Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 91: Người hay quỷ
Lâm Thược
16/12/2021
Giọng nói ngọt ngào của Siri cũng nhanh chóng vang lên giữa bóng tối: “Hey, cục cưng, tôi đang ở đây.”
???
Trong nháy mắt nụ cười trên khuôn mặt người kinh khủng phía sau cánh quạt bỗng trở nên cứng đờ, khiến vẻ mặt nó nom qua có chút mắc cười.
Khóe miệng Úc Dạ Bạc giật mạnh một cái.
Cục cái con mẹ mày cưng!
Cậu lập tức hành động, lao như điên về nơi phát ra âm thanh giữa màn đêm. Nhưng vào thời khắc mấu chốt khi cậu chuẩn bị đến nơi thì đám tóc đen dưới đất bỗng nhiên động đậy, giống như từng sợi dây leo xông lên quấn chặt lấy hai chân cậu, hơn nữa còn kéo cả người cậu lôi về phía sau 2, 3 mét.
Úc Dạ Bạc bất ngờ ngã xuống, nhưng cậu nhanh tay lẹ mắt túm được lan can bên cạnh, sau đó mượn sức bật siêu nhân của mình xé toạc đám tóc dài kia. Thừa dịp nữ quỷ ăn đau, cậu lập tức bò dậy hỏi thêm một câu: “Hey, Siri, mày đang ở đâu?”
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
Úc Dạ Bạc lại lần nữa xông về phía truyền đến âm thanh.
Không biết Tần Hoài Chu trong điện thoại dùng cách gì mà chiếc máy không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
“……”
Từng tiếng cục cưng ơi khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đội quần, cũng may cuối cùng cũng thuận lợi tìm được chỗ đánh rơi điện thoại. Cảm giác được đám tóc đen dưới đất lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Úc Dạ Bạc bất chấp tất cả, hai tay vươn ra nắm chặt mái tóc dày rậm khiến người mắc ói.
Thứ đồ chơi này làm cậu phải vạch ít nhất năm lần mới thấy mặt đất. Mà điện thoại của cậu cũng nằm ngay bên dưới kia.
Úc Dạ Bạc lập tức quơ chiếc điện thoại đang không ngừng gào to “Cục cưng ơi”, câu nói đầu tiên thốt ra từ miệng tức tới biến giọng.
“Tần Hoài Chu, con bà nó anh sửa Siri lại cho ông.”
“Cẩn thận!” Lần thứ hai Tần Hoài Chu đối mặt với nguy cơ lật xe, anh vội vàng kéo Úc Dạ Bạc tránh thoát khỏi đám tóc đen đang lao tới, thuận thế đánh trống lảng: “Tiểu Dạ, chúng ta nên ra ngoài trước rồi nói sau!”
Đoạn kéo Úc Dạ Bạc chạy về phía cửa sau.
Có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã chắc chắn Úc Dạ Bạc không thể tìm thấy điện thoại, có đi ra ngoài cũng vô ích nên nữ quỷ chẳng thèm đóng cửa, hơn nữa bây giờ có muốn đóng cũng không kịp.
Nó chỉ có thể trơ mắt treo đầu lủng lẳng trên cánh quạt điện nhìn hai người kia rời đi. Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Tần Hoài Chu đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu rất nhỏ.
“Cứu! Cứu tôi với!”
“Anh Úc, mọi người ở đâu rồi! Cứu em!”
Tần Hoài Chu dừng bước kể lại chuyện mình nghe thấy giọng nói cầu cứu cho Úc Dạ Bạc.
“Ở bên nào?” Úc Dạ Bạc lập tức xoay người không thèm do dự.
Tần Hoài Chu kéo cậu đi về phía một hành lang tối tăm, cửa phòng học hai bên đều đóng chặt, trên tấm biển viết “Lớp mầm, lớp chồi, lớp lá”.
Đám giấy dán tường vốn mang màu sắc rực rỡ đáng yêu bỗng biến thành từng khuôn mặt quỷ âm trầm khủng bố, từng hàng chữ viết rỉ máu biến toàn bộ khung cảnh xung quanh thành hiện trường phim ma tiêu chuẩn.
Mà tiếng cầu cứu của Trác Lê cũng đột nhiên bị đứt đoạn.
Giữa khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Hoài Chu dựa vào thính lực hơn người nghe thấy tiếng động sột soạt vang lên từ phòng học nào đó, anh mở cửa ra nhìn.
