Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người
Chương 30:
Lê Thanh Nhiên
04/09/2023
Thích Phong Tảo cau mày nhìn thoáng qua Dư Tiêu, đúng lúc Dư Tiêu đang phẫn nộ, hắn nói với Thích Phong Tảo: “Thích công tử cứ mặc ta, chúng thích chém thì chém, ta không sợ.”
Vân Tụng giễu cợt, châm biếm nói: “Chỉ sợ là Thiên Lương Tinh Quân mới mắt mù chứ không phải Thiên Cơ Tinh Quân, năm đó vậy mà lại chọn một món hàng tệ hại như ngươi tiến cung làm đệ tử.”
Câu nói này của hắn chửi một mắng hai, Hạ Ức Thành nghĩ thầm trong lòng nếu mà Tức Hi ở đây nghe thấy có người nói Sư An như thế, có lẽ nàng đã nhảy dựng ba thước, giáng một câu ác chú xuống rồi.
Lời Vân Tụng vừa dứt, mắt Thích Phong Tảo đã lập tức tối sầm: “Ngươi dám sỉ nhục Thiên Lương Tinh Quân?”
“Chúng ta chưa hề nhục mạ Thiên Lương Tinh Quân, chỉ nói người nhìn nhầm rồi thôi. Chỉ là Tinh Quân thôi chứ đâu phải là thần tiên gì, giỏi lắm chắc? Được phi thăng như sư phụ ta mới là thần minh thực sự!”
Vân Trí thấy ngữ khí Thích Phong Tảo nặng nề, hắn cũng gằn giọng không khiêm nhường.
Không cần Tức Hi tới đây nhảy dựng ba thước, ở đây cũng có người quan hệ tốt với Bách Thanh nổi cáu rồi. Nhìn thấy ngay cả Thích Phong Tảo cũng sắp bị cuốn vào trận tranh chấp này, Hạ Ức Thành xoa thái dương, bước ra từ sau rặng cây, cười đi vào giữa mấy người.
“Có chuyện gì thế? Sao lại ồn ào vậy?” Y cười ha hả nói.
Vân Tụng và Vân Trí không quen y, nhất thời hai người dùng ánh mắt nghi hoặc, cảnh giác nhìn Hạ Ức Thành.
Hạ Ức Thành tự giới thiệu mình là khách của Cự Môn Tinh Quân, ở đây dưỡng bệnh, y nhẹ nhàng nói: “Trước đây Dư Tiêu tiểu huynh đệ đã đặt lời thề, ta thấy đệ ấy cũng không phải là người sẽ nuốt lời đâu, nếu đã không chịu dập đầu thì chém đi. Tinh Khanh cung cấm động đao kiếm, đó là cấm tự ý đánh nhau, đơn phương chém giết thì chắc không có vấn đề gì, Thích công tử hãy mở một mắt nhắm một mắt, coi như không nhìn thấy là được rồi.”
Thích Phong Tảo chỉ im lặng nhìn y, không nói gì.
Sắc mặt Dư Tiêu trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường nói: “Được, quyết định vậy đi!”
Thiếu niên khí phách, có chết cũng không chịu cúi đầu. Hạ Ức Thành nghĩ lúc y ở cái tuổi này của Dư Tiêu đã hiểu được rằng đấng trượng phu thì phải biết ứng biến, đứa trẻ này vẫn còn non quá, phải chịu khổ như thế mới biết được.
Thấy Vân Tụng đã lấy đao ra, Hạ Ức Thành giơ tay lên, bày ra bộ mặt tươi cười: “Khoan đã, hai vị đây đều tới Tinh Khanh cung học tập, vướng phải chuyện này có vẻ không hay lắm, hay hai vị để Hà mỗ làm cho. Sau này nếu ta tới Thanh Châu, còn phải nhờ hai vị ở Vân Thanh môn chiếu cố nhiều.”
Điệu bộ nịnh hót này của y khiến Thích Phong Tảo nhíu chặt lông mày, Vân Tụng và Vân Trí lộ ra điệu bộ sáng tỏ, Vân Tụng nghĩ một lúc rồi xua tay: “Vậy phải làm phiền Hà công tử rồi.”
Hạ Ức Thành cười ha ha nói: “Không dám, không dám.”
Lần này Thích Phong Tảo không gây cản trở nữa. Hạ Ức Thành lấy từ trong ngực ra một con dao ngắn cực kỳ tinh xảo mạ vàng khảm hồng ngọc, lưỡi dao mảnh như phát ra ánh sáng lấp lánh. Y quay con dao trên tay vài vòng, hung ác đâm vào bụng của Dư Tiêu.
Dư Tiêu kêu rên vì đau, Hạ Ức Thành đỡ bờ vai hắn rồi vỗ hai cái, y khẽ cười rồi nói: “Đắc tội rồi.”
Khi hoàng hôn buông xuống, Hạ Ức Thành mang theo một con heo sữa quay đi vào Chiêu Dương đường của Tư Vi. Nàng ấy đang vô cùng tức giận chạy một mạch ra ngoài, vừa nhìn thấy y thì cao giọng nói: “Ta đang định tìm ngươi đây! Ta nghe nói ngươi…”
Vân Tụng giễu cợt, châm biếm nói: “Chỉ sợ là Thiên Lương Tinh Quân mới mắt mù chứ không phải Thiên Cơ Tinh Quân, năm đó vậy mà lại chọn một món hàng tệ hại như ngươi tiến cung làm đệ tử.”
Câu nói này của hắn chửi một mắng hai, Hạ Ức Thành nghĩ thầm trong lòng nếu mà Tức Hi ở đây nghe thấy có người nói Sư An như thế, có lẽ nàng đã nhảy dựng ba thước, giáng một câu ác chú xuống rồi.
Lời Vân Tụng vừa dứt, mắt Thích Phong Tảo đã lập tức tối sầm: “Ngươi dám sỉ nhục Thiên Lương Tinh Quân?”
“Chúng ta chưa hề nhục mạ Thiên Lương Tinh Quân, chỉ nói người nhìn nhầm rồi thôi. Chỉ là Tinh Quân thôi chứ đâu phải là thần tiên gì, giỏi lắm chắc? Được phi thăng như sư phụ ta mới là thần minh thực sự!”
Vân Trí thấy ngữ khí Thích Phong Tảo nặng nề, hắn cũng gằn giọng không khiêm nhường.
Không cần Tức Hi tới đây nhảy dựng ba thước, ở đây cũng có người quan hệ tốt với Bách Thanh nổi cáu rồi. Nhìn thấy ngay cả Thích Phong Tảo cũng sắp bị cuốn vào trận tranh chấp này, Hạ Ức Thành xoa thái dương, bước ra từ sau rặng cây, cười đi vào giữa mấy người.
“Có chuyện gì thế? Sao lại ồn ào vậy?” Y cười ha hả nói.
Vân Tụng và Vân Trí không quen y, nhất thời hai người dùng ánh mắt nghi hoặc, cảnh giác nhìn Hạ Ức Thành.
Hạ Ức Thành tự giới thiệu mình là khách của Cự Môn Tinh Quân, ở đây dưỡng bệnh, y nhẹ nhàng nói: “Trước đây Dư Tiêu tiểu huynh đệ đã đặt lời thề, ta thấy đệ ấy cũng không phải là người sẽ nuốt lời đâu, nếu đã không chịu dập đầu thì chém đi. Tinh Khanh cung cấm động đao kiếm, đó là cấm tự ý đánh nhau, đơn phương chém giết thì chắc không có vấn đề gì, Thích công tử hãy mở một mắt nhắm một mắt, coi như không nhìn thấy là được rồi.”
Thích Phong Tảo chỉ im lặng nhìn y, không nói gì.
Sắc mặt Dư Tiêu trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường nói: “Được, quyết định vậy đi!”
Thiếu niên khí phách, có chết cũng không chịu cúi đầu. Hạ Ức Thành nghĩ lúc y ở cái tuổi này của Dư Tiêu đã hiểu được rằng đấng trượng phu thì phải biết ứng biến, đứa trẻ này vẫn còn non quá, phải chịu khổ như thế mới biết được.
Thấy Vân Tụng đã lấy đao ra, Hạ Ức Thành giơ tay lên, bày ra bộ mặt tươi cười: “Khoan đã, hai vị đây đều tới Tinh Khanh cung học tập, vướng phải chuyện này có vẻ không hay lắm, hay hai vị để Hà mỗ làm cho. Sau này nếu ta tới Thanh Châu, còn phải nhờ hai vị ở Vân Thanh môn chiếu cố nhiều.”
Điệu bộ nịnh hót này của y khiến Thích Phong Tảo nhíu chặt lông mày, Vân Tụng và Vân Trí lộ ra điệu bộ sáng tỏ, Vân Tụng nghĩ một lúc rồi xua tay: “Vậy phải làm phiền Hà công tử rồi.”
Hạ Ức Thành cười ha ha nói: “Không dám, không dám.”
Lần này Thích Phong Tảo không gây cản trở nữa. Hạ Ức Thành lấy từ trong ngực ra một con dao ngắn cực kỳ tinh xảo mạ vàng khảm hồng ngọc, lưỡi dao mảnh như phát ra ánh sáng lấp lánh. Y quay con dao trên tay vài vòng, hung ác đâm vào bụng của Dư Tiêu.
Dư Tiêu kêu rên vì đau, Hạ Ức Thành đỡ bờ vai hắn rồi vỗ hai cái, y khẽ cười rồi nói: “Đắc tội rồi.”
Khi hoàng hôn buông xuống, Hạ Ức Thành mang theo một con heo sữa quay đi vào Chiêu Dương đường của Tư Vi. Nàng ấy đang vô cùng tức giận chạy một mạch ra ngoài, vừa nhìn thấy y thì cao giọng nói: “Ta đang định tìm ngươi đây! Ta nghe nói ngươi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.