Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người
Chương 6: Những Vì Tinh Tú
Lê Thanh Nhiên
03/05/2022
Editor: Bao Tô Bà
Điều may mắn là, sau khi Thái Âm Tinh Quân trở về Tinh Khanh cung chỉ nhắc đến chuyện mình từng thành thân sau đó đã hòa ly, cùng với chuyện sinh được một nữ nhi. Về phần thân phận, danh tính của người phu quân trước, bà không nhắc tới một lời. Hiện giờ Thái Âm Tinh Quân đã qua đời, ở Tinh Khanh cung càng không có ai biết được phụ thân của Tức Hi là ai.
Vậy nên khi Sư An hỏi về chuyện này, Tức Hi lựa chọn giả ngu, đáp rằng nàng là cô nhi, phụ thân đã qua đời, vì mất quá sớm nên nàng không nhớ rõ bất cứ chuyện gì.
Cha từng dặn dò nàng rằng: nhìn thấy người của Tinh Khanh cung thì lập tức quay đầu chạy trốn, không trốn kịp thì nhất định không được để bọn họ phát hiện ra thân phận của mẫu thân nàng, nếu thân phận của mẫu thân bại lộ thì tuyệt đối đừng nói ra cha nàng là ai.
Thế là khi gặp phải tình huống tràn đầy nguy cơ này, nàng ngay tức thời lựa chọn kế sách đứng đầu - chạy trốn.
Sư An muốn giúp những tu sĩ khác ở trong sơn động làm phù chú tinh lọc sát khí nơi đây. Chàng có gì đó rất kỳ quái, chỉ cần chàng đứng nơi nào thì sát khí nơi đó ào ào trốn tránh, dường như chính bản thân chàng đã là một đạo phù chú.
Tức Hi thừa dịp Sư An làm phù còn Tư Vi không chú ý, chen vào đám trẻ con may mắn còn sống sót trộm chuồn đi mất.
Ánh mặt trời hừng hực rọi lên bóng lưng Tức Hi, nàng dần bước chậm lại, quay đầu nhìn về phía núi lớn và cửa động đen ngòm, cảm thấy hôm nay gặp mặt Tư Vi và Sư An tựa như một giấc mộng vậy.
Một muội muội tính tình nóng nảy và một vị thần tiên ca ca.
Chơi chán rồi cũng nên đến lúc trở về nhà, nghĩ tới việc sau này sẽ không gặp lại nhau nữa... Tức Hi xuống núi mà trái tim nho nhỏ chất chứa mấy phần phiền muộn.
Nhưng sự thật đã chứng minh nỗi phiền muội của nàng là hoàn toàn không cần thiết, bởi vì bốn ngày sau, nàng đã lần nữa chạm mặt Sư An.
Khi ấy nàng đang ở một nơi đồng không mông quạnh nhóm lửa nướng chim sẻ, bên ánh lửa bập bùng đột nhiên xuất hiện một đôi giày trắng, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Thiếu niên mười sáu tuổi đeo mặt nạ che một phần tư khuôn mặt, vừa vặn che khuất tinh đồ. Chàng khom người nhìn nàng, cười nói: "Quấy rầy rồi, Tức Hi cô nương."
Tức Hi vụt đứng lên, đề phòng nhìn Sư An, lớn tiếng nói: "Huynh... huynh muốn gì!"
"Tại hạ đến đòi lại túi tiền của mình." Sư An ngồi xổm xuống, vừa vặn ngang tầm mắt với Tức Hi.
... Bị phát hiện rồi.
Lúc nàng trốn đi thuận tay cầm luôn túi tiền của Sư An, bên trong có không ít bạc, chẳng qua mới qua mấy ngày đã bị nàng ăn tiêu sạch sẽ. Không thì nàng cũng chẳng thèm ở lại chốn khỉ ho cò gáy này nướng chim chóc ăn!
Tức Hi hắng giọng, lầm bầm: "Chuyện đó... đúng là nhỏ mọn, Tinh Khanh cung có tiền như thế mà còn bận tâm ít của cải này hay sao..."
Nàng ngước lên, vẫn thấy Sư An đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, chỉ đành moi móc chiếc túi rỗng tuếch, dứt khoát chỉ vào con chim đang nướng dở: "Ta còn thừa mỗi thứ này thôi, bồi thường cho huynh đấy! Huynh có nhận không!"