Đây là phòng gấu bông của tụi nhỏ, những con gấu bông vốn được cất gọn trong rương đều đang đặt trên bàn gỗ nhỏ, chúng nó đồng loạt xoay đầu qua, vậy mà trên khuôn mặt chúng đều mọc tóc đen dày đặc!
Tưởng tượng cảnh đám gấu bông nhỏ lông xù đáng yêu thường được mấy bé gái đặt bên giường ngủ vào chập tối mọc đầy tóc đen, thực sự quả là ác mộng nhân gian.
Nếu ngay bây giờ ở đây có một cô gái làm nhiệm vụ thì phỏng chừng đã bị lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa, về nhà phải ném bằng sạch đám gấu.
Nhưng càng đáng sợ hơn là đằng sau đám gấu bông kia có một nhúm tóc đen lớn đang bao chặt lấy một vật hình người.
Tần Hoài Chu lôi một cây kéo ra cắt, bên trong chính là Trác Lê đang co mình!
“Ưm ưm.” Tay chân và miệng Trác Lê đều bị cuốn chặt, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở từ trong cuống họng.
Chờ cắt xong đám tóc đen ngoài miệng cu cậu, Trác Lê vừa kích động vừa buồn nôn đến run người bần bật, liên tục hắt hơi mấy cái: “Mùi nước hoa trên người nữ quỷ này quá nồng, suýt chút làm em chết ngộp!”
Đúng thật là mái tóc nữ quỷ rất thơm, toát ra mùi hương nước hoa rẻ tiền nồng nặc, khiến cho người ngửi cảm thấy buồn nôn.
Thật ra ban đầu Trác Lê không bị quấn lấy, rốt cuộc thì cậu nhóc cũng chỉ là người làm nhiệm vụ cấp bậc bình thường, quỷ quái không nhắm vào cậu. Nhưng lúc ấy cậu nhóc lại đột nhiên phát hiện không thấy Úc Dạ Bạc đâu, nhất thời vừa lo lắng vừa nóng đầu nên đã lén lút quay về.
Ngay khi cậu nhóc đang tìm Úc Dạ Bạc thì đi vào hành lang lúc nào không hay, đợi tới khi hồi hồn rồi mới phát hiện đám tóc đen dày đặc kia đã lẳng lặng đi theo sau mình.
Sau đó cậu nhóc cũng bị tóc đen kéo đi giữa đêm khuya, tuy điện thoại vẫn còn trên người nhưng không lấy ra được.
Trác Lê không có sức bộc phát lớn như Úc Dạ Bạc để tránh thoát khỏi mớ tóc, chỉ có thể chịu đựng cơn siết ngày càng chặt khiến cậu nhóc không thể nhúc nhích. Tuy nữ quỷ không có cách nào thẳng tay giết người nhưng nó có thể vây nhốt Trác Lê. Thời khắc mấu chốt, cậu nhóc Trác Lê đột nhiên thông minh dứt khoát giả chết, làm bộ bị dọa ngất xỉu, co người dưới đất nằm không nhúc nhích.
Chỉ đến khi đó đám tóc đen dưới đất mới không siết chặt tới cực hạn, sau đó cậu nhóc nghe thấy tiếng động bên ngoài, bắt đầu lớn giọng kêu cứu.
Cũng may thính lực của Tần Hoài Chu rất tốt nên hai người mới có thể đào cu cậu từ trong đống tóc lên.
Úc Dạ Bạc đưa tay chuẩn bị kéo Trác Lê dậy, ngoài miệng nói thẳng không chút nể nang: “Lần sau không cần chạy vào cứu anh, nếu ngay cả anh cũng không đi ra được thì nhóc có xông vào cũng vô ích.”
Khắp người cậu treo đầy thẻ đạo cụ, một Tần Hoài Chu thì thôi đi, nhưng bộ xương nhỏ và quỷ váy cưới có ai không hơn Trác Lê à?
Cậu bạn nhỏ Trác Lê bị đả kích, nhỏ giọng phân trần: “Cũng do em nghĩ mình có thẻ đạo cụ triệu hồi, tốt xấu gì cũng là cấp A.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Cậu mặt không cảm xúc thu tay về, mặc kệ thằng nhóc Trác Lê vồ hụt không khí.
Tạm biệt, chó may mắn vẫn nên cút đi.
Trong lúc hai người nói chuyện thì mái tóc đen bên ngoài sảnh lớn cũng vọt vào. Nom thấy Trác Lê thành công thoát khỏi mớ tóc khiến tâm trạng nữ quỷ suy sụp, cô ta bò ra từ đám tóc đen rậm rạp, dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo nằm sấp giữa con đường ra ngoài của bọn họ.
Cho dù biết là cô ta không thể trực tiếp ra tay giết người thì hai chân Trác Lê vẫn run lẩy bẩy.
Nhưng Úc Dạ Bạc lại khác, nếu con quỷ này không thể trực tiếp giết người vậy còn có ai thèm quan tâm đến cô ta chắc? Thế mà còn dám vác mặt xuống dưới?
Chẳng qua cũng đúng lúc lắm.
Úc Dạ Bạc đi tới trước mặt nữ quỷ dùng ánh mắt ra hiệu, Tần Hoài Chu lập tức đè nữ quỷ đang định bò dậy trở về, khiến nữ quỷ phát ra từng tiếng huhu nức nở.
Lúc đầu Trác Lê cũng giật mình, sau đó nhìn chiêu thức xuống tay tàn nhẫn quen thuộc thì hiểu ra do là thẻ đạo cụ đẹp trai của Úc cao thủ làm, trong lòng cậu nhóc nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.
Tần Hoài Chu nhẹ giọng xùy một tiếng
Úc Dạ Bạc: “Có chuyện gì hả?”
Tần Hoài Chu: “Nó quá yếu.”
Tuy rằng hầu hết lũ quỷ trong nhiệm vụ bây giờ đều đánh không lại anh, nhưng dùng một tay ấn dưới mặt đất vẫn khác với việc dùng hai tay đè xuống đất đánh.
Nữ quỷ còn muốn giãy giụa, tóc đen từ bốn phương tám hướng dâng lên nhưng Tần Hoài Chu lại không biết thương hương tiếc ngọc là gì, tàn nhẫn lấy ra một cái bật lửa.
Khoảnh khắc nhìn ngọn lửa phụt ra, nữ quỷ hoảng loạn thét chói tai, đám tóc lập tức tản ra không dám ngọ nguậy.
Nhìn cô ta biết điều nên Úc Dạ Bạc cũng hỏi thẳng: “Rốt cuộc vì sao các người lại chết?”
Nữ quỷ nhìn cậu chằm chằm, trong mắt hiện tia mê man khó hiểu, song cô ta vẫn không nói năng gì.
Úc Dạ Bạc lại hỏi câu thứ hai: “Tại sao các người lại quấn lấy chúng tôi?”
Có câu oan có đầu nợ có chủ, người khác làm chuyện xấu hay không thì không biết, nhưng Úc Dạ Bạc cậu ngay cả gà cũng chưa từng giết qua.
Trác Lê cũng là một đứa nhỏ ngây thơ ngốc nghếch, không giống loại người có thể làm chuyện xấu.
Nữ quỷ vẫn không nói lời nào, vẻ mặt ngày càng rối rắm, cứ như thể cô ta không biết gì cả.
“Cô tên là gì?”
Cuối cùng lần này nữ quỷ cũng chịu nói chuyện, cô ta nói ra một cái tên: “Trịnh Giai.”
*
Sau khi rời khỏi ngôi trường mẫu giáo kinh dị ba người bắt đầu giao đơn đặt hàng của Trác Lê.
Trên đường đi Úc Dạ Bạc gửi cái tên vừa nhận được cho cứu viện bên ngoài, aka bạn học Đặng Tường.
“Tôi vừa lấy được tin tức, một người chết khoảng 25 tuổi tên là Trịnh Giai, cũng có thể là Trịnh Gia hoặc tên đồng âm khác.”
“Còn có, ngoại trừ tai nạn xe cộ thì cậu điều tra xem có nhân viên shipper nào chết bất ngờ hay liên quan tới án mạng giết người không.”
Ngày mưa, nhân viên văn phòng, shipper giao hàng, người chết hàng loạt, những yếu tố này kết hợp với nhau rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến xe buýt, tàu điện ngầm xảy ra tai nạn hoặc sự cố đầu độc tập thể.
