết bằng cách nào mà nó không hề rỉ máu.
Những người có mặt ở đó vô cùng bất ngờ đây là tay nghề của vị bác sĩ nổi tiếng ư? Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nên vô cùng ngỡ ngàng. Một người tài giỏi như vậy lại không còn cống hiến mình cho nước nhà nữa thật là quá uổng phí. Bọn họ vô thức bị cuốn theo không thể nào rời mắt khỏi đôi bàn tay tài hoa của Khương Vĩ.
Chưa đầy mười phút thì cậu đã thành công lấy ra một viên đạn ở trên vai của Hoài Phong. Cậu cẩn thận sát trùng vết thương và tỉ mỉ khâu lại. Từng đường kim chỉ của cậu vô cùng dứt khoát và nhanh gọn. Cứ như thế cậu đã thành công lấy ra hết được ba viên đạn ở cánh tay và ngực phải.
Khương Vĩ cẩn thận duy chuyển xuống vết thương ở phần bụng của Hoài Phong. Khi thấy được cậu vô cùng hốt hoảng gương mặt cậu có vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết. Viên đạn cuối cùng nó lại nằm ở vị trí cận nguy hiểm chỉ cần không cẩn thận sai sót chỉ 1mm cũng có thể lấy mạng của bệnh nhân.
Không nghĩ ngợi gì nhiều cậu lập tức lấy dụng cụ chuyên dụng và tiến hành lấy viên đạn ra. Những giọt mồ hôi không ngừng lăn dài trên trán cậu. Nó nguy hiểm đến nỗi cậu không dám thở mạnh, cậu sợ chỉ cần bản thân mình mất tập trung hay không cẩn thận dù chỉ một giây thôi sẽ khiến cậu lập lại sai lầm của quá khứ. Đến tận bây giờ cậu vẫn cứ tự dằn vặt bản thân mình về cái chết của bệnh nhân đó.
Đột ngột nhịp tim của Hoài Phong chợt tăng nhanh. Thấy có điều bất thường cậu liền dừng tay lại gấp rút cất giọng nói:
" Lúc nãy tôi có kêu chuẩn bị cho tôi lọ adrenaline nó đâu rồi?? Mau lấy ra cho tôi"
" Đây ạ!" Đưa cho Khương Vĩ.
Thấy thế cậu lập tức tháo găng tay ra và cầm lấy lọ adrenaline. Cậu gấp rút lắc lên và cẩn thận tiêm vào tĩnh mạch của Hoài Phong. Một lúc sau cơ thể của Hoài Phong cũng đã trở về trạng thái bình thường. Thấy thế mọi người có mặt ở đó cũng nhẹ nhõm đi một phần nào. Khương Vĩ thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục xử lý viên đạn còn lại.
Một tiếng hai mươi phút sau thì ca phẫu thuật cũng đã thành công mĩ mãn. Mọi người ở đó ai cũng xem chuyện này giống như là một kì tích vậy. Hoài Phong cũng thật là mạng lớn bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống sót và được Khương Vĩ cứu giúp. Nếu như hôm nay cậu ta không được những người ngư dân gần đó phát hiện và không được Khương Vĩ giúp đỡ thì có lẽ bây giờ cậu ta đã trở lại một cái xác lạnh lẽo vô hồn rồi.
Mọi người với tâm trạng hớn hở tắt đèn đỏ và chuyển sang đèn xanh. Gương mặt ai nấy đều vô cùng vui mừng đẩy Hoài Phong về phòng hồi sức. Khi thấy ca phẫu thuật của mình thành công Khương Vĩ không thể nào tin được vào mắt mình. Trên môi cậu vô thức nở nụ cười và nhìn chằm chằm vào bàn tay mình:
" Mình...mình...mình làm được rồi!! Mình đã làm được rồi!!"
Niềm vui chưa được bao lâu cậu chợt nhớ lại kí ức đó. Cậu vội vã đi theo bọn họ đưa Hoài Phong về phòng hồi sức. Những phụ tá thấy gương mặt của cậu có vẻ không được tốt cất tiếng nói:
" Nhìn mặt anh có vẻ không được khỏe. Không mấy anh về nghĩ ngợi đi ở đây có bọn tôi rồi, dù sao thì ca phẫu thuật cũng đã kết thúc rồi mà!"