Sư An không kìm được cười thành tiếng, chàng nghiêng đầu đỡ trán, cười rung cả bả vai.
"Cười đại gia nhà huynh ấy! Ta nói huynh nghe, chim chóc ta nướng là số một đó, huynh có muốn mua cũng không mua nổi đâu!"
"Ha ha ha ha ha..."
"Huynh vẫn còn cười, huynh mà cười nữa, ta..."
"Tức Hi cô nương, quay về Tinh Khanh cung với ta đi." Sư An rốt cục cũng ngưng cười, giương mắt nhìn Tức Hi.
Chàng nói vừa chân thành vừa dịu dàng, dường như tiểu cô nương kém chàng sáu tuổi trước mặt là một người rất đáng tôn trọng, ngang vai ngang vế, cùng thế hệ với mình.
Tức Hi ngẩn người, rồi lại khoanh tay hừ một tiếng. Nàng trông ra phía sau lưng Sư An, phát hiện không thấy Tư Vi. Sư An hiểu rõ nói: "Ta để sư huynh đưa Tư Vi về trước rồi."
"Huynh muốn ta tới Tinh Khanh cung, Tư Vi có bằng lòng không?"
"Tư Vi chỉ bướng bỉnh ngoài miệng chứ tâm không xấu, muội cũng không giống người sẽ vì sợ Tư Vi không muốn mà không tới Tinh Khanh cung."
"Ta đương nhiên không sợ muội ấy... Không không không, dựa vào cái gì mà ta phải đi Tinh Khanh cung! Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, mấy ngươi đừng có đến làm phiền ta."
"Đến Tinh Khanh cung muội không cần trộm tiền mà vẫn được ăn ngon mỗi ngày." Sư An dụ dỗ nàng nói.
Tức Hi khinh thường quay mặt sang chỗ khác: "Đồ ăn ngon? Huynh cho rằng ta dễ bị người ta dụ dỗ thế hả?"
Sư An nở nụ cười, con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Vậy muội còn thích gì nữa?"
Nàng thích rất nhiều thứ, Tức Hi hất cằm: "Ta chỉ là một kẻ phàm tục, thích ăn ngon, uống ngon, thích tiền, thích những thứ lấp lánh ánh vàng, nhất là đồ ở trong túi của người khác."
Đến cha còn ghét bỏ nàng, nàng tự cho là người của Tinh Khanh cung chắc cũng như vậy, hẳn là càng xem thường loại người thô bỉ như nàng.
Nhưng Sư An không hề lộ ra thần sắc khinh miệt như nàng dự đoán, chàng chỉ nghĩ ngợi một lát, sau đó tay phải đưa ra sau đầu tháo dây buộc mặt nạ, tay trái thì đỡ lấy mặt nạ, lấy nó xuống, lộ ra tinh đồ lan từ thái dương đến đôi mắt.
Tiếp đó, chàng hất vạt áo lên ngồi xếp bằng trước mặt Tức Hi, vươn tay về phía nàng: "Vậy muội có muốn đến xem miệng túi của ta không?"
Tức Hi cảnh giác nhìn tay Sư An, bàn tay chàng trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì cầm kiếm một thời gian dài nên có vết chai mỏng. Bàn tay ấy hơi cong lên.
"Muội sợ ta đấy à?"
"Hứ!" Tức Hi nắm tay Sư An.
Sư An bật cười, một cơn gió thổi tắt đống lửa, bóng đêm tối tăm bao trùm lên cả không gian. Trong bóng tối, chàng nhắm mắt lại. Tia sáng từ đường vân trên thái dương bắt đầu sáng lên, y như một ngòi nổ, bắt đầu lan từ mắt của chàng dần rộng ra phía gò má, cho đến khi hiện rõ một tinh đồ[1] hoàn chỉnh. Ánh sáng ấy trong suốt như một lưỡi đao xé toạc màn đêm.
[1] Tinh đồ: bản vẽ trên mặt phẳng một phần trời có sao.
Tức Hi kinh ngạc nhìn lông mày, cánh mũi vả cả gương mặt được ánh sáng nhàn nhạt soi chiếu của chàng.
Nàng không dám lớn tiếng, sợ kinh động thượng nhân[2].
[2] Thượng nhân: bề trên (cách gọi người tu hành một cách tôn trọng).
