Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người
Chương 8: Cầu học
Lê Thanh Nhiên
15/05/2022
Đường Phèn gầm gừ vài tiếng. Sau khi Tức Hi lên làm Tham Lang Tinh Quân
nó cũng được mở linh thức, cho nên có thể giao tiếp với Tức Hi, giống
như A Hải và Sư An vậy.
Tiếng gầm gừ kia là đang hỏi nàng mấy năm nay đã đi đâu.
Chuyện này nếu nói ra thì thật sự quá dài, Tức Hi vỗ vào thân Đường Phèn bảo nó đứng dậy. Nó thuận theo thu móng vuốt ngồi nghiêm chỉnh lại, cái đuôi vẫn cứ cong cong thành hình bông hoa.
Tức Hi ngồi xếp bằng dưới đất giống nó, chống cằm tự hỏi một lúc mới quyết định thành thành thật thật thẳng thắn với Đường Phèn.
"Đường Phèn này, thật ra ta là mật thám."
"Ngao ô [1]??!!"
[1] Ngao ô: tiếng sói hú nhé, không biết thay kiểu gì.
Tức Hi cường điệu chuyện bản thân trà trộn vào Tinh Khanh cung cầu học bảy năm thế nào sau đó trốn về nhà ra sao, gần đây bất hạnh chết đi rồi lại vạn hạnh chết rồi sống lại nói hết cho Đường Phèn. Mới đầu Đường Phèn vừa kinh ngạc vừa hoang mang, nghe thấy Tức Hi nói năm đó bởi vì sợ bại lộ thân phận nên nàng không dám mang nó về nhà cùng thì nhe hàm răng trắng sắc nhọn ra giơ móng vuốt đè cô xuống mặt đất.
"Ngao ô!!"
Tức Hi cười xin tha: "Đường thiếu hiệp, thiếu hiệp, ngươi bình tĩnh lại đi mà."
Đường Phèn nghiến răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Hai mắt Tức Hi đảo quanh, đưa tay đỡ chân nó, nghiêm mặt nói: "Ngươi thấy thế này được không, ta sẽ tham gia cuộc thi của Tinh Khanh cung, tranh thủ lấy lại Tham Lang tinh trong lễ phong tinh, sau đó sẽ thuận lý thành chương dẫn theo ngươi về, nhé?"
"Ngao ô?"
"Ta bảo đảm, ta sẽ không lừa ngươi đâu, ta cũng sẽ không bỏ ngươi lại nữa."
Khi nghe thấy Tức Hi nói câu "sẽ không bỏ ngươi lại nữa", hai mắt Đường Phèn hơi phiếm nước, tủi thân cúi đầu định liếm nàng.
"Đường Phèn! Dừng tay!"
Một tiếng quát vang lên, Đường Phèn và Tức Hi đồng thời quay đầu, Tức Hi nằm trên mặt đất, trong tầm mắt là cả một đoàn người.
Bách Thanh, Sư An, Tư Vi, Võ Khúc Tinh Quân - Phụng Nhai, Thiên Đồng Tinh Quân - Thất Vũ. Ngoại trừ Liêm Trinh Tinh Quân ra ngoài chưa về và Tham Lang Tinh Quân "mất tích" đã nhiều năm thì các giáp đẳng Tinh Quân của Tinh Khanh Cung đều có mặt, phía sau còn có rất nhiều thứ đẳng Tinh Quân.
Có chuyện gì mà hưng sư động chúng [2] thế này?
[2] Hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Hồng Loan Tinh Quân - Mộng Tương kinh ngạc nói: "Sư mẫu, người bị thương rồi!"
Tức Hi cảm nhận được luồng nhiệt từ từ chảy xuống từ lỗ mũi, hẳn là vết thương cũ lúc nãy nàng bị ngã trong viện của Tư Vi.
Tình huống hiện tại là nàng đang nằm trên mặt đất, móng vuốt của Đường Phèn thì đè trên người nàng, hai lỗ mũi chảy xuống đầy máu, mới nãy thôi Đường Phèn còn há to miệng về phía nàng...
Hình ảnh này thật sự quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Đường Phèn lập tức thu móng vuốt lại, mấy đệ tử chạy tới đỡ Tức Hi dậy, Tức Hi lần nữa móc ra khăn tay che mũi nói: "Không sao, không sao đâu, máu mũi này là ta tự gây ra."