" Không được bây giờ chưa phải lúc. Tôi cần ở lại quan sát tình hình bệnh nhân nữa."
Nghe cậu nói vậy phụ tá cũng không biết nói gì hơn liền lẳng lặng rời khỏi phòng. Sợ phạm phải sai lầm trước đó cậu cứ ngồi đó quan sát chỉ số điện tim của bệnh nhân. Cậu còn đứng lên ngồi xuống với tâm trạng thấp thỏm lo âu liên tục đặt tay lên trán Hoài Phong và liên tục kiểm tra nhiệt kế.
Cứ như vậy hai mươi phút, ba mươi phút, bốn mươi phút... Một tiếng ba mươi phút sau đã trôi qua. Bệnh nhân vẫn không có tình trạng gì nguy hiểm lúc này cậu mới dám thả lỏng cơ thể. Cậu thở phào nhẹ nhõm:
" Mình làm được rồi!! Mình thành công rồi!! "
Cậu cứ như một đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên trong niềm hân hoan và vui sướng. Cậu với tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi phòng hồi sức vừa đi được vài bước thì gương mặt cậu đột nhiên trắng bệch , đầu óc cậu choáng váng và trống rỗng trong bụng cồn cào, ruột gan như thắt lại, tim cậu như chậm lại một nhịp khiến cậu bất chợt cảm nhận được sự sợ hãi. Mọi thứ trước mắt cậu dần mơ hồ cứ thế theo lực quán tính mà cậu ngã ngửa về trước. Trong hư không bỗng cậu cảm nhận được từng tất da tất thịt của mình va chạm với mặt sàn cơn đau cứ thế truyền đi khắp cơ thể cậu.
Mí mắt cậu đột nhiên nặng trĩu cứ thế mà nhắm lì lại. Trước khi mất đi tất cả ý thức cậu cảm thấy hình như có ai đó đang gọi người giúp đỡ:
" Có người ngất xỉu trên hành lang. Ai đó mau giúp tôi với!! "
" Ca phẫu thuật này có thể thực hiện được kh-"
Vẫn chưa kịp nói dứt câu thì Khương Vĩ đã cắt lời của hộ tá:
" Tỉ lệ thành công khoảng 45℅ vẫn còn cơ hội cứu chữa. Mau đem dụng cụ đến đây cho tôi và bật đèn đỏ chuẩn bị ca phẫu thuật "
" Rõ!"
Đèn căn phòng chợt tắt một ánh đèn chuyên dụng được bật lên. Căn phòng bất chợt chìm vào trong khoảng không im lặng, nó im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng tim đập và cả tiếng các dụng cụ y tế va chạm vào nhau.
Khương Vĩ không nghĩ ngợi gì nhiều cậu quay người lại với tay lấy con dao 11 chuyên dụng trong các ca phẫu thuật. Khi vừa cầm con dao lên bỗng dưng những dòng kí ức lúc đó bất chợt ùa về.
" Bác sĩ Lục nhịp tim bệnh nhân đang đi xuống!!" Hộ tá.
" Động mạch chủ có vấn đề xảy ra!! Mau xử lý!!" Hộ tá.
" Bác sĩ Lục... nhịp tim của bệnh nhân đã ngừng hoàn toàn. Không còn dấu hiệu của sự sống." Hộ tá.
" Tất cả là tại hắn ta!! Nếu như hắn không thực hiện ca phẫu thuật thì ba tôi sẽ không chếtt!!" Người nhà bệnh nhân.
" Thằng bác sĩ khốn nạn mày hãy chết đi!! Trả mạng lại cho cha ta!!" Người nhà bệnh nhân.
" Tưởng ghê gớm thế nào hóa ra cũng chỉ là thằng không cha hạ đẳng." Đồng nghiệp.
" Lục Khương Vĩ một bác sĩ tài ba đã gián tiếp sát hại bệnh nhân của mình. " Báo chí.