Hình như có gió thổi tới, trăng xuyên thủng tầng mây, những vì sao rực rỡ và tinh đồ trên trán Sư An hoà lẫn. Tức Hi bất giác cảm thấy dường như chỉ chớp mắt bọn họ đã tiến vào khoảng trời đầy sao, đứng trong một không gian mênh mông lung linh, đưa mắt lên trên đỉnh đầu hay xuống dưới chân đều là những vì tinh tú lấp lánh sáng ngời, tựa như nơi bọn họ đang đứng là ngân hà bát ngát vô tận. Thời gian sẽ ngừng trôi, mà sự lộng lẫy là vĩnh hằng.
"Đây là thứ muội thích sao?"
Sư An đứng lặng cạnh nàng bên trong biển sao trời, trong đôi mắt của chàng thiếu niên phản chiếu ngàn vạn vì sao hết sáng rồi lại tàn. Chàng như được bao phủ bởi những vì sao rực rỡ.
Tức Hi nhìn đến ngây ngốc, chỉ có thể gật đầu đáp: "Thích... rất thích..."
Sư An nở nụ cười, chàng nhìn quanh bốn phía rồi chỉ về phương xa: "Đó là tinh mệnh [3] của ta."
[3] Tinh mệnh: vì sao ứng với mệnh.
Tức Hi thuận theo hướng ngón tay của chàng nhìn sang, nhìn thấy nơi xa xa có hình bóng lờ mờ của mấy ngôi sao đứng gần nhau, nếu đặt chúng cạnh nhau rồi lại nhìn tinh đồ trên mặt Sư An, quả nhiên không khác chút nào. Chàng chỉ vào ngôi sao thứ ba trong số đó.
Nàng nhớ tới xưng hô nam tử áo đen gọi Sư An, thế là nói ra: "Sao Thiên Cơ."
"Đúng rồi."
"Sao Thiên Cơ sẽ phải làm gì?"
"Chủ thiện [4]."
[4] Chủ thiện: chịu trách nhiệm về mặt thiện, điều thiện.
"Thiện? Như thế nào là chủ thiện?"
Sư An cười giải thích: "Là lấy thân này trấn áp tâm ma trong thiên hạ."
Là lấy thân này trấn áp tâm ma trong thiên hạ.
Tức Hi vốn ghét nhất là nghe những lời nho nhã, nhưng chẳng biết tại sao câu nói này lại luôn được nàng một mực ghi nhớ. Ngày sau, trong những tháng năm trông thấy Sư An thí luyện, nàng đều sẽ nhớ tới những lời này.
Khi ấy Tức Hi còn đang tự hỏi tâm ma là gì, Sư An lại bất ngờ đưa thanh kiếm đặc biệt sau lưng chàng cho nàng xem: "Muội chạm vào thử xem."
Nhìn thấy thanh kiếm ở khoảng cách gần, thân kiếm trong suốt, mảnh dài, tinh tế hiện rõ những đường gân màu đỏ đang không ngừng dâng trào, vận động, quả nhiên y hệt một trái tim đang đập.
Tức Hi thử thăm dò vươn tay, từ từ chạm lên thân kiếm. Khi chạm được vào kiếm, làn da nàng lập tức cảm nhận được một sự nóng rực như điện chớp truyền thẳng tới đáy lòng. Trong thoáng chốc, sức mạnh của thanh kiếm trong tay cuồn cuộn, vô số thanh âm ồn ào, huyên náo bủa vây lấy nàng, khiến nàng thấy rất bực bội. Tất cả chuyện cũ bực tức ùn ùn kéo đến, cảm xúc dữ tợn vặn vẹo không cách nào khống chế ào ào tới như gió nổi.
Nàng động sát ý.
Khi Tức Hi ý thức được điểm này thì mới giật mình, lập tức thu tay lại. Nàng chưa kịp hồi hồn nhìn về phía Sư An, như thể vừa mới thức dậy từ một giấc mộng cáu kỉnh, miệng mở lớn thở hổn hển.
"Gió Bất Chu bắt nguồn từ Tây Bắc, chủ sát sinh. Bất Chu kiếm là hung kiếm thượng cổ, trước đây thường hay gây chuyện, giết người, lệ khí có thể khơi mào tâm ma."
Tức Hi lui lại hai bước, nghi hoặc hỏi: "Vậy sao huynh lại không bị sao cả?"