Tiếng nói ngăn cản Đường Phèn trước đó là xuất phát từ Bách Thanh, chàng ta hiển nhiên không tin lời Tức Hi, sắc mặt nghiêm túc trừng Đường Phèn, chờ Sư An giáo huấn nó. Dù gì Đường Phèn và chủ nhân của nó cũng cùng một dạng, chỉ nghe Sư An thôi.
Đường Phèn nhe răng, uất ức vô cùng.
Sư An đi tới khom lưng sờ đầu Đường Phèn, cười tươi nói: "Đường Phèn là linh thú của Tham Lang Tinh Quân, tính tình ngày thường đúng là tương đối hung dữ, thích tranh đấu với người khác. Nhưng hiện tại thì không phải, nó thích người nên lúc nãy mới làm như vậy. Chẳng qua cách thức biểu đạt sự yêu thích hơi nhiệt tình quá mức, người có bị thương ở đâu không?"
"Không, ta không bị sao cả, ta cảm thấy cách biểu lộ cảm xúc này rất tốt, rất làm người ta thích." Tức Hi không ngừng nói, giọng nói phát ra dày đặc giọng mũi: "Ngươi đừng trách phạt nó."
"Không đâu." Sư An cười đáp.
Bách Thanh kinh ngạc nhìn Sư An, lo lắng người sư đệ sẽ mắc chứng bênh vực người mình càng thêm nghiêm trọng.
"Các ngươi đông người thế này là định làm gì vậy?" Tức Hi tò mò hỏi.
Sư An trầm mặc một lát, trong giây lát chàng im lặng, Tức Hi đột nhiên nhanh trí nói: "À, đúng rồi, các ngươi tới phụng trà hành lễ với ta..."
Tức Hi lập tức ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ tử đàn của phòng Tử Vi. Phủi sạch bụi bẩn trên y phục, nàng nhanh chóng bày ra phong phạm của một vị trưởng giả. Dẫu có là ai cũng sẽ không nhìn ra được nàng chính là kẻ ba canh giờ trước bị trượt gậy chống ngã sấp mắt, hai canh giờ trước bị một con sói tuyết đè trên mắt đất không đứng dậy nổi.
Các Tinh Quân đứng chỉnh tề trong phòng, lần lượt tiến lên chắp tay hành lễ với Tức Hi, Sư An đứng phía trước mọi người, hai tay bưng một ly trà, khom lưng dâng cho Tức Hi. Ống tay áo màu trắng của chàng rũ xuống chấm đất, phát quan bạch ngọc và dải lụa màu trắng bị che lấp bên trong mái tóc dài. Toàn thân thoạt trông y như một miếng bạch ngọc nạm vàng.
Tức Hi ra hình ra dáng nhận trà trong tay Sư An, Sư An gọi nàng: "Sư mẫu."
Mọi người noi theo Sư An cùng gọi hai tiếng sư mẫu. Như vậy là đã kết thúc buổi lễ, Tức Hi chính thức trở thành sư mẫu của chư vị Tinh Quân tại Tinh Khanh cung, là người có bối phận cao nhất toàn bộ Tinh Khanh cung. Tức Hi nghe đồng thanh hai tiếng "sư mẫu", nhìn người người đứng đó cúi đầu, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Nàng nhớ lại mười bốn năm về trước, khi ấy vừa tới cung, bởi vì không muốn dâng trà bái sư, Sư An và nàng đánh cược với nhau, kết quả là nàng thua, đành phải nhận lời đi bái sư. Khi ấy Sư An cúi người nhìn vào mắt nàng, cười nói: "Nếu đã bái sư rồi thì phải gọi huynh là sư huynh."
Nàng cũng nghiến răng nghiến lợi gọi: "Sư huynh sư huynh sư huynh, Sư An sư huynh! Được rồi chứ hả!"
Sư An khẽ bật cười, mi mắt cong cong. Bấy giờ, Tức Hi phục hồi lại tinh thần, nhìn Sư An người đang đứng phía trước đám người, đôi mắt buông xuống. Từ khi sống lại tới nay, chàng, Bách Thanh và Tư Vi vẫn luôn gọi nàng là sư mẫu, ban đầu nàng vốn còn cảm thấy sung sướng vô cùng, nhưng hiện tại nàng rất muốn nghe bọn họ gọi nàng một tiếng Tức Hi.