" Khương Vĩ cậu không xứng đáng làm bác sĩ ở đây. Xem cậu đã làm ra điều gì thế này?? Nhờ ơn cậu mà bệnh viện của chúng tôi bây giờ chỉ toàn là tai tiếng. Như vậy vừa lòng cậu chưa hả?" Trưởng khoa.
Bỗng dưng trong tìm thức cậu hiện lên một dòng kí ức của ca phẫu thuật hôm đấy. Lúc này bàn tay cậu đã dính đầy máu của bệnh nhân. Bảng nhịp tim điện tử đang nằm ở con số không. Những người xung quanh đột nhiên quay người nhìn cậu bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ.
" Không...không...không đừng nhìn tôi như vậy mà!! Không...không!!" Ôm đầu ngồi gục xuống mặt sàn.
Lúc này có một hộ tá liền chạy đến vịn vào bả vai và không ngừng gọi tên cậu:
" Khương Vĩ! Khương Vĩ anh ổn không? Khương Vĩ!"
Nghe thấy có người gọi tên mình. Cậu chợt bừng tỉnh và loạng choạng đứng dậy. Gương mặt cậu lúc này trắng bệch không có lấy một chút sức sống. Thấy vậy người lúc nãy liền nói tiếp:
" Khương Vĩ anh làm được không? Nếu không được thì chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc cho người nhà bệnh nhân và đưa cậu ta về..."
" Không!! Tôi sẽ làm được. Tôi sẽ cứu cậu ta"
Cậu hít một hơi thật sâu và đưa ánh mắt kiên định nhìn Hoài Phong. Đó đã là quá khứ rồi, bây giờ tôi cần sống cho hiện tại, bằng mọi giá tôi phải cứu được cậu ta, tôi sẽ không để sai lầm của quá khứ kéo dài đến tận hiện tại. Tôi cũng muốn biết tại sao cậu ta lại bị thương nặng đến như vậy.
Bỏ qua đống suy nghĩ đó cậu lập tức bắt tay vào phẫu thuật lấy đạn cho cậu ta. Từng đường lưỡi dao của cậu nhanh gọn, điêu luyện và chuẩn xác đến mức kì lạ. Vết rạch vô cùng tỉ mỉ, mượt mà không biết bằng cách nào mà nó không hề rỉ máu.
Những người có mặt ở đó vô cùng bất ngờ đây là tay nghề của vị bác sĩ nổi tiếng ư? Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nên vô cùng ngỡ ngàng. Một người tài giỏi như vậy lại không còn cống hiến mình cho nước nhà nữa thật là quá uổng phí. Bọn họ vô thức bị cuốn theo không thể nào rời mắt khỏi đôi bàn tay tài hoa của Khương Vĩ.
Chưa đầy mười phút thì cậu đã thành công lấy ra một viên đạn ở trên vai của Hoài Phong. Cậu cẩn thận sát trùng vết thương và tỉ mỉ khâu lại. Từng đường kim chỉ của cậu vô cùng dứt khoát và nhanh gọn. Cứ như thế cậu đã thành công lấy ra hết được ba viên đạn ở cánh tay và ngực phải.
Khương Vĩ cẩn thận duy chuyển xuống vết thương ở phần bụng của Hoài Phong. Khi thấy được cậu vô cùng hốt hoảng gương mặt cậu có vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết. Viên đạn cuối cùng nó lại nằm ở vị trí cận nguy hiểm chỉ cần không cẩn thận sai sót chỉ 1mm cũng có thể lấy mạng của bệnh nhân.
Không nghĩ ngợi gì nhiều cậu lập tức lấy dụng cụ chuyên dụng và tiến hành lấy viên đạn ra. Những giọt mồ hôi không ngừng lăn dài trên trán cậu. Nó nguy hiểm đến nỗi cậu không dám thở mạnh, cậu sợ chỉ cần bản thân mình mất tập trung hay không cẩn thận dù chỉ một giây thôi sẽ khiến cậu lập lại sai lầm của quá khứ. Đến tận bây giờ cậu vẫn cứ tự dằn vặt bản thân mình về cái chết của bệnh nhân đó.
Đột ngột nhịp tim của Hoài Phong chợt tăng nhanh. Thấy có điều bất thường cậu liền dừng tay lại gấp rút cất giọng nói:
" Lúc nãy tôi có kêu chuẩn bị cho tôi lọ adrenaline nó đâu rồi?? Mau lấy ra cho tôi"
" Đây ạ!" Đưa cho Khương Vĩ.