Sư An cười, tra kiếm vào vỏ kiếm, hững hờ đáp: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nó ở trong tay ta cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén mà thôi."
Tức Hi đột nhiên nhớ lại lúc ấy Sư An lẻ loi một mình đến phá hủy chiêu ma đài. Chàng đi tới đâu, sát khí chỗ ấy đều sợ hãi trốn tránh, không dám lại gần cơ thể chàng. Cha nàng từng nói, người tu tiên so với người bình thường còn phải kiêng kị sát khí hơn. Nếu không cẩn thận bị sát khí xâm nhập sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, nhưng chàng thì hoàn toàn không sợ.
Tóm lại, người này ấy mà, quả nhiên là một đạo phù chú sống.
Tức Hi còn đang oán thầm nhưng trong giây lát đã phát hiện bản thân đã trở về chốn cũ. Những vì tinh tú lung linh và biển sao trời bất chợt biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác. Sư An đeo mặt nạ lên, vươn tay về phía nàng: "Nếu như muội được thụ phong thành Tinh Quân thì có thể trông thấy biển sao bất cứ lúc nào. Có muốn quay về Tinh Khanh cung với ta không?"
Lúc này biển sao trời thật sự đã làm Tức Hi dao động. Nàng nghĩ thầm, qua đó chơi một thời gian rồi thừa dịp bọn họ không chú ý lại chạy về Huyền Mệnh lâu là được. Nàng thấy thế này cũng không tệ lắm.
Thế là Tức Hi khoanh tay lại, "miễn cưỡng" gật đầu: "Được rồi, vậy ta sẽ đi chơi một thời gian."
Lần này, người luôn dùng giọng ôn hoà - Sư An nghe xong cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tức Hi.
"Được rồi." Hắn cười nói.
Một tiếng chim kêu phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, Tức Hi thấy con Hải Đông Thanh to lớn kia đậu lên vai Sư An. Nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua chim nướng bên cạnh, rồi lại bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn Tức Hi.
"Để ta giới thiệu, đây là A Hải."
Tức Hi nhìn con Cắt Bắc Cực hết sức soái ngầu, hâm mộ tự đáy lòng, hớn hở gọi: "Hải ca!"
"..."
Hải Đông Thanh nhìn Tức Hi như nhìn một kẻ đần độn.
Dưới uy áp của Hải ca, Tức Hi đành từ bỏ chim sẻ nướng vừa ngon của nàng. Lấy chuyện này bắt Sư An đền bù cho nàng một bàn ăn ngon tại trấn trên.
Nàng nắm tay tiểu ca ca đi trên đường, tay chàng rất lớn, rất ấm áp, bước chân cũng thả chậm theo nàng. Tức Hi ngẩng đầu nhìn Sư An, chàng như cảm nhận được, cúi đầu đáp lại ánh mắt của nàng, nở một nụ cười mỉm.
Nếu như không phải chàng mà đổi thành bất kỳ người nào khác có một con Hải Đông Thanh đứng trên vai, tay cầm một thanh hung kiếm, đâm hơn trăm người trong biển máu, chỉ mới liếc qua nhất định sẽ bị người ta nhận định chẳng phải kẻ lương thiện gì. Nhưng nếu người đó là Sư An, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy an tâm.
Tức Hi suy nghĩ miên man. Trước nay nàng chưa từng gặp kiểu người thiện lương thế này. Bên cạnh Huyền Mệnh lâu có một thị trấn, trong trấn có một lão tăng nghèo túng hoá duyên để sống qua ngày. Tay thì trói gà không chặt nhưng lại hết lần này tới lần khác thừa thãi thiện tâm, chuyện gì cũng đòi quản. Không biết nàng đã bắt gặp bao nhiêu lần lão tăng ấy đi khuyên nhủ, can ngăn người ác hoặc ra mặt thay người ta. Kết quả là bị đánh cho đầu rơi máu chảy nhưng lần sau ông ấy vẫn vậy.
Trong lòng nàng, cái gọi là thiện lương chính là loại người vừa mềm yếu vừa ngu xuẩn, vì để có được cảm giác thành tựu, cao cao tại thượng mà lấy cớ lừa gạt bản thân.
Hoá ra thiện lương cũng có thể là giương răng nanh sắc nhọn, là hung ác nhưng cũng không mất đi dịu dàng.
Khi ấy, trong mắt của Tức Hi mười tuổi, thiện lương rốt cuộc cũng biến thành một chuyện đáng để khen ngợi.