Có lẽ sau này sẽ không còn ai gọi cái tên này nữa.
Tức Hi.
"Tức Hi" thật sự đã chết.
Ưu thương một lát, Tức Hi đặt chén trà xuống, nghĩ thầm: nàng việc gì phải đau thương chứ, nàng sống thế này chẳng lẽ không tốt sao, không có ai biết nàng là Tức Hi thì nàng sẽ không phải Tức Hi chắc? Ra vẻ thương xuân buồn thu làm cái khỉ gì?
Kết thúc buổi lễ, các vị Tinh Quân lục đục có ý định rời, Tức Hi đơn độc gọi Sư An lại, nàng khách khí mời Sư An ngồi xuống chỗ cạnh mình, quan tâm hỏi: "Sư An à, gần đây có bận lắm không?"
"Có Bách Thanh sư huynh ở đây, mọi chuyện vẫn còn ổn thỏa. Sư mẫu có chuyện gì sao?"
Tức Hi hắng giọng, suy nghĩ rồi nói: "Sư An ơi, ngươi thấy đấy, sư mẫu ta hiện tại cũng được xem là người của Tinh Khanh cung rồi. Cuộc thi lớn nửa năm sau của Tinh Khanh Cung chắc ta cũng nên tham gia đúng không?"
Sư An cười đáp: "Đương nhiên là được, nhưng cuộc tỉ thí của Tinh Khanh cung cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa Tinh Mệnh Thư thông thường chỉ chọn lựa người dưới 18 tuổi dưới để trao tinh mệnh, chuyện này không hề dễ dàng."
Tức Hi đã 24 tuổi đầu thản nhiên nói: "Tục ngữ nói rất hay, càng già càng dẻo dai, ta vẫn muốn thử một lần xem sao."
"Cũng tốt." Sư An không ngăn cản.
"Nhưng mà từ nhỏ ta đã không được học hành ở Tinh Khanh cung, nền tảng yếu kém. Về phương diện võ học ta có thể tự mày mò, nhưng sử thi văn học, hiện tượng thiên văn, bói toán đoán mệnh linh tinh, có thể mong ngài đây giúp ta bổ sung kiến thức được không?" Tức Hi cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Tiếng gầm gừ kia là đang hỏi nàng mấy năm nay đã đi đâu.
Chuyện này nếu nói ra thì thật sự quá dài, Tức Hi vỗ vào thân Đường Phèn bảo nó đứng dậy. Nó thuận theo thu móng vuốt ngồi nghiêm chỉnh lại, cái đuôi vẫn cứ cong cong thành hình bông hoa.
Tức Hi ngồi xếp bằng dưới đất giống nó, chống cằm tự hỏi một lúc mới quyết định thành thành thật thật thẳng thắn với Đường Phèn.
"Đường Phèn này, thật ra ta là mật thám."
"Ngao ô [1]??!!"
[1] Ngao ô: tiếng sói hú nhé, không biết thay kiểu gì.
Tức Hi cường điệu chuyện bản thân trà trộn vào Tinh Khanh cung cầu học bảy năm thế nào sau đó trốn về nhà ra sao, gần đây bất hạnh chết đi rồi lại vạn hạnh chết rồi sống lại nói hết cho Đường Phèn. Mới đầu Đường Phèn vừa kinh ngạc vừa hoang mang, nghe thấy Tức Hi nói năm đó bởi vì sợ bại lộ thân phận nên nàng không dám mang nó về nhà cùng thì nhe hàm răng trắng sắc nhọn ra giơ móng vuốt đè cô xuống mặt đất.
"Ngao ô!!"
Tức Hi cười xin tha: "Đường thiếu hiệp, thiếu hiệp, ngươi bình tĩnh lại đi mà."
Đường Phèn nghiến răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Hai mắt Tức Hi đảo quanh, đưa tay đỡ chân nó, nghiêm mặt nói: "Ngươi thấy thế này được không, ta sẽ tham gia cuộc thi của Tinh Khanh cung, tranh thủ lấy lại Tham Lang tinh trong lễ phong tinh, sau đó sẽ thuận lý thành chương dẫn theo ngươi về, nhé?"
"Ngao ô?"
