Chương 30: CHƯƠNG 24(7)
Thập Tứ Lang
11/06/2016
Trong căn phòng tối tăm u ám, chỉ có một ô cửa sổ phía tây rọi vào mấy tia nắng sớm.
Không khí lạnh lẽo, âm thầm lan tỏa hương hoa lan.
Vú già dùng lược sừng trâu thấm lớp nước sềnh sệch trong chiếc chậu rửa mặt màu vàng, từ từ chải chuốt búi tóc cho nàng.
Từng sợi từng sợi tóc trên mái đầu kia, thấm nhuần hương thơm từ thứ nước nâu ấy, tựa như đóa hoa màu đen nở rộ trên tay bà.
“Tứ tiểu thư, đừng khóc. Nữ nhân mà, còn không phải đều là số mạng này ư? Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nào có chỗ cho đạo lý tự chọn hôn phu?”.
Vú già tận tình khuyên nhủ nàng, giọng nói khàn khàn như những dòng chú ngữ, ẩn ẩn phiêu đãng trong căn phòng nhỏ u ám.
“Người đợi ba ngày y cũng không tới, tội gì phải tự tổn hại thân thể vì loại người bạc tình ấy? Loại yêu quái đó, một không có địa vị hai không có tiền tài, người theo hắn làm sao có ngày lành?”.
Bà thay nàng búi lên búi tóc tân nương phức tạp hoa lệ, động tác nhanh nhẹn, đôi tay khô héo nổi đầy gần xanh, như nhẹ nhàng nhảy múi trên đầu nàng, tóc xanh múa lượn.
“Người từ nhỏ đã là một thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng, làm sao sống cuộc sống khổ sở được? Bây giờ người bị hắn mê hoặc ba hồn mất hết hai, chờ lâu dài, nhớ lại, nói không chừng người còn phải cảm tạ lão gia đấy. D đàn l q đ.Người trời sinh đã là mệnh phú quý, tội gì phải nhất quyết chà đạp mình? Không phải tôi nói người chứ, tân lang kia muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học, muốn thân thế có thân thế, người lại cứ không ưng hắn, đây không phải là do yêu quái ám hại sao? Thật là kì quái”.
(*)Tài học: Tài năng và học vấn.
Bà chải xong búi tóc, cầm lấy trang sức rườm rà hoa lệ của tân nương, cài lên đầu nàng, vừa nhìn vào gương, đã thấy ngay kia một tiên nữ hạ phàm!
Dung nhan vốn thiên kiều bá mị, sau khi mặc khoác lên trang phục đỏ thắm, lại càng thêm xinh đẹp như hoa như ngọc.
Thế nhưng đôi mắt nàng lại không ngừng rơi lệ, làm nhòe cả son phấn.
Vú già thở dài rút khăn tay mềm mại lau cho nàng, ánh mắt nàng trống rỗng như người chết, hai mắt đăm đăm không chớp, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
“Đừng khóc mà.., người xem thật vất vả trang điểm lên lại bị người khóc làm nhòe hết rồi, lần này làm sao có thể ra ngoài gặp người đây? Tân lang còn đang đợi đó”.
Vú già càu nhàu, cầm phấn nước lên muốn dặm thêm.
Tần Tứ đột nhiên cười sầu thảm, nhẹ giống nói: “Thập tứ bà bà, từ nhỏ người đã là người hiểu ta nhất. Sao cả người cũng nói những lời này?”.
Thập tứ bà bà than thở một tiếng, vừa dặm thêm phấn nước lên mặt nàng, vừa nói: “Tôi cũng chỉ vì tốt cho người, người con nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu”.
Tân Tứ buồn bã nói: “Thật sự ta cái gì cũng không hiểu hay sao? Ta yêu một người, muốn ở bên y, là có tội hay sao?”.
Thập tứ bà bà lại tô son lên đôi môi tái nhợt của nàng.
“Yêu thì tất nhiên không sai, nhưng mà tiểu thư, người sắp gả cho người khác, có yêu cũng vô dụng. Còn không bằng nhẫn tâm cắt đứt, huống chi yêu quái kia vốn cũng không tới. Y đã vứt bỏ người ở đây trước rồi, nếu như người cứ nhớ y, chẳng phải là ngốc nghếch hay sao?”.
Ơ hay? Sao son này càng tô lại càng nhiều, cứ lem ra mãi!
Thập tứ bà bà vội vàng rút khăn tay lau bớt son đi, lại hoảng sợ phát hiện khóe miệng nàng có vết máu chậm rãi chảy xuống. Máu tươi đỏ thắm như hoa, đối lập với sắc mặt tái nhợt của nàng, tạo ra vẻ đẹp sầu thảm.
Tần Tứ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chẳng phải ta là đứa ngốc sao? Nếu đã chọn y, dù có chết, ta cũng không buông tay”.
Máu tươi nhỏ xuống giá y của nàng, loang ra rất nhanh, hoa văn phượng hoàng màu vàng trên áo cũng loang màu máu.
Thập tứ bà bà sợ đến mức đứng chết cứng tại đó, không thể phát ra tiếng.
Tần Tứ yếu ớt nói: “Nếu y vứt bỏ ta… ta cũng coi như đã chết. Y không quan tâm ta, trên đời này sẽ không còn ai muốn ta nữa. Thập tứ bà bà, bà không hiểu đâu”.
Hoàng Tuyền cảnh giác nhìn nam tử áo đen đứng giữa trung đình. Trên người hắn tản mát ra loại hơi thở mà mặc dù đã cố ý giấu giếm, nó vẫn vô cùng sắc bén.
Hắn là Thần! Là một vị thần thực sự!
Tần gia ngay cả loại thần này mà cũng có thể mời được sao?!
Thái Bạch bình thản đứng ở trung đình, nhẹ giọng nói: “Ngươi buông tay đi, nàng đã gả đi. Yêu chính là Yêu, tu luyện thành chánh đạo mới là thượng sách”.
Hoàng Tuyền rùng mình, trầm giọng nói: “Ta không tin! Nàng không phải là nữ nhân như thế!”.
Y đã dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng khu rừng núi mình từng chiếm cứ thành hào trạch, chuẩn bị tới đón nàng! Thậm chí còn sớm hơn một ngày! Nàng không có lý gì lại đột nhiên lập gia đình vào lúc này! Huống chi hôn kì là ngày mai!
Thái Bạch yên lặng nhìn y, hồi lâu mới nói: “Người si tình thì thôi đi, tại sao Yêu cũng si tình như thế? Nàng chỉ có mười mấy năm thanh xuân, mai này sẽ già đi, chết đi. Ngươi lại vì một nữ nhân, mà buông bỏ việc tu hành của bản thân, thật sự không sáng suốt”.
Hoàng Tuyền lạnh lùng nhìn hắn, “Ta chính là ta. Ta không làm gì thương hại đến ai. Chỉ muốn ở cùng với một nữ tử thôi, vài chục năm cũng được, vài năm cũng được, thậm chí vài ngày cũng được, ta nguyện ý! Liên quan gì đến ngươi?”.
Thái Bạch lạnh nhạt nói: “Nhưng nàng đã gả đi, si niệm đó ngươi hãy cắt đứt từ đây đi! Ta sẽ không thu phục người, trở về rừng núi tập trung tu luyện đi, luôn có chính quả chờ ngươi”.
“Ta không tin!”. Hoàng Tuyền gầm lên, “Để ta đi gặp nàng! Nếu người cố tình cản trở, dù có là Thần thì ta cũng động thủ!”.
Y giương tay áo rộng lớn lên, ánh sáng bạc nhất thời chiếu sáng mãnh liệt.
Y nhìn Thái Bạch bằng vẻ mặt lạnh lẽo, lại thấy y chậm rãi dời bước, nói: “Chỉ có chút công lực ấy cũng dám lấy ra uy hiếp ta, nếu ta không tránh, ngươi thật sự muốn ra tay sao?”.
Hoàng Tuyền không nói không rằng, bóng người chợt lóe lên, tiến tới nhanh như chớp, bổ một chưởng, mắt thấy sắp đánh vào ngực hắn. Thái Bạch đã cười khẽ, nhẹ nhàng giơ tay bắt được cổ tay y.
Hoàng Tuyền cả kinh, chỉ cảm thấy trên người không còn chút sức lực, bị hắn đẩy một cái, liền té ngã xuống đất không còn sức cử động.
Thái Bạch bước tới, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ta là thân phận gì? Ta là Thần, Thần làm sao có thể lừa người? Nàng đã gả đi thật, không tin thì ngươi tự nhìn đi”.
Hoàng Tuyền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn đưa tay chỉ chỉ. Y nhịn không được nhìn theo, không khỏi hít vào một hơi, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng.
Trên cửa sổ, trên ngưỡng cửa, khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ tươi, đèn lồng cát tường treo trên mái hiên tung bay theo gió, tua vàng đung đưa, giống như đang cười nhạo sự nhếch nhác của y bây giờ.
Nàng đã gả đi! Đã gả đi thật rồi! Y chỉ mới rời đi hai ngày mà thôi! Trời ạ!
Y nói không ra tiếng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, trong mắt toàn là những chữ hỷ tươi đẹp. Chúng càng lúc càng lớn, hung ác đâm vào mắt y, sau đó theo huyết mạch, lần nữa tàn nhẫn ghim vào lòng y, khiến y đau đến không thở được.
Thái Bạch ngạo nghễ nói gì đó trên đỉnh đầu y, thế nhưng y không nghe thấy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, y không còn thấy gì nữa.
Y chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng.
Y chỉ ra ngoài hóng mắt, đến thưởng thức xem người phàm ăn mừng năm mới như thế nào mà thôi. D đl qđôn .Bay đến bên trên một cái sân hoa lệ, chợt thấy một người tuyết mập mạp, kì quái hơn nữa, là trên đầu người tuyết kia còn cắm một đóa trâm hoa mị ti lan.
Mị ti lan, biệt danh là khoảnh khắc hương hoa, là ai thông mình như thế, đặt hoa kia và người tuyết ở cùng một chỗ? Làm người ta thực sự nghĩ là giữ được tuổi thọ của khoảnh khắc hương hoa!
Y nhất thời hứng thú, liền dừng lại cái sân kia
Khi ấy đã qua canh ba, một nửa bóng người cũng không thấy, trong sân chỉ có một cây nguyệt quế và một người tuyết cô đơn.
Có thêm y, dường như lại càng cô độc hơn.
Bông tuyết trắng xóa, đập vào mắt là một vùng trời đất mênh mông băng tuyết.
Y nhất thời xúc động, liền nâng sáo thổi một bài.
Y là Yêu, dĩ nhiên dễ dàng làm phép bày kết giới trong sân, phòng ngừa có người phàm không cẩn thận tiến vào sẽ dọa bọn họ hoảng sợ.
Nhưng nàng lại dễ dàng tiến vào, lại còn dùng vẻ mặt ngây thơ hỏi hắn có phải hạ nhân hay không…
Không khí lạnh lẽo, âm thầm lan tỏa hương hoa lan.
Vú già dùng lược sừng trâu thấm lớp nước sềnh sệch trong chiếc chậu rửa mặt màu vàng, từ từ chải chuốt búi tóc cho nàng.
Từng sợi từng sợi tóc trên mái đầu kia, thấm nhuần hương thơm từ thứ nước nâu ấy, tựa như đóa hoa màu đen nở rộ trên tay bà.
“Tứ tiểu thư, đừng khóc. Nữ nhân mà, còn không phải đều là số mạng này ư? Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nào có chỗ cho đạo lý tự chọn hôn phu?”.
Vú già tận tình khuyên nhủ nàng, giọng nói khàn khàn như những dòng chú ngữ, ẩn ẩn phiêu đãng trong căn phòng nhỏ u ám.
“Người đợi ba ngày y cũng không tới, tội gì phải tự tổn hại thân thể vì loại người bạc tình ấy? Loại yêu quái đó, một không có địa vị hai không có tiền tài, người theo hắn làm sao có ngày lành?”.
Bà thay nàng búi lên búi tóc tân nương phức tạp hoa lệ, động tác nhanh nhẹn, đôi tay khô héo nổi đầy gần xanh, như nhẹ nhàng nhảy múi trên đầu nàng, tóc xanh múa lượn.
“Người từ nhỏ đã là một thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng, làm sao sống cuộc sống khổ sở được? Bây giờ người bị hắn mê hoặc ba hồn mất hết hai, chờ lâu dài, nhớ lại, nói không chừng người còn phải cảm tạ lão gia đấy. D đàn l q đ.Người trời sinh đã là mệnh phú quý, tội gì phải nhất quyết chà đạp mình? Không phải tôi nói người chứ, tân lang kia muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học, muốn thân thế có thân thế, người lại cứ không ưng hắn, đây không phải là do yêu quái ám hại sao? Thật là kì quái”.
(*)Tài học: Tài năng và học vấn.
Bà chải xong búi tóc, cầm lấy trang sức rườm rà hoa lệ của tân nương, cài lên đầu nàng, vừa nhìn vào gương, đã thấy ngay kia một tiên nữ hạ phàm!
Dung nhan vốn thiên kiều bá mị, sau khi mặc khoác lên trang phục đỏ thắm, lại càng thêm xinh đẹp như hoa như ngọc.
Thế nhưng đôi mắt nàng lại không ngừng rơi lệ, làm nhòe cả son phấn.
Vú già thở dài rút khăn tay mềm mại lau cho nàng, ánh mắt nàng trống rỗng như người chết, hai mắt đăm đăm không chớp, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
“Đừng khóc mà.., người xem thật vất vả trang điểm lên lại bị người khóc làm nhòe hết rồi, lần này làm sao có thể ra ngoài gặp người đây? Tân lang còn đang đợi đó”.
Vú già càu nhàu, cầm phấn nước lên muốn dặm thêm.
Tần Tứ đột nhiên cười sầu thảm, nhẹ giống nói: “Thập tứ bà bà, từ nhỏ người đã là người hiểu ta nhất. Sao cả người cũng nói những lời này?”.
Thập tứ bà bà than thở một tiếng, vừa dặm thêm phấn nước lên mặt nàng, vừa nói: “Tôi cũng chỉ vì tốt cho người, người con nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu”.
Tân Tứ buồn bã nói: “Thật sự ta cái gì cũng không hiểu hay sao? Ta yêu một người, muốn ở bên y, là có tội hay sao?”.
Thập tứ bà bà lại tô son lên đôi môi tái nhợt của nàng.
“Yêu thì tất nhiên không sai, nhưng mà tiểu thư, người sắp gả cho người khác, có yêu cũng vô dụng. Còn không bằng nhẫn tâm cắt đứt, huống chi yêu quái kia vốn cũng không tới. Y đã vứt bỏ người ở đây trước rồi, nếu như người cứ nhớ y, chẳng phải là ngốc nghếch hay sao?”.
Ơ hay? Sao son này càng tô lại càng nhiều, cứ lem ra mãi!
Thập tứ bà bà vội vàng rút khăn tay lau bớt son đi, lại hoảng sợ phát hiện khóe miệng nàng có vết máu chậm rãi chảy xuống. Máu tươi đỏ thắm như hoa, đối lập với sắc mặt tái nhợt của nàng, tạo ra vẻ đẹp sầu thảm.
Tần Tứ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chẳng phải ta là đứa ngốc sao? Nếu đã chọn y, dù có chết, ta cũng không buông tay”.
Máu tươi nhỏ xuống giá y của nàng, loang ra rất nhanh, hoa văn phượng hoàng màu vàng trên áo cũng loang màu máu.
Thập tứ bà bà sợ đến mức đứng chết cứng tại đó, không thể phát ra tiếng.
Tần Tứ yếu ớt nói: “Nếu y vứt bỏ ta… ta cũng coi như đã chết. Y không quan tâm ta, trên đời này sẽ không còn ai muốn ta nữa. Thập tứ bà bà, bà không hiểu đâu”.
Hoàng Tuyền cảnh giác nhìn nam tử áo đen đứng giữa trung đình. Trên người hắn tản mát ra loại hơi thở mà mặc dù đã cố ý giấu giếm, nó vẫn vô cùng sắc bén.
Hắn là Thần! Là một vị thần thực sự!
Tần gia ngay cả loại thần này mà cũng có thể mời được sao?!
Thái Bạch bình thản đứng ở trung đình, nhẹ giọng nói: “Ngươi buông tay đi, nàng đã gả đi. Yêu chính là Yêu, tu luyện thành chánh đạo mới là thượng sách”.
Hoàng Tuyền rùng mình, trầm giọng nói: “Ta không tin! Nàng không phải là nữ nhân như thế!”.
Y đã dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng khu rừng núi mình từng chiếm cứ thành hào trạch, chuẩn bị tới đón nàng! Thậm chí còn sớm hơn một ngày! Nàng không có lý gì lại đột nhiên lập gia đình vào lúc này! Huống chi hôn kì là ngày mai!
Thái Bạch yên lặng nhìn y, hồi lâu mới nói: “Người si tình thì thôi đi, tại sao Yêu cũng si tình như thế? Nàng chỉ có mười mấy năm thanh xuân, mai này sẽ già đi, chết đi. Ngươi lại vì một nữ nhân, mà buông bỏ việc tu hành của bản thân, thật sự không sáng suốt”.
Hoàng Tuyền lạnh lùng nhìn hắn, “Ta chính là ta. Ta không làm gì thương hại đến ai. Chỉ muốn ở cùng với một nữ tử thôi, vài chục năm cũng được, vài năm cũng được, thậm chí vài ngày cũng được, ta nguyện ý! Liên quan gì đến ngươi?”.
Thái Bạch lạnh nhạt nói: “Nhưng nàng đã gả đi, si niệm đó ngươi hãy cắt đứt từ đây đi! Ta sẽ không thu phục người, trở về rừng núi tập trung tu luyện đi, luôn có chính quả chờ ngươi”.
“Ta không tin!”. Hoàng Tuyền gầm lên, “Để ta đi gặp nàng! Nếu người cố tình cản trở, dù có là Thần thì ta cũng động thủ!”.
Y giương tay áo rộng lớn lên, ánh sáng bạc nhất thời chiếu sáng mãnh liệt.
Y nhìn Thái Bạch bằng vẻ mặt lạnh lẽo, lại thấy y chậm rãi dời bước, nói: “Chỉ có chút công lực ấy cũng dám lấy ra uy hiếp ta, nếu ta không tránh, ngươi thật sự muốn ra tay sao?”.
Hoàng Tuyền không nói không rằng, bóng người chợt lóe lên, tiến tới nhanh như chớp, bổ một chưởng, mắt thấy sắp đánh vào ngực hắn. Thái Bạch đã cười khẽ, nhẹ nhàng giơ tay bắt được cổ tay y.
Hoàng Tuyền cả kinh, chỉ cảm thấy trên người không còn chút sức lực, bị hắn đẩy một cái, liền té ngã xuống đất không còn sức cử động.
Thái Bạch bước tới, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ta là thân phận gì? Ta là Thần, Thần làm sao có thể lừa người? Nàng đã gả đi thật, không tin thì ngươi tự nhìn đi”.
Hoàng Tuyền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn đưa tay chỉ chỉ. Y nhịn không được nhìn theo, không khỏi hít vào một hơi, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng.
Trên cửa sổ, trên ngưỡng cửa, khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ tươi, đèn lồng cát tường treo trên mái hiên tung bay theo gió, tua vàng đung đưa, giống như đang cười nhạo sự nhếch nhác của y bây giờ.
Nàng đã gả đi! Đã gả đi thật rồi! Y chỉ mới rời đi hai ngày mà thôi! Trời ạ!
Y nói không ra tiếng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, trong mắt toàn là những chữ hỷ tươi đẹp. Chúng càng lúc càng lớn, hung ác đâm vào mắt y, sau đó theo huyết mạch, lần nữa tàn nhẫn ghim vào lòng y, khiến y đau đến không thở được.
Thái Bạch ngạo nghễ nói gì đó trên đỉnh đầu y, thế nhưng y không nghe thấy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, y không còn thấy gì nữa.
Y chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng.
Y chỉ ra ngoài hóng mắt, đến thưởng thức xem người phàm ăn mừng năm mới như thế nào mà thôi. D đl qđôn .Bay đến bên trên một cái sân hoa lệ, chợt thấy một người tuyết mập mạp, kì quái hơn nữa, là trên đầu người tuyết kia còn cắm một đóa trâm hoa mị ti lan.
Mị ti lan, biệt danh là khoảnh khắc hương hoa, là ai thông mình như thế, đặt hoa kia và người tuyết ở cùng một chỗ? Làm người ta thực sự nghĩ là giữ được tuổi thọ của khoảnh khắc hương hoa!
Y nhất thời hứng thú, liền dừng lại cái sân kia
Khi ấy đã qua canh ba, một nửa bóng người cũng không thấy, trong sân chỉ có một cây nguyệt quế và một người tuyết cô đơn.
Có thêm y, dường như lại càng cô độc hơn.
Bông tuyết trắng xóa, đập vào mắt là một vùng trời đất mênh mông băng tuyết.
Y nhất thời xúc động, liền nâng sáo thổi một bài.
Y là Yêu, dĩ nhiên dễ dàng làm phép bày kết giới trong sân, phòng ngừa có người phàm không cẩn thận tiến vào sẽ dọa bọn họ hoảng sợ.
Nhưng nàng lại dễ dàng tiến vào, lại còn dùng vẻ mặt ngây thơ hỏi hắn có phải hạ nhân hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.