Điều may mắn là, sau khi Thái Âm Tinh Quân trở về Tinh Khanh cung chỉ nhắc đến chuyện mình từng thành thân sau đó đã hòa ly, cùng với chuyện sinh được một nữ nhi. Về phần thân phận, danh tính của người phu quân trước, bà không nhắc tới một lời. Hiện giờ Thái Âm Tinh Quân đã qua đời, ở Tinh Khanh cung càng không có ai biết được phụ thân của Tức Hi là ai.
Vậy nên khi Sư An hỏi về chuyện này, Tức Hi lựa chọn giả ngu, đáp rằng nàng là cô nhi, phụ thân đã qua đời, vì mất quá sớm nên nàng không nhớ rõ bất cứ chuyện gì.
Cha từng dặn dò nàng rằng: nhìn thấy người của Tinh Khanh cung thì lập tức quay đầu chạy trốn, không trốn kịp thì nhất định không được để bọn họ phát hiện ra thân phận của mẫu thân nàng, nếu thân phận của mẫu thân bại lộ thì tuyệt đối đừng nói ra cha nàng là ai.
Thế là khi gặp phải tình huống tràn đầy nguy cơ này, nàng ngay tức thời lựa chọn kế sách đứng đầu - chạy trốn.
Sư An muốn giúp những tu sĩ khác ở trong sơn động làm phù chú tinh lọc sát khí nơi đây. Chàng có gì đó rất kỳ quái, chỉ cần chàng đứng nơi nào thì sát khí nơi đó ào ào trốn tránh, dường như chính bản thân chàng đã là một đạo phù chú.
Tức Hi thừa dịp Sư An làm phù còn Tư Vi không chú ý, chen vào đám trẻ con may mắn còn sống sót trộm chuồn đi mất.
Ánh mặt trời hừng hực rọi lên bóng lưng Tức Hi, nàng dần bước chậm lại, quay đầu nhìn về phía núi lớn và cửa động đen ngòm, cảm thấy hôm nay gặp mặt Tư Vi và Sư An tựa như một giấc mộng vậy.
Một muội muội tính tình nóng nảy và một vị thần tiên ca ca.
Chơi chán rồi cũng nên đến lúc trở về nhà, nghĩ tới việc sau này sẽ không gặp lại nhau nữa... Tức Hi xuống núi mà trái tim nho nhỏ chất chứa mấy phần phiền muộn.
Nhưng sự thật đã chứng minh nỗi phiền muội của nàng là hoàn toàn không cần thiết, bởi vì bốn ngày sau, nàng đã lần nữa chạm mặt Sư An.
Khi ấy nàng đang ở một nơi đồng không mông quạnh nhóm lửa nướng chim sẻ, bên ánh lửa bập bùng đột nhiên xuất hiện một đôi giày trắng, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Thiếu niên mười sáu tuổi đeo mặt nạ che một phần tư khuôn mặt, vừa vặn che khuất tinh đồ. Chàng khom người nhìn nàng, cười nói: "Quấy rầy rồi, Tức Hi cô nương."
Tức Hi vụt đứng lên, đề phòng nhìn Sư An, lớn tiếng nói: "Huynh... huynh muốn gì!"
"Tại hạ đến đòi lại túi tiền của mình." Sư An ngồi xổm xuống, vừa vặn ngang tầm mắt với Tức Hi.
... Bị phát hiện rồi.
Lúc nàng trốn đi thuận tay cầm luôn túi tiền của Sư An, bên trong có không ít bạc, chẳng qua mới qua mấy ngày đã bị nàng ăn tiêu sạch sẽ. Không thì nàng cũng chẳng thèm ở lại chốn khỉ ho cò gáy này nướng chim chóc ăn!
Tức Hi hắng giọng, lầm bầm: "Chuyện đó... đúng là nhỏ mọn, Tinh Khanh cung có tiền như thế mà còn bận tâm ít của cải này hay sao..."
Nàng ngước lên, vẫn thấy Sư An đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, chỉ đành moi móc chiếc túi rỗng tuếch, dứt khoát chỉ vào con chim đang nướng dở: "Ta còn thừa mỗi thứ này thôi, bồi thường cho huynh đấy! Huynh có nhận không!"
Sư An không kìm được cười thành tiếng, chàng nghiêng đầu đỡ trán, cười rung cả bả vai.
"Cười đại gia nhà huynh ấy! Ta nói huynh nghe, chim chóc ta nướng là số một đó, huynh có muốn mua cũng không mua nổi đâu!"
"Ha ha ha ha ha..."
"Huynh vẫn còn cười, huynh mà cười nữa, ta..."
"Tức Hi cô nương, quay về Tinh Khanh cung với ta đi." Sư An rốt cục cũng ngưng cười, giương mắt nhìn Tức Hi.
Chàng nói vừa chân thành vừa dịu dàng, dường như tiểu cô nương kém chàng sáu tuổi trước mặt là một người rất đáng tôn trọng, ngang vai ngang vế, cùng thế hệ với mình.
Tức Hi ngẩn người, rồi lại khoanh tay hừ một tiếng. Nàng trông ra phía sau lưng Sư An, phát hiện không thấy Tư Vi. Sư An hiểu rõ nói: "Ta để sư huynh đưa Tư Vi về trước rồi."
"Huynh muốn ta tới Tinh Khanh cung, Tư Vi có bằng lòng không?"
"Tư Vi chỉ bướng bỉnh ngoài miệng chứ tâm không xấu, muội cũng không giống người sẽ vì sợ Tư Vi không muốn mà không tới Tinh Khanh cung."
"Ta đương nhiên không sợ muội ấy... Không không không, dựa vào cái gì mà ta phải đi Tinh Khanh cung! Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, mấy ngươi đừng có đến làm phiền ta."
"Đến Tinh Khanh cung muội không cần trộm tiền mà vẫn được ăn ngon mỗi ngày." Sư An dụ dỗ nàng nói.
Tức Hi khinh thường quay mặt sang chỗ khác: "Đồ ăn ngon? Huynh cho rằng ta dễ bị người ta dụ dỗ thế hả?"
Sư An nở nụ cười, con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Vậy muội còn thích gì nữa?"
Nàng thích rất nhiều thứ, Tức Hi hất cằm: "Ta chỉ là một kẻ phàm tục, thích ăn ngon, uống ngon, thích tiền, thích những thứ lấp lánh ánh vàng, nhất là đồ ở trong túi của người khác."
Đến cha còn ghét bỏ nàng, nàng tự cho là người của Tinh Khanh cung chắc cũng như vậy, hẳn là càng xem thường loại người thô bỉ như nàng.
Nhưng Sư An không hề lộ ra thần sắc khinh miệt như nàng dự đoán, chàng chỉ nghĩ ngợi một lát, sau đó tay phải đưa ra sau đầu tháo dây buộc mặt nạ, tay trái thì đỡ lấy mặt nạ, lấy nó xuống, lộ ra tinh đồ lan từ thái dương đến đôi mắt.
Tiếp đó, chàng hất vạt áo lên ngồi xếp bằng trước mặt Tức Hi, vươn tay về phía nàng: "Vậy muội có muốn đến xem miệng túi của ta không?"
Tức Hi cảnh giác nhìn tay Sư An, bàn tay chàng trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì cầm kiếm một thời gian dài nên có vết chai mỏng. Bàn tay ấy hơi cong lên.
"Muội sợ ta đấy à?"
"Hứ!" Tức Hi nắm tay Sư An.
Sư An bật cười, một cơn gió thổi tắt đống lửa, bóng đêm tối tăm bao trùm lên cả không gian. Trong bóng tối, chàng nhắm mắt lại. Tia sáng từ đường vân trên thái dương bắt đầu sáng lên, y như một ngòi nổ, bắt đầu lan từ mắt của chàng dần rộng ra phía gò má, cho đến khi hiện rõ một tinh đồ[1] hoàn chỉnh. Ánh sáng ấy trong suốt như một lưỡi đao xé toạc màn đêm.
[1] Tinh đồ: bản vẽ trên mặt phẳng một phần trời có sao.
Tức Hi kinh ngạc nhìn lông mày, cánh mũi vả cả gương mặt được ánh sáng nhàn nhạt soi chiếu của chàng.
Nàng không dám lớn tiếng, sợ kinh động thượng nhân[2].
[2] Thượng nhân: bề trên (cách gọi người tu hành một cách tôn trọng).
Hình như có gió thổi tới, trăng xuyên thủng tầng mây, những vì sao rực rỡ và tinh đồ trên trán Sư An hoà lẫn. Tức Hi bất giác cảm thấy dường như chỉ chớp mắt bọn họ đã tiến vào khoảng trời đầy sao, đứng trong một không gian mênh mông lung linh, đưa mắt lên trên đỉnh đầu hay xuống dưới chân đều là những vì tinh tú lấp lánh sáng ngời, tựa như nơi bọn họ đang đứng là ngân hà bát ngát vô tận. Thời gian sẽ ngừng trôi, mà sự lộng lẫy là vĩnh hằng.
"Đây là thứ muội thích sao?"
Sư An đứng lặng cạnh nàng bên trong biển sao trời, trong đôi mắt của chàng thiếu niên phản chiếu ngàn vạn vì sao hết sáng rồi lại tàn. Chàng như được bao phủ bởi những vì sao rực rỡ.
Tức Hi nhìn đến ngây ngốc, chỉ có thể gật đầu đáp: "Thích... rất thích..."
Sư An nở nụ cười, chàng nhìn quanh bốn phía rồi chỉ về phương xa: "Đó là tinh mệnh [3] của ta."
[3] Tinh mệnh: vì sao ứng với mệnh.
Tức Hi thuận theo hướng ngón tay của chàng nhìn sang, nhìn thấy nơi xa xa có hình bóng lờ mờ của mấy ngôi sao đứng gần nhau, nếu đặt chúng cạnh nhau rồi lại nhìn tinh đồ trên mặt Sư An, quả nhiên không khác chút nào. Chàng chỉ vào ngôi sao thứ ba trong số đó.
Nàng nhớ tới xưng hô nam tử áo đen gọi Sư An, thế là nói ra: "Sao Thiên Cơ."
"Đúng rồi."
"Sao Thiên Cơ sẽ phải làm gì?"
"Chủ thiện [4]."
[4] Chủ thiện: chịu trách nhiệm về mặt thiện, điều thiện.
"Thiện? Như thế nào là chủ thiện?"
Sư An cười giải thích: "Là lấy thân này trấn áp tâm ma trong thiên hạ."
Là lấy thân này trấn áp tâm ma trong thiên hạ.
Tức Hi vốn ghét nhất là nghe những lời nho nhã, nhưng chẳng biết tại sao câu nói này lại luôn được nàng một mực ghi nhớ. Ngày sau, trong những tháng năm trông thấy Sư An thí luyện, nàng đều sẽ nhớ tới những lời này.
Khi ấy Tức Hi còn đang tự hỏi tâm ma là gì, Sư An lại bất ngờ đưa thanh kiếm đặc biệt sau lưng chàng cho nàng xem: "Muội chạm vào thử xem."
Nhìn thấy thanh kiếm ở khoảng cách gần, thân kiếm trong suốt, mảnh dài, tinh tế hiện rõ những đường gân màu đỏ đang không ngừng dâng trào, vận động, quả nhiên y hệt một trái tim đang đập.
Tức Hi thử thăm dò vươn tay, từ từ chạm lên thân kiếm. Khi chạm được vào kiếm, làn da nàng lập tức cảm nhận được một sự nóng rực như điện chớp truyền thẳng tới đáy lòng. Trong thoáng chốc, sức mạnh của thanh kiếm trong tay cuồn cuộn, vô số thanh âm ồn ào, huyên náo bủa vây lấy nàng, khiến nàng thấy rất bực bội. Tất cả chuyện cũ bực tức ùn ùn kéo đến, cảm xúc dữ tợn vặn vẹo không cách nào khống chế ào ào tới như gió nổi.
Nàng động sát ý.
Khi Tức Hi ý thức được điểm này thì mới giật mình, lập tức thu tay lại. Nàng chưa kịp hồi hồn nhìn về phía Sư An, như thể vừa mới thức dậy từ một giấc mộng cáu kỉnh, miệng mở lớn thở hổn hển.
"Gió Bất Chu bắt nguồn từ Tây Bắc, chủ sát sinh. Bất Chu kiếm là hung kiếm thượng cổ, trước đây thường hay gây chuyện, giết người, lệ khí có thể khơi mào tâm ma."
Tức Hi lui lại hai bước, nghi hoặc hỏi: "Vậy sao huynh lại không bị sao cả?"
Sư An cười, tra kiếm vào vỏ kiếm, hững hờ đáp: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nó ở trong tay ta cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén mà thôi."
Tức Hi đột nhiên nhớ lại lúc ấy Sư An lẻ loi một mình đến phá hủy chiêu ma đài. Chàng đi tới đâu, sát khí chỗ ấy đều sợ hãi trốn tránh, không dám lại gần cơ thể chàng. Cha nàng từng nói, người tu tiên so với người bình thường còn phải kiêng kị sát khí hơn. Nếu không cẩn thận bị sát khí xâm nhập sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, nhưng chàng thì hoàn toàn không sợ.
Tóm lại, người này ấy mà, quả nhiên là một đạo phù chú sống.
Tức Hi còn đang oán thầm nhưng trong giây lát đã phát hiện bản thân đã trở về chốn cũ. Những vì tinh tú lung linh và biển sao trời bất chợt biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác. Sư An đeo mặt nạ lên, vươn tay về phía nàng: "Nếu như muội được thụ phong thành Tinh Quân thì có thể trông thấy biển sao bất cứ lúc nào. Có muốn quay về Tinh Khanh cung với ta không?"
Lúc này biển sao trời thật sự đã làm Tức Hi dao động. Nàng nghĩ thầm, qua đó chơi một thời gian rồi thừa dịp bọn họ không chú ý lại chạy về Huyền Mệnh lâu là được. Nàng thấy thế này cũng không tệ lắm.
Thế là Tức Hi khoanh tay lại, "miễn cưỡng" gật đầu: "Được rồi, vậy ta sẽ đi chơi một thời gian."
Lần này, người luôn dùng giọng ôn hoà - Sư An nghe xong cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tức Hi.
"Được rồi." Hắn cười nói.
Một tiếng chim kêu phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, Tức Hi thấy con Hải Đông Thanh to lớn kia đậu lên vai Sư An. Nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua chim nướng bên cạnh, rồi lại bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn Tức Hi.
"Để ta giới thiệu, đây là A Hải."
Tức Hi nhìn con Cắt Bắc Cực hết sức soái ngầu, hâm mộ tự đáy lòng, hớn hở gọi: "Hải ca!"
"..."
Hải Đông Thanh nhìn Tức Hi như nhìn một kẻ đần độn.
Dưới uy áp của Hải ca, Tức Hi đành từ bỏ chim sẻ nướng vừa ngon của nàng. Lấy chuyện này bắt Sư An đền bù cho nàng một bàn ăn ngon tại trấn trên.
Nàng nắm tay tiểu ca ca đi trên đường, tay chàng rất lớn, rất ấm áp, bước chân cũng thả chậm theo nàng. Tức Hi ngẩng đầu nhìn Sư An, chàng như cảm nhận được, cúi đầu đáp lại ánh mắt của nàng, nở một nụ cười mỉm.
Nếu như không phải chàng mà đổi thành bất kỳ người nào khác có một con Hải Đông Thanh đứng trên vai, tay cầm một thanh hung kiếm, đâm hơn trăm người trong biển máu, chỉ mới liếc qua nhất định sẽ bị người ta nhận định chẳng phải kẻ lương thiện gì. Nhưng nếu người đó là Sư An, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy an tâm.
Tức Hi suy nghĩ miên man. Trước nay nàng chưa từng gặp kiểu người thiện lương thế này. Bên cạnh Huyền Mệnh lâu có một thị trấn, trong trấn có một lão tăng nghèo túng hoá duyên để sống qua ngày. Tay thì trói gà không chặt nhưng lại hết lần này tới lần khác thừa thãi thiện tâm, chuyện gì cũng đòi quản. Không biết nàng đã bắt gặp bao nhiêu lần lão tăng ấy đi khuyên nhủ, can ngăn người ác hoặc ra mặt thay người ta. Kết quả là bị đánh cho đầu rơi máu chảy nhưng lần sau ông ấy vẫn vậy.
Trong lòng nàng, cái gọi là thiện lương chính là loại người vừa mềm yếu vừa ngu xuẩn, vì để có được cảm giác thành tựu, cao cao tại thượng mà lấy cớ lừa gạt bản thân.
Hoá ra thiện lương cũng có thể là giương răng nanh sắc nhọn, là hung ác nhưng cũng không mất đi dịu dàng.
Khi ấy, trong mắt của Tức Hi mười tuổi, thiện lương rốt cuộc cũng biến thành một chuyện đáng để khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.