"Ta bảo đảm, ta sẽ không lừa ngươi đâu, ta cũng sẽ không bỏ ngươi lại nữa."
Khi nghe thấy Tức Hi nói câu "sẽ không bỏ ngươi lại nữa", hai mắt Đường Phèn hơi phiếm nước, tủi thân cúi đầu định liếm nàng.
"Đường Phèn! Dừng tay!"
Một tiếng quát vang lên, Đường Phèn và Tức Hi đồng thời quay đầu, Tức Hi nằm trên mặt đất, trong tầm mắt là cả một đoàn người.
Bách Thanh, Sư An, Tư Vi, Võ Khúc Tinh Quân - Phụng Nhai, Thiên Đồng Tinh Quân - Thất Vũ. Ngoại trừ Liêm Trinh Tinh Quân ra ngoài chưa về và Tham Lang Tinh Quân "mất tích" đã nhiều năm thì các giáp đẳng Tinh Quân của Tinh Khanh Cung đều có mặt, phía sau còn có rất nhiều thứ đẳng Tinh Quân.
Có chuyện gì mà hưng sư động chúng [2] thế này?
[2] Hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Hồng Loan Tinh Quân - Mộng Tương kinh ngạc nói: "Sư mẫu, người bị thương rồi!"
Tức Hi cảm nhận được luồng nhiệt từ từ chảy xuống từ lỗ mũi, hẳn là vết thương cũ lúc nãy nàng bị ngã trong viện của Tư Vi.
Tình huống hiện tại là nàng đang nằm trên mặt đất, móng vuốt của Đường Phèn thì đè trên người nàng, hai lỗ mũi chảy xuống đầy máu, mới nãy thôi Đường Phèn còn há to miệng về phía nàng...
Hình ảnh này thật sự quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Đường Phèn lập tức thu móng vuốt lại, mấy đệ tử chạy tới đỡ Tức Hi dậy, Tức Hi lần nữa móc ra khăn tay che mũi nói: "Không sao, không sao đâu, máu mũi này là ta tự gây ra."
Tiếng nói ngăn cản Đường Phèn trước đó là xuất phát từ Bách Thanh, chàng ta hiển nhiên không tin lời Tức Hi, sắc mặt nghiêm túc trừng Đường Phèn, chờ Sư An giáo huấn nó. Dù gì Đường Phèn và chủ nhân của nó cũng cùng một dạng, chỉ nghe Sư An thôi.
Đường Phèn nhe răng, uất ức vô cùng.
Sư An đi tới khom lưng sờ đầu Đường Phèn, cười tươi nói: "Đường Phèn là linh thú của Tham Lang Tinh Quân, tính tình ngày thường đúng là tương đối hung dữ, thích tranh đấu với người khác. Nhưng hiện tại thì không phải, nó thích người nên lúc nãy mới làm như vậy. Chẳng qua cách thức biểu đạt sự yêu thích hơi nhiệt tình quá mức, người có bị thương ở đâu không?"
"Không, ta không bị sao cả, ta cảm thấy cách biểu lộ cảm xúc này rất tốt, rất làm người ta thích." Tức Hi không ngừng nói, giọng nói phát ra dày đặc giọng mũi: "Ngươi đừng trách phạt nó."
"Không đâu." Sư An cười đáp.
Bách Thanh kinh ngạc nhìn Sư An, lo lắng người sư đệ sẽ mắc chứng bênh vực người mình càng thêm nghiêm trọng.
"Các ngươi đông người thế này là định làm gì vậy?" Tức Hi tò mò hỏi.
Sư An trầm mặc một lát, trong giây lát chàng im lặng, Tức Hi đột nhiên nhanh trí nói: "À, đúng rồi, các ngươi tới phụng trà hành lễ với ta..."
Tức Hi lập tức ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ tử đàn của phòng Tử Vi. Phủi sạch bụi bẩn trên y phục, nàng nhanh chóng bày ra phong phạm của một vị trưởng giả. Dẫu có là ai cũng sẽ không nhìn ra được nàng chính là kẻ ba canh giờ trước bị trượt gậy chống ngã sấp mắt, hai canh giờ trước bị một con sói tuyết đè trên mắt đất không đứng dậy nổi.
Các Tinh Quân đứng chỉnh tề trong phòng, lần lượt tiến lên chắp tay hành lễ với Tức Hi, Sư An đứng phía trước mọi người, hai tay bưng một ly trà, khom lưng dâng cho Tức Hi. Ống tay áo màu trắng của chàng rũ xuống chấm đất, phát quan bạch ngọc và dải lụa màu trắng bị che lấp bên trong mái tóc dài. Toàn thân thoạt trông y như một miếng bạch ngọc nạm vàng.
Tức Hi ra hình ra dáng nhận trà trong tay Sư An, Sư An gọi nàng: "Sư mẫu."
Mọi người noi theo Sư An cùng gọi hai tiếng sư mẫu. Như vậy là đã kết thúc buổi lễ, Tức Hi chính thức trở thành sư mẫu của chư vị Tinh Quân tại Tinh Khanh cung, là người có bối phận cao nhất toàn bộ Tinh Khanh cung. Tức Hi nghe đồng thanh hai tiếng "sư mẫu", nhìn người người đứng đó cúi đầu, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Nàng nhớ lại mười bốn năm về trước, khi ấy vừa tới cung, bởi vì không muốn dâng trà bái sư, Sư An và nàng đánh cược với nhau, kết quả là nàng thua, đành phải nhận lời đi bái sư. Khi ấy Sư An cúi người nhìn vào mắt nàng, cười nói: "Nếu đã bái sư rồi thì phải gọi huynh là sư huynh."
Nàng cũng nghiến răng nghiến lợi gọi: "Sư huynh sư huynh sư huynh, Sư An sư huynh! Được rồi chứ hả!"
Sư An khẽ bật cười, mi mắt cong cong. Bấy giờ, Tức Hi phục hồi lại tinh thần, nhìn Sư An người đang đứng phía trước đám người, đôi mắt buông xuống. Từ khi sống lại tới nay, chàng, Bách Thanh và Tư Vi vẫn luôn gọi nàng là sư mẫu, ban đầu nàng vốn còn cảm thấy sung sướng vô cùng, nhưng hiện tại nàng rất muốn nghe bọn họ gọi nàng một tiếng Tức Hi.
Có lẽ sau này sẽ không còn ai gọi cái tên này nữa.
Tức Hi.
"Tức Hi" thật sự đã chết.
Ưu thương một lát, Tức Hi đặt chén trà xuống, nghĩ thầm: nàng việc gì phải đau thương chứ, nàng sống thế này chẳng lẽ không tốt sao, không có ai biết nàng là Tức Hi thì nàng sẽ không phải Tức Hi chắc? Ra vẻ thương xuân buồn thu làm cái khỉ gì?
Kết thúc buổi lễ, các vị Tinh Quân lục đục có ý định rời, Tức Hi đơn độc gọi Sư An lại, nàng khách khí mời Sư An ngồi xuống chỗ cạnh mình, quan tâm hỏi: "Sư An à, gần đây có bận lắm không?"
"Có Bách Thanh sư huynh ở đây, mọi chuyện vẫn còn ổn thỏa. Sư mẫu có chuyện gì sao?"
Tức Hi hắng giọng, suy nghĩ rồi nói: "Sư An ơi, ngươi thấy đấy, sư mẫu ta hiện tại cũng được xem là người của Tinh Khanh cung rồi. Cuộc thi lớn nửa năm sau của Tinh Khanh Cung chắc ta cũng nên tham gia đúng không?"
Sư An cười đáp: "Đương nhiên là được, nhưng cuộc tỉ thí của Tinh Khanh cung cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa Tinh Mệnh Thư thông thường chỉ chọn lựa người dưới 18 tuổi dưới để trao tinh mệnh, chuyện này không hề dễ dàng."
Tức Hi đã 24 tuổi đầu thản nhiên nói: "Tục ngữ nói rất hay, càng già càng dẻo dai, ta vẫn muốn thử một lần xem sao."
"Cũng tốt." Sư An không ngăn cản.
"Nhưng mà từ nhỏ ta đã không được học hành ở Tinh Khanh cung, nền tảng yếu kém. Về phương diện võ học ta có thể tự mày mò, nhưng sử thi văn học, hiện tượng thiên văn, bói toán đoán mệnh linh tinh, có thể mong ngài đây giúp ta bổ sung kiến thức được không?" Tức Hi cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.