Đặng Tường càng thêm bối rối: “Úc Dạ Bạc, rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả?” Đồng thời còn có chút kích động: “Không phải cậu đang làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ? Thế mà lúc trước mời cậu nhập hội cậu còn từ chối!”
Không thấy xàm xí quá thể à? Úc Dạ Bạc không bị mắc bệnh trẻ trâu, mặc dù cậu cũng có kỹ thuật nhưng chỉ muốn yên ổn làm sâu lười, không muốn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ bị cảnh sát còng đầu.
“Cậu điều tra nhanh lên.”
“Được được được.” Đặng Tường nhất mực đồng ý.
Đối với hắn mà nói nếu có tên tuổi thì dễ mần ăn hơn nhiều.
Sau khi gửi tin nhắn cho Đặng Tường, Úc Dạ Bạc tiếp tục chia sẻ thông tin vào nhóm chat.
“Hình như những con quỷ này cũng không biết bản thân bị chết thế nào, hơn nữa cũng không rõ vì sao lại quấn lấy chúng ta.”
“Con quỷ tôi vừa gặp được tên là ‘Trịnh Giai’.”
Lập tức có người hỏi: “Úc Dạ Bạc, cậu moi tên nó kiểu gì?”
Úc Dạ Bạc ăn ngay nói thật: “Uy hiếp.”
Người làm nhiệm vụ trong nhóm sợ ngu người.
“Thật hay giả thế, cậu dám uy hiếp quỷ sao??”
“Cậu uy hiếp nó như thế nào??”
“Cậu còn có thể đánh được quỷ hả??”
Xin lỗi, đúng là cậu thực sự có thể đánh quỷ.
Hầu hết người làm nhiệm vụ đều cố gắng tránh xa ma quỷ, cho dù biết rõ quỷ quái trong nhiệm vụ này không thể trực tiếp ra tay giết người nhưng họ vẫn cố trốn tránh xa nhất có thể, như Quý Diệp Phương dám đứng gần chụp ảnh đã là rất ít, mà Úc Dạ Bạc lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã dám đơn độc xông vào nhà ma, tiếp xúc gần gũi với quỷ lại càng hiếm gặp.
Sau khi trải qua cấp bậc khó khăn của Úc Dạ Bạc thì việc giúp Trác Lê đưa cơm đơn giản hơn nhiều, chỉ cần hai mươi phút là giải quyết xong xuôi vấn đề.
Lúc này còn gần năm mươi phút nữa mới đến đơn hàng tiếp theo, cũng chính là đơn hàng cuối cùng.
Đơn cuối cùng…
Trực giác mách bảo Úc Dạ Bạc nhất định sẽ không dễ dàng, cậu cũng không sợ chuyện mấy trăm con quỷ cùng lúc nhào tới, chỉ sợ bên trong ẩn chứa bẫy rập chết người.
Nhiệm vụ lần này cho thời gian thăm dò rất dài, quỷ quái cũng không tính là kinh khủng, đối với người làm nhiệm vụ khó khăn bình thường mà nói thì chúng nó chỉ đứng bên đường hù dọa, thực tế thương tổn gần như bằng 0.
Chỉ cần ngó lơ là vượt qua được.
Nhưng làm sao có thể đơn giản như thế?
Ngày mưa, nhân viên văn phòng, shipper giao hàng, người chết hàng loạt… Chính xác thì họ đã chết thế nào? Chẳng lẽ là do thiên tai?
Vậy con mẹ nó cũng hơi thái quá rồi, giao cơm còn có thể gây ra động đất núi lửa chắc?
Quý Diệp Phương trong nhóm đột nhiên lại nói chuyện riêng với cậu: “Vừa rồi anh nói nữ quỷ tên là Trịnh Giai?”
Úc Dạ Bạc: “Đúng thế, cô biết à?”
Quý Diệp Phương: “Không, hình như cái tên hơi giống một vị khách nữ tôi vừa giao đơn. Trên hóa đơn giao hàng có viết chữ Trịnh, lúc tôi giao đến cửa vừa lúc nghe thấy người nhà cô ấy gọi ‘Giai Giai, sao còn chưa ngủ? Mấy giờ rồi còn kêu cơm hộp? Nếu bị bệnh thì nên sớm nghỉ ngơi đi’.”
Họ Trịnh, còn gọi là Giai Giai.
Thật sự trùng hợp như thế sao?
Nhưng nếu thực sự là cùng một người.
Vậy thì cũng quá kinh khủng, rốt cuộc khách hàng của họ là người hay quỷ?
???
Trong nháy mắt nụ cười trên khuôn mặt người kinh khủng phía sau cánh quạt bỗng trở nên cứng đờ, khiến vẻ mặt nó nom qua có chút mắc cười.
Khóe miệng Úc Dạ Bạc giật mạnh một cái.
Cục cái con mẹ mày cưng!
Cậu lập tức hành động, lao như điên về nơi phát ra âm thanh giữa màn đêm. Nhưng vào thời khắc mấu chốt khi cậu chuẩn bị đến nơi thì đám tóc đen dưới đất bỗng nhiên động đậy, giống như từng sợi dây leo xông lên quấn chặt lấy hai chân cậu, hơn nữa còn kéo cả người cậu lôi về phía sau 2, 3 mét.
Úc Dạ Bạc bất ngờ ngã xuống, nhưng cậu nhanh tay lẹ mắt túm được lan can bên cạnh, sau đó mượn sức bật siêu nhân của mình xé toạc đám tóc dài kia. Thừa dịp nữ quỷ ăn đau, cậu lập tức bò dậy hỏi thêm một câu: “Hey, Siri, mày đang ở đâu?”
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
Úc Dạ Bạc lại lần nữa xông về phía truyền đến âm thanh.
Không biết Tần Hoài Chu trong điện thoại dùng cách gì mà chiếc máy không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
“Cục cưng ơi anh ở chỗ này.”
“……”
Từng tiếng cục cưng ơi khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đội quần, cũng may cuối cùng cũng thuận lợi tìm được chỗ đánh rơi điện thoại. Cảm giác được đám tóc đen dưới đất lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Úc Dạ Bạc bất chấp tất cả, hai tay vươn ra nắm chặt mái tóc dày rậm khiến người mắc ói.
Thứ đồ chơi này làm cậu phải vạch ít nhất năm lần mới thấy mặt đất. Mà điện thoại của cậu cũng nằm ngay bên dưới kia.
Úc Dạ Bạc lập tức quơ chiếc điện thoại đang không ngừng gào to “Cục cưng ơi”, câu nói đầu tiên thốt ra từ miệng tức tới biến giọng.
“Tần Hoài Chu, con bà nó anh sửa Siri lại cho ông.”
“Cẩn thận!” Lần thứ hai Tần Hoài Chu đối mặt với nguy cơ lật xe, anh vội vàng kéo Úc Dạ Bạc tránh thoát khỏi đám tóc đen đang lao tới, thuận thế đánh trống lảng: “Tiểu Dạ, chúng ta nên ra ngoài trước rồi nói sau!”
Đoạn kéo Úc Dạ Bạc chạy về phía cửa sau.
Có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã chắc chắn Úc Dạ Bạc không thể tìm thấy điện thoại, có đi ra ngoài cũng vô ích nên nữ quỷ chẳng thèm đóng cửa, hơn nữa bây giờ có muốn đóng cũng không kịp.
Nó chỉ có thể trơ mắt treo đầu lủng lẳng trên cánh quạt điện nhìn hai người kia rời đi. Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Tần Hoài Chu đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu rất nhỏ.
“Cứu! Cứu tôi với!”
“Anh Úc, mọi người ở đâu rồi! Cứu em!”
Tần Hoài Chu dừng bước kể lại chuyện mình nghe thấy giọng nói cầu cứu cho Úc Dạ Bạc.
“Ở bên nào?” Úc Dạ Bạc lập tức xoay người không thèm do dự.
Tần Hoài Chu kéo cậu đi về phía một hành lang tối tăm, cửa phòng học hai bên đều đóng chặt, trên tấm biển viết “Lớp mầm, lớp chồi, lớp lá”.
Đám giấy dán tường vốn mang màu sắc rực rỡ đáng yêu bỗng biến thành từng khuôn mặt quỷ âm trầm khủng bố, từng hàng chữ viết rỉ máu biến toàn bộ khung cảnh xung quanh thành hiện trường phim ma tiêu chuẩn.
Mà tiếng cầu cứu của Trác Lê cũng đột nhiên bị đứt đoạn.
Giữa khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Hoài Chu dựa vào thính lực hơn người nghe thấy tiếng động sột soạt vang lên từ phòng học nào đó, anh mở cửa ra nhìn.
Đây là phòng gấu bông của tụi nhỏ, những con gấu bông vốn được cất gọn trong rương đều đang đặt trên bàn gỗ nhỏ, chúng nó đồng loạt xoay đầu qua, vậy mà trên khuôn mặt chúng đều mọc tóc đen dày đặc!
Tưởng tượng cảnh đám gấu bông nhỏ lông xù đáng yêu thường được mấy bé gái đặt bên giường ngủ vào chập tối mọc đầy tóc đen, thực sự quả là ác mộng nhân gian.
Nếu ngay bây giờ ở đây có một cô gái làm nhiệm vụ thì phỏng chừng đã bị lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa, về nhà phải ném bằng sạch đám gấu.
Nhưng càng đáng sợ hơn là đằng sau đám gấu bông kia có một nhúm tóc đen lớn đang bao chặt lấy một vật hình người.
Tần Hoài Chu lôi một cây kéo ra cắt, bên trong chính là Trác Lê đang co mình!
“Ưm ưm.” Tay chân và miệng Trác Lê đều bị cuốn chặt, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở từ trong cuống họng.
Chờ cắt xong đám tóc đen ngoài miệng cu cậu, Trác Lê vừa kích động vừa buồn nôn đến run người bần bật, liên tục hắt hơi mấy cái: “Mùi nước hoa trên người nữ quỷ này quá nồng, suýt chút làm em chết ngộp!”
Đúng thật là mái tóc nữ quỷ rất thơm, toát ra mùi hương nước hoa rẻ tiền nồng nặc, khiến cho người ngửi cảm thấy buồn nôn.
Thật ra ban đầu Trác Lê không bị quấn lấy, rốt cuộc thì cậu nhóc cũng chỉ là người làm nhiệm vụ cấp bậc bình thường, quỷ quái không nhắm vào cậu. Nhưng lúc ấy cậu nhóc lại đột nhiên phát hiện không thấy Úc Dạ Bạc đâu, nhất thời vừa lo lắng vừa nóng đầu nên đã lén lút quay về.
Ngay khi cậu nhóc đang tìm Úc Dạ Bạc thì đi vào hành lang lúc nào không hay, đợi tới khi hồi hồn rồi mới phát hiện đám tóc đen dày đặc kia đã lẳng lặng đi theo sau mình.
Sau đó cậu nhóc cũng bị tóc đen kéo đi giữa đêm khuya, tuy điện thoại vẫn còn trên người nhưng không lấy ra được.
Trác Lê không có sức bộc phát lớn như Úc Dạ Bạc để tránh thoát khỏi mớ tóc, chỉ có thể chịu đựng cơn siết ngày càng chặt khiến cậu nhóc không thể nhúc nhích. Tuy nữ quỷ không có cách nào thẳng tay giết người nhưng nó có thể vây nhốt Trác Lê. Thời khắc mấu chốt, cậu nhóc Trác Lê đột nhiên thông minh dứt khoát giả chết, làm bộ bị dọa ngất xỉu, co người dưới đất nằm không nhúc nhích.
Chỉ đến khi đó đám tóc đen dưới đất mới không siết chặt tới cực hạn, sau đó cậu nhóc nghe thấy tiếng động bên ngoài, bắt đầu lớn giọng kêu cứu.
Cũng may thính lực của Tần Hoài Chu rất tốt nên hai người mới có thể đào cu cậu từ trong đống tóc lên.
Úc Dạ Bạc đưa tay chuẩn bị kéo Trác Lê dậy, ngoài miệng nói thẳng không chút nể nang: “Lần sau không cần chạy vào cứu anh, nếu ngay cả anh cũng không đi ra được thì nhóc có xông vào cũng vô ích.”
Khắp người cậu treo đầy thẻ đạo cụ, một Tần Hoài Chu thì thôi đi, nhưng bộ xương nhỏ và quỷ váy cưới có ai không hơn Trác Lê à?
Cậu bạn nhỏ Trác Lê bị đả kích, nhỏ giọng phân trần: “Cũng do em nghĩ mình có thẻ đạo cụ triệu hồi, tốt xấu gì cũng là cấp A.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Cậu mặt không cảm xúc thu tay về, mặc kệ thằng nhóc Trác Lê vồ hụt không khí.
Tạm biệt, chó may mắn vẫn nên cút đi.
Trong lúc hai người nói chuyện thì mái tóc đen bên ngoài sảnh lớn cũng vọt vào. Nom thấy Trác Lê thành công thoát khỏi mớ tóc khiến tâm trạng nữ quỷ suy sụp, cô ta bò ra từ đám tóc đen rậm rạp, dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo nằm sấp giữa con đường ra ngoài của bọn họ.
Cho dù biết là cô ta không thể trực tiếp ra tay giết người thì hai chân Trác Lê vẫn run lẩy bẩy.
Nhưng Úc Dạ Bạc lại khác, nếu con quỷ này không thể trực tiếp giết người vậy còn có ai thèm quan tâm đến cô ta chắc? Thế mà còn dám vác mặt xuống dưới?
Chẳng qua cũng đúng lúc lắm.
Úc Dạ Bạc đi tới trước mặt nữ quỷ dùng ánh mắt ra hiệu, Tần Hoài Chu lập tức đè nữ quỷ đang định bò dậy trở về, khiến nữ quỷ phát ra từng tiếng huhu nức nở.
Lúc đầu Trác Lê cũng giật mình, sau đó nhìn chiêu thức xuống tay tàn nhẫn quen thuộc thì hiểu ra do là thẻ đạo cụ đẹp trai của Úc cao thủ làm, trong lòng cậu nhóc nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.
Tần Hoài Chu nhẹ giọng xùy một tiếng
Úc Dạ Bạc: “Có chuyện gì hả?”
Tần Hoài Chu: “Nó quá yếu.”
Tuy rằng hầu hết lũ quỷ trong nhiệm vụ bây giờ đều đánh không lại anh, nhưng dùng một tay ấn dưới mặt đất vẫn khác với việc dùng hai tay đè xuống đất đánh.
Nữ quỷ còn muốn giãy giụa, tóc đen từ bốn phương tám hướng dâng lên nhưng Tần Hoài Chu lại không biết thương hương tiếc ngọc là gì, tàn nhẫn lấy ra một cái bật lửa.
Khoảnh khắc nhìn ngọn lửa phụt ra, nữ quỷ hoảng loạn thét chói tai, đám tóc lập tức tản ra không dám ngọ nguậy.
Nhìn cô ta biết điều nên Úc Dạ Bạc cũng hỏi thẳng: “Rốt cuộc vì sao các người lại chết?”
Nữ quỷ nhìn cậu chằm chằm, trong mắt hiện tia mê man khó hiểu, song cô ta vẫn không nói năng gì.
Úc Dạ Bạc lại hỏi câu thứ hai: “Tại sao các người lại quấn lấy chúng tôi?”
Có câu oan có đầu nợ có chủ, người khác làm chuyện xấu hay không thì không biết, nhưng Úc Dạ Bạc cậu ngay cả gà cũng chưa từng giết qua.
Trác Lê cũng là một đứa nhỏ ngây thơ ngốc nghếch, không giống loại người có thể làm chuyện xấu.
Nữ quỷ vẫn không nói lời nào, vẻ mặt ngày càng rối rắm, cứ như thể cô ta không biết gì cả.
“Cô tên là gì?”
Cuối cùng lần này nữ quỷ cũng chịu nói chuyện, cô ta nói ra một cái tên: “Trịnh Giai.”
*
Sau khi rời khỏi ngôi trường mẫu giáo kinh dị ba người bắt đầu giao đơn đặt hàng của Trác Lê.
Trên đường đi Úc Dạ Bạc gửi cái tên vừa nhận được cho cứu viện bên ngoài, aka bạn học Đặng Tường.
“Tôi vừa lấy được tin tức, một người chết khoảng 25 tuổi tên là Trịnh Giai, cũng có thể là Trịnh Gia hoặc tên đồng âm khác.”
“Còn có, ngoại trừ tai nạn xe cộ thì cậu điều tra xem có nhân viên shipper nào chết bất ngờ hay liên quan tới án mạng giết người không.”
Ngày mưa, nhân viên văn phòng, shipper giao hàng, người chết hàng loạt, những yếu tố này kết hợp với nhau rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến xe buýt, tàu điện ngầm xảy ra tai nạn hoặc sự cố đầu độc tập thể.
Đặng Tường càng thêm bối rối: “Úc Dạ Bạc, rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả?” Đồng thời còn có chút kích động: “Không phải cậu đang làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ? Thế mà lúc trước mời cậu nhập hội cậu còn từ chối!”
Không thấy xàm xí quá thể à? Úc Dạ Bạc không bị mắc bệnh trẻ trâu, mặc dù cậu cũng có kỹ thuật nhưng chỉ muốn yên ổn làm sâu lười, không muốn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ bị cảnh sát còng đầu.
“Cậu điều tra nhanh lên.”
“Được được được.” Đặng Tường nhất mực đồng ý.
Đối với hắn mà nói nếu có tên tuổi thì dễ mần ăn hơn nhiều.
Sau khi gửi tin nhắn cho Đặng Tường, Úc Dạ Bạc tiếp tục chia sẻ thông tin vào nhóm chat.
“Hình như những con quỷ này cũng không biết bản thân bị chết thế nào, hơn nữa cũng không rõ vì sao lại quấn lấy chúng ta.”
“Con quỷ tôi vừa gặp được tên là ‘Trịnh Giai’.”
Lập tức có người hỏi: “Úc Dạ Bạc, cậu moi tên nó kiểu gì?”
Úc Dạ Bạc ăn ngay nói thật: “Uy hiếp.”
Người làm nhiệm vụ trong nhóm sợ ngu người.
“Thật hay giả thế, cậu dám uy hiếp quỷ sao??”
“Cậu uy hiếp nó như thế nào??”
“Cậu còn có thể đánh được quỷ hả??”
Xin lỗi, đúng là cậu thực sự có thể đánh quỷ.
Hầu hết người làm nhiệm vụ đều cố gắng tránh xa ma quỷ, cho dù biết rõ quỷ quái trong nhiệm vụ này không thể trực tiếp ra tay giết người nhưng họ vẫn cố trốn tránh xa nhất có thể, như Quý Diệp Phương dám đứng gần chụp ảnh đã là rất ít, mà Úc Dạ Bạc lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã dám đơn độc xông vào nhà ma, tiếp xúc gần gũi với quỷ lại càng hiếm gặp.
Sau khi trải qua cấp bậc khó khăn của Úc Dạ Bạc thì việc giúp Trác Lê đưa cơm đơn giản hơn nhiều, chỉ cần hai mươi phút là giải quyết xong xuôi vấn đề.
Lúc này còn gần năm mươi phút nữa mới đến đơn hàng tiếp theo, cũng chính là đơn hàng cuối cùng.
Đơn cuối cùng…
Trực giác mách bảo Úc Dạ Bạc nhất định sẽ không dễ dàng, cậu cũng không sợ chuyện mấy trăm con quỷ cùng lúc nhào tới, chỉ sợ bên trong ẩn chứa bẫy rập chết người.
Nhiệm vụ lần này cho thời gian thăm dò rất dài, quỷ quái cũng không tính là kinh khủng, đối với người làm nhiệm vụ khó khăn bình thường mà nói thì chúng nó chỉ đứng bên đường hù dọa, thực tế thương tổn gần như bằng 0.
Chỉ cần ngó lơ là vượt qua được.
Nhưng làm sao có thể đơn giản như thế?
Ngày mưa, nhân viên văn phòng, shipper giao hàng, người chết hàng loạt… Chính xác thì họ đã chết thế nào? Chẳng lẽ là do thiên tai?
Vậy con mẹ nó cũng hơi thái quá rồi, giao cơm còn có thể gây ra động đất núi lửa chắc?
Quý Diệp Phương trong nhóm đột nhiên lại nói chuyện riêng với cậu: “Vừa rồi anh nói nữ quỷ tên là Trịnh Giai?”
Úc Dạ Bạc: “Đúng thế, cô biết à?”
Quý Diệp Phương: “Không, hình như cái tên hơi giống một vị khách nữ tôi vừa giao đơn. Trên hóa đơn giao hàng có viết chữ Trịnh, lúc tôi giao đến cửa vừa lúc nghe thấy người nhà cô ấy gọi ‘Giai Giai, sao còn chưa ngủ? Mấy giờ rồi còn kêu cơm hộp? Nếu bị bệnh thì nên sớm nghỉ ngơi đi’.”
Họ Trịnh, còn gọi là Giai Giai.
Thật sự trùng hợp như thế sao?
Nhưng nếu thực sự là cùng một người.
Vậy thì cũng quá kinh khủng, rốt cuộc khách hàng của họ là người hay quỷ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.