Thấy thế cậu lập tức tháo găng tay ra và cầm lấy lọ adrenaline. Cậu gấp rút lắc lên và cẩn thận tiêm vào tĩnh mạch của Hoài Phong. Một lúc sau cơ thể của Hoài Phong cũng đã trở về trạng thái bình thường. Thấy thế mọi người có mặt ở đó cũng nhẹ nhõm đi một phần nào. Khương Vĩ thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục xử lý viên đạn còn lại.
Một tiếng hai mươi phút sau thì ca phẫu thuật cũng đã thành công mĩ mãn. Mọi người ở đó ai cũng xem chuyện này giống như là một kì tích vậy. Hoài Phong cũng thật là mạng lớn bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống sót và được Khương Vĩ cứu giúp. Nếu như hôm nay cậu ta không được những người ngư dân gần đó phát hiện và không được Khương Vĩ giúp đỡ thì có lẽ bây giờ cậu ta đã trở lại một cái xác lạnh lẽo vô hồn rồi.
Mọi người với tâm trạng hớn hở tắt đèn đỏ và chuyển sang đèn xanh. Gương mặt ai nấy đều vô cùng vui mừng đẩy Hoài Phong về phòng hồi sức. Khi thấy ca phẫu thuật của mình thành công Khương Vĩ không thể nào tin được vào mắt mình. Trên môi cậu vô thức nở nụ cười và nhìn chằm chằm vào bàn tay mình:
" Mình...mình...mình làm được rồi!! Mình đã làm được rồi!!"
Niềm vui chưa được bao lâu cậu chợt nhớ lại kí ức đó. Cậu vội vã đi theo bọn họ đưa Hoài Phong về phòng hồi sức. Những phụ tá thấy gương mặt của cậu có vẻ không được tốt cất tiếng nói:
" Nhìn mặt anh có vẻ không được khỏe. Không mấy anh về nghĩ ngợi đi ở đây có bọn tôi rồi, dù sao thì ca phẫu thuật cũng đã kết thúc rồi mà!"
" Không được bây giờ chưa phải lúc. Tôi cần ở lại quan sát tình hình bệnh nhân nữa."
Nghe cậu nói vậy phụ tá cũng không biết nói gì hơn liền lẳng lặng rời khỏi phòng. Sợ phạm phải sai lầm trước đó cậu cứ ngồi đó quan sát chỉ số điện tim của bệnh nhân. Cậu còn đứng lên ngồi xuống với tâm trạng thấp thỏm lo âu liên tục đặt tay lên trán Hoài Phong và liên tục kiểm tra nhiệt kế.
Cứ như vậy hai mươi phút, ba mươi phút, bốn mươi phút... Một tiếng ba mươi phút sau đã trôi qua. Bệnh nhân vẫn không có tình trạng gì nguy hiểm lúc này cậu mới dám thả lỏng cơ thể. Cậu thở phào nhẹ nhõm:
" Mình làm được rồi!! Mình thành công rồi!! "
Cậu cứ như một đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên trong niềm hân hoan và vui sướng. Cậu với tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi phòng hồi sức vừa đi được vài bước thì gương mặt cậu đột nhiên trắng bệch , đầu óc cậu choáng váng và trống rỗng trong bụng cồn cào, ruột gan như thắt lại, tim cậu như chậm lại một nhịp khiến cậu bất chợt cảm nhận được sự sợ hãi. Mọi thứ trước mắt cậu dần mơ hồ cứ thế theo lực quán tính mà cậu ngã ngửa về trước. Trong hư không bỗng cậu cảm nhận được từng tất da tất thịt của mình va chạm với mặt sàn cơn đau cứ thế truyền đi khắp cơ thể cậu.
Mí mắt cậu đột nhiên nặng trĩu cứ thế mà nhắm lì lại. Trước khi mất đi tất cả ý thức cậu cảm thấy hình như có ai đó đang gọi người giúp đỡ:
" Có người ngất xỉu trên hành lang. Ai đó mau giúp tôi